CHƯƠNG 14
Ngày thứ hai, cũng có nghĩa là phải quay lại với công việc, và Nate đã có một khoảng thời gian khó khăn để tập trung. Tối ngày chủ nhật, anh ta đã sẵn sàng để bắt đầu cuộc khám phá tòa nhà, nhưng Veek phải tới tận Santa Monica để làm việc, vì vậy, cô ta phải dậy thật sớm. Cuộc “thám hiểm” đành phải chờ.
Anh ta về tới nhà trước Veek và mất đến hai giờ đồng hồ để đợi. Nate đi xuống căn hộ của cô ta đến bốn lần để xem liệu Veek đã có mặt ở nhà chưa. Vào lần thứ tư, anh ta nhận ra rằng mình hành động như một kẻ quấy nhiễu. Nate bật chiếc TV trong phòng sinh hoạt chung.
Chương trình đáng xem duy nhất chính là Jeopardy 18* , chương trình truyền hình mà anh ta chưa bao giờ đoán giỏi cả, nhưng việc phải suy nghĩ đến các câu hỏi và các câu trả lời khiến anh ta có phần đỡ thấy mình là một kẻ rình rập hơn.
18* Jeopardy: Một chương trình đố vui kiến thức truyền hình tại Mỹ. Các câu đố có tính chất lịch sử, văn học, nghệ thuật, văn hóa đại chúng, khoa học, thể thao,...
Veek ló mặt lên khỏi cầu thang trong khi Alex Tebek vừa đưa ra câu trả lời cuối cùng của chương trình. Cô ta đang mang trên vai một chiếc túi vải. Veek rướn lông mày khi thấy Nate đang trong phòng chờ. “Này,” cô ta lên tiếng. “Anh đang theo dõi tôi sao?”
“Không, tất nhiên là không.” “Tốt.”
“Tôi muốn nói với cô vài chuyện.” Nate ra hiệu một cách kín đáo chỉ vào bức tường.
Cô ta lắc đầu. “Anh biết không, tôi thực sự không có thời gian vào lúc này.”
“Sao lại không?”
“Tôi có một vài việc phải hoàn thành. Kiểu như làm thêm ngoài giờ ấy. Tôi không thể bỏ qua khoản tiền này.”
“Ààà,” anh ta lên tiếng. “Tất nhiên rồi.”
Đôi môi cô ta giật giật và gần như tạo thành một nụ cười. “Tôi đã chờ đợi hơn một năm cho việc này,” cô ta nói. “Đừng lo, tòa nhà vẫn ở đây vào ngày thứ bảy mà.”
Anh ta quay trở lại căn hộ của mình và tìm kiếm trên mạng tất cả các thông tin có thể về những chiếc bóng đèn cực tím. Nó dẫn anh ta tới những trang mạng về hệ thống điện cơ bản và những trang có những thuật ngữ mà anh ta phải tìm hiểu. Ba tiếng sau, Nate có cảm giác như mớ kiến thức về bóng đèn cực tím của mình so với trước đây chẳng có khác biệt gì mấy.
Nate đứng dậy và bật công tắc đèn phòng bếp. Chiếc sơ mi và đôi tất của anh ta phát sáng. Đưa tay ra phía trước, anh ta kiểm tra các luồng sáng xanh xung quanh móng tay mình.
Một vài điểm sáng rực rỡ kéo thành sợi và chiếu vào lò vi sóng. Chúng tách nhau ra rồi chiếu xuống kệ bếp. Một vài ánh sáng lọt ra ngoài cửa ra vào, một vài ánh sáng khác chạy dọc trên tường.
Những con gián màu xanh trông như những đốm sáng ẩn hiện dưới ánh sáng mờ ảo.
Một đốm sáng xuất hiện từ phía dưới gầm tủ lạnh. Nó vội chạy ra giữa sàn nhà và dừng lại. Anh ta cúi xuống quan sát.
Đó chính là con gián “đột biến” hôm nọ với một chiếc chân phụ. Nó đã to lớn hơn. Thân nó bây giờ đã dài đến gần ba centimét, và cả những sợi râu cũng vậy. Hai sợi râu vẫy vẫy trong không khí một lúc, rồi con vật quay người đi và biến mất dưới gầm tủ lạnh. Chiếc chân phụ không hề làm nó chậm đi.
Nate đứng thẳng dậy và quan sát một vài tia sáng phát ra từ bóng đèn. Anh ta tựa người xuống kệ bếp, một vài con gián bỗng dưng bất động. Những chiếc râu huơ qua huơ lại như để cố gắng cảm nhận được ý định của anh ta. Nate nhìn vào những ánh sáng lấp lánh trên đôi cánh của chúng và cái cách...
Nate chớp chớp mắt và liếc nhìn vào những con côn trùng. Tất cả chúng đều có một chân phụ. Bốn chiếc bên phải và ba chiếc bên trái.
Anh ta nhìn vào một con, ánh sáng giúp anh ta quan sát một cách chi tiết hơn. Cảm nhận được cái nhìn của anh ta, sinh vật nhỏ đó ngay lập tức lẩn dưới lò nướng bánh, nhưng Nate đã kịp nhìn thấy cái chân thừa ra của nó. Anh ta đứng thẳng lên và nhìn chăm chăm vào con gián ở nơi đèn sáng. Bảy cái chân khua trên trần nhà và nhanh chóng biến mất.
Ngày thứ ba trôi qua như một miếng băng y tế bị bóc ra khỏi vết thương chưa lành một cách chậm rãi nhất có thể. Một thùng thư báo bị trả trở lại. Anh ta đã xử lý được một nửa chỗ thẻ và tạp chí đó khi Eddie xuất hiện.
“Họp nhân viên.”
Nate nhìn quanh. Zack và Anne đáp lại cái nhìn bối rối của anh ta. Anh ta nhìn Eddie nói. “Là sao?”
“Họp nhân viên,” Eddie nhắc lại. “Sếp muốn tất cả mọi người phải có mặt.”
Nate nói. “Tôi chỉ là một nhân viên nhập dữ liệu.” “Còn tôi chỉ là nhân viên tạm thời,” Anne thêm vào. Người đàn ông to béo nhún vai. “Họ muốn cô có cảm giác mình là một thành viên ở đây.”
Nate cố gắng nghĩ về một lần vào hai năm trước anh ta cũng đã từng có cảm giác mình là một phần của công ty này trong suốt giờ làm việc. “Tôi khá chắc là bà ta không có ý nói đến tôi,” anh ta lên tiếng. “Và tôi có cả mớ nhiệm vụ mới phải hoàn thành.”
Anh ta gõ gõ nhịp chân mình lên thùng thư bên dưới. “Tôi sẽ đến sau.”
“Bà ấy muốn tất cả mọi người đều phải có mặt ở đó. Đó là những gì bà ấy nói.”
Nate không cần phải có mặt vào hai tiếng cuối cùng trong cuộc họp không mong muốn đó, và anh ta có bốn mươi phút để vùi đầu vào máy tính trước khi ngày làm việc kết thúc. Nate dành hầu hết số thời gian còn lại vào việc phân loại những bưu phẩm bị trả lại vào các ngăn chứa và trong lúc họp, anh ta tính xem còn lại bao nhiêu phần việc nữa. Nó có lẽ là thông tin rất hữu ích cho Nate vào mỗi cuối tuần, khi Eddie phàn nàn về việc anh ta làm chậm tiến độ đến đâu.
Cuối cùng, ngày làm việc cũng kết thúc. Nate vật lộn để thoát ra khỏi giao thông hỗn độn vào giờ cao điểm vốn nổi tiếng ở Los Angeles, rồi lại tiếp tục mất đến gần một giờ đồng hồ để tìm được một chỗ đậu xe. Sáng ngày thứ tư là lúc “dọn dẹp” được một nửa quãng phố của các tòa nhà lân cận, mọi người đã sẵn sàng cho một cuộc chạy đua mới cho vị trí đỗ xe của ngày hôm sau.
Gần ngọn đồi nhỏ Kenmore là phần lề đường giữa hai lối đi. Hai chiếc xe có thể nằm vừa vặn trong khu vực đó, nhưng một ai đó đã đỗ một chiếc xe Taurus ngay chính giữa. Nate càu nhàu một lúc rồi nhận ra người lái xe đang đứng ngay sau bánh lái. Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào một chiếc máy tính xách tay, và đang cố bắt Wifi từ một địa chỉ miễn phí nào đó.
Nate rồ ga động cơ, rồi lại rồ ga thêm một lần nữa. Gã đàn ông kia không hề có chút phản ứng nào, anh ta bấm còi. Người đàn ông ngước lên và ném cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng.
“Này,” Nate gào lên, “Anh có thể lái xe lùi lên trên một chút nữa được không? Tôi chỉ cần khoảng năm mươi hoặc sáu mươi centimét nữa là có thể nằm gọn phía sau xe anh rồi.”
Người đàn ông lại tập trung vào màn hình máy tính.
“Này!” Nate bấm còi một lần nữa. Người đàn ông kia nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Tất cả chúng ta đều cần phải đỗ xe ở đây. Đừng có ngu ngốc như thế.”
Đôi mắt người đàn ông lạ mặt trở nên lầm lì, và trong phút chốc, Nate cảm giác anh ta đang chọn nhầm một đối tượng để trách móc vì kỹ năng đậu xe tồi tệ của mình. Và rồi, bằng một cách chậm rãi nhất có thể, người đàn ông đặt chiếc máy tính của mình xuống ghế cho hành khách và khởi động chiếc Taurus. Hắn lùi xe lên phía trước khoảng một mét và dừng lại.
Chiếc Volkswagen tiến về phía trước, rồi lùi lại, và được đỗ hoàn toàn đúng vị trí. Anh ta đã cẩn thận để không đỗ quá sát với khung chắn của chiếc xe phía trước. Nate không muốn để chiếc xe của mình ở trạng thái “lơ lửng” giữa con đường đi phía sau lưng, nhưng anh ta lại càng không muốn đụng phải chiếc Taurus.
Túm lấy chiếc túi, khóa cửa xe, anh ta đi thẳng xuống ngọn đồi. “Cám ơn.” Anh ta nói vọng lại khi đi qua chiếc Taurus. Nate cố gắng nói lời cám ơn với giọng điệu chân thành nhất có thể.
Người đàn ông đó phớt lờ anh ta. Hắn đang tập trung vào chiếc máy tính xách tay của mình, xem một đoạn video trên Youtube, hoặc một đoạn phim khiêu dâm hay cái gì đó tương tự. Nate dừng lại ở hòm thư của mình, ném một số loại thư quảng cáo vào thùng rác, rồi đi thẳng lên căn hộ. Quẳng chiếc cà vạt lên bàn, anh ta lôi ra một lon bia từ trong tủ lạnh. Trong khi thưởng thức món đồ uống trên tay, anh ta nhìn lên chiếc bóng đèn bếp. Nate đi xuống lầu gặp Veek là lúc tám giờ tối.
“Anh đang bắt đầu sợ hãi hơn rồi đấy,” cô ta nói, “và tôi nói được ra điều này với tư cách là một người xem nhẹ sự ám ảnh về nơi này.”
“Xin lỗi,” anh ta nói. “Tôi đang có rất nhiều ý tưởng.” “Mặc dù vậy, tôi không có quá nhiều thời gian. Tôi đang cố gắng hoàn thành nốt những mớ công việc này.”
“Chỉ một điều thôi.”
“Nghiêm túc nhé,” cô ta thở dài, “Tôi bắt buộc phải làm cho bằng xong việc này. Nó trị giá 500 đô đối với tôi.”
“Cô đã bao giờ thử tìm hiểu về các bảng tên chưa?” “Bảng tên ư?”
“Tất cả chúng đều nằm dưới cầu thang.” Anh ta nghiêng đầu về phía lối cầu thang.
Cô ta nhún vai. “Nó chỉ là một tòa nhà cũ rích nằm bên rìa Hollywood. Tôi không nghĩ chúng có gì đó đặc biệt.”
“Gì cơ?”
“Họ cố gắng làm mọi thứ nghe có vẻ đặc biệt quanh đây. Nó có lẽ chỉ là Humphrey Bogart 19* đã sống ở đây trong một tuần hay tương tự như vậy.”
19* Humphrey DeForest Bogart: thường được biết tới với tên Humphrey Bogart (1899 - 1957) là diễn viên huyền thoại của Điện ảnh Hoa Kỳ.
“Cô nghĩ nơi này được gọi là một di tích lịch sử quốc gia chỉ do Humphrey Bogart đã từng đến đây sao?”
Veek nháy mắt.
“Và dù chúng có ý nghĩa gì đi chăng nữa, có lẽ sẽ có một tấn thông tin về tòa nhà này. Chí ít thì, đó là manh mối đầu tiên.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Nate một lúc, rồi lẩm bẩm. “Tôi có lẽ là một con ngốc.”
“Tôi sẽ nhắc cô về vấn đề này sau,” anh ta quả quyết.