← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1

Nate Tucker tìm được căn hộ này giống như cách ta vẫn thường biết về những điều thay đổi cuộc đời ta mãi mãi - hoàn toàn ăn may.

Đó là một bữa tiệc diễn ra vào tối ngày thứ năm. Anh ta không hề muốn có mặt. “Tiệc”, quả là một từ quá to tát dành cho những bữa tối như thế này, nhưng gọi đó là “một buổi tụ tập sau giờ làm” thì nghe có vẻ tầm thường quá. Tại đó có khoảng nửa tá người mà anh ta quen biết, và nửa tá còn lại anh ta... sẽ được biết. Thực sự lúc giới thiệu anh ta không để ý cho lắm, và chẳng ai trong số họ trông có vẻ thú vị để anh ta lại gần và làm quen. Họ ngồi quanh những bàn được xếp lại gần nhau, thưởng thức món khai vị lần đầu tiên được ăn trong đời, rồi nhấm nháp vài ngụm đồ uống đắt đỏ, như thể họ chưa từng đặt chân đến những nhà hàng sang trọng như thế này.

Nate bất chợt nhận ra rằng không ai nói chuyện với ai trong các buổi tụ họp như vậy. Mọi người chỉ lần lượt nói về nhau. Anh ta chưa bao giờ có cảm giác rằng bất cứ ai đang thực sự lắng nghe những câu chuyện ấy. Và Nate ước, đồng nghiệp đừng mời mình đến nữa.

Nate đã nói chuyện với một người đàn ông, anh ta nhớ rằng đó là một tay phóng viên đến cùng với cô bạn gái tóc đỏ nóng bỏng. Anh ta đã được giới thiệu với người đàn ông này vào một trong những bữa tiệc tương tự cách đây một vài tháng.

Cũng giống như bao người đang hiện diện quanh chiếc bàn kia, tay phóng viên coi mình như một phần của “ngành công nghiệp điện ảnh”, mặc dù Nate có thể khẳng định rằng, công việc của anh ta dù là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan tí nào đến việc làm phim. Lúc này, tay phóng viên đang than vãn về một cuộc phỏng vấn bị hủy bỏ. Đối tượng của anh ta là một nhà biên kịch, tới phút chót phải đổi chủ đề bởi yêu cầu của nhà sản xuất. Nate tự hỏi rằng liệu người đàn ông đó có đưa câu chuyện vừa rồi vào những bài báo của mình không - một sự thay đổi ngớ ngẩn đã được thực hiện để làm hài lòng những ông tướng tự coi mình là cái rốn của vũ trụ.

Có một sự ngắt quãng trong chuỗi độc thoại của tay phóng viên và Nate nhận ra rằng người đàn ông này đang mong đợi một lời đáp lại. Anh ta giả đò cho cái sự “mong đợi” của mình bằng một cái hắng giọng và một hớp bia. “Thật là tệ!” Nate lên tiếng. “Anh bị hủy luôn buổi phỏng vấn hay là ông ta sắp xếp lại cho anh một buổi khác?”

Anh ta nhún vai. “Có lẽ tuần làm việc của tôi đã kín lịch, và hẳn là ông ta cũng rất bận với những việc mà ông ta đang nóng lòng muốn làm.” Nhấp thêm một ngụm bia khác, anh ta lên tiếng. “Dù sao thì, nhiêu đó cũng đủ phần của tôi rồi. Còn anh thì sao? Lâu lắm rồi tôi không gặp anh trong những buổi tiệc tùng như thế này.”

Nate nhớ lại lúc mình vẫy tay chào tay phóng viên kia cũng vào một buổi “tiệc” cuối tuần như thế này và quay trở lại với câu chuyện, anh ta nhún vai. “Cũng không có gì,” Nate trả lời.

“Chẳng phải anh đang viết một kịch bản hay việc gì đó tương tự hay sao?”

Nate lắc đầu. “Không, không phải tôi. Đó không phải là công việc của tôi.”

“Vậy anh đang làm gì?”

Anh ta nhấp thêm một ngụm bia nữa rồi trả lời.

“Làm việc. Và cố tìm một nơi khác để sống.”

Tay phóng viên nhướn mày. “Sao thế?”

“Những người bạn mà tôi đang sống cùng, họ quyết định có cuộc sống riêng,” Nate trả lời. “Một người đang chuyển đến San Francisco, người còn lại thì sẽ kết hôn trong nay mai.” Anh ta nhún vai. “Tất cả chúng tôi đang sống chung trong một căn nhà, nhưng tôi không thể một mình chịu phí chi trả cho cả căn nhà đó được.”

“Anh đang ở đâu?” “Silverlake.”

“Anh đang muốn tìm một nơi nào đó tương tự ư?” Nate cân nhắc câu hỏi này trong giây lát. Đây là người duy nhất không sống cùng với anh ta hỏi về vấn đề này. “Tôi muốn sống gần Hollywood.” Nate nói tiếp, “Tôi không cần không gian quá rộng. Tôi đang hy vọng có thể tìm thấy một căn hộ studio 1* nào đó khoảng 800 đô một tháng.”

1* Căn hộ studio: Căn hộ studio là từ dùng cho các căn hộ loại nhỏ, không phân chia không gian, với diện tích tối đa chỉ khoảng 60 m2.

Tay phóng viên gật đầu, và nhấp thêm một ngụm bia nữa. “Tôi biết một chỗ.”

“Thật chứ?”

Một người đàn ông khác gật đầu. “Một người bạn của tôi đã giới thiệu tôi tới chỗ đó khi lần đầu tiên tôi rời San Diego tới đây. Một nơi cũ kĩ trong khu vực Koreatown - Los Feliz, một khu vực hơi khó phân định xung quanh vùng 101.”

Nate gật gù. “Ồ vâng, tôi biết chính xác nó nằm ở đâu. Nó gần văn phòng của tôi hơn chỗ tôi đang ở.”

Một cái gật đầu nữa từ tay phóng viên. “Tôi chỉ ở đó có vài tháng, nhưng giá tiền thuê nhà rất rẻ và nơi đó có mặt tiền rất đẹp.”

“Rẻ tới mức nào cơ?”

Tay phóng viên nhìn quanh dò xét, “Tôi và anh biết với nhau thôi nhé,” anh ta tiếp tục,” Tôi chỉ phải trả có 550 đô.”

Nate rót thêm một chút bia nữa. “550 đô một tháng? Thật chứ?”

Tay phóng viên gật đầu.

“Năm trăm năm mươi?”

“Vâng. Và khoản đó đã bao gồm tất cả các dịch vụ tiện ích khác.”

“Anh đang giỡn tôi phải không?” “Không.”

“Thế vì sao anh lại dời đi?”

Tay phóng viên mỉm cười và ra hiệu bằng chiếc cốc trên tay về phía cô bạn gái tóc đỏ nóng bỏng của anh ta. Cô ả đang ngồi phía bên kia chiếc bàn, cách anh ta vài chỗ, và đang nói chuyện với một người phụ nữ có mái tóc đen nhánh cùng tông với bộ quần áo đi cùng. “Chúng tôi quyết định chuyển về sống cùng nhau và đến một nơi rộng rãi hơn. Và...”

Nate nhíu mày. “Và sao nữa?”

“Chà, tôi cảm giác có đôi chút kì lạ khi ở đó.” “Khu vực đó hay tòa nhà đó?”

“Tòa nhà đó. Chà, đừng hiểu nhầm ý tôi, đó là một nơi tuyệt vời. Chỉ đơn giản, nó không dành cho tôi mà thôi.” Anh ta lấy chiếc điện thoại ra rồi trượt ngón tay trên màn hình đầy. “Nếu anh muốn, tôi nhớ là tôi vẫn giữ số điện thoại của công ty quản lý.”