NGOẠI TRUYỆN 1
Chúng ta đã làm được chưa?”
Nate nghe thấy câu hỏi của Debbie, nhưng không biết nên trả lời thế nào. Tay anh vẫn ôm lấy Veek và cô cũng vậy. Anh thấy mùi tóc của cô, thứ mùi dầu gội dành cho nam giới mà cô dùng chỉ vì nó rẻ hơn.
Anh mở mắt, máu đã làm hai mí mắt anh dính chặt lại với nhau. Veek di chuyển cánh tay Nate ra khỏi người mình, còn anh đưa một tay lên cố hết sức quệt ngang mí mắt.
Xela kêu lên. “Chúng ta vẫn chưa chết chân tôi vẫn đau chết lên được.” “Cả tôi cũng vậy,” Veek lẩm bẩm, tay đặt lên bụng mình.
Máu chảy thành dòng trên khuôn mặt họ. Bảy người họ vẫn đang nằm sõng soài trên sàn căn hộ của Clive và Debbie. Nate ngồi dậy.
Xung quanh họ, đứa con tinh thần của Aleksander Koturovic và Nikola Tesla đang chạy o o như trong suốt một thế kỷ qua.
“Bên ngoài trời đen ngòm,” Roger nói.
“Không,” Debbie phản bác. Chị đang cười. “Có một tòa nhà bên kia đường.”
Họ đứng dậy, loạng choạng chạy đến bên ô cửa sổ bị vỡ, họ cười, nhe răng như những kẻ say rượu. Một bức tường gạch xỉn màu đang sừng sững trước mặt họ, thậm chí còn tối màu hơn trong ánh chạng vạng của hoàng hôn. Họ nhìn lên và thấy một cô bé đang nhìn chằm chằm vào họ. Cô bé vẫy tay với những người lạ trông có vẻ như đã trưởng thành và họ cũng vẫy tay đáp lại.
“Chờ đã,” Veek nói. Điện thoại của cô đã có tín hiệu trở lại, Nate nhìn thấy một biểu tượng đang quay tròn trên màn hình trong khi nó hòa mạng với mạng điện thoại đã bị ngắt kết nối từ mấy hôm trước. Cô bật cười khe khẽ. “Hôm nay là tối thứ ba,” cô nói. “Chúng ta đã mất tích trong bốn ngày.”
“F*ck,” Roger chửi thề. “Vậy tôi sẽ bị đuổi việc mất.”
Họ ôm nhau và cùng cười lớn. Sau một vài phút, những tiếng cười ấy đã hóa thành những giọt nước mắt.
Roger mất việc, nhưng anh đã tìm được một công việc khác vào cuối tuần đó. Veek cũng bị đuổi việc, nhưng cô chẳng quan tâm. Với sự may mắn trời cho, Clive không hề có bất cứ một lịch làm việc nào trong những ngày anh biến mất tới ”nơi nào đó”. Debbie và Xela đều có những lớp học buộc phải đuổi kịp.
Có vẻ như chẳng ai để ý đến sự vắng mặt của họ. Không có những kẻ săn tin. Không có động thái nào của cảnh sát. Cũng không có bất cứ một tin tức nào liên quan. Bằng cách nào đó tòa nhà Kavach vẫn hiện diện trong thế giới thực, thậm chí dù cho nó đã mang họ tới một thế giới hoàn toàn khác. Những cư dân khác sống trong tòa nhà, những người đã không phải trải qua những chuyện vừa rồi cũng có chút quan tâm tới những làn sóng tàn bạo và đầy bất ngờ đó - một nửa số kính cửa sổ đã bị phá vỡ, cửa trước bị sập, và những bậc thang nứt toác ở ba vị trí khác nhau.
Những thi thể đã biến mất trên bức tường rào bê tông phía sau nhà. Bên cạnh những vệt máu trong hành lang, không có bất kỳ một dấu vết nào của họ. Thậm chí, những vệt máu đó cũng biến mất khi Nate và Veek lau chùi dãy hành lang.
Họ thấy những tấm gỗ dán trong tòa nhà lúc này đã được khôi phục trở lại. Clive đã đóng chúng lên những ô cửa sổ bị vỡ.
Debbie đến trạm y tế trong trường thì mới biết Andrew đã khiến hai chiếc răng của chị bị gãy. Chị không đủ tiền cho việc thay thế hai chiếc răng giả, vì vậy họ đã nhổ chúng ra. Lỗ hổng của những chiếc răng này nằm khá sâu phía bên trong hàm, vì vậy nó không hề lộ liễu, nhưng chị phải nói chuyện bằng cái giọng lơ lớ trong vài ngày.
Xela cũng đến cơ sở y tế và nói dối rằng mình đã bị thương trong lúc di chuyển một khung tranh quá khổ. Vị bác sĩ đã nói rằng cô đã rất may mắn vì những mảnh kính đã không chạm vào các động mạch, và mắng cô vì tội để vết thương này tồn tại quá lâu mà không thèm đi kiểm tra, sau đó giải thích rằng đã quá muộn để khâu nó lại. Cô cuối cùng đã phải mang một vết sẹo. Chân Xela đã được băng bó. Vị bác sĩ còn dặn dò Xela phải giữ cho vết thương sạch sẽ và trao cho cô một đôi nạng nhôm cùng với một chai Vicodin.
Hông của Nate đã ổn hơn, đôi mắt đỏ ngầu của cả anh và Roger đã bình thường trở lại chỉ sau một tuần. Trong suốt thời gian đó, Veek chỉ phải đối mặt với một vết bầm nho nhỏ ngay dưới xương sườn nhưng cũng đủ khiến cô phải nhăn mặt lại mỗi khi cười hoặc thở mạnh.
Mandy đã quá sốc và rơi vào trạng thái cự tuyệt. Cô ngồi im lặng trong căn hộ của Debbie và Clive trong gần một ngày sau khi họ quay trở lại với thế giới thực. Rồi sau đó, cô đứng dậy và trở về căn hộ của mình.
Hai ngày sau, Nate gặp Mandy trên lối cầu thang và cô tỏ ra có vẻ bối rối khi Nate hỏi thăm. “Tôi cảm thấy rất tồi tệ và đau đầu,” cô trả lời. “Vậy thôi, còn lại chẳng có gì cả.”
Anh quyết định không hỏi thêm nữa.
Họ cũng đã một lần cùng nhau lên sân thượng ngắm hoàng hôn, nhưng sân thượng giờ đây đã là một nơi hoàn toàn khác khi không còn là sân tắm nắng nữa. Chuyện này nghe có vẻ không hoàn toàn là một lý do quan trọng. Điều quan trọng nhất là họ đã thiếu đi một người chủ nhà xuất bản đã nghỉ hưu - mà thực tế lại không phải là chủ nhà xuất bản.
Nate và Veek ở bên nhau mỗi tối. Họ làm việc trong căn hộ của anh và ngủ trong căn hộ của Veek. Căn phòng của cô lại trở về với mức nhiệt độ 690F. Đôi khi, vào lúc đêm muộn, họ cùng trao đổi về cỗ máy trong những bức tường kia và những sinh vật ở thế giới bên kia.
Một đêm, họ nói về Andrew và giáo hội The Family of the Red Death.
Hai tuần trôi qua. Khi họ không thể né tránh được vấn đề này lâu hơn được nữa, mọi người gặp lại nhau tại phòng sinh hoạt chung.
“Thời hạn trả tiền thuê nhà là ngày kia,” Nate nói.
“Sẽ có ai đó để ý đến sự vắng mặt của Oskar nếu họ chưa biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Nếu chúng ta để lại những tấm séc trước cửa nhà ông ta thì thế nào?” Xela nảy ra sáng kiến.
“Em đừng nghĩ việc đó sẽ giải quyết được chuyện này,” Roger nói. “Bất cứ ai cũng sẽ để ý rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Nate gật đầu. “Tôi chỉ đang nghĩ đến việc...”, anh ngập ngừng và cân nhắc xem liệu có cách nào khác tốt hơn để đưa ra ý kiến của mình không. Veek biết anh định nói gì, cô siết chặt tay Nate. “Tôi nghĩ có lẽ không ai muốn ở lại đây vào cuối tuần này.”
Debbie nhướn mày. “Tại sao?”
“Vì em nghĩ sẽ có rất nhiều câu hỏi được đặt ra cho chúng ta,” Nate nói, “và em không nghĩ rằng chúng ta có thể trả lời được hết những câu hỏi của họ.”
“Cậu nghĩ là chúng ta nên đi khỏi đây sao?” Clive hỏi. “Tôi chỉ nghĩ rằng mọi người nên đi đâu đó,” Nate nói.
“Đi tới nhà một người bạn ngoài thành phố trong một hoặc hai đêm.” Roger lắc đầu. “Họ chỉ việc tìm kiếm chúng ta thôi, phải không?”
“Ừm,” Xela nói. “Tôi nghĩ đây là một siêu bí mật của chính phủ, phải không?”
“Sẽ không như vậy đâu,” Nate nói. “Vì họ sẽ đến tìm tôi.”
“Không,” Clive nói.
Debbie lắc đầu. “Không,” chị cũng phản đối. “Sẽ không sao đâu,” Nate trấn an họ.
“Vì sao lại là cậu, người anh em?”
“Vì tôi là người chịu trách nhiệm trong việc này,” Nate nói. “Anh còn nhớ chứ?”
“Thuyền trưởng chìm cùng con tàu của anh ta ư?” Clive khịt mũi. “Thật là vớ vẩn.”
Nate nhún vai. “Tôi đã nợ bác Tim,” anh nói. “Oskar và cả bà Knight nữa. Họ đều chết chỉ vì... vì những gì mà tôi khơi mào. Họ đáng được hưởng một chút... Tôi cũng không biết nữa. Sự công bằng? Hòa bình?” Anh lại nhún vai. “Mọi người có thể ở lại đây nếu muốn. Nhưng mọi người không cần phải như vậy, và tôi sẽ không trách mọi người kể cả khi mọi người không ở lại đây.”
Veek siết chặt tay anh. Xela chìa tay ra và nắm lấy bàn tay còn lại của Nate. Những người thuê nhà trên chuyến đi của tòa nhà Kavach đến thế giới bên kia đang nắm lấy tay nhau và im lặng trong vài phút.
“Mọi người biết tôi muốn gì không?” Nate nói, phá vỡ sự im lặng. “Tôi muốn gặp gỡ những người khác, rất nhiều người.”
“Vâng,” Debbie nói. “Một nơi nào đó hay ho một chút.” “Nhà hàng đồ Thái thì sao,” Roger nói. Anh vỗ nhẹ vào mông mình và rút ví ra. “Tôi sẽ đãi.”
“Em muốn thay áo thật nhanh,” Xela nói.
“Chỉ đến nhà hàng Thái Lan thôi mà,” Clive nói. “Em bị dính mấy vệt sơn trên áo,” cô gái có mái tóc xanh dương nói. “Và tóc tai bù xù nữa.”
“Tôi cũng nên thay quần áo,” Debbie nói.
“Vâng,” Nate nói. “Em cũng nên thay chiếc áo khác.” “Được rồi,” Roger nói. “Năm phút nữa, gặp nhau dưới sảnh. Nếu mọi người không có mặt đúng giờ, tôi sẽ đi luôn đấy và sẽ ăn trứng cuộn một mình.”
“Anh sẽ chờ em mà,” Xela nói rồi hôn lên má anh. “Không phải với món trứng cuộn,” Roger đáp lại. Nate siết chặt tay Veek và trở lại lối cầu thang phụ. Anh nhìn vào cánh cửa phòng mình, số 28 và rồi quay lại nhìn vào cánh cửa phòng Mandy. Anh quay đầu về phía hành lang hướng về phía cửa phòng số 26. Anh đã rất mong muốn được nhìn thấy Tim ở đó, vẫy tay với anh một cách thân mật. Đôi mắt Nate trôi xuống, nhìn về phía sàn nhà, nơi mà ở đó sẽ là vị trí của căn hộ số 14. Anh mở cánh cửa phòng mình và cố nhớ xem chiếc sơ mi kẻ sọc yêu thích nhất của mình - chiếc áo mà anh đã mặc khi chu du trong vũ trụ thứ hai kia - đã được giặt sạch hay chưa. Rồi anh sững lại.
Có một người đàn ông trong bộ vest màu đen đang đứng chờ bên trong căn hộ của anh.