← Quay lại trang sách

34. Biển

Jen cố tình bám sát Adam và nắm chặt tay anh khiến Adam cảm thấy bồi hồi xúc động. Những rung cảm đầu đời trỗi mạnh dậy trong Adam như cố gắng thức tỉnh trái tim tưởng chừng đóng băng bởi những nỗi đau. Trôi rất nhanh qua đầu Adam là gương mặt của người đầu tiên anh yêu. Rồi, rùng mình một cái, Adam trách bản thân lại nghĩ đến họ khi đang nắm chặt bàn tay của người hiện tại. Adam nhớ đến nụ hôn đêm qua, nhớ đến hơi thở dồn dập Jen phả thẳng vào môi mình. Anh mỉm cười và siết chặt tay Jen hơn. Đợi anh, Jen nhé! Xong mọi sự, anh sẽ đưa em đi, đến tận cùng trời cuối đất, nơi chúng ta là những kẻ tự do dám sống thật cho tình yêu của mình. Nghĩ đến đấy, Adam chợt chạnh lòng. Jen có muốn trở thành bất tử để vĩnh viễn ở cạnh Adam? Hay, rồi Adam sẽ chứng kiến khoảnh khắc Jen già chết trên tay mình? Anh thật sự không dám nghĩ nữa...

Vài bóng đen chập choạng từ sau lao đến với tốc độ chóng mặt. Adam dự cảm được sự chẳng lành nên vội vàng đưa Jen đáp xuống. Vài ma cà rồng tự do cũng đáp xuống đối diện, chỉ sau cú đáp của Adam vài giây.

"Chúng tôi không muốn chiến tranh!" Một trong số họ lên tiếng trước. "Chúng tôi chỉ muốn đưa anh về gặp Samuel! Đừng chống cự, sẽ không ai bị thương cả!"

"Các vị thuộc nhóm tự do?" Adam hỏi, thật ra chỉ là lời mồi cho câu tiếp. "Lẽ ra các vị không nên can dự vào chuyện giữa nhóm trắng và nhóm đen!"

"Samuel sẽ lên nắm quyền!" Ma cà rồng nọ lại nói. "Chúng tôi muốn tự do thì đầu tiên chúng tôi phải sinh tồn được đã! Nếu anh chấp nhận theo chúng tôi gặp họ, chắc chắn không ai bị gì. Chúng tôi chỉ làm đến thế để đổi lại quyền sống cho mình!"

Adam lạnh lùng, không buồn trả lời nữa. Nói là hành vi ngu xuẩn khi bên kia đã không muốn nghe, không chịu hiểu. Adam thừa biết, giờ không phải là lúc có thể thương thuyết. Nhưng, sự thật, Adam càng không muốn chiến tranh. Lừ mắt cái nữa, Adam lạnh lùng nắm tay Jen, toan bỏ đi. Nhưng, có vẻ như họ đã cương quyết đem Adam về để nhận phần thưởng là sự thỏa thuận không xâm phạm đến họ từ nhóm đen. Những ma cà rồng tự do ra đòn.

Adam không buồn đáp trả. Những ngày qua, Adam nhận ra, mình mạnh hơn mình có thể tưởng, có thể biết quá nhiều. Chỉ vài ngày từ khi kết bạn với nhóm Jen, Rosie và Joey, Adam đã tự bộc lộ ra những quyền năng mà bản thân anh chưa từng nghĩ mình sẽ chạm đến. Anh càng biết, trong mình phải có gì đấy đặc biệt lắm, thì đám ma cà rồng đen mới bất chấp tất cả để đem anh về. Đơn giản, anh sẽ bỏ qua tất cả những đòn thù kia, để sự thanh tịnh mà cha David từng dạy anh hóa giải tất cả. Họ chỉ là những ma cà rồng vừa đến ngưỡng trưởng thành, họ không thể nào làm hại nổi anh!

Nhưng không ngờ, khi Adam phớt lờ nhóm ma cà rồng tự do này, Jen hoàn toàn không biết rằng Adam sẽ chẳng hề hấn gì cả. Jen cứ tưởng, Adam còn bận suy tính về lời đề nghị vừa rồi và chểnh mảng chuyện phòng vệ. Bất thình lình, dẫu có phần nao núng và lo sợ, Jen lao đến, chắn trước Adam. Cả tấm lưng của Jen bị quật mạnh bởi đòn khóa - một đòn khá phổ biến trong nhóm ma cà rồng tự do, họ chỉ khóa đối thủ lại, không chủ đích tấn công. Đây là đòn có hình thù giống hệt một sợi dây thừng lớn, vung đến rồi cuộn lấy đối thủ.

Adam đã tự biết, đây là món đòn đơn giản, dễ hóa giải vì cha David từng ung dung cười trước đòn thế này trong những cuộc chiến ông đi qua để bảo vệ anh. Khi đó, Adam chưa hiểu cách hóa giải đòn này, nhưng giờ, đây lại là một đòn đơn giản đến mức Adam phải thấy buồn cười khi đám ma cà rồng tự do tấn công anh. Nhưng, Jen thì khác. Chỉ là một con người với thân hình chẳng mấy cao lớn, thậm chí có thể nói là quá bé nhỏ so với anh, sức lực cho dù có khỏe thì cũng đã hao mòn ít nhiều trên quãng đường đi cùng Adam. Thêm phần, đòn khóa tấn công thẳng đến Adam, mà Jen nhảy vào chắn, nghĩa là đầu roi quật thẳng vào lưng Jen.

Sau tiếng "hự" khô khốc, một vệt rách rất dài chạy dọc lưng Jen, xé toang lớp áo khoác, qua lớp áo pull, vào tận da thịt Jen. Adam hốt hoảng chụp lấy Jen, đẩy sang một bên rồi nghiến chặt răng, vung bàn tay về phía trước. Những quần khói đen và xám tủa ra từ đầu các ngón tay Adam, ban đầu tưởng như rất mỏng, rất nhẹ, nhưng, chúng mỗi lúc một lớn mạnh và chuyển vận tốc nhanh hơn sau khi tuồn ra khỏi tay Adam. Năm luồng khói quật thật mạnh vào những ma cà rồng tự do đang đứng đối diện.

Đòn phản công của Adam không quá bất ngờ, nhưng nhanh và mạnh đến độ, ngoài đứng trân mắt hứng đòn, đám ma cà rồng tự do hoàn toàn không thể làm gì hơn. Họ bị đánh bật lên cao một đoạn, rồi hất văng về phía sau. Quên cả chuyện Jen đang bị thương khá nặng ở đấy, Adam say máu, bật mạnh người, lao lên cao vút và chụp cả hai bàn tay xuống phía dưới, tạo ra một làn sóng chấn động, dộng thẳng xuống chỗ những ma cà rồng tự do chưa kịp hoàn hồn. Họ vẫn không thể chống cự. Thế là, chuyện họ đến gặp Adam, ngoài vài câu vô nghĩa, ngoài đòn khóa sai mục tiêu, họ ra đi trong sự nuối tiếc và ân hận khôn cùng.

Cơn say máu khiến Adam trở nên dữ tợn và độc ác nhưng lại khiến Jen có vẻ đắc thắng, dẫu Jen cố giấu Adam cảm xúc của mình. Chỉ đến khi đám ma cà rồng tự do đã bị thiêu bởi đòn kết liễu từ tay Adam, Jen mới chậm rãi lê bước lại, túm lấy tay Adam.

"Dừng lại, anh!" Jen nói thều thào.

Adam sực tỉnh, nhưng không có vẻ hối hận vì những gì mình vừa làm. Hành hạ Jen, bắt Jen phải chịu cơn đau ấy, chẳng khác nào giết một phần tâm hồn Adam. Chết là đáng. Adam chậm rãi quay sang Jen.

"Anh sẽ tìm chỗ nghỉ và chữa thương cho em nhé!"

"Không! Chúng ta phải đi ngay, Adam ạ!"

"Không cần vội đâu! Dẫu sao anh cũng phải đợi các bạn!" Adam nói, nhìn quanh tìm chỗ cho cả hai.

"Em tưởng... em tưởng chỉ em và anh..." Jen thoáng bối rối.

"Vĩ Kha đã nhắn anh trên đường đi. Anh buộc phải đợi họ!"

Jen lúng túng thật sự. Suy nghĩ rất nhanh, Jen tiến sát đến Adam, tựa hẳn mình vào bờ vai Adam vững chãi, Jen nói, như thỉnh cầu.

"Ít nhất, chúng ta phải đến trước để quan sát chứ! Nếu đi theo cách của anh, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để lấy lại sức và đợi họ."

"Nhưng mà..."

"Nghe em lần này, được không?" Jen nói, nghiêm nghị nhìn vào mắt Adam.

Adam thở dài, đành miễn cưỡng gật đầu. Anh là người cả quyết. Anh không thích ai ngăn cản mình. Và, anh đoán, sự đồng cảm lớn giữa anh và Jen cũng là điều này, nên, anh sẽ tôn trọng Jen như anh mong Jen cũng tôn trọng anh vậy. Adam hy vọng, trong khi di chuyển, khi anh ôm sát Jen, chút ít sức lực của anh có thể khiến Jen bớt đau đớn. Hy vọng những gì Jen nói là đúng. Có lẽ, đến châu Âu, nơi mà những người bạn của Adam biết chính xác vị trí của họ là cơ hội duy nhất để sớm gặp Mộc và thêm lần nữa thỉnh cầu quyền năng chữa lành của Mộc. Đành phải đi vậy! Đi thật nhanh!

Adam ôm riết Jen vào lòng. Bàn tay còn lại xòe ra, nhấn xuống, như kiểu Adam đang chống tay vào không khí để lấy đà bật lên. Gió thốc rất mạnh vào cả hai khiến Jen sít một tiếng vì rét, vì đau rát chỗ vết thương. Adam ôm chặt Jen hơn.

"Anh sẽ che cho em!" Adam nói, bằng suy nghĩ của mình gửi đến Jen.

Nhưng, khi Jen nép sát vào Adam, Adam cảm thấy choáng váng vì anh nhận ra, Jen đang mượn sự kết nối cơ thể của anh để gửi thông điệp về vị trí của cả hai đến một nơi nào đó. Cảm giác này rất lạ, nó đủ lạnh lẽo để sự đau buốt ấy ngấm sâu vào Adam ngay chỗ Jen đang tựa vào. Sinh lực của Adam bị hút đi khỏi cơ thể anh, truyền sang Jen rất nhanh và mạnh. Adam vẫn thừa sức lực để trao cho Jen nhiều hơn một sự bảo vệ. Nhưng, lòng anh đau! Cảm giác Jen đang âm thầm bán đứng mình khiến Adam hụt hẫng kinh khủng. Anh không thể tin, trải qua chừng ấy chuyện, rung cảm với nhau nhiều đến mức này rồi, thậm chí, họ đã dám hôn nhau để gửi gắm tình cảm của mình... tất cả rồi cũng chỉ là những bước giải của phương trình lợi lộc mà Jen đã vẽ ra từ đầu. Adam cảm thấy đời mình như muốn chấm hết vậy. Anh chậm lại, nhìn sang Jen vẫn đang nhắm nghiền mắt, không phải để tập trung di chuyển cùng anh, mà là để gửi thông điệp đến nơi có những kẻ muốn chống lại Adam. Jen hoàn toàn không hay biết rằng, Adam đã nhận ra tất cả. Đơn giản thôi, sức mạnh là của anh mà! Làm sao anh có thể không hiểu khi Jen phải thông qua quyền năng của anh để mà bán đứng anh chứ?!

Adam nhìn xuống chân mình, nơi biển xanh đang tư lự giữa ánh trăng bắt đầu lên cao bàng bạc, tự hỏi, anh có dám thả Jen ra để ngắt kết nối kia đi không?