Chương 2.
Gió lạnh thổi tung mái tóc Diễm Thi. Cô đưa tay ôm gọn mái tóc vào tay.
Từng cơn gió lại cứ liên tục thổi vào làm Diễm Thi khẽ rùng mình. Diễm Thi bỗng chợt nghe một nỗi buồn không rõ nét trong lòng.
Cô tự hỏi mình:
- Tại sao mình lại buồn chứ? Phúc Khang yêu Quỳnh Như, anh đau xót vì cuộc chia xa này, điều đó đâu có liên quan gì đến mình?
Diễm Thi bỗng thấy giận Phúc Khang. Tại sao anh lại bắt cô nhập cuộc? Tại sao anh lại bắt cô chứng kiến cảnh hai người ôm chặt nhau, chia sẻ với nhau niềm đau tiễn biệt? Phúc Khang có dụng ý gì chứ?
Nhiều câu hỏi cứ liên tục trào dâng trong đầu cô. Rốt cuộc rồi cô vẫn không có câu trả lời.
Phố khuya vắng lặng, một mình Diễm Thi bước độc hành trong đêm lạnh.
Có một cái gì đó như xót xa như oằn nặng trong tâm hồn cô, Diễm Thi lắc đầu cố xua đi hình ảnh ấy. Nhưng những giọt nước mắt đau thương và vòng tay của hai người cứ ám ảnh mãi cô.
Nước mắt Diễm Thi bỗng chảy dài. Cô giận mình quá.
Tại sao lại khóc chứ? Tại sao lại khóc vì một con người vô tình và tàn nhẫn kia chứ?
Bầu trời trên cao vần vũ mây đen. Tiếng sấm vang dội đổ từ không trung vọng xuống, Diễm Thi bàng hoàng lo sợ. Từ nhỏ cô đã sợ nhất là trời mưa và sấm chớp. Nếu bây giờ phải đi một mình giữa màn mưa và phải thấy sấm chớp giáng xuống, Diễm Thi thật sự là không chịu nổi.
Ông trời vẫn không thông cảm cho nỗi sợ của cô, ông bắt đầu đổ những hạt mưa nằng nặng xuống đầu Diễm Thi. Ban đầu thì thưa thớt nhưng dần dần đã trở thành một màn mưa dày đặc trước mắt cô.
Diễm Thi hoảng sợ cắm đầu mà chạy trong màn mưa:
- Mẹ ơi...
Như đứa trẻ, Diễm Thi vừa chạy vừa khóc gọi mẹ. Trả lời cô chỉ có tiếng sấm chớp vang trên bầu trời...
Trời càng khuya, càng mưa to khiến Phúc Khang càng quýnh quáng:
- Không biết Diễm Thi có về nhà hay không nữa?
Đánh bạo, Phúc Khang gọi điện về nhà của Diễm Thi. Anh thất vọng khi nghe tiếng bà Quyên:
- Cháu đây... Phúc Khang đây.
Tiếng bà Quyên lo lắng:
- Sao bây giờ hai đứa chưa về hả?
- Diễm Thi chưa về nhà sao bác?
- Cháu nói sao? Nó cùng đi với cháu mà.
- Bác bình tĩnh đi! Cháu và Diễm Thi bị lạc nhau ở sân bay. Cháu nghĩ Diễm Thi có lẽ đang đụt mưa đâu đó thôi. Cháu sẽ tìm gặp cô ấy ngay thôi.
- Nè! Có gì nhớ điện thoại cho bác biết nghe.
- Dạ, cháu biết.
Phúc Khang cho xe chạy lòng vòng khắp các nẻo đường để tìm Diễm Thi.
Không thể về nhà được khi đêm nay chưa gặp được Diễm Thi.
- Diễm Thi ơi! Em ở đâu? Mau lên tiếng đi. Anh đang đi tìm em đây.
- Phúc Khang!
Nghe tiếng gọi Phúc Khang mừng rỡ khi nhận ra bóng cô gái mặc áo trắng trong màn mưa:
- Diễm Thi!
- Diễm Thi nào hả?
Phúc Khang ngỡ ngàng khi nhận ra cô gái trước mặt:
- Uyển Thanh!
Uyển Thanh chua chát:
- Cám ơn anh! Cám ơn anh còn nhớ đến Uyển Thanh.
- Uyển Thanh đi đâu giữa trời mưa gió thế này?
- Còn anh đi đâu giữa trời đầy gió mưa vậy? Có phải sau khi thất tình Quỳnh Như, bây giờ lại đến cô Diễm Thi nào nữa hả?
Phúc Khang bực bội:
- Nếu không có chuyện gì thì thôi, chúng ta chia tay. Tôi có việc riêng, không thể nói chuyện lâu hơn.
Nghe Phúc Khang nói, Uyển Thanh sượng sùng:
- Bộ Uyển Thanh vô duyên lắm hay sao mà không đủ thu hút nói chuyện với anh hả?
- Tôi không đủ tư cách để phê phán người khác.
- Thà là anh chê trách Uyển Thanh, Thanh còn thấy dễ chịu hơn là anh cứ lạnh lùng như thế.
- Mỗi người có một chí hướng, một cuộc sống riêng. Mình đâu có gì vướng bận nhau mà Uyển Thanh nói thế.
- Anh quá vô tình nên mới có thể nói với em một câu quá tàn nhẫn như thế.
- Không quá tàn nhẫn đâu Uyển Thanh. Chúng ta nên sống thật với chính mình. Tôi không dối gạt Uyển Thanh. Mình đã không có tình yêu thì lưu luyến với nhau làm gì?
- Anh không yêu em, nhưng mà em yêu anh.
- Đó là quyền tự do của mỗi người. Thanh có quyền yêu, nhưng Thanh không có quyền bắt buộc người khác phải yêu mình.
- Chính vì thế, chính vì lý lẽ cay nghiệt đó mà em đang từng bước hủy diệt cuộc đời mình.
- Uyển Thanh có thể dừng lại được mà.
- Dừng lại? Em có thể dừng lại khi có anh bên cạnh cuộc đời mình.
- Uyển Thanh! Đã biết là không thể thì ép buộc nhau làm gì.
- Nếu anh đã không thể đến với em thì bảo em dừng lại để làm gì?
- Uyển Thanh! Đừng tự đày đọa mình nữa. Thanh về đi! Tôi còn bận phải đi tìm một người.
- Là Diễm Thi nào đó phải không?
- Phải, tôi phải đi tìm Diễm Thi.
- Không, em không cho anh đi. Anh không có quyền đi tìm ai hết.
Uyển Thanh ôm chặt lấy Phúc Khang. Phúc Khang vừa gỡ tay cô vừa bảo:
- Uyển Thanh! Bình tĩnh đi Uyển Thanh!
- Không... Em không thể một lần nữa mất anh.
- Uyển Thanh! Em hãy sáng suốt để nhìn rõ vấn đề.
- Em không cần. Em không cần gì cả. Chỉ cần anh thôi.
Đôi tay Uyển Thanh gì chặt lấy Phúc Khang. Trong tay Uyển Thanh, Phúc Khang chợt nhìn thấy dáng một người con gái lảo đảo trong mưa. Anh nhận ra Diễm Thi. Như có một sức mạnh nào thật mãnh liệt, Phúc Khang hất mạnh tay Uyển Thanh ra. Anh lao nhanh đến bên Diễm Thi.
- Diễm Thi!
Diễm Thi ướt sũng cả người, run lẩy bẩy liêu xiêu trong mưa gió. Người Diễm Thi muốn ngã gục giữa đường.
Phúc Khang ôm chầm lấy Diễm Thi gọi:
- Diễm Thi... Diễm Thi...
Diễm Thi lả người trong tay anh, Phúc Khang hoảng hốt gọi to:
- Diễm Thi... Diễm Thi... Tỉnh lại đi em.
Mắt Diễm Thi rơi hai hàng lệ chan hòa với những giọt mưa trên trời.
Diễm Thi cố mở mắt ra nhìn cảnh vật chung quanh như mờ hẳn trong tầm mắt cô. Khẽ dụi mắt định thần, Diễm Thi nhận ra đây là căn phòng quen thuộc của mình. Nhưng sao đầu cô nặng quá? Cơn đau chạy dài lan rộng từ đỉnh đầu xuống hai bên thái dương.
Diễm Thi rên khe khẽ:
- Đau quá!
- Tỉnh rồi hả?
Tiếng mẹ nhẹ nhàng hỏi. Diễm Thi nhổm dậy:
- Con... con làm sao hả mẹ?
- Mẹ phải hỏi con mới đúng. Diễm Thi! Chuyện gì đã xảy ra mà con lại đắm mình trong mưa để sinh bệnh thế hả? Bình thường con rất sợ trời mưa kia mà.
Trước những câu hỏi dồn dập của mẹ, Diễm Thi khẽ nhăn mặt:
- Mẹ ơi! Mẹ làm gì mà như chất vấn tội phạm vậy? Làm sao mà con có thể trả lời được hàng loạt câu hỏi của mẹ cho hết.
- Mẹ quên mất. Chẳng qua là vì mẹ quá lo lắng thôi. Chuyện gì đã xảy ra mà Phúc Khang đưa con về trong tình trạng bi đát như thế?
- Bi đát là sao hả mẹ?
- Người ướt sũng, nóng sốt, nói lảm nhảm.
- Con đã nói gì thế?
- Không nghe rõ.
Diễm Thi hú hồn. Cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Nếu nói không biết mình sẽ nói gì nữa. Diễm Thi tự hỏi mình:
- Tại sao mình lại có cảm giác đau đớn khi thấy Phúc Khang ôm cả hai người con gái vào lòng?
- Diễm Thi! Con giải thích đi!
- Gì hả mẹ?
- Thì chuyện xảy ra đêm qua.
Diễm Thi cố bịa ra một câu chuyện bình thường:
- Đêm qua, sân bay quá đông người nên con và Phúc Khang bị lạc nhau.
- Bị lạc sao con không đón xe về nhà? Con đâu phải dạng “nhà quê ra tỉnh”.
đâu mà không biết đường về nhà, hả?
Diễm Thi cười khì:
- Mẹ ơi! Mẹ không biết là con gái mẹ đãng trí lắm hay sao? Con đâu có mang tiền theo đâu mà đón xe về nhà chứ?
- Dù thế con cũng đâu cần dầm mưa đi bộ về. Con cứ đón tắc xi về nhà. Bộ nhà chúng ta nghèo đến mức không còn đủ tiền để trả tiền xe cho con hay sao?
- Con... con cũng không biết là tại sao con lại làm như thế nữa. Còn Phúc Khang đâu hả mẹ?
- Nó đưa con về đây rồi phải chạy về giữ nhà nó nữa. Tài sản của nó đều ở đó mà.
Diễm Thi bỗng thấy buồn buồn.
Mình đâu có là gì của anh ta mà bắt buộc anh ta phải quan tâm mình chứ?
Mình chỉ là một kẻ làm công hưởng lương thôi, chỉ cần làm hết trách nhiệm của mình là đủ rồi.
Diễm Thi ngồi bật dậy rồi bước xuống giường. Nhưng cô chợt ôm đầu đau đớn.
- Diễm Thi! Con định làm gì hả?
- Con phải đi làm.
- Phúc Khang có bảo là hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi, nó sẽ thay con làm.
Con cứ nghỉ tiếp đi!
Dù không muốn, Diễm Thi cũng phải nằm xuống. Cơn sốt lại bùng lên quật ngã cô rồi.
- Diễm Thi! Con nằm nghỉ. Để mẹ nấu cho con tô cháo giải cảm.
- Mẹ! Mẹ vất vả vì con rồi.
- Đó là niềm vui của mẹ mà.
Mẹ là thế đó! Luôn sống hết mình vì chồng vì con. Nhưng tiếc thay, hạnh phúc đó không mãi tồn tại với bà.
Diễm Thi lại thở dài. Tiếng thở dài nghe não ruột làm sao. Cô biết làm gì để bảo vệ mạng sống mong manh của cha?
- Diễm Thi! Em khỏe rồi hả?
Phúc Khang xuất hiện trước cửa phòng với nụ cười trên môi. Diễm Thi nghe như có một cái gì đó nghèn nghẹn lên cổ. Cô quay mặt vào tường. Phúc Khang bước lại gần với giọng đầy lo lắng:
- Diễm Thi! Em thấy trong người thế nào hả?
Diễm Thi vẫn lặng thinh. Phúc Khang ân cần:
- Diễm Thi, xin lỗi em. Đó chỉ là một sự vô tình thôi. Anh không cố ý làm cho em buồn đâu.
Diễm Thi bỗng phản kháng dữ dội:
- Tại sao tôi phải buồn vì anh chứ? Chuyện của anh đâu có liên quan gì đến tôi mà anh phải ngại.
- Diễm Thi! Anh biết mình không là gì của em cả. Anh muốn đưa em đi tiễn Quỳnh Như để em biết rõ quá khứ đời anh. Khi em hiểu, em có thể thông cảm cho anh mà tiếp nhận một đời sống mới cùng anh.
- Anh nói cái gì mà tôi không hiểu.
- Em phải hiểu Diễm Thi.
- Tôi hiểu anh thì được gì chứ? Không có người con gái này thì có người con gái khác. Trong đời anh làm gì có tôi mà hiểu với không hiểu.
- Không, sự việc không như em thấy đâu. Đối với Uyển Thanh, anh không có quan hệ gì với cô ta cả. Bất ngờ gặp cô ta rồi mọi sự diễn ra cũng thật bất ngờ.
- Và cũng thật bất ngờ tôi cũng đang trên đường đi tới. Và cũng thật bất ngờ, thêm một lần nữa tôi được chứng kiến một cảnh tượng rất hữu tình.
- Không phải như vậy đâu.
- Phải cũng được, không phải cũng được. Chuyện đó không liên quan đến tôi.
- Rồi có một ngày, em sẽ hiểu anh thôi.
- Còn bây giờ, tôi chỉ là người làm công cho anh phải không?
- Đừng cay đắng với anh như thế Diễm Thi.
- Diễm Thi... Diễm Thi ơi...
Giọng bà Quyên hốt hoảng, Diễm Thi cũng hoảng hốt:
- Chuyện gì vậy mẹ?
- Ba con... ba con...
Diễm Thi như quên là mình đang bệnh, cô tung chăn chạy ra ngoài:
- Ba con thế nào hả mẹ?
Diễm Thi chạy vào phòng của cha. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà ông suy sụp quá khủng khiếp. Vóc người của ông thu nhỏ lại thành một lớp da bùng nhùng phủ lên bộ xương. Ông đã hoàn toàn mất đi ánh sáng vì khối u đang lấn chiếm lấy chỗ của thần kinh thị giác của ông. Ông đang nằm trên giường, không còn một chút sinh khí, ngực chỉ còn phập phồng. Ông đang chờ để gặp mặt người thân.
Diễm Thi nhào đến bên giường cha, nức nở gọi:
- Ba ơi...
Có thể trong mơ hồ, ông nghe Diễm Thi gọi. Ông cố nhướng mắt mình lên:
- Mình ơi! Em đây mình ơi...
Bà nắm chặt lấy tay ông. Em trai của Diễm Thi cũng òa khóc gọi:
- Ba ơi...
Ông Tuấn không còn nghe gì nữa. Ông nhè nhẹ thở ra rồi trút hơi thở cuối cùng.
- Mình ơi... Mình bỏ em rồi...
Bà Quyên gào lên đau đớn. Diễm Thi vuốt mặt cha mà nghẹn ngào:
- Ba ơi! Từ nay ba sẽ không còn đau đớn nữa. Ba sẽ không còn co giật, không còn bị những cơn đau đầu hành hạ nữa. Ba ơi! Chúng con rất yêu ba, ba sẽ mãi bất tử trong lòng chúng con.
Phúc Khang cúi đầu tưởng niệm một con người, một linh hồn vừa thoát tục.
Anh tôn trọng giây phút thiêng liêng của những người vừa mất đi người thân của mình.
Phúc Khang lẳng lặng gọi điện báo cho dịch vụ tang lễ đến để lo hậu sự cho ông. Anh cảm thấy trong giây phút này, mình giống như người con trai cố hết sức để hậu táng cho cha mình vậy.
Những mái đầu đau thương đã phủ lên một vành tang trắng. Những giọt nước mắt chia ly, những câu nghẹn ngào, thương tiếc cuối cùng rồi cũng đến giờ đưa tiễn ông ra nghĩa trang.
Bà Quyên ôm chặt lấy cỗ áo quan của chồng như muốn tìm lại chút hương yêu của những năm tháng mặn nồng.
- Mình ơi... vĩnh biệt...
Diễm Thi ôm chặt đứa em trai vào lòng, thổn thức:
- Trung ơi! Từ nay chị em chúng ta đã mồ côi rồi. Ba đã bỏ chị em mình rồi.
Trong phút giây cuối, dàn nhạc trỗi lên khúc nhạc não lòng người:
“Tình cha ấm áp như vầng thái dương...”.
Linh cữu của ông được đưa đến nghĩa trang. Diễm Thi gởi cho cha nấm đất cuối cùng.
- Ba ơi! Vĩnh biệt ba... Ba hãy ngủ yên một giấc thiên thu. Con sẽ mãi tôn thờ ba, một người cha đáng kính.
Chiều nghĩa trang thật buồn với những giọt mưa bay lất phất. Phúc Khang dìu mẹ Diễm Thi quay về. Anh gọi nhỏ:
- Diễm Thi! Về đi em. Hãy để cho người ra đi được thanh thản ở bên kia thế giới.
Diễm Thi dìu em đi. Bốn con người cùng dắt dìu nhau đi trong cơn mưa bay buồn bã.
Đau thương tột cùng rồi cũng phải nén. Diễm Thi đến điểm dịch vụ của Phúc Khang để làm việc.
Vừa thấy Diễm Thi, Phúc Khang ngạc nhiên hỏi:
- Diễm Thi! Anh đã bảo em cứ nghỉ ngơi đi, đừng vội đến làm việc mà.
Diễm Thi đáp, giọng thật buồn:
- Tôi có thể yên lòng mà nghỉ ngơi hay sao? Số tiền ma chay của ba tôi, anh đã...
Phúc Khang chặn ngang câu nói của Diễm Thi:
- Anh đã bảo em đừng bận tâm đến điều đó mà.
- Anh thì có thể không bận tâm, nhưng tôi thì không thể. Tôi đã hỏi dịch vụ ma chay rồi, cộng thêm với số xây mộ cho ba tôi lên đến gần hai mươi triệu.
Ngoài việc chân thành cám ơn anh, tôi còn phải lo hoàn lại cho anh số tiền đó nữa.
- Chuyện đó chúng ta hãy nói sau đi. Hiện tại, em cần có thời gian và sức lực mà lo lắng cho gia đình nữa.
- Việc đó là của riêng tôi, tôi phải biết tự sắp xếp giữa hai vấn đề nợ và gia đình. Nhất định tôi phải trả nợ cho anh.
Phúc Khang nói, giọng có vẻ giận dỗi:
- Diễm Thi! Em định trả nợ cho anh bằng cách nào, hả? Em làm gì để có ngay số tiền ấy mà trả cho anh chứ?
Diễm Thi bối rối. Cô nghĩ thầm:
Phúc Khang nói đúng. Tuy mình có ý chí để trả nợ, nhưng hiện tại mình lấy gì mà trả cho anh đây?
- Diễm Thi!
Giọng Phúc Khang như chùng xuống:
- Em có biết không? Anh không muốn nhìn thấy Quỳnh Như thứ hai gục ngã trước mặt anh vì hoàn cảnh gia đình. Ngày trước, anh chỉ là một thằng sinh viên với hai bàn tay trắng, anh không thể bảo vệ cho người yêu. Còn bây giờ, tuy anh không phải là giàu có gì, nhưng với hai mươi triệu, anh có thể giúp cho em được.
- Nhưng...
- Anh không cần điều kiện. Anh chỉ muốn giúp một con người có thể vượt khó đi lên thôi.
- Anh có thể giúp người vô điều kiện nhưng em thì đã mang nặng ân nợ thì làm sao có thể thản nhiên được.
- Thôi được, anh cho em một giải pháp.
- Giải pháp gì?
- Mỗi tháng em đi làm, anh sẽ trích của em năm trăm ngàn trừ dần vào số tiền ấy, em chịu chưa?
- Nhưng trừ như thế có ít lắm hay không?
- Em định không ăn mà đi làm à? Mỗi tháng em chỉ còn một triệu rưỡi, không biết có đủ sống cho ba người hay không nữa. Những ngày sắp tới, em phải chật vật lắm đó.
- Nhưng như thế cũng còn có một con đường để sống.
- Tạm thời chúng ta cứ thế đi. Mình hãy bước đi cho vững trên con đường gập ghềnh. Gần đây anh bận với mấy đề án xây dựng khu chung cư của thành phố. Chắc là em phải vất vả ở chỗ này.
- Không sao. Được làm việc là em mừng lắm rồi.
- Phúc Khang!
Uyển Thanh yểu điệu bước vào.
Phúc Khang khẽ cau mày:
- Uyển Thanh! Tìm tôi có việc à?
Uyển Thanh nhìn Phúc Khang, mỉm cười tình tứ:
- Bộ có việc mới tìm anh hay sao?
- Tôi nghĩ là thế!
- Phúc Khang! Em nghĩ là em cần đến đâu để nói cho anh biết. Anh đừng quá u mê. Anh nhìn xem, cô bé này có gì hấp dẫn chứ? Anh đã quá tin người rồi, cô ta đang mồi chài anh đó.
Diễm Thi nhìn sững Uyển Thanh. Phúc Khang đỡ lời thay cô:
- Uyển Thanh! Tôi yêu cầu Thanh nên nói chuyện nghiêm túc một chút.
- Em nói không phải sao? Nếu không có anh, ai đứng ra làm ma chay cho ba của cổ chứ?
- Đó là chuyện riêng của chúng tôi, Uyển Thanh đâu có tư cách gì mà xen vào.
- “Chúng tôi”? Trời ơi! Sao mà nghe thân thiết quá vậy! Phúc Khang! Tôi báo cho anh biết, tôi không bỏ cuộc đâu.
- Uyển Thanh nên nhớ, chúng ta không cùng chung một cuộc.
- Tôi không cho phép ai xúc phạm đến tôi. Anh sẽ trả một cái giá rất đắt cho thái độ của mình.
- Tôi nghĩ là mình không có lỗi gì trong việc này cả.
- Có hay không, thời gian sẽ trả lời.
Uyển Thanh dùng dằng bỏ đi. Diễm Thi tủi lòng, nước mắt rưng rưng:
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn gây hiểu lầm với mọi người. Hay là để tôi về bàn với mẹ tôi bán nhà, trả tiền cho cho anh.
- Diễm Thi...
Phúc Khang kêu lên:
- Tại sao em phải tự đày đọa mình như thế? Em bán nhà rồi mẹ và em của em sẽ ở đâu hả? Bình tĩnh lại đi Diễm Thi! Đừng quá tự ái mà hành động nông nổi.
- Nhưng...
- Đừng băn khoăn nữa. anh đã là một thằng đàn ông đã làm nên sự nghiệp, anh không bám víu gia đình, vì vậy em hãy yên tâm làm việc. Muốn trả số tiền ấy lại cho anh, em phải kiên trì mà làm việc.
Diễm Thi thầm công nhận lời của Phúc Khang có phần chí lý.
- Phải, mình phải làm việc. Có thể mới mong giải quyết những ân nợ trong đời.
- Diễm Thi! Đừng nghĩ ngợi gì nữa cả. Em phải dùng thời gian và sức lực của mình để phấn đấu vươn lên, thoát khỏi những u buồn, phiền trái.
- Tôi sẽ nghe lời anh.
Phúc Khang yên lòng khi nghe Diễm Thi đã dứt khoát được tư tưởng của mình. Có như vậy anh mới yên lòng tập trung vào công việc. Anh lại vào “mật thất” của mình, say mê với những đồ án mà tương lai nó sẽ là những công trình cao đẹp của thành phố này.
Uyển Thanh ton hót với Bà Thúy Bình:
- Bác biết không? Bác đã quá lơi lỏng trong việc quản lý anh Khang rồi.
- Có việc gì vậy, Uyển Thanh?
- Thật tình bác không biết anh Khang đã xảy ra chuyện gì hay sao?
- Nếu biết, bác đã không hỏi con rồi.
- Vậy thì để con nói cho bác biết. Gần đây, anh Khang có mướn một người phụ việc với anh ấy.
- Điều đó thì bác biết, bởi vì chính bác đã đề nghị chuyện đó mà. Có gì lạ đâu? Phúc Khang có quá nhiều việc, một mình nó không thể đảm hết được. Gần đây, công ty của bác đang trúng thầu xây dựng một khu chung cư. Nó phải thiết kế cả một tòa nhà đó nữa.
- Chuyện đó thì con hiểu. Nhưng con muốn nói không phải là việc mướn người mà là cái người được Phúc Khang mướn kìa.
- Người đó thế nào?
- Cô ta đã quá lợi dụng lòng tốt của anh Khang.
- Uyển Thanh! Con có thể nói rõ hơn cho bác biết.
- Gia cảnh của cô ta đang túng quẫn. Ba cô ta bị ung thư vừa mới qua đời.
Phúc Khang đã đứng ra lo toàn bộ cả việc ma chay. Nghe nói số tiền lên đến hàng chục triệu.
- Có chuyện đó thật sao?
- Con đâu dám dối gạt bác. Đó là chuyện thật một trăm phần trăm.
Bà Thúy Bình thở dài:
- Lại thêm một Quỳnh Như nữa xuất hiện trong đời của Phúc Khang.
Uyển Thanh sợ lời nói của mình không đủ tác dụng, cô cố bồi thêm:
- Bác ơi! Con chỉ sợ anh Khang bị cô ta lợi dụng thôi. Cô ta sẽ thao túng hết tiền bạc của anh ấy. Rồi biết đâu đến cả cái công ty của bác.
Lời nói của Uyển Thanh đã có tác dụng. Bà Thúy Bình có vẻ hoảng sợ:
- Bác biết phải làm sao bây giờ hả Uyển Thanh?
- Lập tức ngăn chặn ngay khi còn có thể.
- Bác biết tính của Phúc Khang. Ngày xưa lúc nó còn tay trắng, nó đã van xin hai bác hãy cứu lấy Quỳnh Như. Khi bị từ chối, nó phải bất lực nhìn Quỳnh Như mất. Nó đã đau khổ suốt bảy năm qua. Bây giờ nó đã có sự nghiệp riêng, bác sợ....
Uyển Thanh cướp lời:
- Bác ơi! Bác là mẹ anh ấy mà. Bác có bổn phận phải bảo vệ, gìn giữ tài sản cho anh ấy. Diễm Thi không phải là người tốt đâu.
- Cô ta tên Diễm Thi hả?
- Dạ.
Bà Thúy Bình tư lự:
- Phúc Khang đã thất vọng, đã đau khổ quá nhiều rồi, dù Diễm Thi là người như thế nào, bác cũng phải chấp nhận. Bác sợ mình sẽ gây ra một cú sốc mạnh nữa cho Phúc Khang.
Uyển Thanh có vẻ giận khi thấy Bà Thúy Bình không chịu nghe theo ý mình:
- Tùy bác! Con có lòng muốn báo cho bác biết vậy thôi. Con không muốn sau này bác trách cháu là chỗ thân tình mà không cho bác hay.
- Cám ơn con! Sự việc này cũng thật bất ngờ. Để bác lựa lời mà nói với Phúc Khang.
- Thưa bác, con về.
- Uyển Thanh! Lâu ngày không đến chơi, con ở lại ăn cơm với bác.
Không đạt được mục đích, Uyển Thanh có thiết tha gì đến chuyện cơm nước.
Cô từ chối ngay:
- Con cám ơn bác. Để dịp khác. Bây giờ con bận việc phải về.
- Ừ. Con về cho bác gởi lời thăm ba mẹ con nghe.
- Dạ, cám ơn bác.
Uyển Thanh ra về mà lòng mang nhiều bực bội.
Thua keo này thì bày keo khác. Bà ấy đã không có tác dụng thì tìm ông Phúc. Ông Phúc là người trên thương trường, ông chỉ có một hướng là kinh doanh. Ông không thể chấp nhận một sự thất thoát nào. Ông sẽ tìm cách ngăn chặn Phúc Khang thôi.
Uyển Thanh phấn chấn hẳn lên với ý nghĩ ấy. Cô đến công ty kinh doanh địa ốc của ông Phúc với niềm hy vọng tràn đầy.
- Sự thật có đúng như những gì con vừa nói hay không?
Uyển Thanh ra vẻ lễ phép:
- Con làm sao mà dám bịa đặt ra một câu chuyện động trời như vậy chứ.
Ông Phúc có vẻ nóng nảy:
- Con đi với bác đến chỗ Phúc Khang ngay bây giờ.
Uyển Thanh làm bộ hoảng hốt:
- Bác ơi! Con không dám đến đó đâu.
- Tại sao?
- Anh Phúc Khang sẽ chửi con đó.
- Nó dám làm thế sao?
- Sao lại không dám chứ? Con lấy tư cách gì mà xen vào chuyện riêng tư của anh ấy.
- Uyển Thanh! Có, con có tư cách.
- Tư cách gì hả bác?
- Là hôn thê của Phúc Khang.
Mắt Uyển Thanh sáng rực:
- Hôn thê?
- Phải. Bác và ba cháu đã bàn bạc với nhau về chuyện hôn nhân của hai đứa.
- Sao con không nghe ba con nói gì cả?
- Có lẽ ba con muốn dành cho con một điều bất ngờ đó.
Uyển Thanh không giấu được vẻ sung sướng:
- Quả thật với con, đây đúng là một điều quá bất ngờ. Nhưng nếu anh Phúc Khang không đồng ý thì sao?
- Nó dám cãi lời bác hay sao?
- Nhưng còn Diễm Thi? Bác định giải quyết cách nào?
- Thiếu nợ thì trả tiền, đó là luật mà.
- Con sợ anh Phúc Khang sẽ phản đối.
- Bác công nhận là khi ra làm ăn, Phúc Khang không có lấy vốn của bác.
Nhưng với một cơ sở nhỏ cho thuê vi tính, con tưởng nó có thể ăn nên làm ra hay sao? Nó vẫn còn phải dựa dẫm vào bác đấy. Kỹ sư kiến trúc thì sao? Bộ dễ có một công ty nào mướn nó với cái giá cao sao?
Lời nói của ông Phúc làm cho Uyển Thanh yên tâm. Cô tin ông có đủ bản lĩnh để giành lấy Phúc Khang về cho mình. Với sắc đẹp, gia thế của mình, cô không tin mình sẽ thất bại.
- Con tin tưởng bác. Con chờ đợi cái ngày làm dâu của bác, làm vợ Phúc Khang.
Ông phúc cười to:
- Chuyện ấy là hẳn nhiên rồi. Con về đi, chờ tin tốt lành của bác.
- Dạ.
Uyển Thanh ra về, lòng tràn ngập niềm vui.
Có thế chứ! Để xem các người còn vênh vênh tự đắc cho đến bao giờ.
Lâng lâng với niềm tin, Uyển Thanh lên xe rú ga lao đi trên đường phố. Mọi người nhìn cô đều lắc đầu:
- Nữ quái kiệt! Không biết con cái nhà ai mà liều mạng như thế?
- Thưa ông, ông muốn thuê máy à?
Ông Phúc nhìn Diễm Thi từ đầu đến chân làm cô chột dạ:
- Ông cần gì?
Vẫn không trả lời câu hỏi của Diễm Thi, ông Phúc đưa mắt nhìn bao quát cái điểm kinh doanh của Phúc Khang.
- Nhà cao cửa rộng không ở, công ty sang trọng uy thế không làm... Không biết nó nghĩ gì mà lại thuê cái chỗ này để mà kinh doanh mấy cái máy lèo tèo như vậy nữa?
Diễm Thi cứ nhìn ông khách đầy thắc mắc:
- Thưa ông, ông có thuê máy không ạ?
Ông Phúc khẽ nhíu mày:
- Tôi thuê máy để làm gì?
- Vậy ông đến đây để làm gì?
- Tìm con của tôi.
Diễm Thi chợt run cả người:
- Ông là...
- Ba của thằng Phúc Khang. Cô làm ơn gọi nó ra đây cho tôi.
- Thưa ông, anh ấy không có ở đây.
- Nó đi đâu?
- Cháu không biết.
Ông Phúc khẽ gật gù:
- Vậy cũng tốt! Tôi cần nói chuyện riêng với cô.
Diễm Thi lo lắng:
- Thưa ông, ông muốn nói gì với cháu?
Ông Phúc nhìn Diễm Thi:
- Cô làm ở đây lâu chưa?
- Dạ, hơn ba tháng.
- Chỉ mới hơn ba tháng thôi à?
- Dạ.
- Chỉ mới hơn ba tháng thôi, thời gian đó làm sao đủ để tìm hiểu một con người chứ.
- Bác nói thế thế nghĩa là sao?
- Nghĩa là thế nào thì chắc cô phải hiểu hơn tôi chứ.
- Cháu chưa hiểu hết được ý của bác.
- Thôi được, nếu cô cần, tôi sẽ nói hết ý của mình. Tôi nghĩ là thằng con trai của tôi đã quá vội vàng khi cùng một lúc xuất hai mươi triệu cho cô.
- Bác...
- Cô có thừa nhận chuyện đó không?
- Cháu và anh Phúc Khang đã có một thỏa thuận.
- Trao đổi à?
- Bác! Xin bác đừng hiểu lầm ý cháu.
- Anh Phúc Khang đồng ý cho cháu làm để trừ dần số nợ đó.
- Vậy còn đồng vốn?
- Nếu anh ấy tính lãi bao nhiêu, cháu cũng trả.
- Có thật sự là giữa cô và nó chỉ có thế thôi không?
- Bác! Con xin bác đừng có dùng những tiếng quá nặng nề đối với con. Con tuy sa cơ thất thế lâm vào hoàn cảnh nghèo túng nhưng con luôn tự trọng. Con không vì tiền mà bán rẻ nhân phẩm của mình đâu.
- Tạm thời tôi tin cô, nhưng không phải bằng lời nói suông đâu nhé. Tôi cần cô chứng mình lời nói của mình.
- Cám ơn bác đã cho con một cơ hội. Con nhất định không làm phiền bác thêm nữa.
- Tốt lắm! Kể ra cô là người cũng khá biết điều, không quá tự mãn như tôi tưởng. Sắp tới, chúng tôi muốn cưới vợ cho Phúc Khang, mà Uyển Thanh vợ nó không thích cho cô làm việc ở đây. Cô nghĩ sao?
Diễm Thi cắn môi:
- Con có thể nghỉ việc ngay lập tức. Nhưng điều khó nhất là số tiền con còn nợ anh ấy.
Ông Phúc tư lự:
- Thời buổi này cũng khó có một việc làm nhàn nhã mà lương cao như thế này, phải không?
Lời nói của ông Phúc làm nhói lòng Diễm Thi.
- Thưa bác, con đến đây làm với sự quy định của Phúc Khang.
- Tôi biết! Con trai tôi nó thật là tốt. Dám bỏ tiền ra mướn một người bình thường với mức lương của một người có bằng đại học.
Diễm Thi tự ái. Cô cũng muốn nói với ông rằng mình cũng có một bằng đại học nhưng ích gì chứ? Cô đang mang nợ mà. Chỉ cần trả hết nợ cho người ta là đủ.
Diễm Thi nói với ông Phúc:
- Được con sẽ rời khỏi đây ngay. Và trước khi đi, con sẽ ký một giấy nợ.
Bằng mọi giá, con sẽ trả cho bác mà không phải trả dần.
- Cô là người có nghĩa khí lắm, Diễm Thi.
- Đâu phải ai nghèo cũng đều đánh mất chính mình đâu bác.
- Thế nào cũng được. Cô chịu làm theo ý chúng tôi là tốt rồi.
- Bác không cần phải nhắc nhở nữa, con sẽ làm ngay.
Diễm Thi lấy giấy viết ra ký một tờ giấy nợ, rồi trao cho ông Phúc. Ông Phúc xem xong rồi gật đầu hài lòng.
- Chào bác!
Diễm Thi đi rồi, ông Phúc ngồi xuống ghế ôm đầu suy nghĩ.
Phải làm như thế thôi. Bởi vì hiện tại ông rất cần ông Long giúp đỡ. Tuy ông đấu thầu thành công khu chung cư, nhưng thực lực tài chính ở công ty đang có vấn đề. Ông khó mà hoàn thành dự án này. Vì vậy chỉ có cưới Uyển Thanh cho Phúc Khang mọi việc sẽ ổn thỏa.
Ông Long vì muốn gả cho được đứa con gái hoang đàng của mình nên sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện của ông Phúc. Có lẽ Phúc Khang sẽ trách ông, nhưng rồi nó sẽ hiểu ông thôi. Tất cả những gì ông làm đều vì Phúc Khang mà.
- Ba! Sao ba lại ở đây?
Phúc Khang ngạc nhiên khi thấy ông Phúc.
- Con về rồi hả?
Phúc Khang ngơ ngác nhìn quanh:
- Ba ở đây còn Diễm Thi đâu?
- Ba đã cho cô ấy nghỉ việc rồi.
Phúc Khang sững sờ:
- Ba! Tại sao ba làm như vậy? Tại sao ba không hỏi ý kiến của con?
- Ba biết con sẽ không bao giờ đồng ý.
- Ba biết con không đồng ý, tại sao ba còn làm như vậy?
- Tất cả đều vì sự tồn tại của gia đình chúng ta.
- Sự tồn tại của gia đình chúng ta?
- Phải!
- Ba nói sao, con không hiểu? Chẳng phải là gia đình chúng ta vẫn vững chắc với công ty kinh doanh địa ốc đó hay sao?
- Đó chỉ là bề ngoài thôi. Bên trong, tất cả đã tan nát cả rồi, Phúc Khang à.
- Ba! Tại sao vậy hả. Công ty của mình vẫn ăn nên làm ra, doanh thu của công ty mình đạt nhất, nhì thành phố mà.
- Thật ra là vậy. Nhưng gần đây, ba có tham gia thị trường cổ phiếu. Ba nghĩ đầu tư vào cổ phiếu sẽ dễ thu lợi, nào ngờ...
- Ba ơi! Thua phải không?
- Phải. Ba đã mất trắng tất cả rồi. Ba đang bị vỡ nợ, Khang à.
- Ba có biết thị trường cổ phiếu rất phức tạp hay không? Người ta có thể phất lên nhưng vẫn có thể đổ gục. Cái trò mua cổ phiếu trên mạng này như một con dao hai lưỡi vậy. Nó có thể giết chết người ta bất cứ lúc nào, ba có biết không?
- Khi ba biết thì mọi việc đã quá muộn rồi. Bây giờ chỉ còn con mới có thể cứu được gia đình ta thôi.
- Ba muốn con làm gì?
- Ba muốn con cưới Uyển Thanh.
Phúc Khang sững người:
- Tại sao lại phải cưới Uyển Thanh hả ba?
- Tại vì chỉ có thế? Chúng ta mới có thể cứu vãn được tình hình.
- Ba có thể nói rõ hơn, được không?
- Khi con cưới Uyển Thanh, ông Long sẽ chi cho chúng ta một số tiền lớn để vực dậy công ty của mình.
Phúc Khang ôm đầu:
- Ba ơi! Bộ ba muốn biến con thành một Thúy Kiều ngày xưa phải bán mình chuộc cha hay sao?
- Phúc Khang! Con đừng cay đắng với ba như thế. Ba cũng đâu có muốn thế đâu.
- Đây có lẽ là hậu quả của việc chúng ta làm ngày xưa đó.
- Ý con muốn nói là...
- Ngày xưa, gia đình Quỳnh Như bị khánh kiệt, cô ấy cũng phải bán mình.
Con đã van xin ba mẹ cứu cô ấy, nhưng ba mẹ đã từ chối. Bây giờ, ba mẹ đã thấy được cái hoàn cảnh đó, và ba mẹ đã tính tới con đường cùng là bán con.
- Phúc Khang. Con đừng dùng những từ ấy nghe đau lòng ba. Đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp mà.
- Hôn nhân tốt đẹp? Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, một cuộc hôn nhân được trao đổi bằng tiền, vậy mà là một cuộc hôn nhân tốt đẹp à?
- Phúc Khang! Chẳng lẽ con bỏ mặc ba mẹ trong hoàn cảnh này sao?
- Con không bao giờ bỏ ba mẹ cả.
Ông Phúc mừng rỡ:
- Vậy là con bằng lòng cưới Uyển Thanh?
Phúc Khang lắc đầu:
- Không, con không bao giờ cưới Uyển Thanh. Con không thể hủy hoại hạnh phúc cuộc đời mình trong tay cô ấy.
- Vậy thì con sẽ làm gì để cứu ba mẹ chứ?
- Mình bán công ty rồi tuyên bố giải thể đi ba.
- Bán công ty?
- Phải. Ba đã già rồi, cũng nên nghỉ ngơi đi. Ba mẹ hãy để cho con phụng dưỡng lúc tuổi già đi.
- Ba có phần phước đó để hưởng sao?
- Ba yên tâm! Con sẽ hợp đồng làm việc với một công ty khác. Còn cái điểm dịch vụ này cũng đủ cho chúng ta sống khiêm tốn mà.
- Không còn cơ hội nữa đâu, Phúc Khang!
- Ba nói thế có nghĩa là sao?
- Cái công ty của mình và cả cái biệt thự của mình, ba đã thế chấp tất cả cho ngân hàng. Hiện giờ ba đang mắc nợ, họ sẽ không để yên cho ba đâu.
- Họ.... họ là ai hả ba?
- Những người đã cho ba vay tiền.
- Tại sao ba lại phải đi vay tiền hả?
- Ba chỉ muốn gỡ thôi, nhưng càng gỡ càng thua nặng.
- Mẹ con có biết chuyện này hay không?
Ông Phúc lắc đầu:
- Không, ba không hề nói với mẹ con việc làm ăn của ba.
- Thảo nào mà mẹ con lúc nào cũng bảo mẹ chỉ là một bình hoa để trưng bày thôi.
- Xưa nay, ba đâu có để cho mẹ con phải thiệt thòi.
- Ba! Ba quen kinh doanh, mọi việc ba chỉ quen tính lời lãi, ba không hiểu thấu thế nào là tình yêu con người cả.
- Có thể. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình yêu.
- Ba! Ba bình tĩnh lại đi ba. Đừng mắc phải sai lầm này đến sai lâm khác.Chúng ta không cần đến sự giàu sang, cái chúng ta cần là tình yêu và hạnh phúc của con người, ba à.
- Nhưng không có tiền làm sao có tình yêu và hạnh phúc được.
- Ba nhìn xem, có biết bao người trong giới bình dân, họ là ai? Những người khuân vác, đạp xích lô, bán bánh mì... họ vẫn có thể sống hạnh phúc trong một mái nhà dù đó là một nơi thiếu thốn những tiện nghi.
- Chúng ta khác họ.
- Khác gì đâu hả ba? Mọi người vẫn ngang nhau trên giá trị con người, có khác nhau chỉ là đời sống, địa vị mà thôi. Nhưng cuối cùng rồi vẫn thế, vẫn cần có tình yêu.
- Ba không có thời gian để ở đây nghe con lý luận đâu Khang à. Điều mà ba cần nghe là sự quyết định của con.
- Vậy thì ba hãy nghe đây... Con không thể làm theo lời ba được.
Ông Phúc giận dữ:
- Vì con nhỏ đó mà con dám cãi lời ba à?
- Giữa con và Diễm Thi chưa có một sự quan hệ nào. Nếu có đi nữa chỉ là một phía đơn phương ở con thôi. Cô ấy không có ý lợi dụng con.
- Hừ! Một đàng thì sẵn sàng dâng cho con mà con không nhận; một đàng thì con lại đi dâng tặng không cho người ta mà không cần lấy lại. Thật là nghịch lý!
- Tình cảm con người mà ba. Đâu có ai có thể đặt nó lên bàn cân mà cân được.
- Ba không cần nghe con nói nữa. Ba là ba của con, ba có quyền quyết định tương lai cho con.
- Ba! Ba đừng ép buộc con nữa.
- Nếu con không nghe lời ba thì con đừng gọi ba là ba nữa. Ba không có đứa con ngỗ nghịch như con.
- Ba! Tại sao ba lại không chịu nghe con nói vậy?
- Ba chịu nghe con nói, nhưng những chủ nợ của ba, họ có nghe ba nói đâu.
Phúc Khang! Ba van con... Hãy cứu ba. Nếu không ba chết mất.
Ông Phúc như muốn quỳ xuống trước mặt Phúc Khang. Phúc Khang đỡ lấy cha:
- Ba! Ba đừng làm thế. Mọi chuyện còn có thể tính lại mà.
- Phúc Khang! Con hứa với ba phải không?
- Ba để cho con có một chút thời gian để suy nghĩ.
- Con suy nghĩ nhanh lên nghe. Ba chờ con!
- Được rồi, ba cứ về nghỉ đi. Từ từ rồi con sẽ tính mà.
- Ừ, ba về.
Trước khi ra về, ông Phúc còn dặn dò Phúc Khang:
- Ba chỉ còn con là niềm hy vọng cuối. Con đừng làm ba thất vọng nghe Khang.
Phúc Khang lặng thinh. Không ngờ anh lại phải vương mang vào cảnh ngộ này. Bây giờ anh mới hiểu và thấu được hoàn cảnh của Quỳnh Như và Diễm Thi.
Mình đã cứu được Diễm Thi, nhưng liệu rồi mình có cứu được chính mình hay không?
Phúc Khang ôm lấy đầu với bao phân vân.
Phải làm sao đây? Không thể cúi đầu khuất phục trước hoàn cảnh được.
Nhưng làm gì đây?
Trong anh là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
- Diễm Thi!
Diễm Thi đưa tay ra hiệu cho Phúc Khang im lặng. Cô nói nhỏ với anh:
- Em không muốn mẹ biết chuyện này. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Hiểu Diễm Thi không muốn cho mẹ buồn, Phúc Khang lẳng lặng theo Diễm Thi đi ra ngoài.
- Mình đến nơi nào dễ chịu và yên tĩnh một chút nha, Diễm Thi.
- Tùy anh!
Phúc Khang đưa Diễm Thi đến quán cà phê sân vườn yên tĩnh.
- Diễm Thi! Em uống gì?
- Tùy anh!
- Em uống cà phê cùng anh nha?
- Cũng được.
Lần đầu vào quán cà phê, Diễm Thi muốn nếm được những giọt đắng của cà phê. Được ngửi hương thơm ngây ngất lòng người của cà phê, Diễm Thi bỗng thấy lòng mình thật dễ chịu.
Nhìn từng giọt cà phê nhỏ xuống, Diễm Thi có cảm giác như là sự tuần hoàn của cuộc sống con người. Nó rơi từng giọt, từng giọt rồi đến giọt cuối cùng.
Cũng như con người phải vắt sức cho cuộc sống đến khi sức cạn thì phải ngã gục xuôi tay. Nó ví như một quy luật được khép kín lại mãi mãi không thay đổi.
- Em nghĩ gì vậy, Diễm Thi?
- Em nghĩ là cuộc đời của con người ví như những giọt cà phê. Nó cũng vừa đắng, nhưng cũng thật ngọt ngào và đầy hương vị.
- Phải. Đời người như những giọt cà phê. Lúc đầy thì mênh mông rồi cạn dần, cho đến khi nhỏ đến giọt cuối cùng thì không còn gì nữa.
- Phúc Khang! Anh đã biết hết mọi chuyện rồi, phải không?
- Anh đã gặp ba anh. Và anh đã phải đương đầu với một hoàn cảnh hết sức khắc nghiệt.
- Có gì mà anh cho là khắc nghiệt? Người giàu và có địa vị như anh thì phải cưới một cô vợ giàu sang, môn đăng hộ đối, như vậy mới tương xứng.
- Diễm Thi! Nói chi với nhau lời cay đắng vậy. Hoàn cảnh của anh bây giờ có khác gì Diễm Thi đâu.
- Anh nói thế là sao?
- Gia đình anh đang vỡ nợ. Vì ba anh muốn được gia đình Uyển Thanh giúp đỡ nên buộc anh phải cưới Uyển Thanh.
- Và anh đành chấp nhận?
- Không. Diễm Thi ơi!Anh không thể một lần nữa bóp chết trái tim mình.
Anh phải tranh đấu để bảo vệ tình yêu của mình.
- Quỳnh Như đã đi rồi, anh làm sao mà bảo vệ được.
- Anh không nói đến Quỳnh Như mà là anh nói em đó, Diễm Thi.
- Em? Sao lại là em chứ?
- Vì anh yêu em, Diễm Thi à?
- Anh yêu em?
- Phải.
- Sao lại yêu em chứ?
- Tình yêu có những lý lẽ liêng mà mình không thể giải thích được, Diễm Thi à.
- Anh yêu em từ lúc nào?
- Anh không biết. Nhưng anh bắt đầu quan tâm em từ khi biết được hoàn cảnh của em.
- Anh thương hại em?
- Không phải.
- Hay là anh muốn dùng em để thay thế hình ảnh của Quỳnh Như?
- Cũng không phải. Anh yêu em chỉ vì em là Diễm Thi, Diễm Thi à.
- Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép chúng ta yêu nhau.
- Chỉ cần chúng ta yêu nhau thì bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể ngăn cản được.
- Anh có thể bỏ ba mẹ anh vì em sao?
- Không, anh không bỏ cha mẹ anh, nhưng anh muốn hai người phải hướng theo một cách sống mới.
- Cách nào?
- Sống như những người bình thường khác. Anh sẽ thay ba anh gánh lấy mọi trách nhiệm và vực dậy công ty mình.
- Còn...
- Em định nói đến tài chánh à?
- Phải! Anh làm sao để có tiền mà giải quyết đây?
- Anh chưa biết phải làm thế nào nữa.
- Em muốn bán nhà để trả cho anh số tiền mà anh đã cho em mượn.
- Diễm Thi! Hai chục triệu nó chỉ là con số rất nhỏ so với nhu cầu hiện tại.
Em đừng có bận tâm nữa.
- Em không bận tâm sao được chứ. Giữa lúc anh lâm vào cảnh ngộ này mà em còn.
Phúc Khang đưa tay ngăn Diễm Thi lại:
- Đừng nói nữa! Điều anh muốn nghe là em có yêu anh không?
Diễm Thi cúi đầu nói nhỏ:
- Có. Em cũng rất yêu anh, Phúc Khang.
Phúc Khang sung sướng siết chặt lấy đôi tay Diễm Thi.
- Diễm Thi! Anh hạnh phúc quá.
Cách đó vài dãy bàn, Uyển Thanh đã nhìn thấy tất cả. Cô muốn bước đến lôi Phúc Khang ra, nhưng rồi cô tự dằn lòng mình:
- Dục tốc bất đạt. Nếu vội vàng quá sẽ thất bại thôi. Diễm Thi! Đừng trách tao nghe. Tao phải bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Kẻ nào ngăn cản con đường đi đến hạnh phúc của tao, kẻ đó phải chịu một kết quả thảm thương.
Uyển Thanh lấy điện thoại ra bấm số:
- Mày đến ngay. Có chuyện cho mày làm nè.
- Dạ, chị Hai! Em đến liền. Chị đang ở đâu vậy?
- Quán cà phê sân vườn “Giọt Đắng”.
- Em biết rồi. Em sẽ đến ngay.
Chỉ một loáng, một gã thanh niên mặt non choẹt đến.
- Chị Hai! Có chuyện gì cần sai bảo em út vậy, chị Hai?
Uyển Thanh đưa tay chỉ về phía Diễm Thi ngồi:
- Đó! Mày có thấy cái con mặc áo trắng đang ngồi với anh chàng mặc áo sọc ca-rô kia không?
- Đâu? Đâu?
Gã kia lóng nhóng cái đầu lên. Uyển Thanh đưa tay vỗ đầu nó, ấn xuống:
- Mày làm gì thế hả?
- Thì xem con nhỏ kia.
- Chuyện bí mật mà mày cứ oang oang lên. Hành động mà không khéo thì vào “rọ” như chơi nghe mày.
- Em biết rồi chị Hai!
- Biết rồi thì cứ hành động đi.
- Tụi em phải làm sao? Giết nó hả?
Uyển Thanh đưa tay ký vào đầu thằng nhóc:
- Ngốc quá! Giết nó, công an mà lần ra, đi tù cả đám đó.
- Vậy chị Hai muốn em phải làm sao?
- Tạo hiện trường như là tai nạn cho nó.
Uyển Thanh đưa tay phất lên mặt. Gã nhóc cười toe toét:
- Em hiểu ý chị Hai rồi. Mình hủy dung nhan nó thôi, cho nó hết đẹp luôn.
- Mới thấy mày thông minh lần đầu đó nghe.
- Nhưng...
- Nhưng sao hả?
- Lần này chị Hai chi cho đàn em bao nhiêu vậy?
- Năm “chai”. Được không?
Uyển Thanh xòe năm ngón tay lên. Gã kia gật đầu:
- Cám ơn chị Hai.
- Rồi. Tao giao con mồi cho mày. Cứ theo dõi mà hành động.
- Chị Hai yên tâm. Đàn em đã làm thì kể như chắc ăn.
Uyển Thanh búng tay:
- Ứng trước cho mày đó.
- Cám ơn chị Hai.
- Biến đi!
- Tuân lệnh chị Hai.
Uyển Thanh nhìn về phía Diễm Thi.
- Tại mày ngoan cố chớ không phải tại tao nhé.
Diễm Thi vẫn vô tâm cùng Phúc Khang bàn bạc chuyện sắp tới. Cô không hay nguy hiểm đang kề bên mình.
Phúc Khang đến công ty để kiểm kê, xem xét lại tất cả những sổ sách, hồ sơ tồn đọng. Anh nhận ra rằng tình hình của công ty vẫn còn có thể cứu vãn được, chỉ cần anh hoàn thành công trình xây dựng khu chung cư thì từng bước anh có thể khắc phục được tình hình kinh tế của công ty. Nhưng điều trước tiên là đồng vốn, cần phải có đồng vốn mới có thể trả lương cho công nhân. Anh đã hoàn thành khâu thiết kế, bây giờ chỉ còn đợi ngày khởi công. Anh không thể nào không hoàn thành công trình này được.
Phúc Khang nhớ đến Minh Luân, một người bạn học đang định cư tại Mỹ.
Trong cuộc nói chuyện gần đây, Luân cho biết Mỹ có một hiệp hội hỗ trợ vốn cho những doanh nghiệp Việt Nam. Họ là những Việt kiều yêu quê hương đất nước, muốn giúp đỡ những con người Việt Nam vượt khó đi lên. Họ đã liên kết với nhau mở một trang Web. Mục đích chính của nó là giúp người Việt, đặc biệt là những doanh nghiệp có điều kiện tiến lên.
Phúc Khang quyết định:
- Mình thử vận may một lần đi. Biết đâu cơ hội sẽ đến với mình.
Nghĩ thế, Phúc Khang lên mạng mở trang Web quốc tế để tìm.
Thật may mắn cho anh tín hiệu của anh đã được đáp lại. Cuộc điện đàm trên mạng được bắt đầu.
- Bạn có thể tự giới thiệu về mình.
- Tôi là Dư Phúc Khang, hiện đang là quyền giám đốc của Công ty Kinh doanh Địa ốc Thiên Phúc.
- Tôi có nghe tiếng của công ty này. Anh cần gì ở chúng tôi?
- Hiện công ty của chúng tôi đang trúng thầu công trình xây dựng khu chung cư đô thị, nhưng thực trạng công ty của chúng tôi đang thiếu vốn. Tôi muốn được sự hỗ trợ của hiệp hội của các bạn.
- Anh có thể trình bày cho chúng tôi biết dự án xây dựng đó, để chúng tôi có một thông tin cụ thể mà quyết định có nên hỗ trợ vốn cho anh không?
Phúc Khang trình bày rõ ràng việc ký kết hợp đồng xây dựng khu chung cư, sau đó sẽ bán lại cho những hộ dân thuộc diện giải tỏa.
- Rất tốt! Phương án này được áp dụng rất nhiều nơi trên đất nước Việt Nam.
Chúng tôi cần bàn bạc thêm, bạn có thể chờ nhận tin báo.
- Tôi đang chờ sự đồng ý của các bạn.
- Yên tâm đi! Chúng tôi sẽ hỗ trợ bạn thôi. Vấn đề còn bàn bạc là số vốn đó và thời gian hoàn trả.
- Tôi sẽ tuân thủ các quy tắc của các bạn.
- Vấn đề đã được chúng tôi ghi nhận. Chào bạn!
- Chào bạn!
Phúc Khang mừng rỡ. Vậy là vấn đề đồng vốn có thể giải quyết. Chỉ còn lại khâu nợ của các doanh nghiệp mà ông Phúc đã mượn. Đặc biệt là Ông Long, ba của Uyển Thanh, số tiền lên đến hai trăm triệu. Phúc Khang muốn điều đình với tất cả.
Phúc Khang lần đến các chủ nợ của ông Phúc. Anh trình bày hoàn cảnh của mình hiện giờ và ký giấy nợ sẽ trả trong thời gian tới. Không ai muốn làm khó dễ gì cả. Họ chỉ mong thu lại số tiền đã cho ông Phúc mượn.
Tất cả đều hề hà:
- Dù sao cũng là chỗ thân tình, không ai muốn làm lớn chuyện này cả. Mong sao cậu giữ đúng hẹn là được.
Bây giờ phần khó khăn nhất là ông Long. Phúc Khang kiểm tra tài khoản của mình trước khi đến thương lượng với ông Long.
- Một trăm triệu.
Số tiền không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ so với số nợ của ông Long. Phúc Khang yên lòng đến thương lượng với ông Long.
Vừa thấy Phúc Khang, ông Long đã vồn vã:
- Phúc Khang! Mới đến hả cháu?
- Dạ. Cháu đến đây để thưa với bác một chuyện.
Ông Long cười hể hả:
- Muốn cưới gấp phải không? Điều đó chẳng khó gì. Chúng ta chỉ cần điện cho nhà hàng đặt tiệc gấp là xong. Nào! Bây giờ cháu nói đi!
- Thưa, bác đã hiểu lầm ý cháu rồi.
- Hiểu lầm?
- Dạ phải.
- Vậy cháu đến đây để làm gì?
- Dạ, cháu muốn điều đình với bác chuyện tiền bạc.
- Cháu muốn gì? Bác đã hứa sau khi hai đứa cưới xong, bác sẽ hủy toàn bộ số nợ của ba cháu và dành riêng cho cháu một số vốn để chấn chỉnh công ty.
- Cháu cám ơn bác. Nhưng...
- Nếu cháu có nhu cầu thêm, cháu cứ nói. Bác sẵn sàng. Bởi vì dù thế nào đi nữa, của cháu cũng là của Uyển Thanh.
- Thưa bác, cháu nghĩ là cháu sẽ không nhận những thứ đó. Nhưng cháu vẫn cám ơn tấm thân tình của bác đã dành cho cháu.
Ông Long sa sầm nét mặt:
- Ý của cháu thế nào? Đừng có dài dòng nữa.
- Dạ, cháu không thể cưới Uyển Thanh.
- Tại sao? Cậu chê nó ở điểm nào?
- Dạ, cháu không chê Uyển Thanh, nhưng cháu nghĩ là mình không thể kết hôn cùng Uyển Thanh, vì giữa chúng cháu không hề có tình yêu.
- Nhưng ba cậu đã hứa với chúng tôi rồi. Ba của cậu không thể thất tín với chúng tôi được.
- Thưa bác, bác hãy suy nghĩ lại đi. Không chỉ vì một lời hứa mà con và Uyển Thanh đều đau khổ một đời vì cuộc hôn nhân không có tình yêu này.
- Đâu phải chỉ có một lời hứa suông, còn số nợ mà ba cậu đã thiếu của tôi nữa.
- Thưa bác, thế nào cháu cũng phải lo hoàn trả số nợ đó cho bác.
- Cậu sẽ trả cho tôi bằng cách nào hả?
- Dạ, cháu xin bác cho cháu thời gian.
- Được, tôi cho cậu hai ngày. Trong hai ngày, cậu phải hoàn trả hai trăm triệu cho tôi ngay.
- Thưa bác, như thế là bác buộc khó cho cháu rồi. Chỉ trong vòng hai ngày, làm sao cháu có thể lo được cho bác hai trăm triệu.
- Vậy thì cưới Uyển Thanh ngay. Cậu sẽ có thêm một số vốn mà vực dậy công ty mình.
- Thưa bác, hôn nhân tự nguyện là một cuộc hôn nhân vì tình yêu, không thể đem hôn nhân ra mà trao đổi hoặc mua bán được. Cháu không thể vì tiền mà đánh mất chính mình được.
- Tôi không muốn bàn cãi nhiều về chuyện này. Trong hai, cậu cứ chọn một.
Quyết định thế nào, cậu cứ cho tôi biết.
- Bác Long! Chẳng lẽ chúng ta không thể...
- Cậu đã làm mất mặt gia đình chúng tôi quá rồi, chẳng có gì để nói thêm cả.
Phúc Khang đành chịu thua trước những lý lẽ gàn bướng của ông Long. Anh đứng dậy.
- Thưa bác, cháu sẽ cố gắng làm đúng theo yêu cầu của bác.
Ông Long làm thinh. Trong vòng hai ngày, làm sao mà Phúc Khang có thể xoay ra hai trăm triệu được. Phúc Khang phải cưới Uyển Thanh thôi.
Yên lòng với ý nghĩ ấy, ông Long ngồi vào bàn làm việc của mình, tiếp tục xem xét các hồ sơ có trên bàn.
Không thể bỏ Phúc Khang trong giai đoạn này, Diễm Thi đành phải nén lòng tự trọng đến làm việc cho Phúc Khang. Hiện tại, thêm một đồng là bớt một đồng. Diễm Thi còn có trách nhiệm với số tiền mà cô đã mượn của anh. Lúc này, Phúc Khang bận nhiều việc với công ty nên một mình Diễm Thi phải đảm nhận việc ở đây.
Buổi tối, Phúc Khang về cũng rất trễ. Diễm Thi không muốn Phúc Khang bận tâm nhiều, cô luôn động viên anh làm việc.
Một mình, Diễm Thi rất buồn. Cô muốn vào “mật thất” của Phúc Khang xem có thể giúp được gì cho anh hay không?
Diễm Thi ấn nút xoay cửa kiếng, bước vào “mật thất” của Phúc Khang.
Diễm Thi không ngờ Phúc Khang lại khéo léo sắp xếp căn phòng của mình như thế.
Diễm Thi nhủ thầm:
- Dân thiết kế, chỉ có một căn phòng nhỏ mà lo không xong thì làm sao thiết kế được cả một tỏa nhà cao tầng chứ?
Phòng của Phúc Khang được thiết kế như một phòng làm việc. Có đầy đủ cả thiết bị văn phòng và một máy vi tính. Ngăn nắp, đó là nhận xét đầu tiên của Diễm Thi về căn phòng.
Lớ ngớ không biết làm gì, Diễm Thi đến bên máy vi tính mở máy lên xem.
Cô trố mắt nhìn một đồ họa trên máy:
- Tại sao là hình của mình chứ? Phúc Khang họa hình mình trên máy để làm gì?
Nhớ lại những lời tỏ tình của Phúc Khang hôm nào, Diễm Thi càng thấy được sự sâu nặng của tình yêu mà anh dành cho cô. Diễm Thi tiếp tục bấm máy.
Những dòng tâm sự của Phúc Khang hiện lên:
“Diễm Thi! Không biết vì sao anh lại yêu em? Một tình yêu cuồng nhiệt đã làm sống lại trái tim đã chết của anh. Anh biết rằng em cũng yêu anh, và chúng ta sẽ mãi bên nhau đấu tranh để bảo vệ tình yêu này.
Diễm Thi! Hãy cùng anh vượt qua giông bão nghe em”.
Phúc Khang đã giấu kín tâm sự của mình. Anh không hề nói gì với Diễm Thi. Cô cứ ngỡ là anh đã bỏ cô ngoài cuộc.
Nào ngờ trong thâm tâm của anh tha thiết mong cô chung vai sát cánh cùng anh vượt qua giông bão.
Diễm Thi nói với mình mà ngỡ đang nói cùng Phúc Khang:
- Phúc Khang ơi! Hãy vững lòng bước đi gầy dựng lại tất cả những gì mất.
Dù bất cứ hoàn cảnh nào, em cũng mãi bên anh.
Không thể ở mãi trong phòng, Diễm Thi phải ra ngoài để đón khách hàng