33. Nhà Vĩ Kha
Vĩ Kha quằn quại đau đớn khi bị Thoát Nguyên liên tục ra đòn tra tấn. Không một tiếng la hét. Thậm chí, đến tiếng rên rỉ cũng không. Nhưng, cơ thể Vĩ Kha không còn nghe theo sự chỉ dẫn của đầu óc cô. Từng thớ thịt trong Vĩ Kha căng cứng đến mức sắp bung bật văng ra khỏi cơ thể. Cô không thể buộc mình giữ vững tư thế trước cơn đau đang hành hạ bản thân. Những bài học tĩnh tâm và cách ly khỏi thế giới xung quanh mà bà mù Vanga dạy không đủ để cô thoát khỏi những cơn đau này.
"Chỉ cần kết nối với hắn." Thoát Nguyên lạnh lùng. "Bảo hắn đến Tòa thánh, mọi thứ sẽ kết thúc thôi!"
Vĩ Kha không trả lời. Cô chỉ hừ mũi rồi cười khẩy. Hành động của Vĩ Kha càng thách thức cơn nóng giận trong Thoát Nguyên. Mụ nghiến răng và lại tiếp tục ra đòn. Nhưng, ngay khi đòn tra tấn mới giáng xuống Vĩ Kha, thì một dải khói đen phụt nhanh đến, quấn chặt lấy Vĩ Kha.
Joey chưa chuẩn bị kịp tinh thần, nên gập người lại rồi rú lên một tiếng vì đau. Nhưng, cơn đau ngay lập tức tan biến, để lại cho Joey một cảm giác rất đỗi lạ lùng, dường như là khoan khoái, dường như là ngạo nghễ.
Vĩ Kha thoáng bất ngờ, rồi, rất nhanh, Vĩ Kha nhận ra cô bạn con người của Adam. Vĩ Kha rùng mình, không thể tin rằng, ngoài kia, còn có những con người giống cô, chấp nhận nhận lấy sự bất tử cho những điều mà họ tin là lẽ phải. Thoát Nguyên cũng giật mình. Mụ chưa từng nhìn thấy bất kỳ con người nào, hay ma cà rồng nào có thể hóa giải được đòn tra tấn của mụ. Có hai ma cà rồng trong thế giới này mạnh hơn mụ, là Jack của nhóm trắng và Samuel của nhóm đen, ắt cũng không dễ dàng hóa giải như thế! Khốn kiếp! Một ma cà rồng trắng chuyển hóa theo lời nguyền đảo ngược, nghĩa là, nó đã được chuyển hóa từ một ma cà rồng đen với tinh thần chọn nhóm trắng. Thật sự khốn kiếp mà!
Thoát Nguyên điên cuồng giáng thêm đòn nữa vào tấm lưng hanh gầy của Joey đang chắn hẳn cho Vĩ Kha. Đòn của mụ lần này không những bị hóa giải thành hư không, ngược lại, toàn bộ sức mạnh của đòn tra tấn dã man bị bật lại, hất thẳng vào Thoát Nguyên khiến mụ chao đảo, thối lui vài bước. Đúng lúc ấy, Mộc và Jennifer cũng đã xuất hiện. Mộc chụp lấy cánh tay Vĩ Kha, kéo mạnh cô về phía mình và biến mất. Joey có phần hơi mất phương hướng khi thân hình Vĩ Kha tuột khỏi tầm chắn của cô. Nhưng, ngay lập tức, Jennifer cũng đã ôm chầm lấy Joey từ phía sau và rời đi theo Mộc.
Nhưng, sự chần chừ của Jennifer khiến Thoát Nguyên có cơ hội xê dịch ngay, thộp vào phần đuôi áo chùng của Jennifer khiến cô không thể di chuyển. Jennifer khéo léo dùng cánh tay trái, kéo Joey tránh xa khỏi Thoát Nguyên thêm chút nữa, rồi quay ngoắt lại, trừng mắt.
"Công chúa!" Thoát Nguyên nói, rất chua chát. "Tôi nghĩ cô nên biết điểm dừng!"
Jennifer cười một cái rất khẽ, rồi vung cánh tay phải nay đã rảnh rang, quất thẳng mặt Thoát Nguyên khiến mụ buộc phải buông tay né đòn. Ngay lập tức, Jennifer nhắm mắt và biến mất khi cánh tay trái vẫn rít chặt lấy cơ thể Joey nay cũng bắt đầu toát lạnh như cơ thể cô.
Mộc và Vĩ Kha đợi sẵn họ ở phía ngoài. Không gian nơi này vẫn hệt như lần đầu tiên Joey và Rosie được Adam dẫn đến, lạnh, ẩm thấp và cực kỳ u tịch. Khi cả bốn đã chạm được vào nhau, tranh thủ toàn bộ sức lực của Mộc và Jennifer để trở về nơi của Rosie thì nhóm của Thoát Nguyên đã đuổi kịp. Thoát Nguyên hiểu, chỉ cần chậm thêm một giây nữa, mụ sẽ mất dấu. Nên, ngay lập tức, Thoát Nguyên vung tay thành vòng tròn, tạo nên một bức tường xám đặc bao lấy Mộc, Jennifer, Vĩ Kha và Joey. Cả bốn ngay lập tức hiểu, họ không kịp thoát ra.
Bản năng lạ lùng trong Joey Lương khiến cô nhận ra mình có thể tạo một chỗ ẩn nấp ảo cho cả nhóm, hòng tránh sự truy đuổi ráo riết kia. Joey vốn ở ngoài cùng, bên kia là Mộc, còn Jennifer và Vĩ Kha đứng giữa. Chỉ một cái gật đầu của Joey, Mộc hiểu ngay. Anh chồm người sang, nắm chặt lấy bàn tay Joey đang hướng về mình. Joey nhắm mắt lại. Cô hình dung về quãng tuổi thơ sống ở nhà nội. Nơi có vườn điều mát rượi bóng râm. Nơi có khoảnh sân đất nện cứng luôn trải vàng lá. Nơi có đàn gà hiếm hoi sót lại giữa thế giới vốn đã trở nên ồn ào. Cả bốn đã lọt hẳn vào không gian ảo Joey tạo ra. Nghĩa là, trước mắt Thoát Nguyên cùng đồng bọn của mụ, tất cả trống trơn, chỉ là đồi thông mướt xanh cỏ dưới chân ướt sương.
"Không được cử động!" Joey nói, lần đầu tiên cô kiểm soát hết tình hình bằng bản năng mà cô vừa có được.
Thoát Nguyên thoáng bất ngờ. Mụ tự hỏi, liệu quyền năng của công chúa bóng đêm Jennifer quá mạnh, hay con bé ma cà rồng mới sinh kia có một quyền năng lạ để thoát được ra khỏi vòng vây mụ vừa tạo? Hay, tất cả chỉ đơn giản là thuật che mắt những kẻ xung quanh. Mụ chậm rãi, cẩn trọng bước lại.
Cả bốn đứng nép sát vào nhau, gần như nín thở. Nếu quyền năng của Joey đủ mạnh, thì cả bốn không phải chỉ tàng hình bởi không gian ảo, họ thậm chí sẽ hòa hẳn được vào không khí. Nghĩa là, vốn họ vẫn đứng yên chỗ đấy, nhưng nếu Thoát Nguyên chạm vào, tay mụ sẽ xuyên qua họ, như rẽ không khí mà tiến tới vậy. Nhưng, nếu quyền năng của Joey đúng với giờ tuổi của cô, thì tất cả chỉ là ảo ảnh, mà nếu Thoát Nguyên xác định được vị trí chính xác của cả bốn, mụ chỉ cần thọc tay vào là túm được ngay họ. Cái họ cần là sự im lặng tuyệt đối, đầu tiên là để Thoát Nguyên không thể biết chính xác họ có còn ở đấy hay không.
Nhưng rồi, người đầu tiên cựa quậy, lại chính là Joey. Trong cô, có một nỗi khao khát lạ lùng. Nỗi khao khát ấy chậm rãi đến, ám sâu vào khứu giác, thọc mạnh đến thần kinh cô và tiết ra ở tuyến nước bọt. Joey nhận ra, mình đang thèm thuồng. Cũng rất nhanh, Mộc và Jennifer nhận thấy điều ấy ở Joey. Vĩ Kha đang chảy máu! Cả Mộc và Jennifer hoàn toàn không lường được trước việc này. Họ biết, Vĩ Kha là một ma cà rồng, chỉ cần xâu chuỗi vài thứ trước đấy, họ có thể khẳng định Vĩ Kha bất tử như họ. Nhưng, họ quên mất rằng, nếu trải qua vài thập kỷ, một ma cà rồng dâng hiến quyền năng của mình cho một lời nguyền nào đó, thì bản năng con người trong họ sẽ từ từ trở lại. Vĩ Kha không phải người đầu tiên giành lại được trái tim con người trong cơ thể vẫn bất tử. Và, đây chính là điều mà nhóm ma cà rồng trắng muốn hướng đến.
Nhóm ma cà rồng trắng vẫn dùng quyền năng trong thế giới của họ. Nhưng, họ hướng đến việc sống tử tế cạnh con người, giữa thế giới tự nhiên mà họ theo cách nào đấy đã phải hiện diện và trở thành một phần ở thân xác không thể chết theo cách tự nhiên nữa. Nhưng, họ tự thề nguyền không giết chóc, không săn máu và chấp nhận trải qua lời nguyền ấy với số đông vững vàng nhiều thế kỷ, để đạt được đến trái tim con người ngày xưa của họ, nghĩa là, có thể sống dưới ánh mặt trời như những con người thực thụ vậy.
Nhưng, kể từ khi sinh ra đến tận lúc này, kể cả khi đối diện với cái chết, Vĩ Kha vẫn kiên định giữ lời nguyền của riêng mình, cô trở thành ma cà rồng là để học thầy Vanga của cô, để tiên đoán những sự mà con người khó tránh khỏi và tìm cách giải cứu cho họ. Thế nên, chỉ cần vài thập kỷ thôi, thì Vĩ Kha đã có một trái tim trong lồng ngực, mà thậm chí, có thể cô cũng không hề hay biết. Nên, chuyện một ma cà rồng đứng sát họ chảy máu đỏ, lự lên mùi hấp dẫn thèm thuồng, là chuyện chẳng một ai có thể nghĩ đến cả.
Hai nanh của Joey bắt đầu dài ra rất chậm. Joey nhe hẳn nanh với những dải nước bọt nhễu nhão chảy theo. Vĩ Kha thở dài. Chỉ ban nãy thôi, khi Thoát Nguyên tra tấn, cô đã nhận ra, trong ngực mình, có nhịp đập của trái tim vì cô cương quyết không dùng quyền năng để chống lại. Giờ đây, có khi sự cứng đầu ấy, sự cương quyết ấy sẽ làm hại bản thân cô và những người bạn đã cứu cô. Joey chỉ mới sinh, cô ấy chưa thể tập luyện để làm quen với chuyện vượt qua cơn thèm khát thế nào.
Vĩ Kha nhắm rịt mắt. Cô nghĩ về thầy mù Vanga. Cô khấn nguyện xin bà hãy để cô được hiến dâng bản thân thêm một lần nữa, trở thành thức ăn cho Joey lúc này, chỉ mong sao có thể giúp bạn mình vượt qua hiểm nguy, gặp được Adam và cùng anh đi đến cái đích cuối cùng đúng đắn.
Joey chồm hẳn về phía Vĩ Kha vốn hoàn toàn không có ý định chống cự. Jennifer buộc phải buông tay ra khỏi vòng eo Vĩ Kha, quay hẳn sang Joey, giữ chặt.
"Đừng, Joey! Van em đấy!"
Chỉ thế thôi, mọi thứ vỡ tan tành. Joey lao mạnh về phía những giọt máu đang rỏ tong tong xuống đất từ tay Vĩ Kha, bất chấp sự ngăn cản của Jennifer, rồi giật mình kinh hãi khi tiếng cười của Thoát Nguyên vọng thẳng đến chỗ họ.