← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Tòa nhà được xây nên bởi những khối gạch đỏ trát vữa xám, một kiểu xây dựng nhà hình khối phỏng theo kiến trúc các tòa nhà ở New York hay San Francisco. Hai khối bê tông hình chữ nhật nằm trên mảng tường ở tầng ba, trên mỗi phiến bê tông đó là hình một huy hiệu cũ kĩ đã bị bào mòn bởi thời gian. Ngay trên cánh cửa rộng phía trước là một lối thoát hiểm hình zích zắc nằm chính giữa khối nhà, chạy dài lên tới nóc. Nate biết rằng ở thành phố này không thiếu những tòa nhà cổ tương tự. Và trên thực tế, anh ta cũng đang làm việc tại một trong những tòa nhà đó.

Tòa nhà được xây dựng trên một nền móng cao, gần như được nằm trọn vẹn trên một đỉnh dốc có sẵn. Có hai đường bậc thang dẫn lên lối cửa trước. Nate ngay lập tức hình dung ra một mớ đồ đạc hỗn độn đang vật lộn trên kia. Hai cái cây nằm ngay phía lối đi, đổ bóng lên những căn hộ tầng một. Chúng như một sự thêm thắt cho lối kiến trúc nơi đây, nhưng không đồ sộ và cứng nhắc như chiếc cổng sắt được chạm trổ kĩ lưỡng ngoài kia.

Một người phụ nữ châu Á nhỏ nhắn đứng ngay sau cánh cổng, kẹp dưới cánh tay cô ta là một chiếc iPad. Cô ta vẫy tay với Nate.

“Nate?”

Anh ta gật đầu đáp lại. “Toni?”

“Là tôi đây. Rất vui được gặp anh.” Cô ta mở cánh cổng và bắt tay Nate.

Toni là một trong những người thuộc kiểu phụ nữ khó mà có thể đoán được tuổi chính xác. Cô ta có thể ở bất cứ độ tuổi nào từ 18 - 35.

Chiếc chân váy duyên dáng để lộ ra phần chân thon nhỏ đủ để Nate đoán rằng cô ta chắc hẳn còn trẻ. Nhưng giọng điệu và kiểu nói chuyện của cô ta lại khiến Nate nghĩ có lẽ tuổi của Toni có vẻ già dặn hơn.

Cô ta mỉm cười trong khi dẫn Nate đi lên phía cầu thang. Thật là một nụ cười mê hoặc. Nếu nó là một nụ cười giả tạo, thì chắc hẳn cô ta đã luyện tập nó mỗi ngày. “Đây là một tòa nhà rất tuyệt,” cô ta mở lời. Toni đưa tay vỗ vỗ vào một trong những chiếc cột nhà một cách trìu mến. “Hơn một trăm năm tuổi. Đây là một trong những tòa nhà cổ nhất trong khu vực này của thành phố.”

Phía trên chiếc cửa lớn, dòng chữ KAVACH được khắc trên mặt bê tông bằng chữ hoa, in đậm. Nate không chắc rằng đó là một từ vựng hay một cái tên. “Trông nó thật tuyệt.”

“Trước đây, các tòa nhà được xây kiên cố hơn. Đó chẳng phải là những gì người ta vẫn nói sao?” Cô ta kéo mở cánh cửa sắt bảo vệ. Cánh cửa chính phía sau nó đã được mở rộng. “Vào đi, và tôi sẽ đưa anh khám phá nơi này.”

Một lối hành lang nhỏ hẹp chạy hun hút như cảnh trong những bộ phim Noir 2* .

2* Phim Noir: Thuật ngữ điện ảnh có nguồn gốc từ một thuật ngữ tiếng Pháp, dịch theo nghĩa đen là “phim đen.” Đây là một phong cách làm phim đen trắng nở rộ từ thập niên 40 trải dài tới tận đầu thập kỷ 60 ở Hollywood. Phim Noir là những bộ phim đen trắng lấy ánh sáng có độ tương phản cao làm chủ đạo. Phim Noir thường tập trung kể những câu chuyện li kì, hấp dẫn. Các bộ phim này không có những cảnh kỹ xảo hay dựng cảnh cầu kỳ mà thường tập trung vào việc khai thác cốt truyện, đối thoại thông minh, hài hước để nhằm tạo nên sức hấp dẫn của bộ phim.

Những căn hộ tầng một và hai nằm dọc hai bên lối cửa trước. Một lối cầu thang hình vòm với hàng tay vịn cũ rích cuộn tròn dẫn lên tầng. Ngay dưới những bậc cầu thang kia là hai dãy hòm thư, và ngay dưới chúng là những cuốn danh bạ chất thành đống cao ngồn ngộn. Trông có vẻ như chúng đã có mặt ở vị trí này trong một thời gian khá dài.

“Đừng để ý đến chúng,” cô ta lên tiếng. “Thường thì Oskar, người quản lý của chúng tôi, sắp đặt mọi thứ một cách khá gọn gàng.”

“Có lẽ ông ta không phải là kiểu người bội ước,” anh ta đáp lại.

Toni trao cho anh ta một nụ cười khác, và một cảm giác bồn chồn dấy lên trong lòng Nate. Điệu cười này chắc hẳn đã phải được luyện tập. Không ai có thể “gói ghém” quá nhiều thứ chỉ qua một cái nhếch môi và những ánh sáng lấp lánh của hàm răng phía sau bờ môi kia.

“Để ý một chút nhé,” cô ta nói rồi liếc nhìn vào iPad. “Chúng ta sẽ đi ngoằn ngoèo một chút.”

Cô ta dẫn Nate đi theo lối cầu thang hình xoắn lên tầng hai và đi vào lối hành lang. Những hành lang ở đây đều khoác lên mình một màu nâu tối và ngà đen của sơn. Họ đi qua một chiếc cửa kính nhỏ hẹp đến nỗi khiến Nate nghĩ rằng đó chắc hẳn phải được tận dụng từ một bốt điện thoại cũ. Toni liếc qua vai và nhìn theo ánh mắt anh ta. “Thang máy,” cô ta giải thích. “Nó không hoạt động vào thời điểm này, nhưng họ rất có thể sửa nó hoạt động trở lại ngay khi anh chuyển tới đây. Mặc dù nó có hơi nhỏ, nhưng tôi nghĩ anh phải có thể sử dụng để chuyển đồ đạc của mình lên tầng.”

“Thật may là tôi không có quá nhiều đồ,” anh ta đáp lại. Nate liếc nhìn phía bên kia của hành lang và thoáng thấy một loạt các ổ khóa móc chằng chịt trên cánh cửa được đánh số 14, nhưng Toni đã dẫn anh ta đi qua nó. Anh ta nhìn lại qua vai mình, nhưng một chiếc khung dày đã che kín chiếc cửa.

“22 phòng,” cô ta nói trong khi họ đang đi tới phía cuối dãy hành lang. “8, 6 và 8”. Họ đi qua một cánh cửa chống cháy, và bước vào một không gian rộng lớn, trải dài từ một bên tới hết phía còn lại của tòa nhà. Ba chiếc ghế dài và hai chiếc ghế bành nằm ngay giữa phòng. Một TV màn hình phẳng cỡ lớn được trưng diện trên bức tường phía nam, ít nhất cũng rộng khoảng 40 inch 3* . “Khu vực phòng sinh hoạt chung này dành cho tất cả mọi người,” cô ta lên tiếng. “Có một sự kết nối trong hệ thống game hay Blu-ray 4* hoặc cái gì đó. Anh có thể sẽ muốn để lại một tờ giấy ghi nhớ nếu anh muốn dành một khoảng thời gian nhất định cho một chương trình nào đó.”

3* 1 inch ≈ 2,54 cm.

4* Blu-ray: Một hệ đĩa quang học được định dạng theo kiểu mới.

Khu vực phía sau phòng sinh hoạt chung cũng chính là nơi bố trí của cầu thang phụ. Trông nó có kiểu dáng “công nghiệp” hơn so với lối cầu thang phía trước, khoảng cách và bề rộng giữa các bậc lên xuống cũng ngắn hơn. Toni tiếp tục tiến lên phía lầu trên. Dãy hành lang ở tầng thứ ba trông có vẻ giống hệt hai dãy hành lang phía dưới. Ngay hai bên khu vực đầu cầu thang là hai căn hộ được đánh số 27 và 28. Cô ta đưa ra một chiếc chìa khóa và mở cửa phòng số 28.

Căn hộ studio này không đồ sộ lắm, nhưng cũng khá rộng. Nate tự ước lượng dựa trên số lượng ván sàn gỗ trong căn hộ và đoán căn phòng có kích thước khoảng 20x20. Trông có vẻ chiều sâu của nó rộng hơn bề ngang. Hai chuỗi dây dài nằm lủng lẳng, nhô ra từ chiếc quạt trần nằm ngay chính giữa trần nhà. Bức tường gạch kéo dài từ phía cửa chính được trổ thêm hai cửa sổ to, đủ để Nate có thể đứng gọn trong đó. Chúng được thiết kế theo phong cách cũ, loại có song cửa bằng những chuỗi dây thừng cũ và nằm ẩn trong lớp khung.

Nate có thể nhìn thấy Los Angeles phía bên ngoài cửa sổ, với con đồi nhỏ và tầng dưới của một khu nhà năm tầng gần đó. Cửa sổ căn phòng này nhìn thẳng ra nóc của một tòa nhà ngay cạnh.

Nate trông thấy đường cao tốc 101 và một vài tòa nhà nằm ở khu phía bắc. Từ nơi sườn đồi phía xa kia, anh ta có thể trông thấy Đài quan sát Griffith.

Tiếng gót giày của Toni gõ trên sàn. “Một vài khung cảnh đẹp phải không?”

“Thật là tuyệt.” Anh ta dựa đầu sát vào khung cửa kính. Nằm phía bên trái kia là dòng chữ Hollywood màu trắng cao sừng sững.

Toni bước từng bước qua cánh cửa đang mở phía bên trái và đi vào căn bếp. Khu bếp được trang trí bằng những viên gạch màu trắng và xanh, được sắp đặt theo một trật tự giống như bàn cờ. Tấm vải sơn lót trên sàn nhà cũng tương tự với khu quầy. “Căn hộ đã có sẵn tủ lạnh và bồn tắm,” Toni lên tiếng. “Phòng giặt là ở dưới tầng hầm. Có một sân phơi trên sân thượng. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng một hợp đồng cho thuê trong sáu tháng, và sau đó sẽ tính theo từng tháng. Khi anh đã chứng minh được tài chính của mình, chúng tôi sẽ cần tiền thuê nhà của tháng đầu và tháng cuối. “

Nate bước qua khu bếp và cố giả vờ như không mấy quan tâm. Anh ta mở một vài hộc tủ và tập trung vào quầy bếp, như vậy, anh ta sẽ có thể che giấu được bộ mặt “thộn” ra của mình dưới ánh sáng của nụ cười kia. “Thế giá cả thì thế nào?” Nate lên tiếng. “Một anh bạn của tôi nói rằng căn hộ này nằm trong khu vực có giá rẻ hơn.”

“Chà, tôi e rằng chúng tôi vừa mới tăng giá,” cô ta trả lời, “vì vậy mà tiền thuê căn hộ này không còn rẻ như trước nữa.”

Nate quay ra nhìn lại căn hộ và tưởng tượng ra toàn bộ đồ đạc của mình xếp thành dãy quanh tường. “Việc này cũng dễ hiểu mà,” anh ta đáp lại. “Vậy thì giá bây giờ là bao nhiêu?”

“Năm trăm - Sáu mươi - Lăm,” cô ta nói. “Đã bao gồm đầy đủ các dịch vụ khác.”

“Những tiện ích nào?”

“Toàn bộ.” Anh ta lại một lần nữa có nguy cơ bắt gặp nụ cười kia.

“Năm trăm - Sáu mươi - Lăm cho tất cả ư?” “Vâng,” cô ta nói, “Anh có chút hứng thú nào không?” “F*ck, tất nhiên rồi,” anh ta đáp. “Ồ, xin lỗi, tôi lỡ miệng.”

Nụ cười của Toni dao động trong một khoảnh khắc, và Nate nhận ra đó chính là một nụ cười thực sự đã bị đẩy ra khỏi tập hợp những nụ cười đã được “luyện tập” kia.

“Không sao,” cô ta lên tiếng. “Mọi người đã từng thấy tôi chửi thề như dân chợ búa khi mọi thứ không đi theo ý tôi.”

Một tấm danh thiếp và một chiếc bút xuất hiện từ trong túi cô ta. Toni dùng iPad làm bàn và viết vội cái gì đó lên tấm thiệp. “Hãy vào trang web Locke Management và đăng nhập vào hệ thống với mã này,” cô ta nói. “Có tất cả các ứng dụng trực tuyến. Hãy làm việc này vào tối nay và chúng tôi sẽ có thể tiến hành quá trình kiểm tra thẻ vào thứ hai. Vào giờ này tuần tới, nơi này sẽ có thể đã là căn hộ của anh.”

“Tuyệt quá,” Nate đáp. “Việc kiểm tra thẻ có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Tuyệt”, Toni nói. “Tôi sẽ gọi cho anh vào tuần tới và...” Nụ cười của cô ta dường như đã lọt ra khỏi miệng và bắt đầu tan chảy. Cô ta đột nhiên bước lùi lại và vừa kịp chộp lại nụ cười ấy. Một con gián đã xuất hiện trên quầy bếp. Nó không to như những con gián mà Nate thi thoảng nhìn thấy vào ban đêm khi lang thang trên những vỉa hè, nhưng nó cũng khá to - cỡ nửa ngón cái. Râu nó ngọ nguậy trong khi đang đi theo một đường ngoằn ngoèo qua bàn bếp.

“Tôi xin lỗi,” Toni nói. Cô ta liếc nhìn chiếc iPad của mình một lần nữa. “Chúng tôi sẽ cho người đến diệt côn trùng vào mỗi tháng, nhưng thật khó có thể xóa sổ chúng ra khỏi căn nhà này, anh biết đấy”.

Con côn trùng dừng lại trên một vệt nắng và ném cho Nate một cái nhìn, trong khi anh ta cũng không kém cạnh nhìn lại. Rồi con gián nép mình phía sau một ổ điện và biến mất.

“Cô có trông thấy con gián đó màu xanh lá không?” Toni nhún vai trong khi nụ cười của cô ta khẳng định lại lời nói của mình. “Có lẽ vậy! Đây là một tòa nhà cổ, và anh biết đấy, có lẽ anh cũng nên để ý tới một vài sự kì quái.”