18. Phòng kín
Gã đàn ông giấu mặt, trong chiếc áo chùng đen quen thuộc của những thủ lĩnh ma cà rồng đen vơ gần như tất cả đồ đạc nằm trong tầm tay gã, khi thì lia vào bức tường trắng trơn trước mặt, lúc thì ném thẳng xuống đất. Mọi thứ đều vỡ tan tành.
"Lũ ăn hại! Cả một lũ ăn hại! Chỉ chừng ấy việc cũng làm không xong!" Gã đàn ông nói, sau khi đập nát một chiếc cúp bạc, thứ gã đã giữ cho mình gần mười thế kỷ, từ khi gã còn là con người.
Don Hồ tỏ ra sợ hãi, khúm núm nhưng Thoát Nguyên thì không. Mụ đứng khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn cơn giận của gã thủ lĩnh mà lẽ ra mụ phải gọi là chủ nhân đang trút bực dọc lên đồ đạc quanh gã. Thật là dễ hiểu. Nếu gã muốn truy cứu trách nhiệm và trừng phạt, thì gã đã quay thẳng lại đây, giáng những đòn ghê rợn vào tay chân thuộc hạ của gã, thay vì đồ đạc mà đi bất kỳ đâu, gã cũng tạo ra một sự lỉnh kỉnh di chuyển.
Thoát Nguyên đứng nhìn, và nghĩ, thật là hay, thế là từ đây về sau, chẳng có những khâu vận chuyển tốn sức và mệt mỏi khi bị nghe đe dọa, thứ gì vỡ thì kẻ làm nó vỡ sẽ vỡ như nó. Cứ đập hết đi! Xả ra cho hết, sẽ đến ta, nhanh thôi.
Nên, khi gã đàn ông áo chùng đen quay lại, gằm ghè nhìn thẳng mặt Thoát Nguyên, mụ chỉ cười khẩy.
"Ta nghĩ ngươi nên có một lời giải thích hợp lý." Gã nói, rít qua kẽ răng.
"À!" Thoát Nguyên nhún vai. "Ngài nên biết về kẻ đã giải cứu tên Adam ấy! Một cô gái..."
"Mụ không thấy nhục nhã khi không thể chống lại nổi một con oắt ma cà rồng nữ vừa trưởng thành à?" Gã gần như không thể kiềm chế nổi nữa.
"Lẽ ra tôi có thể. Tiếc thay..." Mụ tặc lưỡi, "tiếc thay cô ta lại có thể nắm trong tay hai con dao bạc mà phóng về phía tôi."
Gã đàn ông áo chùng đen sững sờ. Thoát Nguyên nhướng mày nhìn gã, rồi gật gù.
"Ngài nghe rõ rồi đấy! Cô ta có thể nắm bạc trong tay mà không hề hấn gì!" Mụ khẽ quay qua nhìn Don Hồ đang há hốc miệng vì chẳng hiểu gì. "Nếu, không phải cô ta được thừa hưởng điều ấy từ cha, thì có lẽ chúng ta nên dè chừng thật sự với một đối thủ đáng gờm đến thế!"
Don Hồ quay hẳn sang phía Thoát Nguyên, toan hỏi. Hắn cần biết mụ đang nói cái gì. Dĩ nhiên, hắn thấy rõ ràng hai cán dao bạc lia về phía con quái thú mà Thoát Nguyên tạo ra để khống chế Adam, nhưng, có lẽ mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không tư duy kịp về một ma cà rồng đem được bạc bằng bàn tay của cô ta, càng không thể tin rằng, một ma cà rồng dạng nào thì có thể làm được điều ấy. Nhưng, chưa kịp hiểu gì thì gã áo chùng đã phẩy tay, ra hiệu cho Don Hồ lui ra ngoài. Hắn đành cúi đầu chào rồi bước chậm rãi ra cửa, vẻ tiếc nuối vì phải bỏ lỡ câu chuyện nọ.
"Chuyện này không thể để..."
"Ngài nghe đây!" Thoát Nguyên rít lên đầy đe dọa, không hề còn giữ tư thế là một kẻ tôi đòi. "Lẽ ra ngài nên nói với tôi về đứa con gái phản bội của ngài."
Gã lặng im nhìn Thoát Nguyên. Một phần nào đấy, mụ nói đúng. Nhưng, gã thật sự không tin Jennifer lại công khai đứng hẳn về phía chống lại gã. Đau đớn! Đó là cảm giác duy nhất đứa con gái từng đem nhiều tự hào về cho gã để lại trong ký ức của gã về nó. Thật sự rất đau đớn.
"Và..." Thoát Nguyên lại lên tiếng, "nếu nó còn chen vào chuyện của tôi, tôi sẽ giết nó! Lúc đấy, ngài đừng oán trách gì!"
Gã nhìn mụ chằm chằm rồi gật đầu. Với gã, mục tiêu lớn hơn cần phải thực hiện cho bằng được - đem Adam về - và, cho dù để thực hiện được điều ấy nghĩa là hy sinh đứa con gái duy nhất, cô gái thừa hưởng mọi sức mạnh lạ thường của gã, gã cũng đành.
Khi chỉ còn lại một mình, gã đứng chơ vơ giữa căn phòng đầy thứ vỡ nát, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trơn - thói quen nhiều trăm năm gã giữ cho mình để đầu óc sạch sẽ mà suy nghĩ. Tiếng gió rít giần giật. Cả gian phòng chuyển tối kịt. Gã hơi chếch mắt nhìn nghiêng về phía mặt bàn, nơi còn duy nhất một thứ bằng thủy tinh trong suốt.
"Ha!" Giọng nói từ vật ấy vang lên. "Thật đáng đời cho ngươi, Samuel ạ! Ngày này đã đến trước dự tính của ngươi, nhỉ? Ngày mà con gái ngươi đủ mạnh mẽ để chống lại sự tàn bạo của ngươi!"
"Cô im đi!" Gã, tức Samuel, hét lên đầy giận dữ.
Gã tiến một bước đến chiếc bàn, với tay ra, chộp lấy vật nhỏ bằng thủy tinh ấy. Ở khoảng gần hơn, người ta có thể nhận ra, đấy là một cái chặn giấy hình cầu trong suốt, bên trong lốm đốm trắng của những bông tuyết nhân tạo rạp dưới một hình người vận bộ váy đen.
"Cả thế giới sẽ chống lại ngươi!"
"Câm ngay!" Samuel hét.
"Cả thế giới sẽ chống lại ngươi, kể cả con gái ngươi!"
Choang! Chiếc chặn giấy đáp xuống đất, tạo một tiếng vỡ rất thanh. Ngay lập tức, bóng váy đen vốn bị cuộn tròn giữa những bông tuyết bên trong bật ngay ra, lao đi giữa tràng cười đắc chí. Gã đã bị lừa! Không thể tin rằng Lucy - tức vợ cũ của gã, tức mẹ của Jennifer - lại hiểu gã đến từng tích tắc như vậy. Bà đã vùng toàn bộ sức mạnh bị giam hãm của mình, chính xác với thời điểm Samuel vận lực vào chiếc chặn giấy - cách duy nhất để làm vỡ chiếc bùa yểm kia và thoát ra.