32. Hang sói
Joey và Rosie cùng lúc tỉnh dậy trong cảm giác đau đớn tột cùng. Dẫu không có vết tích nào của thương tổn ngoài da, nhưng cơn đau buốt rát của đợt bỏng trước đấy thấm sâu tận xương tủy cả hai khiến sự trở dậy làm cả hai ao ước, giá họ có thể bất tỉnh thêm chút nữa.
Jennifer và Mộc đã thức và đang lặng lẽ bàn chuyện với nhau ở một góc phòng. Xa hơn một chút, vài con sói xám to lớn đứng lặng thinh hướng ra phía cửa. Có vẻ, tất cả đều đang rất dè chừng với những nguy hiểm có thể ập vào.
Dẫu đã từng tận mắt chứng kiến, nhiều lần, nhưng Joey vẫn khiếp đảm khi nhìn thấy con sói khổng lồ đứng canh cửa - y hệt như con sói Joey đã từng thấy ở phòng mình trước đó. Lần đầu tiên, Joey khiếp sợ đến mức không thể rú lên như cô nghĩ cô sẽ rú phá hỏng bức tường phòng mình. Toàn thân run rẩy. Tay chân bủn rủn. Joey chỉ duy nhất nghĩ được đến chuyện sẽ cầu nguyện gì nếu con vật đang tòi mắt xanh từ trong góc tối căn phòng hướng thẳng về cô nếu nó cử động và lao đến. Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ xin cho mình lại được làm con người để tiếp tục dang tay giúp đỡ những người cần cô giúp đỡ. Lần thứ hai, lần thứ ba, Joey hoàn toàn không tỏ động thái gì, cô tin rằng, Adam chắc chắn sẽ bảo vệ cô nếu bầy sói tấn công, nhưng sự thật, duy chỉ mình cô nhận ra, rằng, máu trong người cô đông cứng lại vì sợ trước những thân hình lông lá to lù lù kia, với những cái nanh cứ chìa ra đầy đe dọa. Joey thắc mắc, nếu tận mắt chứng kiến Adam, Mộc, Jennifer dài nanh ra, cô sẽ thế nào? Nghĩ đến Jennifer, Joey rùng mình nhìn lại góc phòng. Jennifer và Mộc vẫn chưa biết Joey và Rosie đã tỉnh.
Một con sói già đi nhanh đến, nhanh nhảu biến hình thành người và bước vào trong phòng, tiến lại phía Jennifer và Mộc. Họ trao đổi với nhau rất nhanh. Mộc vội vã đứng dậy, toan bỏ đi nhưng bị giữ lại bởi Jennifer và người đàn ông vừa thoát khỏi hình dạng sói chỉ vài phút đồng hồ.
"Anh không thể! Thế là quá mạo hiểm!" Jennifer nói, giữ chặt tay Mộc.
"Nhưng... nếu không kịp, Vĩ Kha sẽ nguy mất!" Mộc nói, thật sự rất sốt ruột. "Mụ ấy sẽ không nương tay đâu!"
Joey Lương và Rosie Hà cũng đã cố gượng đi đến nơi. Lúc này, cả Jennifer, Mộc và người đàn ông sói đều im bặt, quay sang nhìn hai cô gái người Việt bé nhỏ, đang đau đớn và có phần hoảng sợ.
"Em có sao không?" Jennifer lo lắng nhìn Joey, rồi ái ngại quay sang cười với Rosie khi thấy mình quá vô ý, chỉ quan tâm đến mình Joey.
"Vĩ Kha có chuyện gì?" Joey hỏi, sau cái khoát tay với Jennifer, ra hiệu rằng cô không sao.
"Cô ấy đang bị Thoát Nguyên tra tấn!" Người đàn ông sói nói luôn, không cần dò chừng sự chần chừ của Mộc và Jennifer.
"Chúng ta phải đến giúp cô ấy!" Joey nói, rất uy quyền, tỏ rõ mối quan tâm của mình dành cho người bạn lạ lùng của Adam. "Chúng ta cần cô ấy chỉ đường!"
Ai cũng biết điều Joey nói. Thậm chí, Mộc và Jennifer còn biết rõ hơn. Nhưng, họ không thể tìm ra hướng giải quyết. Thoát Nguyên là một trong số những ma cà rồng cánh đen mạnh nhất. Mụ ta đã từng bán linh hồn của mình - bán, chứ không phải chấp nhận chuyển đổi - để đạt đến những quyền năng khủng khiếp. Đến cả Samuel - chúa tể nhóm đen - cũng phải đôi phần kiêng dè, nín nhịn mụ, huống hồ là những ma cà rồng chỉ thuộc hàng hậu duệ của hậu duệ.
"Chúng ta còn một cách." Người đàn ông sói, mà đến tận lúc này, Joey và Rosie vẫn chưa biết tên, nói rất nhanh, mặc kệ cái lừ mắt đầy cản trở của Jennifer.
Rosie có vẻ cảm nhận được sự nguy hiểm trong thứ mà người đàn ông sói vừa nói, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Joey đã tiến tới, hỏi nhanh.
"Cách gì?"
"Joey à... việc này..." Jennifer có vẻ hốt hoảng.
"Nghe em này, Jenni!" Joey nói, rất ngọt ngào nhưng cương quyết. "Chúng ta phải cứu Vĩ Kha. Đấy là việc quan trọng nhất."
"Nhưng, như thế có nghĩa là một trong hai em sẽ phải chuyển hóa!" Jennifer nói, thật sự rất lo sợ.
Cả Joey và Rosie đều thoáng bối rối, ngập ngừng. Không phải vì họ sợ hay không muốn, mà là họ không thể tin, thứ họ nghĩ đúng là sự thật.
"Jenni! Ngoài Vĩ Kha, em thật sự còn có một lý do khác nữa để làm điều này!" Joey nói, xoáy cái nhìn gần như van xin vào mắt Jennifer.
"Nghe này, cô gái!" Người đàn ông sói nhanh chóng tiến lại, nhìn thẳng vào Joey. "Có một lời nguyền về ma cà rồng trắng mới sinh từ sự chuyển hóa của một ma cà rồng đen!"
"Không!" Jennifer bật dậy, trừng trừng nhìn thẳng mắt người đàn ông sói. "Không đời nào!"
"Jenni!" Joey gắt. "Chúng ta cần phải nghĩ cho những thứ lớn hơn là bản thân chúng ta!"
Không, Joey ạ, tôi đâu đang nghĩ cho bản thân mình chứ! Tôi biết em đang muốn làm gì và tại sao. Nhưng tôi không thể, Joey ạ! Jennifer đau đớn nhìn Joey, không dám nói gì, chỉ mong Joey sẽ hiểu cho lòng cô khi ánh mắt của họ chạm vào nhau. Jennifer không có lý do để nghĩ cho bản thân. Nếu có, ắt, cô sẽ hoan nghênh ngay chuyện Joey muốn tự nguyện chuyển hóa. Điều ấy, há chẳng phải quá lợi cho cô sao? Cô sẽ có thể dắt tay Joey đi suốt con đường bất tử, để Joey biết, cô đã yêu Joey biết chừng nào?! Jennifer không hối hận khi sinh ra vốn đã có một phần lớn là ma cà rồng trong mình, nhưng, nếu được chọn, có lẽ, cô vẫn mong có thể là một con người bình thường, có thể được đau khổ, được bệnh tật và được đối diện với cái chết. Chưa đi qua sự bất tử, con người mãi mãi không bao giờ hiểu, điều ấy gây ra những cảm giác khủng khiếp đến thế nào. Điều khủng khiếp nhất là chứng kiến con người giết hại nhau chỉ vì một chút ít tham lam nào đấy, dẫn nhau vào những cơn đau tâm hồn mà nếu chết được, sẽ nhẹ nhàng hơn. Thế nên, nếu Joey - một cô gái con người - phải chịu đựng những cảm giác ấy mà không có quyền chết, liệu, em có thể thoát ra không, hả Joey?
"Chúng ta phải làm gì?" Joey quay hẳn sang người đàn ông sói, né tránh hoàn toàn cái nhìn như van lơn của Jennifer.
"Cô Jennifer!" Người đàn ông sói tỏ ra rất nhún nhường trước Jennifer. "Cô gái này nói đúng. Chúng ta cần nghĩ cho những thứ dài hơn!"
Jennifer đứng như bất động. Cô đợi chờ Joey quay lại nhìn mình. Cô cần phải khẳng định lại rằng, đây thật sự là ý chí của Joey và không điều gì khiến Joey phải hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình. Joey không quay lại. Điều này càng chứng tỏ Joey đã cương quyết rồi. Jennifer thở dài, im lặng.
"Với những kẻ có quyền năng tra tấn tối cao khi bán linh hồn cho quỷ dữ..." Người đàn ông sói hơi dừng lại, để Joey và cả Rosie trôi qua khoảnh khắc rùng mình lúc nghe rõ ràng những từ đáng sợ ấy, "thì... chỉ có ma cà rồng trắng mới sinh mới có thể chống lại!"
"Tôi có thể đoán được chuyện ấy!" Joey nói, hơi run.
"Nhưng... điều đáng nói ở đây, là, ma cà rồng trắng ấy, phải được chuyển hóa từ một ma cà rồng đen!"
Thật ra thì Joey và Rosie chưa có nhiều thời gian để biết chính xác về ma cà rồng trắng hay ma cà rồng đen. Nhưng, hai cô gái con người này thừa thông minh để nhận ra, thế giới ma cà rồng chia ra làm hai phe đối lập, may mắn thay họ lại đứng về phía không tàn ác, không truy sát loài người. Thế nhưng, việc người đàn ông sói vừa nói lại trở thành điều gây hoang mang khủng khiếp. Một ma cà rồng đen chuyển hóa một con người, biến họ thành ma cà rồng trắng sao?
"Điều ấy chỉ phụ thuộc vào ý chí của cô lúc được chuyển hóa!" Người đàn ông sói nói, hệt như đọc được suy nghĩ của Joey và Rosie.
"Có lẽ..." Joey liếm môi, gượng cười, "tôi có thể giữ mình đủ tỉnh táo để biết bản thân muốn đứng cạnh ai. Nhưng... tìm đâu ra một ma cà rồng đen cơ chứ?"
Cả Mộc và Jennifer cùng đảo mắt nhìn nhau rồi nhìn người đàn ông sói. Khi Mộc hơi dợm bước tiến lại phía Joey, mặt Rosie thật sự biến sắc. Là anh sao? Nhưng, Mộc và cả Rosie không kịp phản ứng gì, bởi Jennifer đã nhanh hơn thảy. Cô bước hẳn về phía trước mặt Joey, nhẹ nhàng.
"Là ta, Joey ạ!"