← Quay lại trang sách

2. Con hẻm tối ngoằn ngoèo -

Và, cũng như tất cả mọi lần, Adam không chống cự lại, cứ để cho bàn tay với sức mạnh lạ lùng kia kéo mình đi, tránh xa khỏi những phiền toái mà tự Adam dặn mình phải tránh xa suốt 14 năm lưu lạc đã qua.

Không còn lời nói nào nữa cả. Tất cả chỉ còn là một sự im lặng đầy dè chừng từ Adam và cả người đang đưa Adam đi - về nơi mà Adam chắc rằng cả hai đều không thật sự biết đó là đâu, chỉ cần là nơi không có rắc rối.

Bàn tay đang thít chặt cổ tay Adam bất chợt nới lỏng ra. Adam nghe hơi lạnh túa mạnh vào nơi da thịt vừa bị nắm chặt đến mức đau đớn. Cái lạnh bấu nhanh vào cổ tay Adam giống hệt cách bấu của năm ngón tay tưởng chừng đã quen thuộc với Adam ngần ấy năm, nghe rát buốt, cái rát của cơn lạnh cô độc. À, Adam nhận ra, bản thân thật sự cô độc hoàn toàn ở nơi này.

Adam tự hỏi, mình có còn giống lần đầu, lần thứ hai, lần thứ ba... mà quay qua, cố hỏi thử người kia là ai, họ có ý gì khi cứ cố tình kéo Adam khỏi những điều chính Adam tự dặn bản thân phải tránh xa?! Adam tự hỏi, lòng mình có còn hy vọng như những lần đầu, rằng, sát cạnh còn có một người thật sự quan tâm đến mình? Rồi, chỉ chừng ấy suy nghĩ thôi, đủ để dấy lên trong Adam nỗi lo sợ muôn thuở - rằng, như tất thảy mọi lần, người ấy sẽ biến mất, không một lời giải thích, thậm chí từ biệt cũng không.

"Chỗ của anh là ở nơi ấy, chàng trai ạ!" Ấm, đều, ma mị... như tất thảy mọi lần gọn lỏn nói với Adam thôi, không hơn, chẳng kém.

Adam thở hắt ra. Anh biết, đó là kiểu chào từ biệt của người chưa một lần anh thật sự nhìn thấy được mặt. Không cố níu những điều không thuộc về mình, cuộc đời thừa dài này đã chỉ cho Adam biết nguyên tắc ấy trong một mối quan hệ, Adam lặng lẽ nhìn về phía trước, nơi mà người lạ kia, hay nói đúng hơn là người không bao giờ cho Adam cơ hội được làm quen, cố hướng anh đến bằng một câu nói.

Nơi ấy, chỉ là rừng đen!

Có tiếng sói tru vọng lại. Adam cau rịt mày, lắng nghe. Tiếng sói sao? Giữa một khu rừng be bé nằm trong lòng thành phố à? Có thật là... Adam quay qua. Người ấy đã đi rồi, đi tự lúc nào, Adam cũng không biết nữa. Thêm một đợt tru rền rĩ đầy ám ảnh, tiếng sói vọng suốt từ rừng thẳng đến tai Adam, như kiểu một đường thẳng được kẻ sẵn kéo Adam về thực tại chua chát của mình. Ngoài đêm đen, rừng đen và tiếng sói, chỉ một mình Adam lạc lõng nơi này...