
Vương Quốc Màu Xám
Tổng số chương: 228
“Tần tiểu muội hôm nay cháu bị ốm à, dựa vào cái gì mà không cho ta vớt bèo ở đây chứ?” Trên bậc đá bên bờ ao, một già một trẻ đang lôi kéo giằng co, ông lão tầm lục tuần, cao chưa đến mét sáu, vậy mà lưng đã hơi còng. Lúc này ông lão đang giằng lấy cái sọt đựng bèo lợn, giọng mỗi lúc mỗi to.
Còn tiểu cô nương đang giằng cái sọt của ông mới chỉ mười lăm mười sáu, do thường giãi nắng, làm việc đồng áng nên da mặt hơi đen, cơ thể rắn chắc, khỏe khoắn. Lúc này tay trái cô bé giằng cái thúng, tay phải lôi ông lão lên bờ ngăn cản: “Bác Khâu ơi, hôm nay bác đừng vớt bèo ở đây nữa.”
Ông lão không chịu, bắt đầu quát lớn: “Cháu nhất định phải nói cho rõ! Ta đã vớt bèo ở đây mấy chục năm rồi, tại sao hôm nay lại không được vớt?”
Cô bé bối rối xoa tay, thấy ông cụ lại định bước xuống, bèn hạ giọng nói nhỏ một câu: “Bác sẽ bị chết đuối.”
Người già từng này tuổi rồi ai mà không kiêng sợ những lời như vậy, ông cụ đột nhiên giang tay cho cô bé một cái bạt tai: “Con bé mất nết này, có người sinh mà không có người dạy!”
Cô bé bị đánh, nước mắt chảy quanh, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, cầm sọt bèo của mình đi về nhà.
Qua trận cãi vã vừa rồi, ông cụ trở nên cẩn thận hơn, thận trọng vớt xong bèo, thấy bình yên vô sự, bỗng dưng muốn cười: Chỉ là lời nói của một đứa trẻ con, khoan không tính đến việc mình biết bơi, thì chỗ sâu nhất của cái ao này cũng chỉ khoảng hơn hai mét, thế mà cũng bị nó dọa cho sợ chết khiếp.
Ông cụ ôm sọt bèo đi lên bờ, bất ngờ trượt chân, bị ngã một cú rất đau ngay bậc thềm đá, gay go hơn là tay phải ông cụ vẫn giữ chặt sọt rau bèo, cái sọt lăn xuống ao, bùm một tiếng, cả người ông lão rơi xuống theo.
Những thanh nan chìa ra trên cạp sọt móc vào áo ông lão, trong lúc vùng vẫy dưới ao, đột nhiên nhớ đến lời của cô bé họ Tần vừa rồi: Bác sẽ bị chết đuối.
Có người chết đuối trong cái ao bên ruộng rồi, người trong thôn chạy cả ra xem. Người bị chết đuối là ông Khâu sống trong đại viện ở phía Tây thôn, tới giờ cơm tối các con ông mới phát hiện ra cha đi lấy rau bèo vẫn chưa về. Vội chạy ra bờ ao ngóng nhìn, chỉ thấy khắp mặt ao chỗ nào cũng là rau bèo, khi vớt được người lên thì đã tắt thở từ lâu.
Tần Thái không ra xem, cô ở nhà nấu cơm, một đĩa thịt mỡ xào bí đao là bữa tối của cả nhà cô hôm nay. Thôn này khá nghèo, cha cô Tần Lão Nhị là người bán thịt, hàng ngày đều bán thịt ngoài chợ, cuộc sống của gia đình cô cũng được coi là đầy đủ hơn so với những người khác.
Khi xào xong bí đao, Tần Lão Nhị và con trai cũng vừa về tới nhà. Tần Thái bày cơm canh lên bàn, bảy người nhà họ Tần bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. “Lão Khâu này cũng thật là, chẳng cận thẩn gì cả, đang yên đang lành tự nhiên lại chết đuối.”
Dù sao cũng là hàng xóm, ra chạm vào gặp, bà Tần có chút cảm thông, nhưng sau đó lại sợ, “Sau này chúng ta có nên lấp cái ao đó đi không?”
“Vớ vẩn, ở đâu ra chuyện có người chết đuối thì lấp cả cái ao?” Tần Lão Nhị tính khí nóng nảy, trong nhà mỗi khi ông ta lên tiếng thì không ai dám ngắt lời, “Mau ăn cơm đi, ngày mai không chừng còn phải giúp nhà họ bê đá đắp mộ nữa, lát tôi qua đó xem sao.”
Tần Thái đang vùi đầu ăn cơm, bỗng lại nghe Tần Lão Nhị nói, “Lão Tứ, mày cũng tốt nghiệp trung học cơ sở rồi, mấy hôm trước bà mối Lưu có giới thiệu cho mày một người, rảnh thì để mẹ đưa đi gặp xem sao, sau này đừng học nữa, anh ba mày học lên trung học phổ thông, em mày đang học tiểu học, nhà này nặng gánh quá rồi. Hơn nữa, con gái dù thành tích có giỏi giang đến đâu cũng ích gì, văn hóa cấp II cũng tốt chán, chị cả chị ba mày còn chỉ học hết tiểu học kia kìa.”
Tần gia đông con, ba gái hai trai, Tần Thái là thứ tư, người trong thôn đều gọi cô là Tần Tiểu Muội. Tần Lão Nhị là chủ gia đình, bị ảnh hưởng của tổ tông, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề, Tần Thái không dám nhiều lời, chỉ vâng một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lão Nhị sang nhà ông Khâu xem có thể giúp được việc gì không, Tần Tiểu Muội làm xong việc nhà, đang cùng em trai làm bài tập hè. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng ồn bèn chạy ra xem, thì ra là nhà họ Khâu mời thầy bói về xem đất.
“Chị Tư, bài này làm thế nào?” Cậu em út Tần Tiểu Quý cầm bài tập hè lên hỏi chị, Tần Tiểu Muội tâm trạng lơ đãng, quay vào bảo em tra từ điển, rồi lại đứng ở cửa nhìn quanh nhìn quất.
Ông thầy bói nhìn ngắm khu đất trên ngọn núi phía sau nhà cả nửa ngày, cuối cùng cũng khoanh một mảnh. Tần Tiểu Muội suy nghĩ rất lâu, thấy mọi người đang định về, cuối cùng cô cũng chạy lên núi, nói: “Bác Khâu không thể chôn ở đây được.”
Thầy bói này là người khá có tiếng trong vùng, danh hiệu Bạch Hà tiên sinh, thường xem đất cho mọi người trong trấn. Có ông ta ở đây, họ đâu chịu nghe lời một đứa trẻ con, chỉ có điều người sống người chết đều rất sợ những lời xui xẻo như thế này, người nhà họ Khâu thấy cô là người cùng thôn, nên không mắng mỏ nhưng trong lòng rất không vui.
Khi ấy Tần Lão Nhị bước lên cho cô một bạt tai, ông ta đánh con gái mà chẳng hề nương tay, cái tát vang rất kêu. Tần Tiểu Muội ôm mặt, cô vẫn rất kiên cường: “Mọi người đừng nghe lời lão Bạch lừa đảo! Đừng chôn ở đây! Đổi chỗ khác đi.”
“Bạch lừa đảo” trong truyền thuyết chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không xấu hổ vì bị sỉ nhục. Cũng may bà Tần chạy đến kéo cô về, vừa đi vừa mắng, Tần Tiểu Muội khóc lóc khi bị mẹ kéo đi, trong lòng vẫn rất giận: sớm biết có nói ra cũng chẳng ai tin, tại sao lại cứ nói?Lần nào cũng thế.
Cô vừa lau nước mắt vừa ấm ức giận dỗi: Không bao giờ nói nữa, hừ!
Ông Khâu chôn được ba ngày, thì cậu con trai thứ ba của ông ta bị ngã xe máy, chết ngay tại chỗ. Người nhà họ Khâu nhớ đến những lời Tần Tiểu Muội nói khi họ đi xem đất chôn, gặp Tần Lão Nhị thì như nhìn thấy kẻ thù, Tần Lão Nhị bực tức, về nhà đã lọc Tần Tiểu Muội ra đánh cho một trận.
Lại thêm ba ngày nữa trôi qua, đứa cháu nội bốn tuổi của ông Khâu bỗng dưng sốt cao. Người nhà họ chưa kịp đưa thằng bé tới trạm xá thì nó đã chết. Ông Khâu chôn được sáu ngày, trong nhà đã liên tiếp mất hai mạng người, người nhà họ Khâu bắt đầu hoảng, và cũng bán tín bán nghi rằng mảnh đất hạ huyệt có vấn đề.
Buổi chiều, Tần Tiểu Muội vừa đi cắt bèo cho lợn quay về, thấy bà Khâu đang ngồi uống nước trong nhà mình. Tần Tiểu Muội vẫn còn giận họ vì hai trận đòn oan, nên phớt lờ bà ta, bỏ ra ngồi sau bếp lò sưởi ấm. Bà Khâu cầm tay bà Tần kể khổ một lúc, cuối cùng không kìm được, bèn vào bếp đến bên bếp lò, bắt chuyện với Tần Tiểu Muội.
Ban đầu chỉ nói chuyện linh tinh, sau đó bà ta bắt đầu khéo léo thăm dò, “Tiểu Muội à, chỗ đất được chọn để chôn ông nhà tôi…..tại sao cháu lại bảo không nên chôn ở đấy?”
Tần Tiểu Muội rất cảnh giác, lập tức sờ lên mặt, “Cháu đã bị đánh rồi, các người còn muốn thế nào?”
Bà Khâu bèn an ủi cô: “Cái tính nóng vội của Tần Lão Nhị này cũng thật là, chúng tôi có nói gì đâu mà ông ta lại đánh con cơ chứ. Tiểu Muội, cháu nói cho bác nghe, tại sao lại không nên chôn ở đó?”
Tần Tiểu Muội nhìn nhìn quanh căn bếp, Tần Lão Nhị không có nhà, cô bé ném thêm củi vào trong lò, đáp: “Cháu nói rồi mọi người đừng có đánh cháu đấy.” Bà Khâu đương nhiên gật đầu lia lịa luôn miệng hứa, lúc ấy Tần Tiểu Muội mới nói: “Chôn ở đó, thì nhà bác sẽ phải chết thêm năm người nữa.”
Bà Khâu kinh hãi tới hồn xiêu phách lạc: “Năm người? Đã chết hai người rồi, hai người rồi!” bà vội vàng hỏi, “Phải chết năm người là những ai?”
“Khâu tam ca, con trai Khâu đại ca, Khâu tam tẩu, Khâu Hà……và bác.” Tần Thái suy nghĩ thận trọng, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng giờ đã chôn rồi, cháu cũng không biết phải làm thế nào, tốt nhất nhà bác nên đi tìm một ông thầy về xem xem.”
Bà Khâu run rẩy quay về nhà. Buổi tối, Tần Thái mơ thấy mình đứng trên núi Sài. Mộ mới vừa đắp, ông Khâu ngồi trước ngôi mộ, khung cảnh không khác nhiều so với ban ngày, cũng may từ nhỏ cô đã mơ nhiều giấc mơ kỳ lạ cổ quái nên đã quen, không thấy sợ hãi. Cô bước lên phía trước đỡ ông Khâu dậy, đột nhiên nhớ đến lời của bà Khâu, vô thức hỏi: “Bác Khâu, bác muốn phải thế nào mới không hại chết người nữa?”
Ông Khâu dáng vẻ điệu bộ vẫn như khi còn sống, vịn vào tay cô đáp: “Đắp mộ hình tròn, tròn rồi là được.”
Mơ đến đây, Tần Thái bừng tỉnh.
Trời còn chưa sáng, bên nhà bà Khâu lại có người miệng nôn chôn tháo, cả nhà bà Khâu chạy sang tìm Tần Thái, ra sức cầu xin cô bé, chỉ thiếu nước quỳ lạy nữa mà thôi.
Tần Tiểu Muội đành nói: “Bác Khâu nói chỉ cần đắp mộ thành hình tròn là được, nhưng cháu phải nói trước, đấy là bác ấy nói thế, cháu cũng không biết có được hay không. Không được mọi người đừng trách cháu.”
Tần Lão Nhị vẫn hơi sợ, dù sao việc này cũng liên quan đến mạng người: “Lời của con trẻ sao tin được, mau đưa đến bệnh viện thì hơn.”
Người nhà họ Khâu đưa mắt nhìn nhau, một mặt đưa người bị ốm đến viện, mặt khác mang theo xẻng cuốc, vội vàng chạy đến mộ của ông Khâu.
Kể cũng lạ, sau khi họ san mộ thành hình tròn, thì người ốm kia cũng khỏi. Người nhà họ Khâu ngoài miệng không nói gì, nhưng âm thầm mang rất nhiều hoa quả, trứng gà, đường đến cảm tạ, Tần Lão Nhị không từ chối được, cuối cùng đành nhận.
Vài ngày sau, là lễ cúng tuần của ông Khâu. Người nhà họ Khâu dù sao cũng vẫn chưa yên tâm, lại mời Bạch tiên sinh đến lần nữa. Bạch Hà làm bộ làm tịch đi quanh nhà khắp một vòng, rắc một ít gạo, đọc một đoạn kinh, nói là kinh cũng không chính xác lắm, vì về cơ bản thì không ai nghe rõ anh ta đọc gì, biết đâu anh ta lại đọc một đoạn Rap thì sao….ai mà biết được.
Dù sao anh ta cũng vờ vịt làm phép rất đúng kiểu, sau đó ngồi trong phòng thờ nhà họ Khâu, nói chuyện về sự nguy hoại của tà ma đối với con người…..à không, phải nói là anh ta bắt đầu kể chuyện ma mới đúng.
Tần Thái không thể phủ nhận, câu chuyện ma anh ta kể rất hay, giọng điệu rồi thần thái động tác, tình tiết căng thẳng lên đến cao trào, nếu có thêm nhạc đệm, anh ta tuyệt đối có thể trở thành MC cho chương trình ‘Chuyện ma lúc nửa đêm’ của đài truyền hình.
Sau khi nghe kể liền mấy câu chuyện ma, khiến Tần Thái đứng ở cửa mà cứ có cảm giác đằng sau có người, rùng cả mình. Đúng lúc này, Bạch Hà rút mấy tờ giấy vàng từ trong cái túi vải có in hình Bát Quái ra: Khốn kiếp, 'hắn ta' lại dám vờ tỏ ra cao thâm bắt đầu chào bán các loại bùa trấn ma đuổi quỷ ra ở đây.
Tần Thái cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn đuổi đánh anh ta đi, bởi phía nhà kia có rất nhiều kẻ ngốc sẵn sàng móc hầu bao.
“Bạch tiên sinh, một lá bùa mà cậu bán nhưng một trăm tệ? Đắt quá, bớt chút đi? Hê hê, cậu xem dù sao cũng đều là hàng xóm láng giềng cả, ra ngoài còn phải chạm mặt nhau, thế nào?” Có người to nhỏ mặc cả.
“Chê đắt à, được thôi.” Bạch Hà chậm rãi lấy từ túi vải ra một lá bùa: “Cái này, chỉ bán một tệ.”
“Ha ha ha, cái này được, tốt lắm! Sao cậu không nói sớm, ha ha ha.” Người đó móc một tệ đưa cho Bạch Hà, cười tít cả mắt, “Bạch tiên sinh, hai cái không có khác biệt gì chứ?”
Bạch Hà chỉ chỉ vào lá bùa bên trái, “Cái này, đáng giá một trăm tệ, có thể trấn giữ được một trăm con ma.”
“Ồ, thì ra là vậy. Ha ha ha…..ớ….” Người đó đột nhiên im bặt, không cười nữa, “Vậy lá bùa của tôi….”
Không ai nói gì, người kia đợi mãi, cuối cùng không nhịn được mà hét lên thê thảm, “Lá bùa của tôi không phải chỉ trấn được một con ma thôi đấy chứ?”
…….
Tần Thái cuối cùng không nhịn được nữa, lẩm bẩm một tiếng, “Vớ vẩn!”
Theo lý mà nói, cô đứng xa, mọi người lại đang ồn ào nói chuyện rất to, tiếng lẩm bẩm đó chăc chắn Bạch Hà không thể nghe được. Nhưng Tần Thái rõ ràng nhìn thấy anh ta quay đầu lại, nhìn cô cười đầy ẩn ý, để lộ hàm răng trắng bóng.
Sau bảy ngày của ông Khâu không lâu, có người tìm đến nhà Tần Thái.
Người này cao gầy, mặc một chiếc áo dài màu xanh lam kiểu cũ, viền ống tay màu trắng: Chính là Bạch Hà. Anh ta quan sát Tần Thái từ trên xuống dưới một lượt: “Cô là Tần Tiểu Muội?”
Anh ta đanh mặt lại, Tần Thái dù sao cũng vẫn chỉ là một cô bé quê mùa, chưa trải chuyện đời, lập tức nấp sau lưng mẹ. Bà Tần vội vàng đứng chắn trước mặt con gái: “Lão Bạch cậu làm sao thế, dọa con bé sợ chết khiếp.”
Tần Thái đúng là có hơi sợ, vẻ mặt đanh cứng của Bạch Hà nhìn như tấm ván quan tài vậy, hung hắng như sắp đánh người. Cô cho rằng anh ta tìm đến là vì chuyện ngôi mộ của ông Khâu, nên cũng bạo gan hơn: “Ngôi mộ đó vốn chôn sai chỗ, liên quan gì đến tôi!”
Bạch Hà lại nhìn cô từ đầu tới chân một lượt, đột nhiên quay sang cười với bà Tần, “Cô bé cách cốt cách thanh cao kỳ lạ, tư chất không tệ. Dù sao Tần Lão Nhị cũng không cho nó học tiếp nữa, chi bằng theo làm đệ tử của tôi cho xong.”
Bà Tần cuống lên: “Lão Bạch đừng nói năng linh tinh, nó chỉ là một đứa trẻ sao có thể theo cậu học mấy thứ ấy.”
Bạch Hà chắp tay sau lưng quan sát Tần Thái, rồi toét miệng cười cười, quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, Tần Lão Nhị không biết nghe Bạch Hà to nhỏ những gì, mà cuối cùng dắt Tần Thái tới làm đệ tử cho ông ta thật. Bà Tần đi theo chồng vừa khóc vừa nói: “Lão Bạch là một người đàn ông độc thân, ông để con gái đến làm đệ tử, cùng ăn cùng ở, không sợ người ta nói ra nói vào hay sao?”
Nhị Lão Bạch đạ hạ quyết tâm, bực mình vì vợ khóc lóc làm phiền, liền đánh cho bà vợ một trận, “Con gái tao tao không lo hay sao?Câm ngay miệng lại cho tao!”
Sau đó, cuối cùng Tần Thái cũng biết, thực ra Bạch Hà chỉ nói có một câu: “Để Tần Tiểu Muội sang làm đệ tử cho tôi, mỗi tháng tôi cho ông một nghìn hai trăm tệ.”
Bạch Hà tiên sinh, không rõ tuổi tác không rành gia thế. Chuyển đến trấn này từ mấy năm trước, thuê một căn nhà hai gian, chuyên xem đất cát, bói toán cho mọi người, thỉnh thoảng còn đi trang điểm cho người chết, nhà nào gặp chuyện xui xẻo hoặc bị ốm vặt bèn tới tìm anh ta. Tóm tắt lại một câu thế này: Những lúc anh ta thiếu tiền thì không việc gì không làm, những lúc không thiếu tiền thì biến mất như không khí….. có thắp đèn đi tìm cũng đừng mong tìm được.
Mặc dù cũng bị mọi người trong trấn nghi ngờ là buôn thần bán thánh, nhưng ngoài điểm này ra, anh ta chưa từng làm mấy chuyện như gian dâm cướp bóc nào, tiếng tăm không tệ.
Chỉ có điều, sau khi Tần Thái chính thức bái anh ta làm sư phụ, thì cô hoàn toàn sụp đổ.
Để tổng kết về con người này, chỉ cần gói gọn trong mấy chữ: ăn chơi, gái gú, cờ bạc, lừa đảo, trộm cắp!
Mẹ nó chứ, cô có thể phản thầy không…..
Danh sách chương
- Chương 1 Bác sẽ chết đuối
- Chương 2 BẠCH HÀ TIÊN SINH
- Chương 3 UFO
- Chương 4 GHI CHÉP THÚ VỊ
- Chương 5 MỘNG MẮT
- Chương 6 TẦN TIỂU THƯ, TÔI ĐI ĐÂY
- Chương 7 ÂM NHÃN
- Chương 8 TIÊN TRI
- Chương 9 TIÊN TRI..PHẢI ĐƯỢC GẢ CHO TÔN CHỦ
- Chương 10 GIỮ ĐƯỢC TRINH TIẾT
- Chương 11 GIẤC MỘNG XUÂN ĐÁNG NGỜ
- Chương 12 THỰC SỰ KHÔNG CẦN PHẢI HÀNH ĐẠI LỄ NHƯ THẾ
- Chương 13 Ghen
- Chương 14 Hôn
- Chương 15 YẾN TRỌNG HOAN
- Chương 16 SAU BỮA ĂN
- Chương 17 TIÊN TRI THẬT – GIẢ
- Chương 18 SƯ PHỤ
- Chương 19 Sau này cứ đi theo anh
- Chương 20 BÙA DẦU
- Chương 21 Thế mới là cuộc sống
- Chương 22 Thận
- Chương 23 Hạt giống của tà ác
- Chương 24 CHẲNG TRÁCH THÀNH TÍCH CỦA CÔ KHÔNG TỐT
- Chương 25 SÁNG KIẾN MỚI
- Chương 26 Mèo và chuột
- Chương 27 Giới hạn
- Chương 28 Như thế là thế nào?
- Chương 29 Vì tương lai
- Chương 30 Tranh giành chức tổ trưởng
- Chương 31 Diệt sâu
- Chương 32
- Chương 33 Bạch Lộ đến đây
- Chương 34 Nhân gian
- Chương 35 Tôi muốn làm người tốt
- Chương 36 Cách sử dụng kì lạ
- Chương 37 Sa Ưng, em nhớ anh
- Chương 38 Ẩn tình
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43 CHƯƠNG 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49 Ngày mùng 8 tháng 4 B bản
- Chương 50 Ngày mùng 9 tháng 4 A chương
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63 Ngày 17 tháng 4, A
- Chương 64 Ngày 17 tháng 4, B
- Chương 65 Ngày 18 tháng 4, A
- Chương 66 Ngày 18 tháng 4, B
- Chương 67 Ngày 19 tháng 4, A
- Chương 68 Ngày 19 tháng 4, B
- Chương 69 Ngày 20 tháng 4, A
- Chương 70 Ngày 20 tháng 4, B
- Chương 71 Ngày 20 tháng 4. C
- Chương 72 Ngày 21 tháng 4, A
- Chương 73 Ngày 21 tháng 4, B
- Chương 74 Ngày 22 tháng 4. A
- Chương 75 Ngày 23 tháng 4, A
- Chương 76 Ngày 23 tháng 4, B
- Chương 77 Ngày 24 tháng 4, A
- Chương 78 Ngày 24 tháng 4, B
- Chương 79 Ngày 25 tháng 4,A
- Chương 80 Ngày 25 Tháng 4, B
- Chương 81 Ngày 26 Tháng 4, A
- Chương 82 Ngày 26 Tháng 4,A
- Chương 83 Ngày 27 Tháng 4, A
- Chương 84 Ngày 27 tháng 4, B
- Chương 85 Ngày 28 tháng 4, A
- Chương 86 Ngày 29 tháng 4, A
- Chương 87 Ngày 29 tháng 4, B
- Chương 88 Ngày 30 tháng 4, A
- Chương 89 Ngày 01 tháng 5, A
- Chương 90 Ngày 1 tháng 5, B
- Chương 91 Ngày 2 tháng 5, A
- Chương 92 Ngày 4 tháng 5, A
- Chương 93 Ngày 04 tháng 5, B
- Chương 94 Ngày 6 tháng 5, A
- Chương 95 Ngày 06 tháng 5, B
- Chương 96 Ngày 8 tháng 5, A
- Chương 97 Ngày 09 tháng 05, A
- Chương 98 Ngày 09 tháng 05, B
- Chương 99 Ngày 10 tháng 05, A
- Chương 100 Ngày 12 tháng 5, A
- Chương 101 Ngày 13 tháng 5,A
- Chương 102 Ngày 14 tháng 5, B
- Chương 103 Ngày 14 tháng 5, B
- Chương 104 Ngày 15 tháng 5, A
- Chương 105 Ngày 16 tháng 5, A
- Chương 106 Ngày 17 tháng 5, B
- Chương 107 Ngày 19 tháng 5, A
- Chương 108 Ngày 20 tháng 5, A
- Chương 109 Ngày 21 tháng 5, A
- Chương 110 Ngày 21 tháng 5, B
- Chương 111 Ngày 22 tháng 5, B
- Chương 112 Ngày 22 tháng 5, B
- Chương 113 Ngày 23 tháng 5, A
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140 Quỷ nghèo thiệt là khổ
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156 Phỉ thúy dưa hấu
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165 Tôi lại suýt đến muộn
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169 Đêm hôm trước
- Chương 170 Vẫn luôn muốn dừng lại
- Chương 171 Như đã trải qua một đời
- Chương 172 Sao chúng ta lại yêu nhau
- Chương 173 A A A A, tôi lại bị muộn rồi!!
- Chương 174 Thời gian trôi như một bản nhạc
- Chương 175 Sai càng thêm sai
- Chương 176 Cuối cùng vẫn sai sao?
- Chương 177 Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
- Chương 178 Âm Thần Ngọc Nữ
- Chương 179 Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
- Chương 180 Ăn nói với sư phụ thế nào đây?
- Chương 181 Dũng cảm là gì?
- Chương 182 Thành công của cô
- Chương 183 Hạng người dối trá xảo quyệt
- Chương 184 Thả ông ta ra ngoài
- Chương 185 Ngày giỗ
- Chương 186 Thay đổi
- Chương 187 Người tính không bằng trời tính
- Chương 188 Yêu đan
- Chương 189 Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
- Chương 190 Sự thật là gì?
- Chương 191 Mẹ, chúng ta về nhà thôi
- Chương 192 Rốt cuộc thì cô không làm được
- Chương 193 Có gì khác biệt
- Chương 194 Hại tôi bị hắn ta đánh
- Chương 195 Gia đình hòa thuận vui vẻ
- Chương 196 Người có dã tâm vốn khó khống chế
- Chương 197 Nhị phu nhân
- Chương 198 Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
- Chương 199 Sự nghi ngờ
- Chương 200 Thiên Đạo đã mất
- Chương 201 Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
- Chương 202 Sếp luôn luôn đúng
- Chương 203 Mượn dao giết người
- Chương 204 Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
- Chương 205 Có công mài sắt, có ngày nên kim
- Chương 206 Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
- Chương 207 Chỉ còn một bước
- Chương 208 Chôn vùi chân tướng
- Chương 209 Tôn chủ xuất hiện
- Chương 210 Bộ mặt thật của Nhân Gian
- Chương 211 Tìm một thôn xóm nhỏ
- Chương 212 Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
- Chương 213 Ân trọng như núi
- Chương 214 Được hay mất, từ từ sẽ rõ
- Chương 215 Giang Vĩ Trúc
- Chương 216 Chó nhà có tang
- Chương 217 Bị dọa cho sợ mất mật
- Chương 218 Một ngày là thầy, cả đời là thầy
- Chương 219 Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
- Chương 220 Tôn chủ
- Chương 221 Thiên thư
- Chương 222 Cái chết của Giang Tử Hằng
- Chương 223 Sau chia ly, cố nhân trở lại
- Chương 224 Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
- Chương 225 Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
- Chương 226 Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
- Chương 227 Ký ức cũ đã gieo sâu
- Chương 228 Kết thúc tất cả đi