← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Sở Nội vụ xin nghe,” một người đàn ông lên tiếng phía đầu dây bên kia. “Tôi có thể kết nối cuộc gọi của ngài tới ai?”

“Xin chào,” Nate trả lời. “Tôi đang phân vân liệu tôi có thể nói chuyện với ai về những địa danh của quốc gia?”

“Chúng tôi có một bảng danh sách đầy đủ của tất cả các trang web đã đăng ký và các trang web của Sở về các di tích lịch sử quốc gia. Vì sao...”

“Không, ý tôi là tôi có những câu hỏi rất cụ thể liên quan đến một địa danh nhất định. Liệu có ai ở đó mà tôi có thể trao đổi không?”

Giống như với bất kể một nhân viên lễ tân thực thụ khác, tiếng thở dài của anh ta tan đi nhanh chóng và gần như im lặng. “Xin vui lòng chờ chút,” anh ta nói.

Nate nhìn ra phía sau vai mình. Anh ta đáng lẽ đã có thể thực hiện cuộc gọi bằng điện thoại di động của mình, nhưng nếu Eddie đi vào và bắt gặp anh ta đang sử dụng điện thoại cá nhân thì đó sẽ là cái cớ để nghe thêm một bài lên lớp khác. Bằng điện thoại cố định, anh ta có thể giả vờ như đang thực hiện một cuộc gọi liên quan tới công việc và có thể xua đuổi mọi sự phiền toái.

Sau sự chờ đợi mòn mỏi dài đến hai phút, trong khoảng thời gian đó, anh ta có thể quả quyết rằng cuộc gọi này rất quan trọng, đầu dây bên kia nhấc máy. “Tôi xin nghe,” giọng của một người phụ nữ vang lên.

“Xin chào,” anh ta lịch sự. “Tôi là Nate Tucker. Tôi có một vài câu hỏi liên quan đến một địa điểm quốc gia cụ thể. Tôi đang hy vọng rằng một ai đó có thể giúp tôi được không.”

“Những câu hỏi đó kiểu như thế nào?”

“Ừm, tôi sống gần một di tích lịch sử quốc gia và không có một tấm bảng hiệu nào nói lý do vì sao nó được coi là một di tích cả. Tôi đang hy vọng chỗ cô có ai biết về điều này không.”

“Anh đã tìm kiếm trên Internet chưa? Chúng tôi có một danh sách đầy đủ về các danh thắng và di tích được hiển thị trên website của chúng tôi qua đường link...”

“Vâng, tôi đã tìm rồi. Nó không có trong danh sách của các cô.” Điều này là sự thật. Anh ta đã mất thêm một giờ đồng hồ nữa để tìm kiếm thông tin vào đêm hôm trước. Tòa nhà này không hề nằm trong bất kì một danh sách nào cả - từ danh sách của liên bang, tiểu bang, cho đến thành phố.

Có một sự ngập ngừng phía đầu dây bên kia. “Xin lỗi?”

“Nó không hề tồn tại trong danh sách của các cô. Tôi đang băn khoăn rằng liệu nó có thể được hiển thị dưới một cái tên khác hay gì đó không?”

“Anh có chắc rằng đó là một địa danh không?”

“Có một bảng hiệu lớn được đặt dưới hành lang. Ba trong số chúng đều ghi thông tin.” Anh ta nhấn một vài phím trên bàn phím và kéo lên một hình ảnh của các tấm biển hiệu mà Veek đã gửi qua email cho anh ta.

“Nó có hành lang ư?”

“Vâng. Đó là một tòa nhà. Thực ra thì tôi sống ở đó.” Anh ta gần như có thể cảm nhận được người phụ nữ phía đầu dây bên kia đang cau mày. “Nếu nó là một tòa nhà thì nó có thể có tên trên danh sách đăng ký, nhưng đó không phải là một địa danh lịch sử. Anh không sống ở Monticello phải không?”

“Không. Nơi tôi sống là một tòa nhà xây bằng đá kết nâu ở Los Angeles.”

“Và anh có chắc rằng đó là một tấm biển công nhận địa danh lịch sử?”

Nate mô tả các tấm bảng làm bằng đồng thau và đọc dòng chữ được ghi trên đó. Anh ta lại cảm thấy một cái cau mày ở đầu dây bên kia, và tiếng gõ lách cách trên bàn phím máy tính.

“Anh nói anh ở Los Angeles?” “Vâng.”

“Địa chỉ?”

Anh ta trả lời và tiếp tục nghe thấy những tiếng gõ bàn phím, theo sau đó là những tiếng nhấp chuột liên tục. “Anh nói ngày tháng được ghi trên tấm biển là 1960?”

“Vâng.”

Cô ta tỏ rõ sự khó chịu trong hơi thở của mình qua điện thoại, và những tiếng click chuột lại hối hả vang lên.

“Tòa nhà Kavach phải không?”

“Vâng!”. Anh ta ngồi trên ghế và liếc ra phía cửa. Zack nhìn chăm chú xung quanh những bức vách ngăn trong khu làm việc của mình và Nate ra hiệu cho anh ta đi chỗ khác. “Vâng, là nó. Cô có biết tại sao nó lại được coi là địa danh không?”

Anh ta nghe thấy một vài thao tác khác. “Okay,” cô ta trả lời. “Việc này rất kì lạ.” “Sao cơ?”

“Tòa nhà Kavach là một trong chín mươi hai tên địa danh được coi là di tích lịch sử quốc gia vào năm 1960 do bộ trưởng Seaton ký nhận. Nó nằm ở vị trí số ba từ trên xuống trong danh sách này. Nhưng thông tin chỉ có nhiêu đó thôi.”

Cô ta dừng lại.

“Ý cô là gì?” Nate hỏi.

“Không có bất kì một đường link, hay lý lịch trích ngang nào hết, chẳng có gì.” Tiếng chuột máy tính phía đầu dây bên kia lại vang lên tiếng “click” nhấp chuột. “Nó sẽ được liệt kê ra nếu tôi tìm kiếm theo năm hoặc theo bang, nhưng chẳng có gì hết. Tôi chỉ có thể trả lời anh rằng, nó nằm ở Los Angeles, California, và nó là một trong những địa danh lịch sử quốc gia đầu tiên. Hết.”

“Sao có thể thế được?” Anh ta hỏi. “Vậy là cô không có bất cứ thông tin gì khác sao?”

“Nếu anh hỏi tôi sớm hơn khoảng nửa giờ trước, tôi có lẽ cũng sẽ trả lời anh rằng chuyện này là không thể,” cô ta nói với Nate. “Tôi có một cuốn bách khoa toàn thư về lịch sử, các bức ảnh, các báo cáo hàng năm bởi các bộ ngành liên quan... Chắc hẳn nó sẽ phải chứa một vài thông tin gì đó.”

Cánh cửa sau lưng Nate từ từ mở ra. Anh ta nhìn ra phía sau và thấy Eddie đang đứng ngay ở đó. Anh ta giơ một ngón tay lên ra hiệu và người đàn ông to béo, nhướn mày. “Tôi có thể gọi lại sau được không?” Nate hỏi. “Thế có lẽ sẽ tốt hơn?”

“Vâng,” người phụ nữ đáp. “Tôi là Elaine, nhánh 8-20-3. Tôi sẽ cố xem tôi có thể tìm được gì.” “Cám ơn. Cô đã thực sự giúp tôi rất nhiều.”

“Cám ơn,” Elaine cười khúc khích. “Đây là điều thú vị nhất trong sáu năm kể từ khi tôi làm việc ở đây. Bảo trọng nhé.”

“Vâng, cô cũng vậy,” anh ta đáp lại, “Tạm biệt.”

Anh ta cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu để ổn định lại cái dạ dày của mình, và kéo ghế lại để đối diện với Eddie. “Anh có chuyện gì thế?”

“Là ai vậy?”

Anh ta chớp mắt. “Ai là ai?” “Trên điện thoại.”

Nate liếc nhìn qua vai mình. “Ồ,” anh ta đáp, như thể anh ta vừa mới quên mất cuộc điện thoại vừa rồi. “Tôi đang theo dõi một số địa chỉ bị thay đổi. Có một số điện thoại nằm trên đống giấy tờ. Tôi gọi cho cô ta có lẽ không đúng lúc. Cô ta nói rằng tôi có thể gọi lại sau.”

“Vì sao anh lại làm việc này? Có ai bảo anh phải làm việc này đâu?”

Anh ta nhún vai và để tâm trí mình bắt đầu một cuộc chạy đua. “Ừm,” Nate đối phó,” theo thông tin ghi lại thì cô ta đã sử dụng thuê bao trong một thời gian khá dài. Tôi... tôi chỉ không muốn chứng kiến cảnh chúng ta bị mất đi một khách hàng chỉ vì một sự thay đổi địa chỉ.”

Eddie nhìn chằm chằm anh ta một lúc. Đó có lẽ là một cái nhìn trống rỗng, nổi tiếng ở cái văn phòng này. Nate không thể đoán được rằng liệu ông ta có đang cân nhắc tình hình thực tế hay đầu óc của ông ta đang bay bổng ở một nơi nào khác.

“May cho anh đấy,” Eddie nói. Anh ta cố tỏ ra bình tĩnh. “Vâng?”

“Ừm. Thông thường, nếu anh để cho ai đó tùy chọn cách kết thúc cho cuộc gọi, thì những gì tôi vừa nghe sẽ là sự kết thúc của cuộc gọi đó. Cô ta nói cô ta sẽ gọi lại cho anh quả thực là một điều có lợi.”

“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy,” Nate nói.

“Chà, cứ coi như lần này anh thoát đi,” người đàn ông mặt phị lên tiếng. “Nhưng từ bây giờ trở đi, hãy để lại số điện thoại liên hệ cho phòng đăng ký. Hoặc phòng thu thập dữ liệu.”

“Chắc chắn rồi. Tôi xin lỗi.”

Anh ta cần phải cẩn thận hơn vào lần tiếp theo, nhưng Nate biết mình cần phải thay đổi chủ đề.

“Anh đang cần tìm tôi à?”

“Ừm,” Eddie nói, “Tôi muốn biết anh đã hoàn thành được bao nhiêu tiến độ. Anh có nghĩ mình sẽ hoàn thành sớm không?”

Nate nhắm mắt lại và thở dài. Anh ta khéo xoay xở để làm cho nó trông như một cái ngáp dài.