← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Phải mất đến nửa giờ sau, Nate mới để cho cái đầu của mình trở lại trật tự. Anh ta ngồi phía cuối giường của Veek và nhìn đăm chiêu lên chiếc quạt trần và ba chiếc bóng đèn gắn với nó bên dưới. Veek giật nắp một lon Diet Pepsi 15* được lấy ra từ trong tủ lạnh, tu ừng ực vài ngụm to rồi sau đó điều tuyệt vời nhất là, cô ta trộn nó với một loại rượu rum. Cô ta đưa cho Nate chiếc lon, anh ta đón lấy và cũng nốc một hơi dài.

15* Diet Pepsi: Loại đồ uống Pepsi dành cho người ăn kiêng.

“Tôi hiểu cảm giác của anh như thế nào,” cô ta nói.

“Khi lần đầu tiên tôi phát hiện ra điều này vào năm ngoái, tôi đã không tin nổi cả một tuần trời.”

“Cô đã nói chuyện này với bất cứ ai chưa?” “Nói với ai được cơ chứ?”

Anh ta nhấp thêm một ngụm soda kết hợp với rượu mạnh khác rồi nhún vai. “Các nhà khoa học. Báo chí. Tôi không biết nữa, có thể là một người nào đó.”

“Tôi sẽ bị tổng cổ ra khỏi đây.” “Sao cô biết được?”

Veek bật một lon Diet Pepsi khác và nhấp một ngụm. “Tôi đã cố hỏi Oskar về việc này khi lần đầu tiên nhận ra nó, trong suốt cái tuần mà tôi tự phủ nhận với bản thân mình. Ông ta trở nên giận dữ và nói với tôi rằng tôi là một kẻ ngu ngốc. Vì vậy tôi đã cố gắng đưa ra một lời giải thích hợp lý và cuối cùng là không thể. Khi tôi quay trở lại để hỏi ông ấy, ông ta đã xạc cho tôi một bài diễn văn về những căn hộ ở đây là một món hời như thế nào, và có bao nhiêu người muốn nó là một nơi yên ổn để sống, và vì sao tôi không thể vui vẻ với thực tế này, đó chỉ là một điều vớ vẩn. Rồi ông ta nói với tôi rằng nếu tôi cố gắng làm ầm ĩ chuyện này lên và trở thành một kẻ gây rắc rối, ông ta sẽ yêu cầu tôi ra khỏi đây. Với túi tiền của tôi thì... tất nhiên rồi...”

“Vậy là cô không làm gì sao?”

“Này,” Veek lên tiếng, “có lẽ anh hẳn phải kiếm được một triệu đô mỗi năm với công việc nhập dữ liệu, nhưng dù có tin hay không, tôi chỉ kiếm được một mức thu nhập tối thiểu thôi. Và mặc dù với những gì mà một số người vẫn nghĩ, một mức lương tối thiểu có nghĩa là một mức lương nghèo nàn. Nơi này chẳng phải là một nơi trời cho hay sao. Tôi sẽ không mạo hiểm vì bất cứ thứ gì đâu.”

“Xin lỗi.” “Thôi đi.”

“Thực ra tôi cũng không thể kiếm được một triệu đô trong một năm nhập dữ liệu đâu.”

“Tôi chỉ hình tượng vậy thôi.”

“Nó chỉ còn lại khoảng 700 đô sau thuế thôi.”

“F*ck,” cô ta buột miệng, đôi môi hơi cong lên khi thốt ra. Thả mình vào chiếc ghế văn phòng ngay cạnh bàn, Veek nói tiếp. “Tôi cũng đã cố gắng tìm hiểu thêm về những người đã xây dựng nên tòa nhà này. Anh hẳn đã trông thấy phiến đá nằm ở góc tòa nhà phải chứ?”

Anh ta gật đầu.

Những ngón tay cô ta sau vài đường rê và nhấp chuột. Hình ảnh về một phiến đá cẩm thạch xuất hiện trên màn hình. “WNA và PTK,” cô ta nói. “Tôi đã đi theo giả định rằng PTK chính là P. T. Kavach.”

“Đó là ai?”

“Không biết. Cái tên này không được hiển thị ở bất cứ đâu cả. Kavach là một cái tên theo hệ ngôn ngữ Marathi 16* , và anh có lẽ cho rằng một người Hindu vào những năm 1890 ở Los Angeles sẽ phải rất nổi bật, nhưng trái lại tôi lại không tìm được một chút thông tin nào cả. Tôi đã tìm thấy người tên là Prateek Kamerkar, người đã chuyển về đây sống với gia đình vào năm 1898, nhưng chỉ có vậy thôi. Tôi đã thử tìm kiếm với hàng tá công cụ tìm kiếm khác nhau bằng việc sử dụng một loạt các giả định, từ kiến trúc sư, các tòa nhà, việc xây dựng, Kenmore, Los Angeles.” Cô ta nhún vai.

16* Ngôn ngữ Marathi: Ngôn ngữ của người Marathi của miền Tây và Trung Ấn Độ. Tiếng Marathi thuộc nhóm ngữ hệ Ấn - Âu.

“Thế còn WNA?”

“Cũng chẳng có manh mối nào hết. Có hàng triệu các kết quả. Và đó có thể là bất cứ ai.” Veek lại nhún vai. “Thật là quái quỷ, tôi thậm chí còn cho đó là cái tên của nam giới vì nó chỉ nằm trong một thế kỷ. Không có nhiều phụ nữ làm về xây dựng từ hồi đó, nhưng tôi đoán điều này cũng có thể là tên nữ giới.”

Nate nhìn vào bức ảnh về phiến đá cẩm thạch với những viên gạch phủ phía trên. Anh ta nhấp một ngụm Diet Pepsi và cảm nhận vị rượu rum làm mình bớt căng thẳng hơn một chút. “Cô có biết về căn phòng máy phía trên tầng mái không?”

“Nó thì sao?”

“Lần đầu trông thấy nó, tôi nghĩ nó quá to. Người hàng xóm của tôi, ông Tim, cũng nghĩ như vậy.” “Sao nữa?”

Nate nhún vai. “Tôi cũng không biết nữa.” Anh ta nhìn Veek. “Trong hai năm sống ở đây, cô chưa bao giờ để ý tới căn nhà gạch quái đản trên sân thượng kia sao?”

“Tôi không lên đó nhiều,” Veek nói. “Mặc dù vậy, tôi sẽ liệt kê nó vào danh sách.”

“Cô có một danh sách sao?”

“Tất nhiên, tôi có một danh sách.” Cô ta nhấp một ngụm. Khuôn mặt Veek có vẻ dãn ra một chút. “Tôi có thể xem chiếc đèn bếp của anh một chút không?”

Một vài phút sau, họ đã có mặt trong phòng bếp của Nate. Veek đóng tấm rèm cửa, túm lấy một hóa đơn điện thoại của anh ta, và đưa qua đưa lại dưới chiếc bóng đèn. Tờ giấy phát ra một ánh sáng kì lạ trong căn bếp mờ ảo.

Cô ta với tay để tắt công tắc đèn. “Khá hay đấy.” “Hay ư?”

“Và anh chắc rằng nó chỉ là một chiếc bóng đèn cực tímthông thường chứ?”

“Chắc.”

Veek nhìn anh ta lại một lần nữa. “Anh biết không,” cô ta lên tiếng. “Với hai người, chúng ta có thể tìm ra được nhiều thứ hơn. Việc này sẽ ít rủi ro hơn.” “Ý cô là gì?”

“Anh nghĩ sao? Tôi muốn thi thoảng ‘rình mò’ xung quanh tòa nhà này một chút.”

Nate chớp mắt. “Rình mò ư?”

“Thì ‘điều tra’ ý mà,” Veek nói. “Nhưng tất nhiên là không được công khai thôi.”

“Không, tôi biết ý ‘rình mò’ là gì. Nhưng tôi chỉ không nghĩ rằng lại có người nào đó sử dụng từ này một cách trắng trợn đến vậy.” Anh ta mỉm cười. “Liệu chuyện này có giống với nhân vật Scooby Doo 17* không nhỉ? Chúng ta có cần phải chờ Fred và Daphne hoặc chúng ta có nên thăm dò xung quanh không?”

17* Scooby-Doo: chú chó Scooby-Doo, nhân vật chính trong phim hoạt hình truyền hình Mỹ - chú chó Scooby Doo.

Phim chú chó Scooby Doo: Bộ phim hoạt hình kể về chuyến phiêu lưu của chú chó Scooby-Doo và nhóm bạn Shaggy, Fred, Daphne và Velma.

Daphne: cô gái mặc váy tím. Daphne là con nhà giàu. Cô hay bị ma bắt cóc nhất.

Velma: cô gái đeo kính, mặc áo màu cam. Với trí tuệ siêu phàm của mình, Velma đã nhiều lần giúp cả nhóm đi tìm manh mối (để biết ai là ma).

Fred: thủ lĩnh nhóm. Cậu có mái tóc màu vàng, mặc áo trắng, quần xanh dương. Cậu chỉ huy việc bắt ma và hay phải giải cứu Daphne khi cô bị mấy con ma bắt cóc.

Shaggy: cậu có mái tóc vàng hoe, mặc áo phông xanh lá. Shaggy ham ăn, nhút nhát, sợ ma, luôn đi cùng Scooby-Doo trong mọi chuyến phiêu lưu.

“Xem này, tôi chỉ nghĩ là...”

“Tôi cũng có một chiếc áo màu cam, nó đang nằm đâu đó quanh đây. Cô sẽ hóa thân làm một Velma.” “Im đi.”

“Ấy, đừng cáu. Mọi người đều nghĩ Velma thuộc mẫu người rất nóng bỏng khi càng lớn tuổi.”

“Nếu anh không thích, thì không cần phải tỏ ra mình là một thằng đần độn về...”

“Tôi tham gia,” anh ta nói. “Xin lỗi. Nhưng dù cô có muốn hay không, thì tôi cũng vừa trả đũa cô rồi.”

“Thật sao?” “Tất nhiên.”

“Oskar sẽ nổi khùng lên nếu phát hiện ra chúng ta,” cô ta nói. “Chúng ta có thể bị tống cổ ra khỏi đây.”

“Nếu ông ta phát hiện ra chúng ta... Trong hai chúng ta phải có một người sẽ canh chừng.”

“Anh nghĩ nó đáng không?”

Nhìn lên chiếc bóng đèn, Nate nghĩ về những đường dây điện lạ lùng kia và những ổ khóa trên cửa căn hộ số 14, cánh cửa đôi trang trí công phu dưới tầng trệt, và về việc chẳng có ý tưởng gì với những việc mình sẽ làm với cuộc đời.

“Có chứ,” Nate đáp. “Hoàn toàn xứng đáng.”