
Dâu Đêm Đoạt Mệnh
Tổng số chương: 5
Dòng máu đỏ tươi túa ra
từ vết cắt trên cổ họng,
cô gái nằm yên bất động
với hai hốc mắt trống rỗng.
Bạn có muốn được tận mắt
nhìn thấy hình ảnh này không?
Cơn mưa rả rích nhuộm cả thế giới trong một màu xám xịt.
Cũng không phải. Thật ra tôi vẫn nhận ra những màu sắc lướt qua trước mắt mình, như là màu xanh lá của chiếc xe taxi vừa chạy qua làm các vệt bùn bắn lên tung tóe, hay màu cam sặc sỡ của chiếc ô trên tay các bé học sinh tiểu học bước ra từ các con hẻm, và cả màu đỏ của những chiếc cặp táp trên vai chúng nữa. Nếu nhìn kĩ bộ đồng phục trên người tôi sẽ nhận ra được màu xanh đậm của chiếc áo khoác ướt đẫm bây giờ hầu như đã chuyển sang màu đen. Dù trong đầu biết là vậy, nhưng trái tim tôi lại không cảm nhận được bất cứ sắc màu nào.
Tầm nhìn xám xịt. Nhưng không giống như cảm giác những tấm hình đen trắng mang lại. Ở đây không hề có hương vị thân thuộc, chiều sâu hay một chút hiện thực nào như thế. Nói đúng hơn nó chỉ là một bức tranh thủy mặc xấu xí được người ta thể hiện bằng sự đậm nhạt. Ngay cả phần lề trắng cũng nhuốm màu mực tối. Thế giới mà tôi đang sống chính là thế giới màu xám như vậy.
Một căn nhà ẩm thấp, tối tăm nằm trong khu dân cư cũ. Cửa không khóa. Tôi bước vào hành lang tối om, không buồn cất một lời chào. Ngay lập tức, một mùi hôi bám chặt lấy người tôi. Không phải do tôi tưởng tượng, căn nhà đang bốc mùi hôi thật sự.
Mùi xú uế nồng nặc giống như mùi hôi súc vật. Bầu không khí ngột ngạt kín như bưng. Tường, sàn, trần nhà đầy rêu mốc. Sống ở một ngôi nhà thế này thì thể nào cũng sẽ bị mất khứu giác, thế mà, thật bất hạnh thay, cái mũi của tôi vẫn có thể cảm nhận một cách đầy đủ sự khó chịu đó, và khiến cả lồng ngực của tôi trở nên hôi hám.
“Về rồi à…”
Giọng nói như rỉ ra từ một cái ống thoát nước nghẹt đầy bùn. Vọng ra từ căn phòng khách sáng nhờ nhờ ở cuối hành lang. Cảm giác khó chịu như có gián bò vào tai, tôi vội bịt chặt cả hai tai lại.
Tôi đứng yên, không trả lời.
“Tao hỏi mày về rồi hả đồ khốn kiếp!”
Cái bóng phun bùn đen ra từ miệng, khệ nệ đứng chắn hết cửa phòng khách.
Gã mặc một chiếc áo tập chạy khó có thể nói là màu xám, bởi vì nó đã ngả sang màu nâu cáu bẩn. Chẳng nhớ đã bao lâu gã không thay rồi nhỉ? Ngoài nó ra thì gã chẳng mặc bất cứ thứ gì trên người.
“Mày về rồi chứ gì, đồ chó chết.”
Vui lắm sao? Sỉ nhục tôi vui đến thế sao?
Người bố độc đoán sau khi bị đuổi khỏi một băng nhóm nào đó đã ôm một đống thuốc về nhà, chẳng biết có phải là ăn cắp hay không. Ngày ngày ông ta vừa vật vã với những con nghiện, sự hủy hoại của thuốc vừa cười hềnh hệch như một gã điên, suy cho cùng cũng là ông ta tự làm tự chịu… rõ ràng mọi thứ không liên quan gì đến tôi cả, nhưng… nhưng…
“Lại đây!”
Tôi bị nắm tóc lôi vào phòng khách, như thường lệ. Mẹ tôi nằm trên chiếc ghế sô pha hỏng bật lò xo.
Đôi mắt hướng về phía này, nhìn chằm chằm vào tôi nhưng chẳng hề có ý định muốn làm gì cả. Tôi cũng không còn dám hy vọng được mẹ cứu giúp nữa rồi. Thế nhưng, chí ít tôi vẫn muốn trên khuôn mặt mẹ thể hiện một chút đau đớn nào đó. Cho dù cánh tay gầy guộc đó có chi chít những dấu tiêm đến mức đen kịt đi nữa, khi nhìn thấy tôi bị sỉ nhục, phải chi bà nhăn mày một cái.
“Hé hé… đói không? Đói rồi phải không? Ăn đi này. Có nhiều lắm đó. Nhiều lắm đó…”
Tay phải gã cầm một nắm phân đen, tay trái cầm một nắm bột trắng.
“Phần cho mày đây…”
Bàn tay to khỏe cầm nắm phân vừa ướt vừa lạnh đập vào sống mũi của tôi. Tôi ngã mạnh xuống sàn.
“É hé hé hé.”
Gã bắt đầu cưỡi lên hông tôi, hành hạ tôi.
“He he he he he.”
Sức mạnh như thế còn sót lại ở đâu trong người đàn ông này nhỉ? Người đàn ông làm xã hội đen cũng không được mà làm người chồng biết vun vén cho gia đình cũng không xong, từ sáng đến tối quên ăn quên ngủ, chỉ biết phê thuốc và làm những hành vi biến thái không ngơi nghỉ.
Đồng phục của tôi bị rách. Hình như là chỗ tôi vừa vá lại hai hôm trước. Nó cũng bị bẩn vì phân. Có lẽ ngày mai tôi lại phải mặc đồ thể dục đến trường.
Ở trường chẳng còn bạn học nào chịu nói chuyện với tôi. Cả giáo viên cũng vậy. Thậm chí đến gần họ cũng không dám. Bởi vì mùi hôi đến mức buồn nôn của tôi. Nhưng tôi cũng đành chịu. Chỉ riêng việc không bị đuổi cổ từ ngoài cổng là tôi phải biết ơn nhà trường lắm rồi. Ít ra nó đã cho tôi một chỗ trú tạm, dù chỉ là ban ngày, ngoài căn nhà này.
Chỗ ngồi của tôi là ở góc lớp, nép sát vào cửa sổ. Chỗ đó vốn có một cái tủ khóa đựng dụng cụ dọn vệ sinh. Sau này, ai đó đã dời cái tủ sang một bên và dọn cho tôi chỗ này. Cái tủ đó bây giờ ở bên phải chỗ ngồi của tôi. Nói cách khác là tôi ngồi học ở chỗ chỉ nhìn thấy được một nửa bảng do bị kẹp giữa cửa sổ và tủ đựng đồ. Đương nhiên là tôi cũng không bị gọi tên. Vì thế, cho dù tôi phải trải qua cả ngày trong bộ đồ thể dục màu xám thì cũng chẳng sao. Chẳng là gì nếu so với nỗi thống khổ này.
Mỗi ngày tôi bị xé rách quần áo, bị đánh, bị đá, hoặc có khi bị xâm hại, bị bóp cổ, bị đập mặt xuống sàn nhà. Những tháng ngày đánh mất màu sắc, đánh mất vị giác, đánh mất tiếng nói, chỉ có mùi hôi thối nồng nặc là càng lúc càng trở nên sống động. Thế nhưng người đang chìm sâu vào vũng bùn lầy tha hóa không phải chỉ có người đàn ông này. Cả tôi cũng đang bị lôi kéo vào con đường ấy. Mỗi ngày tôi vừa sống vừa nghĩ rằng không biết chừng nào mình mới bị giết chết. Tuy nhiên, ngay cả trong tình cảnh này tôi cũng chưa từng có suy nghĩ muốn tự tử.
Tôi không biết mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng một ngày nào đó, sẽ có điều gì đó thay đổi. Tôi luôn ôm chặt suy nghĩ ấy trong tim.
Và thời điểm đó chính là lúc này.
Khi tôi định thần lại, có một vật giống như một cây bút dẹt dẹt nằm lăn lóc trước mắt tôi. Màu hồng. Một miếng nhựa màu hồng xinh đẹp. Đầu màu bạc còn đuôi thì màu trắng. Trông như chỉ có mình nó nổi bật trên thế giới này. Con dao rọc giấy rẻ tiền đã rơi ra từ túi áo của tôi.
“Ư…?”
Người đàn ông nhìn xuống tôi bằng vẻ mặt sửng sốt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Từ bàn tay gã đang ấn vào cổ họng, máu màu đỏ rực bắn thành tia tung tóe. Màu đỏ sống động đó tưới xuống người tôi. Biến thành một cơn mưa mang màu sắc tự nhiên ôm lấy tôi. Thế giới này, chắc chắn không chỉ có màu xám.
“Gư… ga…”
Gã ngã lăn ra sàn, mặt mếu máo. Biểu cảm của gã khiến tôi bất ngờ một chút, bởi vì trước giờ tôi cứ nghĩ thực lòng gã vẫn mong mình chết quách đi cho rồi.
Gì đây? Bất ngờ à? Chuyện này cũng có gì to tát lắm đâu.
Đó chính là suy nghĩ thật lòng của tôi ở thời khắc đó.
“C…c… cứu tôi… cứu tôi với.”
Gã vừa nhìn tôi với ánh mắt khiếp đảm vừa bò về phía tường tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong khi tôi đang thắc mắc không hiểu tại sao gã lại làm thế thì gã đã bò được đến chỗ chiếc ghế sô pha, noi mẹ tôi đang nằm. Gã ôm lấy chân bà mà lay.
“C…c… cứu tôi… cứu tôi với!!!”
Chốc chốc gã lại quay về phía tôi, rồi lại khóc lóc lay lay mẹ tôi. Thế nhưng bà chỉ hướng ánh nhìn vô hồn về phía chân của gã, ngay cả sức lực để làm một điều gì đó cũng không có. Dần dần những lời khẩn cầu, cũng như ánh mắt khiếp sợ của gã dành cho tôi cũng trở nên vô hồn giống như ánh mắt của mẹ tôi.
“Thật đẹp…”
Tôi bất giác thì thầm.
Giải thoát. Những từ ngữ đó hiện lên trong đầu tôi.
Tôi liếc nhìn sang mẹ, con dao rọc giấy bất chợt lại rơi ra.
Ngôi nhà kinh khủng đó đang bốc cháy.
Từ cửa sổ bừng lên một màu đỏ còn rực rỡ hơn cả máu. Xung quanh, những đám khói giăng mù mịt như đang ra sức chống đỡ. Cứ như mây đen kịt chuẩn bị ôm trọn lấy cả thành phố. Những ánh đèn đường lập lòe ẩn hiện trong đó trông như ánh trăng rằm bị một làn mây mỏng vắt ngang qua. Thật là một khung cảnh hữu tình.
Đội cứu hỏa đã bắt tay vào công tác dập lửa, mỗi lần xịt nước vào, khói trắng lại bốc lên ngùn ngụt. Đứng nhìn từ bụi cây ở một công viên cách đó hơi xa nên tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng bất chấp những nỗ lực cứu hỏa miệt mài, ngọn lửa hầu như chẳng hề mảy may suy suyển. Thật là dễ chịu.
Cháy lớn đến cỡ đó, chắc chắn là cả hai thi thể sẽ hóa thành tro bụi. Nếu cảnh sát điều tra, chẳng cần phải làm gì phức tạp, hẳn họ sẽ biết ngay rằng người đàn ông đó khi còn sống là một kẻ nghiện ngập. Nếu vậy chắc chắn họ sẽ nghĩ theo hướng người đàn ông đã phát điên và tự tử cùng vợ mình. Hoàn hảo. Tôi đã được giải thoát hoàn toàn khỏi sự chi phối của gã đàn ông đó và tránh xa nguy cơ tha hóa.
“Hây, đi thôi. Chuyện của ngày hôm nay… à không, những chuyện từ trước cho đến nay, hãy quên hết đi. Sau khi quên hết tất cả, mày sẽ sống một cuộc đời hoàn toàn mới.”
Tôi gật đầu chắc nịch. Dù đã quyết tâm như thế nhưng tôi cũng không cảm thấy cay đắng gì cả.
“Chúng ta không thể gặp nhau được sao?”
“Ừ. Nên như vậy thì hơn.”
“Mãi mãi?”
“Không phải là mãi mãi, nhưng chỉ một khoảng thời gian thôi.”
Hình như tôi lại đang nói chuyện một mình.
Khói đen và khói trắng. Ánh sáng của đèn đường và bóng tối của công viên. Tôi có cảm giác như mình đang bị dẫn đi, về lại cái thế giới màu xám đó.
1.1Otsuka, quận Bunkyo, thành phố Tokyo.
Himekawa Reiko đang cùng ăn trưa với bác sĩ pháp y Kunioku Sadanosuke ở quán mì soba gần Viện Pháp Y.
“Nhưng mà… không phải rất khó để có thể đốt một thi thể cháy thành than hay sao?”
Món ăn của Reiko là Tenzaru*, còn Kunioku là Mori-soba*. Hôm nay tới lượt Kunioku đãi nên cô cũng cảm thấy tội lỗi một chút. Thế nhưng đời nào có chuyện đến quán này rồi mà không ăn món Tempura nổi tiếng của họ chứ. Mặc dù vậy, cô cũng không thể nào miễn cưỡng bảo Kunioku, người luôn bận tâm về cholesterol, cùng ăn Tenzaru với mình được. Xét cho cùng thì cũng không còn cách nào khác, nên rốt cuộc Reiko đành phải ăn món Tenzaru (tô đặc biệt) một mình.
Kunioku húp nước dùng trong cốc* một cách ngon lành.
“À… mấy tên non kinh nghiệm thường nghĩ chỉ cần đốt xác là xong, nhưng mà làm thế cùng lắm chỉ đến mức độ biến thành tư thế đấm bốc đen thui thôi.”
Cô biết cái gọi là tư thế đấm bốc của những cái xác bị thiêu. Cô cũng không biết tên gọi nào chính thống hơn, nhưng tư thế này còn có cách gọi khác là ‘tư thế võ sĩ’. Đây là hiện tượng xảy ra khi trạng thái co rút bởi nhiệt của cơ gấp và cơ duỗi khác nhau. Tức là những xác chết cháy thường có tư thế lưng gập lại và tứ chi co quắp về phía trước.
Bây giờ nhiều tên giết người chọn xử lý xác chết bằng cách đốt. Tuy nhiên, việc một sĩ quan cảnh sát như Reiko nói ra chuyện này cũng thật là kì lạ, nhưng thực ra đó không phải là một phương pháp tối ưu cho lắm. Việc đốt xác chết đến khi nó hoàn toàn hóa thành than, nếu không tìm được thứ gì đó có nắp đậy thật to, là chuyện không thể. Vì thế, cho dù có đốt xác ở nơi đất trống chẳng hạn thì nhiều lắm tử thi cũng chỉ co lại thành tư thế đấm bốc như đã đề cập ở trên, trớ trêu thay, điều này lại càng làm cho thể tích thi thể lớn hơn nữa. Ngoài ra, cô đã từng nghe được rằng khi đốt xác, các cơ quan nội tạng trong cơ thể khô lại vì nóng, nên trái lại, quá trình biến đổi sau khi tử vong rất ít. Đằng nào cũng thế, đó không phải là một phương pháp xử lý xác chết hợp lý.
Ngay cả việc ngụy trang án mạng thành một vụ chết cháy cũng vô ích. Bởi vì người chết không thở được nên đương nhiên cũng không hít khói vào. Khi giải phẫu thi thể, nếu khí quản không bị ám đen muội than thì lập tức cảnh sát sẽ xác định được đó là án mạng, hoặc ít nhất là đã chết trước khi bị cháy. Hành vi đốt thi thể, dù là chết tự nhiên, bản thân nó cũng đã vi phạm điều 190 trong Bộ luật Hình sự, và sẽ bị xử lý với tội danh xâm phạm thi thể.
“Hầy, gần đây bác có khám một thi thể bị cháy thành than hoàn toàn đấy. Nói ra đau lòng lắm, đó là một đứa trẻ bị té vào lò thiêu. Khó khăn lắm mới biết được đứa trẻ còn sống khi bị ngọn lửa bao trùm, nhưng vẫn chưa thể xác định được đó có phải là tai nạn hay không. Hình như kết luận cuối cùng của Sở là tai nạn thì phải.”
Mỗi tháng một hoặc hai lần, cô sẽ dùng bữa với bác Kunioku như thế này. Có khi là ở một nhà hàng món Pháp sang trọng, khi là quán gà nướng ở trong hẻm, cũng có lúc là một quán mì ramen. Thế nhưng chủ đề lúc nào cũng xoay quanh các thi thể dị thường.
Lần trước, tại một nhà hàng Ấn Độ cao cấp, cô được nghe kể về một loại kí sinh trùng amip sống trong những hồ nước ngọt vào mùa hè có tên gọi là Naegleria Fowleri. Bằng cách nào đó chúng chui trực tiếp vào não thông qua đường mũi, sinh sôi nảy nở, đến cuối cùng khiến não tan ra thành một đống bầy nhầy. Trong hai nạn nhân nhiễm Naegleria Fowleri trong nước, người thứ hai là cư dân ở thành phô này.
Đương nhiên cảnh sát đã kết luận đó là cái chết do tai nạn, thế nhưng cả Reiko và Kunioku thậm chí còn cân nhắc đến khả năng ứng dụng nó vào một vụ án mạng.
Kunioku rót nước dùng vào cốc.
“Nói ra thật đau lòng nhưng bác không thể đối mặt với gia đình mất đi đứa trẻ được. Cặp vợ chồng trẻ gần như phát điên. Nghe đâu rốt cuộc nguyên nhân đứa trẻ té vào lò thiêu là do sự bất cẩn của ông lão ở đó.”
Reiko vừa gật đầu vừa nhìn vào mái tóc bạc bù xù đã trở thành thương hiệu của bác Kunioku. Dù bản thân mình trông già hơn tuổi rõ rệt vậy mà bác lại gọi người liên can trong vụ án là ‘ông lão’, nghe thật buồn cười.
Thế nhưng Reiko rất thích gặp Kunioku, vì ông là một bác sĩ pháp y kì cựu.
Bác sĩ pháp y là một bậc thầy trong nghiên cứu về những cái chết bất thường. Công việc thường ngày của họ là xem xét tất tần tật những cái chết bất thường, từ những ca tử vong trong quá trình điều trị của bác sĩ đến những vụ án mạng rõ như ban ngày. Tai nạn, đột tử chết bệnh tại nhà, tự sát, án mạng ngụy trang tự sát, án mạng ngụy trang chết tự nhiên. Đối với cảnh sát hình sự như Reiko, câu chuyện nào của bác Kunioku cũng vô cùng thú vị.
Đột nhiên bác Kunioku hướng ánh mắt tinh quái về phía cô.
“Hime vẫn chưa có bạn trai phải không?”
Giật mình, cô suýt sặc.
“Thật là… cả bác cũng đừng nói những chuyện như thế này nữa.”
“‘Cả’ nghĩa là sao vậy nhỉ?”
Reiko bặm môi, hừ mũi một cái.
“Bố, mẹ, rồi người làm căng nhất là bà cô bên họ hàng của cháu. Cứ mỗi lần gặp cháu là y như rằng, họ lại bắt đầu ca cẩm: Reiko à, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, đừng có lúc nào cũng chạy loăng quăng bắt cướp như vậy nữa. Năm sau cháu ba mươi là đúng rồi nhưng mà bác có thấy cái đoạn ‘chạy loăng quăng bắt cướp’ là quá đáng không? Hon nữa, dạo này mọi người còn tự tiện lấy ngày nghỉ của cháu làm ngày đi xem mắt nữa chứ. Thật là phiền phức không chịu nổi.”
Kunioku bật cười ra vẻ hào hứng lắm.
“Vậy rồi đầu đuôi buổi xem mắt ra làm sao?”
Reiko cũng tỏ vẻ hí hửng.
“Hồi đầu năm cháu bùng hai lần rồi, lần trước là nhận được điện thoại giữa buổi xem mắt, cháu đi một mạch từ đó tới hiện trường luôn.”
Cả hai phá lên cười xong thì mì soba cũng được bưng đến. Reiko rót đầy nước dùng vào chiếc cốc nhỏ. Máy lạnh trong quán để nhiệt độ hơi thấp. Khi vừa bước vào thì dễ chịu, nhưng bây giờ cô đã cảm thấy lạnh một chút. Thật là đúng lúc, bởi vì cô cũng đang mong có được một thứ gì ấm ấm.
“Nè bác.” Cô cất tiếng, đặt cái cốc vào cạnh mép khay.
“Bác có gì vui mà gọi cháu ra vậy?”
Kunioku cũng bắt chước đặt cái cốc xuống.
“À, bởi vì dùng bữa với Reiko rất vui.”
“Giống như với cháu ngoại ấy ạ?”
“Bất kính quá nha. Giống như với người yêu.”
“Bây giờ là thất lễ với cháu rồi đó ạ.”
Kunioku làm vẻ mặt mếu máo hài hước.
“Hime nói chuyện tổn thương quá… chậc, đến tuổi này rồi mà yêu đơn phương thì chẳng vui gì hết.”
“Còn công việc của bác thì sao ạ? Mấy chục năm giải phẫu những thi thể kì lạ có vui không bác?”
“Ừm, vui lắm. Đến bây giờ mà mỗi ngày vẫn có phát hiện mới. Y học pháp y khác với y học lâm sàng, nó không có những tiến bộ mang tính đột phá. Không có loại thuốc mới, cũng không có công cụ y học tiên tiến nhất. Nếu có thì cũng chỉ là những dữ liệu thu thập bằng việc giải phẫu và kinh nghiệm thực tế. Năng lực tập trung và trực giác được bồi đắp bời kinh nghiệm. Mà kinh nghiệm thì không phải là thứ cho mấy tên lính mới có thể dễ dàng chinh phục. Điểm này rất hợp với sự chậm chạp của bác.”
Đoạn ông lấy cái cốc. Trên mu bàn tay lốm đốm vài vết đồi mồi lớn nhỏ.
“Nếu ví như một vết xước nhỏ trên một viên ngọc thì khuyết điểm duy nhất… có lẽ là lương khá thấp. Bởi vì, xét cho cùng bác vẫn là công nhân viên chức của Sở phúc lợi xã hội. Nếu như mở một phòng mạch hay gì đó, không chừng cuộc sống của bác đã khá hơn rồi, nhưng bác lại thích như thế này. Thỉnh thoảng được dùng bữa chung với Hime, có thể lấy dao mổ ra làm đề tài nói chuyện với cậu Butsu suốt ngày im thin thít, thật kì lạ, bác lại thích cuộc sống như thế này hơn.”
Reiko thật sự xem Kunioku như là một người ông, à nếu vậy thì thất lễ quá, một người bác ruột thịt của mình. Một công việc mà hễ người bình thường nghe tới sẽ nhăn mặt, vậy mà ông có thể nói ‘vui lắm’ không chút do dự. Cô rất thích tính cách đó của Kunioku.
Mình cũng muốn được như thế, cô nghĩ.
Reiko là một trường hợp cá biệt có tốc độ thăng tiến chóng mặt so với cái mác công chức địa phương*. Năm hai bảy tuổi lên cấp bậc trợ lý thanh tra, sau đó không lâu được cất nhắc vào văn phòng chính của Tổng Bộ* và giữ vị trí tổ trướng trong đơn vị điều tra án mạng thuộc đội điều tra số Một.
Một cô gái trẻ tuổi*, thành viên của ban điều tra án mạng, trợ lý thanh tra đảm nhiệm vai trò tổ trưởng. Đương nhiên cô cũng có những cấp dưới lớn tuổi hơn mình. Cô từng nghe thấy xung quanh không ít người xì xầm to nhỏ, họ gọi cô là một ‘con mọt sách’. Chỉ cần cô mắc sai lầm, dù là nhỏ đến đâu, là ngay lập tức những lời chỉ trích gay gắt gấp ba, bốn lần thường ngày của cánh đàn ông lại ập lên đầu cô. ‘Mở mắt nhìn cho rõ đi, hiện trường và bài thi khác nhau lắm’ là lời mỉa mai mà họ vẫn vô tình, hoặc cố ý để cô nghe thấy.
Chắc chắn đây không phải là một môi trường làm việc dễ chịu. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc chuyển đơn vị dù chỉ một lần. Tại sao ư? Đó là vì một phần nào đấy Reiko cảm thấy tự hào về công việc cảnh sát hình sự của mình. À không. Có thể nói là bây giờ ngoài làm cảnh sát hình sự ra cô không thể nghĩ được cách sống nào khác. Cô không thể chạy trốn. Vì thế, nếu được, cô rất muốn mình có thể thốt lên hai từ ‘vui lắm’ giống như bác Kunioku. May thay mọi chuyện rất suôn sẻ với cấp dưới trong tổ Himekawa thuộc đơn vị số Mười, đội điều tra số Một. Phần lớn là nhờ sự chỉ đạo của thanh tra trưởng đơn vị số Mười, Imaizumi – cấp trên của cô, người đã kéo cô về đội điều tra Số Một.
Có được cấp trên và cấp dưới đáng tin cậy như thế, ngược lại cô còn cảm thấy mình thật may mắn trong tổ chức này.
Dù sao thì hiện tại, ngoài văn phòng Tổng Bộ đang là bão tố. Chẳng phải nói đâu xa, chính là cơn bão ‘gái ế’ mà cả nhà đang giáng xuống đầu cô. Có lẽ năm sau sẽ đổi thành ‘bà cô già’, rồi dần dần sẽ được lên chức ‘người già neo đơn’ cũng nên. Bây giờ cô không thể cười xòa cho qua chuyện được nữa rồi.
Công tác điều tra vụ án tên giết người chuyên rình mò nạn nhân xảy ra ở Itahashi đã kết thúc vào đầu tháng 8. Cô đã dùng ba ngày nghỉ quý giá hiếm hoi có được để trải nghiệm bầu không khí vô cùng khó chịu trong ngôi nhà ở Minami Urawa. Hiện tại đang là khoảng thời gian trực ở văn phòng Tổng Bộ. Cô luôn trong tư thế chờ đợi những cuộc gọi yêu cầu tiếp viện khi phát hiện ra bất cứ vụ án mạng nào.
Hôm nay nếu không có bác Kunioku rủ đi ăn, cô sẽ tiếp tục chuỗi sáu ngày liên tiếp túc trực tại văn phòng. Một ngày không có vụ án mạng nào xảy ra, đối với cả thế giới mà nói, là một điều đáng mừng. Thế nhưng đó lại là những ngày đau khổ của cô gái vẫn còn đang phải sống chung với bố mẹ. Nếu không được đứng trong quầy trực (văn phòng điều tra) thì cô lại phải về ngôi nhà ở Minami Urawa. Dạo gần đây, không biết có phải do thần kinh căng thẳng hay không mà sự khó chịu trên khuôn mặt nhăn nhó của mẹ cô càng ngày càng nhiều thêm.
“Aa, ông trời ơi, hãy cho con việc làm đi…”
Chẳng có ông trời nào cẩu thả đến mức tạo công ăn việc làm cho một sĩ quan cảnh sát phụ trách mảng điều tra tội phạm giết người cả. Nếu có thì chỉ là những con quỷ giết người không gớm tay mà thôi.
“Này Hime…”
Kunioku chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi áo Reiko đã reo lên rộn ràng. Cô hớn hở rút điện thoại ra. Đó là cuộc gọi từ Tổng Bộ mà cô đã mong chờ suốt mấy ngày nay.
“Vâng, Himekawa xin nghe.”
“À, là tôi đây. Cô đang ở đâu?”
Vẫn giọng nói ồm ồm như mọi khi của thanh tra trưởng đơn vị số Mười, Imaizumi.
“Otsuka ạ.”
“Đang đi với bác sĩ Kunioku phải không? Thế bây giờ cô có đến ngay được không?”
“Vâng, được ạ.”
“May quá! Chuyện là Kusaka bị đau ruột thừa nên nhập viện rồi.”
“Hả?”
Kusaka Mamoru. Một trợ lý thanh tra tổ trưởng khác trong đơn vị số Mười. Đó là gã đàn ông thứ hai cô ghét nhất trên đời. Dù cùng chung một đơn vị nhưng tổ Kusaka và tổ Himekawa khắc nhau như nước với lửa. Biết tin hắn ta bị đau ruột thừa trong lòng cô thấy hả hê lắm.
“Vậy tổ của tôi sẽ đến hiện trường trước đúng không?”
“Chính xác. Tùy tình hình mà Katsumata có được cử đến đó hay không.”
Katsumata – trợ lý thanh tra tổ trưởng thuộc đơn vị số Năm. Tổ của Katsumata là tập hợp những chuyên gia trong cuộc chiến về thông tin, được gọi nôm na là ‘Sao đỏ trong đội Một’. Dẫu cho có hợp tác với bên đó cũng chẳng được lợi lộc gì. Tin tức nào của bên này đưa ra họ cũng vồ lấy, nhưng tuyệt nhiên không có chút thông tin nào tuồn từ bên đó sang cả. Trên đời, thực sự có một cái tổ như thế đấy. Lắm lúc dù cô đã bắt đầu điều tra trước, nhưng nếu không làm quyết liệt thì chắc chắn sẽ bị bên đó chen ngang vào giành.
“Rõ. Xin hãy cho tôi biết thông tin cụ thể.”
“Hiện trường ở Kanamachi, thuộc quyền hạn của Sở cảnh sát phường Kameari. Tôi chuẩn bị đọc địa chỉ đây.”
“Vâng.”
Cô ghi chú vào sổ rồi nhìn đồng hồ trên tay mình. Từ đây đến Kanamachi chắc tầm năm mươi phút.
“Tôi sẽ đến đó trước 3 giờ.”
“Nhờ cô đấy. Bên đây cũng sắp đi rồi.”
Cô gập điện thoại, đoạn nhìn bác Kunioku đang cười tủm tỉm trước mặt.
“Ôi, nhìn cháu vui chưa kìa.”
Đúng là như vậy. Kể ra cũng hơi lộ liễu một chút, nhưng khi biết mình sắp được đến hiện trường cô cảm thấy hạnh phúc khôn tả.
“Vui gì đâu bác ơi… chỉ là nhờ vậy mà cháu chưa phải về nhà ngay với nhị vị phụ huynh mặt mày lúc nào cũng đằng đằng sát khí thôi ạ.”
Có thể thản nhiên nói lên chữ ‘vui’ thật không dễ dàng chút nào.
1.2Thứ Ba, ngày 12 tháng 8, 2 giờ 37 phút chiều.
Theo tuyến đường sắt JR Joban*, Reiko đến ga Kanamachi.
Nếu đổi tàu sang tuyến Keisei- Kanamachi, đi về phía Nam thêm một ga nữa sẽ đến ngôi chùa Shibamata Taishakuten, một địa danh nổi tiếng nhờ nhân vật anh Tora*. Nhưng hôm nay cô sẽ bắt xe buýt đi về phía Bắc.
Sau khi tra địa chỉ thanh tra Imaizumi đọc qua điện thoại trên bản đồ bỏ túi yêu thích của mình, cô nhận ra hiện trường vụ án ở ngay gần công viên Mizumoto của thành phố. Công viên Mizumoto được xây dựng ven hồ nước rộng lớn như một dòng sông, có tên là Koaidame. Ở phía bên kia, nằm cách quận Katsushika một khoảng là thành phố Misato của tỉnh Saitama.
Mặc dù tâm trí Reiko không nghỉ ngơi một phút nào, nhưng trước cái nóng ập đến khi vừa bước xuống xe buýt, bất giác cô đứng sững lại.
Một cơn buồn nôn lạnh lẽo cuộn lên.
Mùa hè đáng ghét. Kí ức về buổi tối đáng kinh tởm.
Không sao. Mình đã không còn là học sinh trung học nữa…
Reiko đè nén ‘bóng ma mùa hè’ đang chực trỗi dậy trong lòng. Đó là mình trước đây. Mình của một thời yếu đuối. Những năm gần đây cô cũng cảm thấy khá hơn nhiều. Đặc biệt là từ khi trở thành trợ lý thanh tra, cô đã trở thành người không dễ bị đánh bại. Ý thức của một sĩ quan cảnh sát, niềm kiêu hãnh của vị trí trợ lý thanh tra đã nâng đỡ cô rất nhiều.
Đối với mình bây giờ, chỉ có mấy vết nám vì nắng mới là vấn đề thôi…
Cô khẽ lắc đầu rồi đưa chiếc khăn tay lên trán.
Dù cũng nằm trong số hai mươi ba quận ở Tokyo, nhưng đến khu vực này mới thấy các tòa nhà cao tầng ở đây ít hơn hẳn so với khu trung tâm. Kéo theo đó là bóng râm cũng ít hơn hẳn, vì vậy mà cô càng cảm thấy nóng bức.
Băng qua một con đường lớn xe cộ ngược xuôi tấp nập, cô nhìn thấy mặt hồ trải rộng dưới hàng rào, mênh mông như một dòng sông. Đây có lẽ là khu vực hồ Trong* được ghi chú trong bản đồ. Nói cách khác, đó là một cái hồ câu cá hình tam giác được bao quanh bằng bê tông. Mặt hồ rộng lớn là thế, vậy mà khổ một nỗi nó trông chẳng mát mắt chút nào.
Khoảng chừng hai mươi chiếc thuyền câu hay những con tàu tróc sơn nhỏ nối đuôi nhau dọc theo bờ hồ. Chẳng thấy bóng dáng người câu cá nào. Ngày bình thường nơi này vốn đã vắng, huống chi giờ đang là buổi trưa, cảnh tượng như thế này có lẽ cũng là chuyện đương nhiên.
Sải bước trên con đường hẹp men theo hồ Trong, cô bắt đầu nhìn thấy bóng dáng các sĩ quan cảnh sát hiện lên ở phía trước. Đúng như cô đã ước chừng trên bản đồ, hiện trường vụ án là ở khu vực hồ Trong này. Thế nhưng cô không thấy xe cảnh sát ở xung quanh. Hay là họ đậu xe ở nơi nào khác? Vừa bước đi cô vừa đeo băng tay có dòng chữ ‘Đội điều tra số Một’ lên cánh tay trái.
‘Tổng Bộ / Cấm vào / KEEP OUT’.
Dải dây màu vàng quen thuộc chắn ngang con đường hẹp. Một cảnh sát mặc đồng phục đứng ở đó nhìn Reiko bằng ánh mắt ngờ vực như muốn hất hàm hỏi ‘Gì đây cô kia?’. Nhưng, có lẽ chiếc băng tay đã lọt vào tầm mắt anh ta, viên cảnh sát lập tức đưa tay lên trán, dõng dạc nói ‘Chào sếp’. Dù sao thì cuối cùng người khác cũng nhận ra cô là một thành viên của Tổng Bộ.
Ngay lúc đó, từ phía sau lưng, tuần tra viên – cấp dưới của cô cất tiếng chào.
“Chào tổ trưởng.”
“Ôi chào Kohei, đến sớm quá ta.”
Hình như nhờ mẩu trao đổi ngắn gọn vừa rồi mà viên cảnh sát mặc đồng phục nhận thức được Reiko là tổ trưởng ở Tổng Bộ, hay con hiểu cách khác là trợ lý thanh tra. Sự kính nể dính chặt trên hai gò má cứng đờ giống như cố rũ bỏ hoàn toàn những biểu hiện ban nãy. Mấy chuyện như thế này cô biết rõ như lòng bàn tay.
Reiko cố tình ra vẻ từ tốn lách người qua dải dây đang được viên cảnh sát nâng lên sẵn.
Ừm. Đây chính là điều ngọt ngào nhất của xã hội có thứ bậc.
Cũng giống như quân đội, cảnh sát là một tổ chức có sự phân chia thứ bậc. Khác với chức vụ trong những doanh nghiệp bình thường, giới cảnh sát tồn tại chín cấp bậc. Từ dưới lên lần lượt là tuần tra viên, trưởng tuần tra, trợ lý thanh tra, thanh tra, giám sát thanh tra, giám sát trưởng, giám sát cấp cao, ủy viên cấp cao, giám đốc cấp cao. Trưởng Sở Cảnh sát Phường ngang bằng với trưởng đội điều tra trong Tổng Bộ, và chủ nhiệm của Tổng Bộ lại có vị trí cao hơn giám đốc Trụ sở Cảnh sát Tỉnh.
Thứ bậc giúp những người dù mới gặp nhau lần đầu vẫn có thể xác định được vị trí cao thấp của bản thân, nhờ vậy mà hệ thống chỉ thị nhanh chóng mới được thành lập. Ví dụ như một Ban chuyên án được thiết lập dựa trên sự hợp tác giữa Sở Cảnh sát Kameari và Tổng hành dinh Cảnh sát Tokyo hay thường được gọi tắt là Tổng Bộ, mọi việc cũng vận hành theo chế độ phân chia thứ bậc đó.
Từ phù hiệu trên ngực trái, có thể biết được viên cảnh sát bận đồng phục này là tuần tra. Đây là cấp bậc thấp hơn Reiko hai cấp. Điều đó ám chỉ rằng Reiko là người ‘xuất sắc hơn’ xét trên cả phương diện tuổi tác, giới tính, ngoại hình, kinh nghiệm cũng như nhân cách. Đối với Reiko, sự thật hiển nhiên không cần phải bàn cãi này chính là tấm khiên bảo vệ vững chắc nhất của cô.
Thậm chí còn có thể nói rằng sau khi leo lên được cấp bậc trợ lý thanh tra, xã hội phân chia thứ bậc đơn thuần được gọi là giới cảnh sát này trở nên dễ thở hơn. Dù chỉ là công chức địa phương, nhưng nỗ lực của cô gấp nhiều lần người khác. Nhờ thế cô mới có được cấp bậc này ở tuổi hai bảy trẻ trung. Cũng vì vậy mà cô hay để mặc cho quyền lực của thứ bậc ấy tự do toát ra bên ngoài. Nó là thứ cô có được không phải do may mắn hay quen biết, mà nhờ chính thực lực của bản thân, cho nên cũng chẳng cần thiết phải ngại ngùng hay giữ kẽ.
Dù ai có nói gì đi chăng nữa, mình vẫn là trợ lý thanh tra.
Theo sau Yuda, Reiko hiên ngang tiến vào khu vực trung tâm của hiện trường. Những cảnh sát mặc thường phục đứng hai bên có lẽ thuộc đơn vị phòng chống bạo lực bên Sở Kameari. Chẳng có một ai quen mặt. Cô có thể cảm nhận thấy ánh nhìn chòng chọc hệt như của viên cảnh sát ban nãy, nhưng cô quyết định lơ đi cho xong chuyện. Việc chào hỏi xã giao với họ để sau cũng được.
“Mọi người sao rồi?”
Reiko giữ nguyên tư thế hướng người về phía trước, đoạn hỏi Yuda.
Mọi người ở đây là những viên cảnh sát cấp dưới trong tổ Himekawa, đơn vị số Mười, đội điều tra số Một; trưởng tuần tra Ishikura Tamotsu, bốn bảy tuổi; trưởng tuần tra Kikuta Kazuo, ba hai tuổi; tuần tra viên Otsuka Shinji, hai bảy tuổi. Thêm vào đó là tuần tra viên Yuda Kohei, hai sáu tuổi. Cấp dưới của Reiko tổng cộng có bốn người.
“Anh Tamotsu với anh Kikuta nói là đi xung quanh một vòng với đội điều tra cơ động một chút rồi về. Còn anh Otsuka thì…”
Yuda chỉ về phía trước.
Men theo hồ Trong, cách chừng hai mươi mét, cô nhìn thấy anh chàng đang hì hục buộc dây vào hàng rào phía tay trái và cột điện phía tay phải để giăng một tấm bạt màu xanh dương chắn ngang con đường. Đó là hiện trường phát hiện thi thể, xét về thời điểm thì có lẽ vẫn đang trong thời gian đội điều tra hiện trường của Tổng Bộ tác nghiệp. Từ đây đến chỗ tấm bạt được trải dải băng chỉ lối đi màu vàng để bảo vệ hiện trường. Người con trai đang từ đó chạy bước nhỏ về phía cô là tuần tra viên Otsuka.
“Chào tổ trưởng.”
Cậu chào Reiko trong hơi thở đứt quãng.
“Tình hình sao rồi?”
“Tôi thấy cũng sắp xong rồi.”
“Tổ khám nghiệm nào vậy?”
“Tổ của anh Komine.”
Tổ trưởng thuộc đội điều tra hiện trường, Komine. Cô không ưa gã cho lắm, nhưng nhờ kinh nghiệm dày dạn nên gã là một tay rất cừ.
“Thi thể như thế nào?”
“Chuyện đó thì…”
Otsuka và Yuda thoáng đưa mắt nhìn nhau.
“Tổ trưởng nên trực tiếp đến xem thì nhanh hơn ạ.”
“Ô, vậy à.”
Lần này đến lượt Reiko bước đi trên dải băng chỉ đường. Otsuka và Yuda cũng bám theo sau. Ở hai bên đường, các nhân viên khám nghiệm hiện trường của Tổng Bộ và Sở Cảnh sát lui cui đứng lẫn với nhau, chăm chú làm việc của mình để không bỏ sót bất kì thứ gì kể cả một hạt bụi nhỏ cũng có thể là manh mối lần ra kẻ thủ ác. Những người nhìn thấy Reiko và khẽ chào là các nhân viên trong đội điều tra hiện trường ở Tổng Bộ. Còn những nhân viên trong đơn vị khám nghiệm thuộc Sở Cảnh sát lại nhìn cô bằng ánh mắt chẳng rõ là bàng quan hay nghi ngờ.
Nhóm của Reiko dừng lại trước tấm bạt.
“Tôi là Himekawa thuộc đơn vị số Mười. Tôi có thể vào được không tổ trưởng Komine?”
“À, ờ…”
Giọng nói trầm trầm ỉu xìu vọng lại. Reiko vén tấm bạt màu xanh đến nhức mắt, nhìn vào bên trong.
Nếu nhìn thẳng từ phía này thì tấm bạt quây thành hình chữ C, mép rũ xuống phía bên kia của hàng rào hồ Trong. Phía bên phải của nó còn thông với một con đường khác. Nói cách khác, hiện trường nằm ở giao điểm của chữ T. Bề ngang con đường có lẽ chỉ đủ để một chiếc xe hơi bình thường cố gắng lắm mới lách qua được.
Nhìn quanh một lượt, bên trong tấm bạt chỉ toàn là các nhân viên đội điều tra hiện trường đang đứng, chẳng có cái gì nhìn giống như thi thể cả. Tuy nhiên, khi nhìn kĩ cô thấy giữa hàng rào của hồ Trong và con đường, trên một bụi cây nhỏ hẹp, có một vật gì đó vắt ngang qua. Một túi bạt màu xanh dương to cỡ một người lớn.
“À, vào đây.”
Komine hất hàm ra hiệu. Reiko vừa luồn người dưới tấm bạt vừa nhìn cái túi bạt màu xanh.
“Đây là nạn nhân à?”
“Ờ.”
“Tại sao túi bạt này…”
“Muốn biết hả? Hỏi hung thủ đi.”
Bởi vì cô không quen với túi bạt màu xanh dương này cho lắm nên đã nghĩ ngay đến giả thuyết là do đội khám nghiệm làm. Nhưng nếu nghĩ kĩ thêm chút nữa thì chẳng đời nào họ làm những chuyện như vậy.
“Cái xác bị bỏ lại trong tình trạng thế này à?”
“Đúng hơn là ở hai bên cổ, xung quanh khuỷu tay, hông, và vùng đầu gối bị trói chặt bằng sợi dây này.”
Thứ Komine nói đến là sợi dây ni-lông màu trắng mà các nhân viên khám nghiệm trẻ tuổi đang cầm. Nó là thứ vô cùng có ích trong việc buộc giấy báo cũ hay dọn nhà. Bây giờ đội khám nghiệm đã cẩn thận cắt ra và bó tròn lại.
Reiko tiến một bước lại gần thi thể.
“Tôi xem được chứ?”
“Xin mời.”
Komine mặt mày cau có, gỡ lớp bạt quấn quanh thi thể. Trong căn phòng nhỏ màu xanh, trắng, đỏ, nâu, đen, tím… trước mắt cô là thi thể lốm đốm màu sắc như các họa tiết trên quần áo ngụy trang.
Bất chợt Reiko nhăn mặt.
“Được một thời gian rồi nhỉ?”
“Ờ, ngửi mùi thì biết. Cũng kha khá rồi đó.”
Cô quan sát kĩ thi thể.
Vì xác chết đang ở tình trạng khỏa thân nên không khó để biết giới tính nạn nhân là nam. Tuổi độ khoảng ba lăm, chiều cao cỡ 170 cm, thân hình tầm trung. Từ mặt đến nửa thân trên có vô số những vết cắt nhỏ, máu khô quánh lại bết chặt khắp cơ thể. Đa số là các vết hằn và trầy xước. Cô nhìn thấy ở miệng vết thương có lẫn vài thứ gì đó lấp lánh, nhưng không có cái nào là vết thương chí mạng.
Vết thương chí mạng, có lẽ là ở cổ họng. Vết cắt xé toạc động mạch cảnh được gây ra bởi một lưỡi dao bén ngót. Thế nhưng thứ kì dị hơn cả chính là vết rạch lớn từ dưới cơ hoành đến tận xương chậu. Có lẽ là bị rạch sau khi tử vong, bởi vì so với vết cắt ở cổ họng mép của vết rạch không co lại nhiều lắm. Một điều kì lạ nữa là ở nửa thân dưới hầu như không có vết thương nào.
Komine tằng hắng một cái.
“Vết rạch sau khi tử vong, độ khoảng hai ngày trước.”
“Nguyên nhân tử vong là mất máu ạ?”
“Có lẽ. Đây là vết thương chí mạng.”
Komine chỉ tay vào cổ họng của thi thể rồi ngay lập tức di chuyên sang ổ bụng.
“Vết này là sau khi tử vong… à mà chuyện này với người cuồng xác chết như cô thì chẳng cần nói cũng biết nhỉ.”
Cuồng xác chết? Tôi á?
Cơn giận sôi gan bùng lên, nhưng cô vẫn gắng kiềm nén và tiếp tục hỏi.
“Cái thứ lấp lánh này là…?”
“Mảnh thủy tinh. Chưa chuyển cho phòng phân tích điều tra xem nên cũng chưa thể nói được gì, nhưng trong tình huống xấu nhất, có lẽ chỉ là kính cửa sổ bình thường. Nếu vậy thì e rằng cả tấm bạt lẫn sợi dây ni-lông đều sẽ tốn khá nhiều thời gian và công sức để xác minh.”
Tấm bạt màu xanh dương này là thứ sử dụng một lần rồi bỏ có đầy ở các công trình xây dựng. Cô thường bắt gặp những người vô gia cư nhặt về sử dụng để làm lều. Nếu tấm bạt ấy tình cờ là hàng hóa của một hãng sản xuất có số hàng xuất bán ít ỏi thì tốt quá, thế nhưng nếu là sản phẩm đại trà, việc lần theo cả quá trình tới khi đến tay hung thủ sẽ rất khó khăn. Hiện tại, xét từ tấm bạt đến sợi dây ni-lông, điều duy nhất có thể thấy bây giờ là hung thủ đã tính toán kĩ lưỡng từ trước.
Reiko nhìn xuống khuôn mặt của nạn nhân. Áp sát đến mức tưởng như có thể hôn được thi thể.
“Lại nữa rồi đấy…”
Komine thiếu điều muốn phun ra hai chữ ‘Biến thái’. Nhưng đây là cách giao tiếp với nạn nhân trong toàn bộ khả năng của Reiko.
Đó là một phép lịch sự không thể thiếu và cũng không thể nào lược bỏ được.
Nói cho tôi biết đi. Xin hãy chỉ cho tôi điều anh thấy vào phút cuối đời.
Xác người đàn ông đã chuyến từ trạng thái co cứng sang mềm trở lại*, khuôn mặt không biểu cảm, đôi mắt đục ngầu vẫn mở hé một nửa, ánh nhìn dừng lại ở một điểm nào đó trong không trung. Dù vậy, đôi khi các thi thể cũng nói lên nỗi sợ hãi hay bày tỏ niềm tiếc nuối của mình. Còn người đàn ông này thì sao? Có thể anh ta từng hối tiếc, buồn phiền, sợ hãi hay tức giận chăng?
Anh không nghĩ gì hết sao?
Lần này, xác chết ngay trước mắt chẳng nói gì với cô cả. Nếu là Kunioku, chẳng biết ông có thể ‘đọc’ ra được gì từ tử thi này không. Nạn nhân này rõ mười mươi là bị giết hại. Bởi vì thi thể thuộc đối tượng của giải phẫu tư pháp, nên nơi chuyển đến khám nghiệm sẽ là khoa Pháp y của trường đại học, không phải là Viện Pháp Y*. Đến tận bây giờ mà còn nhầm lẫn hai ranh giới đó thì ngượng chết. Nếu là Kunioku, có khi bác ấy có thể bàn chuyện phiếm với thi thể này luôn đấy, vậy mà…
Vừa mới chia tay Kunioku ban nãy mà giờ đây cô lại cảm thấy nhớ bác ấy rồi.
Thu thập thông tin. Công tác lấy tin từ những nơi xung quanh hiện trường không trừ một ngõ ngách nào. Đó là bước điều tra đầu tiên và cơ bản nhất.
Kikuta hô lệnh tập hợp những điều tra viên đang đứng tản mác quanh hiện trường.
“Tập hợp!”
Trong tổ Himekawa, việc hô hiệu lệnh là nhiệm vụ của anh. Lúc Reiko mới trở thành tổ trưởng, cô đã từng có một phen xấu hổ ghê gớm. Chả là khi cô nàng miễn cưỡng cố gắng hô to hiệu lệnh, giọng của cô lại lạc hẳn sang một tông khác. Từ đó trở đi, việc hô hiệu lệnh lúc nào cũng được Kikuta làm thay. Một cảnh sát lớn tuổi hơn cô một chút, tính tình ngay thẳng, luôn ở bên cạnh giúp đỡ Reiko. Thêm vào đó anh còn là nhân viên cấp dưới bự con nhất và đáng tin cậy nhất của Reiko. Trưởng tuần tra Kikuta Kazuo.
“Đội Một, cơ động, đứng ở hàng trước. Nhanh nhanh lên!”
Reiko im lặng chờ hàng lối sắp xếp ngay ngắn.
Bây giờ sẽ tiến hành việc ‘phân chia khu vực’ để thực hiện công tác thu thập thông tin. Mỗi nhóm hai người, gồm một người của Tổng Bộ và một người của Sở Cảnh sát, sẽ đi hỏi tin tức trong phạm vi mình đảm nhiệm. Sau khi đếm số lượng điều tra viên, đội Một Tổng Bộ có bốn người, cơ động có sáu người, còn Sở Cảnh sát…
“Sở Cảnh sát có mười một người đúng không?”
Reiko nói với thanh tra Imaizumi đang đến từ phía sau.
“Này, cô cũng vào hàng đi.”
“Vâng.”
Reiko bước đến trước hàng lẻ ra một điều tra viên của Sở Cảnh sát. Rồi thì…
“A!”
Vừa nhìn thấy mặt người đó, cô bất ngờ kêu lên. Kikuta đứng bên cạnh cũng nhìn qua phía này.
“A a! Thằng… thằng quỷ này sao lại…”
Ngón tay Kikuta run run chỉ vào hắn ta.
Tay điều tra viên cười nhăn nhở.
“Ủa? Hả… bất ngờ quá ha.”
Hắn làm điệu lè lưỡi.
Ioka Hiromitsu. Trưởng tuần tra đã cùng hợp tác điều tra vụ án mạng xảy ra trong khu vực quản lý của Sở Cảnh sát phường Setagaya cuối năm ngoái. Xét về tuổi tác thì chắc chắn là hắn hơn Reiko một hoặc hai tuổi gì đó. Xin nói thêm là ‘trưởng tuần tra’ không phải là cấp bậc chính thức của hắn ta, thật ra nếu xét trên cấp bậc, hắn chỉ ngang với cấp tuần tra viên.
“Kh… khoan đã, cái tên này… ở đây đâu phải là Setagaya.”
Ioka gãi đầu.
“À, sau vụ án đó độ khoảng tháng 4 tôi chuyển sang Sở Cảnh sát ở Oji. Rồi từ đó lại chuyển về đây, từ tháng trước tôi đã bắt đầu làm phiền mọi người ở đây rồi.”
Thì ra là thế. Một người đàn ông có khuôn mặt ấn tượng với đôi mắt lồi, hàm răng hô, thêm vào đó là đôi tai vểnh, cùng chất giọng Kansai sặc mùi dối trá rất đặc trưng.
“Sao anh chuyển chỗ làm nhiều vậy?”
“Bởi vì mấy sếp ở các Sở Cảnh sát khu vực rất mong có được năng lực điều tra của tôi, chứ còn gì nữa.”
“Không có chuyện đó đâu. Chắc là anh đã làm gì cho mấy sếp ở đó ghét đúng không?”
“Này Himekawa, trật tự nào.”
Cô ngoảnh lại, Imaizumi tay cầm bảng kẹp tài liệu, dáng đứng nghiêm nghị.
“Tôi xin lỗi.”
Cô lấy lại sự điềm tĩnh rồi bước vào hàng. Nhác thấy Ioka đang cười tủm tỉm, cô lườm hắn, hắn lập tức đáp trả bằng một cái đá lông nheo vụng về.
Vậy đấy. Người đàn ông này chẳng cần bận tâm đến cấp bậc trưởng tuần tra của mình mà chỉ toàn mải mê nói chuyện linh tinh với Reiko, có khi còn tán tỉnh cô nữa. Tuy rằng Ioka không phải là người xấu, nhưng lại là một tuýp người khá lạ lẫm đối với tổ chức được gọi là cảnh sát này.
“Khu Một, Himekawa. Từ nhà số một đến số tám trong tổng số bốn mươi hộ.”
“Đã rõ.”
“Đã…à…a…rõ…ò…o.”
Kết thúc buổi tập hợp, Kikuta, một người vốn cực ghét mấy trò giỡn hớt vô duyên nên suýt chút nữa đã tẩn Ioka mấy chập. Công nhận là bản năng cảnh sát hình sự của hắn không phải tệ, nhưng ngoài điều đó ra, hắn lại có quá nhiều thói xấu. Thôi thì cũng không còn cách nào khác, đành phải đặt cuộc điều tra lần này lên hàng đầu vậy.
Sau khi được phân công khu vực xong, mười một nhóm, hai mươi hai điều tra viên bắt đầu tản ra đi thu thập thông tin. Khi Kikuta rời đi, anh không quên tặng cho Ioka một ánh nhìn đe dọa.
“Ai cha, tụi mình cũng đi thôi, tổ trưởng Reiko.”
Ioka ra điệu xoa xoa hai tay trước mặt.
“Đừng gọi tên tôi tự nhiên như vậy*.”
“Tôi gọi quá chuẩn luôn còn gì. Quan hệ của tụi mình có phải xa lạ gì đâu.”
“Anh đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm nữa.”
“Ầy, đừng lạnh lùng như vậy chứ.”
“Thôi anh ra hồ câu cá một mình hay gì đó luôn đi.”
Chẳng biết có phải Ioka muốn chọc cho Reiko nổi điên hay không mà anh chàng làm bộ đứng thả câu về phía hồ Trong thật.
Vậy đấy. Tay này khùng đến mức đáng ganh tị.
Khu vực cô chịu trách nhiệm thu thập tin tức được định sẵn là càng gần hiện trường càng tốt. Đơn giản là vì lượng thông tin nhiều nên dễ lập công hơn. Việc Reiko đảm bảo được phân khu vực như vậy cũng chính vì lý do cô là trợ lý thanh tra. Tuy nhiên, sự phân chia này không liên quan gì đến thứ bậc cả.
Điều tra án mạng là lĩnh vực chuyên môn của đội điều tra số Một. Vì vậy đương nhiên, quyền quyết định nằm ở đội Một, còn đội điều tra cơ động sẽ ở dưới một bậc. Nhân viên đội Một sẽ là thành phần được ưu tiên nhất, tiếp đến là đội cơ động. Càng xuống những tổ đội nhỏ hơn, khu vực phân công sẽ ngày càng xa hiện trường. Lần này Ioka được ghép cặp với Reiko – Tổ trưởng đội điều tra số Một có thể nói là điều rất may mắn đối với vị trí điều tra viên quèn thuộc Sở Cảnh sát của hắn.
“Tôi thật may mắn khi được phân công với tổ trưởng.”
Tuy nhiên, trong những lời đó chứa đựng một âm hưởng ngọt ngào chẳng hề phù hợp với ngữ cảnh. Dù chưa làm gì cả, nhưng vừa nghĩ đến việc phải làm việc chung với tên này trong suốt quá trình phá án, cô đã thấy mệt mỏi vô cùng.
“Chúng ta bắt đầu từ người đầu tiên phát hiện ra thi thể đi.”
Reiko thở dài, vừa lắc đầu vừa quay lưng về phía Ioka.
Cô lại chui dưới tấm bạt che chắn hiện trường, đoạn đi tắt qua con đường phía bên tay phải, ở đây cũng có trải dải băng dẫn đường màu vàng, xung quanh các nhân viên khám nghiệm vẫn đang tiếp tục công việc của mình. Phía trước là một hàng xe cảnh sát, đa số là xe bán tải nhỏ và xe cảnh sát chìm của cơ động. Trên đường có một đường đi bộ và một máng dẫn nước hẹp. Có lẽ nó thông với hồ Koaidame của công viên Mizumoto.
Người đầu tiên phát hiện ra cái xác là một bà nội trợ trong căn nhà đối diện với hiện trường. Khi cô nhấn chuông trên cánh cổng có treo bảng tên nhà ghi ‘Hirata’, một người phụ nữ trung niên dáng người hơi thấp, thân hình đầy đặn ló mặt ra. Có lẽ là bà Hirata.
“Xin lỗi, tôi là nhân viên của Tổng Bộ.”
Cô đưa giấy tờ ra, người phụ nữ nhíu mày khó chịu ra mặt, gật đầu rồi nhìn Reiko.
“Nếu là chuyện đó thì tôi đã kể hết cho mấy cậu tuần tra ở đồn cảnh sát rồi.”
Tuy rằng người phụ nữ nói như thể ‘cảnh sát các cô đang làm phiền tôi lần thứ hai trong ngày rồi đấy’, nhưng trong đôi mắt ấy, nỗi ác cảm dành cho Reiko có thể thấy rõ mồn một. Nỗi ác cảm dành cho một cô gái trẻ, có chức vị, và thân hình cao ráo.
Có khi bà ấy còn nghĩ ‘cô đừng tưởng cô đẹp một chút mà lên mặt nhé’ cũng nên. Chà, biết đâu đấy.
Reiko cố giữ nét mặt không đổi.
“Vâng. Chúng cháu cũng biết thế. Xin lỗi vì làm mất thời gian của cô, nhưng mà bây giờ chúng cháu có thể phiền cô kể lại tường tận sự việc một lần nữa được không ạ? Vả lại chúng cháu cũng có vài điều muốn hỏi nữa ạ.”
“Hả…”
Người phụ nữ mở cổng rồi mời cả hai vào nhà với gương mặt khó chịu.
“Tôi xin phép.”
Chẳng biết có phải vừa mới được phun nước không mà khoảng sân bé nhỏ in bóng cây mát mẻ vô cùng. Ngôi nhà cũng không phải là mới, nhưng được quét dọn cẩn thận và chăm chút đến tận cổng nên vừa bước vào đã có cảm giác sạch sẽ, thoáng mát.
“Mời vào.”
Vừa được dẫn vào phòng khách có máy lạnh mát rượi, Ioka bất thình lình giơ tay lên.
“Cô ơi. Phiền cô quá, nhưng cô có thể lấy cho cháu một ly nước lạnh được không ạ? Cháu khát quá.”
Reiko theo phản xạ thụi vào hông Ioka một cái.
Này, thôi ngay đi.
“Được thôi. Vậy giờ cô cậu ngồi ở đây trước đi.”
Người phụ nữ mời cả hai ngồi vào ghế sô pha, đoạn đi về phía nhà bếp.
“Anh kia, sao đột nhiên nói linh tinh gì vậy?”
Reiko ghìm giọng rồi lần này thúc hắn bằng cùi chỏ.
“Linh tinh gì chứ, tôi khát nước thôi mà…”
Riêng chuyện đến tận nhà thế này thôi đã khiến người ta khó chịu rồi, chẳng biết hắn ta nghĩ gì mà vừa bước vào nhà đã đòi hỏi nước lạnh như vậy. Nếu khiến người ta cảm thấy bực bội hơn nữa thì làm sao đây.
“Thật ra, nhà tôi còn có bia lạnh nữa. Nhưng tôi nghĩ cả hai đang đang trong giờ làm việc nên thôi.”
Trong lúc cô mông lung suy nghĩ thì bà Hirata đã trở lại với nụ cười hiền hòa khiến cô cũng phải bất ngờ.
“Cháu xin ạ.”
Sau khi Ioka uống một hơi cạn ly trà lúa mạch, hắn trông hớn hở một cách kì lạ, lại còn toan rót cốc thứ hai.
Rốt cuộc… chuyện gì đang xảy ra đây…?
Thậm chí còn có màn nói chuyện phiếm nữa.
“Ngoài trời nóng quá cô ha. Đúng rồi, cháu chịu không nổi luôn đó. Mùa này thật dã man. Thật lòng, cháu chỉ muốn mấy vụ án xảy ra vào lúc nào đó mát mẻ hơn cơ. Nhưng mà làm sao có chuyện đó được. A ha ha ha ha.”
Anh có bị điên không?
Reiko hắng giọng, chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người.
“À… xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng trước hết cháu có thể hỏi một chút về thành phần gia đình mình được không ạ?”
Ngay lập tức, nét mặt người phụ nữ lại quay về biểu cảm khó chịu ban đầu.
“Hở… à để xem, chồng tôi là công nhân viên chức bình thường thôi. Con trai tôi, hiện là sinh viên. Còn bố chồng tôi nữa. Bây giờ ông cụ đang đi đến nhà văn hóa. Và tôi.”
“Con trai cô thì sao ạ?”
“Nó ra ngoài có việc rồi.”
“Vậy ạ. Con cô chỉ có một mình thôi ạ?”
Người phụ nữ tỏ vẻ cảnh giác.
“Ừ. Nó còn đi học, độc thân nên…”
Hẳn là do cách hỏi của Reiko hơi tệ.
“À không, ý cháu không phải thế, em ấy là con một ạ?”
Người phụ nữ tròn mắt ‘A, ra vậy’, rồi chẳng hiểu sao quay sang nhìn Ioka tươi cười
“Tôi có hai người con trai, thằng lớn tốt nghiệp đại học rồi, giờ đang ở kí túc xá của công ty. Cũng ngay ở Utsunomiya thôi, phải chi nghỉ lễ Obon* hay dịp nào đó nó ghé về nhà thì tốt biết mấy, nhỉ?”
Ioka cũng mỉm cười đáp lại ‘Ngày lễ về nhà là nhất rồi’.
Nghỉ lễ Obon à.
Một khi đã làm một công việc có giờ giấc và lịch trình trái khoáy với người đời thế này, dần dà bạn sẽ quên hết những ngày lễ tết như thế. Ở những công ty bình thường khác, có lẽ tất cả nhân viên đều được cho nghỉ vào dịp Obon rồi. Theo lệ thường thì như thế nào nhỉ? Mặt bằng chung khoảng chừng năm ngày nghỉ dài, bắt đầu từ ngày mai chăng.
“Vậy bác trai đang ở công ty hả cô?”
“Ờ. Bên đó thì ngược lại, công ty nước ngoài nên làm gì có nghỉ lễ Obon.”
Reiko vừa gật đầu v