15. Cống rãnh
Adam không thể bỏ dở công việc của mình, không phải bởi anh cần tiền, mà vì anh cần đến với cái thế giới mà anh tin còn có đồng loại của anh, những ma cà rồng khác đang ẩn mình để tìm kiếm con đường dẫn tới sự thật.
Mặc dầu Joey, Rosie và Jen đều không muốn bị Adam bỏ lại nơi nghĩa địa lạnh lùng và đáng sợ ấy, với hai người bạn chưa thật sự quen là Mộc và Vĩ Kha, nhưng Adam vẫn phải rời đi. Thật ra, anh chỉ muốn tránh Vĩ Kha một lúc để suy nghĩ thật kỹ về những gì cô vừa khuyên anh - trở về châu Âu. Anh đã từng nhiều lần nghĩ tới vấn đề này. Nhưng, chọn thời điểm thích hợp là rất khó khăn với anh. Đi, nghĩa là bỏ biết bao nhiêu công sức tìm tòi, khám phá, suy ngẫm về những dấu hiệu bàn tay vô hình nào đấy đặt vào đời anh không theo bất kỳ trình tự nào, dẫn anh đến với câu trả lời mà anh vẫn luôn khát phải tìm cho ra - anh là ai, cha mẹ anh là ai.
Và, với Adam, khi anh sáng suốt nhất là khi anh được đứng trên sân khấu, thỏa mãn đam mê của mình. David từng bảo anh, ma cà rồng nếu có một đam mê, nghĩa là, phần trái tim trong họ chưa chết hẳn. Adam cũng từng thắc mắc với David về chuyện chuyển đổi của mình. Có thật sự anh đã được chuyển đổi không? Vì rõ ràng anh biết mình đã lớn lên trong vòng tay David từ khi anh là một thằng bé, mãi đến 21 tuổi thì anh trưởng thành - nhanh hơn những ma cà rồng khác non thế kỷ - thì anh giữ nguyên hình hài này, đấy là một dấu hiệu của ma cà rồng. Nhưng, rõ ràng anh nhớ mình có một tuổi thơ kéo đều đặn từ khi theo David sống cuộc đời chạy trốn. Anh không biết, nếu ký ức tuổi thơ là giả, là một trong số những quyền năng David áp lên anh để anh phải quên đi những điều đáng sợ, thật sự anh được biến đổi ở tuổi 21 đi, thì liệu ai đã biến đổi anh - vì vốn ma cà rồng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều từ nhân vật ấy - nhưng cũng như tất cả mọi câu hỏi khác, Adam chẳng nhận được câu trả lời nào. Anh có những lúc cảm thấy mình kiệt sức khi bị những thắc mắc vắt cạn trí óc. Anh thật không cam tâm với cuộc sống không có quá khứ, chỉ là những hình ảnh mơ hồ, ẩn hiện trong mỗi giấc mơ.
Đã có đến ba dấu hiệu xuất hiện khi Adam đứng trên sân khấu. Anh tin đó là những dấu hiệu rõ ràng. Và, hôm nay đây, với một cái đầu đang ngập ngụa quá nhiều thứ, với nỗi thôi thúc phải bằng mọi giá tìm ra sự thật trước khi trở về châu Âu đã suy tàn, đã đổ nát, Adam tin, sẽ tìm thấy gì đấy ở sân khấu của mình, khi anh đơn giản là một con người có đam mê, một ca sĩ được nhiều người yêu thích. Anh phải trở về với cống rãnh của anh!
Nhưng, tất cả những gì hôm nay Adam nhận được ở cống rãnh - nơi những đứa con châu Âu tự xây dựng cho mình - là một nỗi kinh hoàng cũng như cơn giận ghê người khi chứng kiến những gì còn sót lại sau một cuộc thảm sát. Hơn trăm thi thể nằm rải từ đường dẫn vào khu cống rãnh, đến tận phía bên trong khu vực giải trí. Không có dấu hiệu của biến đổi. Không hề có vẻ gì là nhóm ma cà rồng đen đang làm lớn mạnh nhóm của chúng bằng cách tạo thêm những ma cà rồng sơ sinh. Rõ ràng, đấy chỉ là một cuộc thảm sát. Tất cả mọi tử thi đều trợn trừng mắt, với vẻ kinh hãi và đau đớn tột cùng khi bị giết. Họ có tội tình gì chứ? Adam giận tê người, cuộn tròn nắm đấm lại. Có phải do anh không? Adam phải trấn tĩnh, phải trấn tĩnh ngay!
Adam đứng lặng trước sân khấu, hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy cô ca sĩ trẻ người Pháp gốc Phi vốn vẫn hát trước anh mọi đêm nằm ngửa giữa sàn, mắt mở lớn, miệng mở lớn mà bàn tay vẫn nắm rất chặt chiếc micro. Đau đớn nhất là hình ảnh một con người đi đến cái chết mà không thể biết được lý do tại sao mình phải đối diện với điều ấy, nhưng vẫn cố gắng giữ đam mê cho bản thân khi rời bỏ thế giới này, đến thế giới bên kia. Mong sao, linh hồn của cô sẽ đến thiên đàng, nơi cô có thể thỏa đam mê, ca hát với những thiên thần khác.
Adam thở hắt ra, cố kiềm chế cảm xúc. Anh chậm rãi tiến lại phía thi hài của cô ca sĩ da màu, cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào cô, và, anh nhắm mắt lại. Mọi hình ảnh trôi qua đầu Adam tăng dần tốc độ, có lẽ do anh không đủ can đảm để chứng kiến toàn bộ cuộc tàn sát vô cớ này. Anh phải tua nhanh, như con người chán chường trước những thước phim vô nghĩa vậy. Trôi qua cái nhìn của Adam, có gương mặt của Don Hồ.
Don Hồ nhìn thẳng về phía Adam - rõ ràng hắn biết Adam sẽ đến và sẽ tự nhìn lại mọi thứ vừa diễn ra trước khi anh xuất hiện một quãng rất ngắn - cười nụ cười rất ngạo nghễ. Rồi, ngay lập tức, hắn lôi thếch cơ thể vốn đã bị khống chế đến cứng đờ của cô ca sĩ trong bộ đầm đỏ dụ, chậm rãi, hắn thè chiếc lưỡi đen ngòm, liếm vào cổ cô. Cô gái rùng mình và bắt đầu tròn mắt, tròn miệng vì kinh hãi, vì đau đớn khi hai chiếc nanh tòi ra từ miệng Don Hồ, chọc thẳng vào động mạch chủ của cô.
Adam rùng mình, buông tay ra khỏi cái xác. Anh ngồi thụp xuống nền sân khấu, ôm đầu. Thật sự, tất cả là vì anh. Chúng muốn anh phải về châu Âu. Chúng muốn anh dấn vào cuộc chiến mà có lẽ anh chỉ có một mình để chống lại cả đội quân được sinh ra để giết chóc kia. Adam biết, không đi, nghĩa là còn rất nhiều cuộc tàn sát như thế này xảy ra... Cho đến khi nào, anh đầu hàng và buộc phải làm theo lời của chúng.
Adam bật dậy. Được! Bọn mi muốn một cuộc chiến, bọn mi sẽ có! Bọn mi muốn ta, bọn mi cũng sẽ có. Khốn kiếp! Adam không thể kiềm tiếng chửi thề. Họ chẳng là gì cả trong trận chiến này, thế nhưng bọn mi sẵn sàng giết họ để thị uy với ta. Ta sẽ cho bọn mi biết, đau khổ thật sự là thế nào! Nhưng, vừa lúc hình ảnh đầu tiên, có ấn tượng lớn nhất với Adam về châu Âu hiện ra trong đầu anh, chuẩn bị cho cái chớp mắt để đến đích của mình, Adam bị giữ lại.
Những bóng đen xuất hiện cùng sự thối rữa rất nhanh của mọi vật. Cảm giác đau, tê buốt, nhói bức... lan nhanh đến cơ thể Adam cùng những ký ức đau đớn hoàn toàn lạ lùng với Adam về những gương mặt rất quen anh đã từng thấy trong giấc mơ của mình.