
Vọng Tưởng Giang Sơn
Tổng số chương: 233
Năm Dục Hiên thứ hai.
Tiên đế Lý Dục vừa băng hà, Lý Thiên Thành đăng cơ làm hoàng đế ở tuổi hai mươi lăm.1
Thuở ban đầu Dục Quốc rất ổn, cho đến khi có sự nắm quyền từ Lý Thiên Thành, bách tính không có một ngày tháng bình yên. Quân vương ăn chơi sa đọa, nhiễu loạn lòng dân.
Lý Thiên Thành chỉ thuận mắt cái gì là phải lấy cho bằng được, hắn giết người vô cớ, lạm sát vô tội, giáng lên đầu bách tính những trận đòn roi.1
"Hôm nay hoàng đế lại ban hành tô thuế mới." Một lão nông dân thở dài ảo não.
Triều đình mỗi tháng đều thay đổi tô thuế một lần, cho đến nay có đủ thứ loại thuế, buôn bán làm đủ thứ chuyện gì cũng tăng lên gấp bội.1
Những người không có ruộng phải đi thuê từ các địa chủ khác, bọn họ được nước thì lấn tới tăng giá bóc lột. Thuế của triều đình lại quá cao, những người như bọn họ không thể làm gì được. Ngay cả lúa thóc cũng mang đi hết, trong nhà chẳng còn gì ngoài mấy hạt thóc lép xác xơ.1
Không dùng được cũng không thể sống, không thể gieo trồng thì lấy đâu ngân lượng để nộp thuế tiếp theo?
Có những người không thể làm được gì nên có thể yên lặng chờ cái chết đến gần. Không lương thực, hạn hán cũng đến dần.1
Triều đình đã không viện trợ còn hết lần này đến lần khác thay đổi chính sách bưng biền, tô thuế chồng chất, ngay cả chết cũng phải đóng thuế đất đai.1
Nỗi thống khổ của bá tánh có kêu cỡ nào cũng không ai thấu, Lý Thiên Thành tên hôn quân vô đạo, đã bao lần bị dân chúng nguyền rủa nhưng vẫn còn sống rất tốt.
Hắn sống trên xương máu của những nông dân yếu thế, hắn sống trên những nỗi đau mà bọn họ phải chịu.
Đời trước tiên đế Lý Dục thương dân như con, đối với bách tính trong thiên hạ hết mực yêu thương. Cho đến khi Lý Dục băng hà, Lý Thiên Thành đăng cơ thì đã hoàn toàn thay đổi.
...
Hoàng cung.
"Truyền chỉ của trẫm phong Trần Trung Nhi làm quý phi, bảo Trần Trung Liêm ngày mai mang nhi nữ của lão đến đây!"
Dưới điện không ngừng bàn tán.
"Ta nghe nói nhi nữ của Trần tướng quân đã có hôn ước rồi." Thái sư thẫn thờ nhìn Chung thái phó, biểu tình là hỏng rồi.
"Ta nghe nói đã chuẩn bị ngày lành tháng tốt để thành thân, hoàng thượng làm như vậy chẳng khác nào cướp tân nương?" Chung thái phó thở dài một hơi, hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại muốn cướp thê tử của thường dân.
Thiên hạ truyền tai nhau chuyện này thì phải làm sao?
Lý Thiên Thành nhướng mày nhìn biểu tình của bọn họ, việc hắn muốn làm mà lại có kẻ bàn tán xôn xao.
Rầm thật lớn.
Lý Thiên Thành tức giận đập bàn một phát, khuôn mặt nhăn nhó gằn giọng.
"Quyết định của trẫm các ngươi có ý kiến gì?" Hắn to tiếng chống cằm nói, thử xem có ai dám phản bác lời hắn.1
Phía bên dưới lại lần nữa xôn xao.
"Phải làm sao đây, Trần tướng quân mà biết chuyện, ông ấy sẽ điên lên mất!"
"Hôn ước đã định sẵn thuở nhỏ, cả hai cũng đã có cảm tình sâu đậm, hiện tại hoàng thượng muốn người thì làm thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, kính mong người suy xét lại, chuyện Trần tiểu thư sớm đã có hôn ước thuở nhỏ. Cả hai đã cảm mến từ lâu, ngày lành cũng đã ước định, chuyện này,..." Chu thái úy không chờ được mà lên tiếng.
Đáp lại ông không phải là sự đồng tình của hắn, Lý Thiên Thành nghe những lời này càng hứng thú hơn.
"Có hôn sự rồi sao?" Hắn nhếch miệng nói, mắt khẽ động nhìn xuống bên dưới.
Khắp điện vang lên tiếng nói xôn xao to nhỏ, nói rằng: Hoàng thượng muốn cướp tân nương, chỉ trách Trần tiểu thư quá xinh đẹp, nhan sắc vốn mỹ miều làm hoàng thượng say đắm, Trần tướng quân phải làm sao đây?1
Khắp điện toàn những lời bàn tán, tất cả đều lọt vào tai hắn. Lý Thiên Thành biết chứ, nhưng hắn là muốn thỏa lòng thích thú, thứ gì đã bị hắn nhắm trúng thì suốt đời cũng là của hắn.
Bàn dân trong thiên hạ dưới quyền của hắn, bọn họ không có quyền lên tiếng phản bác. Hắn muốn thế nào thì là thế đó, một chút cũng không được thiếu.
"Các khanh im lặng, ý trẫm đã quyết."
Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng bọn họ biết ý của hắn sẽ không thể thay đổi.
"Hoàng thượng xin hãy suy xét!"
Những tiếng van xin đồng loạt vang lên, nhưng đáp trả họ là sự im lặng đến đáng sợ. Không để bọn họ tiếp tục cầu khẩn, hắn đã đứng lên phất áo bỏ đi.
Trên điện bây giờ chỉ còn lại các quan thần không biết làm gì, hoàng đế vô đạo đã biết từ lâu, nhưng hắn mãi gieo lên đầu bách tính những thống khổ như vậy. Một ngày nào đó liệu còn có ai có thể chịu được?
"Đám người ngu ngốc muốn lo chuyện bao đồng, nực cười thay cho cái gì gọi là duyên tiền định, ước hẹn đã định sẵn. Thứ mà trẫm muốn không có gì là không thể!" Hắn bậc cười khinh miệt.
Những thứ mà hắn đã quyết không có ai có thể thay đổi được nó, ngay cả hắn.
Một quân vương không thể nói hai lời, một khi ý định đã quyết là phải thực hiện được nó, không có một ai có thể làm xáo trộn mọi thứ.
...
Trần gia tiếp nhận thánh chỉ, trên dưới đều không còn sức sống.
Trần tiểu thư nghe tin thì lệ đẫm mi mục, nàng không thể thay lòng đổi dạ, nàng đã nguyện thề với trời cao, hứa với lòng mình chỉ yêu một mình Lam Khanh Y, đến nay hoàng thượng thượng giáng xuống một đòn chí mạng, khiến cho nàng đau khổ biết bao nhiêu.1
Trần Trung Liêm nghe tin lập tức thúc ngựa đến thành Tôn Châu, chỉ mong sao được hoàng thượng đồng ý, tha cho con gái ông một mạng.
Nhưng cuối cùng khi đến đó chỉ nhận được một câu: Bảo Trần Trung Nhi chuẩn bị, ngày mai phải đến đây! Trần Trung Liêm nghe xong thì bàng hoàng trở về. Đứng trước cửa lớn không dám vào trong.
Ông phải nói như thế nào với nhi nữ đây? Nói với nàng rằng tên hôn quân đó không đồng ý, nói với nàng rằng hãy đến đó đi? Ông không thể làm như vậy được, đã biết quân vương vô đạo, ai lại đi mang con mình giao cho hắn?
"Trung Nhi, con và Khanh Y mau trốn đi, nếu không ngày mai hắn cho người tới, các con nhất định không sống yên thân!" Trần Trung Liêm thương yêu nhi nữ, ông chỉ có thể giúp nàng bỏ trốn mà thôi.
"Phụ thân, con không thể bỏ mặc người lại được, hắn là một tên vô pháp vô thiên, nhỡ mai khi con đi rồi, hắn có thể sẽ giết chết người." Nàng khóc nức nở không muốn rời đi.
Mấy ai không biết hắn là một tên cẩu hoàng đế? Hắn làm chuyện gì đều không lường trước hậu quả, nàng có hai mạng cũng không thể để hắn lăn nhục.
Ý Trần Trung Liêm quá kiên quyết, Trần Trung Nhi cũng không muốn trái lời thề.
Ngày hôm sau khi Lý Thiên Thành tìm đến, Trần Trung Nhi sớm đã cao chạy xa bay. Lý Thiên Thành tức giận sai người tìm kiếm, quyết tìm cho được hai kẻ đê tiện.
"Hay cho Trần tướng quân trước giờ tận trung, hôm nay lại muốn khi quân phạm thượng?" Hắn nhướng mày nhìn ông, khuôn mặt không nhìn ra giận dữ.
"Hoàng thượng, xin người tha cho nhi nữ của thần, người có muốn chém muốn giết cũng được, chỉ xin người đừng bắt Trung Nhi vào cung..."
Hắn không trả lời chỉ im lặng uống trà, mặc kệ Trần Trung Liêm có nói ra sao, nói nhiều như thế nào cũng không lọt vào tai.
"Bẩm hoàng thượng đã tìm được bọn họ!"
Hắn nhếch miệng đặc tách trà xuống, nhẹ nhàng chắp tay phía sau đứng lên nói.
"Lôi hai kẻ đê tiện đó vào cho trẫm!"
Trong thoáng chốc đã áp giải Trần Trung Nhi và Lam Khanh Y vào trong.
"Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã tìm được hai người họ ở gần cổng thành!"
Hắn bước đến gần bóp cổ nàng, ánh mắt dữ tợn nói.
"Hay cho đám người các ngươi muốn kháng chỉ?"
"Ngươi là cẩu hoàng đế, khụ... khụ, sớm đã biết bọn ta đã có hôn ước, một lòng có nhau, ngươi vậy mà không biết liêm sỉ, còn muốn ép ta vào cung? Khụ... Lý Thiên Thành, ngươi là một tên cẩu hoàng đế."
Hắn cười cười buông nàng ra.
"Cẩu hoàng đế sao?" Hắn cười thật lớn, ánh mắt hiện lên tơ máu nhìn bọn họ, trên đời này hắn ghét nhất là những kẻ tự cho mình là nhất không muốn cúi đầu trước hắn.
"Trần Trung Nhi, để ta xem hôm nay ngươi còn mạnh miệng được bao nhiêu, người đâu. Mau giết chết tên khốn kiếp đó cho ta."
"Không được!" Trần Trung Nhi thống khổ chạy về phía Lam Khanh Y, nhưng đã muộn rồi...
Hực.
Thanh kiếm cắm sâu vào lòng ngực, Lam Khanh Y thoi thóp khuỵu xuống.1
"Trung Nhi,... ta không được rồi..." Vết thương không ngừng rỉ máu, trong thoáng chốc đã ướt đẫm y phục.
"Không mà, Khanh Y, chàng không được chết... Không phải chàng đã nói sẽ bái đường cùng ta sao?"
Lam Khanh Y đau khổ nhìn người thương, ngay cả hứa hẹn cũng không thể giữ được rồi.
"Trung Nhi, kiếp này không chung vẹn,... nguyện hẹn kiếp sau..." Nói đến đây thì hoàn toàn tắt nghẽn, Lam Khanh Y đã trút ra hơi thở cuối cùng.1
"Trần Trung Nhi nàng nhìn xem, hắn ta bây giờ đã chết, nàng chỉ còn có thể ở bên ta, ngay giờ phút này nhanh chóng về đây. Nếu không,..."
"Về bên ngươi?" Trần Trung Nhi cười lớn, hay cho một bậc đế vương lại hành xử không bằng cầm thú.
"Trần Trung Nhi ta chỉ yêu duy nhất một mình Lam Khanh Y, nếu như chàng đã không thể cùng ta tiếp nối nhân duyên, ngay lúc này đây cũng không cần sống tiếp." Nói xong thì đoạt lấy thanh kiếm, một đường cắt xuống.
Máu tươi không ngừng chảy ồ ạt xuống, Trần Trung Nhi thà chết không khuất phục.
Ngày hôm đó cả Trần gia đều bị bắt giam vào ngục tối. Trần Trung Liêm thì ngất xỉu khi chứng kiến cái chết của con mình.
Triều đình lại thêm một phen chấn động, Lý Thiên Thành thì vẫn xem như không có gì. Hắn ban chỉ nói Trần gia phản nghịch, Trần Trung Nhi âm mưu theo nhân tình bỏ trốn, cả hai đều bị hắn ép chết rồi.
Chết rồi cũng tốt, thứ mà hắn đã không có được thì bất cứ ai cũng đừng hòng.
Danh sách chương
- Chương 1 Năm Dục Hiên thứ hai
- Chương 2 Tàn ác
- Chương 3 Tuyển tú
- Chương 4 Lo sợ
- Chương 5 Ngày tháng không yên
- Chương 6 Trong cung xảy ra chuyện
- Chương 7 Hôn mê
- Chương 8 Tỉnh dậy
- Chương 9 Dạy dỗ
- Chương 10 Khoảng cách
- Chương 11 Ấm áp
- Chương 12 An yên
- Chương 13 Cảnh sắc tàn phai
- Chương 14 Làm lơ
- Chương 15 Tàn nhẫn
- Chương 16 Cực hình
- Chương 17 Cảnh tỉnh
- Chương 18 Cả người vô lực
- Chương 19 Nhận lỗi
- Chương 20 Cùng người đồng tâm (H)
- Chương 21 Kí ức chẳng mấy tốt đẹp - THƯỢNG
- Chương 22 Kí ức chẳng mấy tốt đẹp - HẠ
- Chương 23 Dịu dàng
- Chương 24 Bình đạm an nhiên
- Chương 25 Âm thầm tính toán
- Chương 26 Hoàng hậu đã mang long thai
- Chương 27 Tủi thân
- Chương 28 Dao động
- Chương 29 Tâm trạng lúc nào cũng vậy
- Chương 30 Yên bình chưa tới hắc ám lại lên
- Chương 31 Trẫm hoàn toàn không cố ý
- Chương 32 Rất đau
- Chương 33 Thương tiếc
- Chương 34 Kẻ may mắn, liệu có được an nhàn
- Chương 35 Trẫm nhất định không tha cho ngươi
- Chương 36 Lãnh cung
- Chương 37 Gượng dậy
- Chương 38 Niềm vui thắng lợi
- Chương 39 Vở kịch của kẻ chiến thắng
- Chương 40 Truyền thuyết về đau thương
- Chương 41 Diệt trừ tai họa
- Chương 42 Kẻ ngu xuẩn không đáng sống
- Chương 43 Chứng đau đầu không hề thuyên giảm
- Chương 44 Nhìn vật nhớ người
- Chương 45 Trộm nhìn
- Chương 46 Không nhịn được mà nhớ nhung
- Chương 47 Mang người trở về
- Chương 48 Lần này quyết không để ngươi chịu khổ
- Chương 49 Tơ lòng
- Chương 50 Chủ tớ đoàn tụ
- Chương 51 Liệu người có thể chừa một đường lui?
- Chương 52 Lần nữa nói tiếng yêu
- Chương 53 Tình địch không thể tin - THƯỢNG
- Chương 54 Tình địch không thể tin - HẠ
- Chương 55 Thành công khiến người thay đổi
- Chương 56 Chỉ vậy thôi sao
- Chương 57 Từ chối cùng hắn trở về
- Chương 58 Chậm trễ kế hoạch
- Chương 59 . CỐ NHÂN CỦA DƯƠNG XUÂN
- Chương 60 Mây mù giăng lối
- Chương 61 Kẻ muốn nguyền rủa hắn nhiều vô kể
- Chương 62 Hắn nhận ra y không thể thiếu
- Chương 63 Hoài mong, trông ngóng
- Chương 64 Một lần nán lại Thanh Sơn
- Chương 65 Phu quân, người muốn bây giờ sao (H)
- Chương 66 Muốn trở thành một cặp phu phu bình thường
- Chương 67 Vội vã trong đêm
- Chương 68 Thời đã tới, chỉ trách không đúng thời điểm
- Chương 69 . THÍCH SÁT HOÀNG THƯỢNG
- Chương 70 Chạy trối chết
- Chương 71 Như người mất hồn
- Chương 72 Ngươi sai ở đâu
- Chương 73 Liễu Yến rốt cuộc là ai?
- Chương 74 Vạn lần đều là lỗi của ta
- Chương 75 Đến rồi, vẫn giận mãi chẳng thôi
- Chương 76 Là bệnh hay tâm bệnh, chân thành khó vậy sao
- Chương 77 Bệnh cũ tái phát
- Chương 78 Mạch tượng khác lạ
- Chương 79 Không yên
- Chương 80 Nhẹ nhàng đối tốt
- Chương 81 Từ tốn một chút mới là Sở Diên
- Chương 82 Về chốn cũ
- Chương 83 Liêm Châu
- Chương 84 Gặp lại cố nhân
- Chương 85 Tất nhiên phải tránh vì y là kẻ bạc tình
- Chương 86 Người không vì mình trời tru đất diệt
- Chương 87 Yến tiệc dành riêng cho hắn
- Chương 88 Điệu múa đó là Tây Lữ Tam Tương
- Chương 89 Hôm nay dông gió không ngừng, hỏi người nhớ ai
- Chương 90 Thế trận do y làm chủ
- Chương 91 . KẾT CỤC CỦA KẺ TỰ CHO MÌNH LÀ NHẤT
- Chương 92 Đã ai từng nói với người chưa, rằng trái tim của người là sắc đá
- Chương 93 Nếu vậy cứ để phụ tử ta cùng xuống hoàng tuyền
- Chương 94 Y đã nhìn thấy, khuôn mặt Lý Thiên Thành giống như ác quỷ
- Chương 95 Nước đi cuối cùng
- Chương 96 Người yêu ta rộng bao nhiêu? Có rộng bằng một nửa giang sơn?
- Chương 97 . GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU NƯƠNG NƯƠNG DÁM SAO?
- Chương 98 Giấc mộng giang sơn đã sớm lụi tàn
- Chương 99 . TA YÊU NGƯỜI NHIỀU NHƯ THẾ, NGƯỜI XEM TA LÀ GÌ?
- Chương 100 Mất rồi, cốt nhục của ta mất rồi?
- Chương 101 Trăm sai đều là ta muốn chém muốn giết tùy ý ngươi!
- Chương 102 Ác mộng khiến hắn lùi bước
- Chương 103 Y quên hết rồi, còn muốn phụ thân đánh hắn... NỞ HOA
- Chương 104 Bị hắn bắt gặp rồi
- Chương 105 Hắn ghét mèo, y thích mèo
- Chương 106 Hắn ghen tị đến mức muốn nhổ trụi lông Tiểu Miêu Miêu
- Chương 107 Chết tiệt đồ PHẢN CHỦ NÀY
- Chương 108 Tìm người
- Chương 109 Cố nhân gặp lại vậy mà lại đối đầu?
- Chương 110 Dụ dỗ không thành, ngược lại tạo nghiệp
- Chương 111 Hắn muốn cho y một danh phận thích đáng
- Chương 112 . LÉN LÀM CHUYỆN XẤU
- Chương 113 Vết thương của y từ đâu mà có?
- Chương 114 Dược này dùng ổn đấy?
- Chương 115 Đến cả khi nằm mộng hắn cũng khát vọng thể xác!
- Chương 116 Hắn nguyện đắp thêm vài cân bột chỉ để mặt dày hơn
- Chương 117 Cả cung đều lan truyền, đêm qua hoàng thượng cùng hoàng hậu mặn nồng
- Chương 118 Hắn không nỡ để y chết thêm một lần nữa
- Chương 119 Ở nơi nào đó có một kẻ mặt dày
- Chương 120 Nếu y chết cóng, Dương Xuân sẽ bố thí cho cái quan tài
- Chương 121 Lắm trò như vậy, hắn suýt nữa không lường trước được
- Chương 122 Hôm nay trăng thanh gió mát rất thích hợp trả thù
- Chương 123 Trả lại
- Chương 124 Hoàng thượng, hoàng hậu có hỉ rồi
- Chương 125 Một là ăn tát, hai là ăn đấm
- Chương 126 Gọi ta là hoàng hậu nương nương
- Chương 127 Giữa ta và hắn có thể bách niên không?
- Chương 128 Nghề nghiệp thái y không đơn giản
- Chương 129 Nghe nói ăn vạ rất tốt
- Chương 130 Như cũ, bị từ chối nữa rồi, thất bại quá đi
- Chương 131 Nếu muốn lấy tiền ta, chi bằng lấy ta?
- Chương 132 Làm lại từ đầu
- Chương 133 Sắp sinh
- Chương 134 Sinh rồi, nhưng đau quá
- Chương 135 Đặt tên
- Chương 136 Tiểu Húc bị cưỡng chế người đẹp
- Chương 137 Thảm hại
- Chương 138 Hắn bị ra rìa rồi
- Chương 139 Thả đèn trời
- Chương 140 Nghe nói Sở Diên rất thiên vị!
- Chương 141 Giúp hoàng đệ tìm vương phi
- Chương 142 Lý Thừa Húc muốn nuôi thê tử
- Chương 143 Đứa trẻ đáng thương
- Chương 144 Bọn họ rất tàn nhẫn
- Chương 145 Lớn rồi nói mãi chẳng nghe
- Chương 146 Dạy đọc sách
- Chương 147 Năm Dục Hiên thứ ba
- Chương 148 Thảnh thơi
- Chương 149 Tốn công vô ích
- Chương 150 Bất đồng - Thượng
- Chương 151 Bất đồng - Hạ
- Chương 152 Theo sát
- Chương 153 Mười hai năm trước
- Chương 154 Vì sao không rời đi?
- Chương 155 Tâm thư
- Chương 156 Chữ tình khó nói
- Chương 157 Thỏa mãn - Thượng
- Chương 158 Thỏa mãn - Hạ
- Chương 159 Vậy thì từ quan - Thượng
- Chương 160 Vậy thì từ quan - Hạ
- Chương 161 Tân hôn không trọn vẹn - Thượng
- Chương 162 Tân hôn không trọn vẹn - Hạ
- Chương 163 Khế ước mùa hoa
- Chương 164 Ái tình lý giải một chữ nan
- Chương 165 Thực tại
- Chương 166 Lý Thiên Thành đã quên hắn già rồi!
- Chương 167 Lại trốn tránh
- Chương 168 Hoàng thượng tửu phòng không thể chứa đủ rượu
- Chương 169 Tiểu mỹ nhân lại lừa ta
- Chương 170 Tiểu mỹ nhân đừng hòng trốn - Thượng
- Chương 171 Tiểu mỹ nhân đừng hòng trốn - Hạ
- Chương 172 Ân oán
- Chương 173 Giải thoát
- Chương 174 Lý Thiên Thành nấu sủi cảo
- Chương 175 Sai một li đi một đời
- Chương 176 Mưu đồ Làm loạn
- Chương 177 Xem người ta lăn giường, chi bằng lăn giường - Thượng
- Chương 178 Xem người ta lăn giường, chi bằng lăn giường - Hạ
- Chương 179 Khi người lớn tuổi nói chuyện yêu đương
- Chương 180 Khi người lớn tuổi nói chuyện yêu đương - Hạ
- Chương 181 Biến thái
- Chương 182 Thất Tịch ăn thịt!
- Chương 183 Nổi nóng
- Chương 184 Hoàng cung
- Chương 185 Thừa Nam không muốn ở gần Sở Diên
- Chương 186 Sai rồi, phải phạt! (H)
- Chương 187 Phu nhân rên rất mê người (H)
- Chương 188 Miễn cưỡng
- Chương 189 Không muốn tiếp tục hy vọng
- Chương 190 Dứt khoát bỏ đi
- Chương 191 Ghi hận
- Chương 192 Rõ ràng muốn thượng ta
- Chương 193 Đừng nói, rên là đủ! (H)
- Chương 194 Khuyếch đại
- Chương 195 Hắn là một tên vô liêm sỉ
- Chương 196 Nấu canh
- Chương 197 Tâm tính thay đổi
- Chương 198 Diệt trừ hậu họa
- Chương 199 Vỡ mộng
- Chương 200 Mưu kế
- Chương 201 Bắt đầu chống đối
- Chương 202 Mang về một kẻ xa lạ
- Chương 203 Mộng tàn
- Chương 204 Ngươi yêu hắn hay yêu ta?
- Chương 205 Mật ngọt (H)
- Chương 206 Thời hạn
- Chương 207 Thô bạo
- Chương 208 Mối họa
- Chương 209 Bí mật
- Chương 210 Ác mộng
- Chương 211 Sợ hãi
- Chương 212 Ghi thù
- Chương 213 Kế hoạch trừng phạt kẻ địch
- Chương 214 Hoàng thượng quên rồi sao?
- Chương 215 Là mộng hay thực
- Chương 216 Có trẫm ở đây
- Chương 217 Cuồng nhiệt (H) - Thượng
- Chương 218 Cuồng nhiệt (H) - Hạ
- Chương 219 Hổ dữ không ăn thịt con
- Chương 220 Tệ bạc
- Chương 221 Người hắn yêu... Chết rồi!
- Chương 222 Hắn biết sai rồi
- Chương 223 Nguyên Tiêu
- Chương 224 Nguyên Tiêu này ta không cần gì chỉ cầ
- Chương 225 Lưỡng tình tương duyệt
- Chương 226 Không được nuốt lời (H)
- Chương 227 Hạnh phúc trong khổ ải
- Chương 228 Tận hưởng (H)
- Chương 229 Về chốn cũ
- Chương 230 Hạnh phúc trong khổ ải
- Chương 231 Tận hưởng (H)
- Chương 232 Về chốn cũ
- Chương 233 Đại kết cục - Ngắm tuyết (END)