Uẩn khúc tình yêu

Uẩn khúc tình yêu

Tổng số chương: 2

Vỹ Hoàng đưa tay lên nhìn đồng hồ đến lần thứ năm thì sốt ruột chuyển sang lo lắng. Chính anh gửi thư báo về gia đình hôm nay ra trại cơ mà. Thế sao chẳng thấy một người nào đến đón? Hay là có chuyện?

"Ra trại" một từ quá đơn giản nhưng đối với Vỹ Hoàng này hàm chứa biết bao nhiêu là tủi nhục. Cuộc sống ở trại cải tạo cho anh biết thế nào là mật sự tự do, gặm nhấm từng giờ thể xác.

Suốt hai năm dài đăng đẳng ở trong trại, chưa một lần người mẹ bước chân đến thăm, anh thèm biết bao nhiêu mùi da thịt quen thuộc của mẹ mỗi khi đi làm về được ôm chặt lấy người trong tay. Còn ông anh như cốt nhục thâm tình thình thoảng lại nhờ người quen chuyển vào vài bao thuốc lá để gọi là...

Một cái phao để anh bám víu cuối cùng chờ đến ngày nào đó là Lưu Chi Mai - Cô bạn thời thơ ấu, vừa là đồng nghiệp lại trở thành người yêu của anh. Thời gian đầu Chi Mai thường Xuyên đến thăm anh kèm theo những dòng lệ ướt sũng đôi vai, anh cứ mong ngóng từng ngày để được nuốt nghiến ngấu vào tim óc của mình hình ảnh người yêu xinh đẹp, có đôi mắt long lanh quyến rũ và nụ cười chao đảo được phái mày râu. Nhưng những chuyến đi thăm anh cứ thưa thớt dần. Vỹ Hoàng nhớ rất rõ lần cuối Chi Mai gặp anh cách đây tròn năm. Cô gục đầu vào lòng anh thổn thức:

- Vỹ Hoàng! Anh hãy cố gắng lên, thời gian không bao lâu nữa anh cũng ra trại, em còn phải đi làm có thể em không thường xuyên lên thăm anh. Hãy hiểu và thông cảm cho em được không?

Dù đôi môi muốn bật thốt ngay tiếng "không", nhưng tay anh lại vỗ nhè nhẹ lên vai người yêu, run giọng:

- Anh hiểu mà Chi Mai. Mỗi lần lên thăm anh, thấy em bơ phờ hốc hác mà đau lòng. Từ ngoài vào đến trại rất xa em lại không quen đi bộ, thôi thì hạn chế lên thăm anh vậy, như thế anh đỡ áy náy.

- Anh có trách em không Vỹ Hoàng?

- Em khờ quá! Làm sao anh lại dám trách em khi bây giờ anh chẳng còn danh phận gì cả, ngoài cái tên mà xã hội gán ghép cho anh "tên tội phạm". Em không khinh khi hay rẻ rúng anh, tình yêu của Chi Mai, anh nguyện không bao giờ quên.

Cô lắc đầu nguầy nguậy:

- Đừng nói thế chứ Vỹ Hoàng. Trên đời không ai học được chữ "ngờ" ở tương lai khi mình còn đang giậm chân nơi thực tại. Lưu Chi Mai của anh cũng bằng xương bằng thịt, cũng yếu đuối như vô gái khác mà thôi. Nếu lỡ điều đó xảy ra, anh có tha thứ cho em không?

Vỹ Hoàng âu yếm nhìn sâu vào mắt người yêu đáp một cách thành thật nhất:

- Chi Mai! Cuộc đời của Tiêu Vỹ Hoàng ngỡ như bỏ đi rồi, may nhờ được em động viên nâng đỡ, cho dù em có làm gì đi nữa, anh sẽ chẳng bao giờ hờn trách em, dù chỉ một câu.

Hai đôi mắt nhìn nhau lưu luyến, hai đôi tay cuống quýt tìm nhau chút vương vấn, hai đôi môi mấp máy như muốn thốt vạn lời yêu đương... Những hình ảnh đó Vỹ Hoàng in rõ trong tâm khâm, dù đó đã thuộc về quá khứ cách đây đúng một năm.

Nắng càng gay gắt hơn trên con đừng đất đỏ, một người bảo vệ trại bước đến hỏi:

- Này anh bạn! Sao không về đi? Tôi thấy anh ra trại từ lâu lắm rồi kia mà.

Anh còn nhớ đường ra bến xe không?

Vỹ Hoàng cường gượng gạo:

- Cám ơn anh. Tôi chờ người nhà đến đón ạ.

Anh ta đưa tay nhìn đồng hồ rồi lắc đầu:

- Chắc người nhà anh bận đấy, vì chuyến xe đưa thân nhân lên trại cách đây gần hai tiếng đồng hồ rồi. Anh cứ thả bộ xem có gặp họ không?

Dù tiên đoán trước nhưng anh cảm giác có vật gì thật nặng chẹn ngang giữa ngực đến khó thở. Anh nói như người bị hụt hơi:

- Vâng tôi... cũng định thế. Chào anh.

- Này! Cố gắng trở thành người tốt nhé. Tôi không muốn gặp anh nữa đâu.

Vỹ Hoàng mỉm cười héo hắt và lầm lủi bước. Chiếc túi xách chỉ đựng vài quyển sách, và đồ dùng cá nhân linh tinh, sao anh cảm thấy nó nặng oằn cả một bên vai. Mẹ đã tỏ thái độ thẳng thừng đối với anh bằng cách không đi thăm và cũng chẳng đến đón, bởi vì Vỹ Hoàng đã bôi nhọ lên danh giá của Tiêu gia. Cha anh ngày xưa là một thương gia về ngành xây dựng có tiếng tăm, luôn đặt chữ tín lên hàng đầu. Ông bị một tai nạn bất ngờ quật ngã và ra đi vĩnh viễn cách đây ba năm. Là anh cả Côn Thanh thay cha quản lý những công trình béo bở dở dang... Lúc ấy Vỹ Hoàng vừa tốt nghiệp đại học Mỹ Thuật, cùng với Chi Mai. Niềm say mê chung của cả hai là thả hồn và đặt tất cả tâm huyết lên khung, lên co... Với tâm hồn lãng tử, anh chỉ biết thực hiện hoài bão của mình là vẽ, vẽ thật nhiều đế mở một phòng triển lãm tranh lớn nhất có tên là Hoàng Mai. Ôi! Một viễn cảnh thật tuyệt vời. Nào ngờ...

Một cây cầu bằng đá hiện ra trước mắt báo hiệu sắp đến đường cái lớn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vỹ Hoàng. Nhưng anh chợt khựng lại khi thấy giữa cầu là một cô gái. Anh không đoán được tuổi bởi vì cô tay quay lưng lại nhưng anh nghĩ chắc cũng khá trẻ với bộ áo dài trắng học sinh và mái tóc dài xõa ngang lưng. Cô nâng một vật gì màu trắng để lên ngực như khẩn vái điều gì, bỗng dưng cô lộ phăng đôi giày đang mang và... leo qua lan can cầu. Tự tử ư? Một ý nghĩ thoáng qua đầu Vỹ Hoàng, tuy chiếc cầu bắc qua một con sông nhỏ nước chảy thật hiền hòa nhưng cũng khá nguy hiểm cho những ai có ý định như cô ta.

Trong khi anh vừa tìm về với khung trời của tự do, của ước mơ, thì cô gái này lại cố tình chối bỏ tất cả để tìm quên trong tay tử thần. Một nghịch lý của cuộc đời. Nhưng theo bản năng sinh tồn của con người thấy chết lại không cứu sao? Không kịp suy nghĩ gì hơn, Vỹ Hoàng quăng đại chiếc túi xách và chỉ cần vài bước chân anh đã ôm gọn ngang lưng cô gái từ phía sau lưng lôi tuột trở lại giữa thành cầu. Sau phút hoảng hốt, cô gái giãy giụa la hét trong tay anh thất thanh.

- Buông tôi ra! Đồ sàm sỡ! Đồ đê tiện!

- Cô vừa nói gì lặp lại cho tôi nghe lần nữa xem?

Nghe anh gằn giọng, cô gái nhìn lên và rụng rời khi thấy mái tóc được hớt thật cao của anh - đặc trưng của những ai từ trong trại cải tạo - thì từ thái độ dữ dằn chuyển sang khiếp hãi.

- Ông... Ông từ trong "ấy" ra à?

- Thế thì sao? Cô sợ tôi ăn thịt cô sao?

Cô gái xuống giọng:

- Ông... làm ơn buông tôi ra giùm, ông làm tôi đau quá!

Vỹ Hoàng sực tỉnh khi nhận ra mình vẫn ôm chặt người ta từ nãy giờ, anh lúng túng buông vội tay:

- Tôi xin lỗi, nhưng cô đừng có làm chuyện dại dột nghe.

Vừa thoát khỏi vòng tay của anh, cô gái vội thối lui hai, ba bước thủ thế khiến Vỹ Hoàng bật cười:

- Bộ cô thấy tôi đáng sợ hơn cả thần chết hay sao mà cô lại tìm đến hắn?

Gương mặt cô nghệch ra ngơ ngác:

- Nãy giờ ông nói gì tôi không hiểu. Sao tự dưng ông lại... như thế? Tôi nghĩ chắc ông ở trong "ấy" lâu lắm.

Đến nước này thì anh không thể không chịu nổi nữa mà phá lên cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt.

- Trời ơi! Cộ..cô nghĩ cái quái quỷ gì thế? Bộ tưởng tôi... cần cô à?

Không ngờ câu nói huỵch toẹt của anh lại trúng ngay tim đen của cô gái ấy, nên gương mặt cô đỏ ửng lên và hai tay ôm lấy ngực tự vệ. Thái độ của cô càng làm Vỹ Hoàng cười to hơn, anh khoát tay lia lịa:

- Cô làm cho tôi cười đến chết mất.

Một lát sau, anh mơi dứt được, vừa thở ra vừa hỏi:

-Thế thì... cô trả lời cho tôi biết, tại sao cô có ý định tự vận khi tuổi đời còn quá trẻ?

Cô trợn tròn mắt kinh ngạc:

- Ông bảo tôi tự tử à? Tôi đâu có ngu dại làm chuyện đó, thì rạ..

Cô gục gặc đầu như chợt hiểu ra chuyện và đôi má ửng hồng lên, cô ấp úng giải thích:

- Hằng năm cứ đến ngày giỗ mẹ là tôi ra thăm mộ người cùng với cha tôi.

Hôm nay cha tôi bận nên tôi đón xe đi một mình. Mộ mẹ tôi cũng ở gần đây thôi.

- Vậy cô leo ra lan can cầu để làm gì vậy? Cô có biết là nguy hiểm lắm không?

- Thôi có thói quen cứ mỗi lần đến đây, mua thật nhiều cá để thả xuống nước. Hy vọng những chú cá con đủ màu đáng yêu ấy sẽ bơi đến bầu bạn cho mẹ đỡ cô đơn. Í! Thôi, chết rồi!

Cô gái kêu lên chạy đến nhặt chiếc hộp lăn lông lốc giữa cầu, nước văng tung tóe hết và những sinh vật tí hon đang thoi thóp ý như cá mắc cạn. Cô mếu máo:

- Ông làm mấy con cá của tôi sắp chết đến nơi rồi, làm sao đây?

Vừa buồn cười lại vừa xúc động trước tấm lòng hiếu thảo trong trắng của cô bé, anh quỳ xuống nói nhanh:

- Cô đừng lo, đế tôi giúp cô cho. Xem vậy chứ chúng sống dai lắm.

Sau một lúc loay hoay cuối cùng những chú cá con tung tăng quáy đuôi trên mặt nước trong xanh.

Cô gái vỗ tay treo to thích thú:

- Hay quá! Cám ơn ông nghe. Vậy là mẹ tôi lại có thêm thật nhiều bạn.

Trong một thoáng, Vỹ Hoàng sững người ra khi nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền thật sâu, một đôi môi chúm chím, cùng đôi mắt đen tròn xoe. Cô bé thật đẹp, một vẻ đẹp thánh thiện và tinh khiết. Giữa không gian yên tĩnh, chiếc cầu đá bắc qua con sông lặng lẽ trôi những đám mây trắng muốt nghiêng đầu mỉm cười. Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, anh giơ tay hét to:

- Đứng yên! Không được động đậy.

Anh chạy nhanh đến chiếc túi xách của mình lục lọi, lấy ra một quyển tập và cây viết. Chỉ vài đường nét phác họa điêu luyện trên giấy trắng hiện dần ra hình dáng của cô gái. Trong khi ấy cô sững người không hiểu chuyện gì, bỏ chạy thì đi thì cô không dám, mà đứng lại chỗ lại lo. Chẳng biết hắn ở trong trại cải tạo vì tội gì, trông mặt mày cũng sáng sủa, thông minh. Giết người, cướp của? Chắc là không, vì dáng vẻ hắn đâu đến nỗi độ nghèo khổ. Hay là "chẳng ấy"? Cũng không phải. Nhìn bề ngoài hắn khá nghiêm nghị, chững chạc. Tâm thần? Đúng rồi, chắc chắn là bị điên thôi. Vì những người điên dù bề ngoài có trang nhã học thức đến đâu mà cái đầu... hơi lộn xộn thì ai chẳng có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra. Điển hình như vừa rồi, chỉ có leo qua lan can cầu mà hắn ngỡ mình định tự tử, rồi hắn lại cười ngặt nghẽo khi mình nói hắn muốn sàm sỡ, bây giờ hắn lại bảo mình không nhúc nhích đến hắn vẽ bùa bát quái gì đấy lên giấy. Có khi nào hắn đốt và bắt mình uống như mấy ông thầy bùa thầy pháp gì không? Mẹ Ơi! Hãy phù hộ cho con...

- Xong rồi! Cô thả lỏng đi.

Cô giật mình thối lui mấy bước. Trong khi Vỹ Hoàng vô tư hài lòng trước tác phẩm của mình. Anh không để ý đến thái độ của cô nên vừa ngắm nghía bức tranh vừa bước đến gần cô cất giọng vui vẻ:

- Này! Cô xem đi trước khi tôi...

Anh im bặt nửa chừng khi cô gái đột ngột hét lên chụp vội đôi giày và chiếc cặp để cạnh đấy cứ thế... chạy như ma đuổi. Anh gọi to:

- Này cô bé ơi! Đừng chạy nữa...

Nhưng anh càng gọi, cô lại càng chạy nhanh hơn. Thoáng chốc, cô đã kịp leo lên chiếc xe đò vừa trờ đến. Vỹ Hoàng nhìn theo lắc đầu nở nụ cười, trong giây phút ngắn ngủi, cô bé xa lạ đã mang đến cho anh niềm vui nho nhỏ, anh như quên đi mình là một tên tội phạm từ trong trại cải tạo ra, anh như không nhớ mình là một đứa con bị gia đình chối bỏ mà anh chính là anh - Tiêu Vỹ Hoàng, một nhà hội họa chuyên vẻ tranh về tương lai tươi sáng - như cuộc đời của anh từng ước mơ vậy.

o0o

"Reng... Reng..."

Tiếng chuông cổng reo lớn làm một cô gái đang nằm xem báo bật người dậy hét thật to:

- Vú ơi! Cha con về rồi kìa!

- Triển My! Từ từ coi chừng té bây giờ đó. Cha con đi công tác mới có hai ngày mà làm nhự..

Mặc cho người vú lải nhải, Triển My không kịp xỏ đôi dép vào chân, cứ thế mà phóng ra đường.

- Chào con gái của cha.

Một người đàn ông trạc ngũ tuần dáng đạo mạo trí thức, gương mặt hiền từ nheo mắt chào đón đứa con gái cưng lao vào lòng mình. Anh tài xế mỉm cười chào cô chủ nhỏ và lái xe và garage. Triển My nũng nịu đeo lấy tay cha, hỏi nhỏ:

- Cha đi có mua quà cho con không? con nhớ cha quá chừng chừng.

Ông Ôn Tường cười lớn:

- Vậy con thành thật khai báo đi, con nhớ cha hay là nhớ quà vậy?

Lúc này hai cha con đã bước vào nhà, ông niềm nở khi nhìn thấy vú Hòa đang lui cui lau ghế:

- Vú à! Hai hôm nay con bé nhà tôi có quấy rầy vú không?

Bà đưa mắt ấm ấp sang cô:

- Chẳng những không phiền mà con bé làm cho bà già này vui hơn, khi hai ngày cứ ở mãi trong nhà chẳng chịu đi đâu. À, mà sáng hôm qua Triển My có lên thăm mộ bà chủ đấy ông ạ.

- Thế à? Con ngoan lắm. Lần giỗ này cha không đưa con lên thăm mẹ được, trong lòng cha cũng áy náy lắm.

- Cha đừng buồn! Mẹ rất hiểu cha mà. Chính cha từng nói với con mẹ là người duy nhất đọc được ý nghĩ trong đầu cha phải không?

- Đúng vậy. Thôi hôm nào rảnh, cha đến thăm mộ mẹ con tạ lỗi vậy. Con lên thăm mẹ có vất vả lắm không?

Đôi mắt Triển My bừng sáng, cô líu lo kể chuyện:

- Đi xe đò hòa mình với mọi người cũng là cái thú vui chứ cha. Vẫn như thường lệ, con có ghé mua một số cá để thả ở chiếc cầu đá đường vào trại cải tạo đó cha. À, nói đến đây con mới nhớ, con đã gặp một người bệnh tâm thần thật dữ tợn.

Vú Hòa lộ vẻ hốt hoảng:

- Có chuyện đó nữa à? Sao từ hôm qua đến giờ, con không nói cho vú nghe.

Thế con có bị tên điên ấy tấn công hay dọa nạt gì không?

Ông Ôn Tường trấn an bà:

- Vú đừng lo lắng thái quá, chắc không đến nỗi nghiêm trọng lắm đâu. Chứng tỏ là Triển My vẫn khỏe mạnh lành lặn ngồi ngay trước mặt chúng ta đây.

- Dù biết thế, nhưng lần sau tôi nhất định không để con bé đi một mình được, trong trại cải tạo thì có biết bao thành phần của xã hội.

- Được rồi, nếu tôi không rảnh thì vú đi với nó chứ gì. Triển My, con kể chuyện gặp người tâm thần ấy cho cha nghe xem nào.

Cô chậm rãi kể lại từng chi tiết, trong khi vú Hòa và ông Tường hồi hộp theo dõi từng diễn biến câu chuyện. Vừa dứt lời, vú Hòa chắp hai tay trước ngực khấn vái:

- Đúng là vong linh bà chủ linh thiếng nên phù hộ cho con gái mình tai qua nạn khỏi. Con làm vú sợ chết khiếp!

Ông Tường có vẻ bình tĩnh hơn, ông gật gù nhìn con gái:

- Qua chuyện này, con nên cẩn thận hơn. Nhưng theo cha nghĩ, đó chẳng phải là một người bệnh tâm thần mà một người vừa ra trại thì đúng hơn. Tâm lý họ chưa ổn định đó thôi. Đừng nói đến chuyện không vui đó nữa mà hãy xem quà của cha nào.

Ông nhẹ đặt vào tay vú Hòa chiếc áo len đan thật khéo:

- Cũng sắp đến mùa lạnh rồi, vú nhớ luôn giữ gìn sức khỏe nghe.

- Ông chủ tốt với tôi quá. Lần nào đi công tác về ông cũng có qùa cho bà già này.

- Bởi vì từ lâu chúng tôi luôn xem vú là một thành viên của gia đình. Vú đừng nên khách sáo quá. Còn Triển My, con có thích món quà của cha không?

Cô thích thú ngắm chiếc lược bằng đồi mồi với dòng chữ "Tặng thiên thần bé nhỏ của cha", cô chồm đến hôn thật kêu lên má ông.

- Tuyệt vời lắm cha ạ!

Vú Hòa chợt kêu lên:

- Ấy chết! Cha con đi xe về mệt mà vú quên mất chưa làm cho ông ly nước giải khát nào cả.

Ông Ôn Tường dễ dãi cười:

- Thôi khỏi, để tôi đi tắm cho tỉnh táo một chút rồi xuống ăn cơm chung cho vui.

Triển My ríu rít xách valy đi theo cha lên phòng. Cô lúc nào cũng như con chim sơn ca không biết buồn là gì.

Bữa cơm đoàn tụ trôi qua nhanh chóng, hai cha con cùng nhau ra gốc cây mận sau hè. Dưới gốc cây là chiếc xích đu có lẽ đã khá lâu rồi bởi nước sơn ngã sang màu của sương gió thời gian. Ông Ôn Tường ngồi nhẹ xuống ghế, tay mân mê những vòng xoắn trên của xích xắc, trầm giây lát rồi lên tiếng:

- Triển My! Cái ghế xích đu này bằng tuổi với con đấy.

- Con biết chứ cha. Cha từng kể cho con nghe "lịch sử" về nó mà. Lúc mẹ mang thai con, cha đã mua tặng mẹ chiếc ghế này đế chiều chiều cha mẹ thường ra dưới góc cây mận này để bàn về chuyện tương lại phải không? Và cây mận này mẹ con tặng cha ngày hai người quen nhau. Cũng hơn hai mươi năm rồi cha nhỉ!

- Phải! Thoáng đó mà thời gian đã gần nửa đời người. Cha hy vọng con cũng như cha mãi mãi giữ lấy kỷ vật của mẹ con dù nó không đáng giá bao nhiều. À, năm nay con thi tốt nghiệp phải không?

Triển My nheo nheo mắt nghịch ngợm:

- Cha! Con không thích thi lên đại học nữa mà ở nhà "chống lầy" để...

- Chó con này!

Hai cha con cùng phá lên cười giòn tan. Thật lâu, khi dứt tiếng cười, Triển My mới nghiêm chỉnh trả lời:

- Vâng, con vừa thi xong học kỳ I. Bây giờ phải ráo riết học để sang học kỳ II rồi tốt nghiệm. Cuối cùng là đại học.

Ông vuốt tóc con gái âu yếm hỏi:

- Thời gian này con học khá vất vả đấy. Để cha bảo vú nên mua chút đồ tẩm bổ cho con. Đầu óc sáng suốt minh mẫn kết quả mới tốt chứ.

- Cha định biến con thành... trái banh hay sao mà bồi dưỡng cho con dữ vậy? Con gái phải mỏng manh như hàng liễu rũ mới đẹp chứ.

- Con thật là...

- Giống mẹ phải không cha? Cha ơi! Con hỏi thật điều này, cha đừng giận con nhé?

Ông giơ tay phủi nhẹ những nhụy hoa mận rơi lả tả lên vai con gái khi có cơn gió nghịch ngợm vô tình đi qua, gật đầu:

- Được rồi, cha hứa. Có gì quan trọng không mà rào đón dữ thế con gái?

Cô ngước mắt nhìn lên những cành lá đung đưa, chậm rãi thốt:

- Mẹ con mất cách đây cũng hơn mười năm rồi, lúc ấy cha còn trẻ và là người đàn ông thành đạt trong xã hội. Tại sao... tại sao cha không bước nữa hả cha? Cha sợ người ta ăn hiếp con gái cha hả?

Thật lâu ông Ôn Tường cười buồn bã:

- Một phần cũng vì lý do đó, nhưng lý do chính đáng nhất là sự ra đi đột ngột của mẹ con cũng.. mang theo tất cả tình yêu của cha. Cha không hề rung động trước một người nào khác thì làm sao nghĩ đến mang lại hạnh phúc cho họ.

- Mẹ con tuyệt vời và hoàn hảo lắm phải không cha?

- Đối với riêng cha thì hoàn toàn đúng. Con biết không, bên ngoại con là một gia đình rất có danh giá, mẹ con thuộc về cành vàng lá ngọc, còn cha chỉ là một trẻ mồ côi tự mưu sinh kiếm sống và phấn đấu vươn lên bằng người. Mẹ và mọi người chỉ biết cha không ngoài anh chàng làm công sáng đến chiều về lầm lủi cho hết công việc của mình. Cha dành dụm số tiền ít ỏi đến khi lên đến đại học. Mẹ con học ban ngày, cha học ban đêm nên chẳng ai biết ai. Lần đó nhân đại hội sinh viên, cha hội ngộ cùng mẹ con. Cha nhớ mãi đôi mắt mở to kinh ngạc và cái miệng mẹ con cứ há hốc.

Triển My cười khúc khích:

- Mẹ con bị tiếng sét ái tình đánh trúng đấy. Con đoán chắc chắn ngoại sẽ phản đối cuộc hôn nhân này.

- Tất cả mọi người, kể cả bạn bè của ngoại con, nhưng nhờ vào sự kiên trì của mẹ, họ đành chào thua. Thế là công chúa lọ lem Ôn Triển My ra đời.

Cô mơ màng chớp mắt:

- Cuộc tình của cha và mẹ đẹp quá, thảo nào cha chung thủy với mẹ con như vậy. Cha à! Suýt chút nữa con quên mất cha có hứa tìm cho con một giáo viên để kèm con thi lên đại học, có chưa cha?

- Đừng lo. Cha đăng báo tìm người rồi. Không cần giáo viên cũng được, miễn là người có kinh nghiệm về môn mà con yêu thích.

Triển My vỗ tay reo lên:

- A! Vậy là cha đồng ý cho con thi vào trường đại học Mỹ thuật rồi sao? Thật ra, lúc đầu con cũng nghĩ cha phản đối.

- Con khờ quá. Cha con đâu đến nỗi hủ lậu như con nghĩ. Tuy là con gái của ta nhưng cha luôn tôn trọng ý kiến của con Triển My ạ. Thế hoài bão của con là gì?

Cô cười tươi, hớn hở đáp:

- Khi nào thành công, con sẽ mở một phòng triển lãm mang cái tên thật ấn tượng. Nhưng con không nói cho cha nghe bây giờ đâu. Tuyệt đối bí mật cơ.

Triển My cười giòn chạy tuôn vào nhà. Tiếng cười trong veo còn vọng lại. Ông Ôn Tường âu yếm nhìn theo niềm hạnh phúc còn lại của đời mình.

Vỹ Hoàng tần ngần đứng thật lâu trước cánh cổng màu xanh quen thuộc, chính nơi đây từ bé anh đã đứng đón cha mỗi chiều đi làm về. Và cũng chính chỗ này, anh thường chạy nhào ra mỗi khi chuông reo để được tận hưởng nụ cười xinh xắn của Chi Mai. Thế mà giờ đây, chỉ có một mình Tiêu Vỹ Hoàng cô dộc lẻ loi ngay tổ ấm gia đình. Bên trong vọng ra tiếng cười nói vui vẻ, anh toát mồ hôi lạnh khi nhận ra giọng của Chi Mai. Nghĩa là cô ấy có mặt tại đây.

Không nén được lòng mình, anh nhanh tay mở cổng bước vào nhà. Tất cả cảnh vật xung quanh dường như chẳng có gì thay đổi từ ngày anh ra đi. Cây mai trơ trọi lá vẫn dửng dưng đứng thản nhiên khi chủ nhân nó trở về. Cảnh vật trong phòng khách hiện ra trước mắt làm anh ngỡ ngàng. Mẹ anh vẫn cái dáng bệ vệ sang trọng không già đi mấy đang nói gì đó với Chi Mai, cả hai bật cười vui vẻ. Còn Côn Thanh, ông anh yêu quý nằm dài trên ghế salon đọc báo.

Sự xuất hiện đột ngột cúa Vỹ Hoàng làm tất cả mọi người như bị tê liệt. Ai cũng tròn mắt nhìn anh chẳng khác chi một người hành tinh khác xuống. Vỹ Hoàng cố gắng lên tiếng bằng giọng hụt hẫng.

- Mẹ! Con mới về. Mọi người có khỏe không? Con...

Côn Thanh bừng tỉnh trước tiên vội bước đến vỗ vai em trai cười giả lả:

- Chú về rồi đấy à? Tốt lắm! Ngồi xuống đây đi.

Rồi anh ta nghiêng đầu ngắm nghía Vỹ Hoàng, gật gù:

- Hai năm mà trông chú có vẻ chững chạc và rắn rỏi hơn. Không còn thư sinh như trước nữa. Mọi người để chú về một mình, chú không buồn chứ?

Một câu hỏi nửa như thương hại, nửa như khiêu khích, anh mỉm cười chua chát:

- Dạ, em đâu dám. Em nghĩ chắc ai cũng rất bận rộn.

Bà Tiêu - mẹ anh chậm rãi lên tiếng như phân bua:

- Mẹ lúc này lớn tuổi nên không được như xưa, còn anh con và Chi Mai bận việc ở công ty mới vừa về đến.

Anh lặng đưa mắt sang người yêu, cô vẫn luôn xinh đẹp, rực rỡ, nhưng thái độ không được tự nhiên. Hai bàn tay cô cứ xoắn vào nhau đến ửng đỏ cả lên, cô ấp úng:

- Vỹ Hoàng! Anh... anh khỏe chứ?

- Cám ơn em. Cũng tốt. Hôm nay em không đi làm à?

- Vâng, có chứ. Nhưng em xin về sớm vì biết hôm nay anh ra trại.

- Cám ơn em.

Cả hai im lặng. Những lời khách sáo đến lanh nhạt khiến Vỹ Hoàng thấy nao lòng. Bà Tiêu cố cất giọng ngọt ngào với đứa con lầm lỡ:

- Thôi con đi tắm rửa rồi xuống đây dùng cơm. Có nhiều thức ăn ngon lắm.

- Vâng.

Anh lầm lủi khoác túi về phòng mình. Anh tin chắc những đôi mắt quen thuộc dõi theo từng bước chân bằng nhiều tâm trạng khác nhau.

Két... két.

Vốn tính cẩn thận, nên anh khẽ nhăn mặt khi nghe tiếng cánh cửa phòng phát ra lúc anh đẩy nhẹ nó. Vỹ Hoàng mở toang cửa sổ cho ánh sáng tràn ngập căn phòng thân thương của mình. Tất cả đồ vật đều phủ một lớp bụi thật dày, tấm drap giường lệch lạc, chiếc mền bông còn vắt vẻo dưới chân giường khi anh vừa tung ra khỏi giường nghe lệnh bắt cùng chiếc còng vào đôi taỵ.. Điều ấy chứng tỏ suốt hai năm qua, không ai quan tâm đến anh chẳng ai đặt chân vào khi chủ nhân nó vắng mặt. Tuy thể xác to lớn khỏe mạnh, nhưng trái tim bé nhỏ của Vỹ Hoàng đã thật sự rỉ máu khi thực tế cứ bày ra thật phũ phàng, cay đắng.

Sực nhớ mọi người dưới nhà đang chờ mình, anh vội vàng tắm rửa, mặc vào chiếc áo thun trắng với quần jean xanh bạc, anh vốn thường mặc và đi nhanh xuống phòng ăn. Chi Mai đang nói chuyện với Côn Thanh, thấy anh liền đứng dậy kéo ghế.

- Vỹ Hoàng! Anh ngồi xuống đây đi.

- Em cứ làm như anh là khách không bằng. Ngồi cạnh anh này cô bé.

Vỹ Hoàng nắm tay Chi Mai khi cô định vòng qua ngồi cạnh bà Tiêu, Côn Thanh phẩy tay:

- Ngồi ở đâu không quan trọng, ăn đại đi tôi đói quá rồi đấy.

Chi Mai cứ lưỡng lự đứng nguyên tại chỗ, bà Tiêu vỗ nhẹ lên tay ghế:

- Ngồi cạnh bác đi cháu. Để hai anh em tụi nó dễ lai rai.

Quả thật trước mặt anh và Côn Thanh là những lon bia ướp lạnh.

Khi Chi Mai ngoan ngoãn nghe theo lời của bà Tiêu thì anh cũng ngần ngừ chấp nhận. Côn Thanh đưa lon bia đến trước mặt thằng em trai.

- Chúc sự trở về bình an của em và sức khỏe tất cả mọi người.

Vài câu thăm hỏi rời rạc suốt cả bữa cơm. Vỹ Hoàng cứ thấy đắng chát cả cổ họng. Những món cao lương mỹ vị như thế này lâu lắm rồi anh mới lại được nếm, thế mà...

Anh cứ cúi đầu uống bia như uống nước lả, hy vọng hơi men sẽ làm mình quên đi mọi thứ trong khoảng thời gian nào đó, dù ngắn ngủi. Hoàn toàn không biết tâm trạng em mình, với gương mặt đỏ gay, Côn Thanh cười lớn vẻ thông cảm:

- Hai năm rồi thèm bia quá hả chú em? Cứ uống cho đã đi để bỏ những tháng ngày cực nhọc.

Vỹ Hoàng khẽ cau mày khó chịu. Tại sao giữa cuộc vui, mọi người cứ muốn anh phải nhớ về những ngày tháng không nên nhớ. Vô tình ánh mắt anh chạm ngay vào đôi mắt đen láy của Chi Mai. Một đôi mắt muốn nói với anh thật nhiều điều, Vỹ Hoàng buột miệng thốt không kịp suy nghĩ.

- Chi Mai! Lên phòng anh có nhiều chuyện cần nói với em.

Đó là một câu hết sức bình thường vì mấy năm qua bà Tiêu luôn xem cô như con dâu nhà mình, nhưng bà lại phản đối trước tiên:

- Không được, con vừa về còn mệt lắm. Và lại, con đang say. Thiếu gì dịp mà nói chuyện với nhau.

Côn Thanh để vào:

- Theo con thì khác, mẹ cứ để cho chú ấy nói chuyện với Chi Mai đi. Chuyện gì thì trước sau cũng biết, thà nói ra cho rõ ràng để dễ cư xử cho phải đạo.

Chi Mai đột ngột đứng dậy, giọng như lạc hẳn đi:

- Xin lỗi bác. Xin lỗi hai anh, em phải về gấp có việc. Hôm nào rảnh, em sẽ đến thăm gia đình.

- Có việc gì chứ? Anh cho phép em nghỉ trọn ngày hôm nay kia mà.

- Dạ, em có hẹn.

Bà Tiêu nhìn thoáng qua Vỹ Hoàng, khẽ tằng hắng:

- Cháu bận thì cứ đi đi Chi Mai. Cho bác gửi lời thăm cha mẹ cháu nhé.

- Cháu...

- Lại có chuyện gì nữa à? Không muốn ở thì về đi.

Nghe giọng ra lệnh cộc lốc của Côn Thanh anh thở hắt ra:

- Anh hai, sao anh lại nặng lời với cô ấy thế? Anh không thấy Chi Mai sắp khóc rồi sao?

- Hừ! Nước mắt đàn bà, anh có quyền nói thế vì trước hay sau cô ấy cũng là vợ của...

Chi Mai nói thật nhanh muốn hụt hơi, gương mặt tái hẳn đến trắng bệch:

- Em... em chỉ muốn chuyện giữa em và Vỹ Hoàng tự giải quyết.

- Thôi được, em về đi.

Côn Thanh trở giọng ngọt ngào lại quay sang Vỹ Hoàng.

- Bữa nay anh và chú uống cho say một bữa nhé.

Đầu óc tuy hơi choáng váng, nhưng Vỹ Hoàng dõi theo đôi chân hấp tấp xa dần của Chi Mai, ngạc nhiên:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Em không hiểu chi cả.

- Rồi cô ấy sẽ cho chú hiểu. Vừa qua chú chẳng nghe cô ấy nói sao?

- Sao anh lại cho phép Chi Mai nghỉ làm, chẳng lẽ...

Chợt hiểu Côn Thanh gật gù:

- Anh quên nói cho chú biết. Từ khi chú vào trại cải tạo, Chi Mai đã vứt những thứ vớ vẩn ấy - ý anh ta ám chỉ cọ vẽ và những khung hình để làm thư ký cho anh. Không ngờ cô bé cũng anh chóng nắm vững nghiệp vụ đấy chứ. Nên giúp đỡ anh khá nhiều trong công việc kinh doanh.

- Sao Chi Mai không kể cho em biết vậy? Ngành Mỹ thuật Chi Mai cũng giống như em, yêu thích nó mà.

Côn Thanh ngửa cổ cười sằng sặc:

- Suốt hai năm chú có ở ngoài này đâu mà biết được tình hình kinh tế thay đổi như thế nào. Giờ là thời buổi thực dụng, có tiền là có tất cả. Đâu ai ngồi nhìn tranh vẽ của chú mà khỏi ăn cơm?

Những câu nói huỵch toẹt trắng trợn thốt ra từ người anh cùng chung dòng máu, khiến Vỹ Hoàng như không muốn tin vào tai mình. Niềm tin hy vọng vào cuộc sống thoáng chốc như sụp đổ trong người anh.

Vỹ Hoàng đặt lo bia đang uống dở dang xuống bàn, nói nhỏ:

- Em mệt quá, em lên phòng nghỉ trước nghe.

Bà Tiêu đã rút lui từ bao giờ. Không chờ Côn Thanh phản ứng, anh đã lui bước về "giang sơn" bé nhỏ của mình. Tiếng "ken két" khó chịu lại phát lên bên tai Vỹ Hoàng. Ngã nhào người đại lên chiếc giường phủ đầy bụi bặm anh bật cười khan. Tiếng cười ban đầu rời rạc nhỏ dần rồi từ từ như không kiềm được mình, anh cười sằng sặc như điên loạn.

Một hồi gần như mệt lả, Vỹ Hoàng lăn ra thở dồn dập. Trời ơi! Chẳng lẽ một Tiêu Vỹ Hoàng lãng mạn yêu đời bây giờ lại bệ rạc như thế này sao? Không. Nhất định không. Mình phải tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình mới được. Nhưng nói thì dễ, sao cả cơ thể cứ như của ai, cứ nằng nặng, rã rời và anh chìm dần bằng men rượu...

o0o

- Vỹ Hoàng! Dậy đi anh!

Tiếng đập cửa kèm theo tiếng gọi to của Chi Mai khiến Vỹ Hoàng cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhưng tiếng đập cửa càng dồn dập hơn làm anh bừng tỉnh bật ngồi nhanh dậy:

- Anh Vỹ Hoàng, anh có nghe em gọi không?

Đúng là tiếng của cô người yêu xinh xắn của mình rồi, anh phóng xuống đất, chỉ vài bước chân là cánh cửa mở rộng ra. Thuận tay anh nắm chặt lấy đôi vai Chi Mai lôi tuột vào phòng vờ trừng mắt.

- Hôm nay sao lại đứng ngoài cửa phòng mà gọi anh thế? Nơi đây đâu có lạ đối với em. Chờ anh một lát nhé?

Chi Mai có vẻ bối rối:

- Em... phải xuống bếp để phụ giúp bác dọn điểm tâm, anh thay đồ rồi xuống sau nhé.

- Cũng được. Nhưng phải cho anh hôn một cái mới được. Anh nhớ em quá!

Nhưng cô còn nhanh hơn, chỉ một cái lách nhẹ cô đã thoát ra khỏi vòng tay của anh và chạy biến xuống dưới nhà. Vỹ Hoàng nhìn theo ngẩn ngơ trước thái độ né tránh khó hiểu của cô người yêu xinh đẹp. Anh nhún vai và bước vào phòng vệ sinh. Lát sau, Vỹ Hoàng gọn gàng với bộ đồ lãng tử mà mình vốn yêu thích. Quần jean bạc phếch và chiếc áo thun cổ tròn trên thân hình khỏe mạnh. Vẫn như ngày hôm qua một chiếc ghế bỏ trống cạnh Côn Thanh, dĩ nhiên là dành cho anh rồi. Không nói không rằng Vỹ Hoàng lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Chi Mai. Cô cố ý tránh né cái nhìn đầy ý trách móc của anh bằng câu nói giả là:

- Hôm qua hai anh uống nhiều quá, nên bác nấu cháo gà để mọi người dùng cho khỏe.

Côn Thanh vỗ vai thằng em trai thật mạnh cười ồ lên:

- Câu nói ấy của Chi Mai phải áp dụng với chú mới đúng. Anh thì phải tiếp xúc với khách khứa hàng ngày nên bia bọt đối với anh đâu nghĩ lý gì. Còn chú suốt hai năm ở trại cải tạo chắc thèm lắm phải không?

Anh cười nhếch môi không trả lời, nhưng trong thâm tâm chỉ muốn gào thét lên: "Phải, tôi thèm lắm, nhưng không phải hơi men vô tri vô giác ấy đâu mà tôi thèm được ngả vào vòng tay những người thân cùng nhiều lời ngọt ngào cảm thông ưu ái".

Có lẽ Chi Mai thấu hiểu được nỗi lòng của Vỹ Hoàng, nên anh nhìn thấy cô khẽ cau mày. Cái từ "thèm" Côn Thanh dùng giống y như ám chỉ những kẻ... ăn xin.

- Hôm nay chủ nhật, chú có lên kế hoạch đi đâu không?

Câu hỏi của ông anh cắt ngang tâm trạng vẩn vơ, Vỹ Hoàng đáp vội:

- Vâng, em muống ghé thăm mấy đứa bạn thân, và xem phố xá có thay đổi gì nhiều không?

Côn Thanh cười phá lên:

- Thời buổi này, con người còn thay đổi huống chi ngoại cảnh, phải thế không Chi Mai?

- Em... em không biết.

Bà Tiêu bây giờ mới lên tiếng:

- Thôi, các con ăn đi kẻo nguội, còn Vỹ Hoàng để hôm khác đến thăm bạn bè đi. Ngày chủ nhật nghỉ, họ đưa vợ con đi đó đi đay đừng làm phiền họ.

- Vâng, con hiểu ý mẹ. Hay là chúng ta đến công ty nghe anh Hai. Nhìn anh em cũng đoán là chúng ta làm ăn rất phát đạt.

Côn Thanh thoáng nhìn bà Tiêu rồi ậm ừ cho qua chuyện.

- Để... để vài ngày nữa đi, chú mới về chưa được khỏe, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Anh không muốn có sự bất ngờ nào từ phía nhân viên công ty. Vẫn sẵn dịp anh cũng nói cho chú biết luôn, anh có quen biết với rất nhiều người nếu như chú thích ngành nghề nào, cứ việc "hê" cho anh một tiếng, anh sẽ giúp cho chú ngay.

Chi Mai phản ứng không kịp suy nghĩ, cô buột miệng:

- Anh Côn Thanh! Nghĩa là... nghĩa là anh không muốn cho Vỹ Hoàng trở về công ty của gia đình sao?

Anh ta phẩy tay miễn cưỡng đáp:

- Chúng ta ai cũng trưởng thành cả, nên phải có suy tính hơn thiệt chứ. Mọi người nghĩ xem dù đó là một công ty tư nhân thuộc về gia đình, nhưng mình cũng phải có uy tín trên thương trường mới thành công được. Bây giờ trợ lý giám đốc Tiêu Vỹ Hoàng trở lại công ty làm việc thì ai lại cả gan hợp đồng với mình chứ, khi chú ấy vừa mãn hạn tù với tội danh "tham ô chiếm đoạt tài sản của công ty?" Vỹ Hoàng, chú nên hiểu cho anh vì bây giờ anh là trụ cột chính của Tiêu gia. Anh phải lo cho mẹ, cho Chi Mai và cả chú nữa.

Tự dưng anh bật cười khan:

- Em hiểu mà. Chúng ta dùng điểm tâm đi để cháo gà của mẹ nấu nguội mất ngon.

Vỹ Hoàng vừa ăn vừa đùa giỡn lung tung đến nỗi một người nghiêm khắc như bà Tiêu mà cũng phải buột miệng:

- Cái thằng này... giống như chim sổ lồng vậy.

Đặt tô cháo xuống bàn, Vỹ Hoàng đưa tay xoa bụng thở hắt ra:

- Hôm nay mẹ nấu cháo ngon quá, hai năm rồi con mới lại được hưởng lại hương vị tuyệt vời này. Con nhớ anh cấp dưỡng có lần nấu cnồi cháo thật hẫp dẫn nhưng khi dọn lên ăn thì ai nấy... nhìn nhau cười hoài.

Côn Thanh miệng còn nhai ngồm ngoàm trợn mắt hỏi:

- Sao thế? Mặn quá à?

- Nếu như thế thì còn cứu vãn được, đằng này anh ta nghe ai bày, bỏ cả mấy gói cà ri Ấn Độ vào cho đậm đà. Sợ anh ta bị kiểm điểm, mọi người cố nuốt hộ nồi cháo gà cà ri đó cho hết.

Mọi người bật cười ồ lên, suốt từ hôm qua đến giờ, đây là bữa ăn vui vẻ nhất.

Côn Thanh quay sang Chi Mai, nói giọng như ra lệnh:

- Ăn xong, em đưa Vỹ Hoàng đi dạo nhé. Anh chỉ sợ chú ấy bị lạc thôi.

- Vâng.

Không buồn mà cũng chả vui, anh phóng nhanh lên lầu lấy bộ "đồ nghề" của mình gồm cọ, giá và giấy vẽ. Nhìn thấy anh vác lỉnh khỉnh lên vai, Chi Mai thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn không hỏi gì, lấy chiếc túi xách quay ngang chào bà Tiêu. Bà gật đầu tằng hắng:

- Đi chơi tranh thủ về sớm nhé, bác luôn xem cháu là thành viên của Tiêu gia. Cháu hiểu chứ?

- Vâng. Cháu hiểu.

Nếu bà Tiêu nói câu này cách đây hai năm, có lẽ Chi Mai đã đỏ mặt và e thẹn, nhưng sao anh lại thấy đôi mắt cô người yêu của mình chợt trĩu buồn. Anh thấy cô định dắt chiếc xe gắn máy của mình ra, Vỹ Hoàng khoát tay:

- Không. Hôm nay anh muốn đi tản bộ.

Ngước mắt nhìn lên ánh nắng bắt đầu gay gắt, cô ngạc nhiên:

- Anh đi dạo mát giữ không khí như thế này à?

Anh đưa tay ngoắt chiếc taxi vừa trờ đến và dìu cô lên xe. Cả hai ngồi yên lặng bên nhau không thốt lời nào. Hai người ngồi cách nhau có gang tấc mà Vỹ Hoàng cảm thấy thật xa vời. Cảnh náo nhiệt của phố xá ồn ào dần lùi về phía sau, một màu xanh êm dịu tràn vào lồng ngực khiến Vỹ Hoàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Xe ngừng tại một căn nhà lá nhỏ chung quanh hàng cây trĩu quả xum xuê. Một cô bé trạc mười hai, mười ba tuổi, gương mặt lém lỉnh to lên khi nhìn thấy hai người bước vào.

- Bà nội ơi! Xem ai đến với mình nè.

Một giọng nói chậm rãi vọng ra:

- Nghe cái điệu bộ của con, bà nội đoán ngay là chú Hoàng và cô Mai phải hôn?

Cô bé trợn tròn mắt:

- Sao nội biết hay vậy nội?

- Chứ có khách nào khác ghé mà con mừng rỡ như vậy đâu.

Hiện ra giữa cánh cửa cây cũ kỹ là một lão ngũ tuần nhưng dáng vẻ rất khỏe mạnh, nhanh nhẹn, bà nheo mắt vì nắng nhìn ra cười.

- Già này đoán đâu có sai phải không? Sao lâu quá chẳng thấy hai cháu đến thăm vườn, làm con bé Mỹ của bác cứ hỏi mãi.

Chi Mai quay lại trách khẽ Vỹ Hoàng:

- Sao anh định lên đây lại không cho em biết trước để em mua chút quà.

- Thôi, các cháu vào nhà đi. Lâu lâu ghé thăm bà chác bác là bác vui lắm rồi, cần chi quà cáp chứ.

Cô vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn của bé Mỹ âu yếm nói:

- Vậy cô hẹn lần sau cô sẽ mang lên thật nhiều sách cho cháu nhé.

- Cám ơn cô ạ.

Căn nhà tuy vách lá đơn sơ, nhưng thật gọn gàng ngăn nắp, bà Thế rót hai ly nước đặt xuống bàn rồi ngồi đối diện với hai người, nói gọn:

- Trưa nay ở lại ăn cơm với bác nghe. Có món canh chua cá lóc mà cháu Hoàng thích đấy.

Chi Mai có vẻ lưỡng lự:

- Dạ, cháu...

Vỹ Hoàng nói khẽ vào tai cô thật ấm:

- Lâu quá rồi chúng ta không ghé, đừng để bác ấy buồn lòng.

Cô lẳng lặng gật đầu, trong khi bà chủ nhà kéo tay cô cháu nội xuống bếp, nhường không gian yên tĩnh lại cho hai người.

- Chúng ta ra vườn xem thử hai năm qua có thay đổi gì không em nhé.

Chi Mai hiểu ngay anh muốn đến chỗ cũ mà hai người đã quen và yêu nhau. Đó là một cây nhãn xum xuê trái nơi cuối vườn, một chiếc ghế đá bạc màu theo thời gian. Cách đây lâu lắm, lúc còn sinh viên trường Đại học Mỹ thuật, Vỹ Hoàng leo lên cây hái chùm nhãn to ngon nhất quăng xuống cho đám bạn đang chực tranh nhau phía dưới. Nào ngờ anh nghe một tiếng hét to, thì ra cả chùm nhãn ngon lành ấy trúng ngay một cô gái thật xinh đẹp vừa trờ đến. Những giọt nước mắt long lanh ấy đã mê hoặc Vỹ Hoàng từ cái nhìn đầu tiên.

Lấy khăn tay ra phủi nhẹ lên chiếc ghế, anh nhìn Chi Mai chớp mắt:

- Ngồi xuống đây đi em.

Cô nhẹ nhàng làm theo lời anh, nhưng chừa một khoảng cách nhất định. Là một người đàn ông nhạy cảm, Vỹ Hoàng hiểu ngay có một sự thay đổi rất lớn từ phía người yêu của mình.

Anh nói bâng quơ:

- Thời gian không bao giờ quay trở lại cũng như tình cảm của con người.

Vỹ Hoàng do dự giây lát rồi đưa tay nắm bàn tay bé nhỏ của Chi Mai siết mạnh:

- Chi Mai! Anh không muốn bắt buộc người khác làm điều mà họ chẳng thích.

Em hiểu ý anh chứ? Tại sao hôm nay chúng ta không thẳng thắn với nhau. Anh hiểu thời gian hai năm qua rất nhanh, nhưng cũng quá dài với sức chịu đựng của một người con gái xinh đẹp như em. Em có còn yêu anh như ngày nào không Chi Mai?

Nước mắt lăn dài trên đôi má xanh xao của Chi Mai, cô cắn môi rút nhẹ tay về không trả lời. Vỹ Hoàng bật cười khan, cất giọng chua chát:

- Thôi được, anh hiểu rồi. Một gia đình danh giá, một cô gái xinh đẹp đầy tương lai như em thì không thể nào chấp nhận một người từ trong cải tạo ra phải không em? Đừng lo, anh chưa từng trách em mà tự trách bản thân mình đã gây cho em không ít phiền toái. Chi Mai, anh thành thật xin lỗi.

Cô nghẹn ngào kêu lên:

- Không phải như vậy đâu. Anh hiểu lầm em rồi Vỹ Hoàng ơi. Em... em...

Anh quay nhanh lại ôm chặt lấy cô lắc mạnh:

- Vậy thì em vẫn còn yêu anh phải không? Em nói đi Chi Mai?

Cô vùng ra lùi dần về phía sau với gương mặt đầm đìa nước mắt, giọng lạc hẳn đi:

- Hãy hiểu cho em. Tất cả tội lỗi xinh gánh chịu. Em không còn xứng đáng với anh nữa đâu. Quên em đi. Kiếp sau em sẽ làm thân trâu ngựa để báo đáp cho anh. Vỹ Hoàng, chúng ta nên dừng lại ở tính cách bạn bè, rồi một ngày nào đó anh sẽ hiểu cho hoàn cảnh của em. Em về trước đây. Em xin lỗi...

Chi Mai ôm chạy tuôn ra đường. Vỹ Hoàng sững người không hiểu chuyện gì. Anh

lặng đi chẳng đuổi theo cô. Bởi vì anh biết nếu kịp anh chỉ được thân xác cô mà thôi, còn trái tim cô hoàn toàn không hiện hữu hình bóng của anh nữa. Anh nhắm mắt: "Tiêu Vỹ Hoàng! Mi thật sự mất tất cả rồi. Danh dự, sự nghiệp, gia đình và cả tình yêu thánh thiện nhất. Không được! Hãy đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Đừng bao giờ phụ lòng những người đã từng tin tưởng mình, động viên mình trong trại cải tạo".

Vỹ Hoàng đứng bật dậy bước ra phía sau bếp. Anh vỗ bụng vui vẻ nói to:

- Bác Thế ơi! Cháu đói bụng quá!

- Xong rồi, bác dọn sẵn lên bàn đó, cháu cứ lên đi, bác rửa tay sẽ lên ngay.

Mùi canh chua, cá kho tộ xộc vào mũi làm bụng anh cồn cào, anh cố quên đi chuyện vừa xảy ra.

Cô bé Mỹ láu táu:

- Ủa, sao lúc nãy cháu thấy cô Mai chạy đi đâu mà cháu gọi cô không nghe.

Anh khoát tay:

- À... cô ấy có chuyện gấp cần phải đi. Hôm khác cô sẽ ghé thăm cháu.

- Nhưng không có cô Mai buồn quá...

Là người từng trải, bà Thế gạt phắt:

- Cái con bé này! Chuyện người lớn không được thắc mắc. Thôi ăn cơm đi,

rỗi dẫn chú Hoàng hái trái cây.

Con bé tiu nghỉu im lặng, anh thầm cảm ơn sự tế nhị của bà nhà vườn này. Anh dõi mắt nhìn ra xa.

- Triển My! Ăn cơm đi con!

Cô vờ không nghe tiếng vú Hòa thúc giục mà lim dim mắt như ngủ, bà càu nhàu nhỏ trong miệng:

- Cái con bé này không có ông chủ ở nhà như người mất hồn vậy. Chẳng thiết đến ăn uống. Chẳng biết mai mốt theo chồng rồi làm sao nữa?

Triển My phá lên cười ngặt nghẽo làm bà Hòa giật mình:

- Đó! Con bắt gặp tại trận vú nói xấu con nghe. Con hỏi thật, bộ vú muốn con đi lấy chồng lắm hả?

Bà cười hiền lành:

- Cái con bé này! Con gái lớn lên là phải yên bề gia thất chứ. Cha con chỉ duy nhất có mình con nên chuyện kén rể đối với ông rất quan trọng. Cha con luôn muốn con được hạnh phúc.

- Vú nói vậy chứ sao vú cứ ở vậy một mình? Con thấy như thế lại thú vị hơn không bị ai gò bó hay lẩn quẩn trong vòng bổn phận làm vợ, làm dâu.

Thật chán chết!

Vừa lanh chanh nói xong, Triển My biết ngay mình bị hớ vì gương mặt của bà buồn hẳn đi, cô lúng túng tìm cách bào chữa.

- Vú ơi! Vú à! Con xin lỗi. Thật tình con không muốn làm vú buồn... Con...

- Đừng bận tâm. Già cả rồi, vú có lúc lẩn thẩn như thế đó mà. Con ăn cơm đi, trưa nay ông nhà không về, có lẽ chiều nay về sớm đấy.

Vừa ăn, cô vừa len lén nhìn về vú Hòa. Tuy với gương mặt tàn úa theo thời gian, như không giấu được nét đẹp thời xuân sắc. Từ lâu lắm rồi, Triển My có nghe kể lại. Bà cũng có một mái ấm thật hạnh phúc, gia đình chồng rất khá giả. Nhưng hai năm sau tình yêu rạn nứt khi họ bắt buộc bà ký tên cho chồng lập phòng nhì vì lý do không con. Họ đem tình yêu của bà lên cán cân công lý. Nhưng bà làm mọi người sững sờ với quyết định của mình bằng cách viết đơn ly dị và ra đi mãi mãi.

Trong tình yêu, ai cũng ích kỷ, thà để trái tim nát chứ không muốn chia sẻ cho người khác.

Cô luôn kính trọng và yêu quý bà như người mẹ thứ hai của mình, lòng thầm nhủ phải...

- Triển My! Hôm nay vú thấy con lạ lắm nghe, cứ như người trên mây vậy.

Chiều nay nhà ta có khách đến đó.

Cô tò mò đặt đũa xuống bàn nhướng mắt hỏi nhanh:

- Ai thế vú? Quen hay lạ? Nếu khách của cha thì đó là chuyện thường mà.

- À, vú nghe nói hình như là người dạy kèm cho con để luyện thị..

Cô reo to vẻ thích thú:

- Tuyệt quá! Vậy vú làm giúp con món cocktail nhé. Con bảo đảm khách sẽ hài lòng khi dùng món ruột tuyệt hảo của vú.

Bà Hòa vừa dọn dẹp giúp cô vừa cười tủm tỉm:

- Đến lúc ấy không biết người ta sẽ mê ly cocktail hay là cô con gái xinh đẹp của vú đây.

- Vú này, cứ ghẹo con hoài. Con nghỉ chơi với vú luôn cho xem.

Cô đỏ mặt chạy nhanh về phòng khách cười khúc khích. Sự nhớ chiều nay "người ấy" sẽ đến, nhưng trước hết chắc chắn kiểm tra năng lực học trò của mình đến đâu. Cô vội lấy giấy chuẩn bị phác thảo, nhưng vẽ cái gì bây giờ nhỉ? Thầy giáo của mình nghiêm nghị đạo mạo với chiếc kính trễ trên sống mũi hay cô giáo khó đăm đăm, đôi môi luôn mím chặt? Nhưng là ai đi chăng nữa, mình cũng phải vẽ thôi. Triển My cắn môi suy nghĩ.

Cô biết mình cũng có "chút chút" hoa tay nhưng làm sao vải thưa mà dám che mắt thánh?

- A! Đúng rồi.

Đôi mặt cô lóe lên tia tinh nghịch khi dần dần trên giấy hiện ra một gương

mặt người đàn ông đầu tiên không có tóc, mặt trợn tròn vẻ dữ tợn, mũi hếch lên và... cái miệng há hoác để lộ hai hàm răng nhan nhở. Ngắm nghía tác phẩm của mình một chút, cô chợt ôm bụng cười nghiêng ngã đến nỗi bà Hòa đẩy cửa vào cô vẫn không hay biết.

- Trời đất! Con vẽ ai mà ghê gớm dữ vậy hở My?

Cố nén tiếng cười, cô thở hổn hển vừa đáp vừa lau nước mắt:

- Con nghĩ đâu ra đó chứ, lát nữa con đưa cho thầy giáo con xem.

- Con định đùa hở, con vẽ như vầy ai mà dám nhận dạy cho con.

- Tại vú không biết đó thôi, tất cả mọi đồ vật hay cảnh vật đều cố định cả. Nếu vẽ vậy, con sẽ bị người cười cười chết, nhưng người ta thì ai mà lường được có khối kẻ dị dạng chẳng giống ai.

Bà Hòa phì cười, lắc đầu:

- Thôi, vú chịu thua con vậy. Vú...

Có tiếng chuông cổng vang to cắt ngang lời nói làm bà luýnh quýnh:

- Chắc khách đến nhà đó, để vú xuống mở cổng... con chuẩn bị tiếp nghe.

- Vâng.

Cô biết mình chỉ cần nhón chân nhìn qua khung cửa sổ xinh xắn kia thì sẽ

nhìn thấy ngay dung mạo của khách. Nhưng bất ngờ vẫn thích hơn, Triển My chọn cho mình một bộ đồ thật giản dị: Quần jean trắng cùng chiếc áo lửng màu hồng nhạt. Mái tóc cô cột cao bằng sợi ruy-băng cũng màu hồng. Ồ, cô bé lúm đồng tiền trong gương xinh đẹp quá đi chớ.

- Triển My ơi! Có khách kìa con.

- Vâng, con xuống ngay đây ạ.

Thuật tay, cô vớ luôn tờ giấy phác thảo trên bàn chạy nhanh xuống dưới nhà. Nhìn thấy cô, bà Hòa tế nhị rút lui ra sau khi đặt hai ly cocktail ngon mắt xuống bàn.

Một người đàn ông khá trẻ ngước lên nhìn cô. Trong một thoáng, cô nhận ra đôi mắt người ấy như sững rạ..

- Dạ thưa... có phải thầy là...

Như sực tỉnh, người đàn ông bật đứng dậy, mỉm cười:

- Chào cô bé. Đừng gọi tôi là thầy, vì tôi chưa có được đứng trên bục giảng. Qua đọc thông tin trên báo, nên tôi đến đây để chỉ dẫn chút kiến thức của người đi trước mà thôi. Nếu anh đoán không lầm cô bé là...

Triển My cũng không vừa, lém lỉnh khoanh tay cúi đầu:

- Vâng, My là người cần tiếp thu đấy ạ. Nhưng xin đừng gọi My là cô bé, bởi vì My được vinh dự qua cái thời thơ ấu rồi ạ.

Tiếng "ạ" cô bé cố kéo giọng thật dài khiến cả hai đều bật cười xòa. Không khí không còn khách sáo nữa.

- Xin mời ngồi ạ.

- Cám ơn. Chúng ta làm quen với nhau nhé. Tên tôi là Tiêu Vỹ Hoàng, tốt nghiệp đại học Mỹ thuật. Còn cô?

- Dạ, em tên Triển My. Thầy...

- Này! Đừng gọi bằng thấy tổn thọ lắm. Tại sao Triển My có ý định học ngành Mỹ Thuật? Trong khi thời buổi như bây giờ ai cũng đeo đuổi theo tin học, ngoại ngữ hay kinh tế?

Cô che miệng cười khúc khích:

- Vâng, nếu My chọn những hướng đi ấy thì My không còn là Ôn Triển My nữa. Còn anh? Tại sao cùng chí hướng với My?

- Bởi vì tôi luôn tôn trọng cái đẹp của tâm hồn, của thiên nhiên. Dù người đời cho rằng không thực tế. Nãy giờ nói chuyện huyên thuyên, tôi vô ý không hỏi ông bà nhà...

- Cha My sẽ về đến ngay, còn mẹ My mất từ khi My còn nhỏ. Mời anh Vỹ Hoàng dùng cocktail, vú Hòa của My tự làm đấy. Vỹ Hoàng mỉm cười. Anh thật bất ngờ khi gặp lại cô bé hôm nào lúc vừa ra trại. Chắc chắn cô bé không nhận ra anh đâu. Mấy tháng qua tóc anh đã dài như ngày xưa dợn sóng lãng tử. Một niềm vui nho nhỏ len nhẹ trong trái tim anh khi đôi má lúm đồng tiền của cô bé cứ chập chờn trước mặt.

- Bây giờ đến lượt kiểm tra năng lực của Triển My nghe. Cô muốn vẽ gì cũng được, tùy theo ý thích.

- Dạ đây, anh xem có được không?

Giữ gương mặt tỉnh bơ, cô đẩy nhẹ tờ giấy im lặng thật lâu anh buột miệng hỏi:

- Cô vẽ ai thế? Cũng khá ấn tượng đấy. Nếu tôi đoán không lầm thì người này không mấy thiện cảm đối với cô.

Triển My buột miệng vô tư.

- Vậng, tình cờ một lần My gặp "hắn", "hắn", kinh khủng lắm, giống như một tên tâm thần. Bởi vậy nên mới bị nhốt trong trại cải tạo ấy. My van vái đừng bao giờ gặp lại hắn lần thứ hai nữa.

Gương mặt anh tái hẳn đi. Anh cố giữ giọng bình tĩnh hỏi khẽ:

- Triển My, cô ghét hắn đến thế cơ ả?

Cô suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:

- Nói ghét thì hơi quá, nhưng không thích, không ưa và không muốn thấy. Thế thôi!

Có tiếng chuông cổng reo vang, Triển My bật ngồi dậy nói nhanh:

- Cha My về rồi đấy, để My mở cổng.

Vỹ Hoàng bần thần nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, tự dưng anh cảm thấy mình là người có lỗi khi lừa dối cô. Nhưng cô bé trong trắng thánh thiện quá, gần cô anh quên đi bao nhiêu phiền muộn trong lòng. Nói thật hay im lặng đây?

- Chào cậu!

Vỹ Hoàng giựt mình khi thấy trước mặt mình là người đàn ông chững chạc với gương mặt lại thân thiện khiến người đối diện vừa dễ gần lại vừa kính nể.

- Chào ông. Hân hạnh được biết ông. Tôi tên là...

Ông Ôn Tường khoát tay:

- Cậu khỏi phải khách sáo, vì tôi cũng biết khá rõ về cậu.

Tim anh chợt giật thót, anh lúng túng gượng cười:

- Vậy tôi vô cùng thất lễ khi đến đây.

- Này, ngồi xuống đây đi. Con bé nhà tôi vừa chớp nhoáng thông tin về thầy giáo của nó. Tôi đùa tí thôi mà. Hình như cậu không hài lòng?

- Dạ, thưa ông, không có gì đâu ạ.

Một khối nặng ngàn cây như đẩy lên tan biến giữa không trung khiến cả người Vỹ Hoàng chợt nhẹ nhõm.

Triển My láu táu chen vào:

- Cha ơi! Cha hỏi giúp con, anh Vỹ Hoàng có chịu nhận con là học trò không hở cha?

Ông Ôn Tường vờ trợn mắt:

- Trời ơi! Ai dạy cho con gọi thầy giáo như vậy hở con gái?

Vỹ Hoàng vội đỡ lời khi thấy gương mặt xinh xắn chợt ửng đỏ của cô.

- Thưa ông, đó chính là lý do của tôi. Bởi vì tôi chưa từng làm giáo viên, tôi chỉ may mắn được cùng ngành mà Triển My yêu thích và đi trước cô ấy một bước.

- Khá lắm! Cậu còn trẻ mà rất ư thẳng thắn, lại biết lượng sức mình. Cậu chinh phục hai cha con tôi rồi đấy. Kể từ bây giờ, tôi chính thức mời cậu làm "thầu" cho Triển My. Nhưng với một điều kiện.

Sợ cha đổi ý, Triển My níu lấy tay ông quýnh lên:

- Cha! Chỉ còn mấy tháng nữa con thi rồi đó cha.

- Cái con bé này, chưa nghe xong mà đã cuống lên. Cha muốn đưa ra điều kiện là ngay từ bây giờ, cậu Vỹ Hoàng phải thay đổi cách xưng hô cho thân mật một cách. Cậu thấy thế nào?

- Vâng, xin cám ơn bác.

- Tốt lắm. Hôm nay ta làm quen với nhau như thế là tốt rồi. Cậu cứ về nghỉ, ngày mai cậu đến nhé, con bé nhà bác có bướng, cậu cứ đánh đòn bác không bênh đâu.

Mọi người phá lên cười vui vẻ, trong một thoáng ánh mắt anh chạm ngay đôi mắt tròn xoe trong veo của Triển My, cô bé quay sang hướng khác, chúm chím cười. Tim anh thắt lại khi đôi lúm đồng tiền hiện lên trên má, nhưng... gương mặt của Chi Mai buồn bã, thoáng ẩn hiện, anh vội vã lắc đầu bước vội đi.

Đang ngồi đọc báo nghe tiếng chân đến gần, Vỹ Hoàng ngẩng phắt đầu lên và bàng hoàng khi nhận ra Chi Mai. Cô cũng có vẻ rất bất ngờ nên hốt hoảng lùi lại lắp bắp:

- Hôm nay, anh... anh không đi dạy à?

Vỹ Hoàng đặt tờ báo xuống bàn, cười chua chát:

- Bởi nghĩ thế nên em mới đến đây có phải không?

Bị đoán trúng tim đen, Chi Mai im lặng, đôi tay cứ xoắn lấy nhau. Thấy mình hơi quá đáng, anh tằng hắng.

- Anh đùa tí thôi, em ngồi xuống đi. Hôm nay cô học trò của anh có việc nên anh nghỉ. Thế còn em...

Lấy lại bình tĩnh, cô lẳng lặng ngồi đối diện với anh, không trả lời mà nhìn quanh.

- Bác gái không có nhà hở anh?

- Mẹ anh đến nhà bạn rồi. Nếu anh nhớ không lầm thì anh Côn Thanh đi làm từ sáng cơ mà.

- Vâng. Anh ấy bỏ quên một số giấy tờ ở nhà nên bảo em về lấy.

- Thế à? Phiền em quá! Em cứ ngồi chơi, anh lên lấy cho.

Chi Mai đứng nhanh dậy, lắc đầu:

- Thôi khỏi. Em biết chỗ cất, để tự em đi lấy cũng được.

Cô nhanh nhẹn lên phòng khiến anh nhìn theo khó hiểu. Tại sao Chi Mai vào phòng của Côn Thanh một cách quen thuộc thế? Chẳng lẽ... Nhưng anh chẳng dám nghĩ tiếp vì cả tháng nay cô như cố tình tránh mặt anh. Anh hoàn toàn không trách cô vì một người con gái xinh đẹp lại danh giá như cô chẳng lẽ suốt đời bó buộc đời mình vào một người bị bôi đen lý lịch như anh hay sao? Nhưng với Côn Thanh thì...

Chi Mai đã trở xuống với cuộn giấy trắng trên tay, không nhìn anh cô nói thật khẽ:

- Em đi làm...

Phản xạ tự nhiên anh chụp mặt tay cô kéo lại:

- Em ngồi chơi chút xíu đi, anh có ăn thịt gì đâu mà sợ.

Bị mất đà, Chi Mai chới với ngã nhào vào lòng anh, tấm thân mềm mại cùng mùi hương quen thuộc của quá khứ tràn về khiến anh không kiềm được mình, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi run rẩy của Chi Mai. Một đôi môi giá lạnh, không chút phản ứng, anh bừng tỉnh đỡ nhanh cô dậy nhìn sâu vào mắt thất thần của cô:

- Chi Mai! Em không còn chút tình cảm nào đối với anh sao?

Giọng cô như sắp khóc:

- Hãy tha lỗi cho em, Vỹ Hoàng. Kiếp này xem như mình không duyên nợ. Anh hãy quên em đi.

- Chi Mai! Em đừng hiểu lầm anh. Bởi vì trong tình yêu luôn có sự tự nguyện, nhưng anh chỉ muốn biết rõ nguyên nhân em xa lánh anh. Em nói đi!

- Em không xa lánh anh, chỉ vì... vì... Rồi một ngày gần đây, anh sẽ hiểu thôi. Tất cả là do em.

Chi Mai òa khóc tuôn chạy ra cổng. Lại một lần nữa cô để lại cho anh bao nhiêu dấm chấm hỏi.

Chợt có tiếng chuông điện thoại reo vang, làm anh giật mình, vừa cầm máy anh đã nghe giọng nói ồm ồm quen ra lệnh của ông anh yêu quý.

- Alô. Mẹ đó phải không? Chi Mai có về nhà mình không vậy?

- Vâng. Có anh Hai à.

Bên đầu dây bên kia im lặng một thoáng bỗng Côn Thanh bực dọc gắt:

- Vỹ Hoàng đấy hả? Sao không đi làm?

Chắc ở công ty lại có chuyện gì nữa đây, cố lấy giọng bình thường, anh giả lả:

- Hôm nay em nghỉ, Chi Mai cũng vừa rời khỏi nhà vài phút

- Anh bảo cô ấy về lấy chút giấy tờ mà ch?

Danh sách chương


Sách tương tự