← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Nate đi làm về, căn phòng của anh thoát ra một thứ mùi nồng nặc. Các bức tường đã trở lại bóng loáng và không còn dấu vết gì của những thứ đã từng tồn tại trên nó. Tất cả các con số và dòng chữ đã biến mất, ẩn giấu dưới một lớp sơn dày, mà có thể là hai lớp, chúng có thể được đặt những cái tên vô tội như Vỏ Trứng, Tường Trắng Cổ Xưa, hay giấy Bu-lô 2* .

2* Giấy Bu-lô: tên một loại giấy được làm từ cây phong của người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ cổ đại.

Anh nhìn về phía bức tường trống trơn và thở dài. Ít nhất thì họ cũng đã có đủ số ảnh cần thiết. Nate quẳng túi xách xuống ghế và mở ngay cửa sổ ra. Mùi không khí trong lành hòa với mùi nước tiểu ven đường lẫn mùi thơm từ lò bánh ở góc phố đã tràn vào át hết mùi sơn trong căn phòng.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ, mảng tường Vỏ Trứng làm anh không thể chịu đựng thêm nữa. Nó giống như một tấm biển quảng cáo trống trơn luôn nhắc nhở anh về những thứ đã mất. Cứ để cửa sổ mở như vậy, Nate quyết định đi ngắm hoàng hôn.

Nate đi lên sân thượng và gặp Tim đang chào đón anh với một chai bia.

“Tối qua ngủ được chứ chàng trai?”

“Một chút ạ.” Nate trả lời. “Ba hay bốn tiếng đồng hồ gì đó.”

Nate nhún vai. “Cháu có ngủ được một chút ở chỗ làm, không có gì quá quan trọng để làm ở đó”.

Tim nhe răng cười. “Tôi thì lại không thể ngủ ở chỗ làm. Nếu ngủ ngồi tôi sẽ ngáy rất lớn”.

Nate lấy ra một chai bia từ trong thùng đá. “Bác có vẻ cũng rất ổn đấy nhỉ. Bác có dậy sớm để chạy bộ không đấy?”

“Luôn luôn như vậy.” “Phục thật!”

“Vì thói quen thôi.”

Nate ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh Tim. Sau một thoáng suy nghĩ, Nate dùng gót chân và ngón chân tháo đôi giầy thể thao đang đi và thả chúng rơi xuống sàn gỗ. Anh ngọ nguậy mấy ngón chân trong khi vẫn đi tất.

“Cậu ổn chứ?”

“Có vẻ vậy.” Nate nói. Họ cụng hai chai bia vào nhau.

“Veek đâu?”

“Cô ấy đang trên đường về từ Santa Monica.” Tim gật đầu. “Ừm.”

Hai người ngồi im lặng trong vài phút. Những đám mây đã chuyển màu từ trắng sang màu vàng thau khi mặt trời lặn dần về phía Century City.

“Họ đã sơn lại chỗ của cháu. “ Nate nói. Tim gật gù. “Chỗ tôi cũng vậy.”

“Mấy gã đó đã đứng chờ cháu từ sớm. Họ đứng ở sảnh trong lúc cháu đang thay đồ đi làm.”

“Tôi cũng trông thấy họ,” Tim gật gù, “họ đã hoàn tất công việc ở chỗ cháu sau chín giờ rưỡi, sau đó thì sang bên phòng của tôi. Công việc ở đó đã ngốn của mấy gã đó hẳn hai giờ đồng hồ. Bọn họ còn làm luôn cả những bức ngăn phòng và ở đó thì không có nhiều chỗ để đứng sơn.” Trên ghế, Tim bắt chước hành động một thợ sơn đang cố gắng làm việc với một chiếc cán lăn sơn dài trong khoảng không gian chật hẹp. “Oskar thì sao ạ?”

“Lão ta đứng đó trong suốt quãng thời gian họ làm việc mà không hề mở miệng nói một câu nào. Lão có vẻ đã bình tĩnh lại nhưng chắc vẫn còn tức giận.”

Nate uống một ngụm bia. “Bác uống đi.”

“Đây là một bước lùi, đúng vậy, nhưng cậu sẽ vượt qua thôi.”

Nate nhìn về phía Tim. “Cháu có thể hỏi bác một câu hỏi được chứ?”

“Chắc chắn rồi.”

“Bằng cách nào mà cháu lại trở thành người khởi xướng trong vụ này chứ? Veek đã theo đuổi vụ này cả một năm nay giống như Clive. Bác cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm quản lý, vậy tại sao mọi người đều trông chờ vào cháu?”

Tim nhún vai. “Đơn giản vì chính cậu là người chịu trách nhiệm trong vụ này.”

“Đó không phải là câu trả lời.”

“Cậu muốn tôi nói gì bây giờ? Rằng chúng ta đã bí mật gặp nhau và chọn ra tên cậu bằng cách rút thăm từ một chiếc mũ à?” Tim lại nhún vai. “Đôi khi mọi người đơn giản chỉ là hiểu ngầm với nhau ai sẽ là người chịu trách nhiệm chính. Không phải là thường xuyên, nhưng điều đó vẫn xảy ra. Cho dù là trong làm ăn hay chính trị, tất cả những người liên quan đều nhận ra được điều này. Người đó phải là người khiến cho tất cả mọi người đều lắng nghe, và trong vụ này người đó không phải ai khác ngoài cậu.”

Nate uống nốt chai bia của mình.

“Tôi có vẻ hơi lên lớp với cậu vài phút vừa rồi.“ Tim nói. “Cậu không phiền chứ?”

“Ai đó nên đảm nhận việc này. Có thể sẽ là một người có kinh nghiệm hơn.”

“Một người lớn tuổi vẫn có thể đánh bại cậu.” Tim nói trong khi cầm cổ chai bia và ra hiệu. “Hãy luôn nhớ lấy điều đó.”

“Cháu xin lỗi.”

“Tôi đã làm việc với hàng tá chuyên gia trong những vụ như thế này trong nhiều năm qua, lớn có bé cũng có. Tất cả bọn họ đều cho rằng họ là người giỏi nhất, và họ đã làm tốt nhất có thể. Vài người trong số họ thực sự tài ba. Vậy cậu cho rằng điều gì đã tạo nên sự khác biệt?”

“Điều đó có liên quan đến mấy bộ cánh hay những chiếc cà vạt quyền lực không?”

Tim lại cầm chai bia chĩa vào khoảng không phía trước. “Điều duy nhất có ý nghĩa với họ chính là đạt được mục đích của mình. Nếu họ cần đạt được điều gì, họ sẽ làm mọi thứ để có được nó. Nếu cần phải loại bỏ đối thủ của mình, họ sẽ làm như vậy. Họ là những người thành công cuối cùng, người mà tất cả những người còn lại phải lấy làm gương.”

Nate nhấp một ngụm bia. “Bác cho rằng cháu có con mắt của người thủ lĩnh?”

“Đó cũng là một cách nhìn nhận, đúng vậy. Đôi khi, giải quyết được câu đố trong vụ này trở thành điều quan trọng nhất đối với cậu. Và điều mà cậu coi là quan trọng đó, chính sự nhiệt huyết ở trong đó lan truyền từ cậu đến tất cả chúng ta.”

“Veek cũng quan tâm đến vụ này, cô ấy chính là người đầu tiên quan tâm đến nó.”

“Cô ta đã quan tâm đến nó,” Tim nói với một cái gật đầu, “nhưng cậu muốn nó được giải quyết. Tìm ra đáp án cuối cùng chính là điều duy nhất có ý nghĩa với cậu.”

Nate uống vài ngụm bia nữa rồi nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi. “Vậy đó là cách mà bác giải quyết mọi vấn đề? Triệt hạ đối thủ của mình khi cần thiết?”

Tim nhấp một ngụm bia, mặt trời đã tiến gần về phía tòa nhà Century City. “Trước đây thôi,” Tim nói, “trong suốt một khoảng thời gian dài. Khoảng ba mươi năm gì đó. Đến một ngày tôi đã nhận ra được có nhiều điều đáng làm hơn là đạp đối thủ của mình xuống bùn.”

“Chẳng hạn như lắng nghe những điều phàn nàn từ những người phụ nữ của họ?”

Tim ngoảnh lại và nhe răng cười. “Đại loại là như vậy.”

“Nghe có vẻ như việc bác nhảy ra khỏi ngành xuất bản là một bước tiến tốt đấy.”

“Cậu không thể nào hiểu được đâu.”

Hai người nghe tiếng bước chân từ phía cầu thang vọng lên. Roger đang bước ra từ phía ánh nắng hắt ngược lại. Một tay anh chàng cầm một lốc sáu chai bia, tay kia cầm một túi đá lớn. “Này ông bạn,” Roger kêu lên, “đã nói với ông là tuần này tôi sẽ mua bia mà.”

“Thì đúng là đến lượt cậu mà.” Tim nói. “Tôi thấy có vẻ như chúng ta có thêm người.”

Roger gật đầu. “Tôi đã trông thấy Veek, cô ta sẽ có mặt trong ít phút nữa thôi.” Roger đặt lốc bia gần thùng bia của Tim, lấy ra một chai và khui nắp.

“Uống nào!” Tim mào đầu. Họ giơ chai bia ra cụng làm vang lên tiếng chai thủy tinh chạm vào nhau.

Roger cụng chai với Nate. “Phòng của tôi cũng đã được sơn lại rồi. Xin lỗi nhé anh bạn trẻ!”

“Không phải lỗi của anh mà.” Nate nói. “Đã tìm được gì từ bài toán đó chưa?”

Nate lắc đầu. “Chúng tôi tìm được ra vài điều khác kia.”

“Còn gì khác được chứ, gì vậy?”

Nate và Tim kể lại cho Roger nghe về những lời nhắn được viết bằng máu trên tường, được họ tìm ra khi chiếu tia cực tím lên và giờ lại được giấu đi dưới lớp bọc mới mà Nate gọi là “Vỏ Trứng”. Roger nốc cạn nửa chai bia trong khi nghe hai người kể lại. “Điều đó, thật sự là một bí mật hạng A đấy.” Roger thốt lên sau khi nghe hai người kể xong câu chuyện.

“Này mọi người!” Veek gọi vọng lại từ phía cửa thoát hiểm. Hôm nay cô mặc một chiếc sơ mi xanh phẳng phiu và thắt hờ một chiếc cà vạt. Vì cô đang đeo kính nên nhìn trông nó có vẻ giống một bộ đồng phục nữ sinh hơn là một bộ đồ văn phòng. Nate liếc về phía Roger và có thể chắc chắn rằng anh cũng có cùng suy nghĩ.

“Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ không lên được đây hôm nay đấy.” Tim nói. Ông quay về phía tây và nhìn theo mặt trời đang lững thững qua nóc của những tòa nhà cao tầng phía xa.

Veek đẩy chân Nate sang một bên và ngồi xuống cạnh anh. Nước đá chảy xuống khi cô nhấc một chai bia lên, Veek lấy vạt áo quấn quanh nút chai và vặn nó ra, nút chai để lại một vết thẫm màu trên áo. “Bác biết đấy,”cô nói. “Cháu đã đợi cả tuần để có được buổi chiều hôm nay đó.”

Nate liếc nhìn Veek. “Để ngồi uống bia trên sân thượng ấy hả?”

“Là được ngồi uống với tất cả mọi người chứ.” Veek làm một hơi và họ cứ thế ngồi nhìn bầu trời chuyển sang màu cam khi trượt qua những tòa nhà. “Họ đã sơn lại tường phòng của tôi rồi đúng không?”

“Đúng vậy,” Nate nói, “có vẻ như họ đã sơn lại phòng của tất cả mọi người.”

“Chúng ta có thể lại tróc nó ra từ đầu,” Veek nói, “chỉ cần cẩn thận hơn một chút.”

Tim lắc đầu. “Không cần thiết phải làm điều đó.” Tim nói. “Chúng ta đã kiểm tra kĩ lưỡng mọi nơi rồi, mọi thứ đều đã được sao lưu lại nữa. Nếu chúng ta muốn tìm thêm manh mối thì phải tìm ở những căn hộ khác thôi.”

“Vậy thì,” Roger lưỡng lự, “tại sao những lời nhắn ấy lại được viết bằng máu chứ?”

Veek ném một cái nhìn kinh ngạc về phía Roger. “Viết bằng máu ư?”

“Đúng vậy.” Roger quả quyết. Anh nghiêng đầu về phía Nate. “Những dòng chữ trên tường phòng của Nate.”

Veek thậm chí không ngậm miệng lại được trong chốc lát. “Chúng được viết bằng máu?”

“Không phải những dòng chữ mà cô đã nhìn thấy đâu.” Nate nói. “Tôi tìm thấy những lời nhắn khác.”

Veek chớp chớp mắt. “Nội dung viết gì vậy?”

Họ lại kể câu chuyện một lần nữa cho Veek nghe. Veek lắc đầu ngao ngán. “Tại sao anh lại không gọi tôi đến cơ chứ?”

“Cô đã nói là cô bận mà, nhớ không? Tôi không muốn làm phiền cô, nên tôi đã không gọi.” “Nhưng anh đã gọi Xela dậy đấy thôi.”

“Tôi đâu có đánh thức cô ta?” Nate phản pháo.

“Chẳng phải anh đã đi tìm và kéo cô ta vào vụ này còn gì.”

“Xela là người có máy ảnh tốt nhất trong chúng ta.” Veek cắn môi và nốc một ngụm bia. “Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ giải quyết vụ này cùng nhau kia đấy.”

“Tôi xin lỗi,” Nate nói khẽ, “cô nói rằng cô không có thời gian rảnh, vì thế tôi nghĩ là... là cô không có thời gian cho vụ này.”

“Người anh em,“ Roger nói với Nate trong khi mở một chai bia mới, “thế ra cậu vẫn không biết gì về phụ nữ à? Họ chẳng bao giờ nghĩ như những gì họ nói đâu. Không có ý gì với cô đâu nhé!” Roger nói với Veek.

“Không phải,” Veek lẩm bẩm, “đúng là tôi có nói tôi không rảnh thật.”

“Đúng vậy. Điều đó chẳng phải có nghĩa là cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho Nate sao?”

Veek hạ chai bia xuống. “Không, chỉ đơn giản là tôi bận và không có thời gian rảnh thôi.”

Roger nháy mắt với Veek và gật gù.

“Tôi còn có việc phải làm mà, anh không biết à?”

Veek lầu bầu.

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy ai đó hắng họng một cách nặng nề. “Xin lỗi, tôi có đường đột quá không?”

Andrew xuất hiện từ phía cửa lên sân thượng. Anh ta mặc một chiếc quần kaki quen thuộc và một chiếc áo thun có cổ, khoác ngoài một chiếc áo vest bằng vải len. Tất cả những gì anh ta mặc chẳng vàng thì cũng là xanh, Nate lẩm bẩm trong đầu.

“Tôi... tôi vừa nghe được một chút từ câu chuyện của mọi người.” Andrew nói. “Tôi có hiểu một chút về những gì mọi người đang cố giải mã xung quanh những điều kì lạ tại tòa nhà của chúng ta.”

Lông mày của Veek dựng lên sau mắt kính của cô. “Anh nói vậy là có ý gì chứ?”

Andrew đưa tay ra sau lưng, chà đế giày vào miếng chống thấm. “Tôi đã ở đây được ba năm rồi.” anh ta nói. “Tôi đã cố gắng không phàn nàn gì, và Chúa dạy rằng chúng ta phải tĩnh tâm, nhưng tôi không thể không nhận thấy rất nhiều bí ẩn trong tòa nhà này.” Andrew nhìn lên và nói cao giọng hơn một chút. “Tôi thực sự muốn giúp đỡ mọi người, tôi muốn biết nơi đây đang ẩn giấu điều gì.”

Tim ho khan một tiếng. Roger và Veek đồng loạt nhìn về phía Nate.

“Ngày mai đi.” Nate nói. “Tất cả chúng ta sẽ hẹn gặp ở phòng sinh hoạt chung và thảo luận về vụ này. Anh cũng được mời đấy, Andrew.”

“Mấy giờ thì được nhỉ?” “Khoảng bốn giờ đi.”

Andrew gật đầu. “Tôi sẽ có mặt ở đó lúc bốn giờ.”

“Nhớ mang theo đồ ăn nhé.” Veek nói với khuôn mặt thật nghiêm túc.

“Bánh kẹo sẽ khiến ta cảm thấy thèm ăn hơn đấy.” Andrew nói.

“Thế thì anh mang khoai tây chiên đi nhé,” Veek nói, “hay là mang bánh quy cũng được, hoặc cái gì đó giòn giòn ấy.”

Andrew suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu lần nữa. “Tôi sẽ mang gì đó đến. Buổi tối tốt lành nhé! ” Andrew nói với mọi người trước khi quay lại phía cầu thang.

Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía Veek. “Gì vậy chứ?” Cô phản ứng. “Anh ta chưa bao giờ giúp đỡ chúng ta hết và cả tỉ lần anh ta đều giảng giải cho tôi hiểu về một người phụ nữ độc thân sống cô độc là sao. Ngày mai là ngày Lễ Tưởng niệm 3* , anh ta có thể mang khoai tây chiên cho chúng ta.”

3* Memorial Day: ngày lễ kỷ niệm của Mỹ tưởng nhớ những binh lính hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, trước đây được tổ chức thường niên vào ngày 30 tháng 5 nhưng hiện tại chuyển sang ngày thứ hai cuối cùng trong tháng 5.