CHƯƠNG 33
Sau khi đã hoàn thành việc chụp ảnh ở bức tường duy nhất trong phòng số 16, Xela đi thẳng xuống căn hộ của Roger và hứa với những người khác rằng sẽ lắp ghép sớm tất cả các bức hình. Tim nói đã quá muộn đối với một người lớn tuổi để có thể thức tới tận giờ này và đi thẳng lên tầng.
“Chỉ còn tôi và cô thôi, Velma,” Nate nhìn Veek.
Cô ta lắc đầu. “Chỉ còn anh thôi, Scooby. Tôi vẫn cảm thấy rất mệt vì đêm qua và tôi cũng đang có một dự án khác cần phải làm.”
“Thật chứ?”
“Vâng.”
“Cô chắc hẳn phải bơi trong tiền với tất cả những công việc làm thêm này nhỉ.”
Cô ta gõ gõ ngón tay mình vào khung cửa. “Tôi đã mất kha khá vì tiền thuế,” cô ta nói sau một giây suy nghĩ.
Nate nhìn cô ta. “Cô có vẻ hơi bị hoảng loạn khi Tim hỏi cô về chiếc máy tính. Cũng giống như cái lần tôi gặp cô lần đầu tiên và hỏi về nó.”
“Đang tiện nói về nó, có chuyện gì xảy ra với bếp của anh vậy?”
Anh ta mỉm cười. “Một nỗ lực đáng thương để thay đổi chủ đề.”
“Mắt anh trông có vẻ hơi hoảng khi nhìn thấy những chữ đó trên tường nhà mình.”
“Cô không nghĩ nó rất kì lạ sao?”
“Kì lạ, ừm,” cô ta đáp, “nhưng nếu ở nơi này thì nó không lạ đến nỗi để anh phải trợn trừng mắt lên như Andrew đâu.”
Nate bặm môi suy nghĩ. “Được rồi,” anh ta nói, “điều này có vẻ nghe hơi điên rồ, nhưng tôi nghĩ tôi đã mơ về nó.”
Cô ta mỉm cười. “Gì?”
“Tôi đã đã có một giấc mơ về cô và Xela...”
“Minh chứng điển hình của cánh đàn ông...” “Không phải như thế.”
“Khi đó chúng ta có đang mặc quần áo không?” Anh ta ngừng lại và tranh luận. “Cô thì có.”
“Liệu tôi có bị xúc phạm hay làm phiền hai người không?”
“Ê, nếu cô muốn đi chơi trong bộ dạng khỏa thân thì tôi chắc rằng tôi cũng sẽ nhớ về cô theo kiểu đó.”
“Đừng có mong chờ điều này xảy ra.”
“Dù sao thì,” anh ta nói. “Tóc của Xela lúc đó màu xanh lá, không phải xanh dương, và cô ta nói với tôi rằng hãy nhìn vào nó dưới ánh sáng của bóng đèn cực tím. Cô ta đã nói rằng trông nó sẽ khác.” Anh ta nhún vai. “Và rồi khi tôi trở về nhà, chúng tôi đã tìm ra những thứ đó dưới ánh sáng bóng đèn cực tím.”
“Nghe có vẻ mong manh,” Veek nói sau một vài giây. “Gì cơ?”
Cô ta nhún vai. “Anh không nghĩ rằng nó có nghĩa là tôi đã có một giấc mơ về mọi thứ được nhìn dưới ánh đèn cực tím như thế nào và sau sáu tiếng chúng tôi tìm ra một thông điệp được giấu dưới ánh đèn cực tím kia sao?”
Veek lại nhún vai. “Anh còn mơ cả về cô hot girl hàng xóm đang khỏa thân mà. Nó có ý nghĩa gì?” “Cô có vẻ để ý tới điều đó hơn là tôi đấy.”
“Ừm, đó là những gì anh nói. Anh còn biết gì nữa không?”
“Cái gì cơ?”
“Điều này còn thổi bay cái manh mối ‘không có giấc mơ nào’ xuống sông xuống bể.”
Nate cân nhắc. “Không,” anh ta lên tiếng. “Nó chỉ là một bước ngoặt mới. Tôi vẫn mơ mộng khi đang ở công ty. Nhưng tôi không hề mơ mộng gì khi ngủ ở đây.”
Veek uốn éo lưỡi, việc này khiến môi cô ta rung lên. “Anh thực sự nghĩ rằng có một điều gì đó về nơi này khiến anh không thể có những giấc mơ sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Một lần nữa, nó có vẻ đáng tin hơn nếu không xuất hiện làn da của người đẹp kia.”
“Cô đang ghen phải không?”
“Anh ước đi,” cô ta nói. “Anh sẽ làm gì vào cuối tuần này, điều tra - một cách khôn ngoan hơn chăng?”
Anh ta nhìn xuống lối hành lang. “Có lẽ chúng ta nên tạm dừng một chút trong tuần này. Hãy để Oskar có thời gian để dịu xuống. Chúng ta có thể gặp nhau để trò chuyện, hoặc có thể là không nên làm bất cứ điều gì, cô có thấy thế không?”
Cô ta gật đầu. “Nghe được đấy. Dù sao thì tôi cũng không có quá nhiều thời gian.”
“Okay.”
Veek nghiêng đầu ra sau phía cửa phòng mình. “Tôi phải làm việc đây. Có lẽ tôi sẽ gặp anh trên tầng thượng vào ngày mai cho buổi ‘tiệc’ hoàng hôn chiều thứ sáu.”
“Đó là những gì mà chúng ta đã đặt tên cho nó sao?” “Đó là tôi tự gọi. Ngủ ngon, Nate.”
“Ngủ ngon, Veek.”
Năm phút sau, Nate đã ở một mình trong căn hộ của anh ta. Cũng không hẳn là một mình. Trong đó còn có hai phương trình toán học lớn trên tường. Phương trình mà anh ta đã mất công vớt vát lại trước “dịch vụ” bảo trì bất cần của Oskar.
Nate nhìn vào những con số được vẽ ngay trên chỗ đặt máy tính. Anh ta vẫn không hề có bất kì ý tưởng nào về ý nghĩa của chúng. Nó giống như việc dán mắt vào một bức tường viết tiếng Ả Rập hoặc Nhật. Có một cái gì đó, một điều gì đó mà người ta phải viết ra vì một lý do. Anh ta chỉ cần khám phá xem lý do đằng sau chúng là gì.
Anh ta đi vào phòng bếp và nhìn vào đoạn văn “lấp lánh” trên bồn rửa. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, anh ta chắc chắn đó là một thông điệp. Cũng không cần thiết phải là cá nhân anh ta, nhưng một người nào đó như anh ta, một người sẽ làm sáng tỏ những bí mật ở nơi này.
Đã khá lâu rồi anh ta không cảm thấy hứng thú với bất kì điều gì. Cuộc đời của Nate trôi qua như một gã ngu si, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại khiến anh ta quên mất cái cảm giác ấy sẽ như thế nào, cái cảm giác mà mọi thứ trở nên sáng sủa, thú vị và đầy mới mẻ. “Ngu” theo đúng bản chất của nó, anh ta cảm thấy mình vẫn còn tồn tại.
Anne đang tán tỉnh mình, anh ta đã nhận ra điều đó. Bất chợt, Nate nhìn chằm chằm vào dòng chữ lấp lánh phía bên trong nhà bếp. Bốn luồng ánh sáng nằm “đóng băng” trên mặt phẳng thạch cao. Rồi anh ta quay người lại và với bật công tắc đèn.
Và... bất động.
Chỉ trong một giây lát, ở phía đằng xa của căn hộ, anh ta đã nhìn thấy một cái gì đó nhấp nháy trên bức tường đối diện với khu bếp. Đó là phần không gian ngay cạnh bàn làm việc của anh ta. Trên chính bức tường mà không hề có một phương trình toán học nào hiện ra.
Anh ta bước ra khỏi cửa, nhưng cái bóng đang nhấp nháy kia không hề quay lại. Nate liếc nhìn lên chiếc bóng đèn - một chiếc bóng đèn tuýp trắng - để chắc chắn rằng nó vẫn còn hoạt động. Tất cả những dòng chữ trong căn bếp vẫn còn đó.
Anh ta nhìn lại bức tường phía đằng xa một lần nữa, rồi nhìn qua nhìn lại theo một đường thẳng cố định. Cái không gian nơi mà anh ta vừa nhìn thấy cái bóng lập lờ kia nằm ở vị trí quá cao. Và chiếc bóng đèn không thể chiếu sáng tới tận đó. Anh ta tìm quanh trong vài giây và ánh mắt của anh ta tập trung và một điểm duy nhất. Chiếc áo trắng của Nate hoạt động như một tấm phản quang. Hơi yếu, nhưng đủ để anh ta phát hiện ra một bí mật khác.
May quá, anh ta nghĩ. Tất cả những đám đồ dùng trong căn bếp đã sớm chặn lại tất cả ánh sáng. Cho dù trên bức tường đó có gì đi chăng nữa, thì nó cũng đã không bị sơn đè lên và chẳng ai trong số bọn họ biết được rằng mình đã bỏ lỡ một đầu mối. Anh ta ngả người ra đằng sau, cố gắng gập bụng mình theo một hướng mà có thể giúp phản chiếu lại các tia cực tím hắt lên góc tường của căn hộ. Lớp trần thạch cao trở nên lung linh. Không đủ để đọc, nhưng anh ta cố gắng nhìn ra các dòng chữ và các ký hiệu trên đó.
Nate nhìn quanh căn bếp, tìm kiếm một thứ gì đó giúp phản chiếu ánh đèn về phía đối diện. Anh ta tìm kiếm trong phòng khách. Một trong những tấm phản quang của Xela vẫn nằm dựa vào chiếc giá sách của anh ta.
Nate mang nó quay trở lại khu bếp và đứng dưới chiếc bóng đèn cực tím. Anh ta điều chỉnh góc chiếu của tấm phản quang tới bức tường phía đối diện. Lớp thạch cao gợn sáng khi những tia cực tím chạy qua khoảng không gian đó, và làm lộ ra một dòng chữ lộn xộn, được viết in đậm. Một lát sau, anh ta đã biến dòng chữ thành một lời nhắn.
THEY HAVE FOUND US 36*
36* Họ đã phát hiện ra chúng ta.