
Trùng Sinh Chi Phúc
Tổng số chương: 122
Buổi sáng sớm, sương vẫn còn chưa tản trong không khí, ánh dương quang vẫn là mờ nhạt đã thấy có một nam tử đứng ở nguyệt môn Điềm viên. Chỉ thấy nam tử một thân y phục phổ thông hạt sắc, vải cũng là loại bình thường, nhìn qua không có gì bắt mắt, nhưng khí chất từ trên người hắn toát ra lại khiến người có thiện cảm nhưng e ngại đến gần vài phần.
Đỉnh đầu có một búi tóc gọn gàng được cố định bằng băng dải cùng màu. Tóc còn lại được xõa ra đen mượt như thác bay loạn trong gió sớm. Dược sương gỗ trên vai phải rộng của hắn cũng bị một phần tóc cuốn vào.
Trên mặt hắn có một băng dải trắng quấn quanh mắt, da thịt xung quanh băng dải còn lộ ra vết tích lòi lõm nhăn nhúm như là bị lửa thiêu qua vậy. Sóng mũi cao cao, đôi môi mỏng nhuận hồng khép hờ trông rất câu hồn, chỉ là hiện tại có chút tái nhợt có lẽ vì đứng ở bên ngoài khá lâu. Trên gương mặt hắn tràn đầy lo lắng hướng vào gian chính bên trong Điềm viên.
Một tay xuôi bên người nắm dây dược sương, một tay đặt trước bụng, nhưng mười ngón tay lại chăm chú nắm chặt không thả, thể hiện được khẩn trương của hắn. Đôi tai cũng là tập trung thính lực nghe tiếng động xung quanh.
Trong căn phòng lộng lẫy của gian chính Điềm viên, huân hương thơm ngát lưu chuyển trong bầu không khí khiến người thoải mái. Nhưng một nữ tử mười lăm vận y phục nha hoàn lại là sắc mặt khẩn trương. Nàng không ngừng nhúng khăn lụa vào nước, vắt khô, thay chiếc khăn lụa trên trán của nữ tử nằm trên giường.
Nữ tử đang nằm trên giường chừng mười lăm tuổi, sống mũi cao cao, hai gò má tái nhợt cao gầy, nghe được tiếng nước động truyền vào trong tai, các ngón tay của nàng khẽ động. Hàng mi vong vuốt khẽ mấp máy, đôi môi mỏng khô khốc cũng nhẹ nhàng nhấp, chiếc cằm nhọn cũng vì vậy mà khẽ động.
“Nước...nước.” Âm thanh hư nhược lại có chút khàn khàn do cổ họng khô.
Tiểu nha hoàn nghe được lập vui mừng chảy nước mắt lập tức chạy đến bên bàn tròn bên ngoài thính tử, châm một tách trà lại chạy trở về bên giường. Nàng cẩn thận nâng tiểu thư của mình lên đưa nước đến môi của nàng.
“Tiểu thư, nước đây nước đây, người từ từ uống nhuận hầu.”
Nữ tử bên giường mở to đôi mắt sáng ngời như sao nhìn tiểu nha hoàn không chớp mắt. Đôi môi khô khốc lại động: “Ta đang ở đâu?” Mặc kệ ly nước bên môi mình, nàng vẫn là mang suy nghĩ trong lòng ra để hỏi trước.
Tiểu nha hoàn lau nước mắt, sụt sịt mũi nói: “Tiểu thư đang ở trong phòng a, người thật làm nô tỳ lo lắng chết.” Nói xong nàng lại khuyên nhủ: “Tiểu thư dùng chút nước trước đi.”
Nữ tử mở môi nhấp một ngụm, lại tiếp một ngụm, cuối cùng vì khát mà uống cạn sạch ly trà ấm. Nàng đảo tròng mắt nhìn xung quanh phòng lại một lần nữa nhìn tiểu nha hoàn của mình.
Dung mạo này, dáng vẻ này của tiểu nha hoàn nhắc nhở nàng một chuyện, chính là bản thân trùng sinh. Chỉ là nàng vẫn không tin tưởng hỏi: “Thước nhi, có phải Thước nhi không?” Tay nàng không tự chủ giơ lên, áp hai lòng bàn tay lên đôi gò má ửng hồng thấm đẫm nước mắt của Thước nhi.
“Là nô tỳ a, tiểu thư người làm sao?” Thước nhi có chút không hiểu đáp, nhưng nàng lại rất nhanh thì sợ hãi. Sẽ không phải tiểu thư hôn mê một ngày liền cái gì cũng quên chứ.
Nhịn không được nữ tử lại ôm lấy Thước nhi khóc rống một trận thật to.
Đời trước, Thước nhi trước đại hôn của nàng năm ngày liền mất tích, khi tìm được liền đã đoạn khí rất lâu rồi. Thi thể lạnh ngắt có thể do nơi đó lạnh nên vẫn chưa phân hủy, được tìm thấy ở trong hang cụt của một vách núi hoang vu, mà trên thân thể một sợi chỉ cũng không có chứ đừng nói đến y phục. Thứ nàng thấy trên người nàng(TN) chỉ có vết xanh tím đáng sợ thôi, mà lúc đó nàng(TN) vẫn còn mở to mắt.
Sau đó vụ án này mang lên quan phủ truy tra rất lâu cũng không có biện pháp tra ra được, hai năm sau liền khép lại (Luna: cái này nữ chủ không biết). Thước nhi chết không minh bạch khiến nàng cảm thấy rất có lỗi khi đêm đó bảo nàng ta xuất phủ giúp mình mua trà sơn tra.
Hiện nàng lại lần nữa được nhìn thấy Thước nhi rồi. Nếu như Niên Khai Điềm nàng đã trùng sinh liền sẽ không được những chuyện kia phát sinh nữa. Thước nhi thấy tiểu thư như vậy bản thân rất là khó hiểu, lại sợ hãi đến tim sắp rơi ra ngoài. Nàng luôn miệng hỏi nhưng tiểu thư không đáp mà chỉ có khóc lóc không ngừng.
“Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ sợ a.”
Rất lâu sau, Niên Khai Điềm mới sụt sịt mũi buông Thước nhi ra, nàng đưa tay lên lau nước mắt, hỏi: “Người nào mang ta trở về?”
Nàng nhớ được đây là sự kiện nào. Năm nàng mười bốn tuổi, nàng vì muốn theo phụ thân đi áp tiêu nhưng phụ thân không cho nên nàng vừa tuyệt thực vừa đứng dưới mưa để phụ thân động tâm. Đáng tiếc dù cho nàng làm thế nào phụ thân cũng không có đáp ứng.
Mà thực ra, nàng muốn đi áp tiêu cũng không phải vì có hứng thú với nó, nàng chỉ là muốn cùng đại sư huynh Hứa Bộ Nam có thêm thời gian tiếp xúc mà thôi. Đời trước hắn chính là nam nhân nàng yêu thương nhất, cũng là trượng phu của nàng.
Phụ thân nàng Niên Sở Hoằng cùng mẫu thân nàng Khúc thị chỉ có mỗi một nữ nhi là nàng. Nàng chính là thiên kim của Niên gia tiêu cục, là nữ nhân có phúc nhất trong miệng của toàn bộ bách tính ở Lan châu này.
Năm nàng mười lăm tuổi, phụ thân nhận một chuyến áp tiêu lần đó liền không bao giờ trở về nữa. Không chỉ là phụ thân, mà tất cả huynh đệ cũng không một người trở về trừ Hứa Bộ Nam cùng nhị sư huynh Lý Sử Thành một thân thương đến sắp tàn phế, bọn họ là được người qua đường giúp chữa thương rồi đưa về tiêu cục. Đương nhiên tiêu cũng bị sơn tặc cướp trọn, tiêu cục còn bồi thường không ít bạc cho tiêu chủ còn mắc không ít nợ.
Chính vì chuyện này mẫu thân chưởng quản không nổi, kèm theo đang hoài thai cùng tin tức phụ thân mất nữa sức khỏe ngày một không tốt. Chiếu theo lý phải nhanh chóng chọn ra người để chưởng quản tiêu cục, nhưng Niên gia không có nam nhi, mà nàng lại không biết những thứ này.
Điều này cũng có nghĩa là người được chọn phải là nữ tế của Niên gia, phải thú nàng. Mà nàng sớm thầm thương trộm nhớ Hứa Bộ Nam đương nhiên người chọn không ai khác ngoài hắn rồi.
Sau ba năm thủ tang, nàng gả cho hắn. Nói là gả thực chất hắn là phải ở rể Niên gia. Hắn vốn là một tiểu hài tử nhà rất nghèo, trong nhà chỉ có hắn cùng nãi nãi. Phụ mẫu nàng thấy vậy liền thu nhận làm đồ đệ đến hiện tại. Sau khi nãi nãi hắn qua đời hắn liền đến Niên gia ở đến hiện tại.
Chỉ là Niên phủ tao ương không ngừng, ba năm thủ tang qua đi, cứ nghĩ mẫu thân sinh được đệ đệ Niên Tiêu Kiên cùng nàng gả được cho Hứa Bộ Nam là xong. Không nghĩ tới đệ đệ trong một lần chơi đùa ngã xuống hồ chết đuối.Và cái chết của đệ đệ là xảy ra bốn ngày sau đại hôn của nàng, sau ngày tìm được xác của Thước nhi một ngày. Mẫu thân chịu không nỗi cũng ôm bệnh qua đời. Nàng ở Niên phủ như một cái xác không hồn cho đến mười ngày sau bản thân cũng bị hạ độc chết.
Khi mở mắt chính là lúc này rồi. Nàng cũng giống Thước nhi, chết không minh bạch, không biết người hại bản thân là ai. Nếu lão thiên gia đã để nàng trùng sinh, nàng liền truy tra đến cùng quyết không để tiêu cục cùng thân nhân tao ương.
Nghĩ đến đây, đôi mắt ngập hàn khí mở to nhìn về một phương, mười ngón tay của nàng chậm rãi xiếc chặt, túm lấy nệm dày. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được hai tay nàng đang run.
Thước nhi nghe tiểu thư nhà mình hỏi như vậy lại phô thái độ chanh chua ngày thường, âm thanh cũng nâng cao không ít: “Còn không phải tên hạt tử Lương Tuấn Hy kia sao?”
Hễ nhắc đến tên ngốc Lương Tuấn Hy thì hỏa nộ của nàng lại sôi sùng sục bên trong máu. Tên hạt tử đó suốt ngày bám lấy tiểu thư không dứt. Đã sớm nói là tiểu thư chỉ thích mỗi Hứa sư huynh thôi thế mà hắn lại cứ cố chấp không từ bỏ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lần này không nhờ hắn nàng sẽ không thể kịp thời nâng tiểu thư trở về a. Lại nói, do có hắn ở nên mới kịp thời mang tiểu thư từ quỷ môn quan trở về.
Chỉ là tiểu thư không thích hắn thì nàng cũng không thích hắn.
“Lương Tuấn Hy...” Niên Khai Điềm lẩm bẩm niệm cái tên này, tay nàng giơ lên, đặt lưng ngón tay lên trên trên hai phiến môi khép hờ. Mày liễu khẽ chau suy nghĩ suy nghĩ…
Thước nhi mạnh đứng dậy, nộ khí bừng bừng chống hông quát: “Đúng a, cái tên đó thật khiến người chướng mắt a. Hắn đứng ở cửa viện chúng ta không chịu rời đi. Nếu không phải Hoa nhũ nương cùng phu nhân đến khuyên sợ là đêm qua hắn cũng không chịu về a.”
Nói đến đây nàng như nhớ lại gì đó lập tức nâng cao váy dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng. Đứng cách cửa một đoạn nàng chống hông, một tay chỉ ra hướng nam tử đứng ở ngoài nguyệt môn mắng.
“Ngươi lại đến? Tiểu thư sẽ không gặp ngươi đâu, ngươi mau trở về đi.”
Nói xong nàng cũng không quên xua xua đuổi đuổi, vẻ mặt còn là gặp thứ gì chướng mắt lắm vậy. Nghĩ không ra sáng như vậy hắn đã xuất hiện ở nơi này rồi, thật là...dù biết hắn si tình nhưng tiểu thư không thích nha, nàng cũng không có cách khác a.
Nam tử này tất nhiên là Lương Tuấn Hy rồi. Hắn không được Niên Khai Điềm chuẩn cho bước vào viện nên chỉ còn cách đứng ở ngoài nguyệt môn đợi tin tức của nàng thôi.
Niên Khai Điềm biết được Lương Tuấn Hy ở bên ngoài liền hơi nâng giọng nói, trong âm thanh mang theo chút mệt mỏi cùng bất đắc dĩ: “Thước nhi, để hắn tiến đến.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang---
Lưu ý lưu ý, truyện không có yếu tố báo thù, nàng nào thích thì nhảy hố nha
Danh sách chương
- Chương 1 Lần nữa bắt đầu..
- Chương 2 Tính tình đại biến..
- Chương 3 Tự hứa thay đổi..
- Chương 4 Cảm tạ khó nói..
- Chương 5 Hạ định quyết tâm..
- Chương 6 Một thân thương thế..
- Chương 7 Đổi xưng hô đi..
- Chương 8 Mở miệng khiêu chiến..
- Chương 9 Cảm thấy trống trải..
- Chương 10 Không nói ra được..
- Chương 11 Lễ khinh ý trọng..
- Chương 12 Trù nghệ đặc biệt..
- Chương 13 Nàng lại giận hắn?..
- Chương 14 Không gặp người nào..
- Chương 15 Niên phủ có trộm..
- Chương 16 Ấm áp thấu tâm..
- Chương 17 Cùng tìm manh mối..
- Chương 18 Tam nhân chi tình..
- Chương 19 Con mắt đáng hận..
- Chương 20 Đắt như vậy a..
- Chương 21 Sợ tội tự sát..
- Chương 22 Mất hết uy tín..
- Chương 23 Lần đầu áp tiêu..
- Chương 24 Lọt vào phỉ ổ..
- Chương 25 Mở lời cầu thú..
- Chương 26 Tiếp tục lên đường..
- Chương 27 Cẩn thận trúng độc..
- Chương 28 Kinh thành phồn hoa..
- Chương 29 Dạo kinh thành..
- Chương 30 Đều đã có chủ ý..
- Chương 31 Vị chua nồng nặc..
- Chương 32 Có tướng phu thê..
- Chương 33 Bị nhìn trúng rồi..
- Chương 34 Lễ vật tâm đắc nhất..
- Chương 35 Mua y phục..
- Chương 36 Người có tiền thật tốt..
- Chương 37 Ăn nhầm thuốc nổ rồi..
- Chương 38 Không tiện từ chối..
- Chương 39 Nữ nhi là khó hiểu nhất..
- Chương 40 Điềm điềm xảy ra chuyện..
- Chương 41 Lừa người dối mình..
- Chương 42 Tâm trạng hỗn loạn..
- Chương 43 Thăm bệnh bệnh hay quấy rối..
- Chương 44 Truy vấn..
- Chương 45 Nhất kích xuyên tâm..
- Chương 46 Tâm ý của đại sư huynh..
- Chương 47 Yêu cầu kỳ quái..
- Chương 48 Phát hiện manh mối..
- Chương 49 Cảnh cáo..
- Chương 50 Lễ vật sinh thần..
- Chương 51 Tâm tình tan nát..
- Chương 52 Có chút dao động..
- Chương 53 Khiêu khích..
- Chương 54 Quyết định xuống nước..
- Chương 55 Sự thật trước mắt..
- Chương 56 Tâm ý tương đối..
- Chương 57 Không mắc mưu nữa..
- Chương 58 ‘mượn tạm’ mang về..
- Chương 59 Cứu người gặp nạn..
- Chương 60 Tự có ý nghĩ..
- Chương 61 Bất chấp hoàn cảnh..
- Chương 62 Suy nhược từ nhỏ..
- Chương 63 Áp tiêu gặp nạn..
- Chương 64 Có mỹ nhân ngư..
- Chương 65 Truy bắt hung thủ..
- Chương 66 Đại công cáo thành..
- Chương 67 Hắn đang nói gì?..
- Chương 68 Để ta suy nghĩ..
- Chương 69 Chấp nhận..
- Chương 70 Cùng nhau xuống phố..
- Chương 71 Bất ngờ trong bất ngờ..
- Chương 72 Tỷ muội ẩu đả..
- Chương 73 Không tin, làm khó..
- Chương 74 Thách thức thành thân..
- Chương 75 Lưỡng tình tương duyệt..
- Chương 76 Chính miệng thú nhận..
- Chương 77 Đồng sinh cộng tử..
- Chương 78 Tân hôn mới tính..
- Chương 79 Cố sự thuở nhỏ..
- Chương 80 Trở về tiêu cục..
- Chương 81 Hạ tràng thê thảm..
- Chương 82 Cha nương thiên vị..
- Chương 83 Cục diện rối rắm..
- Chương 84 Cùng làm bánh trung thu..
- Chương 85 Mang đi không được thì hủy..
- Chương 86 Nhạn thanh xuất giá..
- Chương 87 Cố sự chưa từng kể..
- Chương 88 Đoạt thân..
- Chương 89 Tố khổ..
- Chương 90 Nỗi lòng..
- Chương 91 Đáp ứng..
- Chương 92 Người lạ bái phỏng..
- Chương 93 Thân phận chân chính..
- Chương 94 Cự tuyệt..
- Chương 95 Đỗ vỡ..
- Chương 96 Tiếp nhận..
- Chương 97 Hỉ sự..
- Chương 98 Áp ‘tiêu’..
- Chương 99 Thử độc..
- Chương 100 Đối mặt..
- Chương 101 Quyết tuyệt..
- Chương 102 Dụng ý..
- Chương 103 Cảnh cáo..
- Chương 104 Ý xấu..
- Chương 105 Áy náy..
- Chương 106 Thăm dò..
- Chương 107 Nói rõ..
- Chương 108 Tranh cãi..
- Chương 109 Biểu diễn..
- Chương 110 Buông tay..
- Chương 111 Hồi gia..
- Chương 112 Trống trải..
- Chương 113 Tiểu quỷ..
- Chương 114 Ôm chân lớn..
- Chương 115 Lưu lại..
- Chương 116 Xem mắt..
- Chương 117 Kể chuyện..
- Chương 118 Đại hôn..
- Chương 119 Phiên ngoại..
- Chương 120 Phiên ngoại: đông cung 1..
- Chương 121 Phiên ngoại: đông cung 2..
- Chương 122 Phiên ngoại: đông cung 4..