← Quay lại trang sách

16. Ký ức nổi loạn

Cha, mẹ. Adam chắc chắn là họ. Hai gương mặt luôn mang nửa cảm giác quen thuộc, nửa cảm giác mơ hồ xuất hiện. Họ đứng nhìn Adam vốn chỉ đang là một đứa trẻ chơi đùa. Adam nhìn thấy thằng Adam trẻ con khựng lại trước một con rùa mai vàng tuyệt đẹp. Ta sẽ lưu giữ sự đẹp đẽ này của mi vĩnh viễn, cho riêng ta - thằng Adam trẻ con đã nghĩ thế. Rồi, nó vươn cánh tay bắt đầu phát sáng giữa đêm của nó ra.

"Không! Adam!" Mẹ nó hét. "Dừng lại ngay!"

Những xác sói xám giữa khu rừng già la liệt cạnh Adam lúc anh tỉnh dậy. Anh ngơ ngác nhìn quanh và nghe trong mình rúng động nỗi sợ hãi, đau đớn, phẫn giận. David xuất hiện - mãi mãi là gương mặt ấy, lạnh lùng nhưng cực kỳ bao dung. David đưa Adam đi chỉ với một cái gật đầu. David sống cùng Adam rất nhiều năm với một sự im lặng đáng sợ.

Jennifer kéo Adam ra một góc khuất, cố nhìn lại xem có bị David theo dõi không, rồi, bằng một cái phất tay, Jennifer khiến đám cỏ đang ươm xanh dưới chân cô trở thành héo úa. Adam há hốc miệng đầy kinh ngạc nhưng cũng rất thích thú.

"Anh có thể làm tốt hơn thế!" Jennifer nói, đầy động viên.

"Thật sao?" Adam hỏi, đầy hy vọng và bắt đầu giơ bàn tay mình ra, như Jennifer vừa làm.

"Không! Adam!" David hét lớn từ phía sau. "Dừng ngay lại!"

Adam bật dậy, mồ hôi tứa đầm đìa. Cạnh giường anh, David đang lặng im quan sát đầy lo lắng. Adam chồm đến, với sức mạnh phi thường mà anh đang cảm nhận rõ ràng cuộn trong cơ thể mình. Lần đầu tiên, Adam chộp lấy bàn tay cha David với sức mạnh ấy, gầm ghè chất vấn ông về sự thật bản thân anh. Nếu ông không trả lời, thì ít nhất, hãy trả lại ký ức thật cho anh - Adam yêu cầu thế!

"Ta không thể, con trai!" David nói, vẫn nghiêm nghị nhưng tình cảm. "Chỉ có những dấu hiệu mới có thể dẫn con đến câu trả lời con muốn tìm! Đó mới là sự thật!"

Dấu hiệu? Những dấu hiệu? Mũi tên đỏ, nanh ma cà rồng, cặp mắt sói xám... Thanh trừng. Tàn sát. Trừng phạt... Gương mặt Jennifer hiện lên rõ ràng và gần sát, rồi, cô cựa mình, rú lên thảm thiết khi lửa phật lên dữ dội.

"Không!!!" Adam hét lên trong bất lực.

Adam sực tỉnh. Nhận ra mình đang ở giữa khu cống rãnh đầy xác chết. Luồng khí đen rịt lấy cơ thể anh. Đau đớn tăng lên bội phần!...