CHƯƠNG 45
Vậy đó, và giờ thì sao?” Xela nói. Cô tập tễnh bước lên, chằm chằm nhìn vào những chiếc ống đã vỡ. “Game over.”
“Không,” Nate nói. “Sẽ phải có cách sửa lại chúng hoặc sắp đặt lại để...”
“Nhà kho,” Veek hét lên.
Nate chỉ nghĩ ra sau cô có một chút, và Xela là người thứ hai. “Chắc chắn phải có,” anh nói. “Phải có những dụng cụ thay thế.”
Veek quan sát những dãy ống thủy tinh. Đôi mắt cô nhìn đi nhìn lại chúng trong một lát, cô gật đầu. “Nó giống một hộp cầu chì. Tất cả những ống thủy tinh trong phần này của cỗ máy là như nhau, chỉ có những chiếc ống ở dưới này...”, tay cô quẹt vào một hàng ống nằm dưới cùng,“...là khác. Vậy là chúng ta cần năm chiếc ống giống như thế này.”
Cô kéo áo lên và trải nó lên bàn tay mình.
Nate thoáng thấy một vết bầm lớn lan rộng trên khắp bụng cô. Veek nắm lấy một trong những chiếc ống qua lớp vải dưới những ngón tay. Chiếc ống di chuyển, ngọ nguậy và bật ra. Hai mũ bằng đồng được bọc hai bên đầu ống. Một trong những chiếc mũ đồng này có bộ ba ngạnh giống như một ổ cắm ba chân.
“Nó có nóng không?” Xela hỏi.
Veek lắc đầu. “Có một lời khuyên từ một người bạn chuyên về phần cứng của tôi rằng dầu và mồ hôi từ làn da sẽ phá hỏng cấu trúc của mặt thủy tinh. Hãy đưa cho tôi một miếng giẻ hoặc cái gì đó.”
Nate tìm thấy một cuộn khăn giấy và xé ra ba tờ trong số chúng. Anh gặp Veek ở cửa ra vào. “Đi thôi.”
Cô nắm lấy chiếc ống trong khi họ lao về phía sảnh và trở lại cầu thang phụ.
Roger quyết định thả chân ra khỏi cửa. Cánh cửa an ninh đã không còn và những tên lính canh đã dùng mũi giáo khoét cánh cửa làm hai. Một ngọn giáo bằng xương đâm xuyên qua cửa sổ bị hỏng và rơi trúng chỗ anh đang đứng.
Roger hít một hơi thật sâu và bắn thêm hai phát đạn nữa. Một tên lính canh rít lên và nhảy ra khỏi cửa sổ. Roger bặm môi khi kìm nén lại ý định nhả thêm vài phát đạn nữa.
Clive và Debbie đã lên tới sảnh, nhập đội cùng với anh. Họ không có bất cứ một vũ khí nào, nhưng vẫn tốt hơn là việc phải đối phó với lũ quái vật một mình.
Roger lại nâng họng súng lên. Anh không chắc là còn bao nhiêu đạn. Rồi sau đó, anh cố hít lấy một hơi thở.
Số lính canh bên ngoài đã giảm. Anh cố tập trung hơn để chắc chắn rằng mình không hề tưởng tượng ra cảnh này, nhưng sự thật đúng là như vậy. Một nửa số sinh vật kia đã bỏ đi. Anh có thể thấy những lan can cầu thang ngoài cửa và một trong những cái cây nhỏ nhất ngoài bãi cỏ phía trước mặt.
Trong lúc quan sát, một vài sinh vật vừa mới bước lùi ra khỏi cửa, anh đứng thẳng dậy và nhìn thấy hai trong số bọn chúng bước xuống những bậc thang trên thềm nhà. Chúng nhảy ra khỏi đó và trở lại bãi cát.
Anh liếc về phía Clive. “Anh có nghĩ tôi đã làm chúng sợ không?”
Những tên lính canh đã đập nát ô cửa sổ trên cánh cửa sau, mặc dù vậy, nó quá nhỏ để chúng có thể chui vào. Những cái đập cửa của chúng khiến cánh cửa rung lên nhưng nó trông có vẻ vẫn rất chắc chắn. Những con mắt lồi tập trung vào Nate và Veek, thêm nhiều tiếng gầm gừ và rên rỉ khác. Một ngọn giáo xuyên qua cánh cửa và lao vun vút vào khoảng không ngay trước mặt họ. Một cặp cánh tay - một cặp cánh tay phải - thò qua khung cửa sổ và đập loạn xạ về hướng họ.
“Nhanh nào,” Nate nói. Anh bước vài bước xuống lối cầu thang, ngay sát cạnh tường. Những sợi cáp đồng của Clive trải khắp chiếu nghỉ. Luồn xuống dưới những sợi dây này, họ sẽ ở vị trí phòng thủ. Nếu bước lên trên chúng, họ sẽ rơi vào vị trí nguy hiểm và quá lộ liễu.
“Em chọn cách chui xuống dưới,” Veek nói trong khi đoán ý Nate.
“Được,” anh nói.
Anh cúi thấp xuống và lết lạch bạch dưới những sợi dây. Một cái gì đó xoẹt qua lưng, trong khi anh đang ở tư thế bước đi như vịt, và rồi Nate ném mình tựa lên hai đầu gối, rồi đến hai mông. Hông anh đau điếng, Nate giơ nắm đấm ra, và rồi anh nhận ra rằng mình đã lướt qua sợi dây.
Veek dành một chút thời gian để xác định nên làm gì với chiếc ống trong lớp giấy bọc kia, sau đó cô nhét nó vào trong áo, rồi bò bằng cả hai tay và đầu gối.
Được nửa đường, một tên lính canh thò đầu qua cửa sổ và nhìn xuống. Nó tru lên, một cánh tay thép vụt qua và nện về phía cô. Những móng tay như những cái vuốt sắc nhọn sượt qua tóc Veek, rồi vung xuống để cố bắt lấy cô. Nate vươn tay ra, xốc nách Veek và lôi cô đi.
Họ trườn, lết, rồi bò cho tới khi vượt qua chiếu nghỉ. Những tên lính canh ngoài cửa rút lui, như thể tới giờ chúng mới biết được rằng mình đã lãng phí sức lực để cố đuổi theo hai con người kia.
“Em không sao chứ?”
“Vẫn sống,” Veek đáp. Cô lấy tay ôm bụng. Veek thò tay vào trong áo và lấy ra chiếc ống. “Vẫn còn nguyên vẹn.”
Họ đứng dậy và chạy xuống vài bậc thang cuối cùng dẫn đến phòng kho. Ổ khóa vẫn móc trên then.
Tay nắm cửa đã bị khóa.
Nate nhảy cỡn lên, ang va vào vật gì đó gần phần hông đang đau nhói. Anh liếc xuống và nhìn thấy khẩu súng Tim đã đưa cho. Nó vẫn được gài vào thắt lưng Nate.
“Dừng lại đi,” Veek nói.
Cô đã nhanh hơn Nate một bước. Veek nhắm khẩu súng lục vào ổ khóa, lóng ngóng nắm chặt nó bằng cả hai tay. Cú bắn đầu tiên chếch sang một bên và tạo thành một cái lỗ trên cánh cửa. Tiếng súng vang lên chói tai khắp khu hành lang bê tông của tầng hầm. Cú bắn thứ hai lại hơi cao.
“Cẩn thận,” Nate hét lên. “Hãy nhớ, em đang bắn vào một căn phòng chứa đầy cầu chì và ống thủy tinh đấy.” Cô bóp cò một lần nữa.
Ổ khóa xoắn lại, phát súng tiếp theo khiến nó vỡ vụn.
Nate tiến lại gần và vứt bỏ những phần còn lại của ổ khóa ra khỏi then cửa. Veek hạ thấp mục tiêu và tiếp tục bắn. Một tia lửa tóe sáng và một mảnh gỗ vọt ra bên cạnh tay nắm cửa. Cô bắn thêm ba phát đạn, phần cửa xung quanh tay nắm vỡ tan thành những mảnh vụn. Veek liếc qua Nate, anh gật đầu. Nate ngả người ra sau, vung chân lên rồi đá mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa phòng kho biến dạng rồi bật tung.
“Mọi người!” Debbie gọi với xuống từ lối cầu thang. “Chúng đã bỏ đi rồi. Những bọn người cua bọ, tất cả đều đã bỏ đi!”
Họ liếc nhìn nhau. “Tại sao?” Nate hét lên. “Chúng tôi cũng không biết.”
“Đó không phải là một dấu hiệu tốt,” Veek lẩm bẩm.
“Đúng vậy,” Nate nói. “Hãy tìm những ống cầu chì và ra khỏi đây ngay!”
Veek nhét khẩu súng trở lại bao da và dẫn đường vào nhà kho.
Mỗi người họ đều lôi xuống một chiếc thùng và giật mạnh khiến chúng mở ra. Nate tìm thấy những phụ kiện đường ống bằng nhựa. Còn Veek thấy một bộ sưu tập những cuốn video cũ bám đầy bụi.
Cả hai đều đẩy chúng qua một bên, nhìn những chiếc nhãn được gắn trên vỏ thùng, và lôi ra hai chiếc thùng khác. Lần này, Nate có một thùng bóng đèn compact, vẫn còn trong bao bì và được dán nhãn tiết kiệm năng lượng. Veek đẩy thùng carton của mình sang một bên và với lấy thùng tiếp theo. Nate quỳ lên một bên đầu gối và trượt một chiếc thùng từ dưới đáy của một trong những giá đựng đồ.
Một phút sau, Veek bật khóc. “Đây rồi!”
Nate đã từng nhìn thấy chiếc thùng Veek đang giữ trong tay, anh đã bỏ qua vì trông nó còn rất mới. Lớp bìa carton vẫn rất phẳng và trơn tru. Các góc thùng chưa bị móp méo và lớp băng dính vẫn còn rất rõ ràng. Veek đã không bỏ qua nó.
Bên trong chiếc thùng được chia thành hai mươi khe có thành cao. Mỗi chiếc ống đều được bọc cẩn thận trong một tấm bọt biển mỏng. Veek lấy ra một chiếc, bóc lớp giấy bảo vệ, và trải nó ra.
Đó là một ống thủy tinh. Cô giơ chiếc ống được lấy ra từ cỗ máy lên. Không giống như cái cô đang cầm, chiếc này vẫn còn sạch sẽ và không tì vết. Những sợi đồng lấp lánh, những sợi dây tóc và các mạch nhỏ xíu bên trong ánh lên như mới.
Quá mới, Nate thoáng nghĩ. Lát sau, anh nhìn thấy có gì đó tiến lại gần mình từ phía cửa. Một bàn chân đang đi một chiếc giày giả da quệt qua và đá vào hộp ống thủy tinh. Nó trượt trên sàn nhà, theo phản xạ - Veek bò theo nó.
Andrew tiến thêm một bước và thụi một cú đấm vụng về vào bụng Nate. Anh nghiêng đầu để tránh một cú đấm khác, nhưng vai lại bị đánh trúng, một làn sóng của cơn đau lan xuống cánh tay Nate.
Một cú đấm khác trúng ngay khuỷu tay Nate và anh cảm thấy một cái gì đó đã gãy.
“Đồ bẩn thỉu, lũ ngoại đạo,” Andrew phỉ nhổ. Đôi mắt hắn mở to, đầy giận dữ. Giọng hắn ta đanh lại nhưng lè nhè, như thể hắn ta đang chìm đắm trong cơn giận dữ. “Sao mày lại dám can thiệp vào kế hoạch của Chúa? Sao mày lại dám phá hỏng ngày tuyệt vời này của tao?”
Chân hắn ta nhắm một cú đá vào bụng Nate.
Nate thở hắt ra, cố xoay xở để giữ được chân hắn ta. Andrew bật ngược trở lại và kéo anh ngang qua sàn nhà. Hắn ta chuyển trọng lượng, đá trúng hông Nate. Nate gầm lên, nồng độ adrenaline trong cơ thể tăng lên đã giúp anh vật được Andrew xuống sàn.
Nate đè lên người Andrew và giáng vào hắn vài cú đấm, nhưng Andrew thậm chí không hề bận tâm. Hắn ta đưa tay lên, tát Nate một cái thật mạnh, rồi một cái tát nữa, và lại một cái nữa. Nate đập đầu xuống, trán anh đập vào mũi Andrew, khiến đầu hắn ta vặn ngược về phía sàn bê tông. Mắt Andrew đờ đẫn trong chốc lát, máu phun ra từ mũi hắn ta.
Nate gượng dậy.
Anh với tới xô dụng cụ gần cửa, vơ lấy một thứ gì đó trông như một dụng cụ cầm tay rất cứng, và vung cánh tay ra xung quanh.
Andrew đã vực được dậy, nhào về phía trước. Chiếc búa rơi vào sượt qua bàn tay hắn ta, chỉ ngay dưới ngón út, và Nate trông thấy lòng bàn tay hắn ta bị giã nát.
Andrew tru lên và vung cánh tay kia ra xung quanh. Đó không phải là một cú đấm, chỉ là một hành động trả đòn trong cơn tức giận điên cuồng, nhưng cú đánh này trúng vào Nate giống như gậy bóng chày giáng xuống. Anh lảo đảo, cả căn phòng bắt đầu quay điên đảo. Có quá nhiều thứ trong đầu mình, anh nghĩ. Đôi chân anh đã quá yếu và rồi hai đầu gối anh đập mạnh xuống sàn nhà.
“Mày sẽ không được làm ô uế sự tôn kính của Chúa Tể với những vật dơ bẩn này của mày!” Andrew gầm lên. Hắn ta giờ đây đang đeo chiếc mặt nạ bằng máu từ dưới cái mũi khoằm và một bên mắt đang mở to của hắn sưng phù lên. “Mày không được vùi dập ngày vinh quang này bằng việc làm trái đạo lý của mày.”
Một tiếng nổ phát ra và Andrew co rúm người lại.
Hắn ta gượng đứng thẳng dậy và Nate trông thấy một chấm tối màu ngay dưới vai hắn ta.
Trong khi Nate quan sát, nó bắt đầu lan ra và ngấm ra ngoài chiếc áo vest len hắn ta đang mặc. Vệt loang lộ dưới ánh sáng và nhuốm một màu đỏ tương tự như khuôn mặt hắn ta lúc này.
Veek nắm chặt khẩu súng lục hình hộp vuông bằng cả hai tay. Một làn khói nhỏ bay ra khỏi đầu súng, tan dần và biến mất. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt méo mó của hắn trông rất giống tên lính canh hơn là con người. Hắn ta bước thêm một bước về phía Nate. Cô bắn thêm một phát nữa. Chiếc áo vest len bị xổ ra ở vai bên kia. Họ nghe thấy một tiếng vang sắc lẹm của viên đạn nảy lên trên mặt bê tông. Hắn ta dừng lại.
“Tôi xin lỗi,” Veek run rẩy. Đôi mắt cô mở to. “Tôi đã không muốn làm việc này.”
Andrew trừng mắt nhìn cô, rồi nhìn Nate. Hắn giơ tay lên, vuốt tóc trở lại cái đầu giống hệt chiếc mũ bảo hiểm của mình. Rồi hắn ta quay đi và loạng choạng bước ra cửa. Hắn ta quay lại trừng mắt nhìn Veek lần nữa.
“Tao không muốn làm gì quá nhanh với cả hai đứa mày,” Andrew nói. “Giờ thì chúng mày có thể chết trong đống đổ nát của nơi này.”
Hắn ta biến mất trong hành lang tầng hầm. Tiếng giày lết trên những bậc cầu thang bằng bê tông trong phút chốc rồi mờ dần.
“Những cái ống,” Nate nói. Anh lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ cảm giác choáng váng, và rồi nhận ra đó không phải là hướng của những ống thủy tinh bị rơi ra. “Chúng có sao không?”
“Vâng, họ đã đóng gói rất cẩn thận,” cô nói. “Hắn chỉ làm vỡ ba chiếc trong số chúng. Em không muốn bắn hắn. Em thực sự không muốn.”
“Anh biết,” Nate an ủi. “Sẽ không sao đâu.”
Cô giúp Nate đứng dậy và kẹp chiếc hộp dưới cánh tay mình. Không có dấu vết nào của Andrew trong hành lang. Họ đi lên cầu thang một cách cẩn trọng. Những sợi dây của Clive nằm trên chiếu nghỉ giờ là một mớ hỗn độn.
Cánh cửa phía sau đã bị mở toang, nhưng giờ đang tự đóng lại.
Veek lắc đầu. “Hắn đã ra ngoài.”
Nate nhún vai. “Có lẽ đây là ý nghĩ của hắn về thiên đường. Nếu hắn muốn ở lại thì cứ mặc hắn.”
“Hai người!” Lần này là tiếng của Roger đang hét toáng xuống lối cầu thang. Họ ngước qua những lan can cầu thang và nhìn thấy anh ngay phía trên. “Mang nó lên đây! Bọn ‘voi mực’ đang đến!”