
Nụ Hôn Không Lời
Tổng số chương: 2
Một ngày mới.
Hoa Lam nhìn căn phòng xa lạ, mà bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ ở đây. Tất cả đều mới và xa lạ đối với cô. Từ căn nhà cho đến các vật dụng và cả không khí, cô cũng nghe nó ngột ngạt làm sao ấy. Không giống như không khí ở miền núi của cô nó thật trong lành với hơi sương của buổi sáng, khi ánh bình mình sắp mọc trên những núi đồi và cây cỏ.
Xếp những bộ quần áo vào chiếc túi bằng vải, mà mẹ vừa mới đi mua cùng dì Hằng lúc sáng, để cho cô đựng đồ trong thời gian ở đây luyện thi.
Chợt giọng của dì Hằng vang lên ngoài phòng:
- Hoa Lam à! Dì vào có được không?
Hoa Lam vội vàng đi ra mở cửa:
- Dì cứ vào. Con đang dọn quần áo vào tủ ạ.
Dì Hằng ngồi trên chiếc nệm được kê trên nền gạch, dì hỏi:
- Phòng này hơi nhỏ, phải không Lam?
- Dạ thưa dì, như thế này cũng tốt cho con lắm rồi.
Hoa Lam nói xong, cô nhìn lại. Căn phòng độ chừng sáu mét vuông, đủ cho cô để chiếc nệm và tủ. Cô muốn có được cái bàn để học, nhưng không thể nào kê thêm được. Vậy thì làm sao cô học bài và viết bài đây? Cô đang tìm ra cách để thích nghi với cuộc sống mới này.
Dì Hằng cũng nhận ra điều đó với vẻ mặt lo lắng:
- Phòng không có bàn làm sao con học bài được chứ?
Nhớ đến cái va li của mình, Hoa Lam nói ngay:
- Dạ thưa dì, con có thể để lên cái va li kia viết được dì ạ.
Dì Hằng lắc đầu:
- Con tính như vậy chỉ là tạm thời thôi, chớ lâu dài thì làm sao ngồi như vậy riết được chớ.
Suy nghĩ giây lâu, dì Hằng nói tiếp:
- Hay là con dọn qua ở chung phòng với Bích Ngân nhe Lam.
Đến đây từ lúc sáng đến giờ, Hoa Lam chẳng thấy Bích Ngân đâu. Chỉ biết là bạn ấy bằng tuổi với mình qua lời mẹ kể mà thôi. Giờ đây, nghe lời đề nghị của dì Hằng như vậy, Hoa Lam cũng đang suy nghĩ coi có nên vâng lời dì Hằng hay không? Cô phân tích: Nếu như đồng ý vâng theo lời của dì Hằng dọn qua ở chung phòng với Bích Ngân thì biết phản ứng của cô ấy thế nào, thích hay không thích? Chắc là cô ấy không thích lắm đâu. Cho dù bản tính của cô ấy rất dễ chịu, nhưng cô ấy sẽ buồn vì mất tự do khi giang sơn của riêng mình có người ở trọ. Còn nếu như cô ấy khó tánh thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nghĩ vậy, Hoa Lam nói:
- Dì ạ! Tạm thời con sẽ ở đây một thời gian xem sao. Nếu không tiện, con sẽ dọn qua ở cùng với Bích Ngân, nhé dì.
Đó là Hoa Lam muốn nói cho dì Hằng đồng ý thôi, chớ thật sự cô cũng muốn ở phòng này, dù rằng nó rất nhỏ.
Nghe Hoa Lam nói vậy, dì Hằng cũng không thể ép được nên dì chân thành:
- Sau này, nếu thấy chật thì con cứ nói với dì để dì sắp xếp dọn qua ở chung với Bích Ngân nhé - như sơ. Hoa Lam lo lắng, dì nói thêm - Phòng của Bích Ngân rất rộng. Rộng bằng bốn phòng của con đấy.
Dì Hằng vừa nói xong thì có một cô gái đi vào. Vừa nhìn qua, Hoa Lam hơi bỡ ngỡ bởi mái tóc vàng được buông xõa xuống bờ vai trắng mịn chi?có hai sợi dây choàng qua của chiếc áo đầm ngắn, ôm khít lấy thân hình cân đối. Cô gái ỏng ẹo hỏi:
- Con nghe mẹ mới nhắc gì đến con vậy mẹ?
Nói xong, cô gái đưa mắt nhìn sang Hoa Lam bằng cặp mắt thờ ơ pha lẫn chút khinh khi.
Chẳng trả lời câu hỏi của cô gái rượu, mà bà Hằng nắm tay Bích Ngân kéo xuống nệm:
- Con ngồi xuống đây, để mẹ giới thiệu cho hai đứa biết nhau.
Thấy nét quê mùa của Hoa Lam, Bích Ngân đã phát chán. Nhưng vì nể mẹ, cô ngồi mạnh xuống nệm như bị bắt buộc vậy.
Còn Hoa Lam thấy cử chỉ của Bích Ngân, cô đã hiểu phần nào về con người này. Không hợp với cô lắm đâu và cô thầm đánh giá. Tóc thì nhuộm quá vàng, nhìn vào chẳng giống ta mà cũng chẳng giống Tây. Quần áo thì mặc quá mát mẻ, mà Hoa Lam chẳng dám nhìn lâu.
Tiếng của bà Hằng nhẹ nhàng:
- Đây là Hoa Lam, con của dì Hoài Thu, bạn của mẹ lên đây ở với chúng ta trong thời gian luyện thi đó Bích Ngân. Bạn có cần gì thì con giúp đỡ cho bạn nhé.
Bích Ngân kênh kiệu:
- Hoa Lam có cần gì thì nói với con, chứ làm sao con biết cô ấy đang thiếu, hay đang muốn gì chứ?
Bà Hằng dịu dàng:
- Hoa Lam à! Nếu con cần gì thì nói với Bích Ngân giúp đỡ cho con nhé. Dù gì cũng là chị em gái với nhau - rồi bà Hằng giải thích thêm - Dì nói vậy là trên phương diện học hành thôi. Con mới sinh hoạt ở đây, con khỏi phải lo gì cả.
Hoa Lam sắp xếp những quyển tập vào chân tường, giọng cô bình thản:
- Dạ, con đã hiểu rồi, dì Hằng a.
Lệ Hằng nhìn sang con gái, hỏi:
- Hết tuần này là con luyện thi rồi, phải không Ngân?
Bích Ngân nói như chẳng quan tâm lắm:
- Dạ, hình như là vậy.
- Con đã đi đăng ký chưa?
Với một cái ngáp dài và đôi mắt mỏi mệt, Bích Ngân trả lời mẹ:
- Con định ngày mai con mới đi.
Lệ Hằng mỉm cười nhìn con gái dặn dò:
- Nếu vậy, ngày mai con đăng ký cho Hoa Lam luôn.
Bích Ngân ngẩng mặt như không thích lắm:
- Sao cũng được.
Lệ Hằng chau đôi mày có vẻ khó hiểu, bà hỏi con gái:
- Con nói vậy với ý nghĩa gì chứ?
Bích Ngân cao giọng:
- Con có nói gì đâu mà mẹ bắt bẻ con? Nếu mẹ muốn đăng ký cho nó thì ngày mai con sẽ làm cho vừa lòng mẹ, được chưa?
Nói xong, Bích Ngân bực tức đứng lên, bước từng bước thật mạnh đi về phòng.
Bà Lệ Hằng nhìn theo với gương mặt khó xử. Bà ngạc nhiên sao hôm nay Bích Ngân lại như vậy? Chắc là do nó đi chơi về mệt nên mới có những lời nói khó nghe với bà, bà nghĩ thế.
Để xóa tan bầu không khí nặng nề, Hoa Lam ngồi xuống kế bên Lệ Hằng thân mật:
- Dì Hằng ơi! Chuyện học hành, dì để tự con lo được mà, con sẽ tự đi đăng ký. Thật sự, con chưa cần đến Bích Ngân đâu, dì đừng làm phiền đến chị ấy nhé.
- Phiền gì chứ? Nó đi đăng ký cho nó rồi đăng ký luôn cho con, có cực nhọc gì đâu. Dì thấy không có gì là phiền phức hết. - Như hiê/u được Hoa Lam bà an ủi - Con đừng có buồn nó, nhe Lam. Chắc tại nó đi chơi về mệt nên nó nói không suy nghĩ. Con bỏ qua đi, đừng để trong bụng.
Hoa Lam nở nụ cười hiền hậu:
- Thật sự, con chẳng nghĩ gì đâu, nhưng con xin dì hãy để cho con tự lo cho mình. Con muốn để trường xem lớp nào thích hợp với con thì con mới đăng ký. Con để cho chi. Bích Ngân đăng ký giùm con thì cũng được, nhưng khổ cho chị là chỉ đâu biết con học lớp nào, phải không dì?
Nghe Hoa Lam nói cũng có lý, bà Lệ Hằng nghe theo:
- Con muốn như vậy thì cũng được, nhưng ngày mai, dì sẽ bảo Bích Ngân cho con đi cùng.
Hoa Lam từ chối và năn nỉ:
- Dì Hằng ơi! Dì cho con tự đi một mình để con quen đường ở đây luôn dì ạ.
Bà H phản đối:
- Không được đâu. Đường phố ở đây xe chạy tấp nấp. Nếu con xảy ra chuyện gì, làm sao dì ăn nói với mẹ con đây?
Hoa Lam cố gắng giải thích:
- Mẹ đã mua cho con tấm bảng đồ rồi. Vả lại, chỗ nào cũng có mấy anh công an giao thông đứng gác. Nếu có đi nhằm đường, con sẽ hỏi họ dì ạ.
Thấy Hoa Lam cũng chững chạc, bà an tâm, nhưng bà căn dặn thêm:
- Con muốn đi như vậy thì cũng được, nhưng con phải ghi số điện thoại của dì để khi cần thiết, con điện cho dì chớ.
Hoa Lam sốt sắng:
- Dạ. Mẹ con cũng đã dặn con như vậy. Dì hãy an tâm nhe dì.
Lệ Hằng nở nụ cười nhân hậu. Đôi mắt bà mơ màng nhớ về thời còn trẻ.
- Hoài Thu lúc nào cũng đảm đang và hoàn mỹ, cả từ lúc nhỏ cho đến bây giờ.
Nghe dì Lệ Hằng khen mẹ với cử chỉ vừa qua, Hoa Lam ngầm hiểu: Chắc là ngày xưa, hai người thân nhau lắm, và tình bạn đó vẫn tồn tại cho đến hôm nay.
Muốn biết thêm đôi chút về gia đình của dì Lệ Hằng, Hoa Lam dò hỏi:
- Từ sáng đến giờ, sao con không thấy dượng vậy, dì Hằng?
Lệ Hằng nhìn Hoa Lam với gương mặt hạnh phúc:
- Dượng Hoàng đi công tác ơ? Nha Trang, vì ngoài đó mới mở hội chợ hàng tiêu dụng. Có thể vài ngày nữa, dượng Hoang mới về được.
Hoa Lam đã nghe mẹ kể, dượng Hoàng là giám đốc một xí nghiệp chuyên sản xuất các loại nhựa cao cấp, như chén, đĩa, tô... chẳng thua gì những mặt hàng nhập từ nước ngoài vào. Vì vậy nên xí nghiệp rất phát đạt. Mẹ con nói thêm, tuy dượng Hoàng là một giám đốc, nhưng dượng rất bình dân và thương yêu dì Hằng lắm, nên dì Hằng là người có phước.
Chợt bâng khuâng, Hoa Lam nghĩ đến mẹ. Còn mẹ thì sao?
Mẹ hy sinh cả tuổi trẻ để lên vùng cao dạy học, rồi mẹ lại sinh ra con. Còn cha con thì đã qua đời, đó là lời nói của mẹ nhưng con vẫn không tin lắm. Con cảm nhận rằng, ba con vẫn còn sống đâu đấy, nhưng mẹ muốn giấu con đó thôi. Đó là linh cảm của riêng con, mặc dù chẳng ai nói với con như vậy. Nghĩ đến đây, Hoa Lam chợt có ý định muốn tìm hiểu thêm về ng cha của mình nên cô làm như ngây ngô hỏi:
- Dì à! Nếu ba con còn sống, chắc là cũng thương mẹ con lắm, phải không hả dì Hằng?
Vầng trán của Lệ Hằng nhăn lại, đôi mắt đượm buồn, nhưng bà liền giả lả:
- Dì cũng nghĩ vậy, bởi mẹ con thật là tuyệt vời - Rồi bà đứng lên như để lảng tránh câu chuyện với Hoa Lam - Thôi, dì về phòng ngủ đây. Con cũng ngủ đi nhé.
Nói xong, Lệ Hằng đi ra khỏi phòng, bà khép cửa lại cẩn thận. Trong lòng bà cũng mang một nỗi buồn khi nhắc đến người bạn thân Hoai Thu và những câu chuyện của ngày xưa. Nhìn đôi mắt đượm buồn của Hoa Lam, bà chợt nhớ đến một người đàn ông mà mười mấy năm rồi, bà chưa biết mặt. Người đàn ông đó cũng đáng thương và cũng đáng giận, vì đã đem đến cho Hoài Thu bao nhiêu là nước mắt. Nhưng ông nào có biết sau cái đêm mưa gió nơi núi rừng kia, ông đã bỏ lại một đứa con cho một cô gái ngây thơ cả tin ở lại nơi này, còn ông đã ra đi nơi phương trời khác... thật xa...
°
° °
Nhìn lại mình với áo sơ mi trắng thật đơn giản, nhưng vẫn mang vẻ thanh thoát mảnh mai với gương mặt tự nhiên, hoang dã, mộc mạc mà Hoa Lam thường ngại ngùng trước những cặp mắt xa lạ dành cho mình. Và cô cũng đã nhận ra rằng, mình cũng hơi ngộ nghĩnh có chút gì đó riêng biệt mà cô không hiểu được.
Đến phòng của Bích Ngân, Hoa Lam hơi lo lắng. Không biết giờ này chị ấy đã thức dậy chưa nhỉ? Nếu chị ấy còn ngủ mà mình gọi cửa thì thật là kỳ. Nghĩ vậy, Hoa Lam đứng trước ban công chờ đợi.
Nhìn lại đồng hồ nơi tay, đã hơn bảy giờ rồi. Hoa Lam mạnh dạn lại gõ nhẹ vào cửa phòng của Bích Ngân.
Bích Ngân mở mạnh cửa và cằn nhằn:
- Mẹ tìm con chi sớm vậy? Chuyện đăng ký cho con nhỏ đó học, con nhớ rồi.
Vừa nói, cô vừa đi vào toilet.
Hoa Lam dằn lòng bước vào phòng. Cô cố gắng từ tốn:
- Là em chớ không phải là dì Hằng, chi. Bích Ngân ạ.
Bích Ngân ngoảnh mặt ra nhìn, gương mặt cô vẫn bình thản với sự vô ý của mình. Cô đổi giọng khó chịu:
- Tìm tôi có việc gì không?
Hoa Lam vẫn nhẹ nhàng:
- Bây giờ em đến trường để đăng ký học, chị khỏi đăng ký cho em.
Bích Ngân xấc xược:
- Vậy thì tốt, khỏi phiền phức, cám ơn.
Vừa nói, Bích Ngân đưa mắt nhìn Hoa Lam từ đầu đến chân. Tuy bên ngoài cô chanh chua như vậy, nhưng trong lòng cô ngưỡng mộ nét đẹp hoang dã của Hoa Lam.
Hoa Lam ái ngại trước cặp mắt như soi mói của Bích Ngân. Cô vội vàng bước ra:
- Chào chị, em đi.
Bích Ngân vẫn lạnh lùng:
- Cám ơn.
Nỗi buồn chất chứa trong lòng bởi những cử chỉ và lời nói của Bích Ngân lúc nãy, Hoa Lam dắt xe ra khỏi nhà. Cô chẳng buồn để ý đến ai ngoài những lời lạnh lùng của Bích Ngân.
Chợt một giọng thanh niên thật lớn rít lên:
- Bộ muốn chết hay sao mà chạy xe kỳ cục vậy?
Vừa nói xong, chiếc xe của thanh niên kia đụng vào cột đèn ven đường để tránh chiếc xe của Hoa Lam.
Như chưa hả giận, người thanh niên nói tiếp:
- Cô có biết chạy xe không hả?
Như chợt tỉnh ra, Hoa Lam biết lỗi của mình. Do suy nghĩ nhớ đến những câu nói của Bích Ngân nên cô chạy một cách vô ý như vậy.
Thấy người thanh niên khom xuống nhặt những quyển tập bị rơi xuống đất. Cô đi lại, ấp úng:
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu.
Người thanh niên vẫn còn nóng giận:
- Lỗi phải gì chứ. Cô lo giữ cho tính mạng của cô kìa.
Hoa Lam vẫn dịu dàng:
- Dạ, em biết, nhưng đây là do bất đắc dĩ thôi, anh a.
Phủi phủi lớp bụi dưới ống quần xong, Nhật Nam nhìn sang cô gái vẫn còn đứng đó. Anh thoáng ngỡ ngàng bởi nét đẹp mộc mạc và thu hút của cô. Bao nỗi bực tức biến mất. Nhật Nam nở nụ cười làm quen:
- Cô không sao chứ?
Hoa Lam thật tình đáp:
- Nhờ anh đâm xe vào cột điện nên tôi được an toàn. Một lần nữa, tôi xin lỗi anh nhé.
Lần này, Nhật Nam dễ dãi:
- Cũng may là tôi tránh kịp. Nếu không, giờ này chắc tôi và cô đang ở trong bệnh viện quá.
Vừa đề máy xe, Nhật Nam hỏi thăm:
- Hình như cô từ xa mới đến ở đây?
Hoa Lam cũng leo lên chiếc xe đạp cà tàng của mình. Cô đáp:
- Vâng, em ở xa mới đến.
Nhật Nam chạy rề rà theo sau:
- Cô đến đây để đi làm à?
- Dạ không. Em lên đây để luyện thi.
Nhật Nam vẫn chạy theo cô gái với tốc độ thật chậm. Chỉ mỗi nói chuyện với cô gái mà Nhật Nam nghe thích thú, bởi những sự đặc biệt của cô. Anh hỏi tiếp:
- Em luyện thi vào trường nào?
- Dạ, em luyện để thi vào trường đại học Sư phạm.
- Vậy, anh cũng luyện thi ở đó nè. Hôm nay em đi đăng ký, phải không?
- Vâng.
Vừa trả lời xong, Hoa Lam cũng vừa chạy quẹo sang con đường lớn. Cô chạy thật chậm và thật cẩn thận.
Nhật Nam thân mật:
- Chắc là em mới chạy xe ở đường thành phố lần đầu?
Hoa Lam gật đầu, và cô ngại khi Nhật Nam vẫn chạy thật chậm theo sau. Cô nhìn anh, cười, nói:
- Anh có thể đi trước. Anh chạy theo em thế này, hao xăng lắm đó.
Nhật Nam cũng cười bởi câu nói dí dỏm của Hoa Lam:
- Em vẫn chưa rành đường. Dù sao, có anh đi cũng vẫn tốt hơn.
Hoa Lam vẫn thoải mái, đạp xe thật tự nhiên:
- Em sợ làm phiền anh thôi.
- Trước sau gì mình cũng là bạn, giúp đỡ nhau vẫn tốt hơn.
Hoa Lam ngước cặp mắt tuyệt đẹp nhìn anh, cô hỏi:
- Chắc anh là người ở thành phố này?
Nhật Nam gật đầu, rồi anh hỏi thêm:
- Chắc là em đang ở trọ trong khu phố lúc nãy, phải không?
Hoa Lam trả lời ngay:
- Dạ, em vừa quẹo ra khỏi cổng nhà là gặp anh ngay đó.
- Vậy em ở nhà của dì Hằng?
Chiếc xe chở khách vừa chạy qua át đi tiếng nói của Nhật Nam. Hoa Lam hỏi lại anh:
- Anh nói gì, em không nghe được.
Nhật Nam chạy kế bên cô, anh lập lại:
- Phải em ở nhà dì Hằng không?
Hoa Lam gật đầu:
- Vâng. Anh quen dì Hằng à?
- Cũng biết thôi, vì anh ở nhà đối diện mà.
Hoa Lam nghe vui vui khi quen được người hàng xóm:
- Vậy à.
Hai người đi bên nhau, nói chuyện xa, gần đến cổng trường lúc nào không hay. Nhật Nam thắng xe lại khi anh đã chạy trờ qua.
- Đến trường rồi, em ạ. Anh vào gửi xe trước nhé.- Và anh chỉ sang chỗ giữ xe đạp - Em đem sang bên đó gửi đi rồi anh em mình đi đăng ký luôn.
- Vâng.
Hoa Lam đẩy xe sang hướng anh đã chỉ cho cô. Cô vẫn không nghĩ sâu sắc về con người của Nhật Nam như thế nào? Tốt hay xấu? Cô chỉ nghĩ thật đơn giản: Quen được một người hàng xóm, một người bạn là cô vui rồi. Vì tất cả đối với cô đều mới và xa lạ.
°
° °
Ông Hoàng để những gói quà lỉnh kỉnh trên bàn. Không thấy Bích Ngân đâu, ông hỏi vợ:
- Bích Ngân không có ở nhà hả em?
Bà Hằng xách va li của chồng vào phòng, trả lời:
- Bích Ngân đang ở trong phòng. Để em gọi nó ra, nó nhớ anh lắm đó.
Bà Hằng vừa nói xong thì tiếng Bích Ngân ngọt lịm vang lên:
- Ba mới về hả? Con nhớ ba quá đi - Nói xong, cô đi đến ngồi dựa vào vai ông.
Ông Hoàng vuốt tóc cô như vẫn tưởng cô còn nhỏ lắm:
- Sao, hổm rày ở nhà có ngoan không con?
Bích Ngân nũng nịu:
- Con vừa đăng ký học luyện thi xong. Cũng vì chiều theo ý ba má con đăng ký thi ngành Sư phạm, con chẳng thích chút nào. Con chỉ thích làm người mẫu hoặc ngành du lịch mới hợp với con.
Ông Hoàng cười khà:
- Con gái biết vâng lời ba, ba mới thương chứ. Làm cô giáo dù sao cũng có ích cho xã hội và có ý nghĩa hơn. Lúc nào con muốn đi du lịch thì ba sẵn sàng mua vé cho con đi. Thái Lan, Indonesia, Pháp... Con muốn đi đâu, ba cũng lo được cả.
Bích Ngân mè nheo hỏi:
- Ba có mua quà cho con không?
Ông Hoàng chỉ những bịch ni lông trên bàn:
- Đó! Toàn là quà của con không đó. Đem hết vào phòng mà xem.
Bích Ngân chu môi:
- Con muốn xem ở đây thôi.
Ông Hoàng gõ nhẹ lên đầu con gái:
- Con muốn xem ở đâu cũng được. Chỉ sợ xem ở đây xong rồi, con mang vào phòng bất tiện.
- Con thích thế, ba à.
Vừa nói xong, Bích Ngân mở tung những gói quà ra. Có cái thì cô thích thú, có cái không thích thì cô trề môi bực dọc, dù rằng ba cô vẫn còn ngồi đó.
Nãy giờ, Hoa Lam dọn dẹp dưới nhà bếp, cô đã nghe thấy tất cả. Cô chỉ ngầm trách Bích Ngân sao lại vô tư như vậy. Không sợ dượng Hoàng buồn hay sao?
Dẹp xong đâu vào đó, Hoa Lam đi về phòng mình, chợt nghe tiếng của dì Hằng gọi:
- Hoa Lam à! Lên đây chơi đi con. Dượng Hoàng mới về đến nè.
Hoa Lam nghe dì Hằng gọi, cô khẽ đáp:
- Vâng. Con sẽ~ lên ngay.
Hoa Lam chợt nhớ đến từ khi dượng Hoàng về đến giờ, cô chưa thấy dì Hằng hay Bích Ngân xuống lấy nước cho dượng uống. Nghĩ vậy, cô rót nhanh một ly nước lọc và đem lên.
Để ly nước trước mặt dượng Hoàng, Hoa Lam lễ phép:
- Thưa dượng, mới về.
Ông Hoàng ngắm cô gái trẻ trước mặt mình. Một cô gái giản dị hao hao giống Hoài Thu và pha thêm nét đẹp của các cô gái miền núi, nhìn thật ngộ nghĩnh. Ông cười hiền:
- Cám ơn con. Con là Hoa Lam, phải không?
Hoa Lam vẫn đứng đó, khoanh tay:
- Da. Con vừa lên được vài ngày, nhưng dượng đi công tác, không có ở nhà.
Ông Hoàng chỉ tay xuống ghế cạnh Bích Ngân:
- Con ngồi xuống đi. Con cứ tự nhiên như nhà của mình vậy nhe.
Nghe dượng Hoàng nói vậy, Hoa Lam ngồi nhẹ xuống ghế xa lông cạnh Bích Ngân.
Bích Ngân khó chịu ngồi sát vào ba hơn, và cô vẫn tiếp tục kiểm soát những món quà mà ba đem về với vẻ mặt kênh kiệu và khoe khoang cho Hoa Lam nhìn thấy. Cô muốn như thế.
Còn mấy gói qua nhỏ chưa mở đến, òng Hoàng lấy một gói, đưa cho Hoa Lam:
- Dượng cho con, nè Lam.
Với động tác thật nhanh, Bích Ngân giành lấy gói quà từ tay ba, giọng cô bực tức:
- Những món quà này, ba mua cho con chứ bộ. Tại sao ba lại lấy của con cho Hoa Lam mà không hỏi ý con chứ? Con không chịu đâu.
Ông Hoàng nhìn con gái chẳng rầy la, mà ông phân tích:
- Con nhìn xem. Nào quần, nào áo, nào dầu thơm... Nhiều quá đi thì con cho Hoa Lam một món này, có là bao chứ.
Bích Ngân lắc đầu chống đối:
- Con không chịu đâu. Tất cả những món quà này là của con. Chút nữa, con sẽ~ cho Hoa Lam những món mà con không thích, chứ không phải một món như ba cho đâu.
Ông Hoàng chẳng buồn vì những lời nói của con. Ông chỉ nghĩ rằng, Bích Ngân còn trẻ con nên mới nông nổi như vậy, để từ từ rồi ông sẽ~ dạy cô thêm. Còn giờ đây, ông cũng chiều theo ý cô.
- Tùy con. Con muốn thế nào cũng được, con gái ạ.
Biết ba sẽ chiều ý mình, Bích Ngân càng vênh váo hơn. Cô mở ngay gói quà mà ba cô cầm đưa cho Hoa Lam lúc nãy. Cô reo lên thích thú:
- Một chiếc cài áo rất đẹp. Cái này nó rất hợp với cái áo dài màu trắng của con, sang trọng quá ba à.
Hoa Lam vẫn ngồi lặng thinh. Cô chẳng muốn nói gì khi cô chỉ là người ở trọ, chẳng bà con họ hàng gì. Bởi vậy, cô không buồn gì cả. Cô điềm tĩnh trong không khí ngột ngạt này.
Kiểm duyệt xong xuôi đâu đấy, Bích Ngân lấy những chiếc áo không model và chai dầu thơm với mùi nhẹ nhàng mà cô không thích mấy. Cô xoay qua để tất cả vào tay Hoa Lam, kèm theo lơì nói khó nghe:
- Chị cho Hoa Lam nè. Những thứ này rất hợp với em.
Vì quá thương con, bà Lệ Hằng cũng vô tư:
- Con nhận đi Hoa Lam - rồi bà còn khen con gái - Bích Ngân nó có cặp mắt thẩm mỹ lắm. Con mặc thử xem, chắc là rất đẹp.
Hoa Lam cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh của mình. Chẳng lẽ cô không nhận thì dì Hằng và dượng Hoàng sẽ buồn. Còn cô nhận thì ánh mắt khinh khi của Bích Ngân nhìn cô, cô không thích.
Nén chịu đựng, Hoa Lam mỉm cười:
- Cám ơn dượng Hoàng, dì Hằng và chi. Bích Ngân.
Bích Ngân lại dở giọng:
- Cái gì mà ơn nghĩa chứ. những món đó em không lấy thì chị cũng chẳng đụng tới đâu.
Nghe Bích Ngân nói vậy, bà Hằng nhìn con răn đe:
- Con nói vậy, không sợ ba con buồn sao Ngân?
Bích Ngân nhìn mẹ hờn dỗi:
- Con nói thật lòng, làm sao ba buồn con được chứ. Bởi vì ba đã lớn tuổi, ba đâu có hiểu được thị hiếu của lớp trẻ bây giờ - rồi cô gật đầu khen - Ba mua như thế này là đạt chất lượng lắm rồi đó. Con sử dụng được hơn 70 % là tốt lắm rồi, phải không ba? - Ngừng giây lâu, Bích Ngân nói tiếp - Ba biết không? Nhiều ông bố của bạn con quê ơi là quê. Cũng đi công tác sang Trung Quốc, Thái Lan mà mua đồ về nó chẳng dùng được món nào cả. Nó chỉ ngồi nhìn mà cười thôi.
Chẳng ai thích nghe với câu chuyện vô duyên như vậy. Vì thế Bích Ngân vừa nói xong, Hoa Lam cố gắng ôm những món đồ mà Bích Ngân đẩy qua cho cô và đứng lên:
- Thưa dì dượng, con xin phép vô trong học bài.
Bà Hằng nhìn Hoa Lam như hiểu được phần nào, bà an ủi:
- Ừ, con vào học bài đi. Cố gắng thi cho đậu. Mẹ con rất hy vọng ở con đó.
- Dạ, con hiểu.
Nói xong, Hoa Lam đi vào trong phòng riêng của mình.
Hoa Lam đã đi khuất vào trong, ông Hoàng mới nhìn con gái giảng dạy:
- Con thấy Hoa Lam không Bích Ngân? Nó gọi con bằng chị mà nó rất điềm tĩnh. Nói câu nào nghe cũng có ý nghĩa và rất là ngoan hiền.
Bích Ngân tròn mắt lên nhìn cha. Cô hỏi lại:
- Bộ con ăn nói mất dạy lắm, phải không ba? Hay là con ăn nói vô duyên hỗn hào với ba mẹ mà con không thấy được, phải lấy Hoa Lam ra để làm gương?
Ông Hoàng nhượng bộ:
- Không phải ba chỉ trích con như con nói, nhưng ba thấy con cư xử chưa hay lắm. Chứ con gái của ba lúc nào cũng ngoan và dễ thương hết.
Ông Hoàng nói đến đây, Bích Ngân bật khóc ngon lành. Cô sụt sùi:
- Con biết cả ba và mẹ cũng vậy, đều thích nó, đều khen nó. Đây là nó mới ở đây chưa được một tuần. Con nghĩ về lâu dài, chắc ba mẹ quên con quá.
Nói xong, Bích Ngan vẫn khóc nức nở.
Bà Hằng bước qua vỗ về con gái:
- Ba mẹ thương con nhất trên đời này. Chỉ muốn con đẹp toàn diện cả tâm hồn và thể xác. Bởi vậy mới dạy con những cái tốt cho con, chứ làm sao ba mẹ bỏ con được. Con đừng có nghĩ bậy bạ như vậy nhé, con yêu.
Ông Hoàng cũng choàng tay qua kéo đầu con ngã vào vai mình, ông vỗ về:
- Có một mình con, ba không thương con thì ba thương ai đây chứ? Tất cả những gì ba làm đều vì con, đều là của con. Sống bên cạnh đó, ba muốn con gái ba phải thật hoàn mỹ. Con hiểu ý ba không hả, Bích Ngân?
Bích Ngân đã hiểu ra lòng ba mẹ yêu thương cô như thế nào, cô quyết định sẽ làm cho hai người hài lòng. Nhưng còn đối với Hoa Lam, con nhỏ đáng ghét tự nhiên xuống đây ở làm cho gia đình người ta rối tung lên, còn cố lấy lòng ba mẹ người ta nữa chứ. Nghĩ đến đây, đôi mắt Bích Ngân ánh lên vẻ giận dữ và cô nhủ thầm: Được, rồi đây mi xem ba mẹ ta còn thích mi nữa không cho biết. Mi đừng có lấy sự dịu dàng, mộc mạc của mi mà làm mờ mắt mọi người nhe. Mi hãy đợi đấy, Hoa Lam ạ.
Hoa Lam tức tưởi nằm khóc một mình. Cô nhớ đến sự việc lúc sáng trong lớp. Không biết vô tình hay cố ý mà Bích Ngân nói như vậy. Thật cô không dám nhớ đến, nhưng nó cứ ám ảnh trong đầu cô mãi.
Không muốn nhớ, nhưng Hoa Lam vẫn nhớ...
Một nhỏ bạn ngồi kế bên Bích Ngân hỏi Bích Ngân:
- Bộ mày có quen với con nhỏ xinh xinh ngồi bàn nhất hả, Bích Ngân?
Bích Ngân nói thật lớn cho mọi người chung quanh nghe, trong đó có ca? Nhật Nam cũng nghe:
- À! Con Hoa Lam hả? Nó đang ở trọ nhà mình. Nó từ miền núi xuống đó, tụi bây à.
Vẫn tiếng nhỏ bạn ngồi kế bên:
- Vậy sao mày không cho nó đi cùng cho vui?
Bích Ngân kéo dài giọng:
- Tuýp người nó không hợp với tao đâu. Quê ơi là quê.
- Tao thấy nó mặc đồ cũng model chứ bộ.
Bích Ngân cao giọng hơn:
- À! Mấy cái áo mơi mới đó hả? Ba tao mua về, tao chê, đưa cho nó mặc đó mà.
Một đứa ngồi phía dưới hỏi:
- Bộ nhà nó nghèo lắm hả? Bích Ngân?
- Mình cũng không rõ lắm, nhưng chắc là vậy. Bởi vì mẹ nó chỉ là một cô giáo vùng cao thì làm sao mà giàu được chứ.
Một đứa thật hiền trong nhóm lên tiếng:
- Mình thấy nó cũng dễ thương lắm.
Giọng con nhỏ khác chanh chua hơn:
- Chứ một mình xuống đây ở trọ để đi học dĩ nhiên là phải hiền ngoan và phải được lòng mọi người, thì mới lâu bền, tụi bây hiểu chưa?
- Ừ. Ở đời cũng khó lường được lòng người. Không thể nói trước được đâu. Phải có thời gian mới hiểu rõ được người ta tốt hay xấu.
Rồi giọng của Bích Ngân làm như lo sợ:
- Tụi bây im hết đi! Đừng có nói ra nói vô. Nó nghe được, nó về tâu lại với ba mẹ tao thì tao sẽ bị "lên lớp" đấy.
Lại một đứa trong bọn kinh ngạc hỏi:
- Có thật như vậy không ha? Ngân? Tao nghe đồn mày là đứa con cưng nhất trong bọn mà.
Bích Ngân làm như đau khổ:
- Cưng thì cưng, nhưng người ta được lòng ba mẹ tao cho nên tao vẫn bị "tụng" dài dài.
Chợt tiếng của dì Hằng từ phòng khách gọi đưa Hoa Lam trở về thực tế:
- Hoa Lam à! Có bạn đến chơi nè con.
Hoa Lam lấy khăn lau khô những giọt nước mắt. Cô cầm cái kiếng nhỏ, mà mẹ đã bỏ theo cho cô. Xem qua gương, mặt mình hơi đỏ đỏ, nhưng cũng khó nhận ra là cô đã khóc. Vì vậy, cô an tâm đi ra phòng khách. Trong lòng Hoa Lam suy nghĩ: Không biết ai đã đến đây tìm cô. Cô có quen ai đâu ngoài Nhật Nam ở nhà đối diện.
Đến phòng khách, cô thấy Nhật Nam đang ngồi đó nói chuyện rôm rả với dì Hằng. Trông họ vui lắm.
Ngồi xuống ghế, Hoa Lam dịu dàng:
- Anh Nam mới đến chơi à?
Nhật Nam cười tươi có ý bắt bẻ lời nói của Hoa Lam:
- Anh mới sang thì đúng hơn, vì chỉ bước qua con đường là đến đây rồi.
Đang vui, bà Lệ Hằng cũng cảnh cáo Nhật Nam:
- Ở đối diện, nhưng tu trước đến giờ nó có sang đây đâu. Hôm nay có con, nó mới sang đây lần đầu ấy.
Nhật Nam không phủ nhận, nhưng anh giải thích thêm:
- Dì Hằng nói vậy cũng oan cho con. Có mấy lần con sang đây, nhưng không gặp dì. Con có nói chuyện chơi với Bích Ngân.
Bà Hằng gật đầu:
- À! Thì ra là vậy. Có như vậy mới tốt chứ. Ở cùng xóm với nhau và nhà đối diện nhau phải qua lại thường xuyên cho thân mật.
Nhật Nam gật đầu:
- Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy.
Thấy cử chỉ ngoan ngoãn của Nhật Nam, bà Hằng cười tươi hơn. Bà buột miệng khen:
- Ở thành phố này mà có người hàng xóm như cháu là tốt lắm rồi. Nãy giờ, dì nói chơi với cháu thôi. Chứ ở đây, hai nhà sát vách mà cũng chẳng biết nhau, thật là cuộc sống chẳng có tình người.
Như thấy mình đã nói quá nhiều, bà đứng lên:
- Thôi, cháu ngồi chơi với Hoa Lam nhé.
Nhật Nam từ tốn:
- Vâng.
Hoa Lam vẫn ngồi lặng thinh từ nãy đến giờ với gương mặt buồn thiu. Nhật Nam quan tâm:
- Em buồn chuyện hồi sáng ở trong lớp à?
Hoa Lam nhìn xuống nền gạch, giọng cô buồn buồn:
- Anh cũng nghe chứ?
Nhật Nam gật đầu xác nhận:
- Anh đã nghe hết. Anh nghĩ em đừng nên buồn làm gì. Vì thực tế, em không phải như vậy.
Hoa Lam nói với cặp mắt chịu đựng:
- Cũng đúng một phần chứ, vì em đang ở trọ ở đây mà, và em cũng đâu có bà con họ hàng gì đâu. Rồi những chuyện khác đều đúng hết, chỉ có bản tánh con người em là sai với lời nói của Bích Ngân mà thôi.
Nhật Nam an ủi:
- Anh nghĩ từ từ rồi mọi người sẽ hiểu em. Đó chẳng qua là Bích Ngân vô tình nói vậy thôi. Em đừng buồn nghe Hoa Lam.
Hoa Lam nhìn Nhật Nam bằng cặp mắt chân thật:
- Anh an ủi em đấy ư? Cám ơn anh đã quan tâm. Được như vậy, em cảm thấy đỡ cô đơn nơi xứ người. Em sẽ cố gắng ở lại đây học cho mẹ đừng buồn.
Nhật Nam thân mật hỏi Hoa Lam:
- Anh nghĩ nghe em nhắc đến mẹ, còn ba em đâu?
Giọng Hoa Lam buồn buồn:
- Ba em đã mất khi em còn nhỏ.
Nhật Nam lo lắng:
- Chỉ có em và mẹ sống ở miền Cao nguyên xa xôi ấy sao?
Hoa Lam gật đầu:
- Vâng.
Nhật Nam quan tâm hơn:
- Vậy, mẹ em làm gì?
- Mẹ em là một cô giáo trường làng, anh ạ.
- Sao mẹ không xin chuyển về đây dạy?
Hoa Lam lắc đầu:
- Mẹ em không thích.
Nhật Nam tấm tắc khen:
- Chắc mẹ em là một người lý tưởng lắm. Sống có mục đích và ý nghĩa, phải không Hoa Lam?
Hoa Lam từ tốn:
- Chắc là như vậy, nhưng mẹ em không đồng ý với lời khen đó. Mẹ nói còn nhiều người hy sinh hơn mẹ rất nhiều. Việc của mẹ làm chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Nghe qua những lời nói của Hoa Lam, Nhật Nam tưởng tượng đến một phụ nữ gỉan dị, mang trình độ kiến thức đến cho những lớp trẻ xa xôi, nơi chỉ có đá và rừng. Và người phụ nữ đó có lối sống thầm lặng theo mục tiêu của mình. Đôi mắt Nhật Nam ánh lên vẻ thích thú khi căn dặn Hoa Lam:
- Khi nào em về Cao nguyên, cho anh đi theo chơi với nhe, Hoa Lam.
Hoa Lam bình thản:
- Nếu anh thích thì em nỡ lòng nào từ chối chớ.
Nhật Nam hỏi thăm luôn:
- Ở đó, chắc đẹp lắm hả em?
Đôi mắt Hoa Lam mơ màng:
- Rất đẹp! Có rất nhiều loại hoa dại, cuộc sống thật dung dị. Tiếng chim hót líu lo trên các cành cây ven suối. Những người dân tộc họ sống theo làng riêng biệt, họ cũng rất quý chúng ta, anh ạ. Còn nhiều cái đẹp và lạ lắm. Khi đến đó, anh sẽ tận mắt nhìn thấy - rồi Hoa Lam diễn tả thêm - như không khí, ánh nắng cũng khác ở đây.
Hoa Lam vừa nói xong thì có tiếng chân người đi vào. Hoa Lam biết chắc đó là Bích Ngân nên cô chẳng thèm quan tâm.
Thấy Nhật Nam ngồi nói chuyện với Hoa Lam với gương mặt phấn khởi, thích thú, Bích Ngân nghe ganh ghét trong lòng. Rồi cô tự động ngồi kế bên Nhật Nam, giọng rất ngọt:
- Anh Nam mới qua chơi à? Thật là vinh hạnh cho nhà em quá.
Nhật Nam giả lả:
- Có gì quan trọng đâu mà Bích Ngân nói như vậy. Mình là hàng xóm, đến thăm nhau là chuyện bình thường.
Bích Ngân giọng dẽo nhẹo:
- Nhưng hình như từ lâu lắm rồi, anh không ghé thăm em.
Không biết giải thích thế nào khi lời nói của Bích Ngân quá đường đột. Và hình như đó là sự cố ý của Bích Ngân rằng, anh và cô đã quen nhau thân lắm vậy. Nhật Nam cố tìm cách giải thoát cho mình. Vì vậy, anh vẫn bình tĩnh nói:
- Tuy mình là hàng xóm, nhưng khi nào rỗi rảnh, mình mới có thể qua lại được. Em cũng biết đó, ở thành phố này rất là cạnh tranh. Sống phải biết tranh thủ từng giờ, từng phút mới theo kịp thời đại. Vì vậy, anh cũng ít có thời gian rảnh lắm, Ngân ạ.
Bích Ngân làm như ngây thơ hỏi:
- Em nghĩ anh cũng là học sinh như em mà, sao anh bận quá vậy?
Tuy hỏi vậy, nhưng Bích Ngân biết rất rõ, Nhật Nam là cây đàn số một ở các tụ điểm ca nhạc, các nhà hát lớn. Anh quen biết rất nhiều người mẫu chuyên nghiệp. Quen thân với Nhật Nam, Bích Ngân cảm thấy mình có lợi rất nhiều về tương lai sau này.
Khi nghe Bích Ngân hỏi vậy, Nhật Nam hoài nghi ngay về con người Bích Ngân giả dối. Chẳng lẽ cô đi chơi như vậy mà không biết anh sao? Phải chi câu hỏi đó do Hoa Lam hỏi thì đúng hơn. Nhưng dù gì, Bích Ngân cũng là chủ nhà nên anh trả lời vu vơ:
- Anh cũng phải chạy sô một số việc để kiếm thêm tiền ăn học vậy mà.
Bích Ngân như thông cảm:
- Gia đình anh ở đâu, sao em thấy anh sống bên đó có một mình vậy?
Nói thật về gia đình mình thì Nhật Nam không thích, bởi vì anh muốn sống tự lập. Gia đình anh vẫn sống thành phố này. Ba anh làm ở bộ giáo dục, quen biết rất nhiều người có chức quyền. Còn mẹ anh chỉ là nội trợ thôi. Anh là đứa con trai duy nhất. Về quan điểm sống, ba anh và anh không hợp nhau, nên anh muốn ra sống riêng để được tự do. Vì vậy mà anh đến nhà bạn anh ở và giữ nhà cho nó luôn, vì nó vừa được bảo lãnh sang Úc.
Trả lời câu hỏi của Bích Ngân, Nhật Nam chỉ nói thật một phần thôi:
- Nhà đó là của bạn anh. Nó đã sang Úc, anh ở lại đây giữ nhà hộ nó.
Bích Ngân nhớ lại mấy năm về trước có một người đàn ông và một người con trai. Họ rất ít quan hệ với ai. Họ sống rất là khép kín. Và mấy năm sau này, Bích Ngân không gặp họ nữa. Cô chỉ thấy Nhật Nam ra vào căn nhà đó mà thôi.
- À! Thì ra là vậy. Hèn gì lúc trước, em thấy có một người đàn ông và người con trai. Lâu lắm rồi, em không thấy họ nữa.
Nãy giờ nói chuyện với Bích Ngân, nhưng Nhật Nam thấy chẳng thích gì cho lắm. Anh cứ quan tâm đến Hoa Lam. Cô đang ngồi bó gối vẻ buồn buồn, nên anh gợi chuyện:
- Hoa Lam lên đây học có theo kịp bạn bè không?
Hoa Lam từ tốn:
- Em học cũng được được, nhưng cần phải cố gắng thêm.
Trong lớp học, Nhật Nam cũng là người học giỏi đứng nhất nhì nên anh nhiệt tình:
- Nếu có gì không hiểu, em cứ hỏi anh, nhé Lam.
Hoa Lam vô tư:
- Vâng. Bài nào khó, giải không được, em sẽ sang nhờ anh.
Nhìn thấy Nhật Nam và Hoa Lam nói chuyện thân mật, Bích Ngân nghe ganh ghét Hoa Lam cay đắng. Cô muốn tìm một điều gì đó để hạ nhục Hoa lam như ở trong lớp lúc sáng, cô thật là thích thú.
Tạo cho mình một nét mặt mệt mỏi, nhìn sang Hoa Lam, cô thân mật:
- Lam à! Chị mệt quá, em vào trong lấy hộ cho chị ly nước đi em.
Hoa Lam hiểu đây là ý xấu của Bích Ngân, nhưng cô đã tạo cho mình một sự chịu đựng và cam chịu với những gì Bích Ngân muốn. Vả lại, cô chẳng thích ngồi nói chuyện khi có mặt Bích Ngân ở đây. Cô muốn tránh xa con người này cô đứng lên không có gì buồn bã:
- Vâng, em sẽ đem ra liền cho chị.
Thấy cử chỉ của Bích Ngân và Hoa Lam, gương mặt Nhật Nam ánh lên sự suy nghĩ về hai người con gái. Và anh đã đánh giá về họ một cách sâu sắc hơn.
Hoa Lam đem ly nước lọc ra để trước mặt Bích Ngân. Cô nhìn sang Nhật Nam, nói:
- Anh Nam ngồi chơi nhe, em ra sau có chút chuyện.
Nhật Nam chưa trả lời thì Bích Ngân lên giọng:
- Ừ, em ra nhà sau để nấu cơm với mẹ chị đi. Anh Nam ngồi đây nói chuyện với chị được rồi. Em ngồi cũng có nói gì đâu, đúng không Hoa Lam?
Toàn là những lời ép buộc từ bờ môi của Bích Ngân, nhưng Hoa Lam vẫn thản nhiên:
- Vâng, em biết.
Hoa Lam đi rồi, Nhật Nam nhìn theo. Trong lòng anh có một ấn tượng sâu sắc về cô, về một người con gái đặc biệt này. Tâm hồn anh nghe bâng khuâng thật là khó hiểu.
Những lúc rảnh rỗi, Nhật Nam thường đứng bên ban công nhìn sang nhà đối diện để anh tìm một bóng hình mà anh đã khắc sâu trong tim. Anh thổn thức:
- Hoa Lam! Thật tội nghiệp cho em. Anh muốn giúp đỡ em nhiều lắm, nhưng anh biết em chẳng nhận đâu. Anh muốn làm một điều gì đó cho em đỡ buồn, đỡ cô đơn, vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ những rừng cây, những con suối của em. Em hiểu anh không?
Nhật Nam đang thờ thẫn thì có tiếng chuông điện thoại reo vang. Anh đi vào nhấc ống nghe:
- A lô.
- Alô. Mình đây.
- Là cậu à?
- Vâng. Ở nhà, cậu có khỏe không?
- Vẫn khỏe. Còn cậu thế nào, sao nghe vui vẻ thế?
- Cũng bình thường.
- Bao giờ cậu về?
- Khoảng một tháng nữa.
- Vâng.
- Thật chứ?
- Thật mà. Đợi mình nhe.
- Tớ mong lắm đấy.
- Có ai ở đó với cậu không?
- Tớ vẫn ở một mình.
- Vậy à. Có về thăm nhà không?
- Thỉnh thoảng thôi.
- Có chọn được cô nào vừa ý chưa?
- Cũng chưa.
- Tớ đoán hình như là có đó, vì tớ nghe giọng cậu thật là lạ.
- Có gì đâu, mình vẫn bình thường mà.
- Nhớ có chuyện gì vui thì điện cho mình nghe đó nhe.
- Vâng ạ. - Vừa nói, Nhật Nam vừa nở nụ cười một mình như trêu bạn.
- Thôi, hẹn gặp lại sau nhé.
- Tớ cũng mong gặp lại cậu lắm đó, Thanh Vân ạ.
- Bye nhe.
- Bye.
Nhật Nam gác ống nghe với nét mặt hân hoan. Chỉ một tháng nữa thôi, mình sẽ gặp lại Thanh Vân. Chắc là nó càng đẹp trai hơn khi từ Úc trở về. Rồi Nhật Nam một mình với nỗi thắc mắc, không biết nó về bao giờ mới đi? Có ở đây lâu không?
Gương mặt Nhật Nam đầy vẻ tiếc rẻ. Lại chuông điện thoại reo vang. Nhật Nam đi lại nhấc ống nghe:
- Alô.
- Mẹ đây - Tiếng của bà Nghĩa.
- Mẹ à? Mẹ có khỏe không mẹ?
- Mẹ vẫn khỏe. Sao cả tuần rồi, con không về nhà? Ba con mong con lắm đó.
- Con đang bận học, mẹ à. Ngày mai chủ nhật, con sẽ về nhà.
Giọng bà Nghĩa buồn buồn mà Nhật Nam nhận được.
- Chiều nay, con về đi nhe. Mẹ rất nhớ con, và ba cũng muốn nói chuyện với con nữa.
Nhật Nam đành miễn cưỡng chấp nhận khi nhớ tới ba anh:
- Vâng, chiều nay con sẽ về, mẹ ạ.
Giọng bà Nghĩa như vui lên:
- Con nhớ đó nhe. Mẹ và ba chờ cơm con đó.
- Vâng, con nhớ mà.
- Mẹ cúp máy nhé con.
- Vâng, chào mẹ.
Nhật Nam nghe thương mẹ vô cùng khi anh rời khỏi nhà ra sống riêng như vầy. Còn ba anh thì ông chẳng nói gì khi biết anh thích làm những gì anh muốn mà không chiều theo ý của ông.
Anh nhớ lại chuyện xung đột giữa ba và anh khi chọn một nghề cho tương lai của mình. Khi ba hỏi anh vào một buổi chiều trong phòng khách. Lúc đó, anh vẫn còn ở nhà.
- Con định thi vào trường nào vậy Nam?
Nhật Nam vừa xem cuốn báo Điện ảnh Kịch trường vừa trả lời ba:
- Con định thi vào ngành điện ảnh, ba à.
Ông Nghĩa tròn mắt hỏi lại:
- Con nói gì?
Nhật Nam lập lại:
- Con định thi vào ngành điện ảnh, vì nó rất thích hợp với con.
Ông Nghĩa đanh giọng:
- Ba nghĩ về lâu dài nó không hợp với con đâu. Con nên nhớ, không phải con có chút vóc dáng đẹp trai, đàn hay, hát giỏi là con thi vào đó thì hợp đâu nhe. Ba dám chắc là qua một thời gian, con sẽ chán thôi. Hãy nghe lời ba thi vào trường Sư phạm sẽ hợp với con hơn.
Nghe đến đây, Nhật Nam nhăn nhó:
- Ba bảo con thi vào trường Sư Phạm để suốt ngày đứng trên bục giảng à? Thật sự không hợp với con đâu, ba ơi.
Lúc này, ông Nghĩa hạ thấp giọng:
- Hãy nghe lời ba đi.
Nhật Nam vẫn bướng bỉnh:
- Ba hãy cho con tự do lựa chọn tương lai của con đi ba.
Ông Nghĩa nghiêm mặt nói tiếp:
- Con nghĩ là con đã lớn khôn rồi sao? Con nghĩ con đã nhìn thấy xa hơn ba chứ gì? Con muốn ba không can thiệp vào tương lai của con, cuộc sống của con chứ gì? Có thật đúng như vậy không?
Nhật Nam nghe thật khó xử nên anh nói thật nhỏ:
- Con chỉ muốn ba thông cảm và hiểu con thôi.
Ông Nghĩa ngã đầu vào ghế, gương mặt buồn bã:
- Ba không hiểu con thì ai sẽ hiểu con đây? Nếu biết ép buộc con như vậy thì ba cũng không thích đâu, nhưng ba có một lời khuyên là: ngành điện ảnh nó có thể đưa con lên tột đỉnh vinh quang, nhưng nó cũng có thể chôn vùi con xuống vực thẳm. Ba chỉ muốn con nhớ lời khuyên của ba như vậy thôi. Và lúc nào, mơ ước của ba là mong con thi vào trường sư phạm.
Vừa nói xong, ông Nghĩa bỏ đi. Và cũng từ đó về sau, ông không bao giờ nhắc đến chuyện thi cử cho tương lai của anh. Cả mẹ anh cũng vậy. Người cũng không hỏi đến để tự anh quyết định lấy mà thôi.
Rồi tụ điểm ca nhạc, vũ trường càng ngày càng hút lấy anh. Đi khuya về tối anh càng sợ làm phiền ba má hơn, nên anh quyết định xin ra ở riêng. Ba anh vẫn không phản đối, ông chỉ nói duy nhất có một câu:
- Con thấy thích tự do bay nhảy thì cứ làm theo ý của mình. Bao giờ con cảm thấy cần một mái ấm gia đình thì con trở về đây.
Cũng từ đó, anh và ba anh có khoảng cách. Ông không còn quan tâm tới anh nữa, nhưng ông cũng không bỏ bê anh. Cho đến ngày hôm nay, anh đã ghi danh dự thi vào trường sư phạm theo mong ước của ông mà ông cũng chưa biết. Ông chỉ thấy anh khỏe, mỗi tuần về nhà một lần là được rồi, ông nói thế.
Ngồi một mình nhớ lại chuyện đã qua, thật lòng nhiều khi anh suy nghĩ về lời nói của ba cũng có lý. Nhiều lúc anh chán chường màn đêm có ánh đèn màu lung linh, trong đó chứa đựng nhiều sự giả dối mà anh đã nhìn thấy.
Chiều nay về nhà, anh có nên nói cho ba anh biết tất cả hay không? Không đâu. Anh vẫn muốn đem sự ngạc nhiên về cho ba khi anh đã thi đậu. Lúc đó, ông biết vẫn không muộn màng gì.
Hoa Lam lấy bàn ủi, ủi sơ mấy bộ đồ vì nó hơi nhăn. Chưa ủi xong thì Bích Ngân từ trong phòng đi ra, giọng ngọt lịm:
- Em ủi đồ ha? Lam? Có thể cho chị gửi vài bộ được không?
Hoa Lam không thể nào từ chối được vì cô vẫn muốn được yên ổn, vẫn muốn Bích Ngân xem cô là một ng em gái thật sự, đừng mỉa mai, đừng nói xấu co6 trước chỗ đông ng thì làm gì cực nhọc đến đâu, cô cũng cam chịu. Cho ý nghĩ mình là đúng, Hoa Lam dịu dàng:
- Vâng, chị đem xuống đi, em ủi giùm cho.
Bích Ngân hất mặt đi lên, vừa lòng với sự ngoan ngoãn của Hoa Lam.
Một lát sau, Bích Ngân đi ra, trên tay hơn 10 bộ đồ đủ kiểu. Nào đầm, váy, áo sơ mi, quần tây, luôn cả đồ bộ mặc trong nhà. Cô nói với giọng ra lệnh:
- Chị để đây nhe. Ủi giùm chị liền đi để chiều nay chị mặc.
Hoa Lam cam chịu:
- Vâng, em sẽ ủi liền.
Để đồ xuống nền gạch cho Hoa Lam, Bích Ngân ung dung đi đến bộ ghế xa lông nằm nghe nhạc, trông thật thoải mái. Bàn chân cô nhịp nhịp theo điệu nhạc, rất đúng điệu của bài hát "Phiêu du".
Bà Hằng từ bên ngoài đi vào, thấy Bích Ngân đang nằm nghe nhạc. Đó là chuyện thường xuyên, bà chẳng lạ gì đối với Bích Ngân.
Đi vào giữa phòng, bà thấy Hoa Lam đang cặm cụi ủi đồ. Nhìn thật kỹ, bà thấy toàn là quần áo của Bích Ngân. Bà liền hỏi:
- Con ủi đồ cho Bích Ngân hả, Hoa Lam?
Hoa Lam vẫn đẩy nhẹ bàn ủi một cách rất khéo. Cô đáp khẽ:
- Vâng. Chi. Ngân nhờ con ủi giùm chỉ mấy bộ thôi, dì à.
Nhìn lại đống đồ lần nữa, bà Hằng thấy toàn là đồ của Bích Ngân. Bà phật ý nói lớn:
- Bích Ngân! Sao con rảnh rỗi như+ vậy mà lại nhờ Hoa Lam ủi đồ chứ?
Bích Ngân vẫn nằm im, rồi thản nhiên trả lời mẹ:
- Con thấy Hoa Lam đang ủi nên con nhờ luôn vậy mà.
Bà Hằng gắt giọng:
- Nhờ em ủi thì cũng nhờ một hai bộ thôi. Con đem ra một đống như thế này mà nhờ người ta, con coi được à?
Bích Ngân vẫn tỉnh bơ:
- Một bộ cũng ủi, hai bộ cũng ủi, bao nhiêu đó cũng vậy thôi, mẹ à.
Bà Hằng ngồi xuống ghế, bực dọc:
- Con nghĩ con nhờ như vậy có quá đáng không?
Nghe mẹ bắt bí mình, Bích Ngân bật ngồi dậy. Cô nói thật lớn:
- Con nhờ Hoa Lam, Hoa Lam đã đồng ý ủi hộ con, tại sao mẹ lại chất vấn con như vậy? Giả sư? Hoa Lam không đồng ý thì con cũng đâu có ép buộc, mẹ nghĩ lại coi đúng không?
Bà Hằng bực tức đứa con gái cưng của mình. Càng ngày, nó càng ngỗ nghịch, càng lười ra. Từ khi có Hoa Lam ở đây, bao nhiêu chuyện trong nhà nó đều đẩy cho Hoa Lam làm hết, mà con nhỏ thì chịu đựng và vẫn vui vẻ, thật là tội nghiệp. Hôm nay lại bắt con nhỏ ủi đồ nữa chứ, thật là quá đáng. Mình phải dạy dỗ nó mới được. Nghĩ vậy, bà liền nói:
- Con lớn rồi, phải biết suy nghĩ một chút. Từ khi có Hoa Lam ở đây, con chẳng làm gì cả. Nấu cơm, giặt đồ, rửa chén đều một mình Hoa Lam làm. Hôm nay, con lại bắt Hoa Lam ủi đồ cho con nữa, con thấy có quá đáng không?
Bà Hằng nói xong, Bích Ngân không cần suy nghĩ coi đúng hay sai. Cô cãi lại:
- Con đã nói với mẹ rồi. Nếu Hoa Lam không thích ủi thì đừng nhận, con không hề ép nó. Còn mọi việc trong nhà, nó làm là đúng rồi. Vì nó ăn ở đây thì nó phải làm chớ, không lẽ mẹ bảo con phải hầu nó sao?
Bà Hằng lắc đầu than vãn khi vừa nghe Bích Ngân nói xong:
- Con thật là ngang bướng. Mẹ không ngờ hôm nay, con gái mẹ tệ đến như vậy. Mẹ buồn quá, Ngân ơi.
Bích Ngân chẳng nghe mẹ mà cô hờn trách:
- Con biết từ khi có Hoa Lam ở đây, con đã phai dần trong lòng mẹ rồi. Vì Hoa Lam thật là khôn khéo, biết làm vừa lòng ba mẹ. Còn con thì ngược lại, con chẳng muốn như vậy, nên từ đây, chắc con sẽ chịu thiệt thôi.
Nghe con trách xa, trách gần mà không đúng đâu vào đâu, bà Hằng lại tức giận quát:
- Con hãy nhìn lại mình đi, con đừng trách ai hết. Con làm cho mẹ quá thất vọng.
Bích Ngân chẳng vừa, đôi mắt cô long lên:
- Mẹ nói thật đấy chứ? Nếu con làm mẹ thất vọng, mất đi niềm tin thì mẹ nói đi. Từ đây về sau, con phải làm gì, hả? Có phải ý của mẹ là con làm hết mọi việc trong nhà không? Đê? Hoa Lam lên thay thế địa vị của con, mẹ mới vừa lòng.
Câu chuyện càng ngày càng rắc rối hơn. Hoa Lam dừng tay. Cô đến ngồi kế bên bà Hằng, giọng thật êm:
- Dì Hằng à! Lỗi không phải do chi. Ngân đâu, dì đừng la chị ấy. Tại con thích ủi đồ nên con ủi giùm chi. Ngân thôi - rồi cô bịa thêm chuyện nói thêm để bênh vực cho Bích Ngân - Chi. Ngân chỉ đem xuống có một bộ đồ thôi. Tại con kêu chị ấy lấy thêm đồ, dì à.
Hoa Lam nói xong, gương mặt bà Hằng như giãn ra, giảm đi vẻ bực tức. Bà nhìn cô bằng cặp mắt dịu dàng:
- Nhưng dì thấy con đâu có rảnh mà con ủi nhiều như vậy. Còn bài vở cần phải học nữa chứ. Con có biết, nếu con mà thi rớt thì mẹ con rất buồn đó.
Thấy dì Hằng đã bớt nóng, Hoa Lam chuyển sang chuyện khác:
- Con mới nhận được điện của mẹ.
- Mẹ con nói gì vậy?
Biết bà Hằng đã quên đi sự trả treo của Bích Ngân, nên Hoa Lam nói thật vui cho bà vui theo:
- Mẹ gửi tiền và gửi thư cho con. Chút nữa, con sẽ đưa cho dì xem.
Bà Hằng mỉm cười khi nhớ đến một người bạn thân thật xa. Cô có một cuộc sống giản dị và bao sự trắc trở của cuộc đời đã đem đến cho cô. Bà nhớ lại chuyện của ngày xưa khi bà và Hoài Thu còn là đôi bạn.
Khi tốt nghiệp đại học sư phạm xong, bà Hằng hỏi Hoài Thu:
- Bạn thích xin về đâu dạy hả, Hoài Thu?
Hoài Thu buồn buồn trả lời:
- Mình định xin về phục vụ ơ? Cao nguyên.
Lệ Hằng với cặp mắt tròn xoe:
- Thật hả?
Hoài Thu khẽ đáp:
- Vâng. Vì gia đình mình chẳng còn ai, mình lên đó phục vụ cho đồng bào miền núi cũng tốt thôi.
Lệ Hằng lo lắng cho tương lai của con mình sau này nên hỏi Hoài Thu:
- Cuộc đời bạn hy sinh như vậy thì tốt rồi. Sau này, nếu bạn có con thì cuộc sống nó sẽ ra sao chứ?
Hoài Thu ung dung trả lời:
- Nếu mình lập gia đình ở đó thì nó vẫn sống với mình như bao nhiêu người khác, có gì khó khăn đâu?
Lệ Hằng phân tích:
- Đường đi xa như vậy, chuyện học hành của con cái sau này khó lắm. Hay nghe mình ở lại đây đi. Mình sẽ về nói với ba xin cho bạn dạy ở trong thành phố này, rồi có chồng, có con ở đây luôn nhé.
Hoài Thu lắc đầu:
- Mình đã quyết định rồi. Mình cám ơn lòng tốt của bạn đã dành cho mình - rồi đôi mắt Hoài Thu như mơ về một tương lai xa xôi lắm. Cô nhìn bạn mỉm cười, nói tiếp - Mình có một yêu cầu, không biết bạn có hứa với mình, được không?
Lệ Hằng sốt sắng:
- Được, bạn cứ nói đi.
Đôi mắt Hoài Thu vẫn mơ màng:
- Nếu sau này mình có con, mình sẽ gửi nó về nhà bạn để đi học đấy. Bạn có giúp đỡ được không?
Lệ Hằng mạnh dạn hơn:
- Sao lại không chớ? Mình hứa với bạn là lúc đó, mình sẽ xem nó như con ruột của mình vậy. Bạn hãy an tâm.
Giờ đây nhớ lại lời hứa ngày xưa, Lệ Hằng nghe xót xa, bởi vì bà không làm tròn nhiệm vụ. Bởi đứa con gái do bà đã quá cưng chiều, giờ đây nó lại làm cho bà đau khổ và khó xử. Bà sẽ dạy dỗ nó bằng cách nào đây? Bà chẳng chịu thua nó đâu. Rồi bà sẽ có cách cho nó nhìn thấy sự sai lầm của nó đối với Hoa Lam.
Hoa Lam chần chừ chẳng muốn đi xem cuộc thi hoa hậu tổ chức tại thành phố này, do Nhật Nam mời cô và Bích Ngân cùng đi.
Vì có Bích Ngân nên Hoa Lam rất sợ. Không biết cô sẽ nói gì, sẽ làm gì về cô trước chỗ đông người đây? Cô không muốn đi, đó là lý do mà cô đã từ chối với Nhật Nam. Nhưng chợt nhớ đến đôi mắt anh nhìn cô thật hiền và lời nói của anh còn vang vang đâu đây:
- Em phải đi nhe Hoa Lam. Nếu ở nhà thì anh cũng chẳng đi làm gì.
Lại một lo lắng khác vây quanh. Nếu cô ở nhà mà Nhật Nam đi với Bích Ngân thì cô yên thân, không có gì để nói. Còn ngược lại, Nhật Nam cũng ở nhà luôn thì Bích Ngân có chịu để yên cho cô không khi Bích Ngân rất mong đến ngày hôm nay được cùng đi với Nhật Nam? Nếu cô không đi thì điều gì sẽ xảy ra nữa đây? Hoa Lam lắc đầu không muốn nghĩ đến.
Có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Hoa Lam cứ nghĩ là dì Hằng. Cô nhẹ nhàng đứng lên mở cửa.
Trước mặt Hoa Lam là một Bích Ngân thật già dặn bởi những nét trang điểm quá đậm trên gương mặt còn trẻ của mình.
Bích Ngân nhăn mặt khi thấy Hoa Lam với bộ đồ lung ở nhà, giọng cô khó chịu hỏi:
- Sao không chịu thay đồ đi, hay đợi anh Nhật Nam qua năn nỉ nữa mới chịu đi, hả?
Hoa Lam nén giận, khẽ đáp:
- Chị chờ em một chút. Bởi vì em thấy còn sớm nên em chưa vội thay.
Bích Ngân vẫn thấy bực bội khi có Hoa Lam đi theo, nhưng cô hiểu rất rõ Nhật Nam rất mến Hoa Lam. Nếu không có nó thì Nhật Nam cũng chẳng đi đâu. Vì vậy, Bích Ngân nghĩ có nó đi theo thì cũng được, làm sao nó qua mặt được cô. Cô rất có nhiều cách để cho Nhật Nam thấy được sự hấp dẫn của cô. Chỉ cần cô có cơ hội gần bên anh là được. Và đó cũng là điều kiện tốt cho cô, nhưng ngay bây giờ cô cần phải răn đe Hoa Lam thì tốt hơn. Nghĩ vậy, cô nói:
- Đi đến đâu thì ngồi im đó nhe, đừng có ăn nói lung tung, người ta đánh giá là nhà quê đó, nhớ chưa?
Hoa Lam cúi đầu:
- Vâng, em nhớ.
Bích Ngân lại hất mặt:
- Nhớ thì vào thay đồ đi. Tôi đợi ở phòng khách đó.
Nói xong, Bích Ngân ỏng ẹo đi ra phòng khách thì Nhật Nam cũng vừa đến. Bích Ngân với nụ cười thật tươi, kèm theo lời nói soi mói Hoa Lam:
- Anh Nam ngồi chơi đợi Hoa Lam chút nhe. Em đã nhắc nó từ lúc chiều đến giờ mà nó sửa soạn vẫn chưa xong.
Nhật Nam chẳng để ý làm gì. Anh vừa cầm tờ báo lên xem, vừa nói:
- Cũng còn sớm, từ từ mình đi cũng được.
Bích Ngân nghe tức trong lòng, bởi vì đôi mắt Nhật Nam vẫn lướt qua những dòng chữ chớ chẳng thèm nhìn đến gương mặt cô, vóc dáng của cô khi cô đang ngồi đối diện với anh. Vì anh mà cô đã bỏ ra mấy tiếng đồng hồ để trang điểm, mà giờ đây nó chẳng có ý nghĩa gì. Không thể im lặng được, Bích Ngân lên tiếng. Với cử chỉ vô tư, cô hỏi Nhật Nam:
- Anh Nam thấy em hôm nay có đẹp không?
Nhật Nam hơi bất ngờ bởi câu hỏi của Bích Ngân. Xong, anh cũng trả lời cho vừa lòng cô:
- Nhìn em cũng giống người mẫu lắm, thật là lý tưởng.
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thật sự trong lòng Nhật Nam chẳng thích chút nào. Anh thật ngán ngẫm khi phải nhìn những cô gái trét đầy phấn son để cho mình đẹp hơn, dù rằng gương mặt mình rất hoàn mỹ. Anh vẫn thích nhìn những cô gái có nước da hồng và đôi môi đỏ tự nhiên. Càng nhìn lâu, nó càng cuốn hút anh hơn.
Hoa Lam đi ra rất nhẹ, nhưng không qua được sự chú ý của Nhật Nam. Anh nhìn cô, buông lời khen:
- Trông em xinh và ngây thơ quá, Hoa Lam ạ.
Hoa Lam nhìn lại mình với chiếc áo thun trắng cổ co và chiếc quần jean đen rẻ tiền, tóc xõa ngang vai không một chút son phấn, không một vết son mới lạ vậy đó. Cứ nghĩ là Nhật Nam chỉ trêu mình thôi, cô nói thật lòng:
- Em mà đẹp gì chứ? Anh khen như vậy không đúng rồi. Anh khen chi. Bích Ngân thì hay hơn.
Gương mặt Bích Ngân tái đi và sự nóng giận sắp bùng lên bởi lời nói thật của Hoa Lam, nhưng Nhật Nam đã thấy hết. Anh bèn nói để cho Hoa Lam được yên:
- Thì lúc nãy anh đã khen Bích Ngân giống như người mẫu rồi, thì giờ đây anh khen em cũng đúng vậy.
Một nụ cười nở trên môi Bích Ngân ngay khi Nhật Nam vừa dứt lời. Cô đã được anh xoa dịu nỗi bực tức khi khen cô trước mặt Hoa Lam. Cô rất thích thú và hãnh diện.
Thấy cơn bực tức vô lý của Bích Ngân đã hết, Nhật Nam đứng dậy chủ động:
- Thôi, mình đi, kẻo trễ.
Bích Ngân cũng đứng lên, giọng rất ngọt:
- Mình đi anh Nam.
Nhật Nam cùng đi ra cửa với Bích Ngân. Anh quay lại nhìn Hoa Lam với ánh mắt sâu xa, anh nói:
- Đi nhanh lên Hoa Lam. Sao em đi chậm quá vậy? Đi nhanh lên nói chuyện cho vui.
Thật lòng, Hoa Lam vẫn muốn đi ở phía sau hơn. Cô như vậy thì Bích Ngân mới nhìn cô bằng ánh mắt dễ chịu. Vì vậy, cô vẫn đi từ từ để mặc cho Nhật Nam và Bích Ngân chờ cô ngoài cổng.
Hoa Lam vừa đi tới, Nhật Nam nhanh nhẩu:
- Lên đây anh chở nè, Hoa Lam.
Hoa Lam ngại ngùng nhìn sang xe Bích Ngân. Nếu như cô dám chạy xe trong đường thành phố này thì thật là tiện. Cô sẽ tự chạy một mình để cho Nhật Nam chơ? Bích Ngân thì tốt biết mấy. Còn đàng này, cô chẳng biết chạy xe Max của Bích Ngân. Bởi vậy, cô nhìn sang Bích Ngân là muốn Bích Ngân quyết định cho cô.
Thấy Hoa Lam còn đứng chần chừ đó, Bích Ngân như ra lệnh:
- Lên đây chị chở nè. Dù gì, chị em mình đi chung cũng tiện hơn.
Hoa Lam bước ra ngồi phía sau yên xe Bích Ngân. Cô không dám vịn vào chiếc áo đắt tiền của Bích Ngân. Cô gắng gượng ngồi vững bằng đôi chân của mình, ngồi thật im đê? Bích Ngân chở cô đến nhà hát.
Gửi xe xong, Hoa Lam vẫn đi ở phía sau lưng của Nhật Nam và Bích Ngân, vì cô muốn thế.
Đi vào trong nhà hát thật dễ chịu với không khí mát lạnh của nó. Đã đến đúng số ghế được mời, Bích Ngân cố tình muốn ngồi ở giữa nên cô bảo Hoa Lam:
- Hoa Lam! Vào ngồi trước đi em. - Giọng cô thật ngọt.
Rồi cô ngồi kế Hoa Lam rồi đến Nhật Nam, trong đầu cô sắp xếp như vậy.
Hoa Lam vừa ngồi xuống ghế thì Nhật Nam đã nhanh nhẹn ngồi xuống kế bên Hoa Lam, trong khi Bích Ngân còn đứng đó. Cô không ngờ hành động của Nhật Nam lại nhanh như v