28. Đoạn cuối đường vòng
Jennifer rú lên một tiếng kinh hoàng rồi gục xuống. Nỗi đau thể xác đến quá nhanh, quá bất ngờ và không thể giải thích. Jennifer hoảng hốt nhận ra cảm xúc của mình. Trên hai gối quỳ mọp giữa đất đang tứa máu, Jennifer ngẩng cổ, gào tên mẹ cô.
Mộc, Joey Lương và Rosie Hà hốt hoảng trước hành động của Jennifer, nhưng không thể tiếp cận vì Jennifer đang cố kết nối đầu óc với Lucy. Càng vậy, Jennifer càng đau đớn - đau đúng nỗi đau của mẹ cô. Jennifer gần như gập cong người vì không thể chịu nổi nỗi đau ấy, nhưng cô cương quyết không chịu thoát ra.
Giữa cơn đau, Lucy nhìn thấy, rõ ràng, gương mặt thân quen của người đàn ông đã gắn với cả tuổi thơ cô. Gương mặt có đôi phần hốt hoảng, nhưng cay đắng và hận thù nhiều hơn, trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cô với đôi tay vẫn bấu tới. Jennifer nghe cổ họng mình bị bóp nghẹt, toàn thân cứng đờ, đau buốt. Cảm giác những sợi khói đen tuồn vào từng thớ thịt cấu xé khiến Jennifer chỉ biết giãy giụa và ú ớ kêu gào.
Phía bên kia đoạn đường vòng - nơi có rất nhiều nắng - Adam và Jen cũng đã xuất hiện. Adam đi rất vội, thi thoảng quay sang xem thử Jen có thể theo kịp không. Đôi khi, Adam muốn bỏ qua lời nhắc nhở của Vĩ Kha về đoạn đường này. Anh muốn tự mình đưa Jen di chuyển theo cùng thật nhanh. Nhưng, lý trí của Adam nhắc nhở anh, rất rõ ràng, rằng anh cần phải nghe theo lời Vĩ Kha. Nhất định, ở cuối đoạn đường, có những thứ đợi sẵn anh cực kỳ có ý nghĩa, và, anh phải đi trên đôi chân của mình thì thứ ấy mới xuất hiện. Adam không thể làm lỡ việc, đành để Jen tự theo anh vậy.
Ngay ở cuối đoạn đường vòng, Adam nhìn thấy hình ảnh của Jennifer đang gục xuống, quằn quại. Anh khựng lại, sững sờ nhìn. Adam nhắm mắt, hít sâu và cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn vì anh cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Tất cả những gì Jennifer thấy, Adam cũng thấy. Tệ hại hơn, Adam biết, mẹ của Jennifer đã quyết tử để bảo vệ bí mật về nơi ở của anh. Adam thấy trong lòng mình xoắn lên những xúc cảm không thể gọi tên. Lâu lắm rồi, anh phải tự vấn lại về sự thấu hiểu ý nghĩa của yêu thương, của hy sinh...
Adam vội vàng đi lại phía Jennifer. Jen vội vàng chụp tay Adam lại.
"Đừng, anh!"
"Nhưng Jenni đang..."
"Cô ấy sẽ ổn thôi! Anh biết rõ mà!" Jen nói, rất vội vã. "Chúng ta không thể chậm trễ, Adam à!"
"Anh phải..." Adam khổ sở nhìn về phía Jennifer vẫn đang gục rạp trên đất.
"Càng vậy, sẽ càng nhiều người chết thôi!" Jen cương quyết giữ Adam.
Adam khựng lại nhìn Jen. Có gì đấy không ổn. Việc đến giúp Jennifer không thể mất quá nhiều thời gian. Anh nghĩ, nếu anh kéo Jennifer ra khỏi suy nghĩ ấy, cô sẽ bớt đau đớn. Nhưng, có lẽ Jen nói đúng. Có thể, đấy chỉ là một cái bẫy. Có thể, tất cả những gì Adam đang nhìn thấy chỉ là ảo giác và anh cần phải tỉnh táo để nhận ra. Nếu anh đến, nếu sa vào một cái bẫy kéo dài thời gian, có lẽ, thật sẽ có thêm nhiều người nữa chết vì anh.
Rồi, thêm một giây nữa, Adam càng sững sờ hơn. Sau lưng Jen, một căn nhà sàn gỗ xuất hiện, rõ ràng và rất thật. Phía trước cửa căn nhà sàn, hình bốn con mắt sói lạnh lùng chồng lên nhau nhìn ra. Adam thấy cứng người. Anh tự hỏi, bên nào mới là ảo giác? Có thể nào, cuộc sống này lại có những phép thuật thế này? Vốn hiểu biết của anh kém cỏi, hay tất cả chỉ là sự lừa bịp bằng quyền năng che mắt đơn giản mà chính anh cũng có?
"Anh thấy chứ, Adam?" Jen hỏi nhanh, chỉ hơi liếc sang Adam, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào căn nhà sàn gỗ.
Adam khe khẽ gật đầu. Jen cũng thấy. Điều ấy có nghĩa rằng những gì Adam thấy không phải là ảo giác. Dễ hiểu thôi, khi mà Vĩ Kha để Adam dẫn theo một con người, vì nếu một ma cà rồng thể hiện quyền năng của mình với một con người, thì ma cà rồng không bị ảnh hưởng bởi quyền năng ấy và ngược lại. Không thể có ma cà rồng nào thừa mạnh để vừa che mắt Adam bằng ảo giác mà cũng tạo đúng ảo giác như thế với một con người đứng cạnh anh. Đây là điều khá vô lý với giới ma cà rồng. Nhưng có lẽ, các vị tiền bối chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một con người sẽ kết bạn với một ma cà rồng để viết nên những quyền năng có tác dụng với cả hai phía.
Sau một hồi bất động, Adam như người bị mất hồn, anh lững thững đi lại phía căn nhà sàn một cách chậm rãi và hoàn toàn không nghi hoặc. Mình phải vào trong. Adam chắc chắn thế. Anh hoàn toàn quên mất cảnh tượng đau đớn của cô bạn thân phía bên kia.
Mộc ra sức chữa vết thương đang trở thành thật trên cơ thể Jennifer. Ban đầu, chỉ là cảm giác của Jennifer khi cố đọc cảm giác của mẹ cô. Nhưng có vẻ, cô đã dấn quá sâu vào suy nghĩ của bà, đến độ, trên cổ cô bắt đầu xuất hiện những vết bầm rõ ràng in hình ngón tay. Jennifer giãy giụa trong tuyệt vọng. Phải kéo cô về thực tại! Phải ngăn cô cố tiếp cận sâu hơn suy nghĩ với bà Lucy! Bà ấy đã không còn đủ khả năng để nói gì với cô nữa rồi. Có vẻ, ở đâu đấy, Lucy đang giãy chết.
Mộc cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của những ngón tay vô hình đang bấu chặt vào cổ Jennifer. Một sức mạnh mà có tu tập thêm nghìn năm nữa, chắc chắn, Mộc cũng không thể là đối thủ. Nên, anh phải dồn hết sức của mình, một mặt chữa vết thương nơi cổ Jennifer, mặt khác, anh phải đánh thức cô dậy. Đấy là cách duy nhất để giữ sự sống cho cô. Sự cố gắng bào mòn sức của Mộc quá nhanh, đến độ, khi Mộc nhận ra, từng bước chân Adam tiến gần sát đến ngôi nhà sàn hơn là khi nắng trườn về phía nhóm của Mộc nhanh hơn. Mộc kiệt sức. Jennifer gục ngã.
Joey và Rosie kinh hãi đứng nhìn Mộc sắp sửa đến giới hạn bất lực. Cả hai nhìn qua và bàng hoàng cố gọi Adam trong vô vọng khi mà Jen vẫn cương quyết đẩy Adam vào bên trong ngôi nhà. Adam không nghe thấy! Hoàn toàn không! Cảm giác như thần thức của Adam không còn ở bên trong anh nữa! Có vẻ như, anh đã bị thôi miên bởi một sức mạnh nào đấy mà hai cô hoàn toàn không hề biết, không thể nhìn thấy.
Ngoài này, khi ánh nắng chồm đến, không còn cách nào khác, Rosie vội vàng ôm lấy Mộc và Joey cũng ngay lập tức dùng thân mình che chở cho Jennifer. Hai đuốc lửa bừng lên dữ dội từ phía bên dưới. Chua chát thật khi hai cô gái bé nhỏ da vàng không đủ sức để che kín cho Mộc và Jennifer. Những phần cơ thể thòi ra của Jennifer và Mộc bắt nắng và bắt đầu bốc cháy. Bốn cơ thể oằn lên trong đau đớn. Adam đã vào hẳn bên trong ngôi nhà.