← Quay lại trang sách

1. Đài tưởng niệm những linh hồn đã chết do dịch bệnh ở châu Âu năm 2016-

Không phải chỉ có người xấu! Đâu đó, có thể là khó tìm thấy, nhưng chắc chắn vẫn còn những con người luôn nghĩ đến chuyện chia sẻ với người khác. Những đài tưởng niệm này không chắc là minh chứng cho những người tốt - những người, theo lý thuyết là thương cảm cho những mất mát, thiệt hại mà dân châu Âu đã phải chịu đựng vào năm 2016 - vì có khi họ nhận được nhiều lợi ích trong việc xây dựng tượng đài này, đến mức, họ không thật sự quan tâm tới cảm xúc của chính mình, rằng, họ có thật sự quan tâm đến những con người được gộp chung vào dòng chữ ghi trên đài không. Hoặc, họ thậm chí cũng không thật sự biết số người dân châu Âu đã bỏ mạng cho dịch bệnh cách nay 14 năm ấy là bao nhiêu, con số lớn đến độ, chỉ còn có thể tựu lại thành một dòng chữ để mà tưởng nhớ, "Những đứa con châu Âu đã về với Chúa trời"... Dẫu sao thì, ít nhất, ở gần như tất thảy mọi quốc gia, con người - những con người không chịu sự ác nghiệt của số phận giáng xuống Trái Đất bằng một loại dịch bệnh mà tận 14 năm sau vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc hay giải pháp ngăn chặn, dĩ nhiên là nếu nó quay trở lại - đã dành một chỗ trên thung đất chật hẹp của họ cho đài tưởng niệm những đứa con châu Âu rời xa vĩnh viễn quê nhà của mình. Không biết, Chúa có thấy chật chội khi chừng ấy con chiên của Người đồng loạt kéo về thế giới của Người không nhỉ?

Adam đứng một mình, nơi góc khuất tối tăm và có nhiều phần ẩm mốc. Mùi rêu ướt giữa trời đầy sương đầu đông không át được mùi của một sự đe dọa mà cứ đến dịp này lại túa ra, bao trùm khắp xã hội - mùi chống đối của những kẻ không muốn chia đất cho những người không cùng chung tiếng nói với họ. Adam biết, mọi sự sẽ sớm đến thôi!

Những người dân châu Âu bình thản đứng lặng im đầy trang nghiêm trước đài tưởng niệm, dẫu, Adam đoán, họ cũng biết rồi sẽ đối diện với điều đã xảy ra suốt 14 năm qua. Có lẽ, ký ức của họ về năm 2016 khủng khiếp đến độ, cái chết giờ cũng không còn mấy ý nghĩa thiên theo chiều đáng sợ, nên, nếu phải nhận vài đòn đau - có thể là đau đến chết - thì họ vẫn có thể bình thản mà đón nhận. Họ, những người con châu Âu lạc mất quê nhà, cứ thế, giữa trời sương đặc quánh, cúi gục đầu để tiếc, để thương - hay họ đang mừng cho những linh hồn đã khuất kia nhỉ? Adam không biết. Và, Adam vẫn như suốt 14 năm ròng qua, tuyệt không bao giờ tiến lại gần với đám đông châu Âu nọ. Không phải vì Adam là người Mỹ. Không phải vì Adam không tận cùng đau nỗi đau mất nhà, mất người thân. Là vì, Adam sợ một thứ kiêu dũng và tàn bạo trong mình. Phải! Thứ sẽ trỗi dậy rất nhanh khi đối diện với những thứ mà Adam liệt vào hàng tàn ác.

Mọi thứ bắt đầu từ một đám đông nhỏ. Vài lời chửi rủa - những câu chửi không mới mẻ cho mấy so với năm trước, năm trước nữa - cũng chỉ là xua đuổi những kẻ ăn bám khác ngôn ngữ kia mà thôi. Đám dân châu Âu vẫn đứng im mặc niệm.

Những tiếng chửi rủa lớn dần lên khi đám đông bắt đầu đông thêm. Chuyện không thể chối bỏ là thói quen bầy đàn của con người, cộng với bản tính gian ác chẳng bao giờ thay đổi cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cho dù biến cố đến với họ có lớn chừng nào đi chăng nữa.

Vài hòn đá lớn ném thẳng vào đám đông dân châu Âu bắt đầu cựa quậy tìm cách tránh né. À, thật ra thì họ cũng chẳng ung nhiên mấy trước thái độ mà họ biết họ sẽ phải nhận vào ngày này. Vài trong số họ kháng cự - những cử chỉ yếu ớt nửa vời theo kiểu đỡ đòn - vài người vội vàng lảng đi, số đông còn lại bắt đầu sợ hãi. Chắc không bao lâu nữa, sự hỗn loạn sẽ xảy ra. Mà, đám dân châu Âu lạc nhà dốt thật. Chừng ấy năm vẫn chẳng nhận ra rằng, khi con người ta đứng ở cái thế đi săn, họ như một con thú giữa đời hoang dã, đánh mùi sự sợ hãi nhanh hơn tất thảy. Sự hỗn loạn chỉ nổ ra khi mùi sợ sệt ấy lan xa. Họ chẳng bao giờ nhận ra cả...

Lửa. Khói. Tiếng la hét, gào thét. Tiếng rền rĩ. Những cú ném chát chúa. Những cú đạp, đánh hậm hự. Đám đông dân châu Âu muốn tản đi cũng không còn kịp nữa. Phải! Đây chỉ là đất tạm của họ, chẳng kiểu gì họ đông bằng những người chủ thực thụ của mảnh đất này. Adam nghe nhói mạnh trong mình một cái, không biết là cảm thương, thấu hiểu, hay thật sự cũng chỉ là cái nhói sợ hãi của những kẻ nương nhờ trong ngôi nhà lớn mà số thành viên không đồng ý cho lại đông gấp ngàn lần số đồng ý.

Sao bà mù Vanga không nói một lời nào thêm sau lời tiên tri về sự sụp đổ châu Âu nhỉ? Ví như, kẻ nào lánh xa, bức hiếp đồng loại thì sẽ chịu luôn cái dịch bệnh khốn kiếp ấy chẳng hạn. Có khi, con người ta sợ thiệt thân mình từ những điều siêu linh mà họ dừng lại. Có khi...?!

Vài ánh mắt đổ về góc tối, nơi Adam vẫn lặng lẽ đứng một mình. Thù hằn. Độc địa. Adam biết chứ! Adam biết rõ là khác. Đơn giản thôi, sợ hãi có mùi thì sự thù hằn cũng có mùi, thậm chí còn nồng hơn nữa kia. Chỉ là, chẳng biết sao, với Adam, mùi sợ hãi đáng sợ hơn là mùi của thù hằn, cho dù, đám mùi ấy đang dần tiến về phía Adam với ngọn đuốc rừng rực cháy. Adam không hề thấy sợ.

"Đi khỏi nhà của bọn tao!" Một trong số những kẻ bốc mùi săn đuổi lớn tiếng.

Adam nuốt khan nước bọt đắng chát trong cổ họng. Tự hỏi, đến năm nào nữa thì dịp này anh mới không phải nghe những lời lẽ đáng sợ kia? Xua đuổi ư? Anh có thể đi chứ! Vì thật ra, đây không phải là nhà, châu Âu càng không. Chỉ là, anh biết, nơi đây có lời giải cho câu hỏi đã đeo bám anh quá lâu, đến độ, nếu với một con người bình thường, họ sẽ không thể tin vào khoảng thời gian ấy.

"Nó không hiểu tiếng của mình đâu!" Một trong số những kẻ cầm đuốc tiến lại nói.

"Tao không tin! Tụi nó là những đứa giỏi trò. Ăn bám mình 14 năm rồi, cái gì không hiểu, nhưng câu đó, chắc chắn tụi nó phải hiểu." Kẻ ban đầu lên tiếng lại lần nữa cất tiếng.

Hắn thậm chí giơ chồm cánh tay cầm đuốc về phía gần sát mặt Adam, để tìm sự hiểu thấu câu đầu tiên hắn đã nói trong đáy mắt Adam. Anh lặng thinh quay đi.

"Phải! Đi đi! Về nơi bọn chúng mày thuộc về. Đừng lẩn trốn ở nhà bọn tao nữa!" Ai đó trong số bọn họ nói, Adam không biết, bởi, anh không quay đầu nhìn lại. Thật sự là anh không dám!

Có tiếng trẻ con khóc. Phải, rất rõ ràng. Là một đứa trẻ con, chỉ là một đứa trẻ. Nó khóc, nghe thê thiết theo kiểu sợ hãi, khiếp đảm trước một nắm đấm rất chặt đang giáng thẳng xuống nó. Không cần quay đầu nhìn lại. Không cần chắc chắn về độ tuổi của đứa trẻ phát ra tiếng khóc kia. Không! Không cần! Adam khựng lại ngay khi cảm nhận được sự sợ hãi của đứa trẻ túa ra nơi vòng vây con người đang khép chặt vào nó. Tại sao? Adam tự hỏi. Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà? Nó thậm chí không đủ sức để tự đứng dậy trước sự thù hằn nặng trịch mà những con người không cùng ngôn ngữ đang bổ xuống nó, huống hồ là một sự chống cự. Thế, tại sao người ta vẫn không chịu buông tha cho nó?

Có một chút lừng khừng - vẻ chừng Adam hiểu, quay lại, nghĩa là Adam tuyên chiến với một đám đông những con người đã và đang tự nhận là ân nhân của những người giống Adam - nhưng rốt cuộc cũng phải quay lại. Ừ thì, Adam không nỡ để tiếng khóc ấy khựng lại vì một đòn đau. Ừ thì, Adam không đành để một đứa trẻ không đủ sức chống cự phải nhận một cú đấm quá nặng với sức chịu đựng của nó. Adam thật sự đã quay hẳn lại. Adam thậm chí cũng đã cuộn chặt nắm tay của mình thành một nắm đấm, sẵn sàng đương lại với thứ cay nghiệt đang cố giáng xuống đứa trẻ kia.

Nhưng, ngay khi Adam vừa sấn một bước tới, thì, trong góc tối, một bàn tay chụp mạnh vào khuỷu tay có bàn tay đã nắm chặt thủ thế của Adam, lôi tuột Adam vào trong nơi khuất hẳn với sức mạnh lạ lùng.

"Đừng dính vào những chuyện ấy, chàng trai ạ! Chẳng hay ho gì đâu." Giọng nói quen thuộc ấy vang lên đều đặn, không nhiều sắc thái, như tất cả mọi lần kìm hãm Adam trước cơn nóng giận. Và, sức mạnh vẫn lôi Adam đi, rời nhanh khỏi đám đông ồn ào cay nghiệt ngoài kia.

Adam cố quay đầu nhìn lại. Ngoài kia, đám đông rú lên kinh ngạc. Một bàn tay nhỏ thó thụp mạnh vào nắm đấm đang giáng xuống đầu đứa trẻ bơ vơ khuỵu khóc.

"Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi!" Giọng nói đanh, cao vút đầy uy quyền.

"Nó là thứ..." Kẻ có nắm đấm sẵn sàng phang vào tất cả những kẻ mũi lõ mắt xanh yếm thế quanh hắn gầm ghè.

"Tìm người cùng cỡ với mình mà đánh!" Giọng nói yếu dần rồi tắt hẳn khỏi tầm nghe của Adam. Ít nhiều, Adam thấy nhẹ nhõm, vì, ngoài kia, còn có ai đó cố bảo vệ cho đứa trẻ tội nghiệp kia...