CHƯƠNG 34
Chúng đang trên đường tới đây,” Veek nói. Cô cố gắng giấu đi sự run rẩy trong giọng nói của mình. Clive và Debbie siết chặt tay nhau đến mức khiến những khớp ngón tay của họ trở nên trắng bệch. Xela vẫn nhìn chằm chằm vào những sinh vật bên ngoài cửa sổ.
“Chúng đang đến đây vì chúng ta,” Andrew nói. “Chúng đến đây để ban phước cho sự chân thành.”
Tim nâng tay súng bên phải hướng thẳng vào mắt Andrew. “Tôi đã nói rất rõ anh không được nói thêm bất cứ lời nào nữa cơ mà,” ông đe dọa.
Một tiếng hắng giọng vang lên và Tim táng thêm cho hắn ta một cái nữa.
Oskar đang đứng ngay cửa. Còn Mandy đứng nấp phía sau ông ta, đôi mắt mở to. Cô ta trông giống con thú bị dồn vào chân tường và thét lên khi nhìn thấy khẩu súng lục chĩa thẳng về phía mình.
Người quản lý tòa nhà lầm bầm những câu tiếng Đức mà Nate khá chắc rằng ông ta đang chửi thề. Ông ta bước vào rồi lắc đầu. “Tôi đã cảnh báo các người rồi mà,” ông ta nói. “Những kẻ ngu ngốc này đang làm gì vậy?”
Veek nhìn ông ta trừng trừng. “Ý ông là gì, chúng tôi đã làm gì ư? Quên đi. Vấn đề ở đây là chúng ta đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?”
“Chúng ta đang ở một nơi mà chính tôi cũng không biết nữa,” Oskar trả lời.
Mandy lướt nhanh qua Oskar và nép mình vào một góc sát với tủ đồ của Clive. Đôi mắt cô ta mở to, và hai bên má lã chã những giọt nước mắt.
Clive rời khỏi khung cửa sổ. “Chúng ta đến nơi này bằng cách nào vậy?”
“Cả tòa nhà này đã di chuyển bằng cách nào?” Xela hỏi.
“Đừng có ngu ngốc như vậy,” Oskar nói với cô. “Cả tòa nhà này không hề di chuyển.” Nate chớp mắt. “Gì cơ?”
“Nó vẫn ở Los Angeles,” Oskar nói. “Ngay trên đường Befferly và Kenmore. Nếu đây không phải là Los Angeles thì chúng ta đã chết hết rồi.”
Roger chỉ tay về phía cửa sổ. “Nếu chúng ta không ở Los Angeles thì những thứ chết tiệt này là cái gì?”
Oskar nhướn mày. “Nó không nằm trong tòa nhà, phải chứ? Đó là nơi mà chúng ta không tồn tại.”
“Đó chính là nơi chúng ta đang ở,” Andrew nói. “Cảnh báo lần cuối,” Tim cảnh cáo hắn ta.
Oskar liếc xuống người đàn ông đang bị trói chặt. “Anh là người gây ra việc này ư?”
Andrew mím môi nở một nụ cười tự mãn và nghiêng đầu về phía Tim.
“Vâng,” Debbie nói. “Chính là anh ta và một số người khác.” Chị hướng mắt nhìn lên trên để không phải thấy những xác chết và cả những kẻ đang bị trói trên sàn nhà. “Họ đã đột nhập vào đây, đánh Clive và tôi, rồi mở những bức tường ra. Sau đó họ gạt chuyển tất cả các mạch điện và cần gạt.”
Chị bước tới vòng tay ôm Mandy. Hai mắt cô gái đó vẫn mở to, đôi môi mấp máy, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Nate nghĩ cô gái này đang bị sốc nặng. Anh liếc nhìn về phía Veek và cùng có suy nghĩ tương tự khi nhìn vào mắt cô.
“Liệu còn ai khác trong tòa nhà này không?” Nate hỏi. “Tôi nghĩ anh chàng ở đối diện căn hộ của tôi đang làm ca đêm,” Roger nói. “Anh ta có lẽ đang không ở nhà.”
Oskar gật đầu. “Anh Cook,” ông ta nói “còn cả anh Borgen trong căn hộ số 1 và cô Little trong căn hộ số 24. Tất cả bọn họ đều đi làm về muộn. Tôi không chắc về anh Kamen trong căn hộ số 11 và bà Knight trong căn hộ số 4.”
Debbie và Veek đều giật mình khi nghe tới bà Knight. Roger ném một cái nhìn về phía sau. “Tôi nghĩ bà ấy đã chết rồi,” anh tiết lộ sự thật.
Lông mày Oskar giật giật và rồi ông ta thở dài. “Thật là tệ,” ông ta nói. “Bà là một cư dân tốt.”
“Oskar,” Nate nói, “đây là lúc để chúng ta nói chuyện. Ông biết những gì về nơi này? Chúng tôi cần biết tất cả.”
Người đàn ông lớn tuổi nhìn tất cả mọi người trong phòng rồi thở dài. “Tôi không biết hết mọi chuyện.” ông ta nói. “Chỉ có những điều mà họ nói với tôi khi tôi được giao công việc này, và một vài điều tôi tự nhận ra. Nó giống như việc biết một chiếc xe hơi cần có xăng mới chạy được, như thế nào để cơ chế xăng chuyển hóa thành năng lượng.” “Ai đã giao cho ông công việc này?” Veek hỏi.
“Một người đàn ông mặc vest.” Oskar đưa tay lên và nhún vai. “Tôi nghĩ ông ta là người của chính phủ.”
“Vì sao vậy?” Tim hỏi.
“Tiền lương của tôi, do Bộ Tài chính Hoa Kỳ chi trả. Trên hóa đơn thanh toán có in tượng nữ thần Tự Do.”
“Đó là bộ ngành nào của chính phủ?” Tim hỏi. “Văn phòng là gì?”
Oskar lại nhún vai.
Nate ra hiệu cho ông ta tiếp tục. “Chuyện gì đã xảy ra? Ông có biết không?”
Ngón tay Oskar khua khua. “Chụp ảnh lại một ổ khóa và một chìa khóa,” ông ta nói. “Khi chiếc chìa khóa đó được đút vào ổ khóa, thì một phần của nó nằm ở một phía, nhưng phần còn lại nằm giữa hai bên. Mọi người có hiểu không?”
Một vài trong số những người có mặt trong phòng gật đầu. Veek lại nghiêng đầu suy tư.
“Tiếp tục đi,” Nate giục.
Đầu Oskar gật lên gật xuống. “Đây là tòa nhà Kavach. Tòa nhà này chính là một chiếc chìa khóa, được xây dựng nên để giữ một cánh cửa nào đó vẫn được khóa chặt. Đừng hỏi tôi là vì sao và như thế nào. Tôi cũng không biết.” Ông ta giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng vào nhau. “Giờ thì, điều mà mọi người không thèm quan tâm chính là một chiếc chìa khóa có thể vừa vặn với cả hai mặt của một chiếc ổ khóa. Cùng một bộ phận giống nhau nằm ở giữa cả hai mặt nhưng phần còn của chìa khóa nằm ở mặt nào không quan trọng.” Ông ta khua khua ngón tay mình. “Đó là những gì họ đã thực hiện. Họ đã đảo chiều cân bằng, và đẩy chúng ta về mặt bên kia của ổ khóa.”
Miệng Andrew mím chặt thành một đường thẳng. “Tôi có câu hỏi này,” Veek nói. “Ông nói rằng chúng ta đang ở một mặt khác của ổ khóa, nhưng liệu chiếc chìa khóa có còn nằm trong ổ? Và nó vẫn sẽ làm nhiệm vụ của mình chứ?”
Oskar gật đầu. “Đúng là như vậy. Nếu không, như tôi đã nói, chúng ta hẳn là đã chết.”
“Chết bằng cách nào?” Clive hỏi.
Oskar ra hiệu vào cửa sổ. “Tôi tin là do bọn chúng.” “Những kẻ săn mồi hạng nhất siêu khổng lồ,” Xela lẩm bẩm.
“Chết tiệt,” Roger thốt lên. Anh đang ở ngay sau cửa sổ. “Chúng đã đến rất gần rồi.”
Nate theo Veek tiến về phía cửa sổ. Ngay cả Tim cũng bước lại gần hơn, trong khi mắt vẫn dõi theo những kẻ “tù nhân” kia.
Những con “voi mực” đang bay cách mặt đất khoảng hơn một trăm mét. Trông chúng như những chiếc máy bay đang tìm cách hạ cánh xuống đường băng.
Một con nhỏ hơn đang bay dẫn đầu, gió cuồn cuộn trên những lớp da trên đôi cánh của chúng. Mặt đất bị khuấy tung bởi những luồng bụi khi chúng bay ngang qua. Các bức tường bắt đầu rung lên khi chúng bay gần tới tòa nhà và không khí rít lên giống như đang sắp có một trận bão. Cát và đá đập lách cách vào cửa sổ. Một tảng đá lớn giăng một cái lưới trên một trong những ô cửa sổ vừa mới được thay thế. Một thứ gì đó rất cứng đang nện vào bức tường phía ngoài và phát ra tiếng rầm rầm.
Chiếc đèn chùm kêu lên leng keng khi bị gió đưa qua đưa lại.
“Khỉ thật!” Roger lẩm bẩm. Anh quàng một tay qua người Xela. “Mọi người ổn chứ?”
Mandy khóc nức nở còn Debbie ôm chặt lấy cô ta. “Tất cả mọi người tránh xa khỏi các cửa sổ,” Tim ra lệnh. “Ngay lập tức!”
Nate liếc nhìn ông, rồi nhìn ra những sườn đồi trống trơn phía xa.
Một con to bự, con thú to lớn nhất, đang tiến lại gần phía họ. Những chiếc xúc tu của nó quằn quại như một tổ giun. Bóng đen bao trùm dưới cái bóng của nó. Con thú che lấp cả bầu trời và đang ở cự ly khoảng một trăm dặm về phía trước. Mỗi cái vỗ cánh của nó - mà mỗi sải cánh phải lớn hơn cả một sân bóng - đang quật không khí xuống mặt đất không khác gì một cuộc tấn công pháo binh. Ngọn đồi bên dưới vỡ toác trước sự chống cự với những cái đập không ngừng của đôi cánh, những đống đất đá rơi lả tả theo sự trỗi dậy của con quái thú, trông như một làn sóng thủy triều của mặt đất.
Những cư dân trong tòa nhà lùi lại, rồi họ quăng mình sau chiếc ghế dài và dưới gầm bàn. Debbie kéo Mandy trốn phía sau tủ đồ, còn Clive lấy thân mình che cho cả hai người họ.
Nate ngoái nhìn lại phía sau và không thấy gì ngoài những chiếc xúc tu. Những cơ bắp cuồn cuộn che kín những ô cửa sổ, vẫy vùng trên bầu trời.
Chỉ trong khoảnh khắc, anh đã thoáng thấy một điều gì đó khác sâu bên trong một khối xoắn. Không phải là những bóng tối. Anh nhìn thấy ngay chính giữa những xúc tu có thứ gì đó đang phát sáng, giống như đèn dưới đáy bể bơi hoặc ngay giữa tấm gương đen. Con quái vật vẫn còn cách họ ít nhất khoảng sáu mươi hay bảy mươi dặm, vì vậy những gì anh trông thấy được chắc hẳn phải rất khổng lồ - đường kính tối thiểu khoảng từ mười đến mười hai mét. Veek kéo anh xuống sàn và họ lấy tay ôm đầu.
Cửa sổ phát nổ khi những sinh vật bắt đầu bay tới gần hơn. Sự đồ sộ đang che giấu tốc độ của chúng, giống như một con tàu chở hàng hoặc một chiếc máy bay phản lực. Những mảnh kính bị quật văng vào căn hộ và rồi cắm phập vào đồ nội thất bên trong như những mũi dao lia ngang.
SĂN LÙNG NGƯƠI! GIẾT NGƯƠI!
ĂN THỊT NGƯƠI! NHỮNG CON MỒI!
ĐỒ ĂN! ĂN! ĂN!
Không khí xung quanh họ gầm lên như một cơn lốc xoáy phá tan tành căn hộ. Những chiếc đĩa và đồ dùng bằng kim loại bay ra khỏi bồn rửa, đập vào tường và rơi xuống sàn. Chiếc ghế dài trượt ngang qua phòng, kéo theo Andrew. Tủ dụng cụ của Clive bật ra khỏi tường và bị kéo đi một vài mét trước khi lật úp và đổ sập xuống sàn nhà, ngay cạnh Clive và hai người phụ nữ đang nằm trong vòng tay anh. Căn gác xép kêu lên cót két, nghiêng sang một bên và sập xuống. Bàn bếp trượt về phía bức tường đằng xa.
THỨC ĂN CHO TA!
NHỮNG KẺ NÔ LỆ! NHỮNG CON NGƯỜI KIA!
THỨC ĂN CỦA TA! CON MỒI CỦA TA!
Veek đưa tay lên che tai trong khi Nate quàng tay ôm lấy đầu và vai cô. Anh không chắc về những lời nói đó phát ra từ đâu. Liệu anh có đang nghe chúng qua những cơn gió hay từ sự run rẩy trong chính thâm tâm mình? Một dòng máu chảy trên tay anh. Một mảnh kính sắc từ cửa sổ đang găm vào khuỷu tay Nate.
Người phụ nữ lớn tuổi thu mình lại. Bà đang cười ha hả. Nate không thể nghe thấy tiếng cười của bà, nhưng anh có thể nhìn thấy cái miệng rộng ngoác của bà rung lên bần bật dưới đôi mắt đang ánh lên vẻ sung sướng. Một mảnh kính có cỡ bằng một miếng pizza đột ngột găm vào đầu bà, miệng bà chợt ngừng bặt. Bà đổ gục về trước, mảnh kính vỡ làm đôi khi đầu bà vừa chạm sàn.
Cả tòa nhà rung chuyển với sức mạnh của một trận động đất. Những lớp thạch cao vỡ vụn trên mái, rơi xuống như mưa. Một trong những chiếc giá sách bị gió cuốn lên rồi đổ ụp lên Roger và Xela.
THỨC ĂN CỦA TA!
CON MỒI CỦA TA!
GIA SÚC CỦA TA! CỦA TA!
Những lời nói đó như nghiền nát họ. Máu chảy giữa những ngón tay Veek. Nate cảm môi mình ướt át và thấy mũi đang chảy máu. Anh nhắm chặt mắt, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
Tiếng gầm rú của gió bỗng chết lặng. Những mảnh vụn của bụi bặm và giấy tờ đang xoáy tròn xung quanh căn phòng bỗng ngưng lại. Nate buông Veek ra và bắt gặp đôi mắt đang mở to của cô. Những cục máu đông đang nằm dưới mũi và tai Veek. Cô đã khóc ra máu.
Veek gượng dậy và chấm nhẹ tay lên má Nate. Những ngón tay cô nhuốm đỏ. Anh vẫn đang chảy máu. Anh siết chặt lấy cánh tay Veek và trao cho cô một cái hôn thật nhanh vào trán, đó là nơi duy nhất trên khuôn mặt cô không dính máu.
“Mọi người ổn chứ?” Nate lên tiếng. Một vài người nhăn mặt và Nate nhận ra rằng anh vừa hét lên sau sự tấn công dữ dội của tiếng ồn.
Anh hạ thấp giọng xuống vài decibel và hỏi lại một lần nữa. “Có ai bị thương không?”
Clive buông tay khỏi Debbie và họ cùng giơ ngón tay cái lên. Cả hai người họ đều có những vệt máu đỏ chảy ra từ mũi và miệng. Mandy đã cuộn tròn lại giữa Clive và Debbie, nhưng Nate vẫn nhìn thấy máu rỉ ra từ tai cô ta.
Anh nhìn về phía Tim. Ông trông như con quái vật trong một bộ phim ma cà rồng trần trụi. Màu máu đỏ thẫm chảy khắp một nửa dưới khuôn mặt, nhuốm đỏ ngực áo ông. Ông đã nhét một khẩu súng lục vào thắt lưng và chĩa khẩu còn lại vào Andrew. Ông gật đầu với Nate và giơ ngón tay cái lên.
“Lại phải thay những cửa sổ mới,” Oskar lẩm bẩm. Ông ta lấy tay quệt mũi và máu đã dính đầy trên môi và má.
Giá sách dịch chuyển khi Roger và Xela đẩy nó ra khỏi người mình.
Anh bị một vết thương trên cánh tay và một vết bầm ngang trán. Một mảnh kính cửa sổ to bằng một lưỡi dao mắc lại trên đùi Xela, nhưng trông có vẻ cô không bị chảy máu nhiều lắm. Họ đều dính máu trên mặt.
“Cái quái gì vậy?” Roger hét lên. “Cái khỉ gió gì vậy?” Andrew hắng giọng. Có một vài vết máu ngay dưới mũi hắn ta, nhưng không quá nhiều. “Dì Auntie Bradbury đã chết, liệu có ai quan tâm không?” “Không,” Tim nói. “Câm miệng lại đi.”
“Chúng ta sẽ chết hết,” Clive nói. “Thứ quái quỷ đó sẽ quay lại đây và...”
“Đợi đã,” Nate nói. “Đừng từ bỏ vội.”
“Im đi,” Oskar quát lên. “Tất cả các người.”
Giọng ông ta cất lên mở đường cho một khoảnh khắc của sự im lặng. Nó khiến Nate cảm thấy không gian xung quanh quá yên tĩnh, nhưng anh không hiểu tại sao.
“Giờ thì, nghe tôi nói đây,” Oskar nói. “Tất cả chúng ta sẽ đều được an toàn. Có một cách để khắc phục nó, và quay lại thế giới của chúng ta. Chúng ta chỉ...”
Một chiếc xúc tu khổng lồ đập tan những phần còn lại của những khung cửa sổ, quấn quanh đầu ông ta, và lôi ông ta đi.