← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 46

Khi lên đến tầng hai, họ nhìn thẳng về cửa sổ phía trước ngay cuối hành lang. Họ không nhìn thấy những con quái vật khổng lồ kia, nhưng lại nhìn thấy những mảng bóng tối đang di chuyển từ phía xa. Họ chạy về phía phòng điều khiển.

Những người khác đã loại bỏ toàn bộ những chiếc ống thủy tinh bị vỡ.

Veek đặt chiếc hộp xuống sàn ngay trước dãy ống. Cô lấy ra những đoạn ống mới từ trong các khe đựng, từng chiếc một và trao cho mọi người. “Cố gắng đừng để chạm tay vào mặt thủy tinh,” cô nói với mọi người. “Hãy sử dụng của nó như một tấm khăn và chỉ bỏ nó ra khi chiếc ống đã vào vị trí.”

Chiếc ống Roger đang cầm sáng lấp lánh và anh nhe răng ra cười với Veek. Clive cầm trên tay chiếc ống rồi bước sang bên cạnh để Debbie có thể đặt thêm một chiếc ống ngay dưới nó. Veek trao chiếc cuối cùng cho Xela. Chiếc ống được tra vào vị trí và một vài dòng diện chạy xuyên qua nó.

Họ có thể nghe thấy tiếng kêu vo vo bắt đầu từ dưới sàn nhà. Những ánh sáng lóe lên đằng sau một phím điều khiển. Clive và Debbie đang ôm lấy nhau.

Roger ôm Xela. Còn Nate và Veek đan tay vào nhau. Chẳng có gì xảy ra hết.

“Không,” Debbie thất vọng kêu lên. “Không, không, không, không!”

Chiếc máy vẫn nằm trong câm lặng.

Veek lắc đầu. “Chúng ta đã bỏ qua cái gì đó. Chúng ta hẳn phải thiếu cái gì đó.”

Nate nhìn quanh. “Những bản vẽ đâu? Những tấm sơ đồ ấy?”

“Chúng trên ghế,” Xela nói. Cô rời Roger và tập tễnh bước tới phía chúng.

Debbie chạy theo cô. Mandy lưỡng lự khi nhìn thấy chúng. Họ mỗi người cầm tập bản vẽ lên và rồi chao đảo dưới sức nặng của những ý nghĩ từ những con quái thú kia truyền tới.

NGƯỜI CỦA TA! CON MỒI CỦA TA!

THỰC PHẨM CỦA TA! CON ĐƯỜNG CỦA TA!

CON ĐƯỜNG ĐÓ! CON ĐƯỜNG ĐA NG MỞ!

Veek lau mắt. Bàn tay cô toàn là máu.

“Có lẽ đó là do trình tự,” cô nói. “Có lẽ chúng ta cần phải khởi động cỗ máy theo một trình tự nhất định.”

Nate tóm lấy một tờ sơ đồ. Anh không biết mình đã lấy tờ nào, và có gì đó trong tâm trí anh - Một cái gì đó bị chôn vùi dưới sự hiện diện ngày càng gần của những con “voi mực” khổng lồ kia - nói với anh rằng việc đó không quan trọng.

“Cô giải thích lần nữa đi,” anh nói. “Làm thế nào để chúng ta biết được những phím điều khiển nào cần được kích hoạt lại?”

“Bụi,” Xela nói. Cô chỉ tay vào các sơ đồ và cố gắng lờ đi những giọt máu đang nhỏ xuống từ mũi. “Tất cả các nút và công tắc mà Andrew và người của anh ta đã chạm vào đều để lại dấu vết trên những lớp bụi, chúng bị mờ đi. Với những nút bấm, những nút vẫn còn mờ bụi và những công tắc đã bị nảy ra đều nằm trên tường, vì vậy chúng rất sạch sẽ. Tất cả nững núm điều khiển dạng xoay đều có bụi trên bề mặt, và vì vậy chúng ta quay chúng lại để những dấu tích trên bề mặt cùng hướng lên phía trên.”

CON ĐƯỜNG ĐANG MỞ KIA!

CON ĐƯỜNG CỦA TA! TỚI VỚI CON MỒI!

CON MỒI CỦA TA! GIA SÚC CỦA TA!

Nate nhìn vào bức tường phía bảng điều khiển. Họ đã quên một thứ gì đó, và nó nằm ngay trong đầu của anh trước khi những những con quái vật khổng lồ kia lại gõ những tiếng chua chát vào đầu họ. Bên ngoài, trời đã tối đen. Những con thú đã ở rất gần. Lần này, chúng sẽ phá hủy tòa nhà. Họ đều có thể cảm nhận điều đó ngay trong hình ảnh đen tối của suy nghĩ mà chúng đang gieo rắc vào đầu họ. Debbie quàng tay qua người Clive, họ nhắm mắt. Mandy ôm mặt nức nở.

Nate nhìn lại những lỗ hổng bức tường mà trước đó là vị trí của những ô cửa sổ khi bảng điều khiển vừa được phát hiện trong căn hộ của Clive và Debbie. Cũng từ những ô cửa sổ đó, lần đầu tiên anh trông thấy những con quái thú khổng lồ kia. Và anh biết rằng nó cùng là một. Không ai trong số những người khác đủ tầm để có thể biết trước được điều này, chống lại một thế giới khác theo cái cách vốn có của nó, ngay từ lần đầu tiên.

Lần đầu tiên họ...

Nate nhìn vào những bảng điều khiển. Trên tất cả những cần gạt, những nút bấm và công tắc sáng bóng họ đã điều chỉnh và...

“Roger!” Anh hét lên. “Anh đã chạm vào công tắc nào?” Anh chớp mắt và máu chảy ra. “Tôi không hề chạm vào bất cứ...”

“Hai tuần trước, khi anh gạt một trong những cần gạt,” Nate nói.

Anh buộc phải nói to hơn để át đi những tiếng ồn phát ra từ những đôi cánh của loài quái vật kia và những cơn gió đang táp xối xả vào họ. “Khi chúng ta tạo ra trận động đất. Anh cũng đã làm mờ những vết bụi trên đó.”

Veek nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển. Miệng Xela há hốc.

“Cần gạt mà anh chạm vào cũng đã được lau sạch bụi!” Nate hét lên. “Chúng ta đã vô tình tắt nó đi!”

TẤN CÔNG! PHÁ HỦY! MỞ ĐƯỜNG!

CON ĐƯỜNG TỚI VỚI CON MỒI!

GIA SÚC CỦA TA! CON MỒI CỦA TA!

“Anh đã động vào nút nào?” Clive hét về phía Roger.

Roger nhìn chằm chằm vào bức tường đầy rẫy những nút điều khiển. Anh nhìn xuống sàn, rồi nhìn quanh những đồ đạc đã bị thổi bay khỏi vị trí cũ. “Tôi không biết.”

“Nghĩ đi!” Nate hét lên. Gió bắt đầu cuộn lên. “Anh có thể làm được mà!”

“Chỉ cần nhìn vào những nút điều khiển kia,” Debbie nói. “Anh đã đứng ở vị trí nào so với bảng điều khiển?” Cát tạt qua cửa sổ và quất tới tấp vào da thịt họ.

Bản vẽ bay phần phật trong tay Nate và nó tuột khỏi tay anh. Nó bay vào không trung, lượn thành một vòng tròn xung quanh căn phòng, và tự nép mình xuống một bảng điều khiển trên dãy ống thủy tinh.

“Tôi không biết!” Roger thất vọng.

“Tay anh với cao tới đâu?” Xela hét lên. “Cố nhớ đi.” Những bức tường bắt đầu run rẩy. Bên ngoài trời tối đen như mực. Họ có thể nghe thấy những tên lính canh đang “tụng kinh” bằng những tiếng gầm gừ của nó.

“Nhanh nào, đồ đần độn!” Veek hét lên. “Sử dụng bộ não của anh một lần trong đời đi!”

Roger lườm cô rồi nhìn vào bảng điều khiển. Một vệt máu chảy ra khỏi mũi anh, chạy qua khóe môi. Anh cười toe toét.

“F*ck, đồ chó cái!” Roger hét lên với Veek.

Anh bước qua, và kéo cần gạt trong tay xuống. Tòa nhà Kavach gầm lên với thực tại.

Tiếng kêu ro ro của dòng điện lấp đầy không khí trong khi máy móc bắt đầu hoạt động. Dòng điện đua nhau chạy quanh những bảng điều khiển. Những tiếng kêu vo vo trên sàn đã chấm dứt sự run rẩy của những bức tường.

Trên bảng điều khiển, những chiếc kim bắt đầu nhúc nhích. Chúng hướng về trung tâm, chạm vạch số 0. Xela quàng cánh tay quanh Roger và hôn lên môi anh một cách “thô bạo”.

Trong giây lát, có một vệt sáng lóe lên bên ngoài cửa sổ, như thể một tia sét vô hình đã tỏa sáng cả bầu trời. Một cơn địa chấn mới chạy qua tòa nhà Kavach.

Họ có cảm giác như được nâng lên và rồi bị hất văng ra, như thể có một khối lượng khổng lồ bị ném sang một bên - cảm giác buồn nôn và sự di chuyển trọng lực đã đánh gục tất cả những người đang có mặt trong tòa nhà.

KHÔNG! NHỮNG CON MỒI CỦA TA! CỦA TA!

NHỮNG CON MỒI CỦA TA!

THẾ GIỚI MỚI CỦA TA!

KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!

Những suy nghĩ của con quái vật khổng lồ mờ dần như thể chúng đang rơi xuống đâu đó. Năng lượng tụ lại trong không gian xung quanh họ. Một gợn sóng chạy qua các bức tường, sau các dư chấn của một trận động đất mà như chưa từng xảy ra.

Tòa nhà Kavach mang họ trở về nhà.

Andrew đứng giữa những tên lính canh. Giọng nói của hắn ta hòa chung với bài hát của chúng. Chúa Tể muôn loài đang lấp kín khoảng trời phía trên. Đó là bầu trời, và nơi đó lấp đầy tâm trí của chúng, chắc chắn như việc không khí đang lấp đầy phổi của những sinh vật này.

Những cơn gió đang quất tới tấp vào da thịt chúng. Một gợn sóng sặc sỡ sắc màu chạy xung quanh tòa nhà giống như đèn nhấp nháy trang trí trong đêm giao thừa, rồi nó biến mất. Không khí chết chóc rung chuyển bởi sự biến mất bất ngờ của tòa nhà.

Chúa Tể muôn loài gầm lên giận dữ. Cỗ máy dị giáo, cỗ máy nắm giữ tạo hóa theo cái cách của nó đã biến mất. Con đường đã bị niêm phong. Các đức tin đã thất bại.

Andrew cảm nhận được một đột sóng bồn chồn chạy qua thân thể khi cơn thịnh nộ của vị Chúa Tể dần trở nên rõ ràng hơn. Tuy nhiên, hắn ta biết mình được ưu ái. Hắn ta đã cầu nguyện cho tất cả những việc mình đã làm, và bằng chứng là hắn ta đang đứng đây, hiện diện trước chính vị Chúa Tể to lớn nhất.

Hắn ta nhắm mắt lại và hướng mặt lên bầu trời. Andrew giơ cả hai tay lên và mỉm cười, cảm nhận tình yêu thương của vị Chúa Tể kia đang quấn quanh mình và nhấc bổng hắn ta lên.

Đó là một ngày tuyệt vời hơn bao giờ hết.