CHƯƠNG 32
Tim là người đầu tiên cảm nhận thấy nó.
Ông để ý tới những tiếng kêu o o từ một vài tuần trước. Đó là một rung động rất êm, chỉ xuất hiện trên những máy bay hay tàu lớn. Manh mối này cho thấy rằng tiếng động này xuất phát từ sàn nhà.
Khi cảm nhận được sự thay đổi, Tim biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra được mười hay mười lăm phút. Đó là một tín hiệu xấu. Không có gì có thể qua mặt được ông.
Tiếng kêu o o đó dường như nhanh hơn, và lớn hơn một chút. Chỉ đủ để ông hiểu rằng nó đang thay đổi.
Sự rung động cũng rất khác nhau. Kể từ lần đầu tiên ông để ý tới nó, những rung động mờ nhạt này luôn giữ ổn định và rất trong. Nó đồng bộ với tiếng kêu o o kia. Nhưng hiện giờ, chúng tách rời nhau ra và trở thành hai yếu tố khác biệt.
Sự rung động này chậm lại và trở nên kém ổn định. Giờ đây, âm thanh này giống như những nốt trầm trên phím đàn guitar. Như thể ông đang cảm nhận được những mạch đập của cả tòa nhà, và chính tòa nhà này là một...
Tâm trí Tim rơi vào trạng thái khủng hoảng. Ông chạy tới gian phòng ngủ nhỏ, đá phăng một vài chiếc giày sang một bên, lôi ra một hòm đồ nghề từ dưới gầm giường. Ba dãy số nảy lên trong tâm trí ông, mỗi dãy số là một mật mã tương ứng với một ổ khóa an toàn và ông xoay những con số đầu tiên trên ổ khóa mã của chiếc hòm.
Nate và Veek có lẽ phải cảm nhận được điều này sớm hơn nếu họ không bị ”phân tâm” trong bếp và sau đó là trên chiếc ghế nệm. Họ bắt đầu nhận thấy sự thay đổi đúng lúc Tim đang kéo hòm đồ ra khỏi gầm giường.
Nate đứng dậy kéo quần và chợt dừng tay lại ngay trên khóa quần. “Em có cảm nhận thấy gì không?“ Anh hỏi. “Giống như một... giống như một tiếng ù ù, hay cái gì đó đại loại như vậy?”
Veek kéo áo qua đầu rồi mỉm cười. “Nếu anh đang muốn một lời khen, em nghĩ là anh đã nghe đủ trong khi chúng ta đang...”
“Không, nghiêm túc đấy.” Anh kéo nhanh khóa quần rồi đóng khuy lại, và áp sát người xuống ngay sát cạnh cặp chân trần của Veek..
Anh đặt một tay lên sàn nhà. “Giống như có ai đó ở tầng dưới đang vặn hết cỡ loa đài lên vậy.”
“Em chẳng nghe thấy gì hết.”
Anh lắc đầu. “Anh cũng thế, nhưng chắc chắn cảm giác này giống như một bộ loa khủng đang hoạt động.”
Cô đặt chân xuống và bước vài bước thật nhanh tới chỗ chiếc quần jean. Bóng điện đã tắt nhưng những cửa sổ vẫn mở to. “Vâng,” cô nói. “Đúng thế thật. Cái quái gì vậy nhỉ?”
Nate túm lấy chiếc áo từ sàn nhà bếp. Trên chiếc giá để bát, hai chiếc ly thủy tinh của anh đang run rẩy. Chúng bắt đầu va leng keng vào nhau. “Có phải là động đất không?”
“Không,” cô nói trong khi xỏ một chân vào ống quần. “Nếu đây là một trận động đất thì nó phải...” Giọng cô nhỏ dần và đôi mắt mở to sau cặp kính. “Ô, không.”
Một ai đó đang đập thình thình vào cửa. Dù cho đó là ai và những tiếng gõ cửa có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, thì dường như người đó cũng đang muốn phá cánh cửa này ra. Hai người liếc nhìn nhau.
“Ai vậy?” Nate la lên.
“Tim đây,” ông la lớn. “Tôi nghĩ rằng chúng ta đang gặp vấn đề.”
Xela là người tiếp theo cảm nhận được sự rung động này. Cô đang đeo tai nghe, và tiếng đập thình thịch của những bản nhạc của Jessie J 33* át đi mọi âm thanh và rung động xung quanh. Cô đang vẽ một bức tranh khác về tòa nhà này. Đây là bức thứ ba của cô sau những tuần vừa qua, một bức tranh vải bố. Đối với một đề tài thú vị như thế này, cô không thể vẽ theo một ”lối mòn”, sáo rỗng và bị lạm dụng quá mức. Bức tranh vải bố trước mặt cô là một sự kết hợp của kiến trúc và những bảng mạch chạy vòng vèo. Cô đã chụp lại được một ảo ảnh quang học.
33* Jessie J: (Jessica Ellen Cornish) ca sĩ, nhạc sĩ người Anh.
Trông nó giống như một mớ tào lao.
Một sự thất vọng tràn qua, nhưng Xela xoay xở để không bị nó nhấn chìm. Nghệ thuật là định mệnh của cô. Cô biết con đường này là hoàn toàn đúng đắn. Xela chỉ cần vượt qua được sự cản trở về mặt sáng tạo này. Ánh sáng tự nhiên chiếu vào trong căn hộ của Xela đã chuyển thành ánh đèn đường. Có một luồng sáng hắt vào từ ngay khung cửa sổ cô đang đứng cạnh, chiếu sáng không gian căn phòng. Đó là một ánh đèn vàng đơn điệu, mặc dù vậy nhưng nó vẫn chiếu sáng đến mọi ngóc ngách căn hộ.
Thật lòng mà nói, cô biết rằng mình đã không thể tạo ra bất kể tác phẩm có giá trị nào trong hàng tháng trời. Chẳng có điều gì khiến cô cảm thấy có hứng. Một giáo viên đã nói với cô rằng nhận ra được tác phẩm của mình chưa hoàn thiện là một bước quan trọng, đó là dấu hiệu của sự trưởng thành đối với một người nghệ sĩ.
Xela đã rất sẵn sàng cho những bước quan trọng tiếp theo.
Cô nảy ra ý tưởng rằng sẽ nghịch ngợm một chút với chiếc cán trục lăn bằng kim loại và phủ toàn bộ mọi thứ bằng titanium trắng. Sẽ thật tuyệt vời nếu cắt những bức tranh vải bố thành mảnh nhỏ, hoặc có thể đập vỡ khung tranh và thiêu rụi chúng. Có thể đó là một cách tuyệt vời để giải tỏa cảm xúc.
Mặc dù vậy, Xela không thể đủ khả năng chi trả cho một tấm vải bố mới. Có một lần, cô đã sử dụng những tấm vải bố rẻ tiền mua từ cửa hàng thủ công mỹ nghệ Michael, và cô đã phải tô đi tô lại những đường vẽ của mình bốn hay năm lần gì đó, cho đến khi tấm vải trở nên quá cứng không thể sử dụng tiếp.
Ánh đèn đường bắt đầu nhòe đi. Trong giây lát, cô nghĩ rằng đèn đã bị cháy. Nhưng khi ánh sáng của nó trở lại mức bình thường, rồi lại nhòe đi một lần nữa, đến lần thứ ba, Xela liếc nhìn qua khung kính cửa sổ và tất cả những ý tưởng về hội họa vụt biến mất. Cô giật mạnh tai nghe đang đeo và những tiếng kêu o o bắt đầu tấn công đôi tai Xela. Cô lao ra hành lang đúng lúc nhìn thấy Nate và Veek đang chạy theo Tim chạy xuống lối cầu thang phụ.
Mandy đang ngồi bên máy tính và kiểm tra điểm tín dụng. Ai đó đã nói với cô ta rằng chúng sẽ được cập nhật bốn, năm ngày một lần, nhưng cô ta chắc chắn những tin xấu luôn được cập nhật thường xuyên hơn. Tin tức về việc bà Knight đã chuyển đi đã thuyết phục Mandy rằng bà đã bị buộc tội bởi một tổ chức tài chính nào đó. Mọi người đều biết các ngân hàng và chính phủ vốn là một nhóm xã hội chủ nghĩa khổng lồ, vì vậy, điều này thật dễ hiểu khi họ đang cố gắng đe dọa điểm tín dụng của cô ta nhiều hơn.
Trong khi chờ đợi website tải dữ liệu, màn hình máy tính nhấp nháy liên tục như một chiếc tivi cũ. Màn hình cuộn lên và rồi quay trở lại nhanh đến mức nếu cô ta chỉ cần chớp mắt thì sẽ vuột mất nó. Nhưng mắt Mandy không hề chớp, và cô ta cũng nghe thấy một tiếng o o ở một mức độ rất nhỏ và khá xa.
Cô ta rời mắt khỏi màn hình và quay ra ngắm nghía một buổi tối mùa hè đã trở nên đen kịt và ảm đạm. Một đám sương mù treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, và cô ta nghe thấy một tiếng động ầm ầm của sấm sét. Nó khiến tòa nhà rung chuyển.
Cả tòa nhà rung lên bần bật. Tấm kính cửa sổ trong căn hộ cô ta bắt đầu kêu lách cách. Cô ta nghe thấy ai đó đang gõ sầm sầm vào cánh cửa phía bên kia hành lang. Có những tiếng nói lớn vang lên và những bước chân chạy rầm rập.
Màn hình máy tính trở nên trống trơn, và trái tim cô ta như thắt lại. Đáng lẽ ra Mandy nên rút ổ cắm điện ngay khi nghe thấy dấu hiệu sấm sét đầu tiên. Cô ta có lẽ không thể sửa lại nó. Trừ khi Veek sẵn sàng nhận lời và đổi lại... chà, bất cứ điều gì mà Veek muốn và Mandy có khả năng đáp ứng.
Rồi sau đó, màn hình sáng trở lại. Mandy hít một hơi nhẹ nhõm và rồi trái tim cô ta lại bị chôn vùi một lần nữa. Màn hình trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Những dòng chữ xanh lét, ngoằn ngoèo cuộn lên trên màn hình. Trông nó giống như dòng chữ Trung Quốc hay Hồi giáo hoặc một trong những ngôn ngữ sử dụng các ký tự “giun dế” nào đó thay vì những chữ cái thông thường.
Một vòng tròn xuất hiện trên màn hình. Nó được phủ kín bởi rất nhiều những ký tự ngoằn ngoèo như trước. Và những ký tự này di chuyển như những con giun nhỏ. Hoặc giống như những chiếc xúc tu tí hon.
Andrew đang đứng trước bảng điều khiển. Auntie Bradbury đã cho hắn ta vinh dự được tắt cỗ máy khổng lồ này, nhưng có lẽ không đúng cho lắm khi để cho hắn một mình thực hiện việc này, nghe có vẻ thật ích kỷ. Đây là một thời khắc vui vẻ cần được chia sẻ với càng nhiều người càng tốt. Hắn ta cứ khăng khăng đòi Auntie là người đầu tiên. Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười mãn nguyện, chọn một cần gạt lớn và gạt nó xuống.
Debbie và Clive la hét. Họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Clive cố gắng gượng dậy, nhưng Charles đã kịp thời giữ lấy tay anh và Andrew đấm thẳng một cú vào chính giữa bụng Clive. Anh gục ngã xuống sàn nhà.
Zebediah và Lucas, mỗi người chọn một núm điều khiển rồi vặn thật mạnh. Howard đặt tay mình ngang qua một hàng công tắc chuyển mạch và gạt tất cả xuống. Charles kéo một cần gạt khác. Và rồi Andrew dập tất cả các cần gạt chuyển mạch mà hắn ta nhìn thấy.
Một chiếc kim đồng hồ tự lật ngược về phía đối diện của mặt số. Nó đưa đi đưa lại giống như một con lắc treo ngược giữa số ba mươi và bốn mươi phút.
Họ nghe tiếng hồ quang điện đằng sau những tấm pano lớn và thấy chúng nhấp nháy. Cỗ máy rú lên và không khí trong tòa nhà cũng gầm trở lại. Andrew trông thấy bầu trời đang thay đổi rõ rệt bên ngoài khung cửa sổ, và lần đầu tiên trong đời, hắn ta được nhìn thấy một trong những vị Chúa của lòng mình, đang bay trên bầu trời, cạnh vầng dương sắp tới.
Hắn ta dang hai tay ra và nắm lấy tay Auntie Brabury và Brother Charles. Cả nhóm đứng thành một hàng nắm tay nhau trước bảng điều khiển. Auntie dẫn dắt buổi cầu nguyện này.
Cuối cùng, Andrew nghĩ, cũng đã đến lúc.
Roger đỗ xe và rảo bước trên đường Beverly để trở về nhà. Về nhà trước chín giờ vào một buổi tối ngày thứ sáu, điều này sẽ hứa hẹn những ngày cuối tuần thật tuyệt vời.
Anh mong đợi sẽ có một đêm ngon giấc khi trở về. Đã có hơn mười trang bảng phân công công việc và báo lịch quay trong ngày hôm nay. Cả đoàn làm phim đã bắt đầu ngày mới với lịch trình làm việc thê thảm này.
Nhưng dàn diễn viên đã rất trì trệ và đạo diễn đã thúc họ phải tập trung hơn nữa. Ông ta muốn giảm thiểu việc dựng cảnh, vì vậy đã sắp xếp lại bảng phân công công việc, và do đó, họ có thể cùng một lúc khống chế được ba cảnh quay. Hai trong số ba cảnh khống chế đã được hoàn thành trọn vẹn. Trợ lý gọi quay cảnh với ly matini lúc bảy giờ ba mươi phút và cùng lắm sẽ xong lúc tám giờ chín phút. Một vài người đã mời Roger ra ngoài làm vài chén rượu, và anh đã rất ngạc nhiên về những cảm xúc tuyệt vời của mình khi khéo từ chối với họ rằng người phụ nữ của anh và một vài người bạn đang đợi ở nhà.
Roger nhấn nút đèn tín hiệu dành cho người đi bộ và ngước nhìn đường Kenmore hướng về phía căn hộ của mình.
Tất cả suy nghĩ về đồ ăn Thái, những bộ phim, và dành thời gian bên Xela trên sân thượng dưới bầu trời đầy sao hoàn toàn vụt tắt. Tòa nhà Kavach đang phát sáng. Đầu tiên, Roger nghĩ rằng tất cả các căn hộ đều đã sáng đèn, nhưng không phải vậy, chính tòa nhà tự phát sáng. Một đường nhấp nháy chạy dọc xung quanh các mạch vữa, giống như phản ứng tĩnh điện xảy ra trên đầu ngón tay khi lướt qua màn hình của chiếc tivi cũ.
Roger mất vài giây quan sát xe cộ đi trên đường, và rồi băng qua đường bất chấp tín hiệu đèn giao thông. Ngay khi đặt chân tới lề đường, Roger chạy thục mạng.
Luồng điện treo lơ lửng trên không. Nó khiến da Roger gai lên và mái tóc dựng ngược. Anh có thể cảm nhận tiếng kêu o o qua hàm răng mình và nghe thấy tiếng cửa kính đang run rẩy sau những ô cửa sổ.
Một vài người sống ở những tòa nhà gần đó đang quan sát từ trong cửa sổ hoặc trên những bậc thềm của tòa nhà mình. Một đám người tụ tập quanh cổng sắt của tòa nhà, gần hai tá đàn ông và phụ nữ mà Roger chưa hề biết mặt.
Anh chạy ngang qua chiếc Taurus và để ý thấy chiếc túi khí đã bị bật tung ra, và nó đang đậu ngay chỗ hàng rào của tòa nhà. Roger lách qua đám đông và mở cổng bước vào. Một trong số những người vây quanh cánh cổng túm lấy anh, Roger cứ để họ xô đẩy, hết kéo dây đai dụng cụ quanh hông đến giật ba lô trên vai anh. Một người phụ nữ kéo mạnh cánh tay Roger và rồi anh tung thẳng một nắm đấm vào mặt cô ta.
Roger xoay xở chen lên những bậc thềm dẫn vào tòa nhà. Luồng không khí xung quanh tòa nhà dường như vón cục lại, như một hũ sữa cũ hoặc một cục máu đông. Anh cảm giác như mình đang đi xuyên qua hàng triệu con ong vô hình, mỗi con đều chích cho anh một cái đau điếng bằng cái ngòi sắc nhọn. Luồng không khí đang gầm lên với anh, cảnh báo anh phải tránh xa tòa nhà ra, và rồi Roger giật mạnh cánh cửa bảo vệ và băng vào sảnh.
Vừa kịp, anh tự nhủ. Anh không hề băn khoăn rằng vì sao mình lại nghĩ vậy.
Tòa nhà Kavach dường như đang run lên và rên rỉ.
Nó quằn quại trong khi những lớp gạch đá và bê tông không hề nhúc nhích. Nó xoắn dọc theo những góc cạnh trí tuệ con người thường không thể hiểu nổi. Tòa nhà phát ra một tiếng hú dài, và sau đó, giống như một con quay đã đạt đủ tốc độ, nảy lên khỏi mặt đất, bước vào một không gian thứ ba. Trong phút chốc, cả tòa nhà đang di chuyển trong không trung.
Và đến một nơi hoàn toàn khác.