← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Khi cánh cửa bật mở, Tim lao về phía trước. Nate bị hất văng qua ngưỡng cửa, còn Xela vấp phải anh.

Tim bám được vào khung cửa và đưa một bàn tay ra cho những người bạn đồng hành. Nó làm đầu ông cảm thấy quay như chong chóng và mất thăng bằng.

Một cơn gió dữ dội cuốn trong hành lang. Nó giống như những cơn gió giật ở Chicago khi mùa đông tới, những cơn gió hun hút giữa những tòa nhà chọc trời và rít gào trên những con phố, những cơn gió mà người ta cảm tưởng như có thể nhìn thấy. Luồng gió y hệt như vậy đang len lỏi qua những bức tường của tòa nhà và đang chạy đua, vụt qua ông rồi xông vào căn hộ số 14.

Tim bị trượt chân, cơn gió mạnh đang giằng xé chiếc áo ông đang mặc và Tim cũng nhận ra rằng cơn gió cũng đang ra sức quẳng ông vào căn hộ số 14. Ngay cả khi những từ khóa như “hạ áp” và “chân không” đang quay cuồng trong tâm trí Tim và bị xé toác bởi những cơn gió không ngừng nghỉ, ông nhìn qua cửa, trông thấy những ngôi sao ở đằng xa, và hai vầng mặt trời song sinh đang treo lơ lửng ngay trước mắt ông. Nate và Xela đang bị rơi vào khoảng không gian vô tận phía sau cánh cửa, và đang níu giữ cả thế giới chỉ với chiếc núm cửa bằng thủy tinh.

Tâm trí Tim hoảng loạn trong phút chốc, nhưng ông đã được huấn luyện quá kĩ để có thể chịu đựng được những điều tưởng chừng không thể trong một khoảng thời gian dài.

Ông liếc ra phía sau. Clive đã thủ sẵn ở cửa căn hộ của anh, và ôm chặt lấy khung cửa. Veek bị tụt sâu xuống phía tường và đang quờ quạng tìm chỗ bấu víu trên mặt sàn gỗ cứng, chống cự lại những cơn gió xối xả. Roger đang cố thủ phía đối diện cửa căn hộ số 14 ngay phía trước Tim.

“Giúp tôi với,” Tim gọi với lại.

Âm thanh của bốn ô cửa sổ đá màu trong căn hộ của Debbie và Clive vỡ tan tành có thể sánh ngang với tiếng của mười hai anh chàng bồi bàn đánh rơi khay xuống đất cùng lúc. Một chiếc kính vạn hoa quay lông lốc phía sau Clive, và người đàn ông đó phải nhăn mặt vì những mảnh kính vỡ chém tung tóe vào mặt anh. Chúng trượt trên sàn nhà, dồn thẳng về phía cửa căn hộ số 14.

“Nhắm mắt lại,” Tim hét với Nate và Xela. “Nhắm mắt lại và quay mặt đi.”

Ông không chắc rằng liệu họ có nghe được không hay chỉ theo phản xạ trước luồng gió vô tận, nhưng họ đã nhắm chặt mắt lại. Những mảnh vỡ quất qua ô cửa, trở thành một trận mưa thủy tinh lấp lánh và bay vô định trong không gian. Một mảnh vỡ sượt một đường ngọt lịm trên vai Nate tạo thành một vệt rạch màu đỏ khi gió rít qua. Một mảnh khác cắt ngang trán anh. Xela hét lên khi những mảnh vỡ thủy tinh cắt vào mu bàn tay và chém lia lịa vào bắp chân cô. Cô bị trượt sâu xuống thêm vài xen ti mét nữa về phía cẳng chân Nate. Cánh tay cô đang bám dưới đầu gối anh.

Một tai nạn khác đến từ phía sau Tim, thẳng về phía trước của tòa nhà. Chiếc cửa kính hành lang góp thêm những mảnh vỡ tụ lại phía sảnh. Debbie và bà Knight gào lên. Clive nhìn theo hướng đó và tru lên.

Những đốt ngón tay Nate trắng bợt trên tay nắm cửa. Sức bám víu trong tuyệt vọng của anh có lẽ không giữ được lâu hơn nữa, và Xela cũng vậy.

Tim đá chân để đu lên, và đung đưa quanh cánh cửa.

Ông cảm nhận được thay đổi của trọng lực khi đưa chân kia hướng vào căn hộ số 14. Bụng ông nằm trên gờ cánh cửa, cảm giác giống như Tim đang cheo leo trên vách đá, nhưng cả người ông chỉ cách sàn hành lang khoảng một mét. Tim trượt xuống và chống khuỷu tay xuống sàn.

Ông nhìn đi nhìn lại chỗ Clive. Anh trông có vẻ đang ngơ ngác. Giấy tờ quất vào người anh khi chúng bị hút ra khỏi căn hộ và cuốn về phía hành lang. Máu tứa ra khắp vai và thấm đẫm chiếc áo anh đang mặc. “Clive,” ông hét lên trong tiếng gầm. “Hãy giữ lấy tôi!”

Clive lắc đầu, và trong giây lát, Tim đã nghĩ rằng anh từ chối. Rồi sau đó, ông nhận ra Clive đang giũ những mảnh vỡ và rác rưởi trên đầu mình. Clive đẩy người ra khỏi cửa và đâm sầm vào bức tường phía đối diện. Anh quăng mình và chộp lấy bắp tay Tim. Họ nắm chặt tay nhau và quặp sát hai cổ tay lại.

Cái gì đó đang lăn loong coong và Tim nhận ra đó là hộp sơn của Xela. Được nửa dãy hành lang, nó rơi thẳng vào không gian và biến mất qua cánh cửa “không tưởng”. Một cuốn sách bìa mềm nối gót theo nó.

“Thấp người xuống,” Veek hét lên. Cô vẫn đang bám chắc phía bên kia hành lang, nhưng từ góc độ của mình, cô chỉ có thể nhìn qua được cánh cửa kia. Tim liếc ra phía sau vừa lúc trông thấy cặp kính của Veek trượt xuống sống mũi và biến mất vào không gian sâu hút phía bên kia.

Một cái gì đó đổ xô vào lối hành lang, sượt qua vai Clive và đập trúng sau đầu Tim. Có vẻ như nó là một vật bằng kim loại, ông nhìn nhanh về phía ánh bạc lấp lánh vừa rơi qua đầu mình. Tim nhìn xuống dưới và thấy cây gậy của bà Knight đang xoay tít lao về phía Nate và Xela. Nó biến mất vào khoảng không đen ngòm.

Roger đã xoay xở để cố di chuyển khoảng một hoặc hai mét từ phía cửa. Lúc này, anh đang chạy lên phía trước và lao vào Clive. Những cơn gió đẩy anh, nhưng theo đà, anh vượt qua được cái “dạ dày” đói khát của cánh cửa căn hộ số 14. Trượt dọc theo sàn nhà, lết hông, anh ôm chầm lấy chân Clive. Nhìn qua họ, Tim trông thấy Debbie và bà Knight đang cố gắng chống lại sức đẩy của gió. Debbie ép mình lại phía bức tường và vòng tay ôm lấy chồng.

Một tấm ga trải giường bị bốc tung ra khỏi căn hộ của Clive và Debbie. Nó quẫy đạp trong hành lang một lúc, giống như một con ma đang tức giận và bị gió hút đi.

Tim nhìn vào mắt Clive. Anh gật đầu ra hiệu. Rồi Tim hít một hơi thật sâu và thả mình trượt qua khung cửa.

Nate nhìn về phía cửa, gió quất vào mặt anh. Khung cửa gỗ lơ lửng trong không gian, giống như một cánh cửa bí ẩn trong bộ phim The Twilight Zone 31* . Nhìn qua, anh có thể trông thấy khu hành lang, thấy Veek đang vật lộn với cơn gió tàn bạo. Và nếu nhìn qua khung cửa bên kia, anh có thể trông thấy những đốm sáng phản chiếu và những vệt bụi lấp lánh trong không gian.

31* The Twilight Zone: bộ phim truyền hình của Mỹ được sản xuất năm 2002, là sự tiếp nối của loạt phim cùng tên của Rod Serling (1950-1960). Với người dẫn chuyện là Forest Whitaker, người sẽ đưa khán giả tới những nơi kì ảo nhất.

Những ngón tay Nate trượt trên núm cửa. Anh quặp chặt chúng lại trên núm thủy tinh. Nhưng vô ích. Mọi thứ vụt qua quá nhanh để có thể định hình được chúng là gì. Một vài tờ giấy dính chặt lấy vai anh trước khi vụt bay lên và trôi tuột về phía các ngôi sao.

Xela đang chống cự lại và cố gắng ghì chặt chân mình trong chốc lát. Giờ đây, cô đang siết bắp chân vào chân Nate khiến chân anh đau nhói. Gió đang thúc vào cô như muốn đẩy cô nhào tới không gian vô tận kia. Nate liếc xuống và thấy cô đang nép mặt vào giữa hai chân mình. Cô gần như đổ bóng mình trên hai ngôi sao sinh đôi ngay bên dưới nhưng anh nghĩ mắt Xela vẫn đang nhắm chặt.

Nate nhìn thấy những tinh thể băng trên lông mày và môi Xela. Lớp băng tuyết đang hình thành trên mái tóc xanh dương kia. Ngón chân anh tê dại.

Một không gian thật lạnh lẽo, anh nghĩ. Thậm chí chỉ vài bước là vào không gian kia.

Khi nhìn lại khung cửa, anh trông thấy một đôi chân đang thõng xuống lơ lửng. Một đôi giày thể thao đen nằm ngay trên núm cửa. Quá xa để anh có thể với tới. Anh trông thấy Veek qua một vệt sáng hình chữ nhật, cô đang la hét. Chỉ vài giây sau, mắt kính của cô bị bật tung ra ngoài.

Một cái gì đó dài, màu bạc bay vụt qua và hai chân kia bị tụt xuống khoảng ba mươi xen ti mét. Rồi chúng lại được nhấc lên khoảng vài xen ti mét nữa. Đôi giày thể thao kia cọ xát vào khuỷu tay Nate.

Một ai đó bay vọt qua cửa. Đó có lẽ là Roger.

Nate hít một hơi sâu nhất có thể khi không khí vội vã lùa qua anh. Anh nhìn xuống Xela và hét. “Giữ chặt lấy!”

Nate đếm đến ba và quăng tay từ núm cửa túm lấy hai cẳng chân kia. Anh bám chặt lấy nó, nhưng dần bị trượt theo ống quần. Xela hét lên và những móng tay của cô bấu chặt vào bắp chân Nate.

Có ai đó đang treo mình qua khung cửa kia, người đó gập chân lại thành cái móc. Cánh tay Nate móc vào đó, trượt dần xuống rồi dừng lại. Xela lại hét lên. Cô đang khóc. Anh nhìn xuống, những giọt băng lấp lánh quanh mắt Xela.

Một cái gì đó đập mạnh vào bả vai Nate làm xương đòn anh đau nhói. Anh thoáng thấy một chiếc khoá móc bằng thép vụt qua khi nó lao vào khoảng không bên ngoài. Anh nhìn lên và nhận thấy có thêm ba cẳng chân khác đang lơ lửng kia cũng bị tấn công.

Nate có một thoáng tự hỏi rằng liệu họ có muốn leo lên và rồi bị thả vào chiếc cửa hun hút kia không. Chân Tim nhúc nhích được thêm vài xen ti mét, rồi thêm vài xen ti mét nữa. Người đàn ông lớn tuổi khom lưng xuống, bám quanh khung cửa. Nate nhận ra mình đang ở ngay trên chiếc núm cửa, dọc theo cánh cửa. Anh quay đầu lại và nhìn thấy tấm biển số 14 ngay cạnh đầu mình.

Tim run lập cập và loạng choạng. Nate cảm thấy Xela bị trượt xuống. Anh đã cố gắng co chân lên giống như Tim đã làm, nhưng nó đã tê cứng nên không thể nhúc nhích gì thêm được.

Anh nhìn xuống, đầu Xela đang lắc lư, trông cô có vẻ đang bị chóng mặt. “Giữ chắc lấy!” Anh hét lên.

Một đôi tay thò qua ngưỡng cửa và túm lấy Nate ngay dưới bả vai. Họ kéo anh lên và Nate đang nằm trong hành lang.

Đầu óc Nate quay cuồng, anh nghiêng đầu sang một bên. “Xela đang bị trượt,” anh hét lên. “Túm lấy Xela.”

Tim lăn trên sàn nhà. Người đàn ông lớn tuổi với tới - luồn xuống - và vọt qua ngưỡng cửa. Nate rơi xuống sàn, đè lên người Clive. Roger co người lại lấy đà và lao tới ngay sau Tim để túm lấy Xela. Họ túm lấy cô và lôi qua cửa.

Ai đó trượt xuống cạnh Nate, choàng tay qua người anh. “Ôi, tạ ơn Chúa,” Veek khóc nấc lên, tay càng siết chặt anh hơn. Hoặc cơ thể cô thật ấm áp, hoặc là anh đã lạnh hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng.

Anh ôm đáp lại và dựa người vào cô. “Bác Tim,” anh hét lên. “Chúng ta phải đóng cánh cửa lại!”

Tim gật đầu và vẫy tay về phía Clive, ra hiệu túm lấy chân ông. Roger vẫn đang giữ chặt Xela. Cô không hề nhúc nhích. Anh đang chà xát cánh tay và bàn tay Xela, cố làm ấm người cô.

Tim hạ thấp người xuống phía cửa, thò đầu mình xuống trước. Ông cúi xuống và những ngón tay Tim gần chạm tới chiếc núm. Tim cong lưng và cố gắng kéo cánh cửa đóng lại.

Một bộ ba cái gì đó đang nảy rầm rập xuống khu hành lang từ phòng sinh hoạt chung. Những chiếc đệm ghế xoay tít trên nền gỗ cứng trước khi nảy lên cao và lặn mất tăm qua khung cửa. Một trong số chúng đã đập mạnh vào cánh tay Tim khi nó lao qua chỗ ông.

Tim rướn người thêm lần nữa và tìm cách bám lên cánh cửa thêm vài phân. Ông treo người trên bản lề. Tim càng tiến lên cao, thì việc giữ cho cơ thể nằm ngang ra giữa khung cửa càng trở nên khó khăn hơn. Clive đang nằm ngang dưới chân Tim, chân anh bám chắc trên mặt sàn. Còn Debbie đang giữ mắt cá chân của Tim.

Nate ra hiệu cho Veek ra giúp ông và hai người cùng ném mình ngang ra phía cửa. Trong một khoảnh khắc, không gian sâu thẳm phía sau cánh cửa đẩy Tim trong khi Nate “đáp xuống” rìa cửa, ngay cạnh bốn chiếc then cửa trống trơn. Veek quàng cánh tay quanh eo Nate trong khi anh với ngón tay về phía núm cửa. Tiếng gió gào thét và đẩy anh về khoảng không phía bên kia. Anh nhìn xuống, thấy những tấm đệm đang xoay tít và chiếc đèn pin màu đỏ đang lơ lửng ở phía xa hơn. Một đám mảnh vỡ rơi ra khỏi tòa nhà Kavach và bị nuốt vào hai ngôi sao song sinh.

Tim với tay và những ngón tay ông quờ trên tay Nate. Ông nhướn thêm nữa và tay họ chập lại với nhau trên núm cửa. Nate vươn người ra, nắm lấy mép cửa. Anh cố gắng nâng nó lên, nhưng sự lực cản của không khí và gió khiến cho tấm cửa gỗ phải nặng tới cả tấn.

Roger nằm ngay cạnh Nate. Anh với xuống và túm lấy cổ tay Nate. “Đừng thả nó ra!” Anh gầm lên.

Nate gật đầu rồi Rogger bắt đầu kéo. Cơ bắp của anh cuộn lên và những đường tĩnh mạch bắt đầu lên gân dưới lớp da. Anh thét lên và cánh cửa nhúc nhích thêm khoảng ba mươi xen ti mét. Phải mất chừng vài chục xen ti mét nữa thì cánh cửa mới đóng lại được. Tiếng gió rít gào qua khe hở.

Tim và Roger nhìn nhau. Tim buông núm cửa, bàn tay Roger buông cổ tay Nate, chộp lấy quả bóng thủy tinh kia. Anh quay đầu về phía Nate và hét lên. “Rõ rồi chứ?”

Nate thả tay ra và Veek kéo anh đi. Luồng không khí rít lên lần cuối khi chen chân qua khe hẹp. Roger đè một bên đầu gối lên khung cửa, hít một hơi thật sâu rồi gầm lên. Anh ném trọng lượng mình trở lại và cánh cửa đóng sầm. Then cửa được cài vào, phát ra một tiếng cạch chắc nịch.

Luồng gió đã biến mất. Một vài tờ giấy rơi lả tả trên sàn. Sự im lặng bao trùm khắp dọc hành lang.

Roger sụp xuống. Hành lang đang nghiêng sang một bên và rung lên, Nate nhận ra rằng anh đã ngã xuống và trượt theo bờ tường. Veek cũng ngã ngay lên người anh.

Xela trườn người qua và ngã vào lòng Roger, cô mỉm cười, mũi đang chảy máu, cô vỗ nhẹ lên đùi mình.

“Có chuyện quái gì vậy?” Clive hỏi. Anh đang ôm Debbie, người đung đưa. Mắt Debbie mở to và ướt nhoẹt. “Có chuyện QUÁI QUỶ GÌ VỪA XẢY RA VẬY?”

Nate giơ một tay về phía anh trấn an. “Mọi người không sao chứ?” Anh hỏi trong khi cổ họng đau nhói.

Veek gật đầu. Xela giơ một ngón tay cái lên. Roger nhắm mắt lại và vuốt tóc cô. “Chúng tôi nghĩ mình ổn, người anh em,” anh trả lời.

Clive nhìn lên và gật đầu trong yên lặng.

Tim loạng choạng đứng dậy và chọc thử vào cánh cửa. Rồi ông dùng hai bàn tay đập mạnh lên đó. Cánh cửa kêu đáp lại và rung lên bần bật như một cánh cửa bằng gỗ thông thường. Ông đập bốn chiếc then cửa xuống vị trí của chúng rồi lấy một ổ khóa ra khỏi thắt lưng. Chiếc khóa đóng sập, Tim lôi ra một ổ khóa tiếp theo. Ông dừng lại và nhìn quanh hành lang. “Đợi đã,” ông nói. “Bà Knight đâu?”

Veek nhỏm đầu lên khỏi vòng tay Nate. “Liệu bà ấy có chui vào cầu thang không?”

“Bà Knight?” Nate gọi.

“Bà ấy đã bị cuốn đi rồi,” Debbie thì thào.

Clive cúi nhìn vợ mình. Chị đang khóc. “Có chuyện gì xảy ra vậy, em yêu? Bà ấy đã đi đâu?”

Debbie ngước mắt lên nhìn. “Em đã không thể,” chị nói trong nước mắt. “Gió cuốn tất cả mọi người đi, và bà ấy bị trượt, rồi ngã, và e... em không thể buông tay anh, và em cũng không thể giữ được bà ấy.”

Đôi mắt cô hướng về phía cánh cửa căn hộ số 14. Một vệt sáng màu đỏ.

“Ôi, không,” Tim rên lên.

“Tôi xin lỗi,” Debbie khóc nức nở. “Tôi rất xin lỗi.”