Yêu Cô Chủ Nhỏ

Yêu Cô Chủ Nhỏ

Tổng số chương: 2

Quí Anh ngồi một mình trên lầu. Cô chăm chú dán mắt vào màn hình theo dõi trợ lý của cha là chị Ý Tâm đang tuyển bạn gái cho cô. Thấy Ý Tâm cau mày khó chịu. Quí Anh bất giác thở dài, cô định đứng lên đi ra ngoài.

Từ sáng sớm đến gần 12 giờ trưa mà Quí Anh chẳng chấm được cô bạn gái nào. Có cô õng ẹo, xinh đẹp nhưng cách nói chuyện lộ vẻ kiêu căng, có cô trông thật khó có cảm tình.

Đưa tay với lấy chai nước khoáng uống một hơi, Quí Anh hơi lơ đãng nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Bầu trời xanh lồng lộng, vài đám mây trắng lững lờ, trời buồn buồn. Cô thở hắt ra thườn thượt.

Quí Anh từ Canada theo cha về đây. Ông Kim Hưng về Việt Nam lập nghiệp gần cả tháng nay. Trong biệt thư rộng lớn sang trọng này Quí Anh thấy mình rất cô đơn nên cần một cô bạn gái trẻ để tâm sự, chơi đùa cho đỡ buồn.

Ý tưởng tuyển người vào hợp với cô chủ khiến chị Ý Tâm tìm mãi không vừa lòng. Chị Ý Tâm đưa mắt nhìn mấy cô ngồi chờ cắn môi suy nghĩ.

Chợt một cô gái cao to, ăn mặc khá đơn giản bước vào ngồi trước bàn phỏng vấn.

Hình dáng thô, bàn tay đặt lên bàn to như tay đàn ông. Ý Tâm ngẩng đầu lên, chị nhíu đôi mày cong vút nhìn cô gái vẻ không hài lòng.

Cô gái khẽ nhếch đôi môi không son phấn cười nhẹ:

- Thưa chị có phải ở đây tuyển người không ạ?

Chị Ý Tâm nhìn cô ta không chớp mắt. Chị chưa nghe cô gái nào có giọng nói không được trong trẻo như vậy. Chị lắc đầu:

- Cô xin việc hả?

Cô gái vẫn nhẹ nhàng:

- Dạ.

Chị Ý Tâm ngắt lời:

- Chúng tôi tuyển người để... cô có lẽ không hợp đâu.

- Nhưng việc gì ạ? Chị có thể giới thiệu cho tôi biết. Sao mới nhìn chị biết tôi không có khả năng. Tôi có thể làm bất cứ việc gì.

Nghe giọng hơi khàn của cô gái, Ý Tâm bực mình:

- Tôi chịu trách nghiệm tuyển người, cô chỉ biết là mình không đủ tiêu chuẩn. Xin hẹn cô dịp khác.

Cô gái ngơ ngác:

- Tôi không hiểu, chị đang nói gì?

Chị Ý Tâm khẽ nhún vai:

- Xin lỗi cô, tôi muốn chọn người tiếp.

Cô gái thất vọng đứng lên, định bước ra ngoài. Chợt điện thoại vang ngân, chị Ý Tâm nhấc máy nghe. Mặt chị dãn ra vì ngạc nhiên:

- Sao? Cô gái này à? Được... được tôi giữ lại nhưng...

-...

- Dạ.... dạ.... cô xuống ngay hả.

Chị Ý Tâm đặt tai nghe xuống. Chị gọi lớn khi thấy cô gái bước đi:

- Cô gì...! Cô chủ muốn gặp cô.

Cô gái đứng lại, chờ đợi, lạ lẫm:

- Chị gọi tôi?

- Ừ! Cô ngồi đi!

Cánh cửa phòng xịch mở, cô gái nhìn thấy một cô gái thon thả, gương mặt thanh tú, hai bím tóc lắc lư, dáng đi nhẹ nhàng trên đôi chân suôn óng. Một cô gái đẹp, rất ấn tượng làm cô ngẩn ngơ.

Giọng chị Ý Tâm làm cô gái giật mình:

- Cô Quí Anh gọi cô gái này lại để làm gì?

Quí Anh khẽ nhìn cô gái và mỉm cười không trả lời Ý Tâm:

- Cô tên gì?

Cô gái xoay xoay đôi giày dưới chân đáp:

- Út Mén.

Suýt chút nữa Quí Anh cười to vì cái tên quá quê mùa. Cô nghiêng đầu:

- Tên khai sanh?

Cô gái đáp nhanh:

- Nguyễn Thị Út.

Chị Ý Tâm lắc đầu bảo:

- Cô Quí Anh định chọn ai, sẵn có cô tôi gọi họ vào.

Quí Anh khoát tay. Bím tóc dài của cô khẽ đung đưa trước ngực, cô nhẹ vén ra sau:

- Tôi chọn cô Út Mén. Chị có thể dẹp bảng dự tuyển người vào trong đi.

- Chọn cô gái này hả?

Chị Ý Tâm có vẻ không hiểu ý cô chủ. Út Mén nhìn Quí Anh đăm đăm, cô ngơ ngẩn thật sự trước cô gái quí phái nhưng ăn nói rất ngọt ngào:

- Cám ơn cô Quí Anh.

Út Mén ngưỡng mộ cái đẹp và thầm biết ơn cô chủ nhỏ hơn mình. Không hiểu sao Quí Anh lại chấm cô bạn gái này mặc dù cô tá khá to con và không có nét gì gọi là yểu điệu thục nữ, nhu mì cả. Chị Ý Tâm hơi ấm ức trong bụng đưa mắt nhìn cả hai. Út Mén cái tên gợi sự nhỏ thó vậy mà cô ấy to con không thể tả. Liệu Quí Anh có bị nhầm lẫn hay cô định chơi trò tinh nghịch gì chăng?

Quí Anh đến gần Út Mén, cô chìa bàn tay trắng muốt, thon dài ra, giọng ngọt ngào:

- Tôi thích cô, cô lại làm bạn với tôi nha Út Mén.

Cô chủ động bắt tay Út Mén nhưng Út Mén vội rụt tay lại giọng rụt rè:

- Tôi... không dám...

Quí Anh bật cười vỗ nhẹ vai cô bảo:

- Thật ra tôi tuyển bạn gái làm bạn với tôi, điều kiện không khó đúng không?

- Vậy hả? Tôi cứ tưởng...

- Tưởng gì? Chúng ta ra vườn hoa đi!

Hai cô bạn gái nhìn nhau đầy thiện cảm ngay từ giây phút đầu tiên. Út Mén bị Quí Anh lôi đi, cô thoáng thấy chị Ý Tâm im lặng mà lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Út Mén khẽ giấu nụ cười đầy ngượng ngùng.

Biệt thự Dạ Lan Anh sừng sững dưới ánh ban mai. Những cánh hồng còn đọng sương hé cười trong nắng. Quí Anh đón Út Mén bằng nét mặt tươi rói:

- Út Mén mới đến hả?

Út Mén ngồi trên chiếc xích đu vội đứng lên rồi sà vào bồn hoa nhổ cỏ:

- Đến từ sớm, cô chủ còn ngủ.

Quí Anh nắm bắp tay của cô kéo lên:

- Ai ngủ đến giờ này. Quí Anh không phải là công chúa ngủ trong rừng đâu.

Thức dậy từ khuya kìa.

- Vậy hả? Cô dậy sớm làm gì?

Quí Anh nghiêng đầu:

- Thì chờ cô đến mới vui.

Út Mén cắn môi:

- Tôi hỏi thật nha. Có phải cô chủ định đùa với tôi rồi hắt tôi ra cửa như quả bóng không?

Trợn mắt, Quí Anh nhìn Út Mén la lên:

- Ai nói kỳ vậy hả? Tôi chọn cô vì tôi thích và muốn cô ở lại đây. Tôi còn muốn cô ở đêm thỉnh thoảng rồi về nhà. Nơi này rộng rãi lắm!

Út Mén ngước nhìn biệt thự. Đúng là người giàu có khác. Cô nhìn xuống chân mình và có ý giấu đi:

- Tôi nghe chị Ý Tâm bảo như thế. Thú thật, tôi đang lo lo.

Bật cười hắt lên, Quí Anh rất tự nhiên:

- Chị Ý Tâm thiệt là... chị ấy đùa cho vui đó. Út Mén đừng để tâm.

- Nhưng...

Nhìn cái miệng tròn vo cua Út Mén và nhất là đôi mắt mơ mơ hay mắc cỡ của cô, Út Mén càng lúc càng được Quí Anh dành cho nhiều cảm tình. Cô không hiểu vì sao lại như vậy? Cô biết Quí Anh là một cô gái tốt nhưng lẽ nào cô ấy lại thích cô đến như thế. Điều này khó tin. Dù khó tin cô vẫn thấy nó hiện ra trước mắt.

- Cô chủ hôm nay chúng ta đi đâu?

Út Mén rụt rè hỏi. Quí Anh trừng mắt:

- Nè, stop cái miệng mi lại đi.

Có vẻ không hiểu, Út Mén ngớ mặt ra:

- Sao ạ?

Quí Anh vỗ nhẹ vào cái mặt đang dãn ra rất lạ của Út Mén làm cô giật mình:

- Tôi bảo cô cứ gọi tôi là Quí Anh. Ở đây không có chủ tớ, tôi dị ứng đó.

Út Mén tươi cười cúi mặt:

- Vậy mà tôi cứ tưởng...

- Cái gì hả? Tôi sắp ném cô ra đường à. Xem ra tôi phải ác lên mới được.

Út Mén hơi hoảng lắc đầu:

- Không! Cô rất hiền thục, lại tốt nữa, có lẽ tôi bị chị Ý Tâm nhát.

- Chị này... thiệt là! Ủa mà hình như chị ấy không thích cô thì phải.

Út Mén hơi buồn:

- Hình như, có lẽ chắc là như vậy.

- Sao?

Quí Anh bật cười vang. Từ ngày ở cạnh Út Mén cô cười luôn miệng. Út Mén có biệt tài làm cho cô vui. Cô thấy lòng mình thư thái. Rõ ràng cô tìm đúng đối tượng để giảm nỗi cô đơn trong ngôi biệt thự rộng lớn này.

- Tôi không biết vì sao chị ấy lại ghét tôi ra mặt.

Quí Anh lắc đầu:

- Chị ấy không có ghét ai hết. Chỉ vì chị sợ tôi không vừa lòng thôi.

Út Mén cười gượng:

- Thì ra là như vậy.

Giọng Quí Anh chợt sôi nổi hơn.

- Thôi tôi không thích nói chuyện buồn chán đâu! Chúng ta đi chơi nha.

- Cô định đi đâu?

Quí Anh ngồi xuống chiếc xích đu cạnh Út Mén. Cô chợt nhận ra ở cô gái một mùi hương nhẹ nhàng lạ lẫm. Quí Anh hít mùi hương:

- Ê! Mi xài thứ nước hoa gì mà lạ vậy?

Út Mén quay đi bối rối trước cử chỉ của cô tiểu thư:

- Đâu có nước hoa, nước bông gì chỉ là da.

- Vậy để ta cho mi chai nước hoa ta nghĩ mi rất thích.

Quí Anh rất sôi nổi khi ở cạnh cô bạn gái vóc dáng thô nhưng cách ăn nói rất dễ đi vào lòng người. Có lẽ vì Út Mén quá thật thà. Cô thích có cô bạn gái này.

- Tôi không thích, ai lại...

Quí Anh liếc cô:

- Từ chối hả? Người gì kì lạ. Kìa tóc tai cô bù xù. Hay là để tôi thắt bím cho.

- Ơ... không được đâu...

Út Mén hoảng hồn đứng bật dậy suýt chút nữa Quí Anh té bật ngửa. Cô vội chụp Quí Anh lại thật gọn. Út Mén ngượng chín mặt đẩy nhẹ cô ra:

- Nhìn cô kìa làm gì lóng ngóng, tôi cũng là con gái, bộ con trai sao mắc cỡ hả?

Chữa thẹn Út Mén nói:

- Đâu có... ai lại chủ sửa soạn cho tớ, khó coi lắm lỡ người ta hiểu lầm.

- Hiểu lầm điều gì?

Út Mén đùa đùa:

- Tôi là chủ thì sao.

Không ngờ Quí Anh nói bừa:

- Thì tôi sẽ là tớ. Tôi muốn làm người bình thường đi dạo chơi khắp nơi, không bị cấm đoán.

Lấy làm lạ. Út Mén nhìn cô trân trân:

- Ông chủ đâu có cấm cô đi chơi. Có phải cô đang buồn không?

Quí Anh ngồi bó gối, đôi mắt nhìn ra xa. Trong thoáng chốc một cô gái vui tươi chan hòa sức sống lại héo hon như bông hoa mắc nắng:

- Ừ! Tôi không buồn mới lạ đó.

Út Mén nhìn cô đăm đăm:

- Cô cho tôi biết được không?

- Dĩ nhiên là được.

Út Mén im lặng đợi chờ. Quí Anh có vẻ thẫn thờ, nét buồn lặng lẽ hiện lên trong mắt:

- Mẹ tôi mất sớm từ lúc tôi lên ba.

Út Mén lặng lẽ cảm thông với nỗi đau của Quí Anh:

- Xin lỗi tôi không biết.

Cô chớp mi:

- Làm sao cô biết được khi chúng ta mới ở cạnh nhau mới mười ngày.

Thì ra Quí Anh nhớ đếm kỹ từng ngày.

- Hèn gì...

- Sao hả?

- Tôi thấy cô buồn buồn.

- Bây giờ thì vui rồi.

- Vậy à? Vì sao thế?

- Vì có Út Mén làm cho tôi vui. Tôi muốn cô ở lại biệt thự này cả đêm lẫn ngày với tôi. Tôi sẽ đề nghị ba tôi trả tăng lương cho cô thêm.

Út Mén ngập ngừng:

- Vấn đề này tôi không có yêu cầu, xin cô cho tôi về, ban đêm tôi ở lại đây không tiện chút nào.

Quí Anh đan hai bàn tay vào nhau trố mắt:

- Sao lại không?

Út Mén lại đỏ mặt:

- Vì mẹ tôi bị bệnh, tôi phải về chăm sóc.

- Thật sao!

Cô gái gật đầu. Quí Anh nhìn lướt qua Út Mén, cô gái khá dễ thương trừ vai u thịt bắp, con gái gì mà to bè, dáng dấp như con trai. Tuy nhiên cô chọn bạn gái để chơi thì xấu cũng không có vấn đề gì chỉ cần Út Mén tốt, sống hòa đồng, biết tạo niềm vui cho người xung quanh là được rồi.

- Tôi nói thật mà.

Gõ từng nhịp lên thành xích đu. Quí Anh bỗng ra lệnh:

- Mai mốt vào biệt thự Dạ Lan Anh, cô phải mặc trang phục do tôi, chọn nha!

- Chuyện này... miễn được không?

- Lý do?

- Tại tôi to con cô chọn không vừa đâu.

- Đừng lo, tôi thích bạn gái to con như cô. Cô sẽ bảo vệ tôi khi đi chơi xa được chứ.

- Được.

- Cô có võ không?

- Cô nghĩ là có à? - Út Mén không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Chắc chắn! Tôi ít khi cảm nhận sai.

Út Mén bật cười nói giọng khàn khàn:

- Có chút chút, nhưng là võ cua không biết xài được không nữa.

- Hả, cô nói võ gì lạ vậy?

Út Mén đưa mắt nhìn Quí Anh trêu cô vừa làm động tác múa may, xem rất vụng về:

- Đây là võ cua còn miếng này là võ còng để phòng thân.

Quí Anh cười thích thú:

- Miếng nào bảo vệ tôi hả?

Út Mén cố vảnh ngược hai bàn tay lên giống điệu múa của người Chăm rồi nhún nhún khiến Quí Anh cười rũ ra. Ông Kim Hưng tiến về phía hai người mà họ không hay.

- Miếng võ ba gà nè!

- Trời đất, mai mốt dạy cho Quí Anh nha!

- Con gái có gì vui mà cười to vậy con? Chỉ có hai đứa mà ba tưởng cả đội quân chứ.

Quí Anh ào đến bên ông Kim Hưng nũng nịu:

- Ô! Ba... làm con giật mình, Út Mén có tài làm cho ai cũng phải cười đó ba.

- Vậy à? Con vui là ba yên lòng rồi.

- Ba nè!

- Chuyện gì nữa hả con gái?

- Ở đây rộng rãi thiệt nhưng xem ra con chơi chỉ ít ngày thấy chán ngay. Con muốn...

Ông Kim Hưng biết cô con gái rượu định mè nheo liền cười tủm tỉm:

- Ba bận lo cho công ty, có thì giờ đâu mà đưa con đi đây đó! Nếu có dịp con theo ba, tập dần chuyện làm ăn nha con.

- Ba à!

Quí Anh nhăn mặt, nhăn mũi. Út Mén phải phì cười vì sự trẻ con của cô.

Ông Kim Hưng hết mực cưng chiều cô con gái rượu của mình:

- Con muốn gì nữa hả? Có gì cần cứ nhờ Út Mén đưa con đi giúp ba.

Quí Anh cười khì:

- Ba đồng ý rồi nha!

Ông Kim Hưng ngạc nhiên:

- Con chưa nói chuyện gì, ba không hiểu?

Chớp làn mi cong Quí Anh sửa lại chiếc cà vạt cho cha:

- Con muốn đi du lịch với Út Mén nha ba.

Ông Kim Hưng tắt nụ cười trên môi, dáng suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn Út Mén:

- Út này, cô có đi xa bao giờ chưa?

- Dạ có ạ! Xa là bao nhiêu ạ?

Nhìn vẻ thật thà bối rối của Út Mén, ông Kim Hưng cười nghĩ thầm. Con nhỏ này giống con trai quá. Vậy mà lại hợp gu với Quí Anh của ông nghĩ cũng lạ. Quí Anh nôn nao giục:

- Sao hả ba?

- Ừ thì con cứ đi. Nhưng ba sợ Út Mén không quen.

- Không thành vấn đề.

- Con đừng nghĩ ai cũng như con được đi khắp nơi. Út Mén khác.

Út Mén hơi cúi đầu. Có lẽ cô tự ái vì thân phận thấp kém của mình chăng, Quí Anh vội đỡ lời:

- Ba! Ba làm Út Mén buồn con bắt đền ba cho xem.

- Trời ơi bây giờ bênh bạn bỏ ba hả? Ba buồn đó.

- Thôi, con vuốt giận cả hai mà.

Út Mén mỉm cười. Mỗi lần thấy cô gái quê cười tự nhiên Quí Anh thấy ấn tượng lắm. Nụ cười hấp dẫn xôn xao lòng người. Cô kêu lên:

- Cười rồi kìa!

Ông Kim Hưng lại dò hỏi Út Mén:

- Cháu có bằng lòng đi chơi với Quí Anh không?

- Dạ, được thưa ông chủ.

- Không cần khách sáo. Tôi chỉ chọn một cô vào làm bạn với Quí Anh nên cháu cứ xem mình là bạn của con bác. Quí Anh thích là bác an lòng rồi. Tất cả nhờ cháu.

- Dạ, cháu hiểu rồi ạ.

- Tốt. Vậy Quí Anh định đi đâu hả con?

Quí Anh nhíu mày suy nghĩ:

- Ở đâu cảnh đẹp, có thức ăn lạ nhỉ?

- Cô thích ẩm thực à?

- Tất nhiên là thích.

Ông Kim Hưng đề nghị:

- Hay là hai đứa đi Đà Lạt chơi.

Quí Anh cong môi:

- Bộ hưởng tuần trăng mật sao lên Đà Lạt? Vậy...

Ông Kim Hưng cốc đầu cô:

- Nói bậy bạ quá! Đà Lạt dành cho mọi du khách. Ba nghỉ nó hợp sức khỏe của con.

- Như Canada thôi. Nếu lên Đà Lạt để con chọn Sa Pa thú vị hơn.

Cười cười, ông Kim Hương lắc đầu:

- Con là chuyên gia về ăn uống đi du lịch ba chào thua. Con cứ từ từ tính đi, bao giờ quyết định nhớ báo lại cho ba nha. Bây giờ có cuộc họp báo, ba phải đi đây.

- Dạ, bái bai ba!

- Cháu chào bác ạ.

Út Mén nhìn theo ông Kim Hưng cho đến khi ông khuất bóng sau bức tường cao của toà biệt thự. Một người đàn ông hiền lành, sang trọng và rất yêu chiều con.

Quí Anh đập mạnh vào tay Út Mén làm cô giật nẩy người:

- Làm gì mà nhìn trân trối vậy? Ba Quí Anh lạ lắm hả?

- Đâu có! Tôi nghĩ là...

Quí Anh chặn ngang lời của Út Mén. Cô bé này lúc nào cũng có cử chỉ lạ lùng cả. Cô nói như ra lệnh:

- Khỏi thanh minh nữa. Ngày mai chúng ta sẽ đi Sa Pa! Cô chuẩn bị đi.

Út Mén ngẩng người:

- Đi Sa Pa thật hả? Ở đó có tuyết lạnh lắm.

Quí Anh lắc lư người:

- Có thời tiết lạnh lẽo mới thú vị. Quí Anh thích trượt tuyết lắm. Chúng ta soạn đồ sẵn nha!

Thấy Quí Anh hồ hởi, Út Mén đành chiều theo cô chủ nhỏ. Ở Canada cô ấy rất thích trượt tuyết nên cô có sẵn mọi thứ cần dùng cho cuộc đi chơi.

Út Mén nghĩ con nhà giàu ở ngoại quốc đa số là tiểu thư chỉ giỏi tài ăn chơi, đua đòi. Cô không ngờ Quí Anh lại quí trọng cô luôn xem cô như chị em gái.

Điều này, Út Mén vui sướng vô cùng, một cô tiên thời nay. Quí Anh để lại cho cô một ấn tượng tốt khó phai.

Nhìn lướt lên bộ đồ trượt tuyết của Quí Anh đưa, Út Mén rụt rè hỏi:

- Tôi khỏi phải mặc bộ đồ này có được không?

Quí Anh cài chiếc thắt lưng liền quay lại nhìn cô:

- Không được, tôi trượt một mình ư?

- Nhưng tôi đâu có biết trượt tuyết chỉ làm vướng bận cô chủ.

- Tôi không ngại, lại đây tôi mặc cho.

Út Mén nhăn mặt:

- Chuyện này tôi làm được.

- Xong chưa, chúng ta bắt đầu nhé!

Bộ đồ trượt tuyết khá bề bộn khiến Út Mén đi như một phi hành gia sắp vào chuyến bay. Quí Anh nhìn thấy vội kêu lên:

- Trời ơi! Mi sao vậy hả?

Út Mén lắc đầu:

- Đi còn khó thì làm sao mà chạy được trên trượt tuyết.

Bằng cử chỉ rất diệu dàng Quí Anh dang hai cánh tay ra. Cô nhẹ nhàng lao đi trên nền tuyết êm ái như một cánh chim. Lát sau cô đáp nhẹ bên Út Mén với nụ cười đậu trên đôi môi hồng như cánh sen:

- Thế nào học tập đi cưng. Thử đi nào!

Út Mén thử đặt ván trượt lên nền tuyết. Cô lắc lư người sợ hãi. Huỵch. Út Mén nện mông xuống ngã nhào. Quí Anh cười nắc nẽ:

- Trời ơi! Dở quá. Mạnh dạn lên.

Út Mén nhăn nhó, ngồi im nhìn mọi người trượt xuống dốc thở dài:

- Tôi đã nói trước rồi không thể nào.

Quí Anh nắm tay Út Mén, giọng ngọt ngào:

- Phải cố lên. Không khó đâu. Cô bảo chuyện gì cũng làm được kia mà. Sao bây giờ ỉu xìu vậy?

Út Mén phủi mấy bông tuyết trên người, lắc đầu:

- Trừ trượt tuyết. Ở Việt Nam nhất là miền Nam làm gì có tuyết mà trượt.

Hôm nào tôi đưa cô chủ đi tắm biển, vui hơn nhiều.

- Không vui à? Vậy ta đổi điểm du lịch.

- Thì cũng vui nhưng Út Mén sợ té đau lắm. Ngã xuống dốc này gãy cổ là cái chắc.

Quí Anh lườm Út Mén rồi bảo:

- Nói nhảm quá. Cái dốc nhỏ này chẳng có nghĩa lý gì với người trượt tuyết chuyên nghiệp. Nơi này chỉ để khách du lịch thử cảm giác thôi. Không nguy hiểm lắm đâu. Tôi muốn Út Mén cũng biết trượt tuyết.

Quí Anh bao giờ cũng thẳng thắng, lời nói của cô thật thuyết phục. Dù ngại, lại sợ Quí Anh buồn, cô đứng lên cố tập:

- Tôi có thể trượt tuyết được chứ?

Quí Anh động viên:

- Tất nhiên, đưa tay đây!

Út Mén định rụt tay lại nhưng Quí Anh nhanh hơn. Cô nắm chặt Út Mén chạy trên nền tuyết trắng. Thỉnh thoảng Quí Anh lại ngước mặt lên cười, khiến cô càng tự tin hơn, kiên trì tập cho Út Mén một cách tự nguyện.

- Nè mở mắt ra đi cô nương. Người gì to con mà nhát như thỏ đế.

- Đến nơi rồi hả?

- Ừ!

Thì ra Út Mén nhắm tịt mắt lại. Khi lao xuống con dốc nhỏ. Cái cảm giác bồng bềnh lao nhanh khiến cho cô chao đảo đứng không vững suýt ngã nhào.

Quí Anh vội giữ chặt cô lại. Cô nghe hơi thở dồn dập của Út Mén bên tai mình nóng hổi:

- Trời ơi! Trượt tuyết mà đổ mồ hôi hột kìa.

Biết Quí Anh trêu mình, Út Mén ngồi bệt xuống đất cúi đầu thấp tránh cái nhìn soi thấu tim gan của Quí Anh:

- Làm gì căng thẳng vậy Út Mén?

- Người ta sợ mà cứ ép hoài. Bể tim mà chết cô đền đó.

Quí Anh vẫn không tha:

- Chuyện nhỏ vậy mà sợ tái cả mặt. Nếu gặp phải có người ăn hiếp tôi, chắc cô chạy mất.

Út Mén ngã dài lên nền tuyết trắng cười cười:

- Chuyện này cô không phải lo. Trượt tuyết khó hơn nhiều.

Quí Anh không thể ép khi người ta không thích. Cô nhận thấy trong niềm vui vẻ hào hứng của du khách thích môn thể thao này vẫn có một số người chỉ đưa mắt nhìn xem và tỏ ra rất xa lạ, chẳng chút cảm tình. Có lẽ Út Mén trong số đó.

Quí Anh đề nghị:

- Hình như cô chẳng thích Sa Pa thì phải. Chỉ mới nửa ngày đã chán đúng không?

- Không chán chỉ muốn ngắm cảnh xem hoa thôi. Trò chơi bạo lực này tôi không thích.

Quí Anh mở tròn mắt ngạc nhiên:

- Trò chơi thể thao cái gì mà bạo lực, ai đánh đấm bao giờ. Cô thật là... phát ngôn bừa bãi không sợ người ta cười.

Út Mén không đáp, cô xoa xoa má cười tủm tỉm hỏi lại:

- Cô chủ có người yêu chưa?

Quí Anh ngạc nhiên vô cùng:

- Khi không lại tò mò chuyện tình cảm của người ta vậy cô bé.

- Cô bé! Tôi bự thế này mà gọi bé e không tiện.

Bật cười, Quí Anh vuốt nhẹ tấm lưng của Út Mén:

- Hay là cô muốn tôi gọi cô là chị hai. Chưa biết ai hơn tuổi ai kìa!

- Dĩ nhiên là tôi lớn hơn cô chủ. Nhưng tôi là người giúp việc cho cô nên đành vậy.

- Hừ! Thích làm lớn hả. Đáng ghét.

Nói xong, Quí Anh cười lanh lảnh rồi lao vút đi trước mắt Út Mén. Cô chủ nhỏ bao giờ cũng vui nhộn như con chim sáo. Tự nhiên nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô tiểu thư xinh đẹp. Út Mén cảm thấy xao xuyến trong lòng. Tại sao cô ấy lại thích mình nhỉ? Cô không tài nào tìm ra đáp số.

Buổi chiều hôm ấy, hai người lại đi trực thăng ra Phú Quốc, một hòn đảo nhỏ ở Rạch Giá.

Quí Anh duyên dáng với chiếc váy ngắn màu trắng, chiếc áo tay dài màu xanh lơ. Tóc cô buộc cao, nhìn cô thật đẹp, thật quyến rũ. Đêm qua ngủ trên đảo trong khách sạn. Út Mén dở chứng không chịu ngủ chung giường khiến Quí Anh cười phì.

Hai cái giường cạnh nhau, Út Mén lăn ra ngủ khò. Cô bảo không quen nằm chung với ai. Sáng sớm, Quí Anh thức dậy đã thấy Út Mén tập thể dục bên ngoài. Cô vội trang điểm thay đồ đạc và gọi Út Mén vào:

- Út Mén chuẩn bị đi!

Út Mén ngồi phịch xuống giường đối diện với Quí Anh. Cô ngẩn ngơ vì sắc đẹp của cô chủ nên bật lời khen:

- Ôi! Cô đẹp thật đó!

Quí Anh đỏ mặt:

- Này, đừng có nịnh nếu tôi đẹp đâu có cô đơn đến bây giờ.

Không rời mắt khỏi Quí Anh. Út Mén xuýt xoa:

- Tôi nói thật mà. Không phải nịnh cô đâu.

- Vậy hả? Đẹp lâu rồi cưng ạ. Thôi mau mặc mấy thứ này vào rồi đi ngay.

Út Mén thầm nhủ:

Tại sao ông trời lại ưu đãi Quí Anh mọi thứ như vậy? Xin đẹp, giàu sang, muốn đi đâu tùy ý. Nơi ở Sa Pa, giờ sang đảo Phú Quốc. Liệu cô ta còn đưa Út Mén đến nơi nào nữa. Cô còn bị cuốn hút huống gì các chàng trai.

Có lẽ ông Kim Hưng giữ con gái mình quá kỹ chăng nên đã hơn hai mươi ba tuổi Quí Anh vẫn còn cô đơn hay là do Quí Anh khó tìm được tình yêu cho mình.

Mải suy nghĩ mông lung, Út Mén giật mình vì tiếng kêu lớn của Quí Anh:

- Ê! Làm gì mà giống như kẻ mất hồn vậy Út Mén. Có nghe tôi bảo gì không?

Út Mén cầm bộ váy trên tay cô nhăn nhó:

- Trời ơi! Cô chủ à cô mặc đẹp còn tôi mặc vào xấu như ma lem, chỉ làm trò hề cho người ta thôi tha cho tôi đi.

Quí Anh vẫn kiên quyết:

- Em đâu có xấu, rất có duyên chỉ tại em không biết cách sửa soạn thôi để chị sắm sửa cho em. Chị muốn chúng ta thân thiết như hai chị em gái được không?

Út Mén trố mắt:

- Chị em? Chúng ta là chủ tớ phải phân minh, ông chủ biết được sẽ rầy la đó!

Quí Anh bĩu môi:

- Không có đâu cưng. Chuyện này yên tâm đi. Ba chị sẵn sàng tìm người cho chị tâm sự kia mà. Em nhớ nhiệm vụ của mình chưa? Không được cãi lời.

Út Mén thụng mặt:

- Tất nhiên không cãi lời nhưng đi xa... nhớ mẹ lắm.

- Thì ra em chưa rời vú mẹ hả? Lớn rồi phải biết tự lực chứ.

Không ngờ Quí Anh cũng biết đùa dai, Út Mén lắc lư đầu tỏ vẻ không hài lòng. Chiếc váy cực ngắn này làm khó cô đây. Đành liều thôi. Út Mén bước vào phòng vệ sinh khóa chặt cửa lại. Quí Anh cười tủm tỉm, cô nhìn vào gương tự trang điểm mình. Quí Anh rất hài lòng, cô thả người nằm dài trên nệm chờ đợi Út Mén một cách kiên nhẫn.

Mười phút trôi qua. Quí Anh nhắm hờ mắt thư giản! Cô giật choàng dậy gọi to:

- Út Mén làm gì lâu dữ vậy hả?

Cửa bật mở, Út Mén rụt rè đưa trả bộ đồ cho Quí Anh mặt thảm não:

- Suýt chút nữa thì tôi bị nghẹt thở vì cái áo này chật quá.

- Thế à! Không lẽ người cô to quá tôi chọn số lớn nhất rồi kia mà? Thôi mặc gì cũng được. Chúng ta đi nhanh lên kẻo thừa.

- Đi đâu hả cô chủ?

- Thì cứ đi rồi biết.

Quí Anh trả phòng. Cô đưa Út Mén đến chỗ nuôi ngọc trai. Hai người cùng lặn xuống biển thám hiểm kỳ quan dưới nước, nhìn Quí Anh bơi trong làn nước trong veo, Út Mén cười thầm:

Trông cô ấy thật đẹp như nàng tiên cá vậy! Quí Anh cũng mơ màng sao cô thấy Út Mén quẫy lội trong nước lại quá giống một chàng trai. Ôi! Cô đang lạc vào giấc mơ hay chuyện thần tiên cổ tích vậy? Tất cả chỉ là ảo tưởng.

Trở lên bờ, cả hai cứ nhìn nhau tủm tỉm, Út Mén rụt rè hỏi Quí Anh:

- Cô thích chiếc cà rá ngọc trai màu gì hả Quí Anh.

Quí Anh chọn một chiếc cà rá màu hồng và chiếc vòng đeo tay màu sôcôla rất bóng. Bàn tay cô đeo vòng trông rất quí phái. Út Mén vội trả tiền.

- Ơ! Để tôi trả cho.

- Không được, cô đâu có nhiều tiền để tôi tặng cô.

Út Mén phật ý:

- Dù không có tiền nhưng tặng cô vật kỷ niệm không lẽ tôi không mua nổi ư?

Quí Anh vội thanh minh:

- Thật ra... Tôi không có ý đó. Tôi sợ Út Mén tốn kém vì tôi.

Hiểu ý Quí Anh, Út Mén gật đầu:

- Thôi được vậy chúng ta trao đổi quà tặng nha!

- Một ý kiến hay. Tôi tặng cô chiếc vòng đeo tay nhé.

- Không được, tôi không hợp vì tay tôi to lắm.

- Nhưng Út Mén thích gì chứ? Sợi dây đeo cổ được không?

Vừa nói Quí Anh vừa mang sợi dây ngọc trai màu ô liu vào cổ cô gái có làn da rám nắng. Quí Anh kêu lên.

- Ồ! Đẹp quá!

Không chờ Út Mén nhận lời, Quí Anh trả tiền ngay và kéo Út Mén đi. Cô bảo:

- ~Chúng ta đến giang hàng bên kia mua loại ngọc trai mới vừa vớt ở ao đầm lên về làm dây đeo cổ và cà rá.

Út Mén muốn cười mà không dám vì Quí Anh mua rất nhiều hạt ngọc trai đẹp. Cô hào phóng tặng cho Út Mén một số viên ngọc màu hồng khiến Út Mén phải kêu lên.

- Nhiều quá làm sao tôi đeo ở đâu cho hết.

- Cứ để dành làm kỉ niệm.

- Tốn kém lắm cô chủ! Một sợi dây này là đủ rồi. Đủ buột chặt tình cảm của chúng ta rồi.

Quí Anh nheo nheo đôi mắt:

- Thì ra nhờ sợi dây này mới có tình cảm chị em hả! Đáng ghét!

Thấy Quí Anh thật lòng, cô biết cách làm cho người khác khó lòng từ chối.

Buổi sáng hôm sau, Quí Anh cùng Út Mén bay sang BangKốc. Thái Lan.

Cầm những món quà trên tay Út Mén cất vào chiếc túi du lịch. Lòng cô nao nao một cảm giác khó tả. Nhờ cô chủ nhỏ mà Út Mén biết được nhiều nơi, cảm nhận được tình cảm của cô chủ nhỏ dành cho mình.

Hai người dong duỗi khắp nơi mà Quí Anh thích. Út Mén thầm khen Quí Anh thật chu đáo đến đâu cô cũng sành điệu mọi thứ. Út Mén lơ ngơ không hiểu phải đi đâu thì nghe Quí Anh phán ngay:

- Chúng ta đi nhà hàng "côn trùng" nổi tiếng nha!

Lần đầu nghe tên nhà hàng, Út Mén la lẫm:

- Đến đó làm gì? Máy con côn trùng ghê lắm.

Quí Anh vuốt nhẹ mũi Út Mén nhướng đôi mắt đẹp:

- Đến Thái Lan mà không thưởng thức "côn trùng bảy món" quả là một thiếu sót lớn.

Rụt rè, Út Mén lo lắng:

- Có đáng sợ không? Những con dòi bọ trông phát khiếp làm thế nào mà nuốt.

Quí Anh phì cười:

- Trông kìa lại lo lắng chuyện không đâu. Ăn dòi bọ chỉ có trong chương trình những người dũng cảm thôi. Còn đây là nhà hàng hẳn hòi, hàng năm tiếp hàng ngàn khách đi du lịch từ mọi nơi đến. Lẽ nào món ăn lại dở?

- Cô sành về ẩm thực lắm hả?

Quí Anh tự hào gật đầu:

- Tất nhiên.

Út Mén được dịp thưởng thức món dế lăn bột, bò cạp nhừ sôcôla đuông chiên giòn, giun xào lăn... Lúc đầu cô khiếp đảm nhưng mùi vị hấp dẫn gợi cho du khách sành các món ăn phải dừng bước cùng thưởng thức.

Món "côn trùng bảy món" đã khép lại chương trình du lịch của hai người.

Quí Anh rất thỏa mãn thú ẩm thực của mình. Cô luôn hào phóng tiếp đãi cho Út Mén chu đáo. Hai người quấn quít, thân thiết nhau như hai chị em gái trong cùng một nhà.

Út Mén không mong gì hơn. Nhưng lòng cô thấy dâng lên niềm day dứt khó tả. Không hiểu vì đâu.

Cả buổi sáng, Quí Anh bồn chồn khó tả. Cô bấm máy gọi chị Ý Tâm mấy lượt:

- Alô! Chị cho Út Mén lãnh lương chưa?

- Xong rồi Quí Anh. Có chuyện gì nghiêm trọng à?

Quí Anh bực mình:

- Chị có biết Út Mén đi đâu không?

Chị Ý Tâm phật ý:

- Tôi đâu có giữ cô ta. Cô ta có nhiệm vụ cận kề bên cô mà.

- Thôi không hỏi chị nữa. Bực mình quá.

Quí Anh gát máy. Cô lại nhấc ống nghe lên gọi đến văn phòng ông Kim Hưng:

- Alô! Ba ơi!

Giọng ông Kim Hưng vui vẻ:

- Chuyện gì nữa con gái. Đừng nói với ba là con muốn đi du lịch nữa nha.

Con tiêu tiền khá nhiều rồi đó.

Quí Anh thung mặt:

- Con đâu có xin ba điều gì. Con muốn hỏi Út Mén có đến chỗ ba không?

- Đến làm gì hả con? Ba đâu có gặp cô ấy?

- Ủa, sao cả buổi rồi không thấy cô ấy đến. Ở nhà một mình chán quá ba ơi!

Ông Kim Hưng nhíu mày. Có lẽ chỗ nền gạch Quí Anh đứng đang bị cô tra tấn. Ông nghe rõ tiếng dậm chân tại chỗ của cô:

- Nè, con xem lại chắc Út Mén bận việc đột xuất. Chiều cô ta đến ba sẽ phạt cô ấy con chịu chưa?

- Không cần phạt. Con chỉ tìm người tâm sự, vui chơi thôi. Làm sao bây giờ hả ba?

- Ừ, lát nữa ba về rồi tính.

Quí Anh tắt máy. Cô bước lại chỗ hai người thường nói chuyện bỗng nhận ra mảnh giấy với dòng chữ thật ngắn. "Phải vào bệnh viện nuôi mẹ đang bệnh nặng". Chỉ có bấy nhiêu đã khiến Quí Anh thất vọng vô cùng. Cô giận Út Mén hà tiện từng lời nói với cô vậy ư. Đáng ghét.

Quí Anh nhìn nét chữ bay bướm, cô thầm khen Út Mén viết đẹp, con người lãng mạn chứ không thô kệch như cô bé ngoài đời. Nét chữ này của ai khác chăng. Khó tin được.

Lãnh lương tháng đầu tiên xong, chợt Út Mén mất biệt dạng chỉ với dòng chữ để lại như trên.

Quí Anh chờ đợi vô vọng. Cô lại rơi vào buồn chán, trầm tư, suốt ngày nhốt mình trong căn phòng đầy đủ tiện nghi nhưng tâm hồn cô lại rất cô đơn, lạnh giá.

Ông Kim Hưng gõ cửa nhè nhẹ:

- Quí Anh! Dậy đi con trưa rồi! Ngủ mãi sao?

Quí Anh ngỡ Út Món đến liền bật dậy hỏi nhanh:

- Út Mén đâu ba?

Có vẻ mệt mỏi, bơ phờ nhưng mắt cô sáng lên tia hi vọng. Ông Kim Hưng nhìn cô lo lắng:

- Con bệnh hả?

- Không ạ. Ủa, Út Mén không đến ư?

- Hai ngày nay cô ta không liên lạc với con à?

Quí Anh phụng phịu:

- Con nhỏ này không biết người ta chờ sao mà biệt tăm hơi. Ba ơi con làm gì bây giờ?

- Thì con cứ ra ngoài nói chuyện với Ý Tâm. Cô ấy làm cho con vui được chứ.

Lắc đầu lia lia, Quí Anh thất vọng:

- Con chỉ thích Út Mén thôi. Cô ấy hiểu ý con, chị Ý Tâm khó hợp lắm.

- Thấy con thế này ba lo lắm. Nhưng vì sao Út Mén không đến, ba biết cô ta đâu mà tìm.

- Chị Ý Tâm có biết chỗ Út Mén không ba?

- Hình như là không. Thiệt là...

- Chắc cô ấy có chuyện rồi. Con lo lắm.

Ông Kim Hưng cười cười:

- Con biết lo cho người khác bao giờ vậy Quí Anh.

- Lâu rồi ba à. Con thương người lắm chứ bộ.

- Ba biết con rất nhân hậu và hào phóng khoản này không ai bằng.

- Út Mén tập cho con tiết kiệm đó ba.

- Vậy à. Con nhỏ này đi đâu không biết.

- Đi chơi với cô ấy thích lắm ba à.

Ông Kim Hưng gõ nhíp tay lên bàn:

- Con muốn đi chơi giải khuây không?

- Dạ muốn nhưng mà không có bạn, có thú vị gì đâu mà đi. Chán quá ba ơi.

- Được rồi. Nếu hết ngày nay Út Mén vẫn bỏ việc làm, ba hứa sẽ tìm cho con một người khác thế cô ấy.

Quí Anh ngẫm nghĩ:

- Con thích Út Mén.

Ông Kim Hưng cố giảng giải:

- Chỉ tại cô ta thôi, ba đâu có cho cô ấy thôi việc ngang. Con yên chí nếu Út Mén trở lại ba sẽ tính sau. Đồng ý chưa con gái?

- Dạ! Ba để con tự lo đi!

- Ừ, ba rảnh việc hay là cha con đi ăn đi con, nằm hoài ở trong phòng mệt lắm.

Nét mặt Quí Anh trở nên ưu tư buồn chán hẳn. Cô từ chối lời mời của cha.

- Thôi mệt lắm, con không đi đâu cả. Ba cứ lo công việc, mặc con.

- Ba không yên lòng. Hay là con đi dạo chơi với Ý Tâm cho đỡ buồn.

Bực mình, Quí Anh hơi gắt giọng:

- Đã bảo là con không thích Ý Tâm, chiều nay con sẽ đi một mình cho ba xem.

- Ơ! Không được, con định đi đâu hả?

- Con đi siêu thị, đi mua sắm.

Ông Kim Hưng lo lắng:

- Con đừng có cố chấp. Con ra ngoài một mình ba không yên tâm. Bọn trộm cướp, gạt dọc nó nhầm vào những tiểu thư như con đó.

Hơi sợ Quí Anh lặng yên một lúc:

- Nhưng... con sẽ đi du lịch ở Đông Nam Á, ba không ngăn con chứ?

Ông Kim Hưng trố mắt nhìn con gái:

- Ba không ngăn con đi du lịch. Nhưng nếu bọn bắt cóc biết con là con gái của một thương gia chúng sẽ bắt cóc tống tiền, ba sợ lắm.

Quí Anh phật ý:

- Ba sợ tống tiền hả?

Ông Kim Hưng cười to:

- Bị tống tiền ai mà chẳng sợ. Sợ tính mạng con và cả túi tiền của ba nữa.

- Ba kỳ ghê! Chuyện nào cũng không, con phải làm gì bây giờ?

- Con cứ chờ Út Mén hoặc ba tuyển cho con một vệ sĩ nha!

Quí Anh gật đầu:

- Vệ sĩ nữ tính giống Út Mén nếu không thì...

- Thì sao hả?

- Con chẳng bằng lòng.

- Không lẽ Út Mén đã chiếm được tình cảm của con rồi sao?

Quí Anh đỏ mặt:

- Con và cô ấy giống hai chị em ruột. Phải chi con có cô em gái để tâm sự thì hay biết mấy.

Ông Kim Hưng đùa đùa theo:

- Tại sao lúc trước ba muốn cưới mẹ kế sinh em cho có bạn, con lại từ chối bây giờ lại ước ao. Ở đâu mà tìm nhanh hả con?

- Hừ, mẹ kế dữ ác con không thèm đâu, Út Mén tốt với con lắm, biết chiều ý thức của con, không bao giờ kêu ca và cò ấy không tham lam vụ lợi.

- Có phải Út Mén đi con tiếc lắm không?

- Tiếc là cả tháng nay ở cạnh cô ấy mà con không hỏi địa chỉ nên bây giờ biết đâu mà tìm.

Ông Kim Hưng nở nụ cười hiền:

- Thôi được, ngày mai ba cho người đi tìm Út Mén về cho con. Nếu không có ba sẽ tuyển cho con một vệ sĩ hộ tống cho con gái ba đi du lịch hết Đông Nam Á này nha!

Nở nhẹ môi cười, Quí Anh hôn lên má của cha, cất giọng nũng nịu:

- Con cám ơn ba, nhớ tìm Út Mén cho con nha!

- Ừ, ba hứa!

Hai ngày, ba ngày trôi qua, Út Mén vẫn biệt tăm. Quí Anh rơi vào buồn chán, trầm tư suốt ngày nhốt mình trong phòng. Ông Kim Hưng vô cùng lo ngại và thương cô con gái rượu của mình. Ông tìm cách cứu vãn tình thế. Quí Anh khó tìm được giây phút vui tươi đã qua. Nhìn chiếc cà rá ngọc trai cô bỗng nhớ Út Mén vô cùng.

Biệt thự Dạ Lan Anh, cái tên thật dễ thương mang vẻ kiêu kỳ nhưng em đềm quá. Quí Anh đang ngồi buồn trong căn phòng khách rộng thênh thang, cô mở ti vi xem. Chị Ý Tâm bước vào ghé tai cô thì thầm điều gì rồi đưa mắt về phía chàng trai ngồi chờ trong phòng tiếp tân.

Tắt ti vi. Quí Anh ngồi im lặng quan sát chàng trai được Ý Tâm đưa vào:

- Đây là cô chủ mà anh sẽ phải làm nhiệm vụ.

Quí Anh nhìn anh chàng có vẻ mạnh khỏe, da ngăm đen... Dáng dấp này hình như cô gặp ở đâu... Quí Anh cau mày suy nghĩ. Chàng trai cúi đầu chào:

- Thưa tiểu thư!

- Hừ! Sáo rỗng quá lại kiểu cách nữa.

Quí Anh nghĩ thầm suýt kêu lên:

- Anh tên gì?

- Dạ. Mạnh Khang.

Quí Anh cảm thấy giọng nói của anh ta cũng rất quen. Hay là... không đâu Út Mén làm gì có anh em:

- Ai bảo anh đến đây?

- Dạ ông chủ ạ.

- Anh biết mình làm nhiệm vụ gì không?

- Tất nhiên là vệ sĩ. Tôi bảo vệ cô hai mươi bốn giờ.

Quí Anh suýt cười to. Trông hắn ta khoác lác, khó ưa thật. Vả lại, cô không thích vệ sĩ nam nên rất bực mình. Đi với hắn rõ ràng mất hết tự do, cái thú vị, mơ mộng thư thái của cuộc du ngoạn. Nghĩ đến một tên mặt mày cứng đơ lẽo đẽo theo mình như cái bóng. Quí Anh ngán ngẩm nhưng cô không dám cãi cha:

- Anh nghĩ sao lại nhận làm vệ sĩ cho tôi?

Mạnh Khang vẫn nghiêm túc trả lời:

- Vì đây là một nghề. Tôi được ông chủ tuyển và tôi làm đúng nhiệm vụ theo bản hợp đồng.

- Hợp đồng gì?

- Xin việc ạ.

- Ai tuyển anh vào đây?

- Chính ông chủ.

- Nhưng tôi không muốn... chị Ý Tâm cho anh ta ra ngoài.

Ý Tâm ngạc nhiên hết nhìn Quí Anh lại nhìn Mạnh Khang, tuy nhiên anh chàng vẫn không có phản ứng gì:

- Cô Quí Anh, Mạnh Khang được chính ông chủ tuyển chọn, cô đừng làm khó cho ông chủ. Hôm nay Mạnh Khang bắt đầu làm việc đó.

Quí Anh thản nhiên ngồi yên bảo:

- Vậy hả? Hôm nay... tôi ngồi nhà anh cũng bảo vệ hay sao?

- Nếu cô đi du lịch xa hay đi đâu thì Mạnh Khang để giúp cô. Còn cô ở nhà anh ấy là vệ sĩ của công ty.

- Tôi hiểu rồi. Anh đi làm việc của anh đi. Bao giờ cần tôi gọi.

Mạnh Khang bước đi thật bình thản. Quí Anh càng bực tức khi cô châm chọc mà anh không giận. Xem ra cô chỉ hoài công vô ích. Mạnh Khang rất bình tĩnh, chọc hắn như chọc vào cục đất, cục đá trơ trơ ra. Cô giận đổ mồ hôi hột.

Quí Anh không thể chịu thua. Chắc là cha không tìm Út Mén đâu. Tội gì ông phải hoài công tìm một cô người làm vô trách nhiệm, nghỉ việc ngang như thế.

Dĩ nhiên sợ cô buồn ông đã đem thay chú người gỗ vào chỗ Út Mén, trông dáng cứng đơ của hắn mà cô phát giận lên ngay.

Quí Anh chợt nảy ra một ý. Cô cười tủm tỉm và chạy nhanh đến bên điện thoại nhấc máy lên:

- Alô! Chị Ý Tâm đó hả?

- Vâng, cô cần chi.

- Chị mau bảo anh chàng vệ sĩ chuẩn bị làm nhiệm vụ ngay đi. Tôi thay đồ đây.

- Cô định đi đâu ạ?

- Đi... à chưa biết nữa nhưng chị cứ bảo hắn chờ tôi, không được vắng mặt đó.

- Anh ta có cần chuẩn bị gì không?

- Xe gắn máy.

Quí Anh thích thú với trò chơi mới. Cô phải hành hạ, mè nheo, tên vệ sĩ này cho bỏ ghét. Cứ nhìn thấy gương mặt phớt lờ của hắn là tim cô reo lên vì giận ngay. Bao giờ hắn tuyên bố phục cô thì cô mới tha cho. Càng nghĩ Quí Anh càng vui thích với bao ý tưởng vừa lóe lên trong đầu vốn có của mình.

Quí Anh mở tủ chọn cho mình bộ đồ ưng ý nhất. Đi với anh ta mình phải nổi bật lên, đâu là chủ tớ phân minh kẻo người ta hiểu lầm cô là bạn gái của anh ta thì nguy. Xem ra tìm cách ứng phó với một người nào đó, thật là mệt óc quá.

Lúc đi chơi với Út Mén, cô chỉ việc ép cô bé ấy cái gì Út Mén đều cười và làm cho cô vui ngay. Còn Mạnh Khang, một vệ sĩ không có tình cảm, thích mệnh lệnh. Được, sẽ biết tay cô.

Quí Anh xoay qua trang điểm thật đậm và bước ra ngoài nhìn quanh.

Chuông điện thoại cầm tay của cô reo inh ỏi. Quí Anh đang tìm Mạnh Khang nên không mở máy. Tiếng reo không dứt. Mạnh Khang mất tăm hơi, cô đành áp máy vào tai một cách hờ hững:

- Sao con không nghe máy?

- Dạ, con bận tìm vệ sĩ của mình.

Giọng ông Kim Hưng hồ hởi:

- Con định đi đâu không báo với ba?

Mạnh Khang đến chỗ ba nói là con ở nhà không cần cậu ta. Sao mới đó lại thay đổi ý kiến nhanh vậy con, sai biểu người ta cũng phải có kế hoạch trước chứ.

Ôi! Bị hắn méc ba nữa rồi. Tên Mạnh Khang này thật quá quắt. Quí Anh vội thanh minh.

- Lúc nãy con chưa nghĩ tới. Sau đó con muốn anh ta làm tài xế đưa con đến siêu thị mua một số đồ đạc cần thiết. Không phiền anh ta chứ ba.

- Ừ, có gì phiền. Chỉ vì ba sai cậu một số việc. Con chờ mười phút nữa cậu ta về ngay.

- Dạ! Thôi nha ba.

Giọng Quí Anh ỉu xìu. Cô ghét nhất chờ đợi. Quí Anh ngồi buồn hiu trên chiếc xích đu cạnh giàn hoa thiên lý nở đỏ, hương bay ngan ngát cả không gian.

Bao nhiêu ý nghĩ háo hức, trêu tức Mạnh Khang dường như tan biến đi, còn lại là sự ngóng trông vô tình biến cô thành kẻ chờ đợi, mong hắn đến. Quí Anh bực bội vô cùng nhưng không biết phải trút giận vào ai?

Quí Anh gác hai tay lên thành xích đu ngủ ngon lành. Dáng thon thả, xinh đẹp, thanh thản khiến Mạnh Khang phải dừng bước đứng im lặng. Tiến thoái lưỡng nan, anh đành đứng xa một chút chờ đợi.

Mạnh Khang liếc nhìn cô chủ. Anh không thể nào không ngẩn ngơ vì một cô gái rất đẹp, rất ấn tượng.

Chiếc đầm hoa hai dây màu đen dài phủ gối làm tăng làn da vốn trắng mịn của Quí Anh. Vốn mái tóc dài phủ bờ vai thon thả, đôi môi xinh như cánh sen hồng, chiếc mũi thanh tú trên gương mặt thật cân đối. Mạnh Khang ngơ ngẩn nhìn cô không chớp mắt:

Quí Anh bỗng giật mình ngỡ ngàng nhìn Mạnh Khang. Cô vội hét lên:

- Á! Anh làm gì ở đây hả?

Mạnh Khang không kịp quay đi, bối rối nói:

- Chính cô gọi tôi đến... và tôi canh cho cô ngủ.

Vừa quê, vừa giận Quí Anh xua tay:

- Ai biểu anh làm vệ sĩ cho tôi lúc này hả? Anh có biết anh đang làm gì không?

- Biết! Tôi đang làm nhiệm vụ của mình và cô không nên giận vô lý.

Quí Anh tròn mắt:

- Anh nói vậy là sao?

Mạnh Khang điềm tĩnh:

- Tôi biết cô rất nhân ái, thương người, khó chịu không phải là bản tính của cô.

- Sao anh biết? Đừng nghĩ là biết bụng dạ tôi là tôi có cảm tình với anh. Tôi nói thật tôi rất ghét vệ sĩ nam.

Mỉm cười, Mạnh Khang gật đầu:

- Tôi hiểu ngay giây phút đầu tiên gặp cô nhưng tôi không lo. Chuyên cô ghét vệ sĩ nam không ảnh hưởng gì đến trách nhiệm của tôi cả.

Hình như hắn muốn khiêu khích mình thì phải. Quí Anh vặn vẹo:

- Anh có hiểu vì sao tôi phải ngủ một nơi không thoải mái như thế này không? Tất cả tại anh đó.

- Tại tôi? Sao lạ vậy kìa. Thì ra cô cũng biết...

Quí Anh ngắt lời:

- Tội anh bắt tôi đợi. Tôi sẽ phạt anh đó.

Mạnh Khang có vẻ vừa đùa vừa châm chọc:

- Tôi đã bị cô phạt rồi. Phải đứng canh cho một người đẹp ngủ, cô biết ấn tượng của tôi thế nào không?

Ngượng không thể tả, Quí Anh đỏ mặt. Hắn đúng là thứ quỷ tha ma bắt mà.

Tự dưng người ta ngủ quên lại đứng đó nhìn, cô nhớ lại chuyện Chí Phèo ngắm Thị Nở ngủ mà rùng cả mình. Ôi! Xấu hổ quá. Nhưng không thể để Mạnh Khang lấn lướt, phải hành hạ hắn cho bỏ ghét, Quí Anh liếc Mạnh Khang:

- Tại sao tôi gọi mà anh không đến ngay?

- Vì tôi đang làm theo lệnh ông chủ.

- Nhưng ba tôi tuyển anh làm vệ sĩ cho tôi không phải cho ông ấy.

- Ông chủ tuyển tôi nên tôi không dám trái lệnh.

Quí Anh nóng mặt:

- Anh đang trêu tức tôi đó hả?

- Tôi không dám.

- Vậy tại sao anh để tôi chờ hơn nửa tiếng đồng hồ.

Mạnh Khanh tỏ vẻ mềm mỏng, nhẹ nhàng:

- Đây không phải là lỗi của tôi xin cô thông cảm. Tôi rất muốn cô vui nhưng cô bảo không cần và ông chủ giao nhiệm vụ mới cho tôi làm sao tôi dám cãi?

Tôi đâu có ngờ mới đó cô đã thay đổi ý kiến. Bây giờ cô muốn gì tôi sẽ chuộc lỗi.

- Thì ra anh cũng nhận lỗi của mình. Được rồi anh mau đưa tôi đến shop thời trang nổi tiếng tôi muốn mua đồ.

Quí Anh vẳng giọng ra lệnh. Cô không ngờ Mạnh Khang không giận mà còn vui vẻ nhận lời ngay:

- Tôi sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Chúng ta đi!

- Hừ! Chúng ta dễ nghe nhỉ. Một vệ sĩ dám nói với cô chủ như vậy sao?

Đừng có ham. Anh nên cẩn thận trong lời nói. Tôi và anh không thể...

Mạnh Khang cắt lời:

- Xin lỗi, tôi vô ý quá. Mời cô chủ lên xe. Tôi biết mình chỉ là vệ sĩ, cô yên tâm đi không ai có thể nhầm giữa cốc và thiên nga đâu. Cô là chủ xinh đẹp và tôi là người làm. Nếu ai có hỏi tôi sẽ giải thích như thế.

Quí Anh nghe Mạnh Khang nói, cách nói chuyện của hắn sao giống Út Mén quá! Nhưng với Út Mén thì cô thích còn hắn không hiểu sao cô chẳng có chút cảm tình gì:

- Không cần dài dòng, nếu nhìn vào người ta tự khắc biết!

Quí Anh tỏ vẻ kiêu ngạo, khó gần bao nhiêu. Mạnh Khang tỏ ra mềm mỏng bấy nhiêu. Anh chỉ muốn cô chủ hài lòng về mình:

- Thưa cô, đây là chỗ bán hàng thời trang cao cấp, cô cần gì cũng có. Tôi phải đi cùng cô hay chờ ở bên ngoài.

Quí Anh cười nhạt:

- Như thế này mà gọi là vệ sĩ hả?Anh không biết phải làm gì sao? Có cần tôi chỉ ra từng việc cho anh làm không?

Hơi bối rối trước đôi mày cong nhướng lên nhướng xuống. Mạnh Khang cười cười:

- Tôi biết nhưng với cô thì đọc được ý nghĩ của cô tôi phải nhờ pháp sư mới giải nổi tất cả những điều cô muốn, đang muốn và sẽ muốn.

Quí Anh thầm khen miệng lưỡi hắn ghê thiệt. Rõ ràng Mạnh Khang không phải là tay dễ bị người khác ức hiếp hay lung lạc tinh thần. Càng nghĩ Quí Anh càng tức cành hông, cô muốn đày đọa anh ta cho bỏ ghét nhưng chưa có cách.

- Cô chờ tôi gửi xe rồi cùng vào.

- Anh không sợ người ta bắt cóc tôi sao?

Mạnh Khang hất mặt:

- Nếu cô không rêu rao, kheo khoang ai biết cô mà bắt cóc. Đẹp như cô khối người.

- Anh...

Quí Anh trợn mắt tức giận. Một tên vệ sĩ đáng nguyền rủa. Hắn dám chê cô bình thường như bao người khác. Hãy đợi đấy! Cô nghiến răng nén giận vào lòng.

Chờ Mạnh Khang trở lại cô giả vờ lịch sự:

- Anh vào lựa đồ giúp tôi nha!

- Cô muốn mua quần áo nào, loại vải gì tôi biết để.

Quí Anh nhoẻn miệng cười rất duyên:

- Anh chọn cho tôi mấy bộ đồ lót phụ nữ. Chắc anh có kinh nghiệm trong chuyện này.

Mạnh Khang ngẩn người ra:

- Đồ lót cho ai?

- Cho tôi.

Tưởng Mạnh Khang sẽ xám mặt, không ngờ anh gật đầu ngay và bước đến bên quầy lựa chọn. Cô bán hàng nhẹ giọng:

- Anh ơi đây là đồ lót của phụ nữ. Anh muốn lựa cho mình hãy sang quầy bên cạnh.

Mạnh Khang ngước lên nhìn cô bán hàng:

- Tôi chọn cho cô ấy. Cô giúp tôi số nào, loại nào thích hợp với cổ giùm tôi.

Cô gái tủm tỉm bảo:

- Trời ơi! Đàn ông như anh hiếm lắm đó. Mua đồ lót cho vợ, chắc chị ấy cưng anh lắm hả?

Quí Anh nhăn mặt định cãi. Nhưng lỡ bị hiểu lầm thật chua cay, làm gì có chuyện giống hai vợ chồng. Cô bỏ ra ngoài mặc cho Mạnh Khang mua hàng.

Anh lắc đầu bảo:

- Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ giúp cô ấy chọn hàng.

- Anh phải hỏi size của cô ấy...

- Thôi được để tôi hỏi xem.

Mạnh Khang trở ra. Anh thấy Quí Anh đang nghịch điện thoại trên tay. Hình như cô đang gọi cho ai. Chờ cô tắt máy, anh lên tiếng:

- Thưa cô, cô dùng size mấy?

- Hứ! Tôi nhờ anh có một chút cũng không xong, còn hỏi tới hỏi lui. Anh tự nghĩ ra không được ư?

Mạnh Khang không đáp. Anh không hiểu vì sao Quí Anh lại khó chịu như thế. Cô ấy khó chịu vì ai nhỉ?

- Tôi không biết thật mà. Nếu mua không đúng cô ném bỏ phí lắm.

Quí Anh cười nhạt:

- Đúng là keo kiệt. Ai mượn anh hà tiện, tôi muốn mua sắm gì mặc tôi, bao nhiêu tùy ý, anh là cái gì mà bày đặt ki cóp hả? Mau vào chọn đại đi! Không được tôi biếu không anh đó.

- Ôi, trời! Tôi đâu phải pê đê mà dùng những thứ ấy? Vả lại tôi không thèm những thứ người ta vứt bỏ cô hiểu chứ?

- Anh dám cãi hả?

Mạnh Khang kêu lên:

- Không, tôi... chỉ nói sự thật.

- Sự thật luôn thuộc về tôi anh hiểu chứ.

- Sao cô lại ăn nói ngang ngược như vậy? Tôi không hiểu nổi.

- Đâu cần anh hiểu tôi.

- Vì tôi lỡ nhận lời với ông chủ nên tôi phải làm tròn nhiệm vụ của mình.

Giọng Quí Anh mỉa mai:

- Ba tôi bỏ tiền ra mướn anh để anh ăn nói chọc tức tôi phải không?

- Tôi đến đây bảo vệ cho cô. Tôi không trách nhiệm hầu hạ hay nghe lời người khác.

Quí Anh gật gù:

- Không ai bảo anh hầu hạ nhưng anh bảo vệ tôi bằng cách nào? Anh phải giúp tôi chứ?

- Tôi sẵn sàng giúp cô với điều kiện cho phép. Cô đã coi thường tôi quá sức rồi đó.

Quí Anh nhìn sâu vào mắt Mạnh Khang:

- Một chuyện nhỏ như vậy mà anh làm không xong thì làm sao làm được chuyện lớn. Đừng bảo tôi nhờ anh chuyện nhỏ nhặt mà xem thường. Nó dìm anh chết vì tính coi thường người khác.

- Tôi đang nghe cô nói đây!

- Anh biết nghe tôi rồi sao? Anh đã từng làm việc ở đâu? Bao lâu? Với tính khí này tôi nghĩ chỉ vài hôm là cùng.

Mạnh Khang cười nhếch môi:

- Tôi nghĩ là cô sẽ thất vọng khi nghe tôi nói. Tôi là nhân viên của công ty vệ sĩ Thanh Long và ông chủ tôi điều tôi qua giúp ông Kim Hưng vì họ là bạn thân.

- Vậy sao? Anh là vệ sĩ nhưng anh chưa học qua khóa lịch sự với phụ nữ.

- Tôi nghĩ mình chưa làm điều gì bất lịch sự cả. Chỉ vì yêu cầu của cô hơi lạ nên tôi khó đáp ứng.

- Đây tiền đây anh mau vào thanh toán và đưa tôi đến chỗ khác nhanh lên.

Tôi sẽ thử việc anh ba ngày, nếu không làm được tôi sẽ nói với ba tôi đổi người, anh có ý kiến gì không, kẻo sau này lại kêu ca tôi là cô chủ khó tính không biết điều.

Mạnh Khang vẫn bình thản nhận tiền và bước đi ung dung xem như không có việc gì xảy ra giữa anh và cô. Điều đó khiến Quí Anh càng tức tối hơn. Cô bặm môi, bao nhiêu nỗi hờn mát cứ dâng lên trong lòng vì cô cảm thấy bất lực.

Rõ ràng trong chuyện cô bày ra để hành hạ anh ta không ngờ tất cả đều ngược lại. Cô đang bị anh hành hạ bực tức thì đúng hơn, Quí Anh cố suy nghĩ ra phương cách mới. Kỳ hẹn ba ngày... Lẽ nào Quí Anh thua một chàng vệ sĩ tầm thường ư? Không thể nào!

Buổi sáng, Quí Anh dậy sớm, cô chuẩn bị chu đáo về trang phục. Hình như từ khi có Mạnh Khang, cô lại thích trang điểm cầu kỳ, sang trọng. Điều này khác hẳn trước đây.

Quí Anh mỉm cười trước gương. Nụ cười của cô thật quyến rũ. Rất tiếc cô chưa có người bạn trai nào. Có lẽ cô xinh đẹp vì cô muốn hơn hẳn Mạnh Khang.

Sự hiểu lầm tai hại của cô bán hàng khiến Quí Anh giận dỗi vô cùng. Cô nghĩ chắc Mạnh Khang thích thú lắm. Hôm nay thì đừng hòng.

Thấy con gái ăn mặc chỉnh tề, ông Kim Hưng hỏi:

- Con đi đâu vậy Quí Anh?

Quí Anh quay lại nhìn cha:

- Con đi làm tóc ba ạ. Cho Mạnh Khang theo con nha ba.

Ông Kim Hưng nhắc:

- Nhớ về sớm nha.

- Vâng! Mạnh Khang đến chưa ba?

- Con thấy anh chàng vệ sĩ này thế nào?

Cô ngước đôi mắt trong veo lên tinh nghịch:

- Chưa có ý kiến. Con phải thử việc anh ta ba ngày.

Ông Kim Hưng cười to:

- Xem ra con tuyển dụng người khó khăn hơn ba nhiều. Anh ta là vệ sĩ giỏi đừng làm người ta buồn lòng nha con gái.

- Hứ! Anh ta chiều ý con chứ lẽ nào con phải phục tùng anh ta.

- Nhưng con là con gái phải nhu mì, đừng để người ta coi thường.

Quí Anh không hài lòng tuy nhiên không dám lên tiếng cãi cha cứ ậm ừ cho qua chuyện.

- Con hiểu mà ba.

- Thôi đi đi con ạ.

- Mạnh Khang đâu rồi ba?

- Cậu ta chờ con ở ngoài xe kìa.

- Vậy hả? Con đi đây!

Danh sách chương


Sách tương tự