← Quay lại trang sách

31. Đồng hoang

Adam rất nhiều lần định dừng chân để kết nối với Jennifer nhưng đều bị Jen ngăn cản với lý do quá nguy hiểm, có thể sẽ tạo luôn cả sự kết nối với kẻ thù khiến Adam tuy lo lắng nhưng không dám tìm bạn mình. Có vài lần, Adam buột miệng hỏi Jen, có phải Jen không lo lắng cho những người bạn kia không? Có lẽ, đấy là điều rất không nên hỏi, vì dĩ nhiên sẽ chạm đến tự ái của Jen. Trả lời Adam, chỉ là sự lặng im, những tiếng thở dài. Adam thật sự thấy có lỗi với Jen, nhưng cũng khó trách khi Adam hết lòng lo lắng cho những người bạn khác. Vốn, họ cũng đã sẵn lòng ở cạnh Adam như Jen đấy thôi.

"Mình nghỉ chút nhé, Jen!" Adam khẽ lên tiếng, áp sát má vào má Jen rất tình cảm, cố để xoa dịu cơn tự ái vì câu hỏi ban nãy. "Anh sợ em sẽ mệt."

"Em không mệt!" Jen buộc phải nói như gào khi cả hai cứ lao vút giữa không trung với tốc độ rất nhanh. "Đi đi kẻo không kịp!"

Adam không nói gì, lặng lẽ siết chặt cánh tay vào cơ thể Jen đang lạnh dần vì thời gian bay của cả hai kéo dài hơn dự định rất nhiều. Vốn, việc di chuyển theo suy nghĩ là rất nguy hiểm với con người nếu đoạn đường quá dài. Đấy là một kiểu phân thân thành hàng tỷ mảnh nhỏ để hòa vào không khí và kết nối lại. Việc ấy xảy ra rất nhanh, nên nếu đoạn đường ngắn - như Adam từng đem các bạn đến chỗ Vĩ Kha - khiến con người không thể kịp cảm thấy đau đớn. Nhưng nếu là đoạn dài từ Việt Nam đến châu Âu, thì ắt hẳn chẳng người phàm nào có thể chịu đựng nổi. Nhưng, thật sự mà nói, là một con người, chịu đựng tốc độ di chuyển theo ma cà rồng này cũng quá nguy hiểm. Đi như tên bắn, hẳn nhiên việc hít thở rất khó khăn. Adam thừa hiểu điều ấy. Vì cả, với ma cà rồng, việc nhịn thở trên năm phút cũng gây cảm giác tê cứng như con người. Hẳn nhiên, ma cà rồng không chết, nên, chuyện thiếu khí chẳng làm chết não dẫn đến tử vong như con người, nhưng quyền năng, sức mạnh sẽ giảm sút đi thấy rõ. Nên cứ chừng ba phút, Adam sẽ nghỉ một lúc để lấy lại sức cũng như không gây nguy hiểm cho Jen. Nhưng, lần nào cũng như lần nào, chính Jen là người giục Adam cắt giảm khoảng thời gian nghỉ ngơi đến mức tối thiểu. Adam thật sự bất ngờ về khả năng chịu đựng của Jen.

"Mình nghỉ tí nhé!" Jen nói, khi phía dưới họ là một cánh đồng lúa đương mùa. "Em hơi mệt!"

Adam không chần chừ, ngay lập tức ôm sát Jen và đáp xuống nhẹ nhàng. Có lẽ, sự chần chừ nằm ở lúc Adam rời tay ra khỏi cơ thể Jen. Có lẽ, anh còn muốn được ôm sát cơ thể của con người đã khiến Adam rung động. Nhưng, ngay lập tức, Jen rời khỏi Adam và chậm rãi tiến về phía một cột sắt rất cao, có vẻ như là cột truyền thông tin mà con người đã dựng lên để phục vụ cho nhu cầu tiến bộ của họ.

"Adam này!" Jen nói, khi tiến lại gần gốc cây rất lớn mà Adam đang tựa lưng vào. "Anh lo lắng cho Joey và Rosie, hay, anh lo lắng cho Jennifer?"

"Tất cả họ!" Adam khờ khạo trả lời. "Cả Mộc và Vĩ Kha nữa, Jen ạ!"

Jen nhìn Adam rất lâu, thở hắt ra rồi ngồi xuống, cách Adam một khoảng không hề gần. Jen dong mắt nhìn mơ hồ về phía cây cột thông tin cao ngút trời bắt đầu nháy đèn đỏ ở phía cao tít bên trên. Adam lúng túng thật sự. Có vẻ, Adam đã hiểu hàm ý câu Jen hỏi và thấy mình thật sự quá ngu si khi thành thật đến vậy.

"Jen này!" Adam gọi, sau vài cái đằng hắng không được Jen để ý. "Jennifer là bạn rất thân của anh! Bọn anh như sinh ra để bù trừ cho nhau!"

"Bù trừ cho nhau?" Jen quay sang, cao giọng hỏi.

"Phải!" Adam nheo mắt tinh nghịch. "Anh và Jennifer có thể chia sẻ với nhau nhiều kinh nghiệm về cảm xúc, như chuyện yêu phụ nữ chẳng hạn..."

Jen há hốc miệng rồi bật cười, lúng túng cúi đầu nhìn xuống đất. Adam nghe lòng mình rộn lên một niềm vui khó tả. Rõ ràng, Jen đã ghen. Đáng mừng là Jen lại ghen với Jennifer để Adam có thể dễ dàng giải thích, dẫn câu chuyện theo cách này.

Adam dang tay ra, nghiêng người để bàn tay chạm vào phía bên kia bờ vai Jen bắt đầu run lên bởi những xúc cảm rất giống Adam lúc này. Adam kéo Jen nhè nhẹ, để Jen tự ý ngả về phía mình nhiều hơn là bị kéo bởi sức.

Khi hai gương mặt chỉ cách nhau một khoảng rất gần, Jen nhìn xoáy sâu vào mắt Adam, như thể dò xét thử, có phải, tình cảm Adam dành cho mình là thật, rồi, rất nhanh, Jen đưa tay lên, rít lấy cổ Adam, gắn môi vào gờ môi thoáng nở nụ cười hạnh phúc.

Jen đã không để ý rằng, Adam nói, anh từng nghĩ mình không yêu phụ nữ. Adam biết, nhóm ma cà rồng trắng hướng đến trái tim cũng giống Mộc bạn anh, tìm kiếm tình yêu. Nhưng, từ khi bắt đầu cảm thấy sức mạnh trong mình, thứ mà cha David luôn cấm cản Adam tìm hiểu, tự anh đã biết, mình có những nhiệm vụ lớn phải mang kể từ ngày sinh ra. Và, Adam nghĩ, tình yêu là thứ viển vông lắm, vì, nó sẽ cản đường anh trong những bước tìm kiếm mình. Adam nghĩ, anh không cần yêu, cơ bản vì anh chẳng có trái tim.

Người đầu tiên khiến Adam xao xuyến là người thi hát với Adam. Một cô gái nhỏ bé, trắng trẻo, hay cười và nhẹ nhàng. Adam nhận ra tình cảm mình dành cho người ấy mỗi giây một lớn lên, đến độ, nếu không kiềm chế, có lẽ, có những đêm ngồi ở cửa sổ nhìn vào phòng người ta ngủ, Adam đã lao sang ôm chầm lấy mà hôn hít lên đôi môi có nụ cười đẹp đến mê người kia. Adam không dám. Rời cuộc thi, người kia ở vị trí quán quân, Adam á quân. Có vẻ như Adam đã thành công hơn họ, bởi, Adam chăm bẵm vào danh tiếng với hy vọng, cha mẹ anh sẽ biết nơi anh ở mà tìm đến, và, cũng là để quên đi cảm giác khủng khiếp của đêm chung kết, khi tận mắt chứng kiến cảnh người yêu của họ tiến lên sân khấu và hôn thắm thiết người mà Adam đã trộm nhớ thầm thương. Tình yêu đầu đời của anh là tình yêu đơn phương và quá đau khổ...

Adam khe khẽ mở mắt ra khi đôi môi của Jen chậm rãi rời khỏi môi anh. Cả hai mỉm cười với nhau. Có lẽ, chỉ cần vậy là đủ. Không cần bất kỳ từ ngữ nào. Phải! Chỉ cái cười thôi, đủ để họ hiểu, họ thật sự thuộc về nhau.

Adam quay người sang hẳn phía Jen, đưa hai bàn tay ra, nắm chặt lấy hai bàn tay của Jen đang vụng về và lúng túng gãi đầu gãi mày. Thoáng một chút chần chừ vì cảm giác không phải, nhưng rồi, không kiềm lại được, Adam quyết định tìm hiểu về người mình yêu theo cách của mình. Adam tự nhủ, chỉ một phút thôi, chỉ một vài chi tiết cần để anh biết về Jen, về những gì Jen thích - để khi có cơ hội, anh sẽ cho Jen tất cả những thứ mà anh biết Jen xứng đáng, về những điều Jen ghét - để đừng bao giờ phạm vào sai lầm khiến người anh yêu phải tổn thương... Chỉ một phút thôi!... Adam cứ tự nhủ như thế.

Nhưng, một phút, hai phút... Khi cả hai cứ im lặng nắm tay và nhìn sâu vào mắt nhau, trao gửi cho nhau những thương yêu không thể nói thành lời, bởi, từ ngữ rồi cũng trở thành vụng về lắm, Adam thật sự bất ngờ. Là anh không thể vận dụng quyền năng của mình trước một người đưa anh sống đúng với bản năng con người? Hay vì sự thật là Jen không hề có quá khứ? Không! Làm gì có ai không có quá khứ cơ chứ?! Kể cả những ma cà rồng luyện tập quyền năng lãng quên cuộc sống con người, để trọn vẹn sống với thây ma mà họ đã quyết chọn, họ vẫn sẽ còn lưu giữ cho mình những khoảnh khắc thật sự ý nghĩa. Không ai không có quá khứ cả! Vậy, là vì gì? Vì Adam không thể thể hiện quyền năng với Jen? Không đúng! Adam tự biết khả năng tập trung của mình đến đâu. Quyền năng này, anh không sử dụng nhiều vì anh không có nhiều mối quan hệ, hoặc có thì anh cũng sẽ tôn trọng họ, nhưng điều ấy không có nghĩa là anh quên nó hoặc không thể thực hiện nó!

Không! Adam biết mình đang chạm vào gì. Adam biết mình đang muốn nhìn thấy gì. Nhưng, tất cả chỉ là một sự trống trơn đến hoàn hảo. Jen Nguyễn không có quá khứ! Ai cũng có, trừ Jen!