CHƯƠNG 32
C ác chữ cái không bị mờ kia, Nate nghĩ. Thuộc hệ thống bảng chữ cái khác.
Nó là bảng chữ cái Kirin 34* hoặc một kiểu bảng tương tự. Các thông điệp không hề bị mã hóa, nó chỉ là một dạng ngôn ngữ mà anh ta không thể nhận ra
34* Bảng chữ cái Kirin: Một hệ thống chữ viết chữ cái sử dụng tại Đông Âu, Bắc Á và Trung Á. Nó được dựa trên bảng chữ cái Kirin cổ, vốn đã được Thánh Kyrillo phát triển ở Đế quốc Bulgari đệ nhất trong thế kỷ thứ 9 tại trường Preslav.
Trong khi nghiên cứu những điều vừa nhìn thấy một cách cẩn thận hơn, anh ta có thể nhìn thấy có khoảng hai trăm chữ được sắp xếp theo bốn đoạn khác nhau và một tiêu đề bên trên. Các khối văn bản được kết thúc với một nguồn trích dẫn, hoặc có thể là một cái tên, và ngày tháng được ghi theo các ký tự Ả Rập.
1895
Veek đứng ngay cạnh anh ta. Cô ta nghiêng đầu sang một bên và ngả ra sau. “Cái gì đây? Tiếng Nga sao?”
“Không,” Tim lắc đầu. Ông ta nhìn vào những con chữ đang phát sáng qua cửa ra vào. “Không phải là tiếng Nga.”
“Bác có thể nói tiếng Nga sao?”
Ông ta nhún vai. “Tôi có thể đọc tốt hơn là nói.” “Công ty của bác xuất bản những thứ gì vậy?”
Veek hỏi.
“Đã có một lần chúng tôi xuất bản một vài cuốn sách của Nga.” Ông ta liếc nhìn lên chiếc bóng đèn. “Chắc hẳn phải có một số loại mực vô hình,” ông ta nói. “Một loại mực khá tốt đã được bảo tồn đến một trăm hai mươi lăm năm.”
“Nó được niêm phong dưới các lớp sơn,” Xela nói. “Gần như là được bảo vệ hoàn toàn.”
Nate quay đầu sang phía Xela, nhưng mắt thì vẫn không rời khỏi những con chữ. “Cô có thể chụp lại nó không?”
Cô ta mím môi. “Chắc được. Nó ở trong một điều kiện ánh sáng rất lạ lùng. Tôi chưa bao giờ làm việc này trước đây.”
“Làm ơn đi,” anh ta nói. “Tôi nghĩ nó rất quan trọng.” Miệng cô ta dãn ra tạo thành một nụ cười yếu ớt, hàm răng ánh lên một màu sáng bóng trong ánh đèn cực tím. “Nó sẽ mất một vài lần thử nghiệm, nhưng tôi sẽ cố.”
Anh ta nhìn vào Tim. “Bác chắc là nó không phải là tiếng Nga chứ?”
“Chắc chắn.”
“Có ai có bất kì câu trả lời nào không?”
Ông ta nhún vai. “Có một vài ngôn ngữ khác nhau sử dụng bảng chữ cái Kirin. Có thể là bất kì tiếng nào trong số chúng. Ta chỉ biết chắc rằng nó không phải là tiếng Nga.”
Xela đuổi họ ra khỏi bếp để có thể làm việc. Cô ta nhờ Tim chạy lên căn hộ của mình và lấy thêm một vài tấm phản quang mà họ có thể dùng để làm thiết bị hắt sáng để tận dụng tối đa ánh sáng từ ngọn đèn cực tím lên các chữ cái. Khi ông ta quay trở lại, cô ta trao một tấm pano màu trắng cho mỗi người trong số họ và bố trí mọi người đứng xung quanh gian bếp. Chiếc máy ảnh nhấp một lần, rồi lại một lần nữa sau khi Xela đã thực hiện các điều chỉnh nhỏ nhất sau mỗi lần như thế.
“Okay,” cô ta nói. “Nếu tôi không thể thực hiện chụp hình vào lúc này, tôi sẽ không thể làm gì được. Trong này chắc hẳn sẽ có một bức ảnh đẹp.”
Nate hạ thấp tấm phản quang xuống. “Cô có chắc không?”
Cô ta gật đầu. “Chắc chắn như tôi nghĩ. Tôi có thể đi kiểm tra lại và trả lời anh.”
Anh ta gật đầu. Cô ta tháo máy ảnh ra từ chân máy và biến mất sau cánh cửa.
Tim trở sang phòng khác và nghiên cứu phương trình trên đó một lúc. Rồi ông ta chăm chú nhìn vào những chữ viết trong bếp.
“Nó được viết bởi cùng một người,” ông ta nói. Veek nghiêng đầu. “Điều gì khiến bác đoán thế?” Tim chỉ vào ngày tháng trên thông điệp viết bằng chữ Kirin. “Các con số có cùng cách viết. Dù là ai đi chăng nữa thì người đó cũng viết những số 8 với dấu X rất rộng ở giữa. Họ cũng đặt một dấu gạch ngang dưới chân những con số 1.”
“Điều đó không chứng tỏ chúng là do cùng một người viết,” Nate nói.
“Không,” Tim đồng tình. “Chẳng có chữ viết nào trong số chúng được xem là chữ viết tay cả. Nhưng ta không nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp.”
Xela gõ cửa. “Chúng ta ổn rồi,” cô ta nói. “Tôi đã có hai tấm có thể sử dụng được. Hơn một nửa trong số chúng là hoàn hảo.”
Vai Nate dãn ra. “Mặc dù vậy, chúng vẫn có thể đọc được phải không?”
Cô ta nhún vai. “Tôi có thể làm nhìn rõ tất cả các chữ cái. Tôi không thể đọc nó, nên tôi nghĩ là như vậy.”
Dạ dày Nate có vẻ nao núng một chút khi anh ta tắt đèn bếp. Họ đi thẳng xuống căn hộ của Veek. Chiếc bàn của cô ta vẫn nằm ở vị trí giữa phòng. Chiếc máy tính vẫn chưa được cắm điện.
“Cô đang thiết lập cái gì sao?” Tim nhận xét trong khi Xela lắp đặt chiếc máy ảnh của mình.
“Một đống hổ lốn,” Veek nói. “Nó không ấn tượng như vẻ bề ngoài.”
Tim xem xét chiếc máy tính. “Cô không lừa tôi đấy chứ?” Ông ta nói. “Những chiếc máy chơi game playsta- tion được kết nối vào hệ thống máy tính này ư?”
Veek tỏ ra bướng bỉnh, thậm chí có một chút khinh thị. Nếu Nate không đang nhìn cô ta, thì có lẽ anh ta sẽ không phát hiện ra thái độ này. Cô ta không buồn nhìn Tim khi trả lời. “Bác có hiểu biết về máy tính sao?”
Ông ta nhún vai. Đó là một cái nhún vai thực thụ của một người đàn ông không thèm chấp những kẻ khác.
“Tôi đã in rất nhiều sách hướng dẫn kỹ thuật,” ông ta nói.
“Tôi có kiến thức về mảng này hơn nhiều người khác, nhưng chưa thể bằng được những chuyên gia.”
Cô ta gật đầu. “Một người bạn đã lắp đặt nó cho cháu,” cô ta nói. “Cháu cũng thực sự không biết chúng tuyệt tới mức nào.”
“Chắc chắn rồi,” ông ta gật đầu.
Roger trở về nhà sau 9 giờ 30 phút và tham gia cùng với mọi người. Một chiếc túi da sáng bóng nằm trong tay anh ta. “Mọi người muốn làm việc này đến thế sao?”
“Xela sẽ phải tải ảnh xuống lần nữa,” Nate nói. “Anh sẽ mở khóa phòng số 16 trong khi cô ấy làm việc này. Khi quay trở lại, cô ấy sẽ chụp ảnh và chúng ta sẽ khóa cánh cửa đó lại.”
Roger gật đầu.
Veek nhìn anh ta. “Anh có thể làm việc này ư?” “Ừm. Khá chắc.”
“Khá chắc ư?” “Ừm.”
“Làm thế nào mà anh lại biết cách phá khóa vậy?” Tim hỏi.
“Điều này có tố cáo một vài năm trước, có một cậu bé tốt bụng luôn luôn làm mất chìa khóa không?” Anh ta nói. “Một thằng nhóc vô dụng đã phải cắt ổ khóa ra khỏi chốt kẹp của xe tải hai lần và tôi đã giữ một trong hai ổ khóa đó, chỉ là để làm kỷ niệm thôi. Tôi đã xem một bộ phim về Houdini 35* và nó khiến tôi phải suy nghĩ. Vậy là tôi đã luyện tập cách phá khóa trên chiếc ổ kỷ niệm đó, và chẳng mất bao lâu sau, tôi có thể mở nó ngon lành.” Anh ta nhún vai.
35* Houdini: (Hary Houdini tên khác sinh Erik Weisz) (1874-1926) ảo thuật gia, diễn viên nhào lộn, diễn viên và nhà sản xuất phim nổi tiếng người Mỹ gốc Hungary.
Veek nhìn vào cánh cửa phòng mình, khóa núm cửa từ phía sau. “Anh nghĩ anh có thể mở nó không?”
“Những cái khóa chỉ là những cái khóa,” anh ta nói. “Chúng đều được mở ra theo một quy tắc chung.”
Tim nhướn một bên mày. “Anh sẽ mất bao lâu?” Roger nhún vai. “Năm hoặc sáu phút.”
Tim không nói gì, nhưng gật đầu một cái rất chậm rãi.
“Mọi việc ở đây đã xong,” Xela nói. Cô ta vặn núm và chiếc máy ảnh rời khỏi chân máy. “Cho tôi vài phút để lấy dữ liệu.”
“Có vẻ như là lúc anh cần phải lên đó rồi,” Nate nói với Roger.
Họ mở cửa phòng Veek, chiếc cửa trống không của căn hộ số 16 dường như đang nhìn chằm chằm vào họ từ phía đối diện. Xela đi thẳng xuống cầu thang.
Nate đứng giữa hành lang trong khi Veek dựa vào cánh cửa phòng mình. Roger cúi xuống trước cánh cửa. Anh đã dò một miếng kim loại mỏng vào núm khóa và đang chèn thêm một miếng khác vào. Tim đứng bên cạnh anh ta và quan sát.
Có một tiếng “tạch” nho nhỏ vang lên khi miếng kim loại mỏng thứ hai bị trượt vào ổ khóa. Roger giữ núm cửa bằng tay trái và day qua day lại những dụng cụ kia bằng tay phải. Mắt anh ta nheo lại khi tập trung. Tiếng cọ xát của kim loại lên nhau phát “rin rít” nho nhỏ trong dãy hành lang.
“Hãy dùng cái nhổ đinh đi,” Tim lên tiếng sau một phút. “Đó là công dụng của nó. Hãy tạo áp lực lên nó.”
“Người anh em, đừng có làm tôi phân tâm,” Roger nói. “Tôi biết tôi đang làm gì mà.”
Một phút nữa lại trôi qua. Nate cúi xuống chỗ Roger. “Thế nào rồi?”
Roger không hề mở mắt. “Đang tiến triển như những gì tôi có thể,” anh ta đáp. “Tôi đã báo trước là nó sẽ phải mất một lúc mà.”
“Nó sẽ nhanh hơn nếu cậu sử dụng dụng cụ nhổ đinh nếu theo cái cách mà cậu đang làm kia,” Tim nói.
Anh ta mở to một con mắt nhìn Tim, rồi lại nheo lại để tập trung.
Miếng kim loại nhúc nhích và thụt sâu hơn vào ổ khóa một chút nữa. Roger điều chỉnh tay cầm. Có tiếng bước chân ở cầu thang. Xela đã trở lại, tay giữ chặt máy ảnh. “Vẫn chưa vào được à?” Cô ta thì thầm.
“Chỉ cần cho tôi vài phút nữa thôi,” Roger nói. “Có thể lâu hơn một chút.”
Veek nhìn Nate rồi đảo mắt.
“Tích - tắc, tích - tắc,” Tim lên tiếng.
“Ông nghĩ ông có thể làm tốt hơn, vậy sao không thử đi,” Roger lầm bầm. Hai tay anh ta di chuyển hai miếng kim loại một lần nữa và một phút sau, có một tiếng “tạch” vang lên khi khóa được mở.
“Cuối cùng cũng xong,” Veek lẩm bẩm.
Roger vặn tay đấm cửa rồi đẩy vào. Cửa căn hộ số 16 mở tung. “Tôi đã nói với ông, chỉ mất dưới năm phút thôi mà.” Anh ta nói với Tim.
Tim mỉm cười và cúi đầu. “Tôi sẽ sửa chữa.”