CHƯƠNG 12
Veek dẫn anh ta tới lối cầu thang phụ phía sau.
Họ bước xuống những bậc thang bằng bê tông và đi ra ngoài cánh cửa chống cháy dẫn tới một khoảng trống nhỏ phía sau tòa nhà. Cô ta vẫy vẫy tay rồi lên tiếng.
“Anh nhìn thấy gì không?”
Anh ta liếc nhìn xung quanh. “Thấy những gì tôi đang thấy.”
“Sẽ tốt hơn nếu anh tự tìm thấy được.”
Nate nghiên cứu khoảng sân phía sau. Có một hàng rào mắt cáo ngăn cách giữa họ và tòa nhà nằm ở phố bên cạnh. Hai cái cây nhỏ mọc ở mỗi bên của khoảng sân, thân của chúng vươn lên từ những vết nứt của mảng sân bê tông. Một vài đường nét mờ nhạt của phác thảo gì đó hiện lên khỏi mặt đất, những hình thù đó đã bị phun phủ lên một lớp sơn đỏ, đen hoặc xanh.
Anh ta nhìn vào lưng của tòa nhà. Không có bất kì một hình thù hay một cột trang trí bằng bê tông nào ở phía bên này. Một khối gạch gốm được dựng lên giữ cho chiếc cửa ở trạng thái mở. Một lối thoát hiểm khác nằm ôm lấy bức tường gạch, và chiếc cầu thang nằm treo lơ lửng chỉ cách vài phân so với khoang cửa. Anh ta đưa mắt theo lối cầu thang dẫn lên cửa sổ phòng bếp của anh ta và căn hộ của Mandy.
“Tôi vẫn không chắc chắn lắm về những gì mà tôi phải nhìn thấy.”
Veek nhún vai cởi chiếc áo Oxford ngoài của mình, rồi buộc hai vạt tay áo quanh hông, đổ lộ ra chiếc áo phông màu đen bên trong. “Được rồi, thế thì,” cô ta nói. “Hãy đi ra phía trước.”
Họ quay trở lại, xuyên qua tòa nhà, đi qua căn phòng số 5 luôn để trống và chiếc thang máy không bao giờ hoạt động. Veek dẫn anh ta ra lối cầu thang hướng vào cửa trước và đi tới khoảng sân phía trước tòa nhà.
“Giờ thì anh thấy gì?”
“Tôi vẫn thật sự không chắc lắm về điều này.”
“Chỉ cần quan sát thôi,” cô ta lên tiếng. “Một khi anh đã nhìn thấy nó thì anh sẽ phải tự thấy hối hận khi trước đây mình không hề nhận ra nó.”
Anh ta nhún vai và nhìn lại tòa nhà một lần nữa. Nó vẫn là những bức tường được xây bằng gạch so le như phía sau. Phía mặt tiền này còn có thêm hai mảng bê tông và những chiếc cột nằm ở cửa trước. “Lối cầu thang thoát hiểm nằm theo đường zích zắc ngược lại, phải không?”
“Không, cứ nhìn kĩ đi.”
Phiến đá bị cây che khuất có dòng chữ KAVACH khắc đậm trên đó, nhưng anh ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác nữa. Nate nheo mắt nhìn lên những khối bê tông trên cửa sổ căn hộ của Oskar và Xela ngay phía dưới. Trông không có gì giống với một dòng chữ hay con số nào trên đó, chỉ đơn giản là hình ảnh của một bức tường chắn kiên cố. Anh ta bước xuống hẳn những bậc thang và nhìn kĩ hơn vào vỉa đá nằm trong góc sân với cặp chữ cái được lồng vào nhau. Nó vẫn không hề gợi cho anh ta một chút gì cả.
Anh ta đếm những ô cửa sổ, rồi dùng hai bàn tay ước lượng để chắc chắn rằng chúng không bị bỏ sót. Nate nhìn lên góc mái nhà để tìm bất kì một tượng đầu thú hay thiên thần, hoặc bất cứ thứ gì mà anh ta đã không để ý tới trước đây. Sau một vài phút, anh ta nhún vai. “Tôi vẫn không hiểu.”
“Đi nào.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Sang bên kia đường,” cô ta nói trong khi mở chiếc cổng.
“Để làm gì?”
“Tôi đã nói với anh, rằng sẽ tốt hơn nếu anh tự nhận ra nó.”
“À phải,” anh ta lẩm bẩm. “Không ai có thể nói ma trận là gì.”
Veek mỉm cười. “Cũng giống vậy đấy.”
Họ đi ngang qua đường Kenmore và Veek dẫn anh ta lên lối cầu thang dẫn vào một tòa nhà khác. Tòa nhà này có lẽ là một trong những tòa nhà sáng sủa nhất trên dãy phố này, với lối kiến trúc có phần bị ảnh hưởng bởi phong cách Tây Ban Nha. Nó có thể đã từng là một ngôi biệt thự nhỏ trước khi được chia thành những căn hộ. Anh ta liếc nhìn lên tòa nhà. “Chúng ta sẽ gặp rắc rối khi đứng ở đây đấy.”
“Vì sao? Vì đứng trên những bậc cầu thang của nó ư? Nếu có bất cứ ai hỏi, chúng ta sẽ nói rằng chúng ta đang ngắm nhìn nơi chúng ta ở.” Veek ra hiệu về phía tòa nhà họ sinh sống. “Giờ thì sao?”
Anh ta nhìn vào tòa nhà chung cư của mình, rồi lại đến hai tòa nhà nằm hai bên. Tòa nhà nằm ở phía bắc, mà từ cửa sổ phòng anh ta có thể nhìn thẳng ra, có lối kiến trúc theo phong cách Victoria, được sơn màu trắng và xanh dương sáng. Tòa nhà nằm phía nam, ở vị trí cao hơn trên sườn đồi, là một căn nhà theo kiến trúc Tây Ban Nha khác. Quá lên phía trước một chút vẫn về phía đó, là một tòa nhà bằng gạch to và rộng hơn, trông có vẻ cũng liên quan đến những tòa còn lại.
“Tôi vẫn chẳng trông thấy gì hết,” anh ta nói. “Trên mái tòa nhà này có gì?”
“Tòa này ư?” Nate quay người lại và nghển cổ lên nhìn. Có một ban công nhỏ với các chậu hoa chặn mất tầm nhìn. Anh ta bước lùi một bước ra sau, nhưng các góc của ngôi nhà vẫn bị khuất sau những cụng dây dẫn vào tòa nhà. Anh ta có thể nhìn thấy những viên gạch mái ngói màu đỏ cam, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt. “Tôi chẳng thấy bất cứ thứ gì hết,” anh ta quay lại nói với Veek. “Cô có thể cho tôi gợi ý xem...”
Nate đột ngột dừng lại và nhìn qua vai mình về phía tòa nhà chung cư của họ. Anh ta nhìn qua tòa nhà có kiến trúc Victoria và những loại cáp điện và đường dây điện thoại chạy vào tòa nhà. Nate ngước lên nhìn đường phố, nhìn vào những tòa nhà xây bằng gạch to lớn hơn, một mạng lưới những dây điện thoại từ tòa nhà được nối với các cột thông tin bên ngoài.
Nate đi sang đường. Veek đi ngay sau anh ta chỉ vài bước chân. Nate tiến đến cánh cổng và nhìn lên tòa nhà Kavach. Những viên gạch và những khối bê tông dường như đang nhìn lại anh ta.
“Tòa nhà chúng ta không hề có dây điện,” anh ta nói. “Chẳng có gì hết.”
Veek chỉ vào một đường dây duy nhất chạy từ cột thông tin đến góc mái của tòa nhà. “Pac Bell và Comcast 14* ,” cô ta nói. “Đường dây ở giữa là đường dây điện thoại, còn đường xoắn ốc xung quanh nó là dây cáp.”
14* Pac Bell và Comcast: hai công ty cung cấp dịch vụ viễn thông tại Mỹ.
Nate vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào không trung. “Nhưng những đường dây khác đâu?”
“Chẳng còn gì khác,” Veek đáp. “Tòa nhà chúng ta cũng không hề có đường dây điện chạy vào. Không hề có một công tơ điện nào nằm trong tòa nhà hay phía sau tòa nhà cả. Chẳng ai ở đây để ý đến điều này, vì chúng ta đơn giản không phải trả tiền điện. Chẳng ai để ý bởi vì đó không phải là việc của họ.” Cô ta gật đầu ra hiệu về phía tòa nhà của mình. “Chúng ta không được kết nối trong mạng lưới điện của thành phố L.A.”
“Vậy thì điện từ đâu ra?”
Veek nhún vai và lắc đầu. “Tôi cũng không biết.”