Tập 2
Ngày qua ngày...
Hoa Lam vẫn ở nhà dì Lệ Hằng đi học. Cô cảm thấy một bầu không khí quá nặng nề và bận rộn. Vì thương dì Hằng nên mọi việc Hoa Lam đều làm hết. Còn Bích Ngân chỉ biết có ăn học mà thôi.
Vì quần quật với công việc suốt ngày nên Hoa Lam không có thời gian xem lại bài vở. Vì vậy, đêm nào cô cũng thức thật khuya. Càng ngày, cô càng gầy đi rất rõ.
Bà Hằng đi dạy về. Bà đi lượn ra nhà bếp. Thấy Hoa Lam đang bận bịu nấu cơm, bà hỏi:
- Bích Ngân đâu rồi con?
Hoa Lam lễ phép:
- Dạ, chắc Bích Ngân còn ở trong phòng.
Bà Hằng có vẻ bực bội:
- Dì đã dặn nó rồi. Phải cơm nước phụ với con, sao bây giờ nó còn ở trong phòng làm gì?
Hoa Lam bênh vực:
- Chắc là Bích Ngân đang xem lại bài vở, dì ạ.
Bà rắn rỏi hỏi:
- Còn con, con cũng đi học chớ bộ. Hai chị em nấu nướng, dẹp dọn xong thì học bài có muộn màng gì đâu.
Hoa Lam ấp úng:
- Dạ.. tại vì lớp con hôm nay không có bài học. Còn chi. Bích Ngân thì bài vở rất nhiều ạ. Vì vậy, con kêu chỉ đi học đó dì.
Bà Hằng nhìn Hoa Lam đầy yêu thương:
- Con lúc nào cũng bênh vực, lo lắng cho nó hết, riết rồi nó thật là khó dạy, con có hiểu không?
Nhìn cặp mắt đượm buồn của Hoa Lam, bà càng thương cô hơn. Bà nhẹ giọng:
- Dì có mua cho con hộp sữa nè. Lúc này, dì thấy con ốm lắm, ráng uống bồi bổ vô thêm để có sức học hành. Uống hết rồi dì mua thêm nữa.
Nhìn hộp sữa Cô Gái Hà Lan loại lớn mà dì Hằng để trên bàn, Hoa Lam xúc động:
- Con cám ơn dì.
- Con nói như vậy không sợ dì buồn à? Ở nhà này, con làm biết bao nhiêu là việc. Mai mốt, con không được nói như vậy nữa. Nghe chưa?
Dì Hằng thật giống mẹ của cô. Cô mỉm cười hạnh phúc:
- Vâng. Con xin lỗi dì.
Bà Hằng vuốt nhẹ lên tóc cô:
- Con ngoan lắm. Con có lỗi gì đâu. Dì rất thương con, Hoa Lam ạ.
Nói xong bà đi thẳng vào phòng, vì sơ. Hoa Lam nhìn thấy những giọt nước mắt yêu thương của bà.
Còn Hoa Lam, cô cũng đứng ngẩn ngơ với tình cảm trào dâng. Rồi Hoa Lam tiếp tục công việc của mình. Cô nhặt những cọng rau nhut thật kỷ. Bỏ hết tất cả mắt, chỉ lấy khoản giữa thật giòn của nó thôi. Đó là bà Hằng đã dạy cho cô. Bỗng tiếng của Bích Ngân sang sảng:
- Lại tâu với mẹ tao nữa à? Thật là ích kỷ.
Hoa Lam phân minh:
- Em có nói gì đâu.
Để mạnh nồi nước lên bếp, Bích Ngân lập lại:
- Không nói, vậy chứ ai vào đây nói mà bả la tao?
Hoa Lam vẫn giải thích:
- Em không có nói thật mà, tại dì hỏi mà thôi.
Bích Ngân lại đay nghiến:
- Hỏi để có dịp cho mày tâu, đúng không? Đồ nhỏ nhen ích kỷ!
Hoa Lam với những giọt nước mắt:
- Em không có như vậy.
Chợt nghe tiếng chân người, Bích Ngân rít giọng:
- Nín mau!
Bích Ngân cứ ngỡ là mẹ. Nếu mẹ mà thấy Hoa Lam giọt ngắn, giọt dài như vậy, thì mẹ sẽ cho cô thêm một trận nữa. Nhưng không phải, khi cô nghe giọng của Nhật Nam:
- Dì Hằng ơi! Có dì ở nhà không?
Nghe quá rõ, Bích Ngân đỏng đảnh:
- Mau lên gặp Nhật Nam đi. - Rồi giọng cô đanh đá hơn - Muốn gặp Hoa Lam thì nói thẳng ra đi, còn làm bộ làm tịch gọi dì Hằng này, dì Hằng nọ. Thật đáng ghét quá!
Thấy Hoa Lam vẫn ngồi im nhặt những cọng rau nhut. Bích Ngân cảm thấy khó chịu bởi tánh bướng bỉnh của Hoa Lam, nhưng Bích Ngân đành phải ngọt ngào. Bởi vì Nhật Nam đeo đuổi Hoa Lam vẫn có lợi cho cô, khi Thanh Vân trở về đây, nên cô dịu giọng:
- Mau ra phòng khách đi Hoa Lam.
Bích Ngân vừa nói xong thì bà Hằng cũng vào đến. Bà ung dung nói:
- Nhật Nam muốn gặp con kìa, Hoa Lam.
Hoa Lam đứng lên rửa vội đôi bàn tay:
- Vâng. - Rồi cô e ngại nhìn sang Bích Ngân - Chị nấu canh giùm em nhe?
Bích Ngân tức tối:
- Lúc nãy, chị đã bảo em lên phòng khách đi, Nhật Nam đang tìm em kìa, có đúng không?
Hoa Lam gật đầu:
- Vâng. Chị có nói, nhưng em cảm thấy khó chịu khi để chị nấu một mình, nên em thật tình nói vậy thôi.
Như đã hiểu hết, bà Lệ Hằng vấn an:
- Dì hiểu hết. Con cứ lên nói chuyện với Nhật Nam đi. Có dì ở đây rồi, con an tâm chưa?
- Vâng, thưa dì.
Nói xong, Hoa Lam cúi đầu đi lên phòng khách. Lòng cô vẫn trĩu nỗi buồn vì Bích Ngân lúc nào cũng nặng lời với cô. Hình như Bích Ngân đối với cô chẳng có chút tình người.
Nhật Nam nhìn thấy gương mặt buồn hắt hiu của Hoa Lam, anh hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra với em nữa à?
Hoa Lam gượng cười:
- Không có gì cả.
- Sao em buồn quá vậy?
Vừa nói, Nhật Nam nhìn Hoa Lam bằng cặp mắt dò xét.
Hoa Lam lảng tránh:
- Em vẫn vậy mà.
Nhật Nam năn nỉ:
- Em không thể tâm sự với anh được sao? Em không tin tưởng ở anh, ha? Lam?
Hoa Lam buông tiếng thở dài. Chẳng lẽ nói với anh tất cả ư? Nói để làm gì? Có phải để anh thương hại em không? Em không muốn vậy đâu, anh Nam ạ. Em có thể chịu đựng tất cả. Nghĩ vậy, cô nói:
- Tại anh quá lo cho em, nên anh nghĩ vậy thôi. Chớ dì Hằng và Bích Ngân cũng tốt với em lắm. Còn dượng Hoàng thì đi công tác suốt, nên em ở đây thật thoải mái.
Nhật Nam lắc đầu:
- Anh không tin. Không phải anh nhiều chuyện, nhưng em nhìn lại mình đi. Có phải em gầy nhiều lắm không? Còn nữa, học trong lớp sao em học tệ như vậy? Anh nhớ không lầm, em là người con gái rất siêng năng mà.
Hoa Lam rất sợ dì Hằng nghe được, cô năn nỉ:
- Anh Nam! Em nghĩ anh nói ở đây, dì Hằng nghe được sẽ buồn em. Sau này, em sẽ cố gắng học hơn, em không bỏ bê nữa đâu.
Hoa Lam nói để có lý do vậy thôi, chớ thật ra cô không có thời gian. Cô cố gắng làm bài, nhưng cũng không kịp dù đêm nào cô cũng thức rất khuya.
Nhật Nam lắc đầu:
- Em đã hiểu sai ý anh rồi. Không phải là anh bảo em lười biếng đâu, nhưng vì em quá vất vả, phải không? - Rồi anh đề nghị - Hay là em qua anh ở đi Hoa Lam.
Hoa Lam từ chối ngay:
- Không được đâu anh Nam ạ. Em ở đây cũng tốt lắm rồi.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt Hoa Lam một cách chân thành, giọng anh rất nhỏ:
- Hoa Lam! Em hãy tin tưởng ở nơi anh. Anh chỉ muốn em được sung sướng, có thời gian để lo việc học hành. Còn chuyện tương lai thì vội gì, phải không Lam?
Nhớ đến nụ hôn hôm nào, Hoa Lam vẫn còn e thẹn, nên cô khẽ đáp:
- Cám ơn anh Nam đã quan tâm. Lỗi là do em không cố gắng học. Em hứa với anh, sau này em sẽ học tiến bộ hơn. Em vẫn ở đây với dì Hằng, em không thể rời bỏ dì được đâu.
Nhật Nam nói thẳng:
- Nhưng Bích Ngân, cô ấy đối xử với em thật là tệ.
Hoa Lam vẫn bênh vực cho Bích Ngân:
- Không đâu anh, chi. Ngân đối xử với em cũng tốt lắm.
Nhật Nam gãi gãi đầu:
- Em tốt bụng quá, Hoa Lam ạ. Em quá khép kín, chẳng muốn để anh chia sẽ cùng em. Anh nghĩ anh thật tệ, không đáng để em tin cậy.
Hoa Lam thổn thức:
- Anh Nam ơi! Anh tốt lắm, em hiểu anh mà. Anh hãy thông cảm cho em, em không thể nghe lời anh được.
Nhìn cặp mắt u buồn của Hoa Lam, Nhật Nam nghe tim mình tan nát. Anh muốn chia sẽ với cô, anh muốn lo lắng cho cô, nhưng cô đều từ chối. Tại sao vậy Hoa Lam? Có phải trong tim em không có hình bóng của anh, đúng không em?
Nhật Nam muốn hỏi thẳng Hoa Lam như vậy, nhưng anh không nói nên lời. Anh vẫn không hiểu vì sao như vậy.
Có phải chăng là do nụ hôn vừa rồi mà cô đã tránh gặp anh mấy tuần, làm cho anh hối hận và tự dằn vặt mình cho đến tận hôm nay. Bởi vậy, bao câu yêu thương chân thật mà anh đã dành cho cô, anh đành cất giữ nó trong tim.
Giây lâu, Hoa Lam ngẩng đầu lên, hỏi anh:
- Anh sang đây để nói với em bao nhiêu đó thôi ư?
Nhật Nam với đôi mắt xa xăm anh nhủ thầm: "Còn nhiều điều hứa hẹn yêu thương anh không thể nói nên lời, em hiểu anh không ha? Lam?"
Tìm cho mình một điếu thuốc để quên đi nỗi buồn, anh đổi giọng:
- Thanh Vân có gởi thư cho em - vừa nói, Nhật Nam vừa lấy lá thư trong túi áo đưa cho Hoa Lam. Thư vẫn còn dán kín.
Hoa Lam ngạc nhiên hỏi:
- Anh Vân chỉ gửi cho em thôi à? Không có gởi cho chi. Ngân, hả anh Nam?
Nhật Nam thờ ơ với điếu thuốc trên môi:
- Chắc là không rồi, vì anh chẳng nghe nhắc đến Bích Ngân.
Hoa Lam vô tư:
- Sao kỳ vậy?
Nhật Nam nói với làn khói thuốc:
- Em không hiểu thật sao?
Hoa Lam hờn trách:
- Anh Vân cũng kỳ thiệt. Chỉ có em và Bích Ngân ở chung, mà anh Vân chỉ gửi thư cho mình em. Anh ấy không sợ chi. Ngân buồn sao?
Nhìn lá thư, Nhật Nam không biết là Thanh Vân viết gì trong đó. Nhưng anh vẫn lo sợ đó là một lời tỏ tình hay một lời hứa hẹn, thì anh sẽ đau khổ lắm. Nhưng nếu thật sư. Thanh Vân thích Hoa Lam cũng như anh, và nếu thế thì một trong hai phải có người thất bại. Có nên chiến đấu để tranh giành không, hay là anh sẽ hy sinh? Nhưng không phải hy sinh nào cũng tốt đẹp. Anh hy sinh khi Hoa Lam đồng ý chấp nhận tình yêu với Thanh Vân thì mới có ý nghĩa. Nghĩ vậy, anh nói:
- Anh về đây. Nếu em có viết thơ gửi cho Thanh Vân thì vài ngày nữa, đem qua cho anh.
Hoa Lam tỏ vẻ suy nghĩ:
- Không biết em có viết hay không? Nếu viết thì em sẽ nhờ anh.
Hoa Lam nói vậy để mong Nhật Nam cho cô một lời khuyên, cô vẫn muốn biết ý anh thế nào. Đôi khi, cô muốn tìm hiểu về anh, nhưng cô cảm thấy anh thật là bí mật. Từ nụ hôn trước, Hoa Lam thấy anh thường giữ khoảng cách với cô hơn. Vì vậy có đôi lúc, cô nghe lòng mình chùng lại với nỗi ưu tư, nhưng anh vẫn lặng thinh. Từ đó, cô cố quên đi nụ hôn, mà đúng ra cô đừng nên nhận.
Hai người vẫn lặng thinh, mỗi người theo ý nghĩ của riêng mình. Tại sao họ không đến với nhau? Tại sao họ lại không xóa cái khoảng cách không đáng kia chứ? Chỉ một lời nói của Nhật Nam, một lời tỏ tình mà anh chưa nói được. Có lẽ anh chờ đợi thời gian. Có lẽ thế.
°
° °
Hoa Lam đọc xong lá thư, cô xếp lại như cũ. Có những câu làm cho Hoa Lam suy nghĩ.
"Về đây rồi, anh rất nhớ ơ? Việt Nam, trong đó có em, Hoa Lam ạ... Một ngày gần đây, anh sẽ về nước và sẽ đem đến cho em một bất ngờ. Em hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé, Hoa Lam."
Lời trong thư nói không rõ ràng lắm, nhưng cô hiểu hay không, cô cũng hiểu rõ lòng mình. Cô chỉ cảm thấy Thanh Vân rất gần gũi với cô, cô chỉ hiểu vậy. Còn tình yêu đối với anh thì cô chưa nghĩ đến. Cô để lá thư vào phong bì của nó. Cô quyết định không viết thư cho anh, vì lòng cô không muốn.
Bỗng lời nói của dì Hằng làm gián đoạn sự suy nghĩ của Hoa Lam:
- Con không ngủ trưa à?
- Dạ, tại con không ngủ được. - Vừa nói, Hoa Lam vừa nhìn lên dì Hằng bằng cặp mắt tâm sự.
Dì Hằng hỏi Hoa Lam như con gái của mình:
- Con có tâm sự ha? Hoa Lam?
Hoa Lam khẩn khoản:
- Dạ không.
- Con không tin tưởng dì à? Có tâm sự gì, hãy nói thật dì nghe. Dì có thể giúp gì được cho con không?
Nghĩ dì Hằng như mẹ của mình, Hoa Lam đưa bức thư của Thanh Vân cho bà. Cô nói nhỏ:
- Anh Vân có gửi thư cho con nè dì.
Cầm lá thư, bà Hằng hỏi:
- Vì lá thư này mà con suy nghĩ à?
Hoa Lam chậm rãi gật đầu và cô nói:
- Dì hãy xem đi.
Bà Hằng lịch sự:
- Dì không muốn xem. Con kể cho dì nghe được chứ?
Hoa Lam diễn tả:
- Những lời nói của anh Thanh Vân không rõ ràng, rất là khó hiểu.
Nghe Hoa Lam tâm sự như vậy, bà Lệ Hằng buộc phải đọc sơ qua bức thơ. Đoc xong, bà buông gọn:
- Thanh Vân đã có cảm tình với con. Đây không phải là lời tỏ tình, nhưng là một lời hứa hẹn. Con nghĩ thế nào, ha? Hoa Lam?
Hoa Lam nói thật lòng:
- Con cảm thấy anh Thanh Vân rất gần gũi với con. Con chỉ nghĩ thế thôi.
- Còn Nhật Nam? Con nghĩ gì về cậu ấy?
Rất khó trả lời với một câu hỏi đơn giản như vậy, Hoa Lam chỉ muốn nói thật lòng mình với dì Hằng, cô không muốn nói dối:
- Đối với anh Nam, thật lòng con cũng mến anh ấy lắm, nhưng con không hiểu được tình cảm của anh Nam có dành cho con hay không. Đôi lúc, anh rất là lo lắng cho con, nhưng đôi lúc, anh thật là xa lạ. Bởi vậy, con không hiểu được anh.
Nghe qua, bà Hằng khuyên nhủ:
- Tốt nhất là con hãy vô tư, đừng nên suy nghĩ gì cả, hãy chú tâm vào việc học. Còn chuyện gì đến, nó sẽ đến, con ạ.
Hoa Lam gật đầu ngoan ngoãn:
- Vâng, con hiểu.
Đôi mày nhíu lại, bà Hằng dặn thêm:
- Dì nhắc con điều này, Thanh Vân và Nhật Nam là đôi bạn thân. Con phải đối xử thật khéo. Nếu có một người tỏ tình với con thì con cũng đừng nên giấu người kia khi con chấp nhận. Và con chỉ chọn một trong hai mà thôi, con nhớ chứ?
Hoa Lam vẫn lặng thinh. Bà Lệ Hằng nói tiếp:
- Dì thấy hai đứa nó có tình cảm với con, con biết giá trị của con rồi chứ Hoa Lam? Con thật tuyệt vời!
Hoa Lam e thẹn:
- Dì quá khen con. Con chưa được như vậy đâu, dì ạ.
Bà Lệ Hằng nhìn Hoa Lam trìu mến:
- Con quá khiêm tốn - bà ao ước - phải chi Bích Ngân chỉ bằng một nửa của con là dì vui rồi. Còn đằng này.. nó thật là rỗng tuếch. - Nói xong, vẻ mặt bà Hằng ánh lên nét đau khổ.
Hoa Lam an ủi:
- Dì Hằng à! Chi. Ngân cũng đẹp lắm chứ. Trong lớp, rất nhiều người thích chỉ. Dì đừng buồn như vậy, nhe dì.
Nghe Hoa Lam nói, bà Lệ Hằng càng đau khổ hơn:
- Nó chỉ có hình thức bên ngoài thôi. Dì hiểu nó mà, con đừng an ủi dì.
Thấy nét mặt đau khổ của dì Hằng, Hoa Lam cảm thấy mình có trách nhiệm đối với Bích Ngân. Mình có cách nào để giúp đỡ Bích Ngân không? Chưa hẳn con người Bích Ngân như vậy. Có thể do một lý do nào đó mà dì Hằng mới đánh giá Bích Ngân quá rỗng tuếch. Chứ thực tế trong lớp, bạn bè cũng thích chỉ lắm mà. Như chợt hiểu ra, Hoa Lam tự hỏi: "Không lẽ tại mình? Bởi sự có mặt của mình trong căn nhà này mà Bích Ngân mới sanh tật như vậy?" Nghĩ đến đây, Hoa Lam cảm thấy nặng nề hơn.
Hoa Lam nhìn dì Hằng, nói lên ý nghĩ của mình:
- Dì Hằng à! Con nghĩ chắc có một lý do nào đó làm cho con người chi. Ngân thay đổi như vậy. Chớ lúc trước, chi. Ngân rất dễ thương, đúng không dì?
Bà Lệ Hằng khẩn khoản gật đầu:
- Bởi vì lúc trước không có ai, nên dì mới không hiểu rõ nó. Từ khi có con, nó mới thật là kỳ quặc. Lười biếng, nhỏ mọn, đủ tật xấu. Dì dạy nó cũng không được, không nghe. Đôi lúc, dì muốn bỏ mặc cho nó, dì chẳng muốn nói tới.
Hoa Lam hỏi thật dì Hằng:
- Dì ơi! Hay là tại con hả dì?
Bà Hằng yêu thương nhìn Hoa Lam:
- Làm sao mà tại con được chứ? Con ở đây con làm hết mọi việc cho nó, nó còn muốn gì hơn.
Hoa Lam đã hiểu ra. Chỉ vì chuyện tình cảm mà Bích Ngân đối xử với cô như vậy. Mà thật ra, mình đâu có tranh giành gì với chi. Ngân. Vậy là từ đây về sau, mình sẽ cố gắng giúp đỡ cho chi. Ngân về vấn đề tình cảm. Hoa Lam nhủ thầm: " Bằng mọi cách, cô phải giúp đỡ Bích Ngân ". Nghĩ vậy, cô nói:
- Dì ơi! Chi. Ngân có thể thay đổi được mà. Để con sẽ khuyên nhủ chị ấy.
Đôi mắt bà Hằng ánh lên niềm hy vọng. Bà cũng thầm mong cho Hoa Lam làm được điều đó. Bà mong như vậy.
Gõ nhẹ cánh cửa phòng của Bích Ngân, Hoa Lam nhỏ giọng:
- Chi. Bích Ngân! Cho em vào, được không?
Giọng Bích Ngân khó chịu:
- Có chuyện gì không?
- Em muốn nói chuyện với chị.
Bích Ngân vẫn lạnh lùng:
- Cứ vào đi.
Hoa Lam đẩy nhẹ cửa bước vào. Nhìn thấy Bích Ngân nằm dài trên nệm. Cô đang dán mắt vào cuốn Thời Trang Trẻ. Hoa Lam rón rén ngồi thật nhẹ, cô hỏi:
- Chị đang xem báo à?
Chẳng thèm nhìn Hoa Lam, Bích Ngân cộc lốc đáp:
- Ừ.
Để cho Hoa Lam ngồi thật lâu, Bích Ngân cao giọng:
- Có chuyện gì?
Đưa lá thư ra, Hoa Lam nói:
- Anh Vân có gửi thư về cho em.
Thật máy móc, Bích Ngân để mạnh cuốn báo xuống nệm. Cô ngồi dậy, hỏi:
- Gửi hồi nào vậy?
- Ngày hôm qua. Anh Nam đem sang cho em đó.
Cầm lá thư từ tay Hoa Lam, Bích Ngân đọc ngấu nghiến. Nét mặt cô càng lúc càng đanh lại:
- Đã hồi âm rồi chứ?
Hoa Lam lắc đầu:
- Em không có viết thư cho anh Vân.
Bích Ngân cười chua chát:
- Sao vậy?
- Em không thích.
Bích Ngân vẫn nói trống không:
- Có phải vậy không đó?
Với cặp mắt sâu sắc, Hoa Lam nắm lấy tay Bích Ngân, ngập ngừng:
- Chi. Ngân! Chị đừng giận em nữa. Em đã hiểu tại có mặt em ở đây mà chị phải chịu nhiều đau khổ do em gây ra, em cũng không muốn như vậy đâu. Em nói thật lòng em đó.
Rút tay mình ra khỏi tay Hoa Lam, cặp mắt Bích Ngân giận dữ:
- Đừng có qua đây mà mai mỉa tôi. Tôi biết cô đẹp và quyến rũ lắm. Tôi lúc nào cũng là kẻ thất bại trước mặt cô. Vì vậy từ đây về sau, cô hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt.
Hoa Lam lắc nhẹ tay Bích Ngân, cô năn nỉ:
- Chi. Ngân! Em không có ý đó đâu, chị đã hiểu lầm em rồi.
Bích Ngân lại cười khan:
- Hiểu lầm à? Tôi đã đi guốc trong bụng cô, nhưng cô đừng có tự đắc. Chỉ một lá thư như vậy, chưa chắc cô là người thắng cuộc đâu - Đôi môi Bích Ngân run lên, cô nói tiếp - Bao giờ cô thực sự bước lên xe hoa cùng Thanh Vân thì lúc đó, tôi sẽ chấp nhận mình là người thua cuộc.
Hoa Lam với cặp mắt ướt đẫm bởi những lời nói của Bích Ngân. Nhưng cô vẫn không nản chí, giọng cô dịu dàng hơn:
- Chi. Ngân! Thực sự em không phải như chị vừa nói đâu. Em không thích anh Vân. Em chỉ muốn giúp đỡ cho chị thôi, nếu thật tình chị thích anh ấy.
Vì muốn cho Bích Ngân vui và cô bỏ đi bản tánh ba gai của mình, nên Hoa Lam nghĩ: "Nếu thực sư. Bích Ngân thích Thanh Vân, thì cô sẽ giúp đỡ bằng mọi cách, dù rằng cô cũng nghe mất mát một cái gì đó mà cô không hình dung được."
Dù đang tìm mọi cách để đối chọi với Hoa Lam về mọi phương diện học hành, tình cảm, sắc đẹp.. nhưng giờ đây, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thật của Hoa Lam, Bích Ngân nghe lòng mình có một chút ăn năn.
Đôi mắt cô dịu dàng hơn khi nhìn Hoa Lam, rồi cô khẽ hỏi:
- Có thật sự tốt như vậy đối với tôi không?
Hoa Lam mừng thầm. Cô gật đầu, vẻ cởi mở:
- Em nói thật mà.
Bích Ngân nghe lòng mình chùng lại, pha chút hối hận khi nhìn sâu vào cặp mắt chân thật của Hoa Lam.
Hoa Lam nghĩ là đã lay chuyển được lòng của Bích Ngân về việc đối xử với mình nên Hoa Lam ngọt ngào hơn:
- Em không viết thư cho Thanh Vân, chị thấy có được không? Bao giờ anh Vân về đây rồi, chị em mình sẽ có cách làm cho anh thương chị. Chị có bằng lòng không?
Như trở về con người thật của mình, Bích Ngân cũng dịu dàng:
- Em không thương anh Vân thật chứ?
Hoa Lam lắc đầu, cười hồn nhiên:
- Em nói thật mà.
Bích Ngân hỏi tiếp:
- Vậy em có thích Nhật Nam không?
Hoa Lam nhìn ra khung cửa sổ:
- Em cũng không hiểu rõ lòng mình. Có đôi lúc em nhớ đến đôi mắt của anh ấy dành cho em, rồi đến những lời nói, những cử chỉ nó lại hiện rõ trong em.
Như tâm sự, Bích Ngân hỏi tiếp:
- Nhưng Nhật Nam có nói lời tỏ tình với em chưa?
Hoa Lam cúi đầu khi nhớ đến nụ hôn, nhưng lời tỏ tình thì không có, nên cô đáp vội:
- Anh ấy chưa nói gì với em cả.
Như đã hiểu được tâm sự của Hoa Lam, Bích Ngân gợi ý:
- Chị thấy anh Nam cũng tốt lắm. Nếu em yêu anh, chắc em sẽ không đau khổ đâu.
Hoa Lam cười tươi:
- Cám ơn chị đã lo cho em.- Rồi cô nắm nhẹ tay Bích Ngân, giọng thổn thức - Chi. Ngân! Chị em mình mãi mãi yêu thương nhau, nhé chị. Chắc là dì Hằng mừng lắm khi thấy chị em mình thân nhau như thế này.
Bích Ngân nhớ lại. Đã từ lâu, có đôi khi nằm một mình trong phòng nghe từng hạt mưa tí tách với nỗi cô đơn, Bích Ngân ngẫm nghĩ về hành động của mình đối với Hoa Lam, cô âm thầm ân hận. Nhưng vì bản tánh háo thắng trong cô nhiều hơn, nên cô không chấp nhận sự thất bại. Với bất cứ thủ đoạn nào, cô phải là người chiến thắng.
Giờ đây, với lòng chân thật của Hoa Lam đã làm cho Bích Ngân quay lại với con người thật của mình. Giọng Bích Ngân thật êm:
- Hoa Lam! Em hãy bỏ qua mọi chuyện đi nhé. Chị thật là người có lỗi. Từ đây về sau, chị em mình sẽ sống tốt hơn. Và ba me chị sẽ không thất vọng về chị nữa đâu.
Hoa Lam ôm chầm lấy Bích Ngân với những giọt nước mắt hạnh phúc:
- Chi. Ngân! Em thật mừng và hạnh phúc lắm.
Bích Ngân cũng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mình, giọng thật ấm:
- Chị cũng vậy, Hoa Lam à.
Chiều nào cũng vậy, trong phòng khách nhà bà Lệ Hằng rộn rã tiếng cười thật là hạnh phúc. Ông Hoàng nói với vợ:
- Tôi cứ nghĩ nhà mình có hai đứa con gái đấy, mình ạ.
Bà Lệ Hằng cũng hạnh phúc không kém chồng:
- Em cũng nghĩ vậy. Sau này, mình sẽ thay cho Hoài Thu mà gả chồng cho Hoa Lam luôn, nhe ông.
Ông Hoàng cười khà khà:
- Vậy thì còn gì bằng. Nghe dì dượng tính như vậy, con thấy có được không, Hoa Lam?
Hoa Lam ngoan ngoãn:
- Dì dượng lo cho con, con cám ơn lắm.
Bà Hằng trách móc:
- Con lại khách sáo nữa rồi, không sợ dì dượng buồn à?
Gương mặt Hoa Lam tràn đầy hạnh phúc:
- Con xin lỗi.
Bích Ngân ngồi kế bên Hoa Lam, cô dịu dàng:
- Lại xin lỗi nữa, em thật là đáng đánh đòn mà. Cả nhà đang vui lại xin lỗi, nhớ đừng bao giờ lập lại câu đó, nghe không?
Hoa Lam mỉm cười:
- Vâng, em nhớ.
Chỉ những gói quà trên bàn, ông Hoàng nói với Bích Ngân:
- Quà ba mua về đó. Một chút hai chị em chia nhau đi nhe, Bích Ngân.
- Dạ. - Rồi Bích Ngân nói với Hoa Lam - Em thích món nào thì em cứ lấy, còn lại để chị dùng.
Hoa Lam lắc đầu, đôi mắt rạng rỡ:
- Chị cho em món nào thì em lấy món đó, em không lấy trước đâu.
Nói xong, Hoa Lam nhớ lại những lần trước, Bích Ngân chọn những chiếc áo thật xấu, thật quê để cho cô. Hôm nay, chị đã thay đổi quá nhiều, Hoa Lam cảm thấy thật hạnh phúc với tình thương mà Bích Ngân đã dành cho cô thật sự.
Bích Ngân dễ chịu:
- Em cứ việc lấy đi, đồ chị nhiều lắm rồi.
Hoa Lam vẫn từ chối:
- Không. Em không lấy trước đâu, chi. Ngân à.
Nhìn cử chỉ của Bích Ngân và Hoa Lam, bà Hằng rất hài lòng. Bà nhìn họ bằng cặp mắt thương yêu, và bà can thiệp:
- Chút nữa, hai chị em đem lên phòng coi đứa nào mặc bộ đồ nào vừa y thì lấy. Mẹ tính như vậy, có được không?
Ca? Bích Ngân và Hoa Lam đều đáp khẽ:
- Vâng a.
Bà Hằng đứng lên nhìn ông Hoàng, nói:
- Ông có vào trong không?
Ông Hoàng cũng đứng lên nhìn bà Hằng, nói:
- Bà lấy đồ để sẵn trong nhà tắm cho tôi nhé.
- Tôi biết rồi, ông à - Bà đi thẳng vào phòng mình.
Bích Ngân nhìn Hoa Lam mỉm cười khi thấy hạnh phúc hiện rõ trên nét mặt của ba mẹ cô. Giây phút này cô thật là sung sướng. Một phần cũng nhờ có Hoa Lam vun đắp thêm hạnh phúc cho gia đình cô. Càng gần gũi Hoa Lam, Bích Ngân cảm thấy có một cái gì đó rất cao quý ẩn hiện chung quanh người con gái hoang dã này.
Vẫn nét mặt hạnh phúc, Bích Ngân rụt rè:
- Chị em mình lên phòng xem đồ đi, Hoa Lam.
Hoa Lam nói với nét mặt rạng ngời:
- Vâng. Để em ra khóa cổng rào lại.
Vừa nói xong, Hoa Lam định bước đi thì có tiếng chân người đi vào. Ca? Hoa Lam và Bích Ngân đều ngạc nhiên bởi đó chính là Thạnh Vân.
Thạnh Vân cười thật tươi. Anh hỏi khi thấy nét mặt đầy ngạc nhiên của hai người con gái:
- Bộ anh lạ lắm sao mà Hoa Lam và Bích Ngân nhìn anh dữ vậy?
Hoa Lam định trả lời, nhưng cô không nói. Cô cố ý để cho Bích Ngân nói trước.
Còn Bích Ngân cũng vậy. Cô định nói, nhưng rồi cô lại nhường cho Hoa Lam. Thành ra, cả hai đều im lặng.
Thạnh Vân càng ngơ ngác hơn:
- Có chuyện gì mà sao hai người lặng thinh vậy?
Cùng một lúc, ca? Hoa Lam và Bích Ngân đều trả lời:
- Em định nhường cho...
Hoa Lam lại im lặng. Bích Ngân nói tiếp:
- Em định để cho Hoa Lam nói trước.
Hoa Lam nhoẻn miệng cười:
- Còn em thì định để cho chi. Bích Ngân nói trước.
Thanh Vân vui vẻ hơn:
- Vậy cả hai ngồi im để cho anh phải ế độ, không tội nghiệp anh sao?
Nghe Thanh Vân trách móc như vậy, Hoa Lam hỏi thăm:
- Anh về lúc nào vậy anh Vân?
Thanh Vân vẫn mỉm cười, đôi mắt anh nhìn Hoa Lam thật trìu mến:
- Anh mới về lúc chiều.
- Có một mình anh về à? - Hoa Lam hỏi tiếp.
Thanh Vân gật đầu:
- Chỉ có một mình anh về thôi. Bao giờ anh lo mọi chuyện xong thì ba anh mới về.
Nghe qua, Hoa Lam chẳng thắc mắc làm gì. Giờ cô đã được sống trong một mái nhà hạnh phúc, cô chẳng ước ao gì hơn.
Thanh Vân ngắm Hoa Lam thật lâu, anh khen:
- Hôm nay, anh thấy em đẹp ra đó Hoa Lam ạ.
Hoa Lam nói với ánh mắt long lanh:
- Em thật hạnh phúc và nhất là chi. Bích Ngân đây rất mến em.
Nhớ đến Bích Ngân, Thanh Vân mới nhớ đến sự hiện diện của cô. Thanh Vân thầm khen, hôm nay sao Bích Ngân lại đoan trang đến thế làm cho anh quá ngạc nhiên. Anh quan sát cô kỹ hơn. Gương mặt cô để thật tự nhiên, không phấn son như trước nữa. Cô ngồi đó với vẻ mặt thật hiền. Anh đánh giá:
- Hôm nay, Bích Ngân thay đổi quá. Thật là lạ.
Bích Ngân tư lự:
- Cuộc đời phải có nhiều biến đổi. Lúc xấu, lúc tốt mới thích chứ. Cứ im lìm trôi như một dòng sông thì có ý nghĩa gì.
Chẳng ngại ngùng, Thanh Vân liền khen:
- Em rất tiến bộ đó, Bích Ngân ạ.
Khi nghe Thanh Vân nói như vậy, Bích Ngân càng ngại ngùng khi nhớ đến cử chỉ sổ sàng của mình lần trước. Cô quyết định từ đây sẽ cho anh nhận thấy và không đánh giá thấp về cô nữa, nên cô nói:
- Tất cả những gì em thay đổi đều nhờ vào lòng thành của Hoa Lam đối với em. Nhờ đó mà em mới được như ngày hôm nay.
Hoa Lam nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý:
- Sao chị lại nói như vậy, hả chi. Ngân?
Bích Ngân vẫn thản nhiên:
- Vì tất cả những gì chị nói đều là sự thật mà.
Đã từ lâu, Bích Ngân không ý tưởng mơ mộng cao sang nữa. Cô đã cố quên hết những chuyện đã qua. Luôn ca? Thanh Vân, cô cũng không muốn nhắc đến. Và cô nghĩ bây giờ mình vào trong là đúng lúc nhất, nên cô đứng lên, nói:
- Anh Vân ngồi chơi với Hoa Lam nhé, em vào trong có chút việc.
Hoa Lam càng ngạc nhiên hơn. Đã từ lâu, cô mong Thanh Vân về để cô tìm mọi cách bắc nhịp cầu cho hai người. Bỗng nhiên giờ đây, Bích Ngân lại muốn rút lui. Cô nhạnh chân đứng lên trước Bích Ngân, cô nói:
- Chị ngồi tiếp anh Vân đi, để em đi lấy nước cho. - Rồi cô đi thật nhạnh ra sau.
Bích Ngân buông tiếng thở dài. Cô đã hiểu ý của Hoa Lam. Hoa Lam vẫn còn hiểu lầm cô, cứ ngỡ cô vẫn còn ý định mơ mộng về Thanh Vân. Hoa Lam đã hiểu lầm cô như vậy, nhưng thật ra cô đã bỏ ý định đó từ lâu và cô đang sống thật với con người của mình. Đối với Thanh Vân bây giờ, cô chỉ xem như là bạn. Cô cũng biết Thanh Vân rất thích Hoa Lam, nên cô không muốn Thanh Vân cũng hiểu lầm cô như vậy. Cho nên, cô gợi chuyện:
- Anh Vân về đây chơi hay có mục đích gì không?
Những thay đổi của Bích Ngân đã làm cho Thanh Vân tin tưởng hơn, anh tâm sự:
- Về nước lần này, anh dự định sẽ cưới vợ. Em có ý kiến gì không?
Bích Ngân như hiểu ra, cô hỏi:
- Anh định cưới Hoa Lam, đúng không?
Thanh Vân ngạc nhiên:
- Em hiểu anh thật hả, Bích Ngân?
Bích Ngân gật đầu:
- Em hỏi thật mà. Nếu đúng như vậy thì em sẽ giúp đỡ cho anh.
Thanh Vân mừng rơn:
- Em nói thật chứ?
Bích Ngân lại gật đầu và cô chẳng tỏ vẻ gì đau khổ. Giờ đây, cô thấy thật an phận. Cô chỉ muốn đem lại hạnh phúc đến cho mọi người mà thôi. Cô dịu dàng nói:
- Anh yêu Hoa Lam thật chứ?
Thanh Vân từ tốn:
- Anh vẫn chưa nói lời tỏ tình với cô ấy, nhưng anh cảm thấy Hoa lam rất hợp với anh. Có một cái gì đó rất gần gũi làm cho anh luôn nhớ đến cô ta.
Bích Ngân gặng lại:
- Vậy có đúng là t/y không?
Gương mặt Thanh Vân hân hoan:
- Chỉ có t/y mới làm cho anh nhớ nhung đến thế.
- Bao giờ anh ngỏ lời cùng Hoa Lam? - Bích Ngân hỏi Thanh Vân.
Thanh Vân nở nụ cười tự tin:
- Một ngày gần nhất.
Bích Ngân cũng mỉm cười hứa hẹn:
- Em sẽ nói trước cho anh ngày hôm nay, có được không?
Thanh Vân vui vẻ:
- Nếu em thấy thuận tiện.
- Chẳng có gì trở ngại đâu, anh Vân ạ.
- Vậy thì tốt lắm, anh cảm ơn em trước đó.
Thanh Vân vừa nói vừa nhìn Bích Ngân bằng cặp mắt ngờ vực với lòng tốt của cô.
Bích Ngân hiểu ngay:
- Anh không tin em à? Thực sự em đã thay đổi rồi. Em không còn như xưa đâu, anh hãy yên tâm.
Nói xong, đôi mắt cô ánh lên niềm tự hào về sự thay đổi của mình.
Thanh Vân thực sự đã tin hơn:
- Nếu vậy anh cần phải cám ơn em nhiều hơn mới đúng chứ.
Bích Ngân khoát tay:
- Miễn sao anh đừng khinh em như ngày xưa là được rồi. Em chỉ mong có thế.
Thanh Vân gật gù:
- Vậy thì em hãy tự tin lên. Thực sự hôm nay anh đã có cái nhìn khác về em. Em rất đáng được tôn trọng.
- Anh nói thật chứ?
- Anh nói dối em có lợi gì đâu? Anh là người rất ngay thẳng, em hiểu anh từ lâu rồi mà - Thanh Vân đứng lên, nói tiếp - Bây giờ anh về. Anh gửi Hoa Lam cho em đó, hãy chăm sóc cô ấy hộ anh.
Bích Ngân chỉ mỉm cười:
- Được rồi, em sẽ làm tròn nhiệm vụ.
Bích Ngân ngồi suy tư một mình. Cô không buồn mà cũng không vui. Cô cảm thấy cuộc sống mình rất có ý nghĩa. Rồi cô lại mỉm cười với nụ cười rạng rỡ.
Như không tin lời Thanh Vân nói, Nhật Nam hỏi lại:
- Cậu nói gì, mình nghe không rõ?
Thanh Vân lập lại rất chậm:
- Mình về nước lần này, mình sẽ cưới vợ.
Với sự nghi ngờ, Nhật Nam hỏi thêm:
- Cậu định cưới ai? Xa hay gần?
Thanh Vân cười nhếch môi:
- Rất gần. Cô ấy, cậu cũng quen nữa.
Nhật Nam ngập ngừng:
- Không lẽ là...
Thanh Vân tiếp lời bạn:
- Là Hoa Lam đó, cậu ạ.
Nhật Nam nghe hụt hẫng. Anh hỏi lại:
- Cậu nói thật đấy ư?
Thanh Vân vỗ nhẹ vào vai bạn:
- Thật chứ. Hoa Lam là người vợ mình đang tìm. Một ngày gần đây, mình sẽ nói chuyện với Hoa Lam. Nếu Hoa Lam đồng ý, mình sẽ gọi điện cho ông già về làm đám cưới ngay.
Nhật Nam buồn bã nói:
- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Mình đã suy nghĩ rất kỹ. Từ khi mình về bên ấy, mình cảm thấy Hoa Lam có một cái gì đó làm cho mình khó quên, và rất buồn khi không có cô ấy bên cạnh.
Nhật Nam dõi theo câu chuyện:
- Vẫn chưa có lời tỏ tình?
Thanh Vân xác nhận:
- Chưa. Cho nên giờ đây, mình phải tranh thủ.
Nhật Nam càng buồn hơn với lời chúc mừng bạn:
- Vậy mình chúc cho cậu được toại nguyện.
Thanh Vân vẫn vô tư:
- Hôm nay cậu khách sáo quá nhỉ. - rồi Thanh Vân căn dặn - Có gặp Hoa Lam, nhớ nói hộ mình vài tiếng nhé. Mình nghĩ, chắc Hoa Lam cũng không từ chối đâu.
Nhật Nam dựa lưng vào ghế, anh nói với đôi mắt xa xăm:
- Mình cũng nghĩ vậy. Cậu là người có đầy đủ các tiêu chuẩn mà những cô gái thời nay đang mong đợi.
- Nhưng Hoa Lam không giống họ đâu, đúng không bạn? - Thanh Vân hỏi lại, và anh nói tiếp - Nhưng mình sẽ chinh phục cô ấy cho đến bao giờ cô ấy bằng lòng thì thôi.
Nhật Nam buông xuôi:
- Vậy cũng tốt.
Giờ đây, Thanh Vân mới để ý cử chỉ của bạn, anh hỏi:
- Hình như cậu có vấn đề à, hay là cậu muốn bệnh? Xem cậu bơ phờ quá.
Nhật Nam cười gượng:
- Tại đêm hôm qua mình về khuya quá nên bị mất ngủ vậy mà - Không muốn Thanh Vân phát hiện nỗi buồn của mình, Nhật Nam gợi chuyện - Kỳ này về, bao giờ cậu đi?
Thanh Vân nói tỉnh bơ:
- Bao giờ xong đám cưới.
Hiểu được quyết định của bạn như vậy, Nhật Nam thấy mình cần phải nhượng bộ. Anh cần phải hy sinh tình yêu của riêng mình để cho Thanh Vân được vui. Rồi đây hằng đêm, anh sẽ thổn thức vì thương nhớ Hoa Lam. Cũng may cho anh là lời t/y anh chưa ngõ. Chỉ có một nụ hôn mà nó làm anh nhớ cô da diết, nhớ đến điên cuồng. Với những cô gái khác, nụ hôn đối với anh đâu có ý nghĩa gì. Chỉ riêng Hoa Lam là làm cho anh nhớ nhung đến như vậy.
Nhưng từ giờ phút này, Hoa Lam không phải là của anh nữa rồi. Bao nhiêu ý tưởng trong anh đã sụp đổ, anh chán tất cả. Anh còn ở lại đây làm gì nữa? Càng thêm đau khổ khi nhìn thấy hai người suốt ngày quây quần bên nhau thì làm sao anh sống nổi. Anh sẽ về nhà mình để chôn chặt nỗi buồn riêng. Nghĩ vậy, anh nói:
- Mình định về nhà sống, cậu ạ.
Thanh Vân hỏi bâng khuâng:
- Sao vậy? Buồn tớ điều gì hả? Tớ có sai chuyện gì thì nói nhau nghe chớ.
Nhật Nam lắc đầu:
- Cậu có sai gì đâu. Tại mình muốn về nhà, vì ba mẹ mình cũng già rồi, mình không muốn họ buồn mình nữa, chỉ có vậy thôi.
Thanh Vân nhìn bạn bằng cặp mắt ngưỡng mộ:
- Phải vậy không đó?
- Thật mà. Giờ mình đã hiểu ra đó là điều mình cần làm nhất. Vì đời người sống đâu có bao nhiêu năm. Mình không muốn sau này, mình sống trong hối hận.
Thanh Vân đã tin lời nói của Nhật Nam là thật, anh trầm trồ khen:
- Lần này mình về đây có nhiều chuyện thật bất ngờ. Như Bích Ngân đã thay đổi bản tánh. Cô ấy làm mình không thể ngờ đó là Bích Ngân hôm nào. Còn bạn, bạn cũng gây cho mình quá bất ngờ đó, Nhật Nam ạ.
Nhật Nam chỉ mỉm cười. Anh tự nhủ: "Còn bạn gây cho mình bất ngờ hơn. Sao bạn không chọn ai khi bạn có điều kiện như vậy mà bạn chọn ngay Hoa Lam, người mà mình yêu thương nhất? Bạn có hiểu mình không hả, Thanh Vân?"
Nhật Nam chỉ thổn thức riêng mình.
Một tiếng nổ lớn với miệng chai sủi bọt, Hoa Lam ngạc nhiên:
- Cái gì thế? Champagne à?
- Vâng.
Rồi Thanh Vân rót rượu vào bốn cái ly cao để trước mặt mọi người, anh mỉm cười:
- Nào! Mời các bạn.
Bích Ngân cũng đã uống qua loại rượu này cô tự nhiên nâng ly của mình. Chỉ có Hoa Lam là chưa được uống lần nào nên cô vẫn ngập ngừng.
Thấy vậy, Thanh Vân giải thích:
- Hoa Lam uống đi. Nó nhẹ lắm, như nước ngọt thôi, không say đâu.
Hoa Lam nói với đôi mắt đầy lo lắng:
- Nhưng mà em chưa uống rượu bao giờ.
- Uống thử đi, rồi em sẽ biết. Không có đắng, cay gì lắm đâu - Thanh Vân vẫn khuyến khích.
Hoa Lam nâng ly lên, hớp một hớp nhỏ. Rượu có vẻ chua, Hoa Lam nhã nhặn:
- Em thấy rượu không ngon một tí nào cả.
Thanh Vân vẫn quan tâm Hoa Lam:
- Tại em uống chưa quen nên em thấy vậy. Khi uống quen rồi, em cũng sẽ thích thôi. Vì đôi lúc mình rất cần nó những khi buồn.
Hoa Lam miễn cưỡng đồng ý:
- Vậy à.
Nhật Nam uống cạn ly của mình với bao ngổn ngang tâm sự. Anh nhìn Hoa Lam với ánh mắt vừa yêu thương, vừa xa cách. Anh chẳng nói gì, anh chỉ nhìn cô như vậy.
Còn Hoa Lam, cô cảm thấy như tan biến trước cặp mắt của anh. Cô thật khó xử, bởi lúc nào Thanh Vân cũng ân cần với cô. Mục đích của cô hôm nay qua đây dự tiệc là cô muốn làm một điều gì đó cho Bích Ngân. Cô đang mong có điều kiện để cô thực hiện.
Nhìn sang Bích Ngân, Hoa Lam mời mọc:
- Mình uống chứ chi. Ngân, cả hai anh nữa.
Hoa Lam nói xong, mọi người đều nâng ly uống cạn.
Tuy Hoa Lam mới uống rượu champagne lần đầu, nhưng cô nghĩ nó sẽ không làm cho cô say được. Bởi vì nó rất nhẹ, nhẹ hơn rượu cần mà cô thường uống.
Bích Ngân theo dõi mọi người. Nhìn ánh mắt của Nhật Nam dành cho Hoa Lam, cô đã hiểu được tâm sự của anh. Cô chỉ biết an ủi anh qua những ly rượu mà thôi.
- Anh Nam! Nâng ly lên đi, em mời anh đó.
Nhật Nam chỉ mong có thế là anh uống cạn.
Hết ly này đến ly khác. Vừa uống xong, Nhật Nam lại mời mọi người. Cứ thế mà anh uống. Anh muốn đêm nay anh sẽ say thật say.
Nhìn ly rượu đầy, Hoa Lam cố tình né tránh:
- Em không uống được nữa rồi.
Thanh Vân tỏ vẻ chiều chuộng:
- Vậy thì em cứ ăn đi, anh sẽ uống cho em, có được không hai bạn? - Thanh Vân hỏi Bích Ngân và Nhật Nam Hoa Lam ra vẻ khó chịu:
- Vì không quen uống nên em cảm thấy rất là khó chịu - Rồi cô năn nỉ - Anh Nam và chi. Ngân cho Thanh Vân uống hộ em đi nhe.
Nhật Nam buồn trong lòng, nhưng anh khoát tay:
- Được. Em cứ ngồi đây nhìn tụi anh uống là tốt rồi - Anh nhìn sang Bích Ngân bắt buộc - Bích Ngân! Em cũng phải uống nhe. Vì nếu em không uống, em cũng sẽ buồn lắm.
Câu nói của Nhật Nam với y nghĩ là Bích Ngân vẫn có ý tưởng mong đợi Thanh Vân, cho nên Nhật Nam nghĩ tâm sự của Bích Ngân cũng giống như anh bây giờ.
Thanh Vân cứ nghĩ mọi người đã hiểu anh, và mọi người muốn vun đắp cho anh và Hoa Lam, nên anh cười tươi, nói:
- Hoa Lam! Ba anh mới điện về lúc chiều. Ông nói một tuần nữa, ông sẽ về để lo chuyện cho chúng ta.
Hoa Lam nghe lạc lõng bởi cái nhìn của Nhật Nam. Cô phân vân với câu nói vừa rồi của Thanh Vân. Chuyện của chúng ta là chuyện gì? Anh vẫn chưa ngõ lời cùng cô mà. Anh có nghĩ là cô sẽ từ chối lời cầu hôn của nh không, mà lại tự tin như vậy chứ? Anh thật là tự cao.
Hoa Lam lại nghĩ câu nói đó chẳng có phải là lời tỏ tình hay lời cầu hôn. Cô chỉ nghĩ nó là một câu hỏi bâng quơ, tất cả có thể thay đổi. Hoa Lam tin như vậy khi mọi người có vẻ say khướt.
Thanh Vân nói với giọng nhừa nhựa:
- Hoa Lam! Em có nghe anh nói không?
Hoa Lam tỉnh táo:
- Vâng, em nghe.
Thanh Vân vỗ tay hoan hỉ:
- Vậy là mình cảm ơn Bích Ngân và Nhật Nam nhé. Hai người đã giúp đỡ mình rất nhiều.
Một chai champagne nữa được khui ra, bọt tung trắng xóa.
Hết chai này rồi đến chai kế tiếp. Hoa Lam giờ đây chuyển thành người phục vụ. Cô muốn cho mọi người say hết, và cô sẽ hành động theo ý định của mình. Cô quyết định sẽ làm cho Bích Ngân vui, cô sẽ làm được điều đó.
Cô rót rượu vào ly cho từng người:
- Uống đi anh Vân.
- Uống đi chi. Ngân.
Và cô đi sang bên Nhật Nam. Cô rót rượu đầ`y ly của Nhật Nam. Thấy Nhật Nam vẫn lạnh lùng, Hoa Lam cũng nghe tim mình tê tái. Cô nói:
- Anh Nam! Em có thể mời anh ly này, được không?
Nhật Nam khô khan:
- Với ý nghĩ gì?
Hoa Lam nghe lòng mình chùng xuống:
- Tùy anh.
Nhật Nam cười khan:
- Vậy thì anh nghĩ mình sẽ thật hạnh phúc khi uống ly rượu này.
Bao lời nói của anh đều gửi theo từng giọt rượu, và anh ngọt ngào:
- Em hay uống trước đi.
- Vâng.
Hoa Lam đáp khẽ rồi cô uống vơi đi phân nửa phần rượu trong ly của anh.
Bích Ngân đã hiểu tâm sự của Nhật Nam. Cô muốn nói thêm điều gì đó để an ủi anh, nhưng cô không thể nói thành lời vì cô đã quá say. Cô cố gắng ngồi như vậy là tốt lắm rồi.
Điện thoại của Nhật Nam rung lên, anh lấy máy ra nghe:
- Vâng.
-..
- Tôi sẽ đến ngay.
Anh tắt máy và nhìn mọi người, nói:
- Thanh Vân à! Mình phải đến nhà hát ngay, bởi vì tay chơi đàn hôm nay đã bệnh, không thể đến được. Mình phải đến đó ngay. Chỉ còn 15 phút nữa là đến buổi diễn rồi.
- Mình cũng buồn thật khi cậu đi. Nhưng mình không cầm cậu ở lại đâu, vì đó là công việc mà.
Hoa Lam tranh thủ:
- Vậy thì hai anh uống tiếp một ly để chia tay chớ. Chi. Ngân cũng tham gia nhé.
Hoa Lam chỉ rót cho Bích Ngân nửa ly.
Thanh Vân nâng ly lên, nhìn anh đã say khướt:
- Nào! Chúng ta uống. Tụi mình sẽ chờ cậu về đó.
- Được rồi, mình sẽ tranh thủ về với các bạn.
Nhật Nam để chiếc ly đã cạn rượu lên bàn. Anh bước đi và không quên nhìn Hoa Lam với ánh mắt sâu sắc.
Thanh Vân nói với nét mặt vẫn rạng ngời hạnh phúc:
- Bích Ngân! Anh cảm ơn em nhé.
Bích Ngân gật gật đầu:
- Được rồi. Cảm ơn gì mà nhiều quá - giọng cô nhừa nhựa, và cô thách thức - Anh có uống nữa, được không? Nếu không thì em và Hoa Lam về đây.
Thanh Vân nhừa nhựa chẳng kém gì Bích Ngân:
- Được chứ. Anh sẵn sàng phục vụ em.
Bích Ngân ra lệnh:
- Hoa Lam! Rót nữa đi em. Hôm nay phải uống thật say mới được, vì ngày vui của em mà.
- Vâng.
Và Hoa Lam cứ tiếp tục rót rượu vào ly, cho đến khi Bích Ngân gục đầu xuống bàn.
Còn Thanh Vân đứng lên, dáng anh ngã nghiêng, giọng anh lè nhè:
- Hoa Lam! Em đâu rồi? Hôm nay là ngày vui, phải không em? Em ơi! Anh đã gửi hình anh và em chụp chung về cho ba anh xem rồi. Ba anh chẳng nói gì, ba nói hãy chờ ba về. Chắc là ba đồng ý rồi, Hoa Lam ạ.
Thanh Vân đi tới đi lui như muốn té. Hoa Lam đang dọn ly chén, cô bỏ ngay chạy đến bên anh:
- Anh Vân! Anh ngồi xuống đi, té bây giờ.
Thanh Vân lắc lư:
- Anh muốn vào phòng nghỉ. Em hãy đưa anh vào phòng để anh nghỉ, Hoa Lam ạ.
Hoa Lam nói với gương mặt khó xử:
- Em biết phòng anh ở đâu mà em đưa?
- Vừa lên lầu là gặp phòng anh ngay. Thôi, để anh tự đi cũng được.
Vừa nói, Thanh Vân vừa bước đi, dáng xiêu vẹo. Anh bước từng bước lên cầu thang.
Thấy vậy, Hoa Lam không đành lòng. Cô đi theo anh, nắm lấy cánh tay anh, đưa anh lên lầu.
Gió từ bên ngoài thổi vào mát rượi. Hoa Lam đẩy nhẹ cánh cửa căn phòng đầu. Đèn đã được bật sáng từ lúc nào. Cả tiếng máy lạnh vẫn kêu rè rè nghe thật êm tai.
Dìu Thanh Vân lại chiếc giường đôi bằng gỗ mun bóng loáng, cô ấn Thanh Vân ngồi xuống.
Còn một chút tỉnh táo trong anh, Thanh Vân cố nắm cánh tay Hoa Lam. Anh lên tiếng:
- Hoa Lam! Hãy ở lại đây với anh. - Vừa nói, anh vừa kéo cô xuống giường cùng anh.
Một hành động thật bất ngờ của Thanh Vân làm cho Hoa Lam ngã xuống khi cô chẳng đề phòng. Với một ý thức tự chủ, Hoa Lam bật ngồi dậy, thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Thanh Vân. Cô đứng dựa vào tường mà nghe tim mình đập mạnh.
Thanh Vân với đôi mắt khép kín, miệng anh vẫn ngọt ngào:
- Hoa Lam! Hãy ở lại đây với anh, đừng bỏ anh đi nhé em.
Rồi anh đưa tay như tìm kiếm.
Bất chợt, Hoa Lam có một ý nghĩ táo bạo. Thanh Vân say, Bích Ngân cũng say. Nếu thực sự cô muốn cho hai người bị ràng buộc với nhau thì đây là điều kiện để cho cô thực hiện.
Cô liền bước vội xuống những bậc thang và khi cô đã trở lên thì Bích Ngân đang say khướt trong vòng tay của cô.
Đê? Bích Ngan nằm xuống kế bên Thanh Vân, Hoa Lam nói một mình:
- Chi. Ngân! Không phải em ác với chị đâu. Với lòng chân thành, em chỉ muốn cho chị được hạnh phúc và sung sướng mà thôi. Chị hãy tha lỗi cho em nhé. Em đã xác định lại lòng mình. Từ giờ phút này, em sẽ xem anh Vân như người anh mà thôi.
Giọng Thanh Vân vẫn nhừa nhựa:
- Hoa Lam! Em ở đây với anh chứ...
Anh xoay qua như tìm kiếm. Bích Ngân nằm đó, anh cứ ngỡ là Hoa Lam. Anh ôm nhẹ cô vào lòng với lời tha thiết:
- Anh yêu em.
Nghe đến đây, Hoa Lam không dám đứng đó nữa. Cô vội vã bước ra, khép kín cửa phòng. Cô bước từng bước nhẹ tênh xuống lầu và ngẫm nghĩ lại việc cô làm có đúng không và hậu quả nó sẽ ra sao. Cô đang thầm lo lắng.
Về đến nhà với chiếc giường quen thuộc, Hoa Lam không thể nào chợp mắt được bởi hành động vừa rồi của mình. Cô ngồi đó, một mình đối mặt với bóng đêm. Cô đi ra ngoài phòng khách, một mình ngồi với bình trà. Cô lo nghĩ ngày mai khi dì Hằng, dượng Hoàng về đây biết rõ mọi chuyện rồi Bích Ngân sẽ ra sao? Thanh Vân có đồng ý cưới Bích Ngân hay không khi hai người đã lỡ như vậy?
Hoa Lam mỉm cười với ý nghĩ, Thanh Vân sẽ đồng ý. Lúc đó, Bích Ngân sẽ là một cô dâu thật đẹp, thật sang trọng, rồi Bích Ngân sẽ theo chồng sang Úc. Cô sẽ đưa tiễn Bích Ngân ra sân bay, cô sẽ vẫy tay chào và hẹn ngày gặp lại.
Đôi mắt Hoa Lam lại tối sầm khi nghĩ đến, nếu như Thanh Vân không đồng ý mà tỏ vẻ khinh miệt Bích Ngân thì mọi hậu quả cô sẽ phải hứng chịu. Hoa Lam lắc mạnh đầu. Cô không nghĩ đến giả thuyết này.
Ngoài kia, trời đã dần dần sáng tỏ. Những người quét dọn đường phố đã làm xong nhiệm vụ của mình. Hoa Lam vẫn ngồi đó với những suy nghĩ và suy nghĩ.
Lại nghe tiếng chuông đổ từ nhà thờ Đức Bà, Hoa Lam bước vội ra sân. Cô lâm râm cầu nguyện cho việc cô làm vừa rồi đừng đem đến sự đau khổ mà hãy đem đến sự hạnh phúc cho Thanh Vân và Bích Ngân. Cô cứ đứng như vậy mãi cho đến sáng với lời cầu nguyện tận đáy lòng.
Thanh Vân nghe hạnh phúc của đêm qua còn đọng lại. Mùi trinh nữ vẫn còn phảng phất quanh anh. Anh nghiêng qua ôm nhe. Bích Ngân vào lòng, giọng anh tha thiết:
- Hoa Lam! Em thật là tuyệt vời.
Bích Ngân vẫn còn ngủ say. Cô chỉ có cảm giác yêu thương của một người đã dành cho cô. Cô chỉ cảm nhận rằng, người đó yêu cô lắm.
Lại một lời nói nữa vang lên:
- Dậy đi em yêu, đã sáng lắm rồi.
Bích Ngân bừng tỉnh khi vòng tay của một thanh niên ôm nhẹ eo cô. Cô vội mở mắt ra nhìn quanh. Một căn phòng xa lạ và sang trọng.
Nhìn sang thấy Thanh Vân nằm đó, mắt vẫn nhắm kín. Gương mặt anh đang tì nhẹ lên bờ vai trắng mịn của cô. Cô bàng hoàng nhớ lại.
Chuyện gì đã xảy ra, sao bây giờ mình lại ở đây? Cô tự giận mình và cô bật ngồi dậy với chiếc khăn quấn quanh người, giọng cô uất nghẹn:
- Tại sao tôi lại ở đây?
Thanh Vân cũng đã thức từ lâu, nhưng anh không muốn rời xa Hoa Lam. Anh muốn được ở bên cô mãi mãi. Chợt nghe giọng nói quen quen của Bích Ngân, anh liền mở mắt ra nhìn.
Thật bất ngờ khi Bích Ngân ngồi đó với những giọt nước mắt viền quanh mi. Cô tức tưởi lập lại:
- Tại sao tôi lại ở đây?
Thanh Vân còn bất ngờ hơn cô gấp trăm lần. Ai sẽ trả lời cô đây khi Thanh Vân hoàn toàn mù tịt? Thanh Vân ngơ ngác, tự chủ trả lời:
- Tại sao Bích Ngân lại ở đây, tôi cũng đang muốn biết.
Bích Ngân vẫn tức tưởi:
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
Thanh Vân lắc đầu:
- Hoàn toàn anh vô tội. Anh không biết gì cả. Bích Ngân! Anh không có ý đó.
Bích Ngân úp mặt vào đôi tay mình. Cô nức nở:
- Vậy tại sao tôi lại ở đây? Chẳng lẽ anh cho rằng, tôi tự nguyện lên đây à?
Thanh Vân cố nhớ lại, nhưng anh không nhớ gì cả:
- Anh không có nói em như vậy, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao? Nếu đổ lỗi cho anh thì cũng không đúng, vì anh không hề có ý định đó. Em hiểu anh chứ Bích Ngân?
Bích Ngân nghẹn ngào:
- Em rất hiểu. Em hiểu anh không yêu em, anh chỉ yêu Hoa Lam mà thôi, đúng không? Và anh cứ ngỡ em là Hoa Lam của anh đêm qua chứ gì? Em hiểu rõ như vậy.
Thanh Vân gật đầu:
- Anh không phủ nhận điều em vừa nói, nhưng em hãy hiểu cho anh. Lỗi hoàn toàn không phải do anh.
Bích Ngân cảm nhận như cô bị xúc phạm, xúc phạm một cách gián tiếp. Rõ ràng cô chưa hề đổ lỗi cho anh, nhưng anh muốn chối bỏ những gì đã xảy ra. Có phải anh sợ cô bắt buộc anh cưới cô ư? Vậy là anh đã lầm. Quá lầm cô rồi. Tự ái lại dâng cao khi bị xúc phạm như vậy, và cô càng tự trọng hơn với nụ cười chua chát trên môi. Bích Ngân mỉa mai:
- Anh đang lo lắng đấy ư? Anh hãy yên tâm, tôi không bắt buộc anh cưới tôi đâu mà anh vội vàng quên hết. Thực sự, tôi chỉ muốn tìm ra nguyên nhân tại sao tôi lại ở đây. Tôi chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện và tôi muốn chứng minh cho anh hiểu là lỗi không phải do tôi.
Thanh Vân cảm thấy vụng về hơn bởi những lời nói vừa rồi của Bích Ngân. Chối bỏ cô, anh hoàn toàn không có ý đó. Nhưng cưới cô chỉ vì đã xảy ra như vậy thì anh lại càng không muốn hơn. Bởi vì anh nghĩ, hôn nhân đối với anh phải có tình yêu. Mọi chuyện đối với anh bây giờ thật là mâu thuẫn.
Thấy nét mặt vừa âu sầu, vừa bất chấp của Bích Ngân, Thanh Vân cảm thấy ngại ngùng. Đưa mắt nhìn theo làn khói thuốc, anh cố lựa lời để xoa dịu Bích Ngân:
- Thực sự em và anh đều không muốn thế. Bích Ngân! Em nói đi, anh phải làm sao để em đừng bị thiệt thòi?
Đã yên tâm với bộ đồ của mình, Bích Ngân không còn e ngại nữa. Cô đi về phía cửa sổ, dõi mắt qua màn kiếng để nhìn sang nhà mình. Mọi vật vẫn yên lặng. Cô tự hỏi: "Hoa Lam đang làm gì? Tại sao đêm qua Hoa Lam không gọi cô về mà bỏ cô ở lại như vậy chứ? Để giờ đây cô phải dở khóc dở cười, lại nghe những lời thương hại của Thanh Vân. Cô thật nhục nhã ".
Như sơ. Bích Ngân đi về khi mọi việc chưa giải quyết xong, Thanh Vân lập lại:
- Bích Ngân! Em nói đi, anh phải làm gì để em đừng bị thiệt thòi?
Bích Ngân hất mặt lên:
- Tôi không cần anh bồi thường hay bắt buộc anh phải cưới tôi. Tôi chỉ muốn anh tìm ra sự thật là tại sao tôi lại ở đây. Còn mọi việc, tôi nghĩ là rất đơn giản như chưa có gì xảy ra.
Nói xong, Bích Ngân đi ra khỏi phòng. Cô vẫn ngẩng cao đầu dù rằng cô đã mất mát rất nhiều, nó đã làm lòng cô tê tái.
Còn Thanh Vân vẫn nằm đó với những bâng khuâng. Giờ đây, Thanh Vân nhớ lại cử chỉ của Bích Ngân lúc nãy, anh cảm thấy xót xa. Bởi Bích Ngân đã dâng hiến cho anh trọn vẹn mà không một lời đòi hỏi. Cô chỉ muốn anh hiểu rằng, điều đó đối với cô là ngoài ý muốn. Cô chỉ muốn tìm ra sự thật mà thôi.
Đôi mắt buồn rười rượi của Bích Ngân đã tồn tại trong lòng Thanh Vân kể từ đây.
Đúng vậy, anh đang lo nghĩ về cô.
Mọi sinh hoạt của Bích Ngân hàng ngày, Hoa Lam đều để ý. Cơm nước xong là Bích Ngân rút êm vào phòng của cô. Đôi mắt cô lúc nào cũng chất chứa nỗi buồn.
Hoa Lam nhớ lại đôi mắt của dì Hằng nhìn Bích Ngân đầy quan tâm:
- Bích Ngân! Mẹ đưa con đi bác sĩ nhé.
Lúc đó, Bích Ngân cười gượng:
- Con không có bệnh gì đâu mẹ à. Mẹ đừng quá lo lắng.
Bà Hằng tỏ vẻ đau khổ:
- Mẹ chỉ có một mình con, không lo cho con thì lo cho ai đây? Con nhìn lại mình xem, lúc nào đôi mắt cũng buồn bã, và con gầy đi nữa.
Bích Ngân chối quanh:
- Tại con thức khuya để học bài đó mẹ.
- Mẹ dặn con rồi, đừng có thức khuya nữa. Ngày mai, mẹ sẽ mướn người làm cho con và Hoa Lam chăm lo học hành, và bảo vệ sức khỏe mới được.
Bích Ngân có vẻ chịu cực:
- Mẹ ơi! Công việc nhà mình có là bao đâu. Giặt đồ thì có máy giặt rồi. Nấu nướng toàn là bếp điện với bếp gas không. Mẹ mướn người lạ vào nhà mình càng thêm phức tạp. Không phải tại làm việc nhà mà con gầy đâu, mẹ đừng quá lo lắng như vậy.
Hoa Lam nhớ đến đây, đôi mắt cô đỏ hoe. Bích Ngân giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, thật đáng thương, thật đáng trọng làm sao.
Đã hơn một tuần lễ rồi, Bích Ngân như không muốn nói chuyện với ai. Cô âm thầm đi học và sinh hoạt riêng cho mình. Còn Thanh Vân cũng chẳng sang đây. Hoa Lam tự hỏi vậy là sao chứ? Chẳng lẽ anh rủ bỏ tất cả việc anh làm hay sao? Vì chỉ một lý do đơn giản là không phải do anh, anh là người vô tội.
Nhìn sang phòng Bích Ngân vẫn còn sáng, Hoa Lam có cảm giác đau khổ hối hận. Giờ đây, cô sẽ nhận lỗi với Bích Ngân.
Rất tự nhiên, Hoa Lam đẩy cửa bước vào. Bích Ngân nằm trên giường với những giọt nước mắt. Cô chẳng hay Hoa Lam đi vào phòng mình. Cho đến khi Hoa Lam lên tiếng:
- Chi. Ngân!
Bích Ngân lau nhanh những giọt nước mắt còn đọng lại, cô cười gượng:
- Có chuyện gì mà vào phòng chị đột ngột vậy, Hoa Lam?
Hoa Lam ào đến quỳ dưới chân giường:
- Chi. Ngân! Chị hãy tha lỗi cho em.
Bích Ngân đỡ Hoa Lam đứng lên với vẻ mặt suy nghĩ:
- Em có lỗi gì đâu mà em bảo chị hãy tha lỗi cho em. Chị buồn là có lý do riêng của chị, đâu có ảnh hưởng gì đến em.
Hoa Lam nghẹn ngào:
- Tất cả mọi việc là do em làm để đưa đẩy chị đến đau khổ như vậy, em thật chẳng ra gì.
Bích Ngân với đôi mắt đen long lanh, cô đã ngầm hiểu:
- Em nói vậy nghĩa là sao?
Khó khăn lắm, Hoa Lam mới nói được sự thật:
- Đêm đó, em đã đưa chị lên phòng Thanh Vân. Em đã điên rồi.
Bích Ngân ngồi lùi ra, cô hỏi lại:
- Em nói gì?
- Đêm đó, em đã đưa chị lên phòng Thanh Vân... - rồi Hoa Lam thổn thức - Chi. Ngân! Em đã hại chị rồi, nhưng vì em muốn tốt cho chị. Em muốn cho Thanh Vân cưới chị nên em mới hành động như vậy chứ em không có ý xấu gì cả. Chi. Ngân! Chị hiểu cho em.
Bích Ngân đã lấy lại bình tĩnh:
- Vậy là mọi việc đều do em đạo diễn. Em đã làm cho chị dở khóc dở cười. Hoa Lam ơi! Sao em lại ngu khờ như vậy chứ?
Nói xong, Bích Ngân bật khóc. Trách ai đây khi mọi việc đã rồi? Bích Ngân đã hiểu rõ lòng của Hoa Lam. Chỉ vì muốn tốt cho mình mà Hoa Lam mới hành động điên khùng như vậy. Giờ đây, mọi chuyện đã lỡ rồi. Nghĩ thế, Bích Ngân cố gắng chập nhận sự thật:
- Hoa Lam! Chị hiê?u em mà. Em đừng có ray rứt như vậy. Có phải trong lòng em lúc nào cũng mong cho chị và Thanh Vân đám cưới không? Em muốn nhường Thanh Vân cho chị nên em làm mọi việc rối ren thêm. Hoa Lam ơi! Em thật là khổ! Thanh Vân chỉ yêu em thôi, em nhớ điều này nhé.
Hoa Lam nắm tay Bích Ngân thật chặt, đôi mắt cô sáng quắc:
- Em sẽ gặp Thanh Vân, em sẽ buộc anh ấy phải cưới chị. Anh ấy phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Anh ấy phải cưới chị. Phải cưới chị thì anh ấy mới đáng tôn trọng.
Bích Ngân lắc đầu:
- Em đừng có ngu ngơ như vậy. Thanh Vân là người sống ở nước ngoài nên có cuộc sống rất buông thả. Chuyện đêm đó chỉ là chuyện bình thường đối với họ, em hiểu chưa, Hoa Lam?
Hoa Lam cũng lắc đầu, nhưng đôi mắt cô tràn đầy hy vọng:
- Không đâu. Anh Vân không thể là người như vậy được. Bởi vì hàng đêm em đã cầu nguyện cho Thanh Vân và chị được đẹp đôi. Em tin tưởng như vậy lắm, chi. Ngân à.
Với nụ cười buồn, Bích Ngân nói:
- Cám ơn em đã lo lắng cho chị, nhưng chị sẽ không sao đâu. Cho dù anh Vân không cưới chị đi nữa thì chị vẫn phải tồn tại trên xã hội này. Và tương lai chị vẫn còn ở phía trước, phải không em?
Hoa Lam lại khóc sướt mướt:
- Chi. Ngân! Thà chị nặng nhẹ em, em còn cảm thấy dễ chịu hơn. Còn đàng này, một mình chị hứng chịu, em lại càng đau khổ hơn.
Bích Ngân khuyên nhủ, nhưng lòng cô tựa băng giá:
- Hứa với chị là đừng bao giờ nhớ đến chuyện này nhé, Hoa Lam. Hãy cho nó trôi theo thời gian thì mình mới cảm thấy được nhẹ nhàng - rồi Bích Ngân căn dặn - Em hãy giữ kín chuyện này. Không được để cho ba mẹ chị biết nghen.
Hoa Lam vẫn gật đầu với những giọt nước mắt:
- Chi. Ngân ơi! Em thật là xấu xa.
Đưa tay lau những giọt nước mắt cho Hoa Lam, Bích Ngân ôn tồn:
- Giờ đây chị muốn được nghỉ ngơi.
Bích Ngân nói thế bởi vì cô không muốn nhìn những giọt nước mắt vô tình từ đôi mắt buồn và ân hận của Hoa Lam. Rồi cô nói tiếp:
- Em có