CHƯƠNG 33
Nate cảm thấy buồn nôn.
Buồn nôn kinh khủng.
Anh đã từng say xỉn một lần hồi học đại học. Đó là cảm giác nôn nao vô cùng khó chịu; là cơn đau nhức vượt quá giới hạn chịu đựng vào lúc nửa đêm; là khi chuyển từ trạng thái lâng lâng, ngây ngất trong hơi men sang trạng thái say khủng khiếp chỉ còn nước “ôm bồn cầu”.
Nate đang nằm ở nơi nào đó giữa cánh cửa chống cháy và cánh cửa căn hộ của Veek, khi cả tòa nhà đang gầm rú và không khí đã bị lấp đầy bởi lực tĩnh điện, cũng là lúc Nate đã vượt qua giới hạn chịu đựng. Nhưng trong miệng anh giờ đây không phải là mùi vị của loại sữa tươi đã bị hỏng, không phải là rượu. Mà là loại sữa đã đổi màu, đóng váng, đông đặc, tách nước và lên men. Chỉ ý nghĩ đó thôi đã khiến dạ dày anh quặn thắt lại.
Nate đang nằm trên sàn ngoài căn hộ của Veek. Anh không nhớ mình đã ngồi bệt xuống hay đã ngã xuống nữa. Veek ngồi cạnh anh. Đôi môi cô run rẩy và nói với anh rằng cô cũng có cảm giác nôn nao giống như anh vậy.
Tim vẫn có thể đứng vững. Người đàn ông lớn tuổi này trông có vẻ buồn nôn, nhưng bằng cách nào đó, ông vẫn giữ cho mình đứng thẳng. Ngay sau Tim, Nate nhìn thấy khung cửa sổ phía cuối hành lang. Có cái gì đó không ổn, nhưng anh không thể nhận ra đó là cái gì. Nó đay nghiến đầu óc đang quay cuồng của anh.
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Sau tất cả những tiếng ồn mà tòa nhà đã tạo ra, một sự tĩnh lặng bao trùm khắp hành lang như sau một buổi hòa nhạc.
“Anh không sao chứ?” Veek vụng về vỗ nhẹ vào cánh tay anh. Giọng cô nghe có vẻ nghẹn ngào. Veek nhăn trán lại và Nate nhận ra cô cũng nghe thấy nó. Veek gượng đứng dậy và áp tay vào tai, sau đó nhắm mắt lại và nuốt khan một vài lần. “Tai em như nổ tung,” cô nói.
Anh cũng nuốt khan còn dạ dày đang gầm rú. Trong giây lát, anh sợ rằng mình sẽ nôn vào người Veek, nhưng anh đã kiềm chế được. Nate nuốt nước bọt một lần nữa và cảm thấy một luồng hơi dội nhanh lại từ tai mình. “Á á á,” anh gầm lên.
“Anh thấy khá hơn chưa?”
“Ừm, cám ơn em.” Họ cố lê từng bước.
Tim đạp chân sầm sầm vào cánh cửa nhà Debbie và Clive. Có một vết nứt nhỏ trên bề mặt gỗ, một vài mảnh vụn bay ra khỏi ổ khóa, và cánh cửa đã bị phá tan.
Một người đàn ông tóc đen, lao ra khỏi căn hộ, đột ngột “tặng” Tim một cú đấm chí tử, nhưng Tim đã vừa kịp lúc làm điều gì đó với đôi tay hắn. Người đàn ông lầm bầm, một con dao găm rơi loong coong xuống sàn. Tim đập đầu hắn về phía trước, nhắm thẳng vào sống mũi và nhồi thêm một cú đấm vào bụng. Hắn ta cố gắng hạ gục Tim xuống sàn, Tim né được và lên gối vào thẳng mặt hắn. Ông túm lấy quai hàm người đàn ông kia, rồi vặn ngược, một tiếng nứt rõ ràng vang lên trong hành lang.
Nate bước lên trước, dù anh không biết mình có thể giúp được gì, anh nghe thấy tiếng gào rú bên trong căn hộ. Một người đàn ông khác xông ra.
Tim đang cầm một chiếc điều khiển tivi to trong tay. Chỉ ngay khi Nate nhận ra sự vô lý đó, và nhận ra thứ mà Tim đang thực sự cầm trong tay, chiếc điều khiển tivi đã kịp phát ra hai tiếng nổ như sấm và nhả ra một viên đạn. Người đàn ông bên trong căn hộ loạng choạng thêm vài bước, và rồi Tim bắn thêm một phát nữa. Hắn đổ gục ngay giữa sàn nhà.
Tim bước vào căn hộ của Clive và Debbie. Nate và Veek luýnh quýnh theo sau ông.
Những bức tường đã được mở ra để lộ bảng điều khiển. Qua những khe ván gỗ, Nate nghe thấy tiếng rên rỉ của máy móc và một âm thanh giống như những bánh răng đang nghiền vào nhau ken két. Ánh điện lập lòe và tiếng kêu răng rắc sau những ống dụng cụ.
Andrew đang đứng ngay trước bảng điều khiển cùng với người phụ nữ lớn tuổi. Một người đàn ông cao to, khuôn mặt hắn ta bị màu xám của chiếc áo hoodie đang mặc che khuất. Một tay khác đang ngồi cạnh Debbie và Clive, hai người họ đều nằm sấp trên sàn nhà và ho sặc sụa. Quanh miệng Clive có một vệt nước ướt át không thể nhầm lẫn của một người vừa mới nôn mửa. Người đàn ông đang khom lưng trên sàn kia tay cầm một con dao.
Tim nổ một phát súng. Nòng súng lóe sáng, một viên đạn sượt ngang qua căn hộ. Người đàn ông tru lên, lộ ra hàm răng khấp khểnh. Một phát súng thứ hai bắn trúng một bên thái dương và hạ hắn gục xuống ngay cạnh Debbie. Chị và Clive hét lên.
Người đàn ông to lớn, người đứng gần nhất trong số những người còn lại, gầm lên và với tay ra. Tim nắm lấy hai ngón tay hắn rồi bẻ quặt lại. Chúng phát ra những tiếng kêu răng rắc. Cánh tay kia của Tim vung ra trước và khẩu súng lục táng vào khung xương hàm to bè của hắn hai phát từ hai bên.
Gã khổng lồ phụt ra một chiếc răng, hắn gầm lên lần nữa. Miệng hắn há to tới mức đầu hắn dường như bị bổ ra làm đôi. Nate thoáng trông thấy cảnh tượng đó từ phía khung cửa và nghĩ rằng đầu của hắn, bằng cách nào đó, đã bị bổ đôi và sắp rơi xuống.
Tim bắn một phát đạn thẳng vào một bên mắt của gã khổng lồ. Hắn ngã xuống. Người phụ nữ lớn tuổi rú lên và lạch bạch tiến về phía trước.
“Dì Auntie, không!” Andrew hét lên. “Không sao đâu.” Người phụ nữ lớn tuổi ì ạch dừng lại khi đã đi đến giữa phòng. Nate, Veek và Tim trông thấy bà cũng có khuôn miệng rộng và đôi mắt to thô lố giống như gã khổng lồ đang ngã gục trên sàn. Chúng thậm chí còn trông có vẻ hơi méo trên khuôn mặt bà.
“Nằm xuống,” Tim ra lệnh. “Không được nhúc nhích. Nằm xuống, ngay lập tức!”
Người phụ nữ lớn tuổi thở dài, khuỵu xuống, quỳ gối. Bà thở hổn hển khi mọi việc đã xong xuôi, lúng túng giơ tay lên. Có lẽ chúng quá nặng khiến bà không thể đưa chúng quá vai.
Đột nhiên, một khẩu súng lục khác xuất hiện bên tay trái Tim. Nó chĩa vào người phụ nữ lớn tuổi trong khi khẩu ban nãy chĩa sang Andrew. “Bước xa ra khỏi bảng điều khiển,” ông ra lệnh. “Nằm im trên sàn!”
Nếu Nate không nhầm, những chuyện này mới chỉ diễn ra trong vòng mười lăm giây kể từ lúc Tim đạp cửa xông vào. Tim quay đầu lại mà không để bất cứ ai lọt khỏi tầm mắt. “Nate, cậu có thể tới tủ dụng cụ của Clive đằng kia không? Anh ta chắc phải có dây thừng hoặc một loại dây thắt nào đó để chúng ta xử lý những kẻ này.”
Có tất cả bốn tên đã chết. Tim đã bắn tất cả bọn họ chỉ trong mười lăm giây chóng vánh. Ông hành động quá trơn tru.
“Nate?”
“À... Vâng.” Tủ dụng cụ nằm ngay cửa sổ, nhưng có điều gì đó không ổn với các cửa sổ phía bên trong. Nate không thể tập trung để định hình chuyện gì đang xảy ra.
“Veek,” Tim gọi, “sao cô không lại xem bạn mình như thế nào?”
Veek dè chừng đi qua người phụ nữ lớn tuổi đến chỗ Clive và Debbie. Clive đang rất choáng váng. Debbie trông có vẻ khá hơn. Chị nhìn lên khi Veek chạm vào tay chị. “Veek,” chị lên tiếng. “Không sao chứ?”
“Em không sao,” cô nói. “Em nghĩ chúng ta đều ổn cả.”
Debbie vặn vẹo. “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tự do đã đến,” Andrew lên tiếng. Một nụ cười hạnh phúc nở ra trên khuôn mặt hắn ta. “Thoát khỏi sự độc tài đang chế ngự linh hồn chúng ta trong suốt hơn một trăm năm.”
Tim nhìn theo tầm ngắm của khẩu súng lục về phía Andrew. “Câm miệng,” ông ra lệnh. “Không được nói trừ khi được yêu cầu. Rõ chưa?”
“Nếu ông muốn. Chẳng thể thay đổi được điều gì nữa đâu. Con đường đã trở nên rõ ràng và sẽ sớm thôi, vị Chúa của chúng ta và những vị thần khác sẽ đến và ban phước cho chúng ta...”
“Câm ngay, Andrew,” Tim ra lệnh.
Nụ cười của người đàn ông gầy guộc này càng to hơn. Đầu hắn lắc lư từ bên nọ sang bên kia.
“Bác có súng?” Debbie hỏi Tim.
“Tôi có hai khẩu,” ông trả lời. “Nếu nó có thể làm cô cảm thấy yên tâm hơn, thì cô có thể giữ một khẩu.”
“Clive,” Nate gọi. Anh đã lục lọi hết một nửa số ngăn kéo trong tủ dụng cụ. “Giúp tôi tìm những thứ này đi.”
Clive chớp chớp mắt vài lần. Debbie xoa xoa hai cánh tay chồng mình và Veek cố gắng lau sạch khuôn mặt Clive bằng một nắm khăn giấy. “Không sao,” anh lẩm bẩm. Anh hít một vài hơi thật sâu rồi thốt ra rõ ràng. “Không sao.”
“Cậu có thể giúp Nate một chút không?” Tim nói.
“Cậu biết rõ đồ dùng của mình hơn bất cứ ai ở đây.”
Clive gượng dậy với sự giúp đỡ của Debbie. Họ bước tới tủ đồ. Anh đẩy Nate qua một bên, cúi xuống, mở những ngăn kéo phía dưới.
Tiếng sàn nhà kêu lên cót két ở khu vực ngay cửa ra vào. Tim chợt xoay người lại nhưng vẫn chĩa khẩu súng lục vào người phụ nữ lớn tuổi. Xela rít lên còn Roger giơ hai tay đầu hàng.
“Oa!” Roger hét lên. “Chúng tôi đây mà, người anh em.”
“Xin lỗi,” Tim nói. “Chỉ là theo phản xạ thôi.”
“Mẹ kiếp,” Roger lên tiếng. Anh nhổ ra một bãi nước miếng chua loét ra đoạn hành lang và nhìn vào những xác chết la liệt. “Hãy nhìn người đàn ông này đi, Bruce Willis của đời tôi.”
Clive lôi ra một bó dây nhựa màu đen từ một trong những ngăn kéo tủ. Mỗi đoạn dây dài cỡ nửa mét. Anh chia đôi bó dây và đưa một nửa cho Nate.
“Họ... họ đều đã chết rồi sao?” Xela hỏi.
“Tôi mong là vậy,” Tim trả lời, “nhưng tôi không đủ chắc chắn về bất cứ điều gì vào lúc này.” Ông ra hiệu chỉ về hai cửa sổ to.
Một tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp kính. Clive nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã là chín giờ mười phút. Debbie cũng nhìn theo, và rồi bước lại gần chồng. Xela và Roger cũng tiến lại gần họ. Veek đến bên Nate, anh đang đứng ngay cạnh cửa sổ.
“Mọi người ơi,” Xela thốt lên, “chúng ta đang ở đâu thế này?”
Tòa nhà xây bằng gạch vẫn nằm cách đó khoảng ba mét về phía nam đã biến mất. Tòa nhà ngay đằng sau cũng không thấy đâu, và cả tòa nhà nằm ngay sát đó nữa. Xung quanh tòa nhà Kavach giờ đây là những sườn đồi đá thấp thoáng trên những trảng cỏ vàng úa và vài cây cọ cằn cỗi. Trông giống như bối cảnh thời tiền sử trong hàng tá những bộ phim hạng B.
Veek gí sát mặt vào kính và nhìn về phía trước tòa nhà. Ngoài kia chỉ toàn là đất trống. Cũng giống như khu vực phía sau tòa nhà. Tất cả những tòa nhà lân cận và đường phố đều đã biến mất.
Theo những gì mà cô có thể trông thấy, thì cả con đường Avenue cũng hoàn toàn biến mất.
Quả bóng mặt trời giờ đây chỉ là một đốm sáng trên nền trời đỏ như máu. Nó giống như một đốm than nhỏ đang cháy dở, tàn dư cuối cùng của một đống lửa trại vào ngày trước đó.
“Trông mọi thứ có vẻ chết chóc quá!” Debbie thốt lên. Tim hắng giọng. “Tiện nói đến vấn đề này...”
Clive trói Andrew trong khi Nate cột một chiếc dây nhựa vào cổ tay trái người phụ nữ lớn tuổi. Cổ tay bà rất to, còn cánh tay lại quá nhiều mỡ nên không thể quặt cả hai ra sau lưng. Anh đành dùng một chuỗi các dây nhựa nối với nhau để trói chặt bà lại.
Làn da bà rất xanh xao, lốm đốm những nốt đồi mồi. Cơ thể bà bốc lên một thứ mùi ẩm ướt và lành lạnh dưới sự “ngụy trang” của một loại nước hoa mà rất có thể đó là một loại nước sát trùng. Nate cảm thấy mạch đập ngay dưới cổ tay bà. Bà hét lên khi nút sợi dây nhựa thít chặt, nhưng anh không hề có chút động lòng nào khi Nate cảm tưởng như mình đang trói một cái xác chết bị nhúng nước lâu ngày.
Anh cũng cảm thấy cơ bắp rắn chắc dưới lớp mỡ dày của bà, và quyết định trói thêm vài sợi dây nữa, chỉ để đề phòng. Có lẽ là thêm hai sợi nữa.
“Vậy là,” Veek lên tiếng. Cô bước lại từ phía cửa sổ và nhìn Tim. “Bác đã học cách bắn súng chỉ vì đã xuất bản một cuốn sách về nó ư?”
Đôi môi ông bặm lại và biến nó thành một nụ cười gượng gạo. “Không hẳn là như vậy.”
“Vậy, lý do ở đây là gì?” Nate hỏi. “Bác là một... tay súng hay làm nghề gì đó? Một sát thủ chẳng hạn?”
“Hãy nói về ‘nghề gì đó’ nhé. Trước khi tôi nghỉ hưu, tôi đã làm việc trong một bộ đồng phục rất nổi tiếng chỉ có ba chữ cái.”
“Ôi, mẹ ôi,” Roger thốt lên từ phía cửa sổ. “Người anh em đã học toàn bộ những thứ này ở IBM sao?”
Tim bật cười. “Ừm, IBM là địa ngục của một chương trình đào tạo nhân viên.”
“Chết tiệt,” Roger nói.
“Cháu đoán việc tiết lộ về điều này là vi phạm một số quy tắc hay luật lệ hay một cái gì đó,” Veek nói.
“Không phải một mà là hàng tấn,” Tim nói. “Và ít nhất Quốc hội sẽ có động thái nào đó. Nhưng như tôi đã nói, tôi nghĩ chúng ta vừa mới có một vấn đề lớn hơn...”
“Mọi người,” Xela gọi. “Những thứ quái quỷ này là gì vậy?”
“Ôi... Chúa tôi,” Debbie thốt lên.
Một bộ tứ thứ gì đó màu xanh lá đang bay vọt trong không gian, cách họ khoảng một dặm hoặc hơn, ở độ cao của máy bay chở khách hoặc máy bay phản lực chiến đấu. Gọi chúng là những con cá voi thì có lẽ không đúng, nhưng không thể nào khác được.
Những đôi cánh dang rộng trên thân hình khổng lồ kia, những đôi cánh mỏng và xương xẩu đó có thể dễ dàng để ánh nắng yếu ớt lọt qua. Nếu có thể thu nhỏ lại, thì trông chúng không khác gì những cánh dơi, nhưng ở kích thước này thì không còn gì để nói, mọi người tự ngầm hiểu rằng chúng là những đôi cánh rồng.
Ngay dưới đôi cánh là các chân rắn chắc cùng móng vuốt sắc nhọn, chúng giống như chân chim đang co lên khi đang bay, hoặc trông như hai chân trước của một con khủng long, được trang bị những chiếc vuốt cong vút mà dường như chưa bao giờ được sử dụng tới. Cơ thể chúng thuôn dần về phía sau giống đuôi của loài bò sát.
Nơi đáng lẽ là vị trí của đầu hoặc chí ít là hình thù khuôn mặt, lại chỉ là một đống xúc tu. Ít nhất có hai hoặc ba chục sợi “dây thừng” của những chuỗi cơ bắp kéo dài ra trên mỗi con cá voi đang quẫy đạp trong không trung. Chiều dài trung bình của mỗi xúc tu chỉ khoảng mười hai đến mười lăm mét, nhưng mỗi con sẽ có đôi ba cái dài bằng cả thân người.
Con vật nhỏ nhất cũng dài đến hơn sáu mươi mét. Con to nhất, một con tiêu biểu trong số những kẻ săn mồi tiêu biểu, phải dài gấp ít nhất bốn lần so với con nhỏ nhất kia. Thậm chí, khi đã ở độ cao như vậy, đôi cánh khổng lồ của chúng vẫn phủ bóng trên mặt đất. Chúng đang “dạo chơi” với một tốc độ chậm chạp, như đang trôi vào một cơn gió vô hình nào đó.
Đường bay của chúng băng qua khoảng đất cằn cỗi bên dưới, tiến thẳng tới tòa nhà Kavach.