← Quay lại trang sách

29. Nhà sàn

Jen đẩy Adam nhanh vào trong, không quên quay lại nhìn bốn người bạn của mình đang bốc cháy dữ dội ngoài kia với một vẻ lạnh lùng ghê sợ. Rồi, nhanh rất nhanh, Jen cũng theo Adam vào.

Adam vẫn vô thức bước vào phía trong nhà sàn gỗ. Bên trong, không khí đặc quánh và tanh tưởi chừng như càng đặc hơn với bốn đốm sáng đỏ lòe của hai cặp mắt sói chồng lên nhau.

"Châu Âu! Tòa thánh Vatican! Chỉ nơi ấy con mới biết con thật sự là ai, con trai!" Giọng nói có vẻ khá quen thuộc vang vọng khắp gian phòng.

Adam hơi loạng choạng sau khi nghe dứt lời nhắn nhủ từ một nhân vật vô hình nào đấy. Chầm chậm, trong đầu anh, trước mắt anh, những hình ảnh rất mơ hồ về những dấu hiệu dẫn đường lại hiện ra. Những hồi ức đau thương cần có lời giải lại gào rống thảm thiết. Trong vô thức, Adam chịu đựng một cơn đau lạ lùng như kiểu thúc giục anh.

Adam sực tỉnh, nhìn chằm chằm vào bóng tối dày đặc trước mắt, nhìn thẳng về phía bốn đốm đỏ vẫn nhìn ra phía anh.

"Mình phải đi, Jen ạ!" Adam nói nhanh khi quay qua nhìn Jen.

Jen cười, vẻ rất bí hiểm nhưng tỏ ra bình thản lại ngay. Jen xích lại gần Adam, siết chặt bàn tay ấm nóng của Adam như truyền thêm động lực khi có người sẵn sàng sát cánh cùng anh trên tất cả mọi con đường. Rồi, Jen là người chủ động kéo Adam về phía cánh cửa đã dẫn hai người vào.

"Dừng lại, Adam!" Giọng Vĩ Kha rền lên, vẫn với âm trầm nhưng lần này rất tha thiết. "Hãy thức dậy! Hãy lắng nghe trái tim mình! Adam! Bạn bè đang cần anh!"

Như người bừng tỉnh khỏi cơn mộng du. Adam lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn, rồi, ngay lập tức, Adam lao ra khỏi cánh cửa khép hờ đợi anh. Jen hốt hoảng lao theo, gọi tên Adam í ới, nhưng lúc này, Adam không thể nghe. Anh nhớ Jennifer. Anh nhớ đến hình ảnh ban nãy đã thấy, cảnh tượng cô bạn thân của anh đang đau đớn chờ chết. Không, Jenni ơi! Anh xin lỗi!

Adam lao vội ra ngoài, tìm kiếm nhóm của Jennifer nhưng hoàn toàn không tìm thấy gì, kể cả đám tro bụi cũng không còn. Jen khựng lại sau cái khựng của Adam, dáo dác nhìn quanh và cũng không tránh khỏi bàng hoàng bởi sự trống trơn trải dài trước mắt cả hai. Đảo mắt thêm lượt nữa, Jen tiến sát lại Adam, kề miệng vào tai anh, thì thầm.

"Chúng ta phải trở về châu Âu ngay, Adam ạ!" Jen nói, như rót. "Anh biết điều ấy là rất cần thiết lúc này, đúng không?"

Adam chần chừ, vì anh biết có gì đó rất bất ổn. Anh thật không hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra. Cái gì mới là ảo giác đây? Liệu Jen đã thấy những gì? Nếu Jen có thấy Jennifer, thì nghĩa là đấy đúng là sự thật, như ngôi nhà sàn gỗ kia có thật vậy.

"Em có thấy không, Jen?"

"Thấy gì?" Jen ngơ ngác hỏi.

"Khi nãy, ở đây, Jen..."

"Anh sao vậy?" Jen bước đến đối diện Adam, lo lắng. "Anh đã thấy à? Bằng suy nghĩ à? Họ gặp chuyện gì sao?"

Adam nhìn thẳng vào mắt Jen rồi thở hắt ra nhẹ nhõm. Jen không thấy. Nghĩa là, đấy chỉ là ảo giác. Nghĩa là, có kẻ nào đó đang muốn Adam bị chậm lại ở đoạn này bằng cách tạo ảo giác về sự nguy hiểm của nhóm bạn Adam. Vậy, có nghĩa rằng anh thật sự phải nhanh chóng trở về châu Âu ngay. Vĩ Kha à, bạn đang ở đâu chứ? Adam hoang mang tự hỏi. Nếu có Vĩ Kha ở đây, với những lời chỉ dẫn không bao giờ sai của cô, có lẽ anh không phải khổ sở như lúc này.

Có lẽ, nhóm Jennifer chưa đến nơi. Có lẽ, ánh sáng ban ngày đã cản đường họ. Adam tự trấn an. Anh nhắm mắt, cố tập trung tìm kiếm Vĩ Kha. Vô vọng. Khi cô ấy không muốn giao tiếp, thì có lẽ cả Jack hay Samuel cũng không thể tìm. Adam đành để lại lời nhắn nhủ đến Vĩ Kha, hy vọng cô còn có thể kịp nghe thấy trước khi nó tan biến đi. Anh nhờ Vĩ Kha nhắn với nhóm Jennifer, anh buộc phải về châu Âu ngay và hãy ở lại đợi anh vì điều ấy là cần thiết cho sự an nguy của Rosie và Joey.

Khi Adam mở mắt ra, Jen có vẻ đã sốt ruột lắm, cứ quanh quất nhìn. Adam mỉm cười với chính mình. Anh tiến lại, vòng tay ngang eo Jen, siết mạnh.

"Anh ở đây! Anh sẽ không để bất kỳ ai làm hại em đâu!"

Jen bối rối, khẽ khàng quay sang nhìn Adam khiến môi Jen lướt nhanh qua môi Adam, rồi, ngay lập tức, Jen bẽn lẽn cúi đầu. Vòng tay Adam siết Jen chặt hơn nữa. Adam không dưng nghe một sự thèm khát lạ thường trỗi lên trong mình. Anh thèm được ôm Jen - ôm đúng nghĩa - thèm được hôn lên đôi môi mỏng hay mím chặt ấy nụ hôn nồng nàn của tình yêu mà chỉ có thể thể hiện bằng đúng nụ hôn anh đang nghĩ. Nhưng, mọi sự đã rất gấp rồi, và, Adam hiểu, không có lấy vài phút để anh đạt được cái ham muốn riêng tư của mình.

"Ôm chặt anh nhé! Sẽ nhanh lắm đấy!" Adam nói khi vòng tay anh thít thật chặt cơ thể Jen vào sát cơ thể anh. Cả hai phụt biến mất.