CHƯƠNG 3
Phòng sinh hoạt chung đã chật kín người khi Nate đi xuống từ phía cầu thang phụ. Debbie và Clive đã ngồi ở ghế sofa và đang nói chuyện với Tim. Mandy đứng ngay gần đó mà không nói gì nhiều chỉ nghe mọi người. Xela và Roger đứng nói chuyện bên cửa chống cháy. Veek đứng ở phía trước bên chiếc máy tính xách tay hiệu Toshiba có vỏ sáng bóng đang được đặt trên đỉnh một chồng thùng sữa. Cô đang kiểm tra lại cáp nối máy tính với màn hình tivi lớn.
Andrew đứng bên cạnh một đĩa cần tây đặt trên một chiếc bàn thấp, và anh ta đứng cạnh nó như thể là vệ sĩ của nó vậy. Đặt giữa chiếc đĩa còn có một chiếc chén nhỏ đựng một chút kem gì đó màu trắng. Nate nghĩ có thể đó là một chút kem chua hoặc xốt trứng gà.
Đang ngồi chính giữa ghế đối diện với Andrew là một bà lão với mái tóc đen được búi chặt lại đằng sau. Nate đoán chừng bà khoảng gần tám mươi tuổi. Lưng bà lão khá thẳng và một vài nốt đồi mồi trên bàn mu tay gầy gò. Bà đặt một cây gậy nhôm nằm ngang trên đùi làm vướng víu với bất cứ ai muốn ngồi cùng. Nate cũng không chắc là bà lão có cố ý đặt cây gậy như thế hay không nữa.
Hầu hết mọi người đều vẫy tay hay chào hỏi Nate khi anh đi loanh quanh tìm Veek. Cô trông thấy Nate và ngẩng lên mỉm cười. “Này Nate,” Veek gọi, “vài người bọn tôi đang tính sẽ gọi đồ Thái sau khi chúng ta kết thúc cuộc thảo luận, anh có muốn ăn không?”
“A,” Nate đáp lại, “tôi nghĩ là không đâu, tình hình tài chính của tôi có vẻ hạn hẹp kể từ khi bị cắt giảm giờ làm.”
Nụ cười của Veek vụt tắt nhưng trông cũng không đến nỗi tệ. “Không sao, “ Veek đáp lại, “tôi hiểu mà.”
“Cám ơn cô nhé.” Nate ngoắc đầu ra hiệu với Veek nhìn về phía sau anh. “Bà lão đó là ai vậy?”
“Đó là bà Knight ở căn hộ số 4,” Veek trả lời, “bà lão ấy chính là người đã kể với tôi về vụ tự tử ở căn hộ số 16.”
“Ra vậy.” Nate trả lời.
“Tôi không nghĩ bà ấy khó tính như vẻ bề ngoài, hay cách bà ấy nói chuyện.”
“Tuyệt.”
“Thử lại đây tôi chỉ anh xem cái này,” Veek nói. Trên màn hình máy tính có khoảng một tá biểu tượng, “đây là máy tính của Xela và mấy bức ảnh của cô ấy, tôi biết cách sử dụng chúng. Chỉ cần nhấp chuột vào bất cứ bức ảnh nào là nó sẽ hiện ra trên màn hình tivi.” Veek nhấp con trỏ lên một vài bức ảnh và chúng lần lượt hiện lên trên màn hình tivi.
“Đây có phải là phần mềm Powerpoint không?” “Không phức tạp như vậy đâu. Nó chỉ đơn giản là một phần mềm trình chiếu ảnh tôi dùng để chiếu lên màn hình tivi. Còn nếu anh di chuột về bất cứ chỗ nào ở phía này...”, Veek kéo con trỏ chuột về phía góc phải màn hình thì màn hình sẽ xuất một bộ phim. Mất một lúc Nate mới nhận ra đó là bộ phim The Dark Knight 4* . “Tôi đang mở phim chạy trên máy, nếu Oskar đến, ta chỉ cần giả vờ như cần chỉnh một cái gì đó trên máy tính và màn hình tivi sẽ chiếu bộ phim này.”
4* The Dark Knight: bộ phim trong seri phim về siêu anh hùng người dơi của đạo diễn Christopher Nolan, công chiếu năm 2008.
“Cô thật là thông minh đấy.” Nate khen ngợi.
“Cám ơn.”
Nate cười với cô và ngoảnh lại nhìn phía sau. Mọi người đã tập trung đông đủ cả khi anh lên đây. “Xin chào!” anh nói to. “Vâng, chúng ta đã tụ tập được cả nửa tòa nhà có mặt ở đây lúc này, phải không?”
Mọi người đều nhìn Nate. Họ có vẻ rất hào hứng. “Bà Knight,” Nate gọi, “anh Andrew, tôi sẽ bắt đầu luôn với một số chuyện mới và tôi sẽ giải thích với hai người những chuyện trước đây sau, như vậy ổn chứ?”
Andrew bình tĩnh gật đầu, anh ta ngồi thẳng lưng và đặt tay trước đùi. Bà Knight nhìn có vẻ không được thoải mái lắm, nhưng bà chỉ càu nhàu vài câu nghe có vẻ khá quả quyết. Một tay bà Knight đặt trên cây gậy, như thể bà sẵn sàng dùng cây gậy đó để đánh về phía Nate nếu anh đưa ra thêm bất cứ một quyết định nào làm phật ý bà nữa.
“Vậy thì,” Nate nói, mắt rời khỏi cây gậy của bà Knight, “tôi nghĩ rằng mọi người đã được nghe kể về những lời nhắn mà chúng tôi tìm thấy vào đêm hôm trước, thật ra là đêm trước nữa.” Nate nhìn vào màn hình máy tính, nhấp chuột và dòng chữ phát sáng hiện ra trên màn hình tivi lớn phía sau anh. “Đây là hình ảnh trong căn hộ của tôi, trong bếp. Mặc dù đã tróc đi lớp sơn bên ngoài, dòng chữ này chỉ có thể nhìn thấy được khi có tia cực tím chiếu lên.” Nate nhìn về phía những người hàng xóm. “Tôi không cho là mọi người biết ngôn ngữ của mấy dòng chữ này.”
“Trông có vẻ giống tiếng Nga.” bà Knight lên tiếng. Giọng bà lão vang lên và vọng lại khắp phòng, nghe như thể thanh quản của bà được làm bằng chất liệu giống như miếng da sống nhợt nhạt vẫn hay được dùng làm đồ chơi cho động vật.
“Không phải tiếng Nga.” Nate nói với bà lão. “Ít nhất chúng tôi có thể khẳng định được điều đó.”
Bà Knight đặt lòng bàn tay lên giữa cây gậy và lăn đi lăn lại trên đùi mình. “Nhưng nhìn nó thật sự giống tiếng Nga mà.” bà đáp lại.
Nate gật đầu. “Cháu biết chứ, cùng bảng chữ cái. Nhưng chắc chắn không phải là tiếng Nga.” Nate nhìn về phía những người còn lại. “Tôi hy vọng mọi người có thể trật tự và làm việc như một nhóm,” anh nói trước cả đám đông. “Nếu mọi người biết bất cứ ai có thể nói một loại ngôn ngữ châu Âu nào đó thì hãy nhờ họ xem những dòng chữ này viết gì nhé. Dù chỉ một cái tên cũng mang lại cho chúng ta nhiều thông tin đấy.” Nate chỉ vào những dòng chữ hiện bên trên những con số ghi ngày tháng.
“Hãy cho mọi người xem mấy dòng chữ được viết bằng máu đi Nate.” Roger lên tiếng.
Nate di ngón tay trên chuột cảm ứng và nhấp một cái. Lời nhắn được viết bằng máu ngay sau đó hiện trên màn hình tivi. “Những lời nhắn này cũng được tìm thấy trong căn phòng của tôi.” Nate nói. “Bác Tim cho rằng chúng được viết bằng máu. Sau khi nghiên cứu những bài viết về tác dụng của tia cực tím trên mạng, tôi nghĩ rằng bác ấy đã nhận định đúng.”
Mandy rùng mình. “Chúng được viết bằng máu người à?”
Nate nhún vai. “Tôi không thể biết chắc được, nhưng tôi đoán là như vậy.”
Clive chỉ lên màn hình lớn. “Cậu có nghĩ rằng ‘trốn đi’ nghĩa là người đàn ông đó cần phải trốn khỏi một cái gì đó, hay ông ta đang cố nhắn ai đó rằng hãy tìm cách trốn đi?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Nate đáp lại.
“Tôi đọc thì cảm thấy như thể người đó đang bị thương và đang tìm cách lẩn trốn khỏi ai đó đang tìm cách giết hại họ thì đúng hơn.” Xela nói.
Clive nhún vai. “Tôi cũng không biết. Nếu cô đọc nó từ đầu đến cuối thì có vẻ như họ đang cố gắng tìm cách giúp Kavach lẩn trốn một điều gì đó.”
“Và chúng ta vẫn không thể xác định được Kavach là ai.” Veek tiếp lời.
“Liệu sẽ ra sao nếu những điều họ nói là về chính tòa nhà này?” Roger đột nhiên lên tiếng.
Clive cười sằng sặc. “Làm sao mà anh có thể giấu được cả một tòa nhà cơ chứ?”
“Tôi có thể đội cho nó một chiếc mũ và đeo thêm cặp kính râm nữa.” Xela đế vào.
“Nếu là ẩn trong một khu rừng thì sao nhỉ?” Mandy ý kiến.
Nate nhìn về phía cô. “Gì chứ?”
“Tôi đã nghe được một điều tương tự trong một chương trình truyền hình khi còn bé,” Mandy trả lời. “Bạn sẽ giấu một cái cây ở đâu được? Một khu rừng sẽ là nơi lý tưởng nhất. Vậy thì bạn sẽ giấu một tòa nhà ở đâu được chứ?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Mandy.
“Trong một thành phố.” Tim cọ tay lên cằm. “Nhưng bằng cách nào mà có thể giấu được cả một tòa nhà kia chứ?” Veek thắc mắc. “Một tòa nhà thì luôn đứng im một chỗ, không có lẽ nó lại có thể di chuyển được khi mọi người không chú ý à?”
“Không, chúng ta không nói về tòa nhà.” Andrew lên tiếng. Anh ta vẫn ngồi với đôi bàn tay đặt trên đùi. “Có thể đó là một cái gì đó được cất giấu trong tòa nhà này.”
“Có thể là một vật gì đó, cũng có thể là một ai đó,” Debbie đáp lời.
“Nếu đó là một con người, ta nghĩ rằng vụ này sẽ đi vào ngõ cụt.” Tim nói. “Chúng ta đang nói về một sự kiện diễn ra cách đây cả một trăm hai mươi năm.”
“Tôi có một thắc mắc,” bà Knight nói. Nate gật đầu về phía bà Knight và để bà tiếp tục nói, “điều này có gì liên quan đến căn hộ số 16 không vậy?”
“Sao chúng lại có liên quan đến nhau được chứ?” Nate hỏi ngược lại.
Bà Knight nhướn mày và đôi tay bà chộp lấy cây gậy trên đùi. Nate lùi lại phía sau nửa bước ngay tức thì. “Cậu biết rõ điều gì đã xảy ra ở đó mà?” Bà lão vặn hỏi.
“Ý bà là vụ tự tử trong căn nhà đó?” Veek lên tiếng. “Chẳng phải người diễn viên đó đã tự sát hay sao?”
Bà Knight gật gù. “Cô ta tên là Andrea, đó là vào tháng 8 năm 1987. Lúc đó cô ta chỉ đóng một vai nhỏ trong bộ phim của Roger Corman. Cô ta là người cuối cùng trong số bọn họ. Ta vẫn còn nhớ, cô ta có mái tóc vàng. Rất quyến rũ. Thời đó ta vẫn còn để tóc ngắn.”
“Chờ chút,” Tim ngắt lời, “người cuối cùng trong số bọn họ, ý của bà là sao?”
Bà lão lại gật đầu rồi tiếp tục nói. “Những người đã chết trong căn nhà đó. Đó là lý do vì sao ta lại nghĩ rằng chúng có liên quan đến những lời nhắn được viết bằng máu. Chẳng phải chúng chính là lý do cho tất cả những chuyện này sao?”
Một cảm giác rùng mình đáng sợ tràn qua khắp căn phòng. Debbie và Clive thậm chí còn siết chặt tay nhau vì sợ hãi. Andrew nắm chặt hai tay và vặn chúng lại với nhau. Bà Knight lại chẳng có vẻ quan tâm đến tâm trạng của mọi người xung quanh, nếu có thì cũng chỉ là nắm lấy cây gậy của bà một cách rất thản nhiên.
“Bà Knight,” Nate nói, “chính xác thì điều gì đã xảy ra trong căn hộ số 16 vậy?”
Bà lão liếc nhìn Nate một cái, xem như ác cảm của bà với anh chàng Nate này cũng đã bớt đi vài phần. “Cô diễn viên đó đã treo cổ trên cổng tò vò giữa phòng chính và nhà bếp.”
“Cô ta đã tự treo cổ sao?” Nate phản ứng.
“Cháu nghĩ rằng chuyện đó diễn ra ở trong tủ quần áo chứ nhỉ?” Xela lên tiếng.
Bà Knight lắc đầu. “Cô ta treo cổ ở chỗ cửa tò vò, chính mắt ta đã nhìn thấy ngay trước khi cảnh sát ập đến, chỉ trong một thời gian ngắn thôi.”
Tim hắng giọng. “Sao bà lại gọi cô ta là người cuối cùng trong số bọn họ? Như vậy có nghĩa là có rất nhiều án mạng diễn ra ở trong căn hộ đó?”
Bà lão gật đầu, tay bà lại nắm chặt lấy cây gậy. “Khi đó tôi vừa mới chuyển đến khu nhà thôi, nhưng đã có nhiều câu chuyện xung quanh căn hộ đó. Trước Andrea đã có một người đàn ông tự kết liễu đời mình bằng súng chỉ cách đó bảy tháng. Một vụ tương tự xảy ra trước đó một năm, một người đàn ông khác cũng đã tự sát bằng súng. Trước đó thì đã có một cặp tình nhân tự tử bằng thuốc độc, vụ đó diễn ra vào tháng 12 năm 1984. ”
Nate chớp mắt. “Bà đang nói gì vậy? Như vậy là những người từng sống trong căn hộ đó đều chết cả ư?”
Bà Knight thở dài một tiếng trong khi Nate có thể nhận thấy rằng giọng nói của bà tụt thêm một nấc nữa. “Không,” bà nói. “tất cả mọi người sống ở đó đều đã tự sát. Thường thì chỉ trong một năm hoặc ít hơn.”
“Tất cả ư?” Veek tròn mắt.
Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu. “Thời bấy giờ ta coi mình là một phiên bản của Angela Lansbury 5* vậy.” bà kể. “Có cả tuần lễ ta đã dành thời gian tìm hiểu những vụ án diễn ra trong tòa nhà này. Theo tìm hiểu ta phát hiện ra có tới hai mươi sáu vụ tự sát trong tòa nhà này diễn ra trong khoảng thời gian ba mươi năm. Tất cả những vụ tự sát đều xảy ra trong căn hộ số 16.”
5* Angela Lansbury: nữ diễn viên người Anh nổi danh với bộ phim truyền hình Murder, She wrote, trong phim cô thủ vai một nữ thám tử tài ba, sử dụng tài chí của mình để theo đuổi đến cùng rất nhiều vụ trọng án.