
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Tổng số chương: 141
Ở khung cửa kính trong suốt trong tiệm trà sữa vắng người, có một thân hình cao gầy ngồi nhàn hạ trên salon, áo sơ mi trắng như tuyết, cổ tay áo xắn lên một cách lỏng lẻo, để lộ ra những đường cong đẹp trên cổ tay thon gọn, ngón tay thon thả thể hiện tuổi thanh xuân còn trẻ, hai tay bưng một ly trà sữa ấm nóng.
Những người đi đường đều không nhịn được nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên trông rất đáng yêu, khuôn mặt vẫn còn trẻ còn, đôi mắt to tròn làm người khác liên tưởng đến động vật ăn cỏ nào đó mềm mại mảnh mai, cả người đều tản ra sự vô hại.
Lúc này ánh mắt của thiếu niên không chú ý bên ngoài, chỉ dừng lại trên người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, người đàn ông ngay lúc này cầm trên tay một tờ giấy, vẻ mặt cau có không vui lắm.
"Tiểu thiếu gia, Nghiêm tiểu thiếu gia của tôi, ngài cảm thấy con người tôi thế nào?" Chu Hạ nhìn thiếu niên Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt ngây thơ trước mặt mình, trong miệng đều là sự cay đắng, "Ngài cảm thấy tôi có giống một họa sĩ không?"
"Không giống." Nghiêm Thanh Viên thành thật trả lời.
"Vậy ngài cảm thấy, tôi có năng khiếu về mặt cảnh sát hình sự hay không?" Chu Hạ tiếp tục hỏi.
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu.
"Đúng không!" Chu Hạ đem tờ giấy đặt trên bàn, mở lòng bàn tay ra, "Tôi là một phú nhị đại* bình thường, không có năng lực chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể lục soát toàn thành phố, cho dù có, với điều kiện ngài đưa ra, cho dù là tìm chuyên gia tới, hắn cũng thể tìm thấy được đâu!"
*Phú nhị đại: con của người nhà giàu.
Chu Hạ chỉ cảm thấy Nghiêm Thanh Viên đây là đang đùa hắn.
Đột nhiên gọi hắn ra nói là muốn tìm một người.
Nhưng những điều kiện liệt kê trên giấy là trò đùa gì vậy?
Nghiêm Thanh Viên ấm ức, nhìn về phía tờ giấy bản thân vắt hết óc tổng kết ra trên đó.
Chỉ thấy trên giấy viết:
'Cố Hãn Hải lạnh lùng giống như băng sơn, mắt và lông mày sâu, thơ mộng và đẹp như tranh vẽ của núi rừng, bị hắn nhìn chăm chú cảm giác giống như được thiên thần an ủi, chỉ khi tiếp xúc với hắn mới biết được hắn không lạnh lùng như vậy, mà là một viên kim cương sáng trong, tỏa sáng rực rỡ nhất.'
'Cố Hãn Hải giống như mặt trời ấm áp mùa đông, hắn sưởi ấm mọi thứ, những người bị thế giới lạnh lẽo này cuốn đi nhưng khi đến gần hắn lại như được mặt trời ấm áp này kéo về thế giới con người, có được sự cứu rỗi.'
......
"Dù sao, dựa theo cái này, kiểu gì cũng tìm được." Nghiêm Thanh Viên chột dạ hút một ngụm trà sữa, ánh mắt mơ hồ.
"Kiểu này làm sao tìm được? Tìm kiểu gì? Chẳng khác gì tiểu thuyết rác rưởi của tác giả tiểu thuyết cấp ba ở quầy hàng rong, cậu tìm bừa trên web cũng có thể ra hình ảnh nữa đấy, kiểu này cũng có thể tìm được à?!"
Nghiêm Thanh Viên chột dạ: "Không phải vẫn còn cái tên sao?"
"Họ Cố hiếm thấy lắm sao? Hả? Hãn Hải tên này hiếm lắm à? Hả?!" Chu Hạ che cái đầu đang đau lại, không hiểu rốt cuộc tiểu thiếu gia được Nghiêm gia sủng ái đang quậy cái gì.
Không lẽ bất chợt có linh cảm muốn hắn đọc cuốn tiểu thuyết mình viết, rồi cố tình chơi đùa hắn chứ?
"Tiểu tổ tông ơi, ngài nói cho tôi biết rốt cuộc ngài muốn làm cái gì đi chứ?!"
Nghiêm Thanh Viên mếu máo: "Tìm người."
"Nào." Chu Hạ đang nói chuyện thì duỗi tay chân ra, lưng buông lỏng dựa vào ghế vào như sống không còn gì luyến tiếc, "Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta cứ ngồi lại ở đây, người kia có thể sẽ tự mình dâng tới cửa!"
"Không được." Nghiêm Thanh Viên từ chối nói.
"Ngài cũng biết không được hả? Đầu óc như này không phải vẫn còn bình thường sao?" Chu Hạ chỉ cảm thấy thái dương càng ngày càng đau.
Nghiêm Thanh Viên cầm tờ giấy trên tay, cảm thấy rất ấm ức, đến trà sữa cũng không thèm uống để qua một bên.
Chu Hạ cảm thấy da đầu tê dại, tiểu thiếu gia đừng khóc nha?
Nghiêm Thanh Viên lại lắp bắp nói: "Còn...còn có manh mối khác, hắn, hắn...ba mẹ hắn chưa ly hôn thì ba hắn đã ở cùng người phụ nữ khác sinh con, mẹ hắn nghèo không có tiền, từ nhỏ đã bắt đầu làm công kiếm tiền rồi..."
"..." Chu Hạ giật giật khóe miệng, đây là gia đình có vở kịch máu chó gì vậy, "Tiểu thiếu gia, tôi có thể giới thiệu cho ngài mấy nhà xuất bản đáng tin cậy."
Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn trầm mặc.
Những sợi tóc mềm mại rủ xuống bên tai, như là cún con bị lạc, bộ dáng nhỏ nhắn như là gặp phải chuyện rất ấm ức làm cho người ta thương tiếc.
Người ngồi xung quanh và người đi qua đường đều nhịn không được nhìn qua, không những vậy còn nhìn Chu Hạ bằng ánh mắt trách cứ, giống như là chỉ trích hắn vì sao lại ăn hiếp một đứa trẻ.
Không thể tức giận không thể tức giận, có lẽ lúc này anh hai đang xếp người bảo vệ tiểu thiếu gia nên đang theo dõi.
Hắn chỉ cần có động tác muốn trực tiếp đi báo cáo, đến lúc đó anh hai của tiểu thiếu gia động chút tay chân, cha hắn có thể lột một tầng da của hắn.
"Ngài vì sao muốn tìm một người như vậy?" Chu Hạ hít một hơi thật sâu, xoa xoa lông mày.
"Không có gì." Nghiêm Thanh Viên đáp.
Cậu cũng không biết nên nói như thế nào.
Cậu cũng đâu thể nói, cậu nằm mơ, trong mơ phát hiện cuộc sống hiện tại và tương lai của bản thân là được ghi lại từ trong sách.
Bản thân là một vai nam phụ phản diện trong sách, như một vai hề nhảy nhót, hay là một tiểu thiếu gia giả bị ôm nhầm.
Trong sách vai chính là thiếu gia thật, tên là Cố Hãn Hải, trong tương lai hắn sẽ trở về, dựa vào năng lực của bản thân tạo nên tương lai tươi sáng, người người ai nấy đều yêu thích hắn, ai ai cũng sủng hắn, đứng ở đỉnh cao, được tôn kính cùng sủng ái.
Lời này Nghiêm Thanh Viên biết không có cách nào nói ra được, bản thân cậu cũng cảm thấy mình bị bệnh tâm thần mất rồi.
Nhưng cố tình là cậu nhớ rất rõ ràng quyển tiểu thuyết kia, tờ giấy trên tay chính là dựa vào từng từ từng chữ trên sách viết ra, Nghiêm Thanh Viên một chữ cũng không viết sai.
"Tiểu thiếu gia, tôi không có cách, thật sự không được." Chu Hạ mặt mày cau có, dùng chữ hình dung còn không bằng vẽ tranh ra cho rồi, ít nhất hắn có thể dựa theo đường nét trên tranh vẽ để tìm ra người kia.
Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ đem trà sữa để xuống: "Tôi..."
"Người đâu người đâu, mau bắt lấy hắn, hắn là ăn trộm, hắn trộm ví tiền của tôi, người đâu rồi!"
Ngay khi Nghiêm Thanh Viên đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la hét của người phụ nữ.
Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại, một bóng dáng cao gầy chợt lướt qua mắt cậu.
Người kia đẹp trai anh tuấn, tứ chi thon dài, tuổi tác có vẻ không lớn lắm, tràn đầy tinh thần sáng ngời, trong lúc chạy trốn vô tình lộ ra vầng trán trơn bóng, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, đôi mắt sắc bén, có một khoảnh khắc nháy mắt hiện lên sương mù mù mịt.
Nghiêm Thanh Viên trợn to đôi mắt, chỉ thấy người kia chân dài chạy vội phía dưới rất nhanh đã chạy xa, cậu không hiểu ra sao lại bỗng dưng đứng lên đuổi theo.
Người kia tố chất thân thể rất tốt, tốc độ vô cùng nhanh, hắn tóm lấy được quần áo của tên trộm từ phía sau dự định ấn trên đất, nhưng lại bởi vì quán tính đột ngột bị túm từ phía sau nên lưng của tên trộm túi ngửa ra sau ngã mạnh, đau đớn hét lên một tiếng.
"A a a!"
Nghiêm Thanh Viên vội vàng đuổi đến, cậu bất lực nhìn người con trai cậu bắt gặp được giơ cánh tay cao lên, tặng một đấm mạnh bạo cho tên trộm ví tiền, cánh tay có lực mạnh mẽ cùng đường cong tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời giống như ánh sáng rực rỡ, động tác của hắn nhanh như chớp, không thể nhìn theo kịp bằng mắt thường.
Chỉ bằng một đòn, tên trộm ví tiền sắp ngất đến nơi.
Từ xa, người phụ nữ bị ăn cắp ví tiền chen chúc vào đám đông bên trong, chen đến đẩy Nghiêm Thanh Viên một cái, Nghiêm Thanh Viên mới hoàn hồn.
"Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu, trong túi của tôi có rất nhiều đồ quan trọng." Người phụ nữ vừa nói lời cảm ơn vừa nhìn thiếu niên với ý tứ không rõ, giống như có chút yêu thích.
Thế mà thiếu niên chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu, đồng tử* của hắn đen kịt sâu thẳm, lạnh như băng và lạnh nhạt, ánh mắt như có như không nhẹ nhàng lướt qua người phụ nữ kia, người phụ nữ những lời sắp nói ra đều bị nghẹn ở trong cổ họng, nhìn thái độ của hắn cũng không dám nói thêm lời nào.
* Đồng tử hay con ngươi là một lỗ nằm ở trung tâm của mống mắt cho phép ánh sáng đi qua và đi đến võng mạc. Nó nhìn có màu đen vì ánh sáng đi qua hoặc đã bị hấp thụ trực tiếp bởi các mô bên trong mắt hoặc hấp thụ sau khi bị phản xạ khuếch tán bên trong mắt và không thoát ra được qua đồng tử hẹp.
Thiếu niên im lặng từ đầu đến cuối, bàn tay túm lấy áo khoác của tên trộm, không biết nắm ở đâu đột nhiên xé rách, áo khoác chất lượng có tốt hơn mà vào tay hắn thì cũng giống như tờ giấy mỏng manh mà thôi, nháy mắt bị xé cái roẹt mở ra, từ trong đó rơi ra một đống ví tiền.
Thiếu niên làm xong thì đi lướt qua bên người tên trộm túi, tới chỗ đống ví bị rớt dưới đất tìm một chiếc ví màu xám đen, da đã bị sờn, chất liệu cũ kĩ, lật qua lại kiểm tra, lấy ra từ trong ví tiền một cái điện thoại di động cũ kĩ rẻ tiền người già hay dùng* đang thực hiện cuộc gọi.
*là cục gạch nghe gọi chọi.
"Tìm được rồi...ừm..." Giọng nói của thiếu niên cũng không trong sáng như độ tuổi, hơi trầm thấp, lạnh lùng rũ mắt nhìn ví tiền.
Dường như nghe được đầu dây bên kia nói gì đó, hắn nghiêng đầu kẹp điện thoại di động rồi mở ví tiền ra, đếm tiền mặt còn bên trong, đếm xong thì trả lời đầu dây bên kia.
Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc nhìn hắn, hắn đang gọi điện với ai vậy? Ví tiền này có phải của người đầu dây bên kia không?
Thiếu niên nói chuyện, chớp mắt, lông mi dài nâng lên, như cố ý lại như vô tình nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên bị hắn nhìn, theo bản năng bắt đầu căng thẳng, không khỏi trợn tròn đôi mắt.
Thiếu niên nhìn Nghiêm Thanh Viên, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, vô ý thức đi về phía trước.
"Bạn học, cậu..." Người phụ nữ bị mất ví tiền lúc nãy ngăn trước mặt thiếu niên không cho hắn bước tiếp, giống như có gì đó muốn nói.
Lại thấy thiếu niên lúc này giống như bừng tỉnh khôi phục lại tinh thần, ánh mắt lập tức sáng rõ, hắn nhìn thoáng qua đống tiền lẻ trong tay cùng với chiếc điện thoại cũ kĩ không hợp với bản thân, vẻ mặt chợt lạnh, môi mấp máy, không nói một lời xoay người rời đi, từ bên trong đám người dần dần biến mất.
Nghiêm Thanh Viên không nhìn thấy thiếu niên có ý muốn đi về phía mình, bị thân thủ lưu loát và diện mạo tinh tế xuất sắc làm kinh sợ, ấp úng nói: "Kim...kim cương."
Chu Hạ vẫn luôn đi theo sau Nghiêm Thanh Viên nghe vậy thì nhăn mày lại, đột nhiên nhớ tới mấy cái tư liệu về hắn làm cho buồn cười: "Đây là cái cậu nói đấy à, kim cương lộng lẫy, mặt trời nhỏ ấm áp?"
"...Tôi không biết, anh giúp tôi tra hắn."
"Tiểu thiếu gia, không phải tôi nói, hắn như này thật sự không phải là mặt trời nhỏ ấm áp gì đâu, đó gọi là lửa cháy rực rỡ, đủ để đem người sống thiêu chết luôn rồi."
Tuy tiểu thiếu gia không hiểu nhưng bản thân Chu Hạ lại hiểu, một đấm của thiếu niên kia, đấm vào điểm yếu, đấm người ta một phát tới mức ngất xỉu thì sao có thể gọi là hiền lành được.
Nghiêm Thanh Viên cũng cảm thấy là bản thân tìm nhầm rồi, rốt cuộc làm sao trên đời này có thể có chuyện trùng hợp như vậy được.
Nhưng nhớ đến cái nhìn của thiếu niên kia, Nghiêm Thanh Viên ma xui quỷ khiến hiện lên trong đầu suy nghĩ "chính là hắn".
"Giờ...giờ đi hỏi thử tên của hắn đi." Nghiêm Thanh Viên có chút do dự, nhưng cũng rất mong đợi.
"...được rồi." Tốt xấu gì cũng nhìn được cái tướng mạo rồi, đỡ hơn phải tìm một người chỉ bằng vài từ trên giấy.
"Chu Hạ, chuyện này đừng làm cho người nhà tôi biết." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghiêm mặt nói.
Chu Hạ sắc mặt cứng đờ, xung quanh có vệ sĩ luôn theo dõi chặt chẽ có thể không biết sao?
"Yên tâm, máy nghe lén tôi đã ngắt rồi, vệ sĩ chỉ có thể nhìn chúng ta, không biết chúng ta nói gì đâu." Nghiêm Thanh Viên nháy mắt nói.
Chu Hạ sắc mặt cứng đờ, cái quỷ gì vậy? Tiểu thiếu gia bị điên rồi hả?
4/11/2022.
13:26:54.
Danh sách chương
- Chương 1 Hắn là kim cương lộng lẫy, mặt trời ấm áp
- Chương 2 Thật ra anh hai vẫn luôn rất sủng cậu
- Chương 3 Muốn chiếm hữu đồ Vật đáng yêu
- Chương 4 Đánh giá lẫn nhau
- Chương 5 Nghiêm tiểu thiếu gia cậu muốn bảo lãnh!
- Chương 6 Muốn gặp lại
- Chương 7 Bánh Đường Nhỏ
- Chương 8 Vẫn luôn chú ý đến cậu
- Chương 9 Muốn chuyển trường cấp 3
- Chương 10 Nếu thích an tĩnh thì...
- Chương 11 Bức tranh của anh cả
- Chương 12 Nhắm hai mắt lại chính là nhớ mong
- Chương 13 Quang minh chính đại đưa tiền?
- Chương 14 Tiền là nhục nhã ư?
- Chương 15 Nếu em không phải là em trai của anh
- Chương 16 Dưỡng béo một tên Cố Hãn Hải
- Chương 17 Chỉ cho mình cậu dịu dàng
- Chương 18 Nhớ mong thì phải nói ra
- Chương 19 Cố Hãn Hải khao khát* Nghiêm Thanh Viên
- Chương 20 Trang trí theo cách cậu thích có được không?
- Chương 21 Cái chết của Nghiêm Thanh Viên
- Chương 22 Video trò chuyện
- Chương 23 Sống ở nhà cậu được không?
- Chương 24 Hắn còn lóa mắt hơn cả mặt trời!
- Chương 25 Không cách nào kiềm chế
- Chương 26 Nghiêm Thanh Viên mất đi người kia
- Chương 27 Tiểu thiếu gia mà anh ấy bảo vệ
- Chương 28 Cậu không được cần
- Chương 29 Thích thứ đáng yêu, mà em rất đáng yêu
- Chương 30 Nếu chạm vào vật tâm niệm
- Chương 31 Tôi thật sự vô cùng hữu dụng sao?
- Chương 32 Anh thích em không?
- Chương 33 Cô ghét thiếu niên
- Chương 34 Em muốn dọn ra ngoài ở
- Chương 35 Bệnh tới cản không kịp
- Chương 36 Muốn cùng nhau ngủ với anh cả
- Chương 37 Nghiêm Thanh Viên là học sinh cấp 3
- Chương 38 Cách cậu ấy xa một chút
- Chương 39 Con sẽ không đưa cậu ấy cho mẹ đâu, mẹ ạ
- Chương 40 Mẹ cũng muốn thân thiết với Viên Viên
- Chương 41 Đừng, đừng đều nhìn con mà
- Chương 42 Món đồ Nghiêm Thanh Viên trân quý nhất bị trộm đi rồi
- Chương 43 Người của tiểu thiếu gia
- Chương 44 Uy nghiêm của Nghiêm Thanh Viên
- Chương 45 Cho em bí mật của tôi/Cho em tình yêu của tôi
- Chương 46 Chỉ thích Viên Viên
- Chương 47 Rời khỏi tôi
- Chương 48 Em muốn đưa tôi cho người khác sao?
- Chương 49 Đêm nay ngủ chung một giường!
- Chương 50 Cậu muốn loại trừ tôi, là bởi vì tôi là tình địch sao?
- Chương 51 Cậu của trong mơ, và cậu của hiện tại, đều sẽ không hại tôi sao?
- Chương 52 Tôi thích tiểu thiếu gia
- Chương 53 Em ấy rất thích cậu, đừng quá tùy hứng nữa
- Chương 54 Em gái của Nghiêm Thanh Viên
- Chương 55 Mẹ muốn vào bệnh viện tâm thần một lần nữa sao?
- Chương 56 Cưng chiều và sủng ái và vị ngọt
- Chương 57 Em muốn ông ấy vào tù
- Chương 58 Tiểu thiếu gia đặc biệt dính người
- Chương 59 Một ngày làm tổng tài bá đạo của Nghiêm Thanh Viên
- Chương 60 Đây thật đúng là khiến người ta ghen mà
- Chương 61 Nếu tiểu thiếu gia ăn mặc đẹp trai chút
- Chương 62 Chúc mừng sự ra đời của công cụ con người mới
- Chương 63 Tiểu thiếu gia bình dân như thế
- Chương 64 Trong tầm kiểm soát
- Chương 65 Nghiêm gia đại thiếu nuông chiều không có giới hạn?
- Chương 66 Bất chợt hôn lướt trên môi
- Chương 67 Thật sự hôn môi
- Chương 68 Con mới là con của dì
- Chương 69 Hôn mê
- Chương 70 Người không nghe lời
- Chương 71 Quá khứ được em trân trọng*
- Chương 72 Tình thân cha con
- Chương 73 Lời tỏ tình của Cố Hãn Hải
- Chương 74 Thời gian khảo hạch ở rể
- Chương 75 Lý do ôm nhầm
- Chương 76 Cố Hãn Hải mất khống chế nhỏ
- Chương 77 Tôi là cho không tiểu thiếu gia
- Chương 78 Đứa trẻ đó có thể quan trọng bằng cha không?
- Chương 79 Viên Viên cũng có thể mạnh mẽ bảo vệ
- Chương 80 Thích xem rất nhiều người
- Chương 81 Anh suối nước nóng
- Chương 82 Trong mắt thiếu niên có pháo hoa
- Chương 83 Gia chủ
- Chương 84 Ghen, thái độ thù địch
- Chương 85 Muốn để Cố Hãn Hải được nổi bật
- Chương 86 Càng ngày càng muốn ở cạnh cậu ấy nhiều hơn
- Chương 87 Diễm sắc
- Chương 88 Nụ hôn trong bóng tối
- Chương 89 Y thích trẻ con
- Chương 90 Khoảng thời gian vui vẻ cùng người mình yêu nhất
- Chương 91 Tiểu thiếu gia bị sốt đến ngốc
- Chương 92 Em và Cố Hãn Hải tráo đổi thân phận sao?
- Chương 93 Thật ra hắn, cái gì cũng biết
- Chương 94 Bảo vệ em trai đã trở thành chấp niệm
- Chương 95 Tôi giúp cậu rời đi
- Chương 96 Thân phận lộ ra ánh sáng/ Rời khỏi
- Chương 97 Cố Hãn Hải cũng sẽ khóc
- Chương 98 Sau khi Nghiêm Thanh Viên rời khỏi Nghiêm gia
- Chương 99 Nghiêm Thanh Viên muốn đổi tên
- Chương 100 Quà 18 tuổi
- Chương 101 Lời tỏ tình của Diêm Đàm
- Chương 102 Nghiêm Hãn Hải của hiện tại
- Chương 103 Chưa từng từ bỏ tìm kiếm em dù chỉ một ngày
- Chương 104 Gặp lại
- Chương 105 Nhớ nhung
- Chương 106 Theo dõi đến nghiện
- Chương 107 Có lẽ cậu ấy không muốn gặp em
- Chương 108 Gặp lại sau một năm
- Chương 109 Không thể chịu được em ấy lại bị ức hiếp
- Chương 110 Viên Viên à, đáng lẽ ra em nên đưa anh đi cùng
- Chương 111 Người mình nhớ nhung gần ngay trước mắt
- Chương 112 Muốn nguyện vọng thành hiện thực sớm hơn
- Chương 113 Ở chung phòng lần nữa
- Chương 114 Sáng sớm hôn một cái
- Chương 115 Diêm tiểu thiếu gia chủ động liên lạc
- Chương 116 Vì sao từ bỏ?
- Chương 117 Cậu vẫn còn thích mình sao?
- Chương 118 Bởi vì em ấy thích tôi
- Chương 119 Sợ hãi và tin tưởng cùng tồn tại
- Chương 120 Không có em Nghiêm Hãn Hải trông thật đáng thương
- Chương 121 Em muốn thử theo đuổi lại lần nữa...
- Chương 122 Tỏ tình lại với em
- Chương 123 Tình yêu của người trẻ tuổi phải bùng cháy lên
- Chương 124 Muốn nhìn thấy em ấy mọi lúc
- Chương 125 Theo đuổi? Hay là quyến rũ?
- Chương 126 Vì sao không tiến vào?
- Chương 127 Kìm lòng không đậu
- Chương 128 Ai mà không có lần hẹn hò đầu tiên chứ?
- Chương 129 Vui vẻ vì trò chơi, cũng bởi vì em
- Chương 130 Hôn có thể khắc phục sợ hãi
- Chương 131 Đi tìm Viên Viên đi
- Chương 132 Anh xin lỗi, bây giờ mới đến tìm em
- Chương 133 Hoan nghênh trở về (Hoàn chính văn)
- Chương 134 Phiên ngoại 1: Nghiêm gia tụ tập cùng nhau để xem nhà hàng mới mở đây!
- Chương 135 Phiên ngoại 2: Tâm tư nhỏ của Diêm Thanh Viên
- Chương 136 Phiên ngoại 3: Thời điểm chết của Diêm Thanh Viên (1)
- Chương 137 Phiên ngoại 4: Thời điểm chết của Diêm Thanh Viên (2)
- Chương 138 Phiên ngoại 5: Thời điểm chết của Diêm Thanh Viên (3)
- Chương 139 Phiên ngoại 6: Thời điểm chết của Diêm Thanh Viên (4)
- Chương 140 Phiên ngoại 7: Thời điểm chết của Diêm Thanh Viên (5)
- Chương 141 Phiên ngoại 8: Thời điểm chết của Diêm Thanh Viên (Hết)