← Quay lại trang sách

Tập 2

Thời gian gần đây, hình như Quang có hứng thú ngồi nhà vậy. Mấy buổi cơm tối, đều có mặt Quang, hắn không hở một tý là tếch đi chơi rông rêu nữa. Cả tuần nay, Quang miệt mài ngồi làm việc ở công ty, đó là một hiện tượng lạ đối với ông bố, ông xem nó còn lạ hơn chuyện nhìn thấy người ngoài hành tinh nữa.

Quang ngồi vào bàn ăn, nhịp chân, nhìn qua một lượt các món ăn, hắn nói:

- Khá hấp dẫn đấy! Phương ơi! Món tôm lăn bột chiên do cô làm, phải không?

Phương đang lui cui đặt mấy chiếc ly lên bàn, nghe Quang hỏi, cô thật tình gật đầu:

- Phải, là do chị bếp dạy cho tôi làm.

Quang chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn Phương, ánh mắt hắn có vẻ mơ màng:

- Chắc là ngon lắm, nhìn bàn tay cô cũng biết món ăn ngon rồi.

Phương chợt bắt gặp ánh mắt hắn, cô đỏ mặt:

- Ông chưa ăn miếng nào, sao biết ngon chứ?

- Người ta bảo mấy cô gái có bàn tay nhỏ với những ngón dài thuôn thuôn rất khéo léo trong công việc nội trợ, đặc biệt là chăm sóc chồng con.

- Thầy bói đoán mò, hơi sức đâu mà ông tin.

- Không phải đoán mò đâu, đã có bằng chứng tin được rồi đấy. Tôi thấy có một người giống như vậy, là Phương.

- Đừng có nhìn gà ra phụng.

Quang cười, nụ cười rất dễ thương, bởi hắn có hai nún đồng tiền trên má:

- Gà khác phụng xa, sao có thể nhìn lầm?

- Nhìn vội vàng hấp tấp thì lầm.

- Ngày mai, Phương có thể nấu cho tôi món xúp như hôm nấu cho ông Văn, được không?

Phương ngạc nhiên nhìn Quang:

- Để tôi ra nhà hàng mua, nhà hàng nấu mới ngon.

- Không. Tôi muốn ăn xúp do cô nấu.

- Tôi nấu rất dở, anh Văn đâu có thèm ăn.

Giọng cô buồn buồn. Đến giờ này mà Văn vẫn chưa về ăn cơm tối. Vắng anh, Phương cảm thấy như thiếu mất một thứ gì đó rất quan trọng. Còn Quang, cô mong hắn đừng về nhà, vậy mà hắn lại lúc nào cũng có mặt để trêu chọc cô.

Quang nói, giọng hắn có vẻ rất thật.

- Ông Văn không thèm ăn, nhưng mà tôi lại thích ăn món xúp do cô nấu. Tôi khác, ông Văn khác.

- Tự dưng đòi ăn xúp là sao?

Quang sờ vào trán mình:

- Tôi chắc sắp bệnh. Cô xem, tôi nóng đầu rồi đây.

Phương chợt cười vì cảm thấy tức cười. Quang giống một đứa trẻ con, thật ra hắn cũng đâu phải là "nhân vật nguy hiểm" như lời chị bếp đã dọa Phương. Trong mắt Phương, Quang là một chàng thích làm nũng cho người ta phải chiều chuộng mình. Quang dễ hiểu hơn anh Văn nhiều, Quang bộc trực cởi mở trong giao tiếp. Còn anh Văn là một người sống bằng tâm hồn khép kín, anh Văn rất khó hiểu.

- Ông mạnh như voi, làm gì có chuyện bệnh tật.

- Phương! Tôi muốn bệnh thật mà. Hãy nấu xúp cho tôi ăn đi.

- Được rồi. Chuyện đó có gì khó đâu.

- Có thể xem tôi như ông Văn được không? Ông Văn đâu cần năn nỉ, cô vẫn tình nguyện chăm sóc ổng. Cô bất công ghê đi.

Quang tỏ ý so đo với Văn, giống như một đứa trẻ con phân bì khi thấy đứa trẻ khác được chiều chuộng hơn mình vậy.

- Có gì là gọi mà bất công chứ? Anh Văn suốt ngày làm việc mệt óc, lại không ai chăm sóc. Còn ông, ông toàn là đi ăn đi chơi, chăm sóc làm gì nữa?

- Đừng nói oan cho tôi chứ Phương. Tôi đâu còn đi chơi nữa, tôi từ giã đám bạn tôi rồi. Phương không tin, hỏi ba tôi xem. Tôi muốn trụ hình làm ăn để sau đó thì........

- Thì gì?

- Cưới vợ.

Phương đỏ mặt. Cưới vợ mặc hắn, tự dưng đem nói với Phương làm gì chứ?

Phương gắp miếng nước đá cuối cùng cho vào ly, nói:

- Tôi không tin chuyện anh sửa đổi đâu. Ông giống như........

- Giống như gì?

- Giống như quỷ sứ gắn đôi cánh thiên thần vậy, vẫn bị người ta gọi là quỷ sứ thôi.

- Phương! Tôi trở nên tốt, Phương không muốn sao? Chẳng lẽ Phương muốn tôi là một thằng ăn chơi, quậy phá?

- Ông tốt hay không tốt, đâu liên can gì tới tôi.

- Vô tình, vô nghĩa dữ vậy Phương?

Vừa lúc đó, ông Hưng với bà Lệ vào đến phòng ăn, cắt đứt câu chuyện của Quang. Quang im lặng, cười cười. Phương nói chuyện với Quang, chưa bao giờ hòa bình cả, cô chỉ dành cho hắn những câu cự nự, mắc mỏ. Chắng biết tại sao? Quang thấy mình rất ngọt ngào trong cách trò chuyện, đẹp trai, hào hoa "hết ý", vậy mà Phương xem Quang như...... oan gia khiếp trước. Lý do gì khiến cô "kỵ" hắn, có lẽ là do quá khứ không hay của hắn chăng?

Ông Hưng hỏi:

- Hai đứa nói chuyện gì vui vậy?

Quang đáp:

- Chuyện mấy món ăn thôi ba.

- Con cũng quan tâm đến vấn đề đó sao?

- Da, có chứ ba. Ít ra là con biết món tôm lăn bột chiên này là do Phương làm ra. Con dám cá với ba là nó rất ngon.

- Cá bao nhiêu?

- Cá hết dĩa.

Ông Hưng cười, mặt ngời lên nét rạng rỡ. Sự có mặt của Quang trong bữa ăn tối có ý nghĩa rất nhiều đối với ông. Ông nhủ thầm: Có lẽ vì con bé Mỹ Phương xinh đẹp kia.

Quang mời:

- Mời ba mẹ dùng cơm. Mỹ Phương! Cô ngồi vào đi chứ?

Ông Hưng trỏ chiếc ghế cạnh bà Lệ.

- Cháu ngồi đi Phương. Còn chị bếp và chị Hoa đâu?

- Dạ, để cháu xuống bếp gọi họ.

- Ờ, nói bác bảo lên ăn chung cho vui. Ít người, bữa ăn tẻ nhạt nuốt không trôi.

Quang nói:

- Từ nay, con hứa sẽ có mặt trong bữa ăn cho ba ngon miệng.

Ông Hưng cười:

- Nói thì phải có đấy nhá Quang.

Quang nhìn theo sau lưng Phương:

"Ăn cơm với vua, thua ăn cơm với vợ" mà ba.

- Con nói vậy là sao?

Quang trở đi:

- Là ba mẹ ăn cơm chung cũng đủ cho ba ngon miệng rồi.

- Ba nghĩ con còn có ý gì khác nữa đấy Quang.

- Có gì đâu ba.

Giọng Quang mơ màng. Trạng thái mơ màng của hắn không thoát khỏi ánh mắt nhận xét của mẹ. Chẳng có ai ngoài bà Lệ hiểu rằng Quang sửa đổi là vì hắn thích ở nhà trò chuyện với Mỹ Phương, cô gái xinh đẹp đó đã đủ sức kềm chân hắn ở nhà. Chỉ cần Quang làm cho ông bố hài lòng, bà Lệ sè có tiếp theo những yêu sách khác. Nhất định Quang của bà phải được phần quản lý trong cái gia sản kếch xù mà hiện tại đã nằm trong quyền thao túng của Văn, bởi ông Hưng luôn tin cậy Văn, vì Văn chăm chỉ làm việc, vậy thôi. Chứ thực ra Văn đâu có giỏi hơn Quang. Phiền một điều Quang là một con ngựa chứng, Quang khôNg giống như bà, chỉ lo ăn chơi lông nhông, không biết lo liệu cho tương lai. Quang như vậy, chắc chắn Văn sẽ chiếm cả công ty mất thôi. Bây giờ thì tình thế đã đổi khác rồi, bà nhất định sẽ thắng, bởi trong tay đã nắm một quân cờ, rất có lợi thế trên bàn cờ do bà "điều binh khiển tướng".

Bà Lệ giả vờ gắp một miếng tôm chiên lăn bột, cắn, chậm rãi nhai như thưởng thức rồi gật gù:

- Ừ, ngon lắm. Mỹ Phương rất có khiếu nấu nướng món ăn. Nào, ăn thử đi anh Hưng. Quang chắc chắn sẽ khen đấy.

Quang gắp ngay một miếng cho vào miệng, vừa nhai, hắn vừa nói:

- Đúng là ngon thật. Mỹ Phương làm món gì cũng ngon. Mẹ có thưởng thức món xúp do cổ nấu chưa, rất tuyệt.

Mỹ Phương đỏ mặt:

- Bác đừng nghe lời ông Quang nói nha. Ổng đang làm bộ khen, thật ra mỉa mai cháu cho cháu tức thôi.

Bà Lệ nhăn mặt, cười:

- Sao gọi Quang là "ông" chứ Mỹ Phương? Cháu khoảng tuổi em út của Quang, gọi bằng anh đi cho thân thiện. Quang có ý tốt đấy, bác biết mà, Quang rất tiết kiệm lời khen, chứ không vung vãi đâu. Đã sống chung một nhà với nhau rồi, hãy xem nhau là anh em đi nha.

Quang nhìn Phương, nheo mắt:

- Nghe "mẹ" nói chưa, Phương. Phải gọi anh là anh mới đúng, cô nhóc ơi.

Phương ấm ức trong bụng, nhưng khôNg dám cãi lại, vì có mặt ông Hưng với bà Lệ, cô đành im lặng nhai.

Quang gắp thức ăn cho vào chén Mỹ Phương, bảo:

- Phương ráng ăn thêm một chút xíu đi, trông Phương hơi gầy đấy.

Phương nhìn Quang, ánh mắt cô ngầm đe dọa hắn. Nhưng Quang vẫn cười, nhìn cô bằng ánh mắt dịu và ấm nồng nồng. Có lẽ tình cảm Quang dành cho cô là thật, hắn luôn nhịn thua cô. Nhưng mỗi khi cô chợt nhớ lại hôm hắn dẫn đám bạn về quậy, bắt cô phục vụ, hắn bảo hắn nhịn cô vì cô "xinh quá mà", nếu cô xấu như ma lem, chắc là hắn đổi thái độ với cô rồi, so ra hắn cũng đâu có tốt lành gì.

Bà Lệ khuyến khích Quang:

- Ừ, Quang nói đúng rồi. Mỹ Phương mập lên một chút nữa, sẽ rất xinh đẹp.

Mỹ Phương ngưng trước câu nói nịnh của bà Lệ, cô lí nhí đáp:

- Cháu mà đẹp nỗi gì.

Quang nheo mắt, trêu:

- Ai nói Phương đẹp. Phương xấu như........ ma, chỉ bảo Phương gầy thôi.

Phương trừng mắt nhìn Quang. Ông Hưng uống một ngụm bia rồi đứng lên. Ông ăn rất ít, chắc đó là thói quen của ông. Bà Lệ còn gắp thêm một chút thức ăn rồi bảo:

- Mọi người tiếp tục ăn no đi. Quang xem Phương có mắc cỡ mà ăn ít không đấy, giao hai anh em lo săn sóc nhau nhau.

Quang cười:

- Nghe "mẹ" nói chưa Phương?

Phương thì thầm: "Hãy đợi đấy!".

Mấy người nhà cũng xuống bếp, trên bàn ăn chỉ còn Quang. Phương cũng đứng lên, nhưng Quang nói:

- Tới tủ lạnh, lấy giùm anh chiếc khăn đi Phương.

- Ông tự lấy đi, tôi còn dọn chén bát nữa.

- Nghe mẹ bảo không. Phương phải lo săn sóc anh, sao Phương cãi lời mẹ?

Đúng là hắn cố tình trêu ghẹo cô. Cô quên mình có trách nhiệm phục vụ hắn, cô nói:

- Ông có tay có chân, đâu phải trẻ con ba tuổi mà bắt người ta phục vụ từ ly từ tý. Chẳng bao giờ anh Văn sai bảo người khác như ông:

Mắt Quang tối lại:

- Đừng có đem ông Văn ra so với anh.

- Sao lại không? Anh Văn mới xứng đáng là một người đàn ông. Còn ông, ông tào lao vô tích sự, sao bắt người ta nể nang được?

- Cô bé này hay lên mặt dạy đời thiên hạ quá đó nha. Ê, cô nhóc! Cô chỉ đáng tuổi em út của anh Quang này thôi. Còn sự đời, cô nhó chỉ như đệ tử mới nhập môn so với hàng sư tổ, dám lên mặt dạy đời anh đấy hả nhóc?

- Tôi nhỏ hơn ông, nhưng tôi nói có sai không?

- Sai. Phương làm sao hiểu ông Văn mà vội vàng đem ổng ra so sánh với anh, ông Văn và anh khác nhau như hai thái cực vậy, cô bé không bao giờ hiểu đâu.

- Vậy thì anh Văn như thế nào theo cách suy nghĩ của ông. Nói đi. Chắc là ông thua kém anh Văn mọi phương diện, nên sợ người ta đem mình ra so sánh với anh Văn, đúng không?

Quang nghiêm mặt:

- Cô nhóc lầm rồi. Nhưng cô nhóc hãy tự hiểu lấy về ông Văn đi, sau đó tự so sánh. Còn anh, anh không muốn nói gì về ông Văn cả, không khéo cô bé lại bảo anh nói xấu sau lưng người ta. Anh là đàn ông mà, đại kỵ chuyện nói khi vắng mặt một người mà mình đề cập đến. Còn bây giờ, ngoan, lấy giùm anh cái khăn nào!

Phương chợt nhớ lại nhiệm vụ của mình, cô im lặng đi lấy cho Quang chiếc khăn ướp - lạnh, trao cho Quang. Quang dịu dàng nói:

- Cám ơn Phương. Anh thích được người ta quan tâm, săn sóc, nhưng chẳng ai săn sóc anh cả. Chẳng hiểu tại sao lúc trước anh rất bướng bỉnh và cộc cằn, vì thế chẳng ai thích gần gũi, tâm sự với anh. Bây giờ..... thì có Phương bên cạnh, anh cảm thấy cuộc sống thi vị hơn. Anh biết Phương tuy ngoài miệng hay nói móc họng anh, nhưng con người của Phương, bản tính của Phương rất hiền hậu. Sau này, ai lấy được Phương làm vợ, quả là rất tốt phúc.

Phương đỏ mặt:

- Ông lầm rồi. Tôi "rất hung dữ và thích mắng mỏ người khác". Còn nữa nha, tôi "vô tích sự và hung dữ như một con mèo Nhật, sẵn sàng cào vào mặt nếu ai đó dại dột đụng vào". Tôi không thể vừa hung dữ vừa dịu hiền như lời ông nói đâu. Sau này ai lấy nhằm phải tôi, quả là vô phúc thì đúng hơn!

Quang nhìn nét mặt giận dỗi của Phương, hắn cười cầu hòa. Cô nhóc đúng là giận dai và....... nhỏ mọn, đã giữ trong bụng rất lâu những câu nói........ độc ác của hắn. Không hiểu sao lúc đó hắn có ác cảm với Phương. Còn bây giờ khác rồi, Phương đối với hắn "dễ thương như một con mèo Nhật", tuy hơi có ba gai một chút nhưng cũng rất ngoan ngoãn.

Quang nhìn Phương, cười cười:

- Phương có thể quên những câu nói đùa đó, có được không? Sao Phương giận dai vậy, chỉ một câu nói vô tình thôi mà?

- Lúc đó thì cố ý, lúc này thì vô tình. Vô tình hay cố ý, chỉ một mình ông biết.

Quang có vẻ như năn nỉ:

- Tin anh đi Phương, anh nói thật lòng là anh không cố ý nói em như vậy đâu. Phương tha thì anh mừng, giận thì anh cam chịu, chứ biết nói sao bây giờ!

- Thánh thiện lắm. Nhưng tôi vẫn không tin.

- Anh phải làm sao, Phương mới tin đây?

- Bao giờ ông giống như anh Văn, tôi mới tin.

Quang chợt nổi giận, bất chợt hắn ném cái khăn vừa lau mặt vào dĩa thức ăn còn thừa. Đứng lên, thái độ giận thấy rõ, Quang nói:

- Đúng. Với Phương, tôi chỉ là cái thứ rác rưởi xã hội, còn ông Văn là thánh nhân. Phương cứ tôn ông Văn làm thần tượng đi, ông Văn xứng đáng cho Phương tôn sùng. Còn tôi, tôi là như vậy đó, mặc tôi.

Quang quay lưng bỏ đi. Phương chợt cảm thấy hối hận trong lòng. Phương đã chạm tự ái của Quang khi cứ đem điểm tốt của anh Văn ra để làm nổi bật lên điểm xấu của Quang, dù Quang đã có nhiều sửa đổi. Phương thấy mình có lỗi với hắn. Chẳng phải lúc nãy, Quang đã chân thành bộc bạch tâm sự, mong được Phương thông cảm đó sao?

Phương kêu lên:

- Anh Quang!

Nhưng Quang không thèm quay lại. Chắc chắn Quang đã giận Phương, giận rất nhiều rồi đây!

Chia tay!

Thật sự là chia tay rồi sao?

Đoan đã nhất định bảo rằng cô chia tay với Văn và anh đừng nên làm phiền cô nữa. Giữa Văn với cô đà có một cái dấu chấm hết!

Văn ngồi sầu tư một mình trong phòng. Đã mấy ngày rồi, anh vẫn thấy buồn, nếu anh tự giam mình vào nỗi buồn vô tận như thế này, có lẽ Văn điên mất thôi.

Văn biết rất rõ rằng Đoan đã cố tình xem như chưa từng có Văn trong tình yêu của cô. Văn cũng thừa biết rằng từ giờ phút này, Đoan đã tự do vui chơi ở một nơi nào đó mà Đoan thích. Văn khôNg cần phải tìm Đoan để lôi kéo cô về nhà nữa. Đoan ngợp trong những cuộc vui, Đoan bây giờ không phải là Đoan của Văn nữa. Đoan là một con ngựa non bướng bỉnh không yên cương, vì lẽ gì, có phải là vì Văn không? Văn tự xét mình không đủ trở thành nguyên nhân dẫn đến sự bộc phá thiếu suy nghĩ của Đoan. Đoan đã gạt Văn ra ngoài lề cuộc sống của cô rồi!

Tại sao Đoan lại có thể dễ dàng quên Văn như vậy, trong khi Văn vẫn còn tha thiết nhớ Đoan, vẫn còn đầy những giấc mơ có hình bóng Đoan, vẫn còn mong muốn được tay trong tay Đoan. Tại sao vậy chứ?

Nếu cứ mãi như thế này, có lẽ Văn điên mất thôi. Anh phải tìm cái gì đó để khỏa lấp nỗi buồn. Văn chợt nghĩ đến Mỹ Phương, chắc chắn con bé sẽ sẵn sàng đi cơi với Văn. Nhìn thái độ của con bé, Văn thừa biết Phương dành nhiều cảm tình cho mình. Nếu đem Đoan ra so sánh với Phương, chỉ cần loại trừ cái "made in" tiểu thư con nhà giàu là Đoan thua Phương ngay. Đoan xinh đẹp, Phương cũng xinh đẹp không kém, Đoan khôn ngoan trong cách ăn nói, Phương lại ngọt dịu mềm mỏng đáng yêu. Phương khéo léo tận tụy trong công việc, Phương biết cách chiều chuộng mọi người, đến tên Quang nổi tiếng trái tính trái nết với mọi người, mà nay cũng đã trở nên một gã con trai chăm chỉ, đàng hoàng. Quang thay đổi một cách êm ái, êm ái đến nỗi chính Quang cũng chẳng hề nhận ra sự thay đổi của hắn. Nhưng cả nhà, ai cũng ngạc nhiên vì sự thay đổi của Quang. Đó chính là vì sự có mặt của Mỹ Phương trong gia đình này, mặc dù chẳng ai nói rằng hắn đã có chiều hướng thay đổi đáng kể.

Văn uể oải đứng lên, nhóng người qua cửa sổ. Buồn và lười nhác lạ. Ngoài kia, trời đã nhá nhem tối, Văn chỉ loáng thoáng nhìn thấy được chút sắc vàng của đám hoa huỳnh dưới bậu cửa. Phải tìm một cái gì đó để khuây khỏa thôi, nếu khôNg, Văn sẽ chết mất bởi sự dày vò, ray rứt, đau khổ khi chỉ biết ngồi không để nghĩ đến Đoan.

Phương đang lau mấy chiếc dĩa vừa rửa xong, đôi tay nhỏ nhẹ nhàng xoay xoay. Văn đến ngang cửa nhà bếp, dừng lại, im lặng nhìn Phương. Phương rất xinh, nhưng Phương không cho Văn một cảm tưởng nào giống như Đoan đã gởi cho Văn cả. Phương chỉ là một cô gái nhỏ. Với Phương, Văn chỉ thấy tội nghiệp cô thôi, không phải tội nghiệp vì lòng trắc ẩn, mà tội nghiệp vì thông cảm với hoàn cảnh chằng dặng dừng đang bó buộc cô nhỏ vào một công việc không thích hợp. Có lẽ ông trời đã ra một định luật "vay - trả" sòng phẳng, không thể chối cãi cho mọi nhân sinh trong cuộc đời này rồi. Tốt hơn hết là Văn đừng có nghĩ đến Phương nữa.

- Mỹ Phương!

Mỹ Phương giật mình, cô xoay người lại nhìn Văn, mắt ánh lên sự vui mừng:

- Anh Văn!

- Em còn làm gì nữa không vậy?

- Dạ, xong rồi.

- Đi chơi với anh.

- Đi đâu?

- Thì đi vòng vòng mấy con phố.

- Đi vòng vòng mấy con phố? Chi vậy anh Văn?

- Đi dạo cho mát một chút.

- Tự dưNg rủ Phương đi vòng vòng, anh Văn..... bị gì vậy?

- Chẳng bị gì cả.

- Nhưng....

- Có thích thì đi chơi với anh, không thích thì thôi vậy.

Văn có vẻ giận. Phương đọc ngay sự giận hờn trên nét mặt Văn, cô hấp tấp nói:

- Đi thì đi. Chờ Phương thay quần áo nha.

- Ừ, mặc cái áo đầm anh mua hôm trước ấy.

- Đi dạo thôi, cần gì ăn mặc cầu kỳ, anh Văn?

- Anh muốn Phương mặc đẹp để đi với anh. Phương hay cãi lời anh quá đi.

Phương nói:

- Được rồi, nhỡ gặp người quen, thấy Phương ăn mặc luộm nhuộm, họ cười anh Văn, đúng không?

- Không hẳn là vậy. Anh muốn nhìn thấy Phương mặc mấy cái áo anh mua.

Văn nói dối. Phương chợt cảm động vì mấy câu nói dối của Văn, trái tim Phương đập rộn ràng trong lồng ngực. Hóa ra từ lâu Văn đã quan tâm đến Phương, anh mua áo cho Phương với mục đích được nhìn thấy Phương xinh hơn, hôm nay anh lại đề nghị cùng Phương đi dạo phố. Ôi! Có phải là Văn đã để ý đến Phương rồi không? Phương nghĩ đến Văn, nghe tình cảm thân thương dâng ngập trái tim. Liệu Phương có xứng với Văn không?

Phương về phòng thay áo, cẩn thận trang điểm. Phương đẹp thật đó, có lẽ Phương rất xứng với Văn, chỉ sợ bác Lệ phản đối mối quan hệ này thôi. Mặc! Bao giờ đến đó hẵng hay. Hiện tại, Phương đang lâng lâng vui sướng khi nghĩ đến chuyện được Văn đưa đi dạo phố cùng anh tối nay.

Chị bếp nhìn thấy Phương đang xoay xoay trước gương, thù đầu vào, ngạc nhiên hỏi:

- Phương định đi đâu mà diện đẹp quá vậy?

- Em đi chơi với anh Văn.

- Cậu Văn?

- Dạ, thì anh Văn rủ em đi dạo phố.

- Sao lại là cậu Văn?

- Chị hỏi lạ ghê! Anh Văn thì anh Văn, ảnh xem em như em của ảnh từ lâu rồi mà.

Chị bếp lắc đầu:

- Không phải chuyện đó, tôi tưởng Phương đi chơi với cậu ba Quang.

- Ai thèm đi chơi với hắn?

- Cậu Văn...... mà thôi đi, chỉ có dạo phố thôi mà. Nhớ đòi về sớm nhé Phương.

- Có gì mà chị lo lắng vậy?

- Không...... cậu Văn rất tốt đấy.

Phương ra khỏi phòng, hí hửng:

- Em đi nha, anh Văn chờ nãy giờ.

Chị bếp nhìn theo Phương, lẩm bẩm:

- Lạ thật! Bỏ cô Đoan cho ai mà chở con bé Phương đi chơi kìa?

Văn đón nơi bậc thềm, anh nói cho có lệ:

- Phương rất xinh.

- Phương nghe da mặt nóng ran vì cảm động, cô nói:

- Xinh đâu mà xinh. Phương xấu như ma lem.

- Ngồi lên xe đi Phương.

Văn ra lệnh, Phương ngoan ngoãn leo lên yên xe của Văn. Văn nhẹ nhà cho xe chạy ra cổng, vừa lúc Quang vừa về đến. Quang trợn tròn mắt nhìn hai người:

- Anh Văn với Phương đi đâu vậy?

Văn nói hớt:

- Đi sinh nhật bạn anh.

- Sao lại đi với Phương? Còn......

- Có gì đâu, Quang.

Văn vừa nói, vừa chạy nhanh hơn. Phương không để ý đến ánh mắt trợn tròn của Quang cùng câu bỏ lưng của hắn, cô nói:

Không rủ ông Quang đi, ổng đâm tức thì phải à, anh Văn.

Văn nói:

- Sao rủ hắn được. Hắn đâu có thích đi dạo phố như anh. Hắn thích đi lông bông như con ngựa hoang vậy, bạn bè của hắn toàn là một lũ ôn dịch cả.

- Phương thấy...... ông Quang lúc này bớt đi chơi rồi, cũng chẳng thấy dẫn bạn bè về nhà quậy nữa.

- Đừng tin hắn mà lầm to đấy Phương. Hắn như con ngựa dừng vô một lúc để chuẩn bị "tế" đấy. Gọi hắn là một con ngựa tế mới đúng.

- Anh Văn có vẻ ghét ông Quang lắm hả?

- Ai thèm ghét hắn. Hắn ham chơi, chẳng giúp ích gì cho ba của anh, để ba của anh đánh giá hắn được rồi.

- Nhưng bác Lệ luôn bênh vực ông Quang.

- Vì bà ấy rất ghét anh. Bà ấy sợ anh chiếm cả công ty, nên làm đủ cách cho hắn trụ hình một ít lâu để chiếm lấy lòng tin của ba. Trong kế hoạch đó, có Phương đấy.

Phương ngạc nhiên:

- Sao lại có em?

- Em là món mồi bà ta dùng dụ dỗ hắn.

Phương kêu lên:

- Em? Là món mồi?

- Ừ.

- Vậy thì em phải làm sao đây?

- Hắn có chiều hướng đúng theo kế hoạch của bà ấy rồi đấy. Phương phải biết cách giữ mình.

- Em phải giữ mình bằng cách nào?

- Em thân thiện với anh. Quang sẽ không dám động tới em đâu.

Văn nói câu đó có vụ lợi, nếu Quang chừa Phương ra, hắn sẽ đi chơi trở lại. Quang chơi bời lêu lổng theo cách cũ, bà Lệ hỏng kế hoạch. Làm sao Văn chẳng biết Quang để ý Mỹ Phương chứ. Nếu Quang không vì Mỹ Phương, hắn đâu có mỗi ngày về nhà ăn cơm tối, mỗi ngày mỗi ngồi ít nhất mấy giờ đồng hồ trong văn phòng. Quang chẳng có ý định gì trên tài sản công ty, Văn biết rõ con người vô tư của Quang, chỉ có bà mẹ là tính toán thôi. Nhưng Văn không thể không triệt Quang, dù Quang là em một cha khác mẹ với Văn. Nếu Quang không có phần trong công ty của ba anh, Quang vẫn có trọn phần công ty riêng của bà Lệ. Còn anh, mất là mất trắng. Văn không thể không lo toan co tương lai của mình, dù biết làm như vậy là rất ích kỷ.

Phương cảm thấy muốn khóc. Văn chỉ bảo cô nên giả vờ thân thiện với anh, vậy thì anh đang nghĩ gì về Phương, và cuộc đi chơi hôm nay, có phải là vì lý do bất đồng giữa Văn và Quang mà có không? Phương mơ hồ cảm thấy như Văn đang dùng cô để phá bà Lệ cho bõ ghét.

- Nhưng Phương...... Phương không muốn anh Văn vì Phương mà sống giả dối. Anh Văn khôNg cần phải làm bức bình phong để che đậy cho Phương, Phương lớn rồi. Phương đủ bản lãnh để bảo vệ Phương mà.

- Anh không có ý đó, hình như Phương đang hiểu lầm anh đấy. Anh rủ Phương đi với anh, không có mục đích gì cả, chỉ là thích đi dạo với Phương thôi. Có Phương bên cạnh, anh cảm thấy đỡ đơn độc hơn.

Câu này thì Văn nói thật. Phương cũng không làm sao biết được uẩn khúc nào trong tình cảm của Văn. Tội nghiệp Phương. Phương vui mừng vì câu Văn vừa nói, cô bấu nhẹ vào vai Văn:

- Vậy mà làm Phương nghĩ anh Văn vì sợ ông Quang hại Phương, mới giả bộ đưa Phương đi dạo để cứu Phương.

Văn nhủ thầm: "Con bé này đúng là ngây thơ lạ".

Văn nói:

- Thôi, biết thì giữ kín trong lòng. Bây giờ Phương muốn đi đâu, hay là ăn món gì, anh đưa Phương đi nè?

- Tùy ý anh Văn, Phương đâu rành Sài Gòn mà chọn lựa.

Văn nói ngay:

- Vậy thì Phương cứ yên trí ngồi sau lưng anh đi nha.

- Dạ.

Phương dạ ngoan, lòng cảm thấy tin tưởng Văn. Ít ra Phương cũng có mặt trong tình cảm của Văn, chẳng phải Văn đã bảo rằng có Phương bên cạnh, anh đỡ đơn độc đó sao?

Văn rất lạ, giống như anh chở Phương đi tìm ai đó thì phải. Văn chở Phương đi vòng vòng hoài không thôi, một lúc anh ghé quán cà phê này, chưa kịp ngồi, đã bảo Phương ra xe đi tiếp, một lúc anh ghé quán kem nọ, lại chê ở đây kem không ngon, khôNg chịu ăn. Phương đi với Văn hết khoảng.... hai chục cái quán như vậy. Cuối cùng, Văn dẫn Phương vào môt...... vũ trường có tên là "Đêm Màu Hồng". Phương định hỏi Văn tại sao vào đây, nhưng cảm thấy không tiện nên thôi, không nói gì. Phương hồi hộp theo Văn, bởi cô đâu có biết khiêu vũ, những trò ăn chơi này rất lạ lẫm đối với một cô bé ngây thơ như cô. Văn hỏi nhưng hình như anh chẳng chú ý đến câu trả lời của Phương:

- Phương biết khiêu vũ không?

- Dạ không, anh Văn.

- Thử là biết ngay. Đi vào đây với anh.

- Thôi, Phương sợ lắm, thiên hạ cười cho.

- Đâu ai để ý tới mà sợ, anh dắt cho Phương từng bước, nhé!

Phương ngoan ngoãn gật đầu:

- Dạ.

Văn nói vậy, chứ anh không dẫn Phương ra sàn nhảy. Văn chọn một góc bàn tối tối, gọi hai ly cocktail, bảo:

- Phương uống đi.

Phương kề ly lên môi, hớp một ngụm nhỏ, ngậm trong miệng, Phương không quen vị rượu, dù chỉ là rượu rất nhẹ pha trong ly, len lén Phương nhổ vào khăn.

Văn không hề chú ý đến Phương, anh có vẻ như là tìm kiếm ai vậy. Phương nhận ra ánh mắt tìm kiếm của Văn trong đám khách nhảy, nhưng cô không dám nói gì.

Dàn nhạc nổi lên một giai điệu thật giậm giật, đám khách trẻ ùa ra sàn, họ nhảy hết mình với nhau. Văn chợt đứng bật dậy, theo ánh nhìn của Văn, Phương thấy mấy cặp thanh niên nam nữ ăn mặc hết sức.....bụi. Nổi bật lên giữa đám con tra con gái đầy vẻ bụi đời, đó là một cô nàng rất xinh, nét thanh tú và quí phái của cô nàng phản lại với đám bạn bụi đời của cô ta. Văn như bị thôi miên, anh tiến ra sàn nhảy, giật cánh tay cô gái ấy. Phương quả đối ngạc nhiên vì hành động của Văn, chỉ biết ngồi im nhìn theo Văn thôi.

Văn và cô gái giằng co với nhau, hình như họ cãi nhau rất dữ. Sau đó Văn bị tên con trai đi chung với cô gái tát mạnh vào mặt làm anh chới với, Phương kêu lên:

- Anh Văn!

Bất chấp bọn họ, Phương chạy về phía Văn, cô kéo tay anh:

- Anh Văn! Sao họ đánh anh vậy hả?

Văn gạt tay Phương, anh nói, giọng dữ dội:

- Chỉ là một sự hiểu lầm thôi, không có gì.

Đột ngột, Văn ôm ngang người Phương, ghì chặt cô vào ngực anh, hầu như anh đang xoay một con búp bê vậy. Phương bị anh ghì chặt trong hai cánh tay, nhưng cô không phản đối Văn, bởi cánh tay Văn đủ sức làm cho trái tim Phương chơi vơi. Cứ thế, Phương bị Văn cuốn đi......

Đang trong cánh tay Văn, Phương chợt bị ai đó nắm lấy rồi giật mạnh. Kẻ đó nói bằng một giọng lạnh và nghiêm:

- Anh Văn! Mau buông Phương ra.

Phương kịp hoàn hồn. Chẳng ai khác hơn là Quang. Quang lôi Phương ra khỏi cánh tay Văn, nói lớn bằng giọng ra lệnh:

- Phương mau theo tôi, ra khỏi nơi này đi, không hợp với Phương đâu.

Phương giật tay lại, cô vẫn còn bị mê hoặc bởi vòng tay cứng cáp mạnh mẽ đầy sức quyến rũ của Văn:

- Sao lại không? Ở đây có anh Văn mà.

- Anh Văn, anh Văn. Cô ra khỏi đây ngay nghe không?

Phương nhìn Văn:

- Anh Văn! Sao lại bảo Phương về?

Văn với mắt tóe lửa, hình như Văn đang tức tối một điều gì đó lắm. Anh nói:

- Quang! Mày về đi. Phương không muốn nghe mày đâu.

Gạt Phương ra sau lưng, Quang đứng sát vào Văn, mặt đối mặt. Hắn lạnh giọng:

- Anh Văn! Anh là một cái thứ ngụy quân tử. Anh hèn lắm, anh lợi dụng lòng tin và sự ngây thơ của Phương, anh định dùng Phương làm cái ngòi nổ chứ gì?

- Quang! Mày lầm rồi. Chưa bao giờ tao có ý định hại Phương cả. Chỉ khiêu vũ với nhau thôi mà Quang, chuyện tầm thường trên tất cả mọi sự tầm thường đấy, Quang ạ.

- Từ nay về sau, anh có "giận cá" thì xin đừng có "chém thớt" nhá. Phương hoàn toàn vô tội trong vụ này mà, anh Văn.

Phương bị Quang lôi đi ra cửa. Văn im lặng không phản đối. Tự dưNg tên ôn dịch này ở đâu ra phá đám Văn, hắn làm gì ra vẻ bảo vệ Phương ghê vậy chứ? Văn trở lại bàn, gọi một ly rượu mạnh và nốc cạn.

Quang lôi tuột Phương ra khỏi vũ trường, hắn quát:

- Cô có điên không vậy? Nhìn bộ dạng cô kìa. Thật là dị hợm, người không ra người, ngợm không ra ngợm, giống như con khỉ bạc má ấy.

Phương cảm thấy tự ái dồn dập. Hắn dám so cô với con khỉ bạc má trong sở thú. Cô quát lại:

- Ông nói vậy là sao?

- Còn phải hỏi. Cô thừa thông minh để nhận xét mình mà. Cô nghĩ Sài Gòn này là sân khấu điện ảnh ấy hả?

- Tôi đã làm gì lố lăng chứ?

- Hay! Biết nói hai chữ "lố lăng" là có óc nhận thức "siêu" đấy!

- Ông đủ rồi nha!

- Lên xe tôi chở về nhà. Ai cho phép cô tự do đi chơi vậy hả? Nhớ hợp đồng với mẹ tôi không?

Quang ấn Phương lên xe, sau đó hắn rú ga vọt mạnh khiến Phương chíu nhỉu vào lưng hắn. Cô cự nự:

- Tôi đi với anh Văn đàng hoàng mà.

- Đi khiêu vũ, vậy mà gọi là đàng hoàng đó hả? Đàng hoàng sao lại.... ôm ấp nhau thế?

- Nhưng là đi chung với anh Văn, ông hiểu chưa?

- Cũng lại là anh Văn, anh Văn. Bộ cô tưởng cô đem cái tên Văn ra là tôi phải nể sao? Cô hiểu rõ ông Văn chưa? Cô biết cô đang bị người ta đem ra làm cái thứ gì không? Đồ ngốc ạ! Cô chỉ là một cái thứ dùng để chọc tức kẻ khác mà ông Văn đem ra sử dụng thôi, đừng ngỡ ông Văn có thể yêu cô, nghe rõ chưa ngốc?

- Đừng xúc phạm tôi nha. Còn bảo tôi là đồ ngốc nữa, tôi sẽ trả thù ông đấy.

Quang cười lớn. Cười xong, hắn hầm hừ:

- Thách cô trả thù đấy. Tôi sẽ gọi cô là đồ ngốc đến trăm lần, ngàn lần. Cô khờ khạo lẫng ngốc nghếch, thật là không trách được.

- Tại sao lại trách tôi? Anh Văn chỉ tập cho tôi khiêu vũ thôi mà. Ông mới đúng là cái thứ phá đám cho có.

- Hết thuốc chữa! Nghe này cô nhóc. Trong trái tim ông Văn chẳng có chỗ nào dành cho cô đâu, đừng có ngủ mơ nữa, mau tỉnh dậy đi, kẻo hối không kịp đấy, ngốc ạ.

Phương hét lớn:

- Tôi đâu có bảo là tôi yêu anh Văn. Ông mới chính là đồ điên đấy!

- Ánh mắt cô không giấu nổi tôi đâu, dối lòng làm gì. Cô dừng lại còn kịp đấy Mỹ Phương. Tôi nghĩ là cô đủ thông minh để hiểu lời khuyên chân thành này của tôi, đừng có làm tôi thất vọng vì lời nói vô ích nha.

Quang dừng xe trước cổng, bấm chuông, sau đó cho xe vào sân. Từ lúc ấy Quang không nói câu nào với Mỹ Phương nữa và bỏ lên lầu.

Gió se se lạnh, trời đã vào đông. Tháng mười một ta rồi, còn gì nữa?

Vậy mà Quang đứng như pho tượng gần hai giờ đồng hồ trên sân thượng, người hắn chỉ mặc độc có một cái..... quần short. Quang đưa chiếc lưng trần ra hứng gió, tựa vai vào cột, mắt nhìn xuống phố. Phố đêm, xe cộ như những vệt nhỏ, sáng và di động liên tục giống như đàn kiến dưới mắt Quang. Gió lạnh, mặc, Quang chẳng thèm để ý, nỗi buồn cứ gay gay trong tim, ray ray rứt rứt khó chịu. Giá mà Quang có thể không nghĩ đến Phương nữa, có lẽ hay hơn nhiều.

Từ lâu rồi, giữa Văn và Quang không có tình cảm anh em. Con người Văn khá ích kỷ hẹp hòi, Văn chi li, chăm chỉ trong công việc ở công ty, không phải là Văn có mục đích sống cho gia đình này. Thật ra, Văn đang chứng tỏ mình, để tranh thủ tình cảm của cha. Tất nhiên ông Hưng đã nhiều lần so sánh khả năng, tính cách giữa hai đứa con trai, Văn làm như thế chỉ với một mục đích là chiếm thế thượng phong trong quyền điều khiển công ty sau này. Văn luôn đối nghịch với mẹ của Quang, tất cả những kế hoạch mẹ Quang đặt ra, Văn luôn tìm cách phá vỡ. Quang rất hiểu chuyện Văn không thích Quang sống đàng hoàng chăm chỉ. Thời gian gần đây Quang ít ra ngoài quan hệ chơi bời với đám bạn cũ là vì Phương, vì Quang thích Phương. Văn rất hiểu điều đó, vậy mà Văn còn cố ý phá Quang, bởi Văn biết Phương dành sự ưu ái cho mình. Cũng đúng với Phương thôi, cô nhỏ chẳng có chỗ dựa, còn Văn là người luôn tỏ ra thân thiện và che chở cho Phương. Tất nhiên tình cảm trong lòng Phương phải ít nhiều dành cho Văn, dù Phương chưa hiểu chút nào về con người của Văn. Xét diện mạo, tính cách bề ngoài của Văn mà không hiểu rõ con người thật của anh ta, ai cũng có cảm tình cả. Còn Quang, Quang sống sôi nổi, đôi khi quậy phá, Quang chưa bao giờ nói một câu dịu ngọt với Phương, dù đối với Quang, Phương là một cô nhỏ dễ yêu. Phương gởi cho Quang một tình cảm chân thành và một cảm giác được yên ổn khi gần gũi trò chuyện với cô. Phương sống chân thật, Phương khác xa đám bạn bè...... hoang đàng chi địa, chỉ biết xài tiền và luôn bốc phét của Quang. Vì cô nhỏ, Quang đã "xoay một trăm tám chục độ", thế mà Văn nỡ phá hoại tình cảm của Quang. Trong khi Văn chẳng hề có chút ưu ái nào khả dĩ dành cho Phương, vì Văn rất yêu Đoan, họ dự định cưới nhau, cho nên chuyện Văn gây tình cảm với Phương là chẳng chính đáng chút nào. Vậy mà Văn cũng làm được, Văn thỏa mãn lòng tự ái của Văn, chỉ tội nghiệp Mỹ Phương. Mỹ Phương ngây thơ khờ khạo quá, Mỹ Phương không hiểu tí ti nào về những mâu thuẫn nội bộ trong gia đình này. Mỹ Phương ái một Văn vì giữa cái gia đình có một người mẹ thiên vị và một gã con trai lập dị như Quang. Văn nổi bật lên giữa cái tập thể nhiều tính chất ấy như một "cánh lan giữa rừng cỏ dây leo chằng chịt và rắn rết", chẳng trách được cô nhỏ, chỉ trách Văn hơi tan nhẫn thôi.

- Quang này......

Quang nghe nhói tim một cái. Tiếng Mỹ Phương sau lưng hắn, cô hơi rụt rè. Vì dù sao hắn cũng đang phơi chiếc lưng trần có bờ vai rộng ra trước mặt cô nhỏ mà.

Quang không xoay lại, hắn nói:

- Gì nữa vậy?

- Bác Lệ bảo tôi đi tìm ông.....

- Tìm tôi chi?

- Vì bác chẳng thấy ông ở đâu, nhưng cũng chẳng thấy ông đi ra khỏi nhà. Ông biến mất đột ngột như vậy, bác Lệ sợ ông bị.....

- Bị gì?

- Bị ma giấu.

- Ai cha! Lắm mồm thật. Tôi đâu phải là trẻ con. Cô đặt điều, chứ mẹ tôi làm gì nói kỳ vậy.

- Cũng may, tôi tìm khắp nơi, ngoài vườn, khắp các phòng, cuối cùng thì ông ở đây. Thiếu chút nữa tôi đi đến đài truyền hình thành phố để nhờ họ rồi đấy.

- Nhờ họ?

- Ừ, đăng tin "tìm trẻ lạc". Cái mặt ông rất giống.......

- Giống gì chứ?

- Giống bệnh tâm thần.

Quang xoay lại, la lên:

- Đủ rồi nhe cô nhóc.

Mỹ Phương đứng nhìn Quang, môi cô trề trề ra trêu tức hắn, nhưng trên tay cô có chiếc áo của Quang. Thì ra Phương sợ mình bị lạnh, cô đem áo cho mình mặc đây mà. Quang định nói thêm vài câu để trả đũa Phương, nhưng trái tim chợt cảm động. Quang im lặng nhìn Mỹ Phương, không biết nói thế nào cho phải.

Một lúc sau, Quang nói:

- Đưa áo đây cho tôi.

- Cũng biết lạnh nữa hả?

- Tất nhiên rồi. Cô không cảm thấy gió buốt da sao?

- Cứ ngờ ông không có cảm giác chứ.

- Định nói tôi là thứ gì nữa đây?

- Là thứ gì, tự ông biết lấy.

- Phương ác cảm với tôi lắm hả?

- Ông thấy vậy sao?

Quang nhăn mặt:

- Còn gì nữa mà chẳng thấy. Lúc nào Phương cũng hung dữ với tôi cả, Phương chẳng chịu dịu dàng chút nào. Con gái mà hung dữ không hay đâu.

Phương trợn mắt:

- Có liên quan gì tới ông?

- Tất nhiên là không rồi.

Giọng Quang buồn buồn. Đối với Quang, Phương hay gây sự, Phương giống như một con nhím con sẵn sàng phóng mũi tên vào kẻ nào muốn chạm vào nó vậy. Thấy Phương cầm áo của Quang, ngỡ cô sợ Quang lạnh, nào ngờ cô lại tỏ ra dửng dưng với..... tình cảm của Quang. Nếu là mẹ, mẹ đã cuống quít chạy đến bắt hắn mặc áo vào người rồi. Chuyện đem áo, cũng do mẹ sai bảo, chứ có phải do Phương tự nguyện lo lắng cho Quang đâu nào.

Phương nạt nhỏ:

- Nói lạnh, sao không xuống nhà hả?

- Tôi thích đứng đây.

- Có điên không vậy?

Quang lắc đầu:

- Không có điên. Tôi muốn bị lạnh cho cóng cả người, sau đó chết ngoài gió tuyết như con chim én bị thương trong truyện cổ tích vậy.

- Ông làm khổ nhục kế là vì cái gì? Định vòi vĩnh gì của mẹ ông đấy hả?

- Lúc nào cũng nghĩ xấu cho tôi cả.

- Chứ để làm gì, nếu không có mục đích?

- Xem có ai tỏ ra thương hại tôi không?

- Thật là hoang tưởng. Tự hành hạ mình để mong được có ai đó thương hại, sống không anh hùng chút nào.

- Kẻ thiếu tình cảm, cần gì phải anh hùng?

- Coi bộ cuộc sống ông bi đát lắm. Ông bị gì vậy?

- Chẳng bị gì cả, ai hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi vậy.

- Không giống ông chút nào.

- Tôi thì sao?

- Ông hay rầy rà, mắng mỏ, la lối, nạt mộ, ông dữ như ngáo ộp. Thôi, đừng giả vờ bi lụy nữa, chẳng ai tin đâu nha.

- Tôi dưới cái nhìn của Phương tồi tệ quá đi mất.

- Không thể nói tốt hơn được đâu, xin đừng buồn.

- Cám ơn. Tôi cố nhìn thẳng vào sự thật vậy. Phương còn gì để nói nữa không?

Phương lắc đầu:

- Không.

- Vậy Phương xuống nhà đi.

- Quên một chuyện. Bác Lệ bảo ông trở về phòng, gió khuya lạnh cộng với sương đêm sẽ làm cho ông cảm đó.

- Nói giùm, tôi muốn đứng đây suốt đêm.

Phương la lên:

- Đúng là ông điên thật rồi, để tôi gọi cho bệnh viện tâm thần vậy.

Không một lời an ủi, Phương bỏ đi. Quang tức đến muốn....... ngưng thở. Cô nhỏ quả thật ác tâm và vô tình làm sao. Hình như trong mấy ngăn tim đó, chẳng có ngăn nào dành cho Quang. Ôi! Tình yêu quả là rắc rối, quả là sui khiến cho con người ta trở thành kẻ dại khờ. Ai đã vì ai đứng trong gió lạnh hàng giờ vô ích như thế này để rồi bị người ta đối xử một cách phũ phàng như vậy chứ?

Nếu giả như anh Văn đứng trong gió lạnh như Quang, có lẽ Mỹ Phương cuốn quít lo lắng, cuống quít năn nỉ anh ấy trở xuống nhà, cuống quít tìm hiểu tại sao Văn buồn như vậy? Đứng một mình trong gió lạnh, giữa trời đêm, tất nhiên là phải có nỗi buồn rồi. Nếu không buồn, tội gì Quang chẳng nằm cuộn mình trong chăn để xem phim hoặc nghe nhạc chứ?

Có tiếng chân người sau lưng, trái tim Quang đập rộn ràng trong lồng ngực. Có lẽ Phương không nỡ bỏ Quang đứng trong gió lạnh và cô đang sắp năn nỉ hắn xuống nhà cũng nên. Quang chưa chi đã vội nghĩ xấu cho cô nhỏ rồi.

Một cánh tay êm ái choàng qua vai Quang làm hắn chợt hồi tỉnh, vỡ mộng.

- Quang! Bộ con điên sao vậy hả? Xuống nhà mau lên!

Quang gượng cười cho đỡ..... quê độ:

- Có sao đâu mẹ? Đứng "hóng mát" chút thôi mà.

- Mẹ tìm con khắp nơi luôn. Có chuyện gì buồn, nói mẹ nghe đi?

- Làm gì có chuyện để buồn hả mẹ?

- Không buồn, sao con giống như một tên thất tình vậy? Hay là thất tình cô nào rồi?

- Mẹ ơi! Con không để ý bọn con nhái đâu, bọn họ tào lao lắm.

- Từ trước đến nay, con luôn yêu đời, vô tư, sống thoải mái lắm kia mà?

- Mẹ phiền quá. Mặc con đi!

Bà Lệ cười mơn trớn con:

- Thôi, không có gì thì thôi. Làm ơn xuống nhà cho mẹ nhờ. Chín, mười giờ đêm rồi chứ còn sớm lắm sao? Sương xuống ướt cả tóc, cả vai rồi đây này. Sáng nay ở công ty, có bị ba rầy không?

- Không có.

- Đừng giấu mẹ. Chắc cũng lại là thằng Văn nói ra nói vào với ổng chứ gì?

Bà Lệ xoay mặt Quang, mắt bà long lên dữ tợn lạ. Chỉ cần bà nghĩ đến Văn, đã nghe tức tối trong lòng rồi. Càng ngày, bà càng ác cảm với Văn hơn:

- Nó định hất cẳng con một cách hợp tình hợp lý để chiếm trọn công ty đấy, Quang ơi. Làm ơn ráng chịu khó làm việc đàng hoàng một chút đi, bao giờ ổng giao công ty cho con, mẹ mới yên tâm, Quang ạ.

Quang tránh ánh mắt nhìn khó chịu của mẹ, hắn gắt nhẹ:

- Lúc nào mẹ cũng đem chuyện tài sản công ty ra mè nheo con. Mặc ông Văn đi. Con đâu cần của cải như mẹ với ông Văn, hai người tranh chấp nhau làm con mệt óc quá rồi. Mẹ ơi! Sống có nhiều tiền mà không được vui vẻ thì sống làm gì chứ?

Bà Lệ la lên:

- Đồ ngu! Không tiền lấy gì sống vui vẻ thoải mái chứ? Con không cần nhiều tiền bạc của cải, nhưng mà mẹ cần. Rất cần, con nghe chưa?

Quang lắc đầu. Điều hắn cần, chẳng bao giờ họ nhắc đến, đó là tình cảm, một cuộc sống gia đình đầy thân ái. Họ mặc nhận điều đó để ngày nay qua ngày khác sống chung nhà với nhau, mệnh danh là một gia đình, một gia đình chứa đựng sự mâu thuẫn và tranh chấp vì vấn đề tiền bạc, của cải vật chất. Ôi! Quang chán quá. chẳng phải Quang đã tìm cách thoát ra khỏi bầu không khí ngột ngạt này từ lâu rồi sao? Quang đã cố phi tang sự có mặt của nó bằng cách bức lên, lồng lên như một con ngựa chứng. Quang phản kháng họ, Quang chống lại họ bằng cách thả trôi thả nổi cuộc đời của mình bao nhiêu năm qua. Quang chẳng thèm làm gì cả, Quang muốn trả thù sự nhẫn tâm của họ bằng cách ăn chơi quậy phá. Còn bây giờ, Quang đã thực sự muốn sống một cuộc sống đầy thân ái, ít ra là trong gia đình này. Quang muốn điều không thể có, mẹ và ông Văn vẫn tiếp tục chống đối nhau. Và Quang, hắn đã bị đem ra làm con cờ trong ván cờ giữa mẹ và ông Văn.

- Con đừng trốn tránh trách nhiệm nữa, Quang ạ. Mẹ đặt lòng kỳ vọng nơi con, chỉ có mỗi điều đó thôi. Nếu con biết thương mẹ, đừng có làm cho mẹ thua thằng oắt con đó nha.

- Mẹ về phòng ngủ đi. Con muốn đứng một mình, con không muốn nghĩ đến chuyện tranh giành tài sản với anh hai, ít ra là đêm nay.

- Nếu con không xuống nhà, mẹ bắt buộc phải gọi ba đấy nhá.

- Mẹ không cần gọi đến đây nhiều người như vậy. Con có sở thích riêng của con, con được tự do làm điều gì con thích, nếu điều đó không phương hại đến ai là được rồi.

Bà Lệ tròn mắt:

- Mẹ có gọi ai bao giờ đâu mà con bảo mẹ gọi đến đây nhiều người chứ hả?

Bây giờ đến lượt Quang ngạc nhiên:

- Chiếc áo này có phải do mẹ bảo Mỹ Phương đem đến không?

- Mỹ Phương? Lúc nãy con chẳng có mặc áo hở? Con định làm cho lạnh đến chết cóng là vì ai vậy? Con điên rồi chắc?

- Mẹ không bảo Mỹ Phương đi tìm con sao?

- Không. Lúc nãy Phương bận làm yaourt, chính mẹ mới đi tìm con khắp nơi. Mỹ Phương tự đi tìm con đó hả? Biết điều đấy, nếu mà nó để cho con trần lưng dưới sương đêm, nó chẳng được yên thân với mẹ đâu.

Trái tim Quang chợt nghe ấm lại. Hóa ra nãy giờ Quang trách lầm cô nhỏ rồi. Cô nhỏ tuy ngoài mặt luôn chọc tức hắn, nhưng cô nhỏ có ý quan tâm đến hắn. Sợ hắn đánh giá, cô nhỏ mượn danh mẹ hắn để đem áo cho hắn. Cô nhỏ sợ hắn biết cô nhỏ có quan tâm đến hắn như thế sinh ra mất mặt, vì thế cô tỏ ra lạnh lùng với hắn. Nhưng mà giờ đây Quang không nghe ấm ức vì giận hờn Mỹ Phương nữa. Quang muốn chạy bay xuống nhà tìm Mỹ Phương để nói với cô vài câu ngọt ngào một chút, ngặt một nỗi bà mẹ còn đứng đây, nên thôi.

Quang nói:

- Xin mẹ đừng xem Mỹ Phương như kẻ ăn người ở, dù ba của cô mắc nợ để cô phải làm việc trả bớt nợ theo điều kiện bắt buộc của mẹ. Mỹ Phương là một người có học thức và lòng tự trong, xin mẹ chớ coi thường cổ.

- Mẹ vẫn xem nó như một đứa cháu, con không thấy mẹ đối xử tốt với nó sao? Mỹ Phương làm việc như thế đâu có đủ trừ số nợ cha nó còn mắc với mẹ. Ở đây, nó chỉ thua mẹ một chút thôi, so ra nó còn sống khá hơn con gái mấy gia đình đủ ăn nữa kìa. Nó khác nào một cô tiểu thư, con còn xin cho nó nỗi gì chứ?

- Mẹ có cần gì chuyện giam lỏng Mỹ Phương như vậy hả mẹ? Có phải mẹ làm như thế là vì muốn thỏa mãn lòng tự ái, sự kiêu ngạo của mẹ không? Tại sao mẹ bắt Mỹ Phương phải xa cha của cổ? Mẹ làm gãy đổ cả tương lai của cổ, mẹ không thấy vậy là tàn nhẫn sao?

- Con không thể hiểu thâm ý của mẹ

đâu? Đối với mẹ, Mỹ Phương rất có lợi, dù nó chẳng làm gì cân xứng với món nợ cha nó đã vay của mẹ cả.

- Mẹ dùng thâm ý trong lúc sử dụng cổ à? Mẹ nói đi. Mẹ định làm gì Mỹ Phương?

Bà Lệ nói, giọng rất bình tĩnh:

- Mẹ làm gì, cũng vì con thôi, chỉ cần con bảo con thích Mỹ Phương, mẹ cho phép con được tùy nghi. Con bé dễ yêu đấy chứ Quang?

- Mẹ nói vậy là có ý gì?

- Nếu con thích Mỹ Phương, mẹ không cấm, chỉ cần con chịu làm tốt công việc ở công ty, cho ba con nhìn thấy con không thua kém thằng Văn là đủ rồi.

Quang la lên:

- Mẹ không được xem thường Mỹ Phương. Mỹ Phương là một cô gái đàng hoàng và có giáo dục, không nên xúc phạm đến phẩm giá và danh dự của cổ.

- Hôm nay con ăn nói lạ lắm đấy, hình như con trở thành một nhà đạo đức thì phải à?

- Con không bảo mình sống có đạo đức, nhưng con biết chắc chắn rằng mình chưa làm điều gì táng tận lương tâm khiến người đời nguyền rủa cả. Xin mẹ đừng tính toán gì trên Mỹ Phương. Con tôn trọng cô ấy và xem cô ấy như một người bạn tốt vậy, và con sẽ chống lại bất cứ ai có ý định làm hại cổ.

Quang nói xong, bỏ mặc bà Lệ đứng đó, chạy nhanh xuống thang lầu. Quang đâu có ngờ mẹ dụng ý sâu sắc như vậy. Bà đã xem thường tình cảm của hắn, bà đã xô đẩy Quang vào cái bả nhục dục thấp hèn duy để đạt được tới mục đích thôi. Đó là thằng Văn. Điều khiến Quang đau lòng nhất chính là chuyện bà đã đầy đạp lên danh dự của Mỹ Phương, và xem thường Quang. Một người mẹ chẳng những không dạy cho con sống có đạo đức và nhân ái, trái lại còn xúi giục con làm điều không đúng, cả đời bà lặn ngụp trong nỗi đam mê thâu tóm của cải, để làm gì chứ. Làm gì chứ? Dù gôm thâu tất cả của cải trên thế gian này, bà vẫn không hề mảy may nghĩ tới hạnh phúc của đứa con trai độc nhất là hắn, có lẽ bà xem hắn như một con robot mất thôi.

Bà Lệ quát lớn:

- Quang! Đứng lại đây cho mẹ bảo.

Quang không trả lời. Hắn đi xuống mấy bậc thang đã chạm phải Mỹ Phương. Cô nói:

- Sao ông lâu xuống phòng quá vậy. Tôi sợ ông đã chết cóng ở trên đó rồi chứ?

Tay Mỹ Phương cầm chiếc áo gió, cô trao cho Quang, cự nự:

- Ông sống thật là lập dị và khó hiểu, lúc mưa lúc nắng, sống cạnh ông, có ngày tôi điên mất. Bác Lệ bảo tôi đem áo này cho ông.....

Thay vì cầm chiếc áo gió, Quang nắm bàn tay Mỹ Phương. Nhớ lời mẹ nói Mỹ Phương lúc nãy, Quang cảm thấy thương Mỹ Phương làm sao.

- Mỹ Phương! Đừng có nói dối nữa. Tôi đâu có khờ đến nỗi không biết cô nói dối chứ?

- Ai nói dối?

Mỹ Phương rụt tay lại. Quang buộc lòng buông tay cô nhỏ một cách luyến tiếc, bàn tay Mỹ Phương nhỏ và mềm như một nắm bông.

- Cô đừng có mượn danh mẹ tôi nữa. Cô làm mây việc đó là vì tôi, sao cô không dám nói thật chứ?

- Tôi có nói dối đó, nhưng tôi làm mấy việc kia không phải vì ông.

- Chứ vì ai?

- Vì trách nhiệm của tôi. Ông mặc vào đi rồi về phòng ăn chén xúp nóng cho ấm người lại, kẻo cảm lạnh.

Quang nhăn mặt:

- Cô nấu xúp cho tôi cũng là vì trách nhiệm sao hả?

Mỹ Phương nhướng mắt:

- Đúng. Lúc nào tôi cũng tự nhủ mình phải "nhớ đến hợp đồng với bác Lệ".

Đúng là Mỹ Phương đang nói "mát" Quang. Nhớ hôm hắn đến vũ trường "Đêm Màu Hồng" để bắt Mỹ Phương ra về, hắn đã bảo cô có nhớ đến hợp đồng đã giao kết với mẹ hắn không. Có lẽ Mỹ Phương để bụng và giận Quang vì câu nói bất ngờ ấy, Mỹ Phương là chúa giận dai mà. Hôm ấy Quang đến với mục đích ngăn Văn không cho anh ta mê hoặc Mỹ Phương, nhưng nếu không viện lý do đó ra, Quang vịn vào cớ gì buộc Phương rời Văn đây. Đành phải làm cho Phương tự ái, kết quả hôm nay Quang lãnh đủ sự hờn mát của Phương.

- Phương làm ơn đừng có nhắc đến chuyện đó nữa, được không?

- Tôi cần phải nhắc nhở mình đừng bao giờ quên thân phận. Con người tệ hại nhất là sống mà quên đi thân phận của mình đấy, ông ạ.

- Phương có thể cho Quang này xin lỗi được không? Phương hãy bỏ lỗi cho tôi đi nha. Thực tế tôi luôn quý trọng Phương, đó là lời nói chân thành xuất phát từ đáy lòng, Phương ạ.

Phương im lặng, cô xoay lưng đi, Quang theo sau Phương. Hình như câu nói thành khẩn của Quang đã làm cho Phương cảm động.

Sau khi ép Quang uống hết chén xúp nóng, cô bảo Quang lên giường đi ngủ rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp tận cổ cho hắn. Quang nằm im không phản đối cử chỉ săn sóc của Phương, đó là lần đầu tiên hai người không cãi nhau.

Ông Hưng xếp tập hồ sơ lại, mỉm cười đầy vẻ mãn nguyện rồi ngước lên nhìn cậu con trai đang đứng cạnh. Vỗ vỗ vai con, ông gật gù:

- Con khá đấy. Ba không ngờ có ngày con chịu chăm chỉ giúp ba như vậy. Đàn ông con trai, đến một lúc nào đó rồi cũng hiểu cần phải tạo cho sự nghiệp. Được vậy ba mừng, cố như thế mãi nhé Quang?

Quang nhún vai, cử chỉ phớt đời đó như một thói quen rồi. Hắn đâu có thích người ta khen tặng mình, vấn đề là ở chỗ làm được hay không được thôi, cần gì phải khen chứ?

- Ba nói không đúng sao?

- Ba đừng khen tới khen lui, con không thích nghe ai khen mình đâu.

- Làm việc tốt phải có lời khen mới động viên được tinh thần người ta chứ Quang?

- Vấn đề con muốn nói với ba là không phải ở chỗ đó......

- Vậy chứ ý con thế nào?

- Ba.......

Quang cắn môi. Ông Hưng ngạc nhiên:

- Có gì khó nói lắm hả?

- Ba..... khi một đứa con gái ghét mình, có bao giờ chịu quan tâm săn sóc mình không?

- Làm gì có. Đàn bà con gái họ ít giả dối hơn giới đàn ông chúng ta, khi ghét, họ không thèm nhìn đến mặt nữa là.

Ánh mắt Quang ngời sáng. Hắn đâu qua mặt được ông bố, ông đã biết tẩy là Quang muốn gì rồi, nhưng giả vờ hỏi:

- Bộ con để ý đứa con gái nào thật sao?

- Có chứ ba. Chẳng những để ý, mà đúng hơn là sẽ cưới.

- Ái chà! "Song hỉ lâm môn" rồi đây. Văn cũng nói với ba nó muốn cưới vợ, bây giờ đến lượt con, cũng tốt thôi. Hôn nhân sẽ giúp cho người đàn ông vững vàng hơn đấy.

- Nhưng mà.......ba ơi! Cổ chưa có yêu con.

- Vậy sao cưới được?

- Con cũng không biết nữa.

- Con trai à! Ở đời có câu "muốn là được". Mình là nam nhi mà, thích thì cứ đeo đuổi, thế nào cũng được thôi. Có thể nói cho cha biết cô ta là tiểu thư con nhà ai không?

- Nếu cổ không phải là một tiểu thư con nhà giàu như trong ý nghĩ của bà thì ba nghĩ sao?

- Ồ! Đâu có gì quan trọng, quan trọng là cô ta tốt hay xấu thôi.

- Ba! Cổ là Mỹ Phương đó.

Ông Hưng tròn mắt:

- Mỹ Phương, cô cháu họ xa của mẹ con đấy à? Mỹ Phương xinh, ngoan, chăm chỉ, cũng tốt thôi. Nhưng có điều ba lo là mẹ con không đồng ý đâu, con với con bé có họ hàng với nhau mà.

- Bà à! Pháp luật qui định hẳn hoi giới hạn trong hôn nhân, không phải bà con cô cậu ruột, bạn dì ruột, chú bác ruột thì đâu cấm lấy nhau chứ ba?

- Con trai ơi!........

Ông Hưng cười:

- Điều đó có gì quan trọng đâu. Người ta chưa yêu con kia mà, chưa chiếm lấy được phân nửa trái tim con bé mà bày đặt đòi cưới. Xa vời lắm, con trai ơi!

- Con tin rồi đây Mỹ Phương sẽ yêu con, cổ quan tâm săn sóc con nhiều lắm, bà à. Chỉ cần ba mẹ không phản đối thôi.

- Được, ba khôNg phản đối. Ba hứa thuyết phục mẹ, nhưng ba muốn đặt điều kiện với con. Một là phải giữ mối quan hệ trong sáng đến bao giờ có thể cưới nhau, hai là con phải cố gắng làm việc, sửa đổi tính ham chơi lông bông, xa lánh đám bạn quậy phá tào lao của con đi nha.

- OK. Tưởng chuyện gì. Chuyện đó thì con xin hứa với ba.

- Được rồi, đừng có nôn nóng quá mà hư việc đấy. Mỹ Phương chưa có yêu con, đúng không? Để ý con gái người ta thì cũng phải từ từ, khéo léo, giống như ba hồi đó vậy, mẹ con thương ba lúc nào ba cũng chẳng hay, thế là ba tự nhiên tỏ tình và được chấp thuận ngay. Phải biết thời gian nào là tình cảm chín mùi, con trai ơi.

- Con thích ba, nể ba là ở chỗ đó. Ba giống như bạn của con vậy, tâm sự với ba, luôn được ở ba những lời khuyên và những kinh nghiệm chia sẻ. Còn anh Văn, ảnh xa cách con quá, hình như anh Văn không ưa con thì phải.

- Ưa hay không ưa gì cũng là anh em ruột thịt với nhau, đừng để người ngoài nhìn thấy hai đứa xào xáo nha.

- Đối với con sẽ chẳng có chuyện đó đâu. Con không thích phiền hà vì chuyện tiền tài vật chất:

- Nhưng thằng Văn và mẹ con thì có đó, Quang ạ.

- Rất tiếc là anh Văn muốn ăn thua đủ với mẹ.

- Thôi, chuyện tài sản để ba tính. Bao giờ hai đứa yên bề gia thất rồi, ba phải chia cho hợp lý thôi.

- Con không muốn nghĩ tới chuyện tài sản, ba ạ. Từ trước đến nay, anh Văn phụ ba coi sóc công ty, ba cứ giữ chuyện địa vị của ảnh đi. Con chỉ cần "một túp lều tranh với hai quả tim vàng" thôi.

- Được, ba đi đây. Con cứ ngồi đó tự do mơ "túp lều tranh với hai quả tim vàng" trong tương lai của con đi, ba không phiền con nữa.

Ông bố nói xong, ra khỏi phòng, đóng nhẹ cửa lại. Hắn đã "trụ hình" rồi, cũng nhờ hắn biết yêu một cô gái tốt. So ra, yêu một cô gái không quá giàu sang và gia đình tử tế, có lẽ là điều hay nhất của cánh đàn ông đấy. Chỉ cần một người vợ tử tế, người đàn ông sẽ được hưởng một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Như ông, cả đời chưa tìm được điều lý tưởng đó, bởi mẹ của Văn tính hơi ích kỷ và lại vắn số, còn mẹ của Quang thì rất đổi ham tiền. Đối với Lệ, chẳng bao giờ cho đồng tiền hiện có trong tay là đủ cả, Lệ luôn tìm kiếm, tìm kiếm không mỏi mệt. Quang không muốn giống mẹ của nó, nếu giống, có lẽ nó không chọn Mỹ Phương. Theo sự hiểu biết và sự suy nghĩ của ông thì gia đình Phương chắc chẳng lấy gì làm khá giả vì nếu khá giả, Mỹ Phương đâu có cần đến giúp việc cho vợ của ông. Theo lời bà Lệ thì Phương là một đứa cháu họ của bà, Phương xin lên đây để có mục đích vừa làm vừa học, mong sau này tìm được một việc khá hơn. Ông chỉ biết về Phương bao nhiêu đó thôi, công việc tấp nập ở công ty đôi lúc khiên ông Hưng không nhớ có MỸ Phương trong nhà. Nhưng cô gái dễ thương ấy gây được ấn tượng với ông vì tính cô rất siêng năng chăm chỉ và cần mẫn, không nệ khó, luôn làm vừa lòng mọi người. Cô có lễ độ, học thức khá, như vậy là tốt rồi.

Giữ lời hứa với Quang, hôm nay ông Hưng về nhà sớm hơn mọi khi. Đôi với Lệ, cần phải thuyết phục cho bà chấp nhận một cô gái không tiền bạc lẫn địa vị như Phương. Muốn vậy, phải giở chiêu nịnh vợ ra mới được.

Ông tìm thấy bà đang chăm sóc da mặt trong phòng riêng. Công nhận là bà còn rất đẹp, tuổi bốn mươi bảy,