
Thất Hiệp Ngũ Nghĩa
Tổng số chương: 99
Tại tỉnh Giang Nam, phủ Lưu Châu, huyện Hiệp Phi, thôn Bao Gia có một vị Viên ngoại họ Bao tên Hoài, nhà rất giàu, tính hiền hậu, gá nghĩa với Viện quân Châu Thị. Ông bà sớm sinh được hai trai, bây giờ đã trưởng thành. Người con cả tên Bao Sơn, đã có vợ là Vương thị, người em là Bao Hải cũng đã có vợ là Lý Thị. Vợ chồng Bao Sơn mới được một con trai vừa đầy tháng vợ chồng Bao Hải thì chưa.
Bao Sơn là người trung hậu thành thực, chính trực vô tư, lại kết đôi với Vương Thị là người đức hạnh đoan trang, còn Bao Hải thì bạc ác, gian hiểm, thêm vợ là Lý Thị tâm địa cũng không đoan chính, nhưng may Viên ngoại khéo thu xếp gia đình nên cả nhà đều chiều chuộng lẫn nhau, dưới trên hòa thuận mà vui với nghiệp ruộng nương.
Châu viện quân (vợ Viên ngoại) tuổi đã năm mươi mà còn chửa. Viên ngoại nghĩ rằng: "Nhà đã có con có cháu đủ rồi, nếu sinh thêm càng bận, lại lo Viện quân tuổi cao sức yếu, không chịu được đau đớn khi sinh nở, và nhọc nhằn lúc cho bú mớm". Vì vậy mà thường thường chẳng vui.
Ngày kia, Viên ngoại ngồi một mình trong thư phòng, đương phân vân nghĩ ngợi, thì thấy trong mình mệt mỏi lắm, rồi đôi mắt lần lần sụp mi... chợt mơ màng thấy trên không mây lành bao phủ, khí tốt nghi ngút, từ xa có một làn hồng quang xẹt tới, rồi sa xuống một vật kỳ quái: đầu mọc hai sừng, mặt xanh tóc đỏ, miệng rộng răng to, tay trái xách nghiên bạc, tay phải cầm bút son, nhảy nhót múa may, tới trước mặt. Viên ngoại thấy vậy sợ sệt vô cùng, la to lên một tiếng, tỉnh ra là giấc chiêm bao. Bụng còn hồi hộp, tâm lý đương ngẩn ngơ, thời con hầu xô cửa bước vào, thưa rằng: "Bẩm Viên ngoại, bà vừa sinh được công tử nên con vào cho hay tin mừng". Viên ngoại nghe qua đã chẳng vui, lại thở dài, ngồi sững giây lâu rồi đằng hắng và than rằng: "Thôi rồi, nhà ta đã chẳng may mới sinh giống yêu tà, đó là oan gia đã đến!". Nói rồi đứng dậy đi lững thững vào trong, hỏi thăm sơ sài ít câu rồi cũng quay lại thư trai, không hề nhắc nhở tới đứa bé mới đẻ.
Vợ Bao Hải là Lý Thị, đỡ đần cho Viện quân sinh, xong rồi chạy hơ hải về nhà mình, thấy chồng ngồi đừ trong ấy thì lấy làm lạ hỏi rằng: "Má mới sinh được một em trai, mình có biết hay không?". Bao Hải đáp: "Cũng chính vì sự đó mà tôi bực mình đây. Mới rồi, cha kêu lên thuật chuyện chiêm bao quái dị, rằng có một người mặt xanh tóc đỏ, tự trên trời nhảy xuống, vừa tỉnh giấc ra, thời má sinh đứa nhỏ ấy liền, nếu suy nghĩ kỹ thì thật là điềm không tốt đó". Lý Thị nghe vậy bèn nói: "Phải! Vậy thì tính thế nào, chớ để nó ở trong nhà sau này báo hại chẳng ít, người xưa hay nói: Yêu tinh vào nhà, người chết của hết. Lời đó nghiệm có thật. Nay sao mình không bàn với cha đem quăng phứt nó ra nơi đồng trống rừng hoang cho khỏi tai vạ về sau. ". Bao Hải gật đầu bươn bả vào, ra mắt Viên ngoại, nói lại với ông. Viên ngoại cũng bằng lòng dặn rằng: "Việc này ta giao ày lo liệu thế nào. xong thời thôi". Bao Hải trở lại nói phao rằng Công tử đã chết, mới dùng đệm hư giỏ rách, bảo vợ gói đứa bé lại ình mang lên núi Cẩm Bình. Lên tới nơi có một đám cỏ rậm, bèn để xuống định để mặc đứa bé đó, bỗng thấy hai điểm sáng trong chỗ rập rạp rọi ra, đó là cặp mắt của một con cọp rất lớn đương chằm chằm ngó tới. Bao Hải thấy vậy hồn vía lên mây, không xem trước nhắm sau, túm cả gói liệng phắt vào, rồi đâm đầu chạy miết về nhà, vừa run vừa nói: "Cọp cọp, cọp bắt ta rồi!". Lý Thị vội vàng hỏi rằng: "Mình làm gì vậy, cọp ở đâu!" Bao Hải đem việc gặp cọp thuật lại, Lý Thị nói: "Nếu vậy bây giờ đứa bé ấy có lẽ cọp đã ăn mất rồi". Bao Hải gật đầu đáp phải.
Hai vợ chồng đương chuyện vãn trong nhà, ai dè Vương Thị (vợ Bao Sơn) đi ngang qua nghe rõ đầu đuôi nghĩ thế là quá tàn nhẫn, trở về ngồi khóc thút thít mãi. Bao Sơn ở ngoài đi vào thấy vậy gạn hỏi nguyên do. Vương Thị nói lại, Bao Sơn không tin nói rằng: "Không lẽ có chuyện đó, vì ai, dẫu là người không có lương tâm, tưởng cũng không thể làm như vậy. Muốn tường gốc ngọn, chờ tôi lên núi Cẩm Bình đó kiếm thử coi". Nói rồi, Bao Sơn đi liền. Tới nơi thấy vùng cỏ rậm bèn bước lần quanh, chỉ thấy một cái giỏ rách, chớ không có gì khác. Trong bụng hồ nghi là đứa bé đã bị cọp ăn, song Bao Sơn cũng gượng đi tới ít bước nữa, liền thấy có một đứa bé mặt đen như sơn, mình đỏ như son, nằm ngo ngoe trên đám cỏ. Bao Sơn mừng rỡ khôn xiết, cởi áo bọc đứa bé vào lòng, đi riết về nhà trao lại cho vợ. Vương Thị ẵm đứa bé vạch vú cho bú, còn Bao Sơn cũng lẩn quẩn một bên, rờ rẫm vuốt ve, rồi nói với vợ rằng: "Nay tuy đem được chú ba về nuôi đó là việc may, nhưng trong nhà ta tự nhiên có hai đứa nhỏ, người ngoài biết được chắc không khỏi nghi ngờ ". Vương Thị đáp: "Phải, vậy tốt hơn là bây giờ đem con mình gửi cho người khác nuôi, để một mình tôi thong thả nuôi chú ba mới được". Bao Sơn nghe nói vừa lòng lắm, bèn đem con gửi cho vợ chồng Trương Đắc Lộc nuôi hộ. Hai vợ chồng người này, mới bỏ đứa con vừa đầy tháng, người buồn sữa căng, nay được Bao Sơn cậy nuôi con thì vui lòng vâng chịu.
Ngày tháng thoi đưa, sáu lần đông qua xuân tới, Bao Công (tên đứa bé bị bỏ trên núi mà Bao Sơn đem về nuôi) đã được bảy tuổi, kêu anh ruột chị dâu (vợ chồng Bao Sơn) bằng cha mẹ. Vợ chồng Bao Sơn gọi chú bé là Hắc Tử.
Bữa nọ là lễ sinh nhật của Châu viện quân, Vương Thị qua bái thọ mẹ chồng, có dẫn Hắc Tử theo. Khi làm lễ xong, Hắc Tử chạy tới trước mặt bà nội, quỳ xuống lạy ba lạy rất đỗi cung kính. Viện quân thấy vậy ẵm vào lòng, nựng nịu và nói:" "Ta nhớ sáu năm trước có sinh một trai, thương thay! Lúc ta mê man thời nó đã chết, còn sống thì năm nay cũng bằng thằng cháu này". Vương Thị dòm quanh không thấy ai liền quỳ xuống bẩm rằng: "Bẩm mẹ, xin tha lỗi cho con, đứa nhỏ thật là con của mẹ đẻ ra, vì con thấy mẹ tuổi cao, nuôi bú cực nhọc, nên lén đem về nhà phụng dưỡng mà không ẹ hay. Nay nhân mẹ nhắc đến, con không dám giấu, vậy xin thưa ngay mẹ rộng lòng dung thứ". Châu Viện quân nghe nói lật đật đỡ Vương Thị dậy và nói: "Trẻ mà được con nuôi, ơn ấy ra dày, nhưng còn con của con bây giờ ở đâu?" Vương Thị thưa: "Dạ, con đã gửi cho người khác nuôi rồi". Viện quân sai kêu con của Bao Sơn về, xem hai đứa hình dáng chẳng khác nhau bao nhiêu, liền mời Viên ngoại tới, cả nhà xúm nhau nói chuyện ấy. Bấy giờ Hắc Tử gọi vợ chồng Viên ngoại là cha mẹ và kêu vợ chồng Bao Sơn là anh chị, Viện quân thương Hắc tử lắm, lại kêu tên riêng là Tam Hắc.
Ba năm sau, Bao Công đã được chín tuổi. Vợ chồng Bao Hải cũng quyết làm sao giết cho được mới nghe. Một hôm Bao Hải lại nhà Viên ngoại nói gièm rằng: "Thưa cha, nhà chúng ta vốn lấy cần kiệm làm gốc, nay chú ba đã chín tuổi đầu, không phải nhỏ nhít gì, mà thả chơi bời lêu lổng, vậy xin cho nó đánh đọ với lũ mục đồng hay là bầu bạn với con của lão Châu là thằng Trương Bảo Nhi đi chăn trâu. Một là tập cho quen, hai là khỏi tốn cơm ăn rồi ngồi không vô ích". Viên ngoại nghe theo lời, đem bàn chuyện đó với vợ. Châu viện quân cũng bằng lòng, bèn giao Bao Công cho lão Châu sai khiến. Từ đây, Bao Công bầu bạn với Trương Bảo Nhi, khi lùa châu, dê ra mé sông, khi lại đuổi ra khỏi cổng làng hay lên núi Cẩm Bình thả cho ăn.
Một bữa nọ, Bao Công lùa trâu tới núi Cẩm Bình bỗng đâu mây mù sấm nổ, biết trời sắp mưa to, liền chạy vào miếu cũ trong hẻm núi để trú. Mưa ào ào, sét nổ rầm rầm, đất rung cây đổ, Bao Công ngồi xếp bằng tròn trên ghế hồi lâu, chợt nghe có người ở phía sau bước tới, ôm chặt lưng mình, liền quay đầu ngó lại, thấy một đứa con gái, mặt mày hơ hải có vẻ sợ sệt, khá thương. Bao Công nói thầm rằng: "Không rõ con nhà ai, song chắc là vì sợ sấm sét nên chạy vào núp". Nghĩ vậy nên Bao Công lấy áo đắp cho. Mưa càng to, sấm càng dữ, đôi ba giờ mới tạnh. Mây tỏ trời trong, Bao Công nhìn lại bên mình thấy đứa con gái đã biến đâu mất. Bao Công không để ý gì tới, vội vã ra kêu Trương Bảo Nhi cùng nhau lùa trâu về.
Về tới đầu cổng làng, Bao Công gặp đứa ở của Lý Thị là Thu Hương, tay bưng dĩa bánh đưa Bao Công mà nói rằng: "Mợ hai bảo tôi bưng bánh này ra cho cậu ăn lót lòng". Bao Công nói: "Phiền em về thưa lại với chị hai nói ta cám ơn lắm". Nói đoạn thò tay cầm bánh muốn ăn, ai dè tay run mạnh, làm cái bánh rơi xuống đất, vừa cúi lượm, có con chó ở đâu bỗng chạy lại tha đi. Trương Bảo Nhi đứng một bên xem thấy tiếc lắm, muốn chạy theo giật lại, Bao Công cản mà rằng: "Bánh đã bị chó ngậm vào miệng rồi, dẫu có lấy lại ăn cũng không được, thôi bỏ đi, lùa trâu về nghỉ tốt hơn". Dứt lời, chúng hè nhau lùa trâu về chuồng. Tới nơi, Bảo Nhi vào trước mở cổng, thấy con chó nằm dưới đất, máu trong mũi, miệng, tai, mắt đều chảy ra bèn la toáng lên. Bao Công cũng chạy vào xem. Bao Công lấy làm lạ nói: "Chắc là con chó trúng độc, song không biết ăn phải vật gì". Trương Bảo Nhi nghe nói xong vội kể rằng: "Chắc là nó ăn bánh mà chết, mới hồi nãy con Thu Hương đem bánh của mợ hai gửi cho cậu ba, không may bánh bị rơi, con chó này ăn hỗn, nên bây giờ chết ngoẻo cổ cờ chứ gì". Lão Châu nghe nói hiểu ngay, bèn kêu Bao Công vào nhà, thầm thì dạy bảo: "Từ nay về sau, mợ hai có ón chi, mượn làm chuyện gì, cậu phải để ý dè dặt, kẻo lại mắc mưu độc nữa!". Bao Công vâng dạ và lộ vẻ buồn bã vô cùng.
Cách lâu lâu, Thu Hương sang nói với Bao Công rằng: "Lý Thị sai mời có chuyện cần". Bao Công tin thật theo nó qua nhà. Lý Thị giả bộ niềm nở vui cười bảo rằng: "Hôm qua con Thu Hương ra sau vườn, vô ý làm rớt cây trâm xuống giếng, nếu mà má hay được, chắc tôi không khỏi bị mắng. Muốn mượn người khác mò, e giếng hẹp khó xuống, chỉ có chú vóc nhỏ mình nhẹ, có thể giúp tôi được, song chưa biết chú ưng hay không?". Bao Công đáp: "Chuyện đó khó gì, tôi mò giúp cho". Lý Thị nghe nói rất mừng, bèn kêu Thu Hương lấy một sợi dây đi với mình và Bao Công ra sau vườn. Tới giếng, Bao Công lấy dây quấn vào lưng, tay bám miệng giếng, bảo Lý Thị và Thu Hương nắm mối trên và lần lần thòng xuống. Vừa được nửa chừng, Lý Thị Buông tuốt sợi dây, Bao Công bị rơi xuống rất mạnh, thẳng tới đáy giếng. Nhưng may là cái giếng khô (hoặc có thần nhân phù hộ, chứ giếng có nước nên Lý Thị mới mưu hại cho chết chìm), Bao Công bây giờ mới rõ mưu gian của chị dâu mình, hối hận vô cùng, trách mình sao không nghe lời lão Châu để đến nỗi mang họa. Nhưng việc đã lỡ rồi, đương ở dưới giếng sâu làm sao ra khỏi.
Trong khi lo nghĩ bỗng thấy trước mặt có một chỗ sáng. Bao Công không hiểu là cái gì, bụng tưởng là bóng kim xoa chiếu ra (cũng chưa hết tin) bèn rờ rờ đi tới, lại thấy bóng sáng đó nới ra một đỗi xa, cứ việc bước theo, càng theo càng thấy xa. Bao Công đã lấy làm lạ sao trong giếng lại có đường sá như vậy, gắng hết sức đi, chừng một dặm điểm sáng ấy không động nữa. Bao Công bước lại gần xem té ra là một mảnh gương cũ, cầm day qua trở lại, song tối quá soi không được rõ; chỉ biết có hơi lạnh ở dưới đất xông lên, làm cho cả mình đều lạnh. Bấy giờ Bao Công mới ngẩng đầu lên, thấy trước mặt có chỗ sáng, liền cầm luôn mảnh gương ấy đi lại, hóa ra đó là cái hố ở sau vách hè, Bao Công nghĩ rằng: "Ai có dè cái giếng ấy lại thông với hố này, thôi ta về luôn không cần trở lại". Nghĩ vậy Bao Công liền leo lên đi thẳng tới nhà Bao Sơn vào ngồi im, không nói với ai một tiếng gì. Vương Thị thấy vậy hỏi: "Chú ba ở đâu lại đây mà buồn rầu vậy hay là ai chọc ghẹo gì chăng?". Bao Công đem việc xuống giếng, nhất nhất thuật lại, Vương Thị nghe nói rất đỗi bất bình, song chỉ có khuyên giải Bao Công cho bớt buồn bã và dặn từ nay về sau có chuyện gì phải để ý dè dặt. Bao Công miệng dạ dạ, tay lần túi móc một mảnh gương cũ giao cho Vương Thị và nói: "Gương này tôi lượm được dưới giếng, xin chị làm ơn cất giúp, đừng bỏ bậy mà lạc mất", dặn rồi đi ra. Vương Thị ngồi một mình than thở căm giận vợ chồng Bao Hải lắm. Vương Thị đương than thở, Bao Sơn ở ngoài đi vào, Vương Thị đem việc vừa rồi thuật lại cặn kẽ. Bao Sơn lắc đầu nói: "Không có lẽ như vậy, đừng có tin lời chú ba, thôi để mai tôi gọi nó về bên này cho khỏi sinh chuyện rầy rà quấy quá". Tuy ngoài miệng Bao Sơn nói vậy, mà trong bụng vẫn biết tính tình Bao Hải và những việc trước kia rồi, song phận làm anh biết sao, làm thinh cũng ngặt, nói ra e mất tình anh em.
Ít lâu sau, Bao Sơn nói với Vương Thị rằng: "Ta xem tướng chú ba chắc không phải người thường, và lại thêm có nhiều chuyện xảy ra lạ lùng như vậy, không biết chừng sau này vinh vang lắm. Ta với chú hai chịu dốt đã đành, không lẽ bây giờ để cho chú ba đi theo đường ấy nữa. Ý tôi muốn rước thầy dạy nó học, may sau này nên thân, thời nhà ta may mắn lắm. Mình nghĩ thử coi được hay không?". Vương Thị nghe nói gật đầu đáp rằng: ""Thiếp rất bằng lòng, song việc ấy còn phải thưa lại với cha mới được".
Hôm sau rảnh công việc, Bao Sơn tới hầu Viên ngoại thuật rõ ý mình. Viên ngoại bằng lòng lắm. Bao Sơn liền trở về, dò hỏi khắp xóm cùng làng, tìm thầy rước cho em học. Trong làng nghe đồn Bao Sơn đón thầy, kẻ chỉ đầu nọ người mách đầu kia. Sau nghe Ninh Lão tiên sinh là người học giỏi đức tốt, Bao Sơn tới xin ra mắt, tỏ ý mình khẩn cầu. Ninh Lão cũng vui lòng ưng thuận.
Đến ngày nhập học, Bao Công cùng bạn đồng song là Bao Hương vào lễ Thánh Tổ, rồi ra lạy lão sư, từ đó bắt đầu chuyên lo việc học.
Thật là:
Văn chương tô điểm kẻ anh tài,
Lễ nhạc đúc rèn người tuấn kiệt.
Danh sách chương
- Chương 1 Mộng Sao Khuê, Trung Lương Xuống Thế, Nổi Trận Sấm, Hồ Ly Lánh Tai.
- Chương 2 Chùa Kim Long, Anh Hùng Cứu Nạn. Làng Ẩn Dật, Hồ Ly Trả Ơn.
- Chương 3 Trừ Yêu Mị, Bao Văn Chính Kết Duyên; Chịu Hoàng Ân, Định Viễn Huyện Phó Nhậm.
- Chương 4 Trong Chùa Lượm Đấu, Khép Tội Bì Hùng, Dưới Bệ Tấn Già, Tan Thân Triệu Đại.
- Chương 5 Bị Cách Chức, Gặp Cao Tăng Nghĩa Sĩ, Nhờ Long Đồ, Rõ Oán Quỉ, Oan Hồn.
- Chương 6 Được Cổ Kim Bồn, Kết Duyên Gái Đẹp, Dùng Công Tôn Sách, Để Dọ Người Gian.
- Chương 7 Thiết Tiên Miếu Cứu Xong Tớ Nghĩa, Thất Lý Thôn Dò Được Án Nghi.
- Chương 8 Đoán Oan Án, Được Lên Học Sĩ, Tâu Chẩn Bần, Ra Xét Trần Châu.
- Chương 9 Mua Đầu Heo, Nho Sinh Đeo Lấy Họa, Giả Dạng Khó, Dũng Sĩ Gặp Người Gian.
- Chương 10 Chiếu Lời Đứa Trộm, Bao Công Đoán Án Như Thần. Cảnh Thảm Bà Già, Hiệp Si Cho Tiền Chẳng Tiếc.
- Chương 11 Rượu Tàng Xuân, Nghĩa Sĩ Đổi Bình, Lầu Nhuyễn Hồng, Gian Hầu Sắp Kế.
- Chương 12 Trấn An Bình, Ngọc Đường Làm Nghĩa, Xóm Miêu Gia, Song Hiệp Chia Vàng.
- Chương 13 Bao Hưng Lén Thử Du Tiên Chẩm, Triển Chiêu Giúp Bắt An Lạc Hầu.
- Chương 14 Chém Gian Thần, Bao Công Thử Đao Long Trát, Biết Hiền Tài, Quốc Mẫu Tới Miếu Thiên Tề.
- Chương 15 Giả Nhận Mẹ, Bao Công Trọn Lòng Trung, Hứng Mù Sương, Phu Nhân Chữa Mắt Tối.
- Chương 16 Phủ Khai Phong, Bao Công Tiếp Tổng Quản, Cung Nam Thanh, Thái Hậu Nhìn Địch Phi.
- Chương 17 Giả Bệnh Nặng, Nhân Tôn Nhìn Mẹ, Ra Mật Chiếu, Quách Hòe Bị Tra.
- Chương 18 Sắp Xảo Kế, Gian Thần Phục Tội, Ra Chiếu Chỉ, Thái Hậu Hồi Cung.
- Chương 19 Bị Ếm Ma, Trung Thần Phải Nạn, Giết Yêu Đạo, Hào Kiệt Lập Công.
- Chương 20 Liệng Đầu Người, Hùng Phi Dọa Nịnh, Bắt Được Bợm, Học Sĩ Thấu Mưu.
- Chương 21 Trước Điện Kim Loan, Bao Công Thăng Chức, Dưới Lầu Diễn Võ, Hùng Phi Thọ Phong.
- Chương 22 Trọng Võ Mượn Tiền Vợ Chồng Bị Nạn, Bạch Hùng Đánh Cọp Cậu Cháu Gặp Nhau.
- Chương 23 Bị Đánh Đau, Trọng Võ Phát Điên, Ham Uống Rượu, Khuất Thân Bỏ Mạng.
- Chương 24 Khuất Hổ Tử Hoàn Hồn Lầm Xác Gái, Bạch Ngọc Liên Phụ Thể Lộn Thây Trai.
- Chương 25 Nghe Lời Xét Lẽ, Đoán Được Hiền Ngu, Xem Bóng Ngắm Hình, Khó Phân Trai Gái.
- Chương 26 Bao Công Xuống Điện Âm Dương, Khuất, Bạch Hai Người Đổi Xác. Trọng Võ Vào Phủ Khai Phong, Triển Chiêu Một Lúc Về Làng.
- Chương 27 Hẹn Tới Hồ Đình, Sẵn Lòng Giúp Đỡ. Tìm Vào Trà Điếm, Đồng Chí Gặp Nhau.
- Chương 28 Trong Trà Phố, Trịnh Tân Bị Trộm, Trên Hồ Đình, Châu Lão Chịu Ơn.
- Chương 29 Giúp Người Cùng Khổ, Châu Lão Kinh Dinh. Mời Khách Anh Hùng, Triển Thiệu Đồng Hạnh.
- Chương 30 Bởi Đấu Gươm, Nam Hiệp Gặp Duyên, Vì Đoạt Cá, Lư Phương Xin Lỗi.
- Chương 31 Cứu Tớ Già, Nhan Sanh Phó Khảo, Gặp Trò Khó, Kim Khách Khuấy Chơi.
- Chương 32 Thử Ba Lượt, Ngọc Đường Khuấy Chân Sĩ, Trọn Một Lòng, Xuân Mẫn Đãi Anh Hùng.
- Chương 33 Nhan Sinh Rốt Cuộc, Vui Gặp Anh Hùng. Liễu Lão Xem Thơ, Lòng Chê Hàn Sĩ.
- Chương 34 Tỏ Ý Từ Hôn, Liễu Hồng Bụng Xấu, Sinh Tài Thi Đối, Phùng Sĩ Mưu Gian.
- Chương 35 Ra Cửa Cho Vàng, Liễu Hoàn Bỏ Mạng, Cạy Hòm Trộm Của, Ác Bộc Quên Ơn.
- Chương 36 Tiểu Thư Hoàn Hồn, Lư Tử Bị Giết, Thơ Đồng Hầu Chỉ, Hiệp Sĩ Xài Tiền.
- Chương 37 Thế Cho Chủ, Đón Xe Đội Trạng, Lo Giúp Bạn, Để Kiếm Trao Thư.
- Chương 38 Quân Hoành Bị Chém, Xuân Mẫn Khỏi Oan. Hiệp Sĩ Đấu Tài, Triệu Gia Mất Vía.
- Chương 39 Ba Vị Anh Hùng, Đi Tìm Em Bạn, Năm Tay Nghĩa Sĩ, Lừa Đoạt Vàng Dâng.
- Chương 40 Quách An Bị Giết, Miếu Trung Liệt Hiện Thơ, Triệu Hổ Giả Hình, Phủ Khai Phong Vâng Chỉ.
- Chương 41 Bắt Lầm, Hỏi Nọn, Rõ Được Vàng Chôn, Xem Sắc, Chen Hoa, Bừng Lên Lửa Dục.
- Chương 42 Giả Đùa Bỡn, Thái Sư Giết Lầm Ái Thiếp, Nghe Lời Phỉnh, Bàng Kiết Mưu Hại Bao Công.
- Chương 43 Miếu Hoa Thần, Anh Hùng Cứu Giá, Phủ Khai Phong, Nghĩa Sĩ Lộ Tên.
- Chương 44 Án Khép Sử Đơn, Lư Phương Được Thả. Đạn Nhằm Mã Hán, Từ Khánh Bị Cầm.
- Chương 45 Lập Mưu Lấy Thuốc, Chọc Giận Hàng Chương. Rảo Bước Thăm Tin, Cho Cơm Triệu Khánh.
- Chương 46 Cáo Lầm Nơi, Quyền Thần Sắp Kế Độc. Gặp Cơ Hội, Công Tử Phá Mưu Gian.
- Chương 47 Tra Đứa Gian Công Tử Giả Bị Tội, Biếm Tôi Nịnh, Nghĩa Sĩ Tới Chầu Vua.
- Chương 48 Trước Điện Thử Tài, Các Chuột Làm Quan, Cửa Chùa Đội Trạng, Hai Quạ Cáo Án.
- Chương 49 Triệt Địa Thử Lo Cứu Hai Công Sai, Bạch Ngọc Đường Lén Trộm Ba Báu Vật.
- Chương 50 Tìm Cọp Dữ, Song Hùng Lọt Xuống Hầm Sâu. Bắt Bọn Hung, Tam Tặc Giải Về Bình Huyện.
- Chương 51 Vì Cảm Nghĩa, Hứa Hôn Cùng Phương Lão, Cậy Đem Thư, Lắm Lúc Nhọc Ninh Bà.
- Chương 52 Tưởng Nghĩa Sĩ, Hai Phen Lên Túy Vân Phong, Triển Ngự Miêu, Một Mình Qua Hãm Không Đảo.
- Chương 53 Hang Thông Thiên, Nam Hiệp Gặp Quách Lão Vịnh Lư Hoa, Bắc Hiệp Bắt Hồ Kỳ.
- Chương 54 Nghe Được Tin, Bị Cầm Tại Hiên Loa Sư, Sắp Mưu Khéo, Đêm Lén Tới Đánh Khâu Dẫn.
- Chương 55 Cứu Em Rể, Thoát Nơi Hang Thẳm, Thu Tam Bảo, Mưu Bắt Người Tài.
- Chương 56 Cầu Độc Long, Minh Huynh Bắt Nghĩa Đệ, Phủ Khai Phong, Án Tướng Đãi Hiền Hào.
- Chương 57 Cẩm Mao Thử Được Phong Hộ Vệ Đặng Cửu Như May Gặp Ân Nhân.
- Chương 59 Tử Nhiêm Bá Quyết Lòng Trừ Mã Cang, Đinh Triệu Lang Vô Ý Gặp Mãn Hán.
- Chương 60 Vào Đại Phu Cư, Uống Rượu Gặp Người Ngang, Tới Biện Gia Chung, Trộm Bạc Khuấy Kẻ Dữ.
- Chương 61 Vào Rừng Tùng, Cứu Được Xảo Thư Tới Thiết Lãnh, Đánh Cùng Hồ Điệp.
- Chương 62 Cứu Người Lạ Lén Đâm Ngô Đạo Thành Tìm Anh Bạn, May Gặp Tang Hoa Điếm.
- Chương 63 Luận Nghĩa Xưa, Động Lòng Triệt Địa Thử. Xem Dấu Cũ, Du Thưởng Tru Long Kiều.
- Chương 64 Bắc Hiệp Xem Người, Thật Đôi Mắt Tỏ, Hoa Xung Giấu Dạng, Vẫn Có Ý Riêng.
- Chương 65 Trộm Châu Đăng, Hoa Điệp Bị Bắt, Cứu Ác Tặc, Trương Hoa Cõng Đi.
- Chương 66 Trước Sâu Rộng, Âu Dương Xuân Đánh Đặng Xa, Dưới Cầu Thấp, Tưởng Bình Bắt Hoa Điệp.
- Chương 67 Hoa Điệp Đền Bồi Tội Ác, Triển Chiêu Thành Hôn. Song Hiệp Đặt Tiệc Tiễn Hành, Tịnh Tu Bói Chữ.
- Chương 68 Đỗ Ung Ở Nhờ Đọc Sách, Tiểu Thiếp Sinh Tâm, Tần Xương Cam Chịu Lỗi Lầm, A Hoàn Tán Mạng.
- Chương 69 Tần Viên Ngoại Lỡ Lời Đành Chịu Tội, Kim Huyện Quan Lập Kế Gỡ Giùm Oan.
- Chương 70 Dương Trung Lòng Thành, Cô Cháu Bàn Luận, Kế Tổ Trọn Thảo, Mẹ Con Gặp Nhau.
- Chương 71 Nhận Làm Thầy, Ở Học Chiêu Hiền Quán. Tìm Đứa Dữ, Lén Dò Bá Vương Trang.
- Chương 72 Nghê Trung Rủi Gặp Giao Thành, Giáng Trinh Tính Cứu Kế Tổ.
- Chương 73 Bởi Mê Dâm, Phương Diên Cứu Châu Giáng Trinh, Vì Tham Của, Hạ Báo Lầm Tử Nhiêm Bá.
- Chương 74 Nghê Thái Thú Giữa Đường Gặp Nạn. Hắc Yêu Hồ Trong Ngục Giết Gian.
- Chương 75 Cắt Trướng Điều, Bắc Hiệp Bắt Đứa Dữ, So Ngọc Liên, Thái Thú Kết Duyên Lành.
- Chương 76 Nghê Thái Thú Giải Chức Về Kinh Sư, Bạch Hộ Vệ Cải Trang Gặp Hiệp Khách.
- Chương 77 Tử Nhiêm Bá Tài Cao, Phục Được Ngũ Thử Bạch Ngọc Đường Thế Kém, Chịu Sút Song Hùng.
- Chương 78 Hắc Yêu Hồ Định Kế Trộm Châu Quan, Bùi Nghĩa Bộc Cải Trang Giả Nạn Tẩu.
- Chương 79 Giả Làm Mướn, Tới Ngự Hà Moi Bùn Đất. Trổ Tài Hay, Leo Cây Cao Bắt Khỉ.
- Chương 80 Trộm Mũ Cửu Long, Giao Cho Đinh Triệu Huệ, Đón Kiệu Thừa Tướng, Vạch Chuyện Mã Triêu Hiền.
- Chương 81 Đem Ngự Hình Thử Gan Tiểu Hiệp, Nhóm Nội Hoạn Xét Mất Ngự Quan.
- Chương 82 Ngại Hổ Nhanh Mắt, Thật Giả Phân Tường, Triêu Hiền Một Lẽ, Chú Cháu Đồng Tội.
- Chương 83 Nghê Thái Thú Đền Ơn Trả Oán, Bạch Ngọc Đường Cứu Lụt Bắt Yêu.
- Chương 84 Công Tôn Sách Dò Nước Gặp Mao Sanh, Tưởng Trạch Trường Lội Hồ Bắt Ngô Khấu.
- Chương 85 Ra Tài Trị Thủy, Cha Con Mã Tú Được Phong Vì Nghĩa Bắt Gian, Chú Cháu Tưởng Bình Gặp Mặt.
- Chương 86 Ngọa Hổ Câu Anh Hùng Tìm Bạn, Cửa Trân Ngọc Chú Cháu Lạc Nhau.
- Chương 87 Cướp Cá Giật Rượu, Ngại Hổ Gặp Anh, Luận Phú Bình Thi, Kim Công Thử Rể.
- Chương 88 Cẩm Tiên Lén Giấu Trâm Bạch Ngọc. Giai Huệ Làm Rớt Tuột Tử Kim.
- Chương 89 Nép Oai Cha, Mẫu Đơn Qua Hà Lệnh, Giả Tiểu Thử, Giai Huệ Gặp Thiệu Công.
- Chương 90 Kim Tiểu Thư Làm Con Trương Lập, Ngại Tiểu Hiệp Gặp Được Sử Vân.
- Chương 91 Bởi Vô Ý, Tiểu Hiệp Bị Bắt, Vì Giật Trĩ, Lão Tặc Lầm Nữ Tướng.
- Chương 92 Ngoại Tiểu Hiệp Dẹp Ác Đảng Cứu Mẫu Đơn, So Kim Cang Khuyên Ngư Hộ Về Ngọa Hổ.
- Chương 93 Người Hiệp Sĩ Dầu Khổ Tâm Vẫn Chuộng Nghĩa Kẻ Tiểu Nhân Hễ Đắc Chí Thời Tuyệt Tình.
- Chương 94 Người Dê Ngầm, Bị Kế Hạ Ngầm, Kẻ Chuộng Nghĩa, Hay Làm Việc Nghĩa.
- Chương 95 Quán Liên Thăng, Sai Dịch Bắt Học Trò, Đầm Tùy Phương, Quan Huyện Kiêm Bợm Rượu.
- Chương 96 Phủ Trường Sa, Thi Tuấn Nộp Liễu Hoàn, Núi Hắc Lang, Kim Huy Gặp Đạo Khấu.
- Chương 97 Trời Khéo Khiến, Mẫu Đơn Gặp Mẹ, Mưu Sắp Xong, Trí Hóa Giải Vây.
- Chương 98 Thấy Mẫu Đơn, Kim Huy Càng Hối Hận, Nhắc Ngại Hổ, Sa Long Nhớ Cựu Ngôn.
- Chương 99 Thấy Lạ Sinh Nghi, Theo Dò Thích Khách, Dọc Đường Khéo Gặp, Tra Hỏi Thư Đồng.
- Chương 100 Tiếp Quan Quyến, Giai Huệ Gặp Tiểu Thư, Sắp Thích Khách, Phương Thiều Mất Bảo Kiếm.