← Quay lại trang sách

19. Rừng đen

Đây là nơi chúng ta có thể an toàn." Adam nói, sau khi buông tay Jennifer ra.

"Tại sao lại dừng lại? Anh biết rằng chúng ta cần về châu Âu ngay mà, Adam?" Jennifer sốt ruột, nhìn quanh dè chừng.

"Tôi... à... anh cần phải biết những người bạn của anh đang thế nào!"

"Họ là con người!" Jennifer không thể kiềm chế được. "Và anh không đủ sức để bảo vệ họ đâu, nếu anh không về lại châu Âu!"

Adam quay lại nhìn Jennifer. Anh nhìn rõ ràng gương mặt người bạn thân đã bao lần khơi gợi khả năng của anh thức dậy và đều bị một ai đấy ngăn cản - không biết tại sao, nhưng họ luôn ngăn cản - với nụ cười lạnh băng vẫn rót vào anh những giấc mơ chập chờn, nhiều kinh hãi, khiếp sợ, đầy lo âu. Anh nhìn lâu đủ để Jennifer tìm thấy Adam của những ngày thơ bé, để hiểu rằng, khi anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi được. Jennifer lặng im, rồi mím môi, gật đầu.

"Được! Vậy kế hoạch của anh là gì?"

"Anh chỉ..."

Câu nói của Adam dừng đúng ở hai từ, chưa kịp thêm gì thì cả hai đã quay phắt đầu lại, trừng trừng nhìn về phía tiếng chân đang lớn dần tiến từ rìa rừng vào. Rồi, rất nhanh, Adam chồm người tới trước một chút, lao nhanh ra. Anh dừng lại trước Jen, Rosie và Joey đang sánh bước cùng nhau, đi như chạy vào.

"Sao các bạn biết tôi ở đây?" Adam hỏi, vẻ rất kinh ngạc.

"Là... Jen!" Rosie lúng túng, chính cô cũng đã lúng túng khi Jen biết Adam sẽ ở đây, và khi Jen nói ra, Rosie biết ngay là Jen nói đúng.

Adam nhìn Jen, nhìn thẳng mắt Jen. Jen cũng đáp lại bằng một cái nhìn nhẹ nhàng, sâu thẳm, đầy quan tâm. Đây là nơi trú ngụ an toàn, Adam luôn biết như thế, dẫu cảm giác khi dấn vào cực kỳ lạnh lẽo, đáng sợ. Nhưng ở đây, Adam biết, khả năng bưng đầu lại của anh phát triển toàn phần. Bất kể khi nào anh nhìn thấy một gương mặt quen, một ký hiệu, một hồi ức... mà anh tin mình sẽ bị trôi lại vào quá khứ, anh đều đến đây, hít thở và suy nghĩ, sẽ chẳng ai tìm ra anh. Jen không thể đọc được suy nghĩ của Adam, trừ khi Adam muốn thế - vì vốn con người chẳng có quyền năng nào như vậy - nên nếu Jen biết về nơi này, chỉ khi nào, Jen quá hiểu Adam.

"Tay của em sao rồi, Jen?" Adam hỏi, nhẹ nhàng một cách kỳ lạ khiến Jennifer thấy có phần khó chịu, khịt khịt mũi khi đi lại gần.

Bộ ba nhìn Jennifer rồi nhìn Adam, đợi cái gật đầu xác nhận an toàn từ anh thì cả ba mới giãn ra, có vẻ thoải mái hơn với cô gái lạ kia. Phải nói, nếu đừng biết Jennifer là một ma cà rồng, thì ắt chàng trai nào cũng sẽ xiêu đổ trước cô. Không phải kiểu đẹp mỹ miều hay sắc sảo, nhưng ở Jennifer toát lên một vẻ tự tin đến mức lạ lùng. Cặp mắt đen, sâu - khác biệt hoàn toàn so với dân châu Âu, châu Mỹ - cùng nước da rám nắng, rắn rỏi, thân hình cân đối hoàn hảo và lạ lùng nhất là nụ cười lạnh toát người đối diện. Jennifer không cố tình khoe cơ thể, chỉ là để phục vụ cho việc di chuyển nên ưa dùng bộ quần áo bó sát, cổ khoét vừa phải để lộ hai gờ ngực không quá lớn nhưng đầy đặn, hấp dẫn một cách lạ lùng. Joey và Rosie có lẽ không tránh khỏi phần ghen tị trước sắc đẹp của Jennifer.

"Vậy, kế hoạch của chúng ta là thế nào?" Jennifer có vẻ càng lúc càng sốt ruột.

"Mộc đưa các em đến đây à?" Adam bình tĩnh hỏi ba người bạn Việt.

"Phải!" Joey gật đầu, vẫn liếc mắt nhìn Jennifer như thi thoảng nãy giờ cô vẫn không cưỡng lại được. "Nhưng anh ấy bảo anh ấy không thể vào trong này..."

"Được rồi!" Adam gật đầu, nhìn ra phía rìa rừng bắt đầu hửng sáng. "Chúng ta phải lùi vào trong nữa. Sâu trong kia, rừng rất dày và hoàn toàn không có ánh sáng."

Cả ba thoáng bối rối, rồi hiểu ra ngay việc Jennifer là một ma cà rồng chính hiệu, không như Adam mà miễn nhiễm với mặt trời, nên tất cả đồng loạt gật đầu và sẵn sàng tư thế di chuyển, chỉ đợi Adam.

"Chúng ta có thể đi nhanh..." Có vẻ, Jennifer sẽ không đồng ý đợi.

"Anh không thể! Em biết mà, Jen!" Adam thở dài. "Và, nếu em vì anh, em sẽ gặp nguy hiểm!"

Vốn em đã gặp nguy hiểm rồi, Adam ạ, Jennifer nghĩ, khi em quyết định tự mình đến đây tìm anh, em đã biết bản thân rồi sẽ phải đối diện với những gì, nhưng em vẫn đi đấy chứ, và anh nghĩ em sẽ sợ những thứ anh đang nghĩ đến sao? Không đâu, Adam ạ, có vẻ như anh đã không còn nhớ nhiều về em. Jennifer không tranh cãi, cô đồng ý theo cách riêng của cô, lặng lẽ rời đi trước và tự hỏi, đến đêm mai, khi có cơ hội di chuyển, Adam sẽ thế nào với ba con người kia, khi mà, tình cảm anh dành cho họ đã quá lớn?

Khi nhóm năm người của Adam vừa tiến đến giữa rừng già thì đoàn quân của Thoát Nguyên, Don Hồ cũng đã tới. Adam nghe lạnh toát hết người. Tại sao chứ? Tại sao bọn chúng lại biết đến nơi này? Tại sao bọn chúng có thể xuất hiện nhanh đến vậy? Nhưng, không thể mất thời gian suy nghĩ nữa, khi mà, chỉ vừa nhìn thấy nhóm Adam, Don Hồ và Thoát Nguyên đồng loạt tiến lên và tung đòn.

Jennifer chỉ kịp hét lên một tiếng, rồi vung tay hình cánh cung, tạo một lớp chắn cho Adam và ba người bạn Việt của anh. Sức Jennifer rõ ràng không đủ để chống lại sức của hai tên ma cà rồng thuộc hàng lão luyện trong nhóm săn lùng của đội quân đen. Cả năm bị đánh bật về phía sau. Không biết đây là bản năng sinh tồn, hay tình cảm của anh quá lớn, sự lo âu anh dành cho những người bạn của mình thúc sức mạnh trong anh trỗi dậy, mà, khi còn đang nằm dưới đất, nhìn lên và thấy hai cuộn khói đen túa ra như hai dải lụa ma quái búng tới, Adam lập tức đáp trả. Hai bàn tay anh bật tới phía khoảng không trên đầu, với tất cả sức lực và sự tập trung, tuồn khói đen một bên, tuồn khói xám một bên quật ra, xông thẳng đến hai dải khói đen đang chụp xuống. Bốn dải khói quấn vào nhau như bốn con mãng xà tranh mồi. Adam đưa mắt nhìn qua, thấy Jennifer đã đỡ ba người bạn của anh dậy, lùi họ về một góc khá xa, thủ thế.

Adam bật nhanh dậy, gườm gườm nhìn kẻ thù. Trong tích tắc ấy, Adam nhận ra ngay, anh và Jennifer không đủ sức để chống lại Thoát Nguyên và Don Hồ. Điều ấy có nghĩa rằng, sẽ rất nhanh thôi, ba người bạn của anh sẽ bị xé xác dưới nanh vuốt của những gã ma cà rồng vừa được kết nạp vào đội chiến binh đen. Adam rùng mình khiếp sợ. Phải nói thật, đời anh, từng chứng kiến cảnh David chiến đấu, nhìn thấy máu của đồng loại rất nhiều rồi, nhưng chưa khi nào anh cảm thấy lo sợ như lúc này. Có lẽ, bởi anh luôn tin David có thừa khả năng tự vệ, còn, ba người bạn kia lại không.

Đội quân săn mồi của nhóm ma cà rồng đen cũng nhận ra ngay vấn đề mà Adam vừa nghĩ đến. Chúng rú lên một tràng cười ghê tởm, sẵn sàng đánh thẳng vào ba thân xác con người đang sợ đến cứng đờ cơ thể, không còn khả năng run rẩy nữa. Cùng một cái gật đầu, Don Hồ và Thoát Nguyên lại lao đến.

Nhanh không kém, Jennifer cũng chồm người lướt lại, hai cán dao bạc tung ra, xé gió rít một tràng, nhằm thẳng hai tên cầm đầu của đội quân kia. Don Hồ tái mặt. Hắn biết, bạc có khả năng gì với ma cà rồng. Hắn càng biết, dẫu không nghe được rõ ràng câu chuyện trước đó giữa Thoát Nguyên và Samuel, nhưng, một ma cà rồng có thể ung dung cầm bạc trong tay thì đấy là một chiến binh bất khả chiến bại.

Thoát Nguyên chếch hướng lao đến một góc ba mươi độ, đòn tấn công của mụ buộc thành đòn cố thủ trước hai chiếc dao bạc hòng tự vệ và bảo vệ cả Don Hồ. Hắn thật ngu si và kém cỏi trong tình huống này, mụ đã nghĩ thế và nghĩ cả chuyện sẽ trách phạt hắn sau khi cuộc chiến này kết thúc.

Đám ma cà rồng phía sau rú rít những tràng kinh hãi và giận dữ khi nhìn thấy sức mạnh của hai cán dao bạc tỏa ra. Chúng thật sự chần chừ, không dám tiến lên một bước nào cả. Nếu còn những cán dao bạc khác, ắt Jennifer có thể giết chúng bất kỳ lúc nào.

Không cần phải nói, cả Jennifer và Adam cùng lao nhanh về phía sau, nơi ba người bạn con người của Adam đứng như trời trồng.

"Nắm tay nhau!" Jennifer hét.

Và, mỗi người một bên, Adam siết chặt tay Jen đứng ngoài, Jennifer siết tay Joey phía bên này, họ chuẩn bị tẩu thoát, dẫu ngoài kia, ánh sáng mặt trời đã ló rạng. Nếu thật sự đủ nhanh, họ sẽ thoát, cho dù chắc chắn Jennifer sẽ bị thương tổn ít nhiều, nhưng, chỉ cần đừng chần chừ, họ sẽ thoát.

Nhưng khi cái chớp mắt di chuyển chưa kịp diễn ra, thì, dải khói đen từ tay Thoát Nguyên đã chồm nhanh lại, túm thẳng vào cẳng chân Joey khiến cô rú lên một tiếng đau đớn. Jennifer lần nhanh tay trái - cánh tay còn rảnh của mình - tìm cán dao cuối cùng bên dải vải giắt dao được bắt chéo bên hông cô.

"Đừng ngu ngốc, cô gái!" Thoát Nguyên nói. "Đến cuối cùng thì sao? Cô sẽ giết cả cha ruột của mình à?"

Thoát Nguyên thắng. Chỉ cần một câu nói, chỉ cần nhắc đến một từ, Jennifer thật sự bị xao lãng. Và, chỉ cần cô không tung đòn phản công ngược lại phía mụ, thì, cho dù cô và Adam có thể cầm cự để chống lại đội quân của mụ, tìm một cơ hội thoát thân khác, thì cô và gã Adam kia cũng chẳng thể thoát khỏi ánh mặt trời, Thoát Nguyên đắc chí nghĩ.

Biết thời cơ đã lỡ, Adam hét lớn một tiếng "xuống" rồi buông tay Jen ra - dẫu bàn tay Jen vẫn bấu chặt vào tay anh, tìm một cảm giác an toàn - và ra đòn. Trớ trêu thay, với Adam, cho đến tận lúc này, những thứ mà anh biết, anh có thể làm, có thể vận dụng lại chỉ là những trò trẻ con mà ma cà rồng nào cũng biết, như Jennifer nói. Quyền năng chiến đấu của anh ở đâu? Anh không biết! Vận dụng chúng thế nào? Anh càng không biết! Ngu ngốc! Vì mải đuổi theo những thứ gọi là sự thật cho đời mình, Adam quên luôn chuyện có lúc nào đấy, anh chỉ có thể sống khi là một chiến binh. Nên, đòn của Adam thật ra chỉ là những luồng khí yếu ớt, bung ra để cầm cự thêm chút ít thời gian. Chao ôi! Những giây phút cuối đời, những khoảnh khắc giành giật từng giây sự sống mới đẹp đẽ và hay ho làm sao. Thế mà, ở cái thế giới con người này, ít ai trân trọng thời gian, họ luôn tranh thủ hưởng thụ theo những cách rồ dại, đánh rơi cả cuộc đời với những sung sướng nhất thời. Bỗng dưng, Adam thấy thương con người quá!

Thoát Nguyên khinh khỉnh nhìn hai dải khói tuồn ra từ tay Adam, vẫn một đen, một xám. Mụ cười khẩy, rồi, dùng cánh tay trái hất nhẹ, hóa giải hai luồng khói là tất cả sức mạnh của Adam, thế mà ngoài kia, cả thế giới ma cà rồng gọi mi là chiến binh vĩ đại cơ đấy, thật thảm hại! Mụ nghĩ, rồi dùng cánh tay phải với những ngón tay co lại tạo thành hình móng vuốt chim ưng, giơ cao lên, chụp xuống.

Từ trên không trung, một bàn tay khổng lồ đen ngòm bổ thẳng xuống đầu cả năm người nhóm Adam. Jennifer hít thật sâu vào, gồng mình và bung người lên cao, giãn cả cơ thể ra để che cho Adam và những người bạn của anh. Adam trợn trừng mắt. Như thế là tự sát, không, Jenni ơi!

Thoát Nguyên không hề chùn tay. Mụ biết, giết Jennifer cũng chẳng hay ho gì khi về đối diện với Samuel, nhưng nếu không nhổ cái gai này đi, thì cho dù hôm nay mụ có thành công với sứ mệnh của mình, sau này, ắt mụ sẽ gặp khó khăn nữa. Thà chịu chút tức giận từ thủ lĩnh của mụ còn hơn phải sống cả đời dè chừng. Mụ quyết định lấy mạng Jennifer.

Từ bìa rừng, nơi ánh mặt trời đã rực rỡ và chói lóa, những thân hình đồ sộ, khổng lồ đầy lông lá trên bốn cái chân thon nhỏ, uyển chuyển lừ lừ tiến lại. Thoát Nguyên thật sự sững sờ, nhất là khi, đàn sói xám khổng lồ hành động y hệt Jennifer - chúng bung mình lên cao, mỗi con sói chụp xuống một thành viên trong nhóm Adam, bao kín lại. Còn lại non chục con sói to sừng sững lạnh lùng tiến tới, gầm ghè, nhe nanh chĩa về nhóm Thoát Nguyên đầy đe dọa.

Thoát Nguyên quay nhìn Don Hồ, dò thái độ. Sức của mụ, của gã có lẽ đủ để lướt vội dưới ánh mặt trời kia hòng tẩu thoát khỏi đòn bất ngờ này, nhưng, những chiến binh còn lại thì không. Để mất đội quân của mình, có không bị trách phạt thì mụ cũng không sống nổi với sự ô nhục ấy. Mụ chần chừ với quyết định bỏ trốn của bản thân. Nhưng, chỉ cần thấy Thoát Nguyên không tấn công, đàn sói cũng tuyệt không hề có chủ ý nhảy đến. Chúng đứng tạo thành rào chắn, để năm con sói lớn kia đưa nhóm Adam đi. Rồi, thêm vài tiếng gầm gừ nữa, cả đàn sói rời đi.