← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Họ nghe thấy tiếng sấm nổ đùng đùng và Roger gồng mình lên. Họ nhìn nhau. Một tiếng sấm khác dội lại từ phía ngoài.

Clive hết nhìn Nate rồi lại nhìn cánh cửa và quay lại. “Chúng ta có nên mở cửa ra lần nữa không? Có thể... có thể chúng ta sẽ tìm thấy bà ấy?”

Nate nhớ đến những đám mảnh vụn xa xôi rồi lắc đầu. Tim cúi xuống chỗ Debbie và nắm lấy tay chị.

“Debbie,” ông nói, “cô đã cố hết sức rồi.”

Chị khịt mũi, mắt vụt ngước lên nhìn Tim.

“Chúng ta suýt tuột mất Nate và Xela. Cô đã làm mọi điều có thể để cứu họ. Nếu không, chúng ta đã rất có thể cũng mất họ rồi. Và có thể là cả tôi nữa.” Ông đặt một bàn tay xuống vai Debbie. “Và có thể là cả Clive.”

Đôi tay chị siết chặt lấy chồng mình. “Những gì đã xảy ra thật là khủng khiếp, nhưng chúng ta giờ đây đều rất bình tĩnh, phải không? Chúng ta cần phải ngay lập tức trở về căn hộ của mình để xem trận gió đó đã gây thiệt hại thế nào. Hãy kiểm tra tất cả những bức tường. Cô có thể làm điều đó giúp chúng tôi được không?”

Debbie sụt sịt và gật đầu. “Tốt.”

Clive giúp chị đứng dậy và lê bước qua hành lang. Debbie biến mất sau cánh cửa căn hộ của mình, còn anh đứng canh ngay cửa.

Tim nhìn Nate. “Giờ thì sao?”

Nate nhìn chằm chằm vào những người hàng xóm đang nằm la liệt ở hành lang, rồi đôi mắt anh lại dán chặt vào cánh cửa căn hộ số 14. “Cháu cũng không chắc nữa. Những chuyện này... những chuyện này đã xảy ra được bao lâu rồi?”

Veek lôi điện thoại của mình ra. “Bây giờ đã đến lúc cho Xela bắt đầu.”

Nate chớp mắt. “Mới chỉ mười phút thôi sao?”

“Còn không đến,” Tim nói, “nhưng tôi nghĩ tất cả chúng ta đều bị suy sụp trong một vài phút khi cậu thoát ra khỏi đó và cánh cửa kia đóng lại một lần nữa.”

Nate liếc nhìn Xela, cô đang lau máu trên mũi. “Cô cần phải sơn lại cánh cửa đó.”

“Cái gì?”

“Cánh cửa,” anh nói. “Cô cần phải sơn và che đi những đường sơn cũ chúng ta đã cạo ra.”

“Tôi...” Cô nhìn vào cánh cửa. “Tôi nghĩ những hộp sơn của mình đã nằm phía bên kia ‘dải ngân hà’ với bà... với những bộ cọ.”

“Cô không còn bộ nào khác à?”

“Tôi còn, nhưng chúng là loại sơn tốt. Tôi không thể dùng chúng cho...”

“Cô phải làm thế,” Nate nói với cô. Những ngón tay của Nate như nắm chặt lại và cuối cùng anh buông ra một tiếng càu nhàu. “Hãy về lấy bộ cọ khác ra đây, Roger sẽ lấy thêm vài hộp sơn khác cho cô dưới tầng hầm.” Anh nhìn vào Roger và nhận được một cái gật đầu đáp lại.

“Con dao của tôi cũng đã biến mất,” Xela thêm vào. “Cô có thể dùng dao của tôi,” Clive nói vọng từ phía cửa phòng mình. “Tôi có hai con.”

Roger giúp Xela đứng dậy. Cô đi tập tễnh trên độc một chiếc giày, được một lát, cô hất phăng nó đi. Hai người họ lê bước dọc hành lang đi về phía phòng sinh hoạt chung. “Chà,” cô gọi với lại. “Chúng ta đã làm nơi này bị xới tung lên.”

Clive liếc nhìn Nate và Tim. “Chúng ta sẽ làm gì với... với bà ấy?” Anh nghiêng đầu về phía cửa căn hộ số 14.

“Tôi cũng không biết nữa,” Nate nói. Anh nắm tay lại rồi duỗi ra. “Chúng ta cần phải chăm sóc cho tất cả mọi người ở đây trước đã. Rồi sẽ tìm hiểu có chuyện gì xảy ra ở ngoài đó.” Một tiếng sấm khác làm rung chuyển tòa nhà. “Tất cả các cửa sổ căn hộ của anh đều biến mất sao?”

Anh nhìn liếc về phía sau. “Ừm. Kính vỡ tung tóe khắp mọi nơi.”

“Hãy đổ cho cơn bão. Hãy nói với Oskar như vậy ngay khi ông ta quay trở về. Như vậy, ông ta sẽ không hỏi han gì thêm nếu anh không kể thẳng ra những chuyện đã xảy ra.” Nate chỉ thẳng về phía khung cửa sổ hành lang đã bị vỡ tan. “Chúng ta cũng đổ tất cả những điều này cho cơn bão. Chúng bị vỡ về phía trong, vậy nên ông ta cũng không thể vặn vẹo gì thêm.”

Trong căn hộ của mình, Debbie cầm một mảnh vải vụn lên và bắt đầu khóc. Clive chạy lại và ôm chặt Debbie. Chị gục ngã trong vòng tay chồng mình.

Tim chốt ổ khóa cuối cùng vào vị trí. Chiếc khóa phía dưới đã bị mất. Nate ngồi thẳng dậy và xoa xoa chỗ vai mà chiếc khóa bị mất đã đập trúng anh. Một thoáng suy nghĩ vụt qua khi anh tưởng tượng ra nó đang nằm ở một nơi nào đó trong không gian bao la kia, tiến thẳng tới những ngôi sao đó, những vì sao không thuộc hệ mặt trời. Và bà Knight cũng có lẽ cùng chung số phận.

“Chúng ta cần một ổ khóa khác,” anh lên tiếng. “Chúng ta cần phải lấy tạm ở đâu đó.”

“Phòng chứa trong tầng hầm thì sao?” Veek nói. Tim lắc đầu. “Trông nó quá lộ liễu. Tất cả mọi người đều xuống đó ít nhất một tuần một lần để giặt đồ.”

“Vậy sân thượng thì sao?” Cô nói. “Bác có thể làm trò ảo thuật công khai với một ổ khóa trên đó.”

Nate gật đầu. “Hãy lên sân thượng,” anh nói. “Lấy một ổ khóa trên cánh cửa, cái ổ nhìn trông giống nhất với ổ chúng ta đã đánh mất.”

Tim gật đầu và đi thẳng lên hướng cầu thang. Khi ông đi qua thì Xela quay lại với một bộ cọ vẽ. Cô đã rửa sạch những vệt máu trên mặt và phong cách ăn mặc thời trang của cô đã trở lại. Ông dừng lại, trao cho Xela một cái ôm hờ, còn cô đáp lại bằng cái ôm thật chặt.

“Anh cũng nên thay đồ và rửa sạch vết thương đi, sếp,” cô nói với Nate khi tiến lại gần. “Anh có một bộ phim kinh dị đang được bấm máy rồi đấy.”

Nate lấy tay thấm quanh mũi. Môi trên của anh có vẻ dính dính, cằm và một bên quai hàm ngay dưới tai anh cũng vậy.

“Hãy đi rửa ráy thôi,” Veek nói với anh. “Chúng tôi sẽ xử lý mọi thứ ở đây.”

Roger xuất hiện ngay chỗ cầu thang với một hộp sơn. Có giọt sơn rơi rớt và tràn ra từ trước, nhưng di chuyển, những giọt sơn đó như thể vẫn còn chưa khô.

“Okay,” Nate nói. “Tất cả mọi người đều đã nhớ cách nói chuyện với Oskar khi cần thiết rồi chứ?”

Họ đã có một lý do hoàn hảo để tụ họp nhau trong phòng sinh hoạt chung. Oskar cũng thấy kính cửa sổ phòng mình bị nứt và gọi đội bảo trì tới sửa sang. Bọn họ tập trung lại quanh tòa nhà, vặn ốc trên những tấm gỗ dán của khung cửa sổ.

Debbie đã bình tĩnh lại, nhưng Clive vẫn giữ một cánh tay quanh chị để yên tâm hơn. Anh đã thay chiếc sơ mi đẫm máu và bị rách tả tơi khi nãy bằng một chiếc áo phông. Xela mặc một chiếc áo len dày khự và chân đi ủng. Cô ôm lấy cánh tay Roger và anh chàng cũng ôm lấy cô. Veek đeo một cặp kính dự phòng với lớp gọng dày. Nate định khen cô nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng.

Bàn tay anh vẫn đau nhức. Trán Nate dán một miếng băng cứu thương còn vai anh phải cần đến những ba miếng. Anh cảm thấy biết ơn vì tìm được một đôi tất len ngay ngăn kéo tủ trên cùng cho đôi chân đang tê cóng.

Tim bật tivi màn hình phẳng lên. Tất cả các kênh đều đưa tin về cơn bão quái vật hoành hành trên khắp Los Angeles. Tivi chiếu cảnh một máy bay phải hạ cánh khẩn cấp tại LAX. Trên kênh 7, nhà khí tượng học Dallas Rainé, đang giải thích về việc làm thế nào một cơn bão có cường độ mạnh như vậy lại xuất hiện. Anh ta sử dụng mô hình máy tính để hiển thị hai luồng áp cao va chạm vào nhau tạo thành một vùng áp thấp.

“Có vẻ mọi thứ đã rõ,” Xela nói. “Rõ ràng cho những ngày còn lại trong tuần.”

“Tôi nghĩ chúng ta đã gây ra nó,” Tim nói. Ông chỉ vào màn hình, và vòng tròn màu xanh sáng hiển thị cho cơn bão. “Vùng áp thấp này... chúng ta đã gây ra.”

Roger nhăn mặt nhìn lên tivi. “Sao lại thế?”

“Sao bác lại nghĩ rằng trận gió đó là do chúng ta gây ra?” Veek hỏi. “Chúng ta chỉ tống khứ thứ gì đó đại loại như một vài tấn khí quyển vào không gian sâu hoắm thôi mà.”

“Thêm một vài thứ khác nữa,” Clive lẩm bẩm.

Tim bắt chước cử chỉ của biên tập viên dự báo thời tiết trên màn hình. “Không khí tràn xuống lấp đầy khoảng trống đó,” ông nói, “vùng áp cao gặp vùng áp thấp, và...

rầm! Dông bão của tháng bảy.”

“Chúng ta nên gọi cảnh sát,” Debbie nói. Tất cả mọi người quay lại nhìn Debbie.

“Chúng ta cần phải nói cho họ biết... nói cho một ai đó biết về bà Knight,” Chị nói, trong khi mắt mở to và đề phòng.

Roger hướng mắt nhìn về phía sau Xela. Anh liếc nhìn Veek, cô đang đảo mắt nhìn Tim. Clive nhận thấy điều này từ sau vai Debbie.

Nate cúi xuống chiếc ghế dài, rồi nói khẽ. “Tôi không nghĩ chúng ta có thể kể chuyện này cho bất cứ ai.”

Đôi mắt chị mở to. “Tại sao vậy?”

Tim vươn ra và nắm tay Debbie giống như lúc ông an ủi chị sau khi cửa căn hộ số 14 đã được đóng chặt.

“Chúng ta sẽ nói với họ điều gì?” “Rằng bà ấy đã chết.”

“Và khi họ hỏi chúng ta bà ấy đã chết ra sao?” Veek lẩm bẩm. “Thì chị sẽ nói gì?”

“Chúng ta sẽ kể với họ...” Debbie lắp bắp. Chị hít một hơi thật sâu định bắt đầu lại nhưng không thể thốt nên lời.

“Nếu cô nhận ra được tình thế của chúng ta bây giờ,”

Tim nói, “nếu chúng ta nói ra sự thật, cảnh sát sẽ nghĩ chúng ta đang nói dối. Nếu chúng ta bịa chuyện, họ biết ngay một trong chúng ta đang nói dối. Dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ cho rằng chúng ta có liên quan tới sự biến mất của bà ấy.”

“Tất cả chúng ta đều liên quan ư?”

“Ý của bác là... có liên quan thực sự,” Nate nói. “Phải không?”

Tim gật đầu. “Chúng ta đều là nghi phạm. Khi bà ấy không bao giờ trở lại, một người trong số chúng ta có thể bị tống giam.”

“Chúng ta có thể chỉ cho họ thấy,” Debbie nói. “Chúng ta có thể mở cánh cửa đó ra lần nữa.”

“Một ý tưởng vô cùng tồi tệ,” Roger nói với một cái lắc đầu ngao ngán. “Tin tôi đi, tôi vừa nghe được những ý kiến quá tồi.”

“Cứ cho rằng Oskar để họ mở cánh cửa đó ra,” Nate nói. “Thì có thể nói rằng ông ta là người duy nhất ở đây có tất cả chìa khóa căn phòng đó. Thật quái quỷ là, chúng ta lại vừa làm cho nó trông như chưa từng bị động vào trong hàng thế kỷ.”

Xela đã hết sạch sơn, cô thông báo chiếc cửa đã được sơn xong chỉ vài phút sau khi Tim tra ổ khóa thay thế cuối cùng vào vị trí. Trông nó không hoàn hảo cho lắm. Nate vẫn có thể nhìn thấy những vết nhăn của nước sơn bị rách bên dưới lớp sơn mới, nhưng Veek liệt kê ra những trường hợp bất thường có thể đổ cho cơn bão.

Tim buông tay Debbie và đứng dậy, ông nhìn Nate. “Liệu tôi có thể đưa ra một đề xuất không?”

“Vâng, bác cứ nói.”

Người đàn ông lớn tuổi đứng thẳng dậy. “Mọi người không được hé răng bất cứ điều gì. Đừng nói bất cứ điều gì về bà Knight với bất cứ ai.”

Debbie và Clive đều nhấp nhổm. Kể cả Roger cũng có vẻ choáng váng.

“Bác nghiêm túc chứ?” Veek nói.

Tim gật đầu. “Đừng nói gì hết. Trong vòng ba hoặc bốn ngày, tôi sẽ giả như tình cờ gặp Oskar và hỏi rằng gần đây ông ta có nhìn thấy bà ấy không. Tôi sẽ nói với ông ta rằng tôi đang mượn bà ấy một cuốn sách hay thứ gì đó. Chuyện này sẽ là khởi đầu cho mọi chuyện về sau. Trong khoảng ba tuần tiếp theo sẽ là đến thời hạn trả tiền thuê nhà, và bà ấy không hề ra mở cửa. Ông ta sẽ gõ cửa, hoặc có lẽ ông ta sẽ gọi điện. Cuối cùng thì mở khóa và phát hiện ra bà ấy đã mất tích.”

Nate nhìn vào ông. “Và rồi?”

“Chẳng còn gì hết. Bà ấy đã bỏ đi và mất tích. Tôi đảm bảo rằng thậm chí nếu ông ta gọi cảnh sát, thì họ khó có thể tiến hành điều tra. Phải có đến mười triệu người sống ở thành phố này. Tôi nghĩ một tá người trong số mười triệu này mất tích mỗi tuần.”

“Nhưng bà ấy không hề mất tích,” Debbie nói.

“Có, bà ấy đã mất tích,” Tim nói. “Và chúng ta đều biết rằng họ có thể lật tung cả cái hành tinh này lên trong hàng trăm năm, họ sẽ không bao giờ tìm thấy bất kỳ một dấu vết nào của bà Knight. Sự mất tích của bà ấy sẽ được công bố, và người ta sẽ làm một cuộc điều tra theo lộ trình, và chỉ có vậy.” Ông dừng lại. “Tôi đã từng chứng kiến chuyện như thế này xảy ra trước đây.”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Debbie.

“Tôi xin lỗi,” Tim nói, “nhưng mọi việc phải như thế.” “Tôi nghĩ bà ấy có nuôi mèo,” Clive nói. “Ai đó phải cho chúng ăn chứ?”

Ông bặm môi lại rồi nói. “Sẽ tốt hơn nếu chúng bị bỏ đói.”

Đôi mắt Debbie đỏ ngầu. “Ông không định bỏ đói lũ mèo của bà ấy đấy chứ?” Chị nói.

Ông giơ tay lên. “Vậy chúng ta sẽ có một chiếc túi lớn đựng thức ăn cho mèo. Bọn mèo sẽ tự động xé nó ra và được ăn như những vị vua. Tôi hứa.”

Debbie không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt sụp xuống.

Tim nhìn quanh căn phòng. Roger và Xela siết chặt tay nhau rồi gật đầu đồng ý. Nate và Veek nhìn nhau và cũng gật đầu. Debbie nhìn chằm chằm vào tay vịn ghế, nhưng Clive đã phát ra một âm thanh tỏ sự đồng ý.

Xela hắng giọng. “Có ai biết tên của bà ấy là gì không?” Veek lắc đầu. “Tôi chỉ biết mỗi họ của bà ấy. Tôi nhớ bà ấy là Missus vì một lần bà ấy nhắc tới ông Mister Knight không còn ở cạnh bà ấy nữa.”

“Tôi chỉ biết bà ấy với cái tên bà Knight,” Nate nói. “Tôi mới gặp bà ấy một vài tuần trước, khi một trong những cuộc họp của chúng ta diễn ra.”

“Tôi cũng vậy,” Roger nói.

Debbie nhắm mắt lại. “Tôi nghĩ tên bà ấy là Linda,” chị nói. “Hoặc có lẽ là Laura.”

Tim gật đầu. “Tôi nhìn thấy chữ L.Knight trên hòm thư của bà ấy.” Ông ngồi xuống.

Họ im lặng một lúc trong khi định hình lại cách giải quyết chuyện này trong đầu.

“Tôi nghĩ Debbie cũng đúng một phần,” Xela nói. Cô vén tóc khỏi mặt khi nói chuyện và sau đó thúc một ngón tay xuống mặt sàn hành lang. Các móng tay bị đè bẹp xuống theo chiều dọc, từ đầu ngón tay tới lớp da bên ngoài.

“Chúng ta cần nói với ai đó về căn phòng này.”

Veek thở dài. “Sẽ là ai đây?”

“Tôi không biết. Một ai đó. Có thể là NASA? Họ giải quyết những vấn đề về không gian, phải chứ?”

“Và chúng ta sẽ nói với họ điều gì?” Tim hỏi. “Này, NASA, có một không gian vũ trụ trong tòa nhà của chúng tôi. To hẳn bằng một căn phòng. Hãy đến và chăm sóc nó đi ư?”

Xela lắc đầu. “Không phải như vậy, không.”

“Vậy thì sẽ là như thế nào? Cùng là một vấn đề. Hãy nghĩ về cách mà chúng ta có thể nói với bất cứ ai về sự việc này để họ không nghĩ chúng ta như những kẻ điên.”

“Cô biết đấy, hãy quên sự việc này đi,” Clive nói. Đầu anh giật giật với sự thất vọng. “Tôi muốn biết là làm thế nào, làm thế nào mà lại có một hố đen xuất hiện trong chính tòa nhà này? Và bằng cách chết tiệt nào mà nó chỉ được khóa lại bằng một cánh cửa gỗ?”

“Anh ăn nói cẩn thận đi,” Debbie lẩm bẩm.

“Tôi không nghĩ đó là hố đen,” Nate nói. “Tôi nghĩ nó chỉ là... một không gian. Nó không hề đẩy chúng ta bằng trọng lực. Nó còn hơn thế nữa, ừm... tòa nhà này đã giảm áp và chúng ta bị đẩy vào.”

Tim gật đầu. “Do thời tiết.”

“Ô,” Clive nói. “Thật là tuyệt. Giờ thì tất cả những chuyện này thật dễ hiểu.”

Xela bật bật đầu ngón tay. “Thế còn Torchwood thì sao? Họ giải quyết những vấn đề tương tự thế này.”

Veek cười. “Cô biết đó chỉ là một chương trình truyền hình thôi, phải không?”

“Cô có chắc không? Tôi nghĩ nó dựa trên những sự việc có thật.”

Tim lắc đầu. “Đó chỉ là một chương trình truyền hình thôi.”

“Tôi nghĩ, tôi biết nó là cái gì,” Roger nói. Veek trợn tròn mắt nhìn anh. “Thật sao?”

“Ừm,” Roger chỉ qua phòng sinh hoạt chung, xuyên qua những bức tường. “Căn phòng không gian ở kia, phải không?”

Họ nhìn theo ánh mắt của Roger và gật đầu.

Ngón tay anh vẽ một đường thẳng chạy qua căn phòng. “Đó là nơi của Clive và Debbie, phòng điều khiển, đúng chứ?”

“Ừm, “ Tim nói. “Anh đang nhận ra điều gì vậy?” “Đó là một bao cát,” Roger nói.