← Quay lại trang sách

NGOẠI TRUYỆN 2

Người đàn ông đó đang đứng ngay cạnh góc giải trí của anh. Nate nhận thấy ông ta đang xem xét bộ sưu tập băng đĩa DVD của mình. Bàn tay ông ta với ra ngoài và đang từ từ di chuyển một một chiếc hộp như một cách đánh dấu.

Ông ta sở hữu mái tóc đen, cắt ngắn kiểu cổ điển, với một đường sọc xám chạy qua, nhưng không đủ khiến ông ta già đi. Mũi người đàn ông này hơi rộng một chút, đôi mắt hơi nhỏ một chút, những đặc điểm đó đủ nổi bật trên khuôn mặt của ông ta. Ông ta cao bằng Nate, dưới một mét tám mươi, và một thân hình được luyện tập vừa đủ để giữ cân. Ông ta thuộc kiểu người sẽ dễ dàng trà trộn vào bất kỳ đám đông nào nếu không có bộ vest phẳng phiu đang mặc.

“Xin chào, Nate,” người đàn ông lên tiếng trước. “Tôi nghĩ giờ là lúc để chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện. Thời hạn trả tiền thuê nhà gần đến rồi.”

“Ông là ai?”

Người đàn ông ra hiệu vào góc giải trí của anh. “Anh đủ tuổi để có thể nhớ mọi thứ về bộ DVD của mình, phải không? Trước đây, anh đã từng đến thăm một ai đó và tìm hiểu về họ thông qua những thứ có trên giá sách của họ chưa? Đừng hiểu lầm ý tôi, tôi thích những bộ phim này, nhưng thật khó để có thể hiểu chắc chắn về một người nào đó thông qua chúng. Sở thích về phim ảnh đôi khi thật khó để có thể đoán được.” Miệng ông ta nở một nụ cười chuyên nghiệp và đầy cẩn trọng. “Anh có đến mười bảy bộ DVD giống của tôi.”

“Tôi đã hỏi ông là ai,” Nate nói. Anh cố gắng để tỏ ra tự tin qua giọng nói của mình.

“Chúng ta cùng một phe,” người đàn ông kia đáp. “Có vẻ như không phải là điều quan trọng nhất vào lúc này, phải chứ? Sau tất cả những gì mà cậu vừa trải qua, tôi cá là cậu không muốn quá tin tưởng vào người lạ vào lúc này, phải không?”

“Cũng chẳng phải là riêng ai.”

“Nếu thông tin này hữu ích, thì FBI đã bắt giữ tất cả các thành viên đầu sỏ của giáo hội The Family, và hầu hết những kẻ đó đều bị giam giữ để thẩm vấn. Những người không bị tống giam mãi mãi đang phải đối mặt với hàng năm ròng điều trị tâm lý do Liên bang tài trợ.”

“Thật sao?”

Người đàn ông gật đầu. “Vậy ông là ai?”

Ông ta giơ một tay lên và lắc đầu. “Đừng có quá coi trọng tên tuổi. Tiện đang nói về vấn đề này, tôi có thể gọi anh là Nate được không? Thói quen công khai là một lời nguyền trong công việc. Anh có thoải mái hơn khi tôi gọi anh là Nathan? Hay Ngài Tucker không?”

“Gọi tôi là Nate được rồi.”

“Được.” Ông ta nhìn Nate. “Anh biết đấy, tôi đành phải thú nhận rằng một phần trong tôi đã rất lo sợ.”

“Lo sợ cái gì cơ?”

“Anh,” người đàn ông nói. “Tôi đã lo sợ cái ngày tôi phải tới gặp anh. Tôi đã phải chờ đợi hàng năm trời vì việc này, nhưng giờ thì chúng ta ở đây...” Ông ta lắc đầu rồi nhún vai.

“Ông đã chờ đợi... tôi ư?”

“Chà, cũng không phải là vì anh đặc biệt. Nếu anh tha thứ cho tôi vì sự sướt mướt này, tôi biết ngày này sẽ đến, và tôi biết tôi sẽ phải có cuộc nói chuyện này với một ai đó. Và tôi rất mừng vì đó là anh, Nate.”

Một khoảnh khắc không tên kéo dài giữa họ.

“Ông là quản lý của Văn phòng Locke?” Nate ngờ vực. “Ông đã là người đưa ra những lời quảng cáo, thuê những diễn viên kia và tất cả những điều này.”

“Tôi thừa nhận.”

“Ông đã là người quyết định ai sẽ sống ở đây?” Ông ta gật đầu một cách điềm tĩnh.

“Vậy ông là... ai? Một người nào đó trong cơ quan của chính phủ có nhiệm vụ bảo vệ tòa nhà?”

Người đàn ông trong bộ vest lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ nói tôi là người của chính phủ.”

“Không ư?”

“Trong những tài liệu ghi chép, tôi cũng chưa từng nói như vậy. Thật sự thì, tôi cũng chỉ có thể là một diễn viên khác được thuê đến đây để đóng vai diễn này.” Miệng ông ta nở một nụ cười dễ chịu mang lại cho đối phương một cảm giác chân thành, nhưng nụ cười đó có vẻ hơi giả tạo so với Nate. “Bên cạnh đó, có vẻ như tòa nhà không cần đến quá nhiều sự bảo vệ, phải không?

Không phải với những người giống như cậu đang sống ở đây.”

“Nhiều người đã phải chết vì nó,” Nate ngắt lời ông ta. Một làn sóng của sự thất vọng tràn qua anh. “Quỷ tha ma bắt, nhiều người đã phải chết ở cái nơi này kể từ khi nó được xây dựng. Chỉ bởi cái nơi quái quỷ này.”

“Ừm,” người đàn ông lên tiếng, “đúng là họ đã chết. Còn nhiều hơn cả những gì anh biết.”

“Vậy tại sao ông không nghiên cứu nó? Nếu ông có một vài loại... tòa nhà y hệt hay tương tự như vậy, hoặc nếu như mọi người đã biết về nó, thì những chuyện này đã không xảy ra.”

“Chúng tôi đang cố gắng nghiên cứu nó,” người đàn ông nói, “và chúng tôi đã xoay xở để sao chép lại một vài yếu tố. Đó là lý do tại sao anh có một căn phòng với đầy đủ các bộ phận máy thay thế ở tầng dưới. Ở đó cũng có những bóng đèn, trong trường hợp nếu anh muốn thay bóng, thì chúng trong tầng hầm.”

“Nhưng những cái đó chẳng có ý nghĩa gì hết,” Nate nói. “Chỉ là những thứ quá nhỏ nhặt, cũng giống như việc đang cố gắng sao chép lại một cái máy bay và để lại một vấn đề lớn là làm thế nào để làm ra những bánh xe của nó vậy.”

Người đàn ông lại giơ tay lên “Đó là những gì tốt nhất chúng tôi có thể làm. Anh không thể kiểm tra một chiếc máy bay khi nó đang bay, đặc biệt là phần động cơ.”

“Những người có chuyên môn sẽ có thể làm được.” “Họ có thể,” người đàn ông đồng ý. “Có một vài thiên tài về điện tử và cơ khí ở ngoài kia. Nhưng vấn đề ở đây là việc tuyển dụng họ. Tôi chắc chắn là anh sẽ đồng ý, chúng tôi có những lý do đặc biệt để giữ tòa nhà này một cách bí mật nhất có thể.”

Nate bặm môi và nhìn về bức tường, nơi Aleksander Koturovic đã dành ra những giây phút đời người để giữ cho cả thế giới được an toàn.

“Tôi biết chuyện này hơi khó hiểu một chút,” người đàn ông nói, “nhưng tôi phải xin lỗi vì những mất mát của anh. Tôi hiểu anh và Tim Farr là bạn của nhau.”

“Vâng. Có chuyện gì đã xảy ra với ông ấy? Tôi muốn nghe sự thật?”

“Sẽ có một đám tang cho ông ấy. Quan tài được đóng kín, đầy đủ nghi thức xứng đáng với danh dự của một người lính. Anh có thể tham dự, nếu anh muốn. Ông không còn bất kì một người thân nào.”

“Tôi sẽ chăm sóc những di vật của ông ấy.”

“Chúng đã được đưa đi chăm sóc rồi,” người đàn ông nói. Ông ta móc hai ngón tay cái vào túi quần. “Nate, tôi không muốn vòng vo nữa. Anh không phải là tội phạm. Chúng ta sẽ nói chuyện riêng, giống như hai người đàn ông với nhau. Anh biết cuộc gặp gỡ này vì mục đích gì mà.”

Nate thấy Veek đang đợi mình ngoài hành lang. “Này,” cô gọi. “Em đang định tới tìm anh.”

“Anh xin lỗi.”

“Roger tỏ ra rất tức giận. Họ đều đã đi cách đây vài phút. Debbie nói họ sẽ để lại cho chúng ta vài miếng trứng cuộn. Em đã nói với chị ấy là hãy gọi món gà xốt Thái Lan cho chúng ta nếu chúng ta không kịp đến trước khi phục vụ ra.”

Anh gật đầu. “Tuyệt.”

Cô nghiêng đầu nhìn Nate. “Anh không sao chứ, Shaggy?”

Nate đưa tay ra và nắm lấy tay Veek. “Anh vừa mới nhận được một công việc mới.”

Veek chớp mắt. “Vừa mới ư?” “Ừm.”

“Ai đó đã gọi điện cho anh hay như thế nào?” Anh lắc đầu.

Người đàn ông trong bộ vest đen đi xuống cầu thang, lặng lẽ nói chuyện qua điện thoại di động. Ông ta dừng lại gật đầu chào Nate, Veek chưa kịp nhận ra ông ta đang làm gì thì ông ta đã giơ tay ra bắt tay với cô. “Cô Wishwanath,” ông ta lên tiếng. “Rất hân hạnh được gặp riêng cô ở đây. Về mặt hồ sơ, tiền của tôi đã trả về tài khoản của cô từ đầu, nhưng tôi vẫn rất vui vì có cô trong đội.”

Ông ta đi ra khỏi cửa trước khi cô có thể kịp đáp lại. “Ông ta nói cái gì vậy?” Cô hỏi Nate.

“Anh là quản lý mới của tòa nhà này.” Miệng cô há hốc. “Cái gì?”

Anh dẫn Veek trở lại cầu thang xoắn ốc. “Trở ngại duy nhất là họ muốn anh sẽ chủ động hơn so với những gì Oskar đã từng làm. Họ hy vọng anh có thể tìm hiểu được kĩ càng hơn về tòa nhà và có thể điền được vào một số những lỗ hổng trong hồ sơ nghiên cứu của họ.”

“Họ có các hồ sơ nghiên cứu ư?” Veek nói.

“Ừm. Họ đã đưa cho anh bản sao tất cả những tập tin của họ, nhân viên của anh và anh sẽ có thể cập nhật được nó.”

“Nhân viên của anh sao?”

Anh siết chặt tay Veek và dẫn cô về phía hành lang và hướng tới căn hộ số 12. Có một biển hiệu bằng đồng lấp lánh trên cánh cửa. Trông nó rất phù hợp với kiến trúc cổ điển của tòa nhà Kavach.

QUẢN LÝ NATHAN TUCKER

Cô phì cười. “Vậy em sẽ là nhân viên của anh sao, đó là những gì anh đang nói sao?”

“Nếu em muốn.”

“Liệu có quy định nào cho mối tình công sở không?” “Chúng ta sẽ tạo nên một vài điều luật. Và rồi sẽ vi phạm chúng.”

“Nghe hay đấy.” Cô trao cho Nate một nụ hôn. “Em nghĩ em có thể làm việc này. Có bao nhiêu tài liệu tất cả?”

“Chà,” anh ta nói, “để xem xem.”

Anh xoay tay nắm cửa và mở cánh cửa bước vào căn hộ mới của mình.

HẾT