Vòng Tay Yêu Thương

Vòng Tay Yêu Thương

Tổng số chương: 2

Cần người giúp việc.

Điều kiện:

Có bằng C Anh văn. Sử dụng thành thạo máy vi tính.

Lương hậu hĩ. Địa chỉ liên lạc...

Diễm Thi nhăn mặt khi đọc mục rao vặt tìm người, tìm việc trên báo. Cô lẩm bẩm:

- Kiêu thế! Ông bà chủ nào mà kiêu quá? Chỉ cần một người giúp việc thôi mà điều kiện lại quá cao. Chẳng biết là giúp việc gì đây? Không biết là có quá sức người không nữa?

Dù rất băn khoăn nhưng cái dòng chữ:

“Lương hậu hĩ” đã cuốn hút cô.

- Chẳng phải là mình đang cần điều đó hay sao? Công việc gì cũng được, miễn lương cao là cô sẵn sàng lao vào.

Diễm Thi tự tin với chính mình. Môi cô hơi trề ra.

Bằng C Anh văn, sử dụng thành thạo máy vi tính. Tất cả trong tầm tay thôi.

Chẳng những có những tấm bằng ấy mà cô còn có cả một tấm bằng tốt nghiệp Đại học Ngoại thương nữa kìa. Nhưng... có thể chưa cần thì mình chưa đưa, đó sẽ là một điều bí mật. Vì...

Đôi mắt Diễm Thi hơi chùng xuống:

- Dù sao thì mình cũng còn chút sĩ diện chứ. Ai đời một sinh viên tốt nghiệp Đai học Ngoại thương loại ưu mà chỉ đi làm người giúp việc.

Diễm Thi chua chát nhớ đến những lần cô vác đơn đi xin việc. Đến công ty nào, cô cũng đều nhận được cái lắc đầu:

- Đủ người rồi.

Diễm Thi lại phải uất ức bước đi với hai hàng nước mắt.

Nếu không vì biến cố gia đình thì giờ đây cô vẫn là một cô tiểu thư nho nhã, không phải là quá đài các trâm anh, nhưng cũng là một cành hồng vương giả.

Diễm Thi thở dài:

- Số phận thôi. Nhưng không vì thế mà ngồi yên chờ chết, phải vùng lên vực dậy số phận của mình.

Nghĩ thế, Diễm Thi xếp vội tờ báo vào trong xắc tay rồi dắt xe, lầm lũi đạp xe đi. Mồ hôi đổ như mưa giữa trời nắng gắt. Chỉ vì cơn bạo bệnh của cha mà tất cả những dự tính tương lai của cô đều đổ vỡ. Ba cô thường hay đau đầu và chóng mặt suốt cả mùa hè. Những cơn đau choáng ấy làm cho cả gia đình lo lắng, nhưng tuyệt đối không ai nghĩ đến điều nghiêm trọng. Vậy mà sau khi có kết quả X. quang, bác sĩ chuyên khoa ung thư cuối cùng đã thông báo hung tin của tử thần:

Ông bị một khối u đang lấn dần xuống não. Điều tuyệt vọng nhất là ông không thể giải phẫu được. Các bác sĩ đã đưa ra giải pháp trị liệu. Nhóm chuyên gia chuyên về chữa trị u não chữa trị bằng cách phóng xạ liều cao. Ông được bắn trực tiếp vào phần dưới não của ông hai lần một ngày trong vài tháng.

Khối u có thể bị teo lại, nhưng không tiêu mất và nguy cơ tăng lại rất cao. Và cả gia đình cô đang chiến đấu với căn bệnh ung thư này, đồng nghĩa với cuộc chiến đấu ấy là cả gia tài của cô lần lượt bay đi. May mắn là lúc này cô cũng vừa tốt nghiệp đại học...

Mải suy nghĩ, Diễm Thi không hay mình đã đi qua địa chỉ mà cô cần đến. Cô làu nhàu:

- Lẩn thẩn quá!

Diễm Thi quay ngược xe trở lại. Nhưng cô chỉ đạp có mấy vòng xe đã có tiếng tu huýt vang lên. Diễm Thi giật mình ngừng lại. Trước mắt của cô là...

Diễm Thi kêu thầm:

- Trời ạ! Cảnh sát Giao thông.

Anh cảnh sát giơ tay chào Diễm Thi rồi nói:

- Cô có biết mình vừa phạm lỗi gì không hả?

Diễm Thi nhìn gương mặt non choẹt của anh Cảnh sát Giao thông, lòng dấy lên bao ý nghĩ:

- Chắc cũng mới ra trường như mình thôi. Giá như trong hoàn cảnh khác, thế nào Diễm Thi cũng trêu chọc mấy câu. Nhưng hôm nay thì...

- Cô không biết luật lệ mà lại tham gia giao thông sao? Nghe giọng nói trưởng thượng của anh Cảnh sát Giao thông, Diễm Thi cũng cau mày hỏi lại:

- Sao anh biết là tôi không biết, hả?

- Nếu đã biết luật mà còn phạm luật thì tội càng nặng thêm đó.

- Nhưng tôi vì đã trờ qua nơi mình cần đến, nên đành phải chạy ngược chiều lại thôi.

- Nếu ai cũng như cô thì thành phố này làm sao mà giữ gìn được trật tự giao thông hả?

- Tôi...

Anh Cảnh sát Giao thông giải thích:

- Không thể vì một lý do đơn giản như thế mà cô có thể tùy tiện làm một việc vô cùng nguy hiểm. Cô có biết khi xe cô đang lưu thông trên con đường một chiều, một mình cô là đi ngược lại. Cô biết hậu quả sẽ như thế nào hay không hả?

- Vậy bây giờ tôi phải làm sao chứ?

- Cô phải theo đường một chiều đi tới, sau đó theo đường một chiều đằng trước quay trở lại theo đường này.

Diễm Thi nhăn mặt:

- Xa lắm!

Anh cảnh sát nhún vai:

- Đành vậy thôi!

Diễm Thi nhìn cơn nắng trưa đang đổ xuống đầu mà ngao ngán. Cô nhìn chung quanh rồi chợt reo lên:

- Có cách rồi.

- Cách gì?

- Đơn giản lắm, chỉ cần anh chấp nhận là được.

- Nếu không vi phạm luật giao thông thì tôi chấp nhận ngay.

- Cám ơn anh!

- Tôi có chấp nhận đâu mà cô cám ơn.

- Tôi nghĩ là anh sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi.

- Cô nói đi!

- Tôi sẽ dẫn chiếc xe đạp này...

Diễm Thi vừa nói vừa diễn tả. Anh cảnh sát gật gù:

- Cô tiếp tục đi!

- Tôi sẽ đi trên vỉa hè này.

- Anh cảnh sát lắc đầu:

- Không được.

- Tại sao?

- Vỉa hè này chỉ dành cho người đi bộ. Thì tôi đâu có chạy xe. Tôi hứa là chỉ dắt bộ mà thôi. Nếu không tin, anh cứ theo sau tôi mà kiểm tra.

- Nhưng...

- Anh tha cho tôi mà, tôi đang có chuyện gấp lắm.

Nhìn Diễm Thi tuy ranh mãnh nhưng có vẻ thật thà, anh cảnh sát gật đầu:

- Thôi được, tôi đồng ý cho cô ngoại lệ một lần, nhưng cũng phải phạt cảnh cáo cô.

- Thôi mà, tôi không có tiền. Anh tội nghiệp tôi đi mà.

Anh cảnh sát nghiêm sắc mặt:

- Lần này thì tôi thông cảm cho cô. Lần sau nếu vi phạm nữa thì phải nộp phạt theo quy định nhé.

Diễm Thi hú hồn, miệng nói lia lịa:

- Cám ơn anh. Nhất định là sẽ không có lần sau đâu.

- Cô đi đi!

- Cám ơn anh!

Anh Cảnh sát Giao thông mỉm cười quay lại với nhiệm vụ của mình.

Diễm Thi vội vã quay đi như sợ anh ta sẽ đổi ý. Đi được một đoạn, cô mới thở phào:

- Hú hồn!

Đứng trước địa chỉ mà cô cần đến, Diễm Thi băn khoăn:

- Thì ra đây là một điểm cho thuê máy tính để chơi Internet. Không biết họ mướn người để làm gì nhỉ?

Rồi cô gạt ngay ý nghĩ ấy:

- Làm gì cũng được, quét dọn nấu cơm, giặt giũ gì cũng được, cứ vào rồi sẽ tính.

Diễm Thi mạnh dạn bước vào. Trong cửa hàng, hai dàn máy vi tính hiện đại được bày ra thật đẹp mắt, và một anh con trai gương mặt cũng non choẹt đang ngồi trước máy vi tính.

Diễm Thi chột dạ nhìn quanh. Buổi trưa trong cửa hàng vắng hoe không có ai để chơi cả. Diễm Thi định lui ra nhưng cô nghĩ.

- Vất vả lắm mới đến được chỗ này, không lẽ lại về không hay sao?

Đánh bạo, Diễm Thi bước gần anh con trai:

- Anh ơi...

Không rời mắt khỏi máy vi tính, giọng anh ta lạnh lùng:

- Cần gì?

Hơi khó chịu trước thái độ khinh khỉnh của anh ta, nhưng Diễm Thi vẫn nhẫn nại:

- Tôi muốn gặp bà chủ.

Vẫn cái giọng lạnh lùng:

- Ở đây không có bà chủ.

Diễm Thi hơi ngạc nhiên nghĩ:

- Cửa hàng không có bà chủ thì chắc có ông chủ. Điểm kinh doanh Internet thì ông hay bà gì lại chả được.

- Tôi muốn gặp ông chủ. - Diễm Thi bước lại gần hơn hỏi.

- Cô cần gì?

Bao nhiêu sự nhẫn nại mà Diễm Thi cố chịu đựng bùng phát. Cô không chịu nổi trước sự hách dịch, lạnh lùng của anh ta. Cô hét lên:

- Tôi cần gặp ông chủ.

Anh con trai ngừng lại ngước mắt lên nhìn Diễm Thi. Khẽ nhíu mày, anh ta hỏi lại:

- Cô cần gì?

- Anh còn trẻ vậy mà lại mắc bệnh của các cụ già thế hả?

Đôi mày của anh ta nhíu lại:

- Tôi bệnh gì?

- Là bệnh lãng tai đó.

- Tôi vẫn nghe và vẫn trả lời câu hỏi của cô mà. Một lần nữa tôi hỏi lại:

- Cô cần gì?

- Một lần nữa, tôi cũng xin nhắc lại tôi cần gặp ông chủ.

- Để làm gì?

- Xin việc.

Anh ta bỗng nhìn Diễm Thi từ đầu đến chân.

- Xin việc với thái độ như thế hay sao?

- Câu nói đó không dành cho anh đâu nhé.

- Vậy thì dành cho ai hả?

- Ông chủ.

Anh con trai vẫn cười to:

- Như thế thì càng chứng minh với cô là tôi không hề bệnh gì cả. Tôi không sai khi đặt ta câu hỏi đó.

- Anh là...

- Người mà cô cần gặp.

Diễm Thi lắp bắp:

- Anh là ông chủ?

- Ông chủ cũng được, quản lý cũng được, nhân viên lại càng tốt. Bởi vì ở đây trước sau tôi cũng chỉ có một mình.

- Vì vậy mà anh định thuê người giúp việc với điều kiện quá cao như thế.

- Nếu đem so sánh với sự tiến bộ của xã hội thì sự đòi hỏi ở người phụ tá của tôi như thế không quá đáng chút nào.

- Nhưng trên mục đăng tin, anh để là thuê người giúp việc kia mà.

- Theo cô là tôi phải dùng từ gì cho cái điểm Internet bé nhỏ này hả?

Diễm Thi lắc đầu:

- Tôi cũng không biết.

Anh ta gạt phăng:

- Không nói đến điều ấy nữa, dùng từ gì mà chẳng được. Chúng ta hãy nói đến mục đích chính của ngày hôm nay đi. Cô xin việc phải không?

Diễm Thi gật đầu. Anh ta lại tiếp tục chất vấn:

- Vậy cô có đủ những điều kiện mà tôi cần hay không?

Diễm Thi lại gật đầu:

- Có.

Diễm Thi lấy xấp hồ sơ xin việc của mình đưa cho anh ta:

- Đây là những giấy tờ về bản thân của tôi.

Đọc vội những giấy tờ liên quan đến Diễm Thi. Sự im lặng của anh ta làm Diễm Thi hồi hộp. Cuối cùng rồi anh cũng khẽ gật đầu:

- Cô là Diễm Thi?

Diễm Thi hơi chau mày nói thầm:

- Biết rồi còn hỏi.

Nhưng cô vẫn nhẫn nại:

- Phải, tôi là Diễm Thi.

- Những giấy tờ của cô đã đạt được mức yêu cầu, nhưng cái tôi cần nhất không phải là trên mặt giấy tờ, mà điều tôi cần nhất là năng lực của cô. Bây giờ “vàng thau lẫn lộn”, bằng cấp chưa hẳn là thật.

- Thật quá đáng!

Cơn giận bùng phát trong lòng Diễm Thi, cô quên là mình đang cần một việc làm:

- Anh có thể không nhận tôi, nhưng tôi cấm anh không được xuyên tạc tôi.

- Cô đừng có nổi nóng. Thời buổi này thật giả khó mà phân biệt được. Trong thoáng chốc, người ta có thể làm. Ông này bà nọ với danh vị, học vị đầy đủ nhưng bên trong thì...

Hắn ta nhún vai:

- Rỗng tuếch!

- Tôi không phải là hạng người đó.

- Cô có thể chứng minh năng lực cô sau một tuần thử việc. Nếu được, tôi sẽ nhận cô vào làm với mức lương là hai triệu một tháng.

Diễm Thi như không tin ở tai mình.

- Hai triệu hả?

- Phải. Nếu như cô làm thêm thời gian tôi sẽ tính hoa hồng.

Diễm Thi hơi ngạc nhiên:

- Ở đây có quy định thời gian mà, đâu có làm gì mà phải thêm thời gian.

- Tôi biết. Nhưng ở đây tôi chỉ có một mình. Những lúc tôi đi vắng, cô phải thay tôi quản lý tất cả, kể luôn việc giữ cửa hàng này.

Diễm Thi gật đầu:

- Đành vậy thôi, tôi đang cần việc làm mà.

- Buổi sáng, cô không được đến sớm hay muộn hơn bảy giờ. Tôi hay ngủ muộn nên không thích ai quấy rầy.

- Diễm Thi mừng thầm:

- Cũng may. Nếu hắn ta bảo đến sớm hơn thì chắc là khó khăn, vì mình cũng xấu nết như hắn, cũng ngủ muộn và đặc biệt là thích... “nướng”.

Nghĩ thế, Diễm Thi vội gật đầu:

- Cũng được.

- Buổi trưa, cô ăn cơm và nghỉ tại đây.

- Với anh hả?

Biết Diễm Thi ngại ngùng chuyện cô nam quả nữ. Hắn ta giải thích:

- Cô đừng lo! Tôi rất ít ở đây vào buổi trưa lắm. Tôi phải về nhà ăn cơm với mẹ của tôi.

- Vậy thì tôi phải...

- Không, tôi sẽ đặt suất cơm tháng cho cô. Sẽ có người mang đến tận đây cho cô. Cô nghĩ thế nào hả?

Không lẽ Diễm Thi mừng đến phải reo lên:

- Quá tốt! Nếu anh mà bắt tôi phải về nhà nghỉ trưa thì rõ là quá vất vả. Đạp về rồi đạp đi giữa cơn nắng gắt đâu phải là chuyện sung sướng gì.

- Nghĩ thế nhưng cô vẫn làm ra vẻ điềm nhiên:

- Cũng được.

- Buổi tối thì... thời gian này không thể quy định được.

- Tại sao?

- Vì tôi đến đây lúc nào, thì cô mới được về lúc đó.

- Ngộ nhỡ như anh đi đến sáng chưa về thì sao?

- Điều đó rất ít xảy ra...

- Rất ít nhưng cũng có thể có.

- Cô đừng lo! Mỗi tháng, tôi sẽ có bảng chấm công bằng điện tử. Cuối tháng tôi sẽ tổng kết để trả thêm khoản phụ cho cô.

Niềm tin dâng tràn trong lòng Diễm Thi:

- Như thế lại càng hay. Mình cũng rất cần được làm thêm mà.

Thấy Diễm Thi im lặng. Hắn ta cười:

- Nếu thấy khó khăn cô có thể từ chối.

Diễm Thi quýnh quáng như sợ mất đi một cơ hội tốt:

- Không không! Tôi làm được mà.

- Rất tốt! Sáng mai cô đến đây, chúng ta bắt đầu một tuần hợp tác, xem cô có làm được việc hay không?

- Vâng! Xin cảm ơn ông chủ đã nhận tôi.

- Cái gì mà ông chủ chứ? Cứ gọi tôi là Phúc Khang. Cô gọi tôi là ông chủ, tôi ngại lắm.

- Nhưng...

- Cô ơi! Bây giờ là thời đại nào rồi, gọi tên nhau là chuyện bình thường thôi.

Tôi không muốn tạo áp lực khi hợp tác làm việc với nhau.

- Tôi biết rồi!

- Cô có thể về sắp xếp để mai đến đây làm việc nhé.

- Vâng! Nhất định tôi sẽ đến.

- Chào cô!

Diễm Thi nhìn Phúc Khang sững sờ.

Sao bỗng dưng hắn ta thay đổi một trăm tám mươi độ như thế? Gương mặt đáng ghét khi nãy biến mất, và thay vào đó là một gương mặt thật dễ thương.

- Chào anh!

- Cô nhớ đến nhé!

Phúc Khang ân cần:

- Cô nhớ đến giúp tôi nhé. Tôi chán ghét cảnh sống gò bó, mất tự do vì bị chôn chân ở đây. Tôi cần cô lắm đó.

Như có một ma lực nào thúc đẩy Diễm Thi. Cô gật đầu:

- Nhất định tôi sẽ đến.

Diễm Thi bước ra khỏi cửa hiệu vi tính, đạp xe trên phố. Nắng chiều như những sợi tơ lung linh trước mắt cô.

- Mẹ! Mẹ ơi!

Bà Quyên từ trong bếp chạy ra, đưa tay ra dấu:

- Khẽ thôi!

Diễm Thi đưa tay chặn miệng:

- Con vô ý quá. Ba ngủ hả mẹ?

- Không, ba con vẫn ngồi bất động mãi khiến mẹ càng thêm lo lắng.

Diễm Thi thở dài:

- Không biết đến bao giờ gia đình ta mới thoát khỏi cảnh này?

Bà Quyên nhìn con xót xa:

- Diễm Thi! Thật là tội nghiệp cho con quá, vất vả chạy suốt ngày để đi tìm việc làm mà.

- Có gì đâu mẹ. Con đã lớn, đã tốt nghiệp ra trường rồi thì việc tìm việc làm là chuyện tất nhiên, đâu có gì mẹ phải bận lòng.

- Thấy con vui vẻ như thế, chắc là đã có công việc thích hợp rồi chứ?

Diễm Thi mỉm cười:

- Vâng! Thần may mắn đã mỉm cười với con rồi. Con đã có việc làm với mức lương hai triệu một tháng đó mẹ.

Bà Quyên cũng vui lây với niềm vui của con gái:

- Hai triệu hả con?

- Dạ.

- Con làm việc gì mà mức lương cao vậy hả con?

- Dạ, con phụ việc cho một cửa hàng điện tử cho thuê máy vi tính, mẹ ạ.

- Người ta thuê máy làm gì hả con?

- Dạ, người ta mở máy để mở trang Web nè, lên mạng “chát” với người khác trong và cả ngoài nước cũng được nữa đó mẹ.

- Hay quá! Xã hội bây giờ thật tiến bộ.

Bà Quyên chợt buồn:

- Như vậy là công việc đó không liên quan gì đến ngành học của con.

Diễm Thi biết mẹ buồn, cô an ủi mẹ như tự an ủi mình:

- Có những việc không nhất thiết phải theo lịch trình khuôn khổ đâu mẹ. Bây giờ chúng ta chỉ cần tiền để giải quyết chuyện gia đình, và nhất là phải lo cho thằng Trung ăn học đàng hoàng.

- Bây giờ tất cả mẹ chỉ trông cậy nhờ con. Thôi, con vào thay đồ đi rồi ra ăn cơm.

- Dạ. Diễm Thi tranh thủ ghé vào phòng thăm ba. Ông đang ngồi trên chiếc ghế bất động, mắt nhìn đăm đăm vào cõi hư vô. Ông không dám nghĩ là mình còn tồn tại nữa.

Có một cái gì đó như bóp chẹt cổ họng của Diễm Thi. Cô gắng sức hít một hơi bước vào căn phòng với tình yêu vô vàn.

- Ba!

Ông Tuấn không quay lại, giọng ông nhẹ như tiếng gió:

- Con về rồi à?

- Dạ. Ba thấy trong người thế nào?

Ông Tuấn chua xót:

- Án tử hình đã dành cho ba rồi con ơi.

Diễm Thi nuốt dòng lệ mặn đắng vào môi:

- Ba! Ba đừng tuyệt vọng như thế. Chúng ta còn hy vọng mà.

- Hy vọng? Tất cả đã không còn một hy vọng nào nữa con ơi.

Ông Tuấn bật khóc. Đôi vai ông run lên bần bật. Ông đã không còn đủ sức để chiến đấu chống lại bệnh tật của mình nữa.

- Ba! Ba đừng nói thế Chúng ta phải chiến đấu đến phút cuối cùng. Tinh thần cũng là một yếu tố để trị liệu đó ba.

Ông Tuấn lắc đầu:

- Vô ích thôi con. Đâu còn phương cách nào mà chúng ta chưa áp dụng đâu, nhưng tất cả chẳng hứa hẹn điều kỳ diệu nào cả.

Diễm Thi ôm chặt đôi vai của cha khóc òa lên:

- Ba ơi! Điều kỳ diệu sẽ đến với chúng ta mà.

- Có không con? Có một điều kỳ diệu nào đến để gia đình ta không phải sống cảnh sinh ly tử biệt không con?

- Có... có ba ơi! Chúng ta hãy tin tưởng điều đó nghe ba.

Bà Quyên đứng nhìn chồng và con, lòng bà dấy lên bao con sóng đau thương, nước mắt bà chảy dài.

Hạnh phúc gia đình bà không lẽ phải vỡ tan sao?

- Mình ơi! Mình phải sống với mẹ con em.

Bà Quyên tha thiết nói với chồng. Ông Tuấn nghẹn ngào:

- Quyên! Anh xin lỗi em...

- Không, mình không có lỗi gì cả. Lúc nào mình, cũng thương mẹ con em mà:

- Rất tiếc là anh phải phải bỏ tất cả gian khổ lại cho em rồi.

- Không. Bằng mọi cách, em sẽ đưa mình đi chữa trị nữa mà.

- Vô ích thôi. Chỉ làm cho con và mình thêm khổ mà thôi.

- Em không ngại khổ, em chỉ sợ là không được sống với mình thôi. Vì em, vì con, mình hãy cố gắng mà điều trị.

- Quyên! Anh cám ơn em. Em đã cho anh một tình yêu, một hạnh phúc thật tuyệt vời. Anh chỉ hận mình không có phần phước để hưởng để sống cùng với mình và con.

- Không, anh sẽ mãi mãi sống với mẹ con em mà.

Ông Tuấn nhìn vợ, nhìn con mà xót xa. Thật tình ông cũng đâu có muốn bỏ họ mà ra đi. Ông yêu thương họ, bởi vì họ chính là người thân duy nhất của ông mà.

Xin lỗi... xin lỗi... Tôi cũng chỉ có thể nói như thế mà thôi. Xin lỗi những người thân yêu nhất trong đời tôi.

Cả ba cùng ôm nhau mà khóc. Mong rằng sẽ có một phép mầu, một đôi đũa thần gõ xuống những mái đầu bất hạnh.

- Chúc mừng cô ngày đầu tiên đi làm!

Diễm Thi chưa kịp chào thì Phúc Khang đã mau mắn nói. Diễm Thi cố lịch sự:

- Chào anh!

- Bắt đầu làm việc đi!

Phúc Khang ra lệnh. Dù có hơi ghét về thái độ ra vẻ “ông chủ” của anh, Diễm Thi cũng đành phải làm theo, bởi vì cô là người đi làm công mà.

- Tôi phải làm gì? - Diễm Thi hỏi.

Phúc Khang đưa tay chỉ mấy dàn máy tính nằm hai bên:

- Cô hãy giúp tôi lau sạch những bụi bám trên máy.

- Vâng!

Diễm Thi nhìn xung quanh. Cô định lấy tấm vải treo ở góc tường xuống.

Phúc Khang cau mày:

- Cô định làm gì?

- Thì lau các máy móc.

- Cô phải dùng bông gòn và nước rửa kiếng, lau cho sạch các màn hình. Tôi muốn lúc nào màn hình của máy cũng phải trong bóng.

- Tôi hiểu.

- Đó là công việc khởi đầu. Sau đó cô kiểm tra máy vi tính, liệt kê những máy có vấn đề để cho tôi sửa chữa.

- Tôi biết.

- Bây giờ cô làm việc đi. Nếu có khách hàng vào chơi, cô cứ mở máy rồi tính giờ như bình thường nhé.

- Còn anh? Anh định đi đâu vậy? - Thấy Phúc Khang quay đi, Diễm Thi lo lắng hỏi.

- Thì đi làm việc.

- Chứ không phải là anh làm việc ở đây sao?

Môi Phúc Khang trề ra:

- Cô nghĩ xem, nếu chỉ kinh doanh mấy cái máy vi tính này không thì tôi chỉ có nước đi ăn mày khi bỏ ra hai triệu thuê cô.

Không đợi Diễm Thi phản ứng, Phúc Khang bước lại gần tấm kiếng nhỏ như một cánh cửa. Anh đưa tay bấm một cái nút nhỏ. Tấm kiếng xoay qua, để lộ một cánh cửa thông qua một gian phòng. Diễm Thi chưa kịp hết ngạc nhiên thì Phúc Khang đã bước vào trong. Cánh cửa kiếng lập tức đóng lại.

- Thì ra hắn ta có “mật thất”!

Diễm Thi thầm cười.

Chắc hắn ta là một người không được bình thường. Giữa thế kỷ hai mươi mốt này, con người ta tiến bộ, cần phô trương mọi hình thức, hắn ta lại chui vào “mật thất” mà làm việc.

Trí tò mò bỗng kích thích Diễm Thi.

Không biết trong mật thất của hắn ta có gì ở trong ấy nhỉ? Thế nào rồi cũng có một ngày mình sẽ khám phá ra thế giới riêng của hắn. Xem hắn ta đang làm gì? Nghiên cứu gì trong “mật thất” đó?

Tuy suy nghĩ bâng quơ nhưng Diễm Thi vẫn nhớ nhiệm vụ của mình. Cô lau tỉ mỉ từng chiếc máy một cách cẩn thận.

Ngắm nghía một lúc thành quả của mình, cô gật đầu tự hài lòng với chính mình.

- Mình phải làm cho xứng đáng với tiền công được hưởng!

Vài khách hàng bước vào. Diễm Thi đon đả:

- Xin mời vào!

Đối tượng trước mặt cô là những học sinh phổ thông. Diễm Thi biết đây là thời kỳ mà các em rất đam mê các trò chơi trên mạng. Thậm chí các em còn “chát” với nhau, bày tỏ yêu đương trên mạng nữa.

Tuy không hài lòng nhưng Diễm Thi vẫn phải làm nhiệm vụ của mình. Cô mở máy cho khách hàng.

Vài khách hàng nữa lại bước vào. Diễm Thi có thể làm tốt công việc này một cách dễ dàng.

Diễm Thi nhìn đồng hồ kêu thầm:

- Đã trưa rồi mà tại sao anh ta vẫn không chịu ra. Mình phải làm sao đây?

Mình cũng không thể vào đấy được. Không biết phải làm sao đây?

Diễm Thi còn đang suy nghĩ thì cánh cửa kiếng ấy từ từ chuyển động. Diễm Thi mừng thầm:

Anh ta ra rồi!

Diễm Thi chưa kịp nói thì Phúc Khang đã nói như ra lệnh:

- Tôi phải về nhà ăn cơm trưa với mẹ tôi. Sẽ có người mang cơm cho cô. Cô nhớ là buổi chiều, khi nào tôi trở lại mới được ra về nhé.

- Nhưng...

Phúc Khang gạt ngang:

- Có chuyện gì, chiều hẵng nói. Tôi không thích nói chuyện trong giờ nghỉ.

Không đợi Diễm Thi đồng ý hay không, Phúc Khang lao lên chiếc môtô phóng nhanh ra đường. Diễm Thi nhìn theo lắc đầu:

- Đúng là như “con ngựa bất kham” vậy.

Diễm Thi quay lại với công việc của mình. Cô nhận phần cơm trưa do tiệm ăn đưa đến.

- Cám ơn anh!

Diễm Thi nói với người giao cơm. Anh ta cũng nhoẻn miệng cười:

- Không có gì.

Bữa cơm không có đặc biệt, nhưng Diễm Thi cũng khá hài lòng. Như thế này thì cũng quá tốt rồi.

Ăn xong Diễm Thi lại tiếp tục với công việc của mình. Không quá cực nhọc nhưng cô cũng không thể rảnh rang được. Điểm dịch vụ này cũng thu hút khách hàng nhiều giới. Cô cũng mừng thầm vì số doanh thu này.

Diễm Thi nhìn đồng hồ:

- Một giờ rồi. Chắc anh ta cũng sắp đến rồi.

Chuông điện thoại reo vang. Diễm Thi bắt máy:

- Alô.

- Cô là ai?

Giọng một người con gái cộc lốc vang lên. Không biết đối tượng là ai, Diễm Thi nhẫn nại:

- Tôi là người phụ việc ở đây.

- Nghe giọng nói của cô, chắc là cô còn trẻ?

- Điều đó không có liên quan gì đến cuộc nói chuyện này. Cô cần gì?

- Hay lắm! Ăn nói nhạy bén lắm. Không ngờ chỉ mới hai ngày không đến, Phúc Khang đã có một trợ thủ đắc lực như thế.

- Cô là ai?

- Cô không cần biết.

- Vậy cô cần gì?

- Gặp Phúc Khang.

- Xin lỗi, anh ấy không có ở đây. Cô có thể gọi điện thoại di động cho anh ấy.

- Anh ấy? Danh từ này sao mà nghe cô gọi nó thân thiện làm sao?

- Xin lỗi, tôi hơi vô ý. Tôi phải gọi là ông chủ mới đúng.

- Gọi gì thì cũng đâu có sao. Điều cần nhất là sự quan hệ của hai người kìa.

- Xin lỗi, cô nên cẩn trọng lời nói của mình.

- Tôi biết mình phải làm gì và phải nói gì, không cần cô phải dạy. Tôi chỉ muốn hỏi cô là Phúc Khang đâu?

- Tôi cũng đã trả lời cô rồi, cô có thể gọi di động mà tìm.

- Nếu làm được như thế thì tôi đâu có cần gọi hỏi cô cho phí lời.

- Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho cô cả.

- Thái độ của cô thế sao? Cô có biết tôi là ai không hả?

- Là ai cũng được, tôi chỉ biết làm tròn nhiệm vụ quản lý ở đây thôi. Còn những chuyện khác thì... xin lỗi, tôi không có thời gian để tiếp chuyện với cô.

- Chắc là Phúc Khang sẽ dẹp tiệm sớm khi mướn phải một người phụ việc như cô.

- Một câu nguyền thật độc! Tôi tin chắc là cô không phải là phù thủy để lời nguyền kia không bao giờ linh nghiệm.

- Cô...

Diễm Thi cúp máy. Bởi vì nếu còn đôi co mãi, câu chuyện sẽ kéo dài hơn câu chuyện ngàn lẻ một đêm nữa.

Diễm Thi cứ ngóng ra đường.

Sao giờ này Phúc Khang vẫn chưa đến? Anh ta bỏ cả tài sản ở đây cho mình sao?

Chuông điện thoại reo. Diễm Thi sợ cô gái khi nãy gọi đến nữa. Cô ngần ngại một lúc rồi cũng bắt máy:

- Alô.

Giọng bên kia thật bực bội:

- Cô làm gì mà tôi gọi cả buổi, cô không bắt máy hả?

Diễm Thi hụt hẫng:

- Là anh sao?

- Chứ cô nghĩ là ai hả?

Diễm Thi vội vàng nói:

- Anh về ngay đi. Anh bỏ tôi một mình thế này, tôi sợ lắm.

- Cô đang sống giữa một thành phố văn minh chứ đâu phải ở giữa “cánh đồng hoang” mà phải sợ chứ?

- Nhưng...

- Không có nhưng nhị gì cả. Tôi đang bận công việc riêng của tôi, tôi không thể về được. Cô giữ nhà cho tôi nhé.

Diễm Thi chưa kịp phản ứng thì Phúc Khang đã tắt máy. Cô buông máy xuống mà dở khóc dở cười.

Trời ạ! Mình xúi quẩy rồi. Gặp phải một ông chủ quá kỳ quặc. Anh ta chẳng màng gì đến của cải, tài sản. Nếu mình là kẻ xấu, cuỗm hết mà trốn đi thì sẽ ra sao đây?

Diễm Thi bật cười vì mình đã quá lo xa. Phúc Khang đâu phải là tên ngốc chứ. Trước khi nhận người làm, anh ta đã nắm rõ hồ sơ, lý lịch của đối tượng.

Có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Diễm Thi nói một mình:

- Mình đã lọt vào tròng của dây thòng lọng rồi, đành phải chịu trận đứng yên không thể nhúc nhích được.

Vài người khách bước vào cửa hiên, Diễm Thi chào rồi mở máy cho khách.

Cô lao vào công việc, quên đi những ưu phiền của mình.

Diễm Thi nhìn đồng hồ rồi đi tới đi lui thật sốt ruột. Đường phố đã lên đèn, thậm chí bây giờ cửa hàng đã hết giờ hoạt động mà Phúc Khang vẫn chưa về. Diễm Thi muốn gọi điện thoại cho anh nhưng cô lại chậc lưỡi kêu trời:

- Mình nào có biết số điện thoại của anh ta mà gọi.

Bây giờ Diễm Thi mới thấy mình quá phiêu lưu mạo hiểm, vì số tiền lương khá cao đó mà cô chẳng tìm hiểu gì nơi mình đến làm cả. Không biết ông chủ ra sao, cô đã vội vàng đến nhận việc. Chỉ ngay ngày đầu tiên đi làm, cô đã nhận ra ngay công việc này không phù hợp với mình. Anh ta đã dám bỏ ra hai triệu để thuê “thần giữ cửa” thì chắc hẳn là công việc không quá dễ dàng.

Diễm Thi hoảng sợ với ý nghĩ là mình sẽ ở lại đây suốt đêm nếu anh ta không về. Bữa cơm trưa đã hết sạch, bụng đói meo. Diễm Thi đành bước ra ngoài mua đỡ cái bánh bao dằn bụng.

Biết cha mẹ đang nóng lòng chờ mình, Diễm Thi nhấc máy gọi điện về nhà:

- Alô. Mẹ hả?

Giọng bà Quyên có vẻ hoảng hốt:

- Diễm Thi! Sao giờ này con vẫn chưa về nhà hả?

- Mẹ! Có chút trục trặc nên con chưa về được. Mẹ đừng lo cho con nghe.

- Diễm Thi! Có ổn không con?

Diễm Thi trấn an mẹ:

- Không sao, mẹ đừng lo. Do có nhiều khách hàng còn đang chơi games nên con còn phải ở lại thôi. Về muộn là chuyện bình thường mà mẹ. Người ta bỏ ra những hai triệu để mướn mình thì công việc đâu có bình thường hả mẹ.

- Mẹ biết. Con tranh thủ nghe.

- Dạ.

Diễm Thi vừa gác máy xuống thì chuông điện thoại lại reo vang. Cô vội vàng nhấc máy lên:

- Alô. Anh về ngay đi.

Bên kia có tiếng cười vang:

- Nhớ ông chủ lắm hay sao hả cô em?

Nhận ra giọng của người con gái ban trưa, Diễm Thi cố nhẫn nại:

- Cô cần gì?

- Đương nhiên là gặp ông chủ của cô.

- Vẫn chưa về.

Giọng bên kia có vẻ nhạo báng:

- Sao? Còn danh từ “anh ấy”, cô bỏ quên rồi sao?

- Xin lỗi, tôi không có thời gian để cho cô đùa giỡn đầu. Chào cô!

Không đợi bên kia có bằng lòng hay không, Diễm Thi vội vàng cúp máy. Dù chưa gặp mặt nhưng cô sợ cuộc đối thoại giằng co với cô gái này.

Diễm Thi trông ngóng Phúc Khang mãi không được. Cô đã thấm mệt bởi suốt ngày quần quật với khách. Diễm Thi nhìn quanh để tìm chỗ nghỉ. Cô mừng rỡ khi nhận ra là chiếc ghế xếp nằm ở góc tường.

Cô vừa bật ghế vừa nghĩ thầm:

- Chắc lúc trước cũng có người phụ việc cho anh ta, nhưng không biết sao người đó lại nghỉ việc?

Bâng khuâng với ý nghĩ của mình, Diễm Thi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Diễm Thi thả người trên thảm cỏ xanh mượt giữa thảo nguyên bát ngát.

Hít một hơi thật sâu thật dài vào lồng ngực, Diễm Thi khoan khoái thở nhè nhẹ ra ngoài. không khí trong lành của đồng cỏ mênh mông làm cho cô thật dễ chịu.

Chả bù ở thành phố, lúc nào cũng nhộn nhịp, ngột ngạt đầy mùi bụi khói.

Ước gì mình được sống mãi giữa đồng cỏ này thì thích biết mấy.

Diễm Thi bỗng giật mình:

- Tại sao mình lại đến đây? Mình đang giữ cửa hàng dịch vụ Internet cho Phúc Khang kia mà.

Diễm Thi đứng nhìn chung quanh. Bốn bề chỉ toàn là cỏ non. Bầu trời thật mát dịu. Mây trắng giăng ngang đỉnh đầu như những cụm bông trắng mềm mịn.

- Chẳng lẽ đây là chốn bồng lai mà người đời thường hay truyền tụng? Mình đã lạc vào cõi tiên rồi hay sao?

Diễm Thi lẩm bẩm một mình.

- Cô định trốn ở đây là thoát khỏi tôi sao?

Diễm Thi giật mình quay lại, cô thảng thốt kêu lên:

- Phúc Khang!

Phúc Khang khinh khỉnh:

- Không ngờ là tôi phải không?

Diễm Thi vô tình gật đầu:

- Phải, tôi không ngờ là anh đến đây tìm tôi.

- Cô tưởng là cô lẳng lặng bỏ đi là có thể dứt bỏ được những hậu quả mà cô đã gây ra hay sao?

Diễm Thi ngơ ngác:

- Hậu quả? Anh nói thế có nghĩa là sao hả?

- Cô đóng kịch giỏi thật.

- Tôi yêu cầu anh nói chuyện nghiêm túc!

Diễm Thi nổi cáu:

- Anh bỏ cái lối nói chuyện dở dở ương ương đó đi. Anh hãy vào thẳng ngay vấn đề. Tôi đã làm gì gây hậu quả nghiêm trọng cho anh hả?

- Cô không biết hay giả vờ không biết?

- Tôi luôn luôn chịu trách nhiệm trước những việc mình đã làm.

Phúc Khang cười khịt trong mũi:

- Nói hãy thật!

Rồi anh bỗng giận dữ:

- Nhưng lời nói của cô không đi đôi với việc làm. Nếu cô có trách nhiệm, cô đã không bỏ cửa hàng dịch vụ với bao nhiêu tài sản của tôi mà đi rong thế này.

Cô có nhớ những điều hợp đồng giữa tôi và cô không? Buổi chiều cô không được rời khỏi cửa hàng khi tôi chưa trở lại.

Diễm Thi ngơ ngác:

- Tôi... tôi đã làm chuyện đó thật sao?

- Chẳng lẽ tôi lại vu oan cho cô?

Diễm Thi ngập ngừng:

- Nếu... nếu...nếu...

- Nếu cái gì hả?

- Nếu sự thật là thế thì... tôi xin lỗi.

Phúc Khang nạt ngang:

- Xin lỗi? Xin lỗi thế là xong hay sao? Còn hậu quả của nó, ai sẽ là người gánh chịu chứ?

- Anh nói cái gì? Cái gì mà hậu quả chứ?

- Tức là thiệt hại mà chính cô đã gây ra, cái đó là hậu quả đó.

- Hậu quả như thế nào? Anh cứ nói đi! Việc gì đã xảy ra hả?

- Cô bỏ đi cửa hàng của tôi không ai trông coi, cô có biết đã xảy ra việc gì không?

Phúc Khang cứ dài dòng mãi khiến Diễm Thi bực bội:

- Thì anh cứ nói đi! Chuyện gì đã xảy ra?

- Người ta đã đập phá tan nát những máy móc của tôi rồi.

Diễm Thi trợn mắt:

- Anh nói thật hả?

- Tôi nói dối cô thì tôi có lợi ích gì chứ?

- Có... có thiệt hại nhiều lắm không anh?

- Một trăm phần trăm.

- Nghiêm trọng thế sao? Anh có tìm ra thủ phạm hay không?

Phúc khang lắc đầu:

- Cho đến giờ này thì vẫn chưa có phát hiện gì.

- Anh có báo công an hay không hả?

- Có. Nhưng cũng không có mấy khả quan.

- Anh có thù oán gì với ai hay không?

Phúc Khang chau mày tỏ vẻ khó chịu:

- Cô tưởng tôi là ai hả? Tôi là con người đàng hoàng, làm ăn uy tín, làm gì mà có chuyện gây thù chuốc oán với ai chứ?

- Tuy tôi chưa hiểu nhiều về gia thế của anh, nhưng anh cũng phải suy nghĩ lại xem. Có khi nào anh làm việc gì xích mích với ai mà anh không biết hay không?

Phúc Khang từ thái độ chân thành trở nên nổi cáu:

- Cô lấy quyền gì mà cô chất vấn chuyện riêng tư của tôi chứ?

- Không phải, anh hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ muốn giúp anh tìm ra thủ phạm thôi.

- Cô định làm chuyên viên điều tra sao?

- Không phải, tôi chỉ lo cho anh thôi. Không cần cô lo. Tôi chỉ cần cô bồi thường tất cả cho tôi là được rồi.

Diễm Thi tròn mắt:

- Bồi thường hả?

- Đúng!

- Tôi lấy gì để bồi thường cho anh hả?

- Đó là chuyện của cô, tôi không biết. Tôi chỉ biết là cô phải theo tôi trở về ngay bây giờ.

- Phúc Khang nắm chặt tay Diễm Thi kéo mạnh làm cô đau điếng. Diễm Thi nhăn mặt la lên:

- Anh buông tôi ra ngay. Anh làm tôi đau quá.

- Buông cô ra để rồi cô trốn mất sao?

- Tôi không phải là người như thế. Tôi sẽ chịu trách nhiệm việc làm của mình mà.

- Nếu cô có trách nhiệm thì hãy theo tôi về ngay.

- Nhưng anh phải buông tay tôi ra đi.

- Không buông!

- Buông ra!

- Không buông!

- Buông ra... - Diễm Thi thét lớn.

- Cô làm gì mà la dữ vậy? Tôi chỉ muốn gọi cô dậy để đi về thôi mà.

Diễm Thi dụi mắt. Phúc Khang sừng sững đứng đó. Tay anh đang kéo tay cô. Diễm Thi kinh hoàng:

- Tôi không có tiền để đền anh đâu.

- Cái gì mà đền hả?

- Thì cái cửa hàng của anh bị đập phá đó.

Phúc Khang bỗng lấy chiếc khăn đã nhúng nước đắp vào mặt Diễm Thi. Cô hốt hoảng:

- Anh làm gì vậy?

- Cho cô tỉnh ngủ thôi, có làm gì đâu.

Diễm Thi bối rối, thẹn thùng:

- Thì ra là tôi đang nằm mơ.

- Mới ngủ mà đã nằm mơ sao. Tài thật!

Diễm Thi làu nhàu:

- Anh đi đâu mà đến giờ mới về hả?

Phúc Khang nhíu mày:

- Tôi có quyền tự do của riêng mình. Tôi không thích bên tôi lúc nào cũng kè kè một “bà Tám”.

- Anh dám gọi tôi là bà Tám hả? Anh cho tôi là người nhiều chuyện chứ gì?

- Cô không cần phải nói nhiều. Bổn phận của cô là phải thay tôi quản lý chỗ này. Bao giờ tôi đến thì cô về.

- Nhưng anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Gần mười một giờ rồi đó.

Phúc Khang nhún vai:

- Biết phải làm sao hơn? Công việc là thế. Nếu cô thấy không thích hợp cứ chấm dứt ngay, không có gì trở ngại cả.

Diễm Thi nghe Phúc Khang nói mà lo sợ. Khó khăn lắm cô mới tìm được một công việc, chưa chi đã mất hay sao.

- Xin lỗi anh, từ nay tôi biết mình phải làm gì mà.

- Cô hiểu thế là tốt. Chung quanh tôi đã có quá nhiều phiền phức. Tôi chỉ muốn mình được bình yên ở cái thế giới của riêng mình.

- Tôi hiểu.

- Thôi, cô về đi.

- Chào anh!

Diễm Thi vừa quay đi thì Phúc Khang đã gọi giật lại:

- Diễm Thi!

- Anh còn muốn dặn dò tôi điều gì nữa? Giọng Phúc Khang chùng xuống:

- Cô không có xe gắn máy hay sao?

Diễm Thi lắc đầu:

- Không.

- Như thế thì hơi bất tiện. Cô có thể sử dụng xe của tôi được không?

Diễm Thi nhìn “con ngựa sắt” đồ sộ của Phúc Khang, khẽ lắc đầu. Phúc Khang cũng cười:

- Tôi biết nó không phù hợp với cô. Tôi sẽ tìm cách giúp cô mua một chiếc xe trả góp nhé.

- Cám ơn anh, nhưng...

- Cô phải biết, làm ăn mà không có phương tiện thì sẽ kém hiệu quả đó.

Không đợi Diễm Thi nói gì thêm, Phúc Khang khoát tay:

- Cô về đi!

- Chào anh!

Lần này thì Diễm Thi về thật. Cô dắt chiếc xe đạp, lầm lũi đạp trên phố vắng tanh.

Phúc Khang trước khi đóng cửa còn nhìn theo Diễm Thi. Một thoáng thương hại dâng lên trong anh, nhưng anh đã gạt phăng:

- Đừng có mà dính líu đến con gái! Phiền phức lắm. Phải làm việc ngay thôi.

Phúc Khang trở vào đến bên máy tính riêng, của mình. Hình như anh đang làm một việc gì đó mà không muốn cho ai biết việc làm của mình.

Diễm Thi kể lại vắn tắt cho mẹ nghe chuyện làm ăn ở điểm dịch vụ. Cô kết luận:

- Muốn lãnh một mức lương như thế thì công việc không phải là quá dễ dàng được mẹ ạ. Từ nay, mẹ đừng có lo lắng cho con chuyện đi về. Mẹ còn phải lo cho ba con, cho cái gia đình của chúng ta nữa.

- Diễm Thi! Con không còn là một đứa trẻ nữa. Con thật sự đã trưởng thành rồi, Diễm Thi.

- Vì thế, con mong mẹ hãy yên tâm về con.

Bà Quyên vẫn lo ngại nhìn con gái.

- Chính vì con gái của mẹ đã lớn nên mẹ phải lo sợ.

- Mẹ ơi! Mẹ đừng có tự mâu thuẫn để rồi dằn vặt mình nữa.

- Mẹ cứ lo... một nam một nữ cùng làm việc với nhau suốt cả ngày đêm, liệu có ổn không hả con?

Diễm Thi cắn môi:

- Chắc là không. Anh ta tính khí hơi thất thường lại khinh người nữa. Loại người như con, anh ta không để ý đâu. Mẹ đừng có lo!

- Mẹ không lo làm sao được. Con gái lớn như trái cây đang chín muồi, chỉ cần một cơn gió mạnh là lìa cành đổ nát.

- Mẹ! Mẹ nói cái gì mà nghe to tát quá. Con tự biết giữ thân mình mà.

- Nhưng sao mẹ vẫn cứ lo...

- Mẹ ơi! Mẹ hãy nghỉ ngơi đi. Con sẽ tự liệu cho mình mà. Vả lại...

Thấy Diễm Thi ngập ngừng, bà Quyên càng thêm lo lắng:

- Sao con?

- Con cảm thấy rất thích làm việc ở đó. Con cần học hỏi thêm, biết đâu sau này nhờ thế mà con sẽ làm được một chuyên viên máy tính.

- Hả? Con nói sao? Con còn muốn học nữa hả?

- Dạ.

- Con đã tốt nghiệp đại học rồi mà.

- Mẹ ơi! Tốt nghiệp đại học thì có nghĩa gì đâu. Mẹ không thấy là con đã cầm tấm bằng ấy đi khắp nơi để xin việc, nhưng con chỉ nhận được một cái lắc đầu. Cuối cùng con phải đi phụ việc cho người ta, một việc làm không dính dáng gì đến chuyên môn cả.

Bà Quyên thở dài:

- Nuôi con thành tài, mong con được thành danh chi mỹ, nào ngờ cũng phải đi giúp việc cho người ta.

- Mẹ ơi! “Có thực mới vực được đạo”. Chúng ta bây giờ cần cái ăn, cái mặc và tiền thuốc cho ba, cho thằng Trung đi học. Có việc làm là tốt rồi. Mẹ quan tâm làm chi đến việc đó là việc gì. Miễn mình không phạm pháp là được rồi.

- Mẹ chỉ sợ con tủi thân thôi. Ước mơ của con là được làm ở các ngành kinh doanh mà.

- Thì ở đây cũng kinh doanh, chỉ là không có hợp đồng mua bán với nhau thôi.

Diễm Thi ôm vai mẹ.

- Mẹ ơi! Được xả thân vì gia đình, Diễm Thi này chẳng tiếc gì thân đâu mẹ.

Bà Quyên vuốt tóc con gái với bao yêu thương:

- Thôi, con đi tắm rồi ăn cơm còn nghỉ ngơi, mai phải đi làm nữa.

- Dạ.

Diễm Thi chỉ chờ có thế, cô vội vàng tắm rửa rồi cũng vội vã ăn cơm. Bụng đói, cộng thêm niềm vui được về nhà khiến cô ăn thật ngon miệng.

Rửa chén bát xong, Diễm Thi về phòng mình vùi đầu vào chăn định ngủ một giấc cho thật ngon. Đang chập chờn, Diễm Thi chợt giật mình vì giấc mơ ban nãy. Cô lảm nhảm:

- Đừng nghe! Đừng để hình tượng đáng ghét ấy cứ mãi ám ảnh mình. Mình muốn sống những ngày thật bình yên như trước đây thôi.

Diễm Thi cứ lảm nhảm nói một mình như tiếng cầu kinh, rồi cô cũng có một giấc ngủ như mong đợi. Cần phải ngủ để bù lại một ngày đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Cuộc chiến đấu ngày mai còn dài, còn nhiều gian khó chưa lường trước được. Giấc ngủ bây giờ thật là quan trọng với Diễm Thi.

Diễm Thi cố đạp cho thật nhanh để đến cửa hàng cho đúng giờ. Cô không muốn Phúc Khang phải lên lớp cô về giờ giấc.

Vừa đến nơi, Diễm Thi đã thấy Phúc Khang ngồi đó với gói quà trên tay.

- Cô đến thì tốt rồi. Cô giao ngay hàng đến địa chỉ này cho tôi.

- Nhưng...

Diễm Thi chưa kịp nói hết câu thì Phúc Khang đã khinh khỉnh:

- Cô đừng nói với tôi là mình không biết đường nhé. Đừng có làm ê mặt dân Sài Gòn chứ.

- Bộ tôi có nói với anh là tôi không biết đường hay sao?

- Vậy cô “nhưng” cái gì?

- Tôi đói bụng quá. Tôi chưa ăn sáng.

Nghĩ nói thế, Phúc Khang sẽ thông cảm. Nào ngờ anh trề môi:

- Tưởng gì quan trọng. Cô có thể “kẹp” một ổ bánh mì vào bụng rồi làm việc ngay. Thời sinh viên của chúng tôi có khi còn phải nhịn cả ăn sáng để mà lên giảng đường.

Diễm Thi nổi nóng:

- Anh tưởng chỉ mình anh là biết sống cảnh khó khăn của thời sinh viên hay sao?

Phúc Khang ngạo mạn:

- Cô đừng nói với tôi là cô đã từng là sinh viên nghe.

Diễm Thi cảnh giác nhắc thầm mình:

“Im ngay! Nếu không mình sẽ giấu đầu hở đuôi đó”.

Cô chống chế:

- Đâu có. Nhưng tôi cũng đã đọc nhiều mẩu chuyện kể về đời sống của sinh viên.

Phúc Khang vẫn không buông tha cho cô:

- Chắc bình thường, cô là một bà Tám chuyên góp nhặt chuyện trong nhà ngoài phố, phải không?

Diễm Thi ghét cay ghét đắng cái giọng lưỡi ác độc của Phúc Khang. Nhưng không lẽ cô cứ đứng đây lý sự với hắn ta mãi. Diễm Thi đành bước đến ôm gói quà trên tay:

- Tôi đi làm việc đây.

Phúc Khang gật gù:

- Thì ra cô cũng ngoan quá chứ.

Diễm Thi biết Phúc Khang đang cố tình khăm cô. Cô cũng cay đắng lại:

- Bởi vì tôi là người đi làm công mà.

Không đợi Phúc Khang trả lời, Diễm Thi quày quả bước đi. Bởi vì cô sợ mình sẽ rơi nước mắt khi nghĩ đến thân phận của mình.

Phúc Khang với theo dặn dò:

- Khi đến nơi, cô nhớ về sớm nhé.

- Tôi biết.

Tưởng nói thế là im, nào ngờ Phúc Khang vẫn không tha:

- Nhớ về sớm, đừng có ngồi lê đôi mách ở đâu nhé. Tôi cần cô lắm đó.

Diễm Thi tức muốn đầy bụng nhưng vẫn lặng thinh không nói gì. Cô lẳng lặng ôm gói hàng theo địa chỉ ghi trên giấy mà đến nhà của ca sĩ Huyền Châu.

Cũng không mấy khó khăn để tìm ra địa chỉ. Đứng trước một ngôi nhà nho nhỏ nhưng có những hai tầng lầu. Cách trang trí bên ngoài thật là đặc biệt.

- Nhà ca sĩ có khác!

Diễm Thi vừa nói thầm vừa đưa tay bấm chuông. Không cần phải đợi lâu, một người đàn bà trung niên bước ra mở cửa.

- Cô cần gì?

Diễm Thi lễ phép:

- Thưa dì, cháu muốn giao gói quà này cho ca sĩ Huyền Châu.

Người đàn bà vui vẻ hẳn lên:

- Vậy hả! Của ai vậy?

- Dạ, của anh Phúc Khang.

- Phúc Khang à? Cháu vào đi!

- Dạ, cám ơn dì.

Diễm Thi theo người đàn bà vào phòng khách. Căn phòng thật sang trọng, mà gạch lát trên tường thật mát dịu. Diễm Thi thích thú nhìn các tấm ảnh của các ca sĩ trong và ngoài nước treo trên tường thật nhiều.

- Cháu ngồi đây nghe! Để dì lên phòng gọi nó.

- Dạ.

Diễm Thi bỗng phát hiện ra hai chú cá vàng đang đá nhau trong bể nước. Cô đến bên nó, lấy một cành dương khẽ động đậy trên mặt nước để kích thích, cổ vũ cho chúng đá nhau.

Hai chú cá vàng càng đá càng hăng, Diễm Thi càng thêm thích thú:

- Cố lên! Cố lên!

- Người đàn bà khi nãy bước xuống lầu nhìn Diễm Thi khẽ lắc đầu.

- Nó bảo cháu đem lên phòng cho nó.

- Dạ.

Diễm Thi ôm gói hàng theo người đàn bà lên phòng của Huyền Châu. Lòng cô không khỏi hồi hộp:

- Chắc phòng riêng của cô ta đẹp lắm.

Người đàn bà dừng lại trước một căn phòng rồi đưa tay gõ cửa.

- Vú vào đi!

Người đàn bà xoay nhẹ nắm cửa rồi bảo Diễm Thi:

- Cháu vào đi!

- Dạ. Cám ơn dì!

Diễm Thi choáng ngợp trước nét đẹp của Huyền Châu. Buổi sáng, Huyền Châu không hề trang điểm mà cô vẫn đẹp rực rỡ như lúc trên sân khấu vậy:

- Em làm gì mà nhìn chị vậy hả?

Diễm Thi ngây thơ:

- Chị đẹp quá!

- Cám ơn em! Có lẽ em nói đúng. Nhưng cái đẹp của chị vẫn không bằng cái đẹp của em.

- Chị nói thế cho vui chớ em nào đâu có đẹp gì đâu.

- Không, em đẹp lắm! Em không chải chuốt làm đẹp, nhưng em vẫn đẹp, đẹp như một cành hồng buổi sáng.

Diễm Thi nghĩ thầm:

“Đúng là đời có trăm hướng, người có trăm tánh ý.

Đâu phải ai cũng muốn phách lối như cái người gọi điện thoại kia”.

- Em nghĩ gì mà thừ người ra vậy? Mau giúp chị khui quà để chị thử đi.

- Bộ chị biết bên trong là món gì hả?

- Biết. Em mau giúp chị đi.

Tiếng Huyền Châu vang lên nhắc nhở Diễm Thi. Cô mở hộp lấy quà ra.

Chính cô còn phải kinh ngạc kêu lên:

- Chiếc áo đẹp quá!

Một chiếc áo dạ hội màu trắng có đính những viên kim sa lóng lánh. Nó mang đường nét nghệ thuật của Á lẫn Âu. Một chút kín đáo nhưng vẫn không kém phần quyến rũ.

Đặc biệt hơn khi Huyền Châu mặc lên người. Chính nét đẹp của cô đã tôn vinh được nét quý phái kiêu sa của chiếc áo.

- Đẹp không em?

- Đẹp lắm chị ơi.

- Đêm nay, chị sẽ thật vui vì món quà sinh nhật này.

- Chúc mừng chị?

Huyền Châu nói mà không giấu được nét sung sướng.

- Đây là chiếc áo do chính tay của anh ấy thiết kế rồi may cho chị đó.

Điều bất ngờ nữa lại đến với Diễm Thi.

- Thật hả chị?

- Phúc Khang là một người rất đa tài. Tuy gia cảnh có phần khá giả, nhưng anh ấy là người muốn tự vươn lên.

- Chị là người yêu của anh ấy hả?

Huyền Châu đỏ mặt:

- Đâu có chị và anh ấy chỉ là bạn thôi.

- Chắc cũng phải là bạn rất thân, nên anh ấy mới tặng chị món quà đầy ý nghĩa.

Mắt Huyền Châu nhìn về xa xôi:

- Phải, chỉ là bạn thân thôi.

Có lẽ Huyền Châu không muốn nói nhiều về quan hệ của hai người. Cô chuyển hướng câu chuyện:

- Em vào làm cho anh ấy lâu chưa? Sao hôm trước chị có ghé mà không gặp em hả?

- Dạ, em chỉ mới vào làm có hai ngày thôi.

- Việc làm này có thích hợp với em không?

Diễm Thi chợt buồn:

- Đối với em không còn thích hợp hay không thích hợp nữa, mà điều em cần là việc làm.

- Em đang gặp khó khăn hả?

- Ba em bệnh, gia đình em rất cần tiền.

- Tội nghiệp cho em quá. Nhưng em hãy yên tâm làm việc cho Phúc Khang đi. Anh ấy tuy có hơi khe khắt nhưng rất tốt bụng.

- Chị có vẻ hiểu nhiều về anh Phúc Khang quá.

- Hiểu nhiều thì sao chứ?

Huyền Châu khẽ thở dài. Diễm Thi hiểu được tâm tình sâu nặng của Huyền Châu dành cho Phúc Khang.

Huyền Châu nói như để giải tỏa tâm sự của mình:

- Tánh tình của anh ấy rất phóng khoáng, nhưng...

- Nhưng sao hả chị?

- Đối với bọn con gái của chúng mình, anh ấy xem nhẹ lắm.

- Em cũng thấy như vậy đó.

- Như vậy cũng phải.

Diễm Thi nhìn Huyền Châu ngạc nhiên:

- Tại sao chị lại nói như thế hả? Vì lẽ gì mà chị lại đánh giá thấp chị em mình như thế?

Trước thái độ phản kháng dữ dội của Diễm Thi, Huyền Châu vẫn điềm nhiên:

- Có lẽ em không biết nhiều về anh ấy. Ngoài việc là một chuyên gia thiết kế tài năng, anh ta còn là một kỹ sư chuyên xây dựng địa ốc có tiếng tăm ở Sài Gòn này.

- Cho dù thế, anh ta cũng đâu có quyền khinh người quá đáng như thế.

- Anh ấy có nỗi khổ của riêng mình.

- Chị có vẻ ca ngợi anh ta quá.

Huyền Châu cắt lời Diễm Thi:

- Có hay không cũng đâu có tác dụng gì. Anh ta lạnh lùng lắm.

Diễm Thi định nói thêm nhưng cô chợt nhớ ra thời gian của mình. Cô không thể tiếp tục tranh luận cùng Huyền Châu được nếu không, Phúc Khang sẽ cho cô là một bà Tám.

- Em phải về.

- Ừ! Em về. Tối nay em nhớ nhắc Phúc Khang đến dự sinh nhật của chị nhé.

- Hả! Chị cũng mời anh ta nữa sao?

Nhìn Diễm Thi sững sốt, Huyền Châu cau mày:

- Sao? Có vấn đề gì sao? Anh ấy là bạn của chị, mời sinh nhật là chuyện bình thường mà.

Biết mình bị hố, Diễm Thi nói chữa:

- Đâu có em chỉ tiện nói vậy thôi. Chào chị, em về.

Diễm Thi ra về mà lòng đầy lo lắng.

Nếu Phúc Khang đi dự sinh nhật của Huyền Châu thì mình phải ở lại giữ cửa hàng. Không khéo mình phải “khăn gói” đến ở đây luôn quá.

Mải lo lắng Diễm Thi quên cả việc mua một cái gì đó ăn lót dạ. Cô đạp một mạch về cửa hàng Phúc Khang đang lầm bầm:

- Từ đó qua đây lượt đi, lượt về không quá ba mươi phút. Vậy mà cô có biết mình đã đi gần cả tiếng rồi không?

Biết mình dây dưa tranh luận với Huyền Châu nên lỡ mất thời gian, Diễm Thi lí nhí:

- Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cố gắng đạp nhanh hơn.

Tự dưng Phúc Khang ra vẻ dễ dãi:

- Thế nào tôi cũng sẽ mua cho cô một chiếc xe gắn máy.

Diễm Thi nói thầm trong bụng:

- Người ta giàu có khác. Nói chuyện mua một chiếc xe gắn máy như đang đi mua một chiếc xe điện tử cho trẻ con vậy.

- Tôi đã gọi cho cô phần ăn sáng. Cô ăn xong rồi trông cửa hàng cho tôi nhé.

- Anh...

Phúc Khang vừa nói xong lại “ẩn” nhanh vào “mật thất” của anh ta. Bây giờ Diễm Thi đã biết anh ta vào trong ấy để làm gì rồi.

Diễm Thi nhận tô phở bốc khói từ trên tay người phục vụ. Cô thầm cám ơn Phúc Khang.

Xem ra anh ta cũng chẳng phải là kẻ quá vô tình.

Diễm Thi ăn tô phở thật ngon lành. Cô dọn dẹp xong rồi bắt đầu làm việc của mình. Cô lau bụi ở các máy tính vừa lẩm bẩm:

- Chúng mày còn có phước hơn tao nữa. Được lau chùi cẩn thận. Còn tao chẳng có ai ngó ngàng gì đến cả.

Diễm Thi không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều. Cô phải đón tiếp khách hàng đến thuê máy. Cái thú đam mê trên máy tính đang thịnh hành trong mọi giới của thành phố. Phúc Khang mở dịch vụ này cũng thật là thức thời.

Nhưng rất tiếc anh ta có quá nhiều công việc, Diễm Thi lại cười cho ý nghĩ của mình.

Nếu không vì bận nhiều việc thì anh ta đâu có mướn người làm. Nếu anh ta không mướn thì mình còn chịu thất nghiệp. Cám ơn! Cám ơn cuộc đời đã cho anh ta nhiều công việc.

Vui vui với những ý nghĩ hỗn loạn, Diễm Thi làm tốt nhiệm vụ của mình.

Diễm Thi lóng nhóng nhìn vào tấm cửa kiếng kia chờ nó chuyển động.

- Quái lạ! Hắn ta làm gì mà im lìm trong cái “mật thất” ấy? Đã đến giờ ăn trưa rồi mà

Danh sách chương


Sách tương tự