← Quay lại trang sách

Phần 2.

Đến cuối tháng hết nhẵn tiền, Quí Anh ngồi lẩm nhẩm lo lắng:

- Chết rồi Mạnh Khang ơi!

- Cái gì đó cô Hai?

- Hôm nay chúng ta ăn gì nhỉ. Tôi không còn tiền.

Ngước đôi mắt hiền lành, nghiêm nghị lên nhìn Quí Anh, Mạnh Khang bảo:

- Sao cô không nói sớm tôi lo cho.

Quí Anh nhăn nhó:

- Tôi chưa bao giờ thấy cuộc đời tệ hại như thế này.

- Tôi lại thấy ngược lại thì có.

- Sao hả?

- Ồ, không có gì! Cô đi với tôi ra ngoài được không?

Quí Anh ngồi bó gối buồn bã:

- Tiền đâu mà đi chơi? Tháng này tôi không có tiền trả lương cho anh rồi đó.

Anh có giận tôi mà đi tìm việc khác không?

Mạnh Khang chìa tay ra cho cô nắm, anh cười vui vẻ:

- Cho cô chủ thiếu lại bao giờ có tiền thì trả.

Quí Anh đăm chiêu, cô không thể nào vui khi nghĩ đến những ngày tới.

- Tôi không có tiền dài hạn, anh đừng gieo hy vọng cho tôi có được không?

- Trông kìa, cô không còn là Quí Anh ngày nào nữa rồi!

Quí Anh chợt kêu to:

- Ừ! Anh nhắc tôi mới nhớ. Tôi sẽ đi tìm bạn bè hỏi mượn tiền thử xem.

Không hiểu ba tôi thế nào? Mỗi ngày chi vài triệu, trong lúc khó khăn này tôi mới hiểu.

- Cô hiểu là tốt rồi. Đừng than vãn nữa, cô thử mượn xem.

Quí Anh nhấc điện thoại lên:

- Alô! Quí Anh đây... Mình muốn hỏi...

Chợt cô ngưng bặt:

- Ừ... không có gì vẫn bình thường. Mình rất bận nên không đến vũ trường... cám ơn bạn... hẹn lần sau.

Mạnh Khang cười tủm tỉm khi thấy cô ỉu xìu:

- Cô không mượn tiền được đâu, bọn chúng chỉ biết đi chơi, xài tiền nhưng chẳng cho ai mượn đâu!

Mạnh lang lắc đầu:

- Muốn kiếm tiền không phải dễ tuy nhiên tôi cũng có cách giúp cô. Không biết cô có chịu khó hay không?

Quí Anh liếc anh tỏ vẻ không tin vào điều anh vừa nói:

- Tôi biết làm gì để kiếm tiền, trước đây tôi sống nhờ đồng tiền của cha tôi nên tôi không để ý giá trị của nó bao giờ.

- Bây giờ làm lại từ đầu cũng không muộn, cô còn trẻ mà.

- Nhưng... anh nói thử xem?

Hai người ngồi xuống bờ biển, những cây đước cắm sâu vào lòng đất, sóng nhẹ ì oạp, lao xao. Mạnh Khang chỉ vào những người đang hì hục lội dọc bờ biển:

- Cô xem họ kìa!

- Mọi người đang làm gì ở đó hả anh?

- Họ nhặt vỏ ốc đem về bán.

- Được à?

- Tôi không bảo cô nhặt đâu. Mà chúng ta làm cách khác.

- Cách gì hả anh?

- Chúng ta tìm vỏ ốc đẹp tự chế thành những tù và, dây đeo cổ, khóa, vòng đeo tay cho khách du lịch. Cô thử khóa này đi.

- Chiếc khóa đẹp quá. Hình như tôi cũng có một cái. Nhưng mua ở đâu tôi không nhớ.

Mạnh Khang nhắc:

- Tôi, một người bạn tặng, người ta mua ở Phú Quốc đấy!

- Phú Quốc à?

Nghe Quí Anh kêu lên kinh ngạc, Mạnh Khang mỉm cười:

- Ở đây cũng có bán thiếu gì, nhưng không có chữ Phú Quốc thế này.

Quí Anh sờ chữ "thương tặng" dáng cô tần ngần. Mạnh Khang lại cười ý vị:

- Một cô gái tặng anh à?

- Không, một chàng trai!

- Anh nói dối tôi làm gì?

- Thật mà, có lần nào tôi nói dối cô. Vả lại dối cô thì tôi được gì chứ. Tôi cũng có quyền có bạn gái, cô cũng vậy.

Quí Anh đứng lên bỏ đi. Cô thấy bất bình cho Mạnh Khang quá. Anh chẳng để ý gì đến cô vì hiền lành hay trái tim anh đã có người khác. Anh không biết từng ngày, từng giờ hình bóng anh như choáng ngợp cả trái tim cô. Cô xấu hổ với ý nghĩ ấy vừa rồi. Cô ghen ư?

- Sao tự dưng buồn hiu vậy cô nương?

- Không buồn mới lạ. Ngày nào anh có người yêu anh bỏ rơi tôi ở một nơi vắng vẻ tôi buồn đến chết mất.

Nghe lời than thở của Quí Anh, lòng Mạnh Khang vút lên bao điệu nhạc trầm bổng xôn xao của bản tình ca mơ ước. Anh tin chắc Quí Anh có tình cảm với mình. Anh muốn ôm hình bóng cô mãi trong tim và ôm lấy hình hài kia mà hôn lên, nói với cô ngàn vạn lần tiếng nói yêu thương. Anh kiềm nén xúc động.

- Tôi sẽ đến với cô suốt đời, chỉ sợ cô đuổi tôi khi cô có ý trung quân.

Quí Anh chớp nhẹ làn mi cong vúư – Ai thèm lấy tôi vì tôi đang nghèo xác nghèo xơ.

- Thế mấy người không tiền ế cả sao? Không có sao đâu.

- Có đó! Người ta chê tôi, muốn bỏ tôi mà đi!

- Ai vậy ta? Tôi sẽ ở cạnh cô, lo cho cô được không?

Quí Anh quay lại cười. Bất giác cô ôm anh hôn mạnh lên má làm Mạnh Khang sững sờ:

- Tự anh hứa đó, không bao giờ quên nghe chưa?

Quí Anh ngượng đỏ mặt. Mạnh Khang thì cười tự nhiên:

- Sợ cô luôn đó Quí Anh. Có cần làm giấy giao kèo không?

Cô xua tay rối ríư – Không cần, chỉ có anh và tôi biết, trái tim mình đang ngân theo nhịp nào.

Bây giờ tôi ước gì mình có tiền...

- Để làm gì?

- Cho anh đỡ vất vả... vì tôi. Mạnh Khang à!

- Cô thương tôi như vậy à?

Quí Anh cũng đùa theo:

- Hình như trái tim tôi đang mách bảo rằng tôi rất yêu anh là khác!

- Chuyện gì nói đùa được còn chuyện này... lỡ nghe cô nói tôi cũng như cô thì biết làm thế nào.

Quí Anh bỗng kéo mạnh anh và xoay người anh lại đối diện với cô. Quí Anh cất giọng nghiêm túc:

- Bộ tôi xấu lắm hả?

Mạnh Khang lắc đầu:

- Ngược lại thì có.

- Người đẹp mà không có ai yêu thương thì xinh đẹp ấy cũng thừa. Có phải tôi vô duyên lắm không?

- Không đâu cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chỉ là mơ ước của các chàng trai.

- Vậy à!

Quí Anh thất vọng vì Mạnh Khang không thể hiểu lời bóng gió của cô. Cô buồn buồn. Thật ra Mạnh Khang lại có ý nghĩ khác, anh không thể thổ lộ tình cảm của mình cho Quí Anh biết. Ngay lúc này anh là kẻ ban ơn, anh rất sợ tình yêu từ sự hàm ơn sẽ không sống lâu bền.

Mạnh Khang đành câm nín, nhốt kín tình yêu trong trái tim mình.

Hôm sau, Mạnh Khang dậy thật sớm, anh nhặt thật nhiều vỏ ốc đẹp đem về.

Quí Anh thức dậy đã thấy anh đang mày mò bên những cái vỏ ốc đẹp:

- Anh định làm thật ư?

- Có tiền không làm không tiền thì phải nghĩ cách miễn sao đừng làm việc gì trái lương tâm, là tốt rồi.

Đưa chiếc vỏ ốc vừa tự chế thành cái kèn xinh xinh. Anh thổi vào tai cô, làm Quí Anh ré lên:

- Ôi! Điếc tai người ta. Đưa cho tôi đi.

- Cô biết thổi không?

- Biết chứ, đưa đây đi mà!

Giọng cô nũng nịu ngọt ngào lạ, Mạnh Khang nhìn cô hỏi:

- Cô xem rồi góp ý giùm tôi nha!

- Tất nhiên. Anh tặng tôi cái này thì tôi mới nói.

Mạnh Khang ôn tồn bảo:

- Tôi sẽ tặng tất cả cho cô nếu cô thích.

- Thật chứ? Tôi thích lắm. Anh ghi vào đây chữ gì đi!

Mạnh Khang dùng mũi dao nhọn, anh khéo lướt trên vỏ ốc, di chuyển đến đâu bao hình ảnh hiện ra đến đó. Quí Anh reo lên:

- Đẹp và khéo nữa. Anh có học mỹ thuật không?

- Rất yêu thích nhưng học làm vệ sĩ quèn mất rồi.

Quí Anh ngồi xuống cạnh anh, cô học từng đường nét của Mạnh Khang.

Chiếc thuyền nhỏ đang tròng trành trên sóng cạnh đó là hàng chữ rất bay bướm "I love you". Quí Anh khẽ mỉm cười hài lòng ngắm nghía:

- Được chưa cô chủ?

- Ơ! Ai chủ anh hỏng biết. Bây giờ anh là chủ rồi, đừng gọi như vậy tôi giận đó.

- Thì không gọi sợ cô bắt lỗi. Tôi đâu có ham. Tôi biết xưng hô thế nào cho đúng đây?

- Cứ gọi bình thường. Này... anh ghi tên mình vào.

- Thôi mà. Để tôi làm mẫu khác, cô sẽ thích cho xem.

Mạnh Khang tạo ra nhiều mẫu mã tự chế từ vỏ ốc biển, Quí Anh khen khéo và đẹp. Hai người bày ra trên bãi biển bán cho khách du lịch.

Giọng ngọt ngào rao bán mời gọi của Quí Anh và lịch sự điềm tĩnh của Mạnh Khang, mấy chục cái vỏ ốc vừa làm đã bán hết sạch. Cả hai đi chung bên nhau. Họ thấy rất vui khi cùng làm việc nho nhỏ này:

- Thích quá, mới đó đã bán xong. Đêm nay chúng ta làm tiếp nha!

- Tôi sợ cô cực khổ.

- Không sao đâu, tôi chịu được mà. Chuyện nhỏ. - Quí Anh nói thêm.

- Tôi giúp anh cũng chính là giúp mình, chẳng lẽ anh để tôi ăn không ngồi rồi, nhờ vã anh mãi ư?

Mạnh Khang xâu vỏ ốc thành sâu chuỗi. Anh trang trí lên vỏ ốc, sơn lại đánh bóng, khắc chữ. Rất nhiều việc anh phải làm đến khuya. Quí Anh giúp anh làm nhiều khâu đơn giản. Cô thức đến khuya cùng Mạnh Khang.

Thấy cô chịu cực khổ, anh nao lòng:

- Ngủ sớm đi Quí Anh!

- Anh cũng đi ngủ chứ.

- Chưa đâu, tôi phải làm xong hai mươi xâu nữa mới ngủ.

- Vậy thì Quí Anh sẽ chờ anh.

- Tôi sẽ canh giấc cho cô mà. Cô làm nhiều lắm rồi, nghỉ đi.

Quí Anh vẫn ngồi im xỏ từng mũi kim vào vỏ ốc:

- Ái dà!

Cô buông xâu vỏ ốc ôm lấy ngón tay nhăn nhó. Máu tứa ra đầu ngón tay.

Mạnh Khang vội bịt lại ngay:

- Nè, đã bảo rồi, cô lại cãi tôi, có đau lắm không?

- Đau chứ sao không? Nhưng có anh cầm máu bớt đau rồi.

- Để tôi băng lại cho.

Mạnh Khang cẩn thận xem vết thương vỏ ốc cứa vào ngón tay khá sâu. Máu lại rỉ ra:

- Ôi, ôi... đau quá.

- Ừ, không sao đâu, tôi cầm máu rồi mới băng lại được.

- Sao nhức quá vậy Mạnh Khang!

Cô nắm chặt lấy vai anh, mắt nhắm nghiền rên rỉ, đau đớn:

- Nè, đừng có nói là sợ máu lại xỉu nữa nghen.

- Hình như là như vậy. Tim đau nhoi nhói rất kỳ lạ.

- Đứt tay, sao lại đau tim?

- Không biết!

- Thôi được, nắm chặt lại, tôi đi lấy băng cá nhân kẻo máu chảy hết bây giờ!

- Ghê quá! Anh trù người ta hả?

Mạnh Khang trở lại với mấy tổ nhện trên tay. Cô thắc mắc:

- Đưa tay đây!

- Anh đắp cái gì vậy? Lỡ thấm độc thì sao?

- Ổ nhện cầm máu rất hiệu nghiệm, không có chết đâu mà sợ.

- Nếu có gì, em bắt đền anh đó Mạnh Khang.

Mạnh Khang âu yếm cầm máu cho cô. Anh dìu cô vào phòng ngủ:

- Thôi nghỉ đi. Việc kiếm tiền cũng không nhất thiết phải mệt nhọc quá. Tay em nát hết rồi. Tôi xót lắm.

- Thật hả anh?

Đôi mắt Quí Anh dịu dàng một cảm giác hàm ơn. Anh hôn nhẹ lên bàn tay của Quí Anh. Cô im lặng nghe tim mình gõ nhịp. Hai người thật sự xúc động kỳ lạ khi ở cạnh nhau:

- Ừ! Ngủ đi cô chủ bé nhỏ ạ.

Cô kéo anh vào sát người mình bảo nhỏ:

- Cám ơn anh, Mạnh Khang.

Anh nhìn cô không chớp mắư – Em nói gì hả?

- Đừng gọi em là cô chủ nữa, hãy ru em ngủ đi!

Vừa nói Quí Anh xoay người lại tựa vào anh, như thói quen. Cô kéo tay anh vòng qua người mình và nhắm mắt lại.

Mạnh Khang từng ở cạnh cô nhưng chưa lần nào thấy mình xúc động mãnh liệt như lần này. Máu trong người anh như đông cứng lại, lý trí bảo anh nên rời cô, con tim lại níu giữ khó cưỡng lại.

Bất ngờ anh ôm lấy khuôn mặt cô hôn lên đôi môi đang hé chờ như một tia chớp. Quí Anh mở mắt nhìn anh và đắm chìm vào nụ hôn dài quá ngọt ngào của anh.

Lát sau, anh buông cô ra như vừa trải qua một giấc mơ đẹp:

- Anh xin lỗi. Quí Anh... anh không muốn làm như thế.

Giọng Quí Anh ngọt ngao mỉm cười:

- Em ao ước nụ hôn này biết dường nào. Hãy ở cạnh em nha Mạnh Khang.

Đừng rời em.

- Ừ, anh ở cạnh em, ngủ đi cô bé. Ngoan nào.

Mạnh Khang vuốt ve khuôn mặt mỹ miều của cô. Anh trân trọng như báu vật. Nụ hôn vừa rồi còn vương vất trên môi, anh biết đêm nay mình sẽ khó ngủ.

Dù đêm ngắn anh mơ sao dài thêm, để được ôm cô trong vòng tay và ngắm nhìn bình yên mãi thế này. Có phải đó là tình yêu không? Liệu Quí Anh có nhất thời yêu anh hay đó là tình yêu đẹp của hai người xuất phát từ trái tim khao khát chờ nhau.

Mạnh Khang vẫn còn bàng hoàng anh chưa dám vững tin vào cô chủ nhỏ của mình. Cho dù Quí Anh đang thay đổi đến không ngờ.

Sáng chủ nhật, Mạnh Khang và Quí Anh nghỉ bán vào bệnh viện thăm ông Kim Hưng.

Chị Ý Tâm đi tới đi lui trước cửa phòng dáng lo lắng bất thường. Thấy hai người, chị kêu lên:

- Bác Hưng trở bệnh rồi đó Quí Anh.

Quí Anh buông rơi giỏ trái cây xuống bàn:

- Sao, ba em đâu?

Mạnh Khang nắm chặt bàn tay Quí Anh. Tay cô lạnh ngắt trong tay anh. Có lẽ cô đang căng thẳng lắm:

- Quí Anh! Đừng có lo lắng quá. Tôi ở cạnh em đây mà.

Đôi mắt vốn trong sáng của cô trở nên xa xăm, giọng đau đớn:

- Chị Ý Tâm, em sợ quá. Hiện giờ ba đâu rồi, cho em gặp một chút. Vì em mà ba khổ, liên lụy cả chị.

- Đừng nói vậy Quí Anh. Ơn bác Hưng lo cho chị kiếp này chưa trả hết, còn lo cho bác ngày nào chị tình nguyện. Cậu Khang giúp bác Hưng chăm sóc cho em. Chỉ sợ phiền.

Mạnh Khang xua tay:

- Có gì mà phiền. Hoạn nạn giúp nhau mới quí. Chị Ý Tâm, ông chủ đâu?

Ý Tâm thở dài, đưa mắt về phía phòng cấp cứu chờ đợi:

- Sáng sớm bác kêu đau. Họ đẩy vào trong khám, chị đang lo không hiểu bác bệnh gì mà đau đớn lắm.

Quí Anh níu chặt tay Mạnh Khang muốn khóc:

- Mạnh Khang liệu ba em có sao không anh?

Mạnh Khang vỗ nhẹ vai cô ấn xuống ghế rồi bảo:

- Để anh hỏi bác sĩ xem thế nào?

Vị bác sĩ bước ra gọi lớn:

- Ai là người nhà của ông Kim Hưng?

Cả ba cùng lên tiếng:

- Dạ, chúng tôi ạ!

- Bác sĩ! Ba tôi bệnh gì vậy bác sĩ? Có nguy hiểm không? Tôi muốn...

Ông bác sĩ nhìn Quí Anh vẻ thông cảm, ông ngắt lời cô:

- Cô là con gái ông Kim Hưng à?

- Dạ!

- Cô đi thử máu đi!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ông nói như ra lệnh:

- Ông Kim Hưng đang làm phẫu thuật dạ dày mất rất nhiều máu, chúng tôi cần máu để cứu ông ấy. Cô mau vào phòng xét nghiệm nhanh lên.

- Bác sĩ à! Nghiêm trọng vậy sao? Tôi sẽ đi ngay. Nhưng tôi rất sợ.

Mạnh Khang thấy Quí Anh run lẩy bẩy, anh hỏi:

- Bác sĩ, tôi thay cô ấy được không? Cô ấy yếu tim tôi sợ.

- Ông Kim Hưng thuộc nhóm máu O, bệnh viện đang khan hiếm.

Anh đưa mắt như cầu cứu:

- Tôi có thể thử chứ?

Vị bác sĩ hiền từ mỉm cười:

- Cậu cứ vào đi, cả cô gái này nữa.

Chị Ý Tâm cũng sẵn sàng bước vào phòng thử máu. Chỉ có Mạnh Khang có thể cho máu ông Kim Hưng. Quí Anh cùng Ý Tâm ngồi bên ngoài chờ đợi.

Thời gian nặng nề trôi qua, Mạnh Khang bước ra với nụ cười nở trên đôi môi xanh xao. Quí Anh lo lắng:

- Anh nghĩ một lát đi!

- Anh không sao, chúng ta về nhà hay chờ tin bác sĩ?

- Chờ tin bác sĩ, em mới yên tâm. Chị Ý Tâm mua giùm em cháo nóng cho Mạnh Khang.

Anh xua tay lắc đầu:

- Anh không đói, em ăn gì chưa?

- Em cũng vậy, chưa có gì vào bụng mà chẳng nghĩ đến việc ăn uống.

Vị bác sĩ bước ra chậm rãi nói:

- Nhờ cậu, ông cụ qua cơn nguy hiểm rồi. Cậu là con trai ông ấy?

Mạnh Khang vội lắc đầu:

- Tôi là...

Quí Anh cướp lời:

- Là cháu của ba tôi bác sĩ ạ.

Ý Tâm nhìn cô cười ý vị. Hình như hai người rất thân nhau. Cô mừng cho Quí Anh. Cô ấy thay đổi nhiều quá. Ăn nói nhẹ nhàng, biết lo cho người khác.

Chắc ông chủ mừng lắm. Mạnh Khang thật tốt.

- Bao giờ ba tôi xuống trại hả bác sĩ?

- Sau hai mươi bốn giờ giải phẫu sẽ xuống trại nếu tình trạng sức khỏe tốt.

Bây giờ chỉ cần một người ở lại lo cho người bệnh thôi.

Quí Anh mừng quá kêu lên:

- Ba em sẽ khỏe lại, chị Ý Tâm giúp em nha! Bây giờ em và Mạnh Khang yên tâm về. Mai em sẽ đến sớm.

Ý Tâm nhìn Mạnh Khang lo ngại. Anh ngồi im không nói gì, vẻ mặt không khỏe lắm:

- Hình như Mạnh Khang đang mệt đó Quí Anh.

Quí Anh giật mình chạy đến bên Mạnh Khang. Cô rút chiếc khăn tay chậm lên trán anh. Những giọt mồ hôi vã ra nhưng anh lại thấy lạnh trong người.

- Anh mệt hả Mạnh Khang?

Thấy Quí Anh lo lắng, anh ngại ngùng bảo:

- Chỉ hơi khó chịu một chút, chúng ta về thôi!

- Em bám anh cho chặt nha!

- Khỏi phải dặn.

Quí Anh ôm ngang lưng Mạnh Khang. Chiếc xe cà tàng mới đi một đoạn đã dở chứng tắt máy. Anh phải xuống dẫn bộ. Quí Anh đi chầm chậm bên anh.

Tự nhiên Mạnh Khang thấy mệt mỏi vô cùng. Mắt anh đổ hào quang, nhưng anh cố gắng lảo đảo bước đi không dám than.

May quá tiệm sửa xe phía trước. Xe chỉ chết bugi. Quí Anh nhìn sắc mặt kém vui của anh, cô lắc nhẹ:

- Có phải anh cho rất nhiều máu không?

- Chỉ vừa đủ. Anh đã bảo là không sao, em đừng lo. Trông em đi bộ mệt hơn anh kìa. Mỏi chân không?

Quí Anh lí lắc:

- Anh cõng em hả?

- Cũng được. Nhưng xa lắm có lẽ anh ngã gục dọc đường.

Cô liếc anh:

- Nói vậy, chứ ai lại ác với anh dữ vậy. Anh là ân nhân cứu ba em, bảo vệ cho em, em đâu nỡ để anh chết giữa chừng.

- Hừ! Chưa ai ác bằng cô đó cô chủ!

- Sao hả? Đối xử tốt với anh tại anh không biết nhận thì thôi.

- Kìa xe sửa xong rồi, chúng ta đi tiếp nha!

- Em buồn ngủ và mệt, muốn nghỉ ngơi, hay là ghé vào quán ăn rồi về nhà luôn khỏi phải nấu ăn.

Mạnh Khang gật đầu. Anh cho xe chạy nhanh hơn. Đoạn đường hơi vắng, anh phóng đều đều. Tự nhiên Mạnh Khang thấy hàng cây chao nghiêng. Con đường trước mặt lồi lõm gợn sóng. Chiếc xe chao đi trên đường. Quí Anh ôm chặt lấy anh hét lên:

- Mạnh Khang anh làm sao vậy, coi chừng...

Tất cả nhòe đi trước mắt. Đầu óc anh hoa lên, Mạnh Khang không thể điều khiển chiếc xe chạy ngang đường. Nó đâm sầm leo vào lề trượt dài một đoạn và ngã chỏng chơ mang theo cả hai người văng ra mỗi người một nơi.

- Á! Á...

Quí Anh nhắm mắt lại, cô bị hất vào lề rơi xuống vệ cỏ khá đau, nhưng không sao cả. Tiếng xe thắng ken két trên đường, cô sợ hãi hét lớn:

- Trời ơi! Anh Mạnh Khang, ai cứu giùm anh ấy đi...

Mạnh Khang nằm bất động trên đường. Máu chảy ra từ các vết thương. Quí Anh sợ đến nỗi hãi hùng, cô ôm lấy anh kêu gào. Cố kéo anh vào trong lề. Có người giúp cô đỡ anh lên:

- Anh ta không sao đâu. Cô bình tĩnh. Có lẽ vết thương khá nặng phải đi bệnh viện ngay.

Quí Anh bối rối ngoắc hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Cuối cùng một người chạy xe honda ôm đã giúp cô đưa anh đến trạm gần đó xem vết thương và băng bó.

Đến nửa đêm, Mạnh Khang tĩnh lại, anh mở mắt ra nhìn thấy Quí Anh đang ngủ gục cạnh giường. Anh cố ngồi dậy, hình như mọi thứ đều nặng chình chịch không nhấc lên nổi. Anh gọi nhỏ:

- Quí Anh sao em ngủ ở đây?

Quí An ngước đầu lên, cô dụi mắt vui mừng:

- Ôi, Anh tỉnh lại rồi, Mạnh Khang, anh làm em sợ lắm.

Mạnh Khang đón cô trong vòng tay lạnh giá của mình:

- Anh đang ở đâu đây? Tại sao anh lại thế này?

Quí Anh nhẹ nhàng lau các vết máu rỉ ra từ vết thương xây xáư – Anh bị choáng lúc chở em về và tai nạn đã xảy ra.

Mạnh Khang kinh hoàng:

- Anh đã gây tai nạn? Có ai làm sao không?

Quí Anh bóp chặt tay anh lắc đầu:

- Không có. Anh tự té, và chỉ có anh bị xây xát khắp người khá nặng. Em đã đưa anh vào trạm xá này. Bây giờ anh mới tĩnh.

Mạnh Khang sờ vào gương mặt đẫm lệ của Quí Anh, anh cố nhớ ra mọi chuyện. Nhưng tất cả lại nhòe đi, anh cố nói:

- Chiếc xe đâu rồi?

- Xe hư hỏng nặng sẽ sửa sau anh ạ.

- Còn em?

Quí Anh chớp mi qua màn lệ:

- Không sao, nhớ chiếc xe cà tàng trước, người mới hỏi thăm sau. Người gì tệ.

- Ái da!

- Cái gì vậy anh?

- Anh đau quá!

- Ở đâu?

- Hình như khắp người. Có bị gãy xương hay tàn phế không Quí Anh?

Cô nhăn mặư – Bác sĩ khám tổng quát. May mà chỉ bị xây xát bên ngoài thôi.

- Nhưng sao ê ẩm và đau nhói. Có khi nào anh bị chết sớm không?

Thấy anh nói nhảm, sợ quá Quí Anh bịt môi anh lại:

- Anh mà chết, ai bảo vệ em?

- Anh sẽ làm ma theo ủng hộ em suốt đời.

Quí Anh rùng mình cô kêu lên:

- Không! Em không thèm, em sợ ma lắm. Làm ma thì em cấm anh theo em.

Muốn theo em anh phải sống.

- Anh khát nước quá! Làm ơn cho anh ly nước.

- Bác sĩ dặn chỉ cho anh uống chút xíu thôi. Để em đút cho anh.

Chiếc thìa con nhỏ vài giọt vào đôi môi khô ráp. Quí Anh thấy đau đớn cho anh như chính mình cô đang chịu vết thương hành hạ. Mạnh Khang lại chìm vào giấc ngủ mệt nhọc, anh đang thiếp đi trong sự lo lắng của Quí Anh.

Hơn mười ngày qua, dù không biết nấu nướng gì, nhưng Quí Anh đã cố gắng. Cô không hiểu vì sao cô giặt được những bộ đồ đầy máu của Mạnh Khang, và đồ đạc của cô. Cô cũng quen dần với việc chăm sóc cho Mạnh Khang. Anh không thể tự nhấc mình đi khỏi vị trí giường bệnh.

Mạnh Khang khó chịu, bất lực nhìn Quí Anh giúp mình mọi việc thật tận tình làm cho anh xúc động vô cùng. Có lúc anh phải kêu lên thương cảm:

- Tội em quá Quí Anh! Hay là em nhắn mẹ anh giùm.

Quí Anh lắc đầu:

- Trước kia anh từng giúp em. Bây giờ vì gia đình em anh bị hoạn nạn, lẽ nào em làm ngơ? Làm sao em có thể nhìn mặt anh sau này?

- Em không chán nuôi bệnh nhân sao? Anh bây giờ lo cho mình còn chưa xong đâu thể bảo vệ cho ai? Em vì anh mà cực khổ.

Quí Anh xua tay:

- Anh nói nữa em bỏ mặc anh chết khô bây giờ.

Mạnh Khang đành nói nhẹ giọng:

- Anh không thích chết khô đâu, nhớ mang nước để cạnh đây rồi đi đâu cũng được.

- Không nhớ người ta nữa à. Đáng ghét!

Quí Anh lườm mắt anh một cái. Cô mang nước cho anh. Hai bàn tay còn sưng vù đau đớn. Cô phải bón cho anh từng miếng ăn. Chăm từng giấc ngủ.

Mấy đêm liền, Quí Anh đã ngủ bên giường bệnh của Mạnh Khang.

Quí Anh vì anh mà cực khổ dãi dầu. Với Mạnh Khang cô nghĩ mình phải đối xử với anh thật tốt hơn bao giờ hết. Hình như cô bị ám ảnh nỗi lo sợ xa anh cứ day dứt mãi. Nếu lúc ấy Mạnh Khang chết đi ngay lúc ấy thì cô cũng không sống nổi.

Mất anh, cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả. Quí Anh cắn chặt môi nghĩ ngợi. Hình ảnh Mạnh Khang như chiếm trọn trái tim cô tự bao giờ.

Giàn hoa đậu rồng nở trắng hàng rào. Trắng cả góc sân, nổi bật trên tàng lá xanh biếc như những chú bướm đậu trên cành. Màu trắng tinh khiết gợi những ngày tháng êm ả trong biệt thự Dạ Lan.

Quí Anh nâng niu cánh hoa trong tay và cô thấy buồn hiu hắt. Mạnh Khang ngồi đối diện mặt mày đã hồng hào lại.

Nhận rõ nét mặt buồn của Quí Anh, Mạnh Khang cười đùa:

- Sao héo như cánh hoa đậu rồng vậy?

Cô giật mình ngẩng lên:

- Đâu có!

Mạnh Khang vuốt nhẹ mũi của cô:

- Dám chối hả? Cái gì đọng trong mắt em vậy? Có phải em nhớ ngày sinh nhật của mình không?

Ngạc nhiên, Quí Anh nhìn anh không chớp mắư – Sao anh biết ngày mai sinh nhật em? Em không dám nhớ đâu!

Mạnh Khang ra vẻ bí mậư – Lần ấy, tình cờ anh biết...

- Tình cờ, anh vào đây chỉ có mấy tháng sao anh biết?

- Dễ thôi, ông chủ vừa điện cho anh.

- Ba em à? Không hiểu sao ba em không liên lạc với em nhỉ?

Mạnh Khang đan hai tay vào nhau, anh ngập ngừng nói:

- Đừng trách bác ấy, bác hỏi thăm em và muốn tổ chức sinh nhật cho em.

Vừa ngạc nhiên, vừa mỉm cười, Quí Anh thông báo:

- Trời ơi! Ba em còn nằm viện tiền bạc còn nợ người ta như chúa chổm.

Chắc ba em mơ đó hoặc ba muốn em vui nên nhắc lại thôi.

Cô thầm cảm ơn ông Kim Hưng đã nhớ ngày sinh nhật của cô. Quí Anh liếc anh. Mạnh Khang đôi chân còn tập tễnh, anh đi lại trước mặt cô:

- Bác ấy nói thật. Ngày mai sẽ cho người đón chúng ta.

- Vậy hả?

- Sao em không vui?

Quí Anh đều giọng:

- Đừng nhắc nữa, hy vọng sinh nhật năm nay em chỉ mơ một cành hoa hồng, không biết có bàn tay nào phù phép chăng. Ngoài ra em chẳng còn ước mơ nào cao xa chỉ phiền mọi người thôi.

- Ngày trước em đâu có tiếc tiền cho bọn người ăn không ngồi rồi lừa gạt vài trăm, vung tiền ra mua hàng tá quần áo về chưa hề thử một lần nào. Bây giờ hà tiện vậy cô nương?

- Hà tiện à? Không đúng. Phải nói là tiết kiệm vì bây giờ em đâu có làm gì ra tiền?

- Ngày trước cũng vậy!

- Lúc ấy... - Quí Anh cất giọng buồn hiu. - Em xài tiền của ba em phung phí vì không hiểu được giá trị của lao động và đồng tiền. Em nghĩ có tiền cứ tiêu xài cho nên...

- Thôi đừng nhắc lại chuyện đã qua, hãy nhắm mắt lại mơ ước đi em sẽ thấy cuộc sống vẫn còn đẹp như ngày nào.

Háy mắt, Quí Anh địu đàng nắm lấy cánh tay anh dìu đi:

- Anh thật là giàu tưởng tượng. Em sống thực tế lâu rồi.

- Có rút ra bài học gì không?

- Có đầy một túi rồi.

- Nếu em được giàu sang như ngày xưa em sẽ làm gì?

- Sẽ cố học tập, lo cho ba, cho công ty và...

- Có đuổi anh đi không?

Quí Anh cười cười:

- Còn tùy thái độ của anh đối vời người ta nữa. Em không hứa trước.

Mạnh Khang thở dài:

- Anh biết mà. Nếu như ngày xưa em sẽ chẳng đổi thay chút nào.

- Anh lo à? Sẽ không có chuyện đổi đời ấy đâu.

- Nghĩa là anh vẫn còn được sống mãi bên em không?

- Tất nhiên là có, nhưng đó chỉ là mơ thôi.

Quí Anh nhìn anh chạnh lòng.

- Có phải anh có người yêu rồi nên muốn xa em?

Mạnh Khang vội lắc đầu:

- Không, không, chỉ là sợ em lấy chồng giàu còn anh chỉ là thằng vệ sĩ hèn mọn chẳng đáng gì.

Quí Anh khẽ chớp mi cười:

- Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người, em đang nghèo xác xơ, sống nhờ vả vào lòng thương hại của anh. Còn gì mà so sánh thân phan.

Mạnh Khang bỗng nắm chặt hai bàn tay cô. Anh nhìn Quí Anh thật lâu như tìm kiếm điều gì trên khuôn mặt hơi buồn buồn của cô. Quí Anh nói thật hay chỉ là tình cảm nhất thời? Con gái hay xúc động mãnh liệt nhưng rồi cũng quên đi khi hoàn cảnh thay đổi. Và anh không có quyền giữ cô ấy cho riêng mình.

Quí Anh bỗng ôm lấy khuôn mặt anh khiến Mạnh Khang cứ thở dài rồi quay đi. Thái độ của anh là lạ khiến cô chú ý:

- Có phải anh muốn rời xa em không Mạnh Khang?

Anh im lặng, bất giác thở hắt ra như trút bao nỗi niềm canh cánh bên lòng:

- Nếu em biết có người nói dối em, em sẽ làm gì?

Quí Anh ngạc nhiên:

- Ai vậy? Có phải là... À em sẽ dần xương người ấy chứ sao? Tùy theo mức độ mà xử lý.

- Nhẹ nặng... nói thử xem!

- Nhẹ chung thân, nặng xử trảm.

Mạnh Khang cười hiu hắư – Có lẽ anh chết là cái chắc.

- Ủa, là anh hả? Anh nói dối em điều gì, khai mau!

Cô véo mạnh vào hông anh, Mạnh Khang nhăn mặt đau đớn:

- Ái đau quá!

- Ôi, em xin lỗi, anh đau lắm hả?

- Ừ đau lắm!

- Ở đâu vậy, trúng vết thương hả, đưa em xem.

Cô kéo áo anh lên xem. Mạnh Khang nhìn cô mỉm cười tủm tỉm. Anh giấu nụ cười sau nụ hôn nhẹ lên tóc cô:

- Vết thương đâu không thấy?

- Vết thương lòng em chẳng thấy đâu!

- Ơ! Lợi dụng để hôn người ta hả?

- Đâu có, anh trả ơn cho cô y tá chăm sóc anh bấy lâu nay mà không phát hiện ra vết thương lớn không lành mặt.

Quí Anh nhìn anh, khuôn mặt cô rạng ngời niềm hạnh phúc:

- Em sẽ chữa cho anh.

- Em làm được không?

- Được! Em hứa mà!

Buổi sáng, Quí Anh thức dậy muộn vì đêm qua cô nói chuyện với Mạnh Khang đến khuya. Càng ngày cô càng quý mến anh hơn. Một tình cảm kỳ lạ len vào tim cô tự bao giờ, có lúc trào dâng mãnh liệt, cô nghĩ Mạnh Khang cũng vậy. Nhưng anh luôn giữ một khoảng cách vô hình giữa anh và cô. Thật khó hiểu vô cùng.

Quí Anh hiểu Mạnh Khang đã trao trái tim anh cho cô dù chưa trọn vẹn.

Điều đó khiến cô trăn trở không yên. Vì Mạnh Khang là con người đâu phải là sắt đá mà không có những phút giây rung động trước nàng con gái xinh đẹp như cô chẳng ngại trừ anh chẳng hề yêu cô.

Cả đêm trăn trở khiến đầu óc cô nặng nề. Quí Anh lại nhắm hờ mắt lại không muốn rời chiếc giường ấm. Mạnh Khang dậy từ bao giờ.

Cô lắng nghe tai nghe có tiếng động bên ngoài:

- Ôi! Anh chuẩn bị nhiều thế sao Mạnh Khang?

Quí Anh ngạc nhiên, cô kêu lên và đi vòng chiếc bàn tiệc, tất cả bày biện thật gọn gàng nhưng không kém phần long trọng:

- Một lọ hoa hồng hai mươi ba bông hoa đang khoe sắc thắm. Một ổ bánh kem hai tầng với những ngọn nến đặt sẵn. Và nhiều thức ăn thơm phức dọn bày ra trước mắt. Quí Anh rất thích, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế... Cô không tin vào mắt mình nữa. "Yêu tặng Quí Anh". Dòng chữ màu đỏ nổi bật trên chiếc bánh kem như nhảy múa trước mắt cô.

Quí Anh cứ nghĩ là mình đang nằm mơ chăng. Cô nhìn quanh tìm Mạnh Khang. Chẳng thấy anh đâu.

- Mạnh Khang ơi! Mạnh Khang!

Căn nhà cổ hôm nay được quét dọn sạch sẽ và bày trí gọn gàng, cô Tấm trong quả thị ra chăng hay là chàng trai trong chuyện cổ tích nào đến đây biến giấc mơ của cô thành hiện thực? Quí Anh có cảm giác đang sống trong mơ hay ảo giác.

Một bộ trang phục đẹp nhất đặt trên ghế với dòng chữ của Mạnh Khang "Hãy mặc bộ đồ này khi em thức dậy. Chúc sinh nhật vui vẻ".

Quí Anh hoảng sợ, buông vội chiếc hộp chạy đi tìm Mạnh Khang.

- Trời ơi! Lẽ nào anh ấy làm cho ta vui quá và anh ấy bỏ ta đi rồi. Mạnh Khang ơi! Mạnh Khang, em không cần sinh nhật, em chỉ cần có anh... cần anh...

Quí Anh ngồi xuống bậc cửa khóc. Mạnh Khang bước nhẹ vào đến bên cạnh cô nói rành rọư – Thưa chủ nhân, tôi xin chờ lệnh!

Giật mình thảng thốt, Quí Anh ngước nhìn lên bắt gặp nụ cười trên gương mặt nghiêm nghị của anh, cô giận dỗi quẹt ngang dòng nước mắt kêu lên:

- Trời ơi! Anh bày trò gì vậy Mạnh Khang? Vậy mà em tưởng anh bỏ em đi...

- Nên đổ lệ chứ gì?

-...

- Em thích không cái đã?

Quí Anh đấm vào ngực anh nũng nịu:

- Tiền đâu mà anh bày sinh nhật cho em hả?

Mạnh Khang đỡ khuôn mặt cô lên, anh cười nhẹ:

- Không phải của anh đâu, của ba em tổ chức cho em vui đấy. Bấy lâu nay em sống khổ cực.

- Ba em? Ông đang nằm bệnh viện cơ mà?

Quí Anh tròn mắt nhìn anh, Mạnh Khang vẫn giữ nụ cười trên môi, dáng bình thản.

- Ông chủ vẫn còn đủ tiền tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi ba cho cô con gái yêu của mình.

Quí Anh cắn môi suy nghĩ, khó mà tin được lời anh, cô lẩm bẩm:

- Thật ra là thế nào? Em đang mơ chăng?

- Không, đây là sự thật. Em mặc lại trang phục dự sinh nhật ở đây xong, em sẽ chứng kiến nhiều cái bất ngờ khác.

Quí Anh cầm chiếc áo đầm trên tay ngắm nghía:

- Ôi, đẹp quá! Ở đâu có chiếc đầm này hả?

- Ông chủ cho người mang đến! Một người rất hiểu em, đoán thử xem.

Cô chớp mi suy nghĩ:

- Là anh hoặc Út Mén, chẳng ai khác.

- Một người thôi.

- Là anh, đúng không?

- Em tuyên bố đi!

Đang tươi mặt cô bỗng xịu xuống buồn bã:

- Sinh nhật nào cũng có ba, lần này vắng ông, em chẳng vui nổi.

- Nhưng chính ông chủ tổ chức cho em vui, ông ấy đã hết bệnh rồi.

- Anh nói thật? Sao ba không đến đây với em?

- Dù khỏe, bác ấy vẫn chưa đi lại nhiều, không tiện. Hai chúng ta ở đây không vui sao?

Quí Anh gạt nỗi buồn nhớ cha sang bên, cô xoa hai bàn tay vào nhau và châm nến. Cô lẩm nhẩm:

- Con là Quí Anh hai mươi ba tuổi mong mẹ phù hộ cho ba mau khỏe mạnh, con làm nên sự nghiệp, chăm sóc cho người và giúp con tìm được người bạn nương tựa vào nhau trên đường đời. Người ấy phải yêu con, lo cho con là chỗ dựa vững chắc suốt đời này.

Trước sự thành tâm của Quí Anh, Mạnh Khang bật cười, đùa giọng:

- Chúc cô chủ nhỏ toại nguyện mọi ước mơ.

Gương mặt Quí Anh hồng lên nét hạnh phúc rạng ngời:

- Em cảm ơn anh Mạnh Khang ạ. Anh ăn với em đi. Sao bày nhiều thế này?

Mạnh Khang bật cười to. Quí Anh cũng thấy vui rộn rã trong lòng. Món ăn do Mạnh Khang chuẩn bị rất hợp ý cô.

- Sao anh biết em thích ăn hải sản mà làm nhiều thế này? Hôm nay chắc ăn no mất.

Mạnh Khang đặt con tôm vào bát Quí Anh:

- Con này không phải là món "côn trùng" bảy món đâu nhé! Lâu rồi em chưa đưa anh đi ăn nhà hàng.

- Ư! Người ta khổ... hết tiền cứ chọc hoài. Mà nè anh cũng biết món độc chiêu đó nữa à? Ở tận Thái Lan cơ mà.

Mạnh Khang gãi đầu:

- Ờ thì anh có người bạn quen kể lại cho anh nghe. Ăn bậy bạ mắc tiền lắm.

Quí Anh thở dài. Cô chợt nhớ cô Út Mén ngày nào nên ngồi chống đũa:

- Chuyến đi chơi tốn hàng chục triệu. Em ước gì gặp lại cô bạn ngày xưa. Có lẽ Út Mén sẽ cười em, một cô tiểu thư hợm hĩnh.

Mạnh Khang ngó cô trân trân:

- Hình như em rất quý cô bé ấy?

Quí Anh gật đầu:

- Đừng gọi Út Mén là cô bé, bé bự, cô ấy giống anh lắm.

- Giống anh hả, giống chỗ nào?

- Làm gì lo lắng vậy anh bạn, Út Mén cũng khuyên em giống như anh. Cô ấy dịu dàng hơn anh nhiều.

- Ừ, người ta là con gái mà!

"Tuyn tuyn"... tiếng còi xe inh ỏi đỗ xịch ngay trước ngôi nhà cổ làm cả hai giật mình nhìn ra. Chiếc du lịch màu đen quen thuộc của gia đình cô sao lại đến đây nhỉ? Quí Anh đoán có chuyện gì không lành. Cô níu tay Mạnh Khang. Anh tài xế bước xuống mỉm cười hạ giọng:

- Thưa cô chủ, ông chủ mời cô và vệ sĩ của mình trở về nhà. Mọi người đang chờ.

Quí Anh mở to đôi mắt nhìn người lái xe đang rất kính cẩn. Cô đang nằm mơ hay nghe nhầm:

- Anh là ai? Anh nhầm rồi, tôi không phải là cô chủ, chúng tôi là...

- Cô đừng có đùa nữa cô Quí Anh, ông chủ đang chờ cô ở ngôi biệt thự Dạ Lan Anh, tôi là tài xế của công ty cô, cô không biết tôi chứ tôi biết cô rất rõ cơ.

Anh nói cho cô chủ anh hiểu đi Mạnh Khang!

Mạnh Khang dù được báo trước nhưng anh cũng không khỏi bất ngờ trước sự sắp đặt của ông Kim Hưng. Anh nói với tài xế:

- Anh chờ cô Quí Anh thay lại trang phục.

- Chúng ta đi thật hả Mạnh Khang? Ba em đang ở biệt thự Dạ Lan Anh ư?

Nơi này đã hóa giá rồi mà, cả cái công ty. Thật không thể hiểu.

- Đi đi, cô muốn hiểu cũng đâu có khó khăn gì.

Mạnh Khang dọn dẹp lại bữa tiệc rồi cùng Quí Anh lên xe. Bắt gặp lại cái cảm giác ngày nào trên chiếc xe du lịch. Quí Anh không khỏi ngỡ ngàng. Cô ngồi cạnh Mạnh Khang lòng dạ rối như tơ vò. Thỉnh thoảng lại liếc về phía anh nhưng Mạnh Khang lại im lặng như tờ. Hình như anh đang mang tâm sự gì đó, gương mặt anh nghiêm nghị khó gần.

Biệt thự Dạ Lan Anh mở rộng cổng, khách khứa tấp nập, xe du lịch đậu kín sân, Quí Anh bỡ ngỡ vô cùng, cô đảo mắt nhìn quanh. Tất cả vẫn y như cũ. Cô lo sợ, chân bước mà lòng vẫn còn đầy nghi hoặc. Mọi người thấy cô về đứng đón ở gian sảnh.

Quí Anh ngập ngừng, Mạnh Khang bước theo cô vào nhà. Ông Kim Hưng đón cô với niềm vui không thể tả. Cô ngả vào vai ông sung sướng:

- Ba ơi, ba khỏe rồi sao?

Ông Kim Hưng rối ríư – Rất khỏe con ạ. Còn con, để ba ngắm xem nào.

Quí Anh nắm tay ông, ông nhìn cô không chớp mắt khiến cô bẽn lẽn:

- Con lo cho ba thôi. Nhưng chuyện này là thế nào con hiểu?

- Từ từ rồi con hiểu, ôi mới có mấy tháng con đã lớn và chín chắn hơn nhiều.

Nào vào trong đi con, khách khứa chờ.

Quí Anh cứ đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ông Kim Hưng cùng cô bước vào trong, khách khứa đông đủ, họ là những người trong giới làm ăn của ông Kim Hưng. Cô cứ ngạc nhiên nhìn mọi người:

- Ồ! Đây là tiểu thư của ông à? Xinh đẹp quá.

Vị khách khác chào cô bằng nụ cười thân thiện:

- Chà, đón rước tiểu thư vào cung phải như thế này. Bấy lâu nay ông gửi con gái ở đâu mà không thấy cô ấy?

Ông Kim Hưng khoác tay cô đứng ngay bàn tiệc cười vui vẻ:

- Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là Quí Anh, cô con gái duy nhất của tôi. Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi ba, tôi muốn tạo cho con gái mình niềm vui và sự bất ngờ.

- Ồ, đúng là người cha tuyệt vời.

Tiếng vỗ tay vang lên. Trước khi tiệc bắt đầu ông Kim Hưng khui Champane trịnh trọng tuyên bố:

- Quí Anh chào khách đi con!

- Dạ! Quí Anh bàng hoàng trong niềm hạnh phúc đến bất ngờ. Cô đỏ mặt và cứ ngỡ mình nằm mơ. Không, Mạnh Khang vẫn bên cô như ngày nào.

- Trước khi bữa tiệc bắt đầu tôi xin cảm ơn một người bấy lâu chăm sóc Quí Anh thật chu đáo. Đó là vệ sĩ Mạnh Khang.

Ông Kim Hưng lại hồ hởi nắm tay Mạnh Khang, giọng ông trầm ấm lạ. Anh giật mình bối rối trước tình huống này:

- Mời Mạnh Khang lên đây diện kiến với mọi người đi.

- Cháu thấy thế nào hả? Bất ngờ chứ gì?

Mạnh Khang nhíu mày:

- Thật tình, bác... làm cháu khó nghĩ. Đây là nhiệm vụ có gì đâu ạ.

Ông Kim Hưng vẫy tay một nhân viên bước ra bưng cái khay có đặt tờ giấy.

Mọi người tò mò nhìn, im lặng theo dõi:

- Cháu đã vì Quí Anh mà vất vả bấy lâu nay. Công ấy đáng được hưởng, đây là tờ chi phiếu, cháu hãy nhận đi, bác muốn thưởng cho cháu.

Mạnh Khang lo lắng nhìn ông:

- Cháu... cháu lĩnh lương đủ rồi bác ạ, bác thưởng làm gì. Công ty đang gặp khó khăn.

Ông Kim Hưng cười to ra hiệu:

- Tôi thưởng cho vệ sĩ Mạnh Khang hai mươi triệu, vì cậu ấy đã xả thân giúp Quí Anh đến hôm nay.

- Bác ạ, cháu không thể...

Quí Anh liếc Mạnh Khang nói nhỏ:

- Nhận đi... đừng có nói nhiều!

- Dạ!

- Ông chủ thật hào phóng quá. Chúng tôi rất hân hạnh chúc mừng cô tiểu thư của ông.

Những lời chúc mừng vui vẻ, bữa tiệc mở màn thật hào hứng. Mạnh Khang vô cùng bối rối với tờ chi phiếu vừa nhận. Quí Anh được ông Kim Hưng đưa đi giới thiệu với mọi người, ông bảo lễ tân sắp xếp cho cô mọi thứ.

Thấy Mạnh Khang đứng yên một góc, cô kéo tay anh và ấn anh ngồi xuống ghế:

- Anh ăn chút gì rồi nghỉ ngơi.

Mạnh Khang lắc đầu:

- Em cứ mặc anh, ở đây không phải là ngôi nhà cổ ở rừng đước đâu, em tiếp khách khứa đi kẻo ông chủ không hài lòng.

Quí Anh hờn dỗi:

- Thì ra anh liên kết với ba gạt em. Anh biết mọi chuyện tại sao lại để em sống khổ sở như vậy hả?

Mạnh Khang trừng mắư – Nói nhỏ, chuyện này anh cũng như em có biết gì đâu.

- Thật không?

- Thật!

- Còn số tiền thưởng kia?

- Anh không biết, nếu em muốn lấy lại anh sẵn sàng.

- Anh nghĩ là em đối xử tệ với anh vậy sao. Anh có quyền hưởng số tiền ấy, hãy giữ lấy.

- Mạnh Khang, lại đây bác giới thiệu.

Ông Kim Hưng vẫy tay, Mạnh Khang vội rời chỗ Quí Anh đến chỗ của ông chủ:

- Bác gọi cháu chuyện chi ạ?

- Cháu giúp bác tiếp khách giùm. Quí Anh hôm nay khác lúc trước bác cám ơn cháu nhiều lắm.

Anh lắc đầu, giọng không vui:

- Có phải bác bảo đến đây cháu hết nhiệm vụ rồi không ạ?

Ông Kim Hưng xua tay cười:

- Quí Anh đã biết tiết kiệm dè xẻn từng đồng, công cháu không nhỏ. Nhưng bác muốn thấy tận mắt. Có phải đúng như lời cháu nói không?

- Bác cứ kiểm tra Quí Anh thì biết những ngày bác bệnh cô ấy chạy vạy kiếm tiền, rồi cháu bị tai nạn cô ấy làm hết việc nhà, biết chăm sóc người bệnh.

Bây giờ Quí Anh biết giá trị của đồng tiền.

- Ba nè!! Thì ra mọi chuyện đều do ba sắp đặt cả. Con giận ba đó, ba lừa con.

Quí Anh phụng phịu nét mặt khi nghe ông Kim Hưng nói chuyện với Mạnh Khang. Cô vừa giận, vừa mừng. Thì ra ông Kim Hưng muốn cô trở thành người tốt đã tìm cách sửa đổi cô:

- Con gái nè! Trông thấy con ốm đi ba xót ruột lắm định phạt Mạnh Khang một trận. Con nghĩ sao?

- Ơ, anh ấy có làm gì đâu, ba không được phạt.

- Vậy sao? Con biết tánh ba có công thì thưởng có tội thì trừng. Mạnh Khang chăm sóc con không tốt nên ba cho cậu ấy nghỉ làm vệ sĩ mà thay người khác.

Quí Anh tái mặt nhìn cha luýnh quýnh:

- Ba vừa nói gì? Con không chịu đổi vệ sĩ đâu!

- Tại sao? - Ông làm mặt nghiêm. - Lần trước ba thay Út Mén con cũng phải bằng lòng.

- Con... thì ra từ đầu tới cuối. Chính ba đuổi Út Mén đi, con đau lòng biết dường nào.

- Nhưng Út Mén chỉ hùa theo con giúp con tăng tính xấu. Mạnh Khang sửa đổi tính con như hôm nay. Và cậu ấy cũng có nhược điểm.

- Con... con... nếu ba đưa Mạnh Khang đi con sẽ trở về nhà nội sống một mình.

- Ông chủ đâu rồi, có khách mới đến.

Ông Kim Hưng chỉ tủm tỉm cười đứng lên tiếp khách. Mạnh Khang không dám nhìn vào Quí Anh. Lát sau, anh khuyên cô khi nhìn đôi môi cô mím chặt, giận dữ:

- Quí Anh, đừng giận nữa... anh cũng có lỗi trong chuyện này.

- Đừng khuyên em điều gì cả. Nếu anh không kể toàn bộ sự thật em sẽ ném anh ra đường đó.

Mạnh Khang lắc đầu hiền lành bảo:

- Anh sẽ kể cho em nghe, nhưng không phải bây giờ, hãy vui lên, khách khứa rất nhiều. Sinh nhật của em đừng làm mất vui nha Quí Anh!

Quí Anh muốn giận cũng khó giận trước lời lẽ chân thành của anh. Cô bước ra ngoài cho khỏe khoắn hơn. Những sự việc bất ngờ khiến cô vui có, buồn có, nhất là những cú sốc liên tục khiến cô thấy mình quá ngốc. Cô giận cha không thể tả, dù biết ông rất yêu thương cô.

Làn gió mát thoảng qua mang theo hương thiên lý ngan ngát, Quí Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhắm mắt lại hít thật sâu. Hình như có người đang ngồi cạnh cô. Quí Anh từ từ mở mắt ra bàng hoàng:

- Chào tiểu thư, cô thật khả ái đẹp hơn cả lời đồn đại.

Quí Anh ngước nhìn chàng trai đối diện mình. Cô kêu lên mừng rỡ:

- Anh là Lý Nhật Thành phải không?

Đến lượt chàng trai nhìn chăm chút vào cô làm cho cô ngượng đỏ mặt. Anh ta nhìn xong, háy mắt bảo:

- Sao cô biết tên tôi?

- Lần ấy hẹn gặp nhưng lỡ hẹn, tất nhiên tôi nhớ mặt anh chứ.

- Cô là bạn của Nhật Mai ư? Không ngờ trái đất tròn chúng ta lại gặp nhau ở đây.

- Anh là khách mời của ba tôi phải không?

Lý Nhật Thành mỉm cười. Nụ cười rất duyên khiến người đối diện phải nao lòng. Lý Nhật Thành cao lớn, người cân đối, nét mặt rất nam tính. Dáng vẻ này ít ra anh ta có cũng không dưới chục cô xao xuyến khi bắt gặp anh cười:

- Ba tôi được thiệp mời của ông chủ Kim Hưng. Còn tôi chỉ có dịp may được đi thay cho ba tôi, ông ấy ngã bệnh bất ngờ. Tôi đâu có vinh dự làm bạn với ba cô, chỉ mong được gặp cô.

Nhìn chàng công tử hào hoa Lý Nhật Thành, Quí Anh hơi bất bình cách nói chuyện của anh:

- Anh đến dự sinh nhật vì ba anh à?

Mỉm cười thật tươi, Lý Nhật Thành quay vào bàn tiệc, anh trở ra ngay với bó hoa hồng tươi roi rói vừa hé nở như nét môi của cô gái đẹp khiến Quí Anh phải thích thú nhìn theo:

- Trước khi đến đây anh nghĩ đó là nghĩa vụ của mình, còn bây giờ anh thấy quả là duyên số. Xin chúc mừng Quí Anh, cô tiểu thư khả ái.

Nở nụ cười, Quí Anh ôm lấy bó hoa:

- E, anh quá lời, Quí Anh không như lời anh vừa nói đâu.

- Cô quá khiêm tốn, Quí Anh cái tên cũng đẹp, cô gái con nhà quyền quí trâm anh.

Suýt bật cười trước cách tán dương của Lý Nhật Thành. Quí Anh đành tiếp chuyện anh ta:

- Anh thường đi nước ngoài phải không?

Gật đầu, Nhật Thành cao giọng:

- Anh mở phim trường tư nhân phải sang nước ngoài học tập nên ít ở nhà. Vì thế sinh nhật hôm nay quả là dịp may.

- Dịp may cho ai nhỉ?

- Cho hai chúng ta.

- Em đẹp như người mẫu Hàn Quốc. Gặp em quả là dịp may.

- Còn em không thấy gì may mắn cả. Anh là doanh nhân giàu có thiếu gì người đẹp cho anh chọn lựa.

Nhật Thành tỏ ra rất galăng:

- Rất tiếc anh chưa chọn được cô nào vừa ý cho nghề và cho riêng mình.

Quí Anh đùa cợư – Chọn người mẫu cho nghề đâu cần kén chọn, còn người yêu mà anh tìm như nghề, em nghĩ anh đốt đuốc tìm khắp thế gian khó mà gặp.

Tủm tỉm cười nhếch môi, Lý Nhật Thành bảo:

- Tìm đâu xa, người đẹp ở bên cạnh mà không hay. Quí Anh, em đẹp lắm.

Quí Anh ghét sự trâng tráo, cô hơi bực mình khi ánh mắt rực lửa cứ nhìn vào cô đăm đăm:

- Xin lỗi anh Thành nha, Quí Anh mệt quá muốn nghỉ ngơi.

Vừa nói cô vừa ôm bó hoa đứng lên, Nhật Thành vội nắm lấy tay cô kéo lại:

- Quí Anh, anh muốn biết ở Canada em có bạn trai chưa?

Đôi mắt đẹp của Quí Anh khẽ chớp:

- Có chứ, đông lắm.

- Không, người yêu đấy.

Quí Anh cười cười:

- Có chứ nhưng còn đang lựa chọn.

Nhật Thành nhìn Quí Anh, anh khoanh tay dáng thật hào hoa, phong nhã:

- Anh đăng ký vào danh sách được chứ?

Quí Anh cắn môi:

- Để em suy nghĩ lại. Anh đừng nên tốn thời giờ vì chuyện nhàn rỗi này.

- Ôi, Quí Anh là cô gái biết đùa, chuyện tình yêu mà em bảo là chuyện nhàn rỗi, thật tức cười.

- Em nói thật đó. Đã có nhiều người theo đuổi Quí Anh đều bỏ cuộc vì họ không chịu nổi về mặt thời gian.

Nhật Thành cười đẹp mê hồn, nụ cười của anh có cô phải rụng mất tim.

Nhưng không hiểu sao Quí Anh chỉ thích nhìn chứ không cảm nổi, cô không muốn nói chuyện dây dưa với anh. Mạnh Khang đâu mất tăm chẳng chịu cứu nguy.

- Em tin anh đã ái mộ ai thì thời gian, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ.

Quí Anh nhếch môi:

- Anh mới đến phải không? Hãy vào trong dự tiệc. Mãi nói chuyện quên mời khách.

Ông Kim Hưng tìm Quí Anh. Ông thấy hai người đang trò chuyện liền bắt tay Lý Nhật Thành. Mạnh Khang theo ông, anh nhíu mày trước nụ cười khả ái của chàng công tử đẹp trai.

- Ồ, bác Hưng, tiểu thư của bác xinh đẹp quá! Nếu biết từ lâu cháu đã đến đây.

Ông Kim Hưng cười vang:

- Ờ thì... Quí Anh nhà bác cũng hay đi chơi với em gái cháu. Bác tưởng cháu biết. Nhưng bây giờ cũng đâu có muộn.

- Cháu sẽ đến đây thường xuyên thăm bác và Quí Anh nhá!

- Ờ! Vậy thì quí hóa. Biết cháu nói thật không đó. Chứ con gái bác ai đùa nó sẽ nằm mơ đấy.

Quí Anh thoáng đỏ mặư – Ba kìa, sao lại chọc quê con như vậy? Con không dám mơ gặp anh ta đâu.

- Sao vậy con? Lý Nhật Thành có cảm tình với con mà.

- Ba biết gì chứ. Anh Thành có nói gì đâu.

Nhật Thành cười xòa:

- Lúc nãy anh nói sẽ xin phép bác đưa Quí Anh đi chơi, em chưa nhận lời.

Hay là ngay bây giờ?

Quí Anh thấy Mạnh Khang quay đi. Cô bực mình đứng lên:

- Ba à, con hơi mệt. Xin phép ba cho con về phòng nghỉ.

Ông Kim Hưng hơi ngớ ra vì sự hờ hững của Quí Anh. Ông vội nói đỡ:

- Con ngồi đây tiếp chuyện với Nhật Thành giùm ba đi. Cậu ấy buồn khi con bỏ đi.

- Ba à, con mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi.

- Để cháu đưa Quí Anh về phòng nha bác.

Nhật Thành hào hứng định đưa tay đỡ ngang lưng cô, nhưng Quí Anh đã quay phắt đi. Cô bỏ đoá hoa hồng lên ghế ngồi và nói với Mạnh Khang như ra lệnh:

- Anh đưa tôi đi Mạnh Khang. Xin lỗi Nhật Thành không dám phiền anh.

Nhật Thành đứng sững lại nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Quí Anh, đi theo là chàng trai có vẻ mặt đẹp như một pho tượng đồng. Hắn là ai vậy? Sao hắn lại đưa Quí Anh về phòng? Mặt anh xám dần, Lý Nhật Thành chưa bao giờ van xin ai cả, dù chỉ một lời.

Hôm nay, vì ái mộ Quí Anh, anh đã hạ mình cầu cạnh tình yêu với cô ấy nhưng Quí Anh lại hờ hững với anh. Lý Nhật Thành tự ái ngút ngàn. Anh trở vào bàn tiệc với tâm trạng khó chịu. Hình bóng Quí Anh làm xôn xao trái tim anh. Anh quyết theo đuổi đến cùng.

Nhiều biến cố xảy ra, cô chủ nhỏ Quí Anh đã thay đổi hoàn toàn. Cô biết làm nghề thủ công từ vỏ ốc, biết nấu nướng các bữa ăn cho cha... Ông Kim Hưng vô cùng xúc động, ông quyết định mở tiệc mừng cho Quí Anh.

Sáng sớm, biệt thự Dạ Lan Anh còn yên ngủ. Quí Anh đã thức dậy từ sớm.

Cô tự tay quét dọn nhà cửa và làm bữa điểm tâm cho ông Kim Hưng.

Cô nhẹ nhàng dọn lên bàn. Cô muốn tạo sự ngạc nhiên cho cha mình. Cô hăm hở lên phòng của ông Kim Hưng xem tình hình sức khỏe của ông như thế nào. Cô nghĩ ông sẽ rất hài lòng.

Quí Anh thấy cửa khép hờ. Trong phòng ông và Mạnh Khang đang nói chuyện với nhau. Cô lắng nghe, giọng trầm ấm của Mạnh Khang vang lên:

- Cháu lo cho bác sức khỏe còn yếu mà phải cáng đáng nhiều việc.

Ông Kim Hưng cười:

- Thật ra bác chỉ bị đau dạ dày, cảm ơn cháu đã hiến máu cứu bác. Công lao cháu không nhỏ. Cháu hãy dành số tiền này đi du học theo mơ ước của mình đi.

Bác sẽ trả công thêm.

- Không ạ. Cháu đâu dám đòi hỏi nhiều ở bác. Cháu chỉ muốn ở lại công ty giúp bác.

- Nhưng bác rất muốn cháu có kiến thức để quản lý công việc của công ty.

- Cháu đủ sức làm việc đó mà bác!

- Cháu tìm bác vì việc này à?

- Dạ, Quí Anh bây giờ có thể giúp bác quản lý công ty, cháu sẽ ở cạnh cô ấy giúp bác.

Ông Kim Hưng còn khoan khoái:

- Cháu thật vất vả với Quí Anh!

- Cũng do cô ấy có đủ phẩm chất, nếu không cháu cũng đành bó tay!

- Lúc ở Canada nó chơi với bạn bè bác lại cưng chiều nó nên quen thói. Nếu không có cháu giả gái đóng vai Út Mén để chơi thân tìm hiểu tâm lý Quí Anh trước và sau này tình nguyện làm vệ sĩ Mạnh Khang thì khó mà cãi tạo được Quí Anh.

Quí Anh giật mình thảng thốt. Trời ơi! Út Mén là Mạnh Khang. Anh ta dám đóng con gái gạt mình ư? Cô tức giận run người, cố ghìm cơn cuồng nộ. Quí Anh lắng tai nghe tiếp:

- Dạ, cháu chỉ nghe theo bác!

- Cháu có tài đấy chứ. Bác trả công cháu rất xứng đáng. Bây giờ với chức vụ trợ lý giám đốc của cháu đi. Bác không muốn cháu bỏ lỡ cơ hội. Quí Anh lớn khôn hơn bác yên tâm về nó. Cháu hãy tự lo cho bản thân mình, sau này làm việc với Quí Anh.

Một thoáng lo lắng trôi qua. Mạnh Khang gượng cười:

- Cháu cứ lo cho bác hơn cả Quí Anh. Có lần bác đã ngất xỉu.

Ông Kim Hưng cười khanh khách:

- Bác là đạo diễn của cháu, chẳng lẽ bác không thể đóng kịch. Rất mừng Quí Anh tin cả hai bác cháu chúng ta.

Mạnh Khang tròn mắư – Bác nói liệt nửa người và á khẩu là giả à?

Ông Kim Hưng gật đầu. Mạnh Khang ngồi im lặng. Lát sau ông nói:

- Tất cả vì Quí Anh thôi cháu à! Bác nghĩ đến đây cháu đã chấm dứt nhiệm vụ làm bảo vệ của mình rồi đó.

Quí Anh ngồi xuống đất, ôm ngực đau đớn. Cô sẽ xa Mạnh Khang sao? Chỉ ba tháng ở cạnh nhau mà tâm hồn cô hình như vương vấn hình bóng Mạnh Khang đầy ắp trong tim.

Mấy ngày qua ở ngôi nhà cổ, cô và Mạnh Khang quấn quýt không rời. Hôm qua biết anh gạt cô nên cô giận dỗi. Cô chờ Mạnh Khang tìm cô để nói lời xin lỗi. Nào ngờ...

Quí Anh hoảng sợ một ngày nào đó anh sẽ bặt tăm như cô Út Mén rời xa cô ngày ấy. Ông Kim Hưng có thể làm tất cả vì cô. Quí Anh nản vô cùng.