37. Biển
Cả hai dừng hẳn lại. Jen nhìn xuống phía dưới chân mình. Biển đổ đen ngòm như bầu trời chuyển hẳn tối. Không hề nao núng, không chút chạnh lòng, Jen quay sang Adam, níu vòng tay của anh đã nới lỏng ra.
"Adam, hãy hiểu cho em!" Jen nói, rất dịu dàng.
"Đấy là một sự phản bội, Jen à!" Adam đau đớn.
"Không!" Jen cả quyết. "Đấy là cơ hội để chúng ta danh chính ngôn thuận đến với nhau!"
Adam có vẻ bắt đầu suy nghĩ lại. Danh chính ngôn thuận ư? Như thế nào với Jen là danh chính ngôn thuận cơ chứ? Giờ, há chẳng phải họ cũng đã ở cạnh nhau đường đường chính chính? Giờ, há chẳng phải họ đã dám yêu thương nhau như những con người bình thường khác dám yêu nhau giữa cái xã hội ngàn đời không trao sự trơn tru cho bất kỳ một cuộc tình nào? Jen muốn cái gì hơn vậy cơ chứ?
"Em muốn giải quyết hết mọi thứ, theo cách của anh!" Jen nói, tựa mình vào vòm ngực Adam tưởng như thừa rộng lớn cho nhiều kẻ như Jen. "Để rồi không bao giờ phải chạy trốn, càng không có những loay hoay của anh nữa. Chúng ta rồi sẽ chỉ biết đến nhau!"
"Em thật mong thế sao, Jen?" Adam giữ chút hy vọng trong lồng ngực mình, nơi hàng tỷ lần anh tự hỏi, có phải, nơi đó rõ ràng có một trái tim.
Jen không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn vào mắt Adam đang nhìn xuống nơi Jen. Rồi, thêm lần nữa, Jen tựa hẳn cái đầu đang đầy rẫy toan tính vào ngực Adam, lắng nghe rõ ràng thứ mà chẳng phải ai cũng có thể nghe thấy được. Adam hít sâu, thở ra nhè nhẹ. Adam nghe cả cơ thể mình nhói buốt cơn đau nhiều năm trời anh đã chịu đựng - vì anh mà những người cạnh anh luôn phải chịu thiệt thòi, cha mẹ, cha David, giờ là Jen. Có lẽ Jen nói đúng! Cứ giải quyết một lần đi, rồi sống cho đáng sống. Adam thít cánh tay vững chãi của mình, ôm chặt Jen.
Đúng lúc đấy, Jen nhắm rịt mắt lại, nhanh như cắt, gửi đi thông điệp về địa điểm chính xác Jen và Adam đang dừng. Adam rùng mạnh mình. Jen gần như hút cạn sức lực của Adam thông qua sự va chạm của cơ thể cả hai, gửi thông điệp đến kẻ thù của Adam thêm lần nữa. Trời ạ, thế mà, Adam đã vừa mới tin vào điều kỳ diệu mà tình yêu có thể đem lại. Là em ép anh thôi, Jen ạ. Adam chua chát nghĩ. Vòng tay Adam thêm lần nữa nới lỏng ra, và, anh biết, đây sẽ là lần cuối cùng, không còn cơ hội nào để cả hai xích lại gần nhau thêm nữa.
Nhưng, cũng chính khi Adam quyết tách mình ra khỏi Jen, khỏi cảm giác yêu thương vừa chớm đã tàn, Jen, ngay lập tức rút ra một con dao bạc giấu rất cẩn trọng trong thắt lưng, nơi mà Adam không thể chạm đến cho dù ôm Jen từ phía nào, và đâm tới. Adam trừng mắt sững sờ. Em muốn giết anh sao, Jen? Adam thở hắt ra, cùng với lúc lẩy thân hình Jen ra xa khỏi mình. Lưỡi dao bạc ánh lên giữa ít ỏi ánh sáng sao trời, xẹt ngang gió đang cố chặn nó lại, như kiểu, tự nhiên cũng không muốn kết thúc tình yêu này theo cách này, rồi cắm phập vào bụng Adam.
Chới với, Adam buông mình rơi tự do xuống biển. Trên này, Jen cũng chới với không kém, cũng rơi xuống vài nhịp, nhưng, luồng khói đen đặc quánh, lạnh lẽo đã lập tức ùa ngay đến, quấn lấy cơ thể Jen và đưa trở ngược lên trên. Samuel đã đến! May mắn là ông ta đến rất kịp thời. Jen thở ra đầy khoan khoái. Cảm giác bước thật gần đến cái đích đã nuôi quá lâu khiến Jen quên hết mọi sự, quên luôn cả xúc cảm rất thật dành cho Adam. Chúa tể cánh đen đã đến như lời hứa, có nghĩa, chỉ chốc nữa thôi, Jen sẽ thực hiện xong giao ước bán linh hồn và nghiễm nhiên trở thành cánh tay đắc lực của Samuel với những quyền năng khủng khiếp.
Nhưng chỉ một tích tắc sau, niềm vui tan biến sạch khi Jen hốt hoảng nhận ra, thứ đón mình chỉ là một phần quyền năng của Samuel chứ không phải là sự hiện diện của chúa tể bóng đêm. Điều ấy có nghĩa rằng, Jen và phần quyền năng này có lẽ không thể chống lại Adam, mặc dù Adam đang bị thương đi chăng nữa. Van người, hãy đến và đưa tôi đi ngay, Jen gào thống thiết để cầu cứu Samuel. Jen nào đâu có thể ngờ, ở nơi nào đấy, Samuel còn đang phải vận dụng toàn bộ sức mạnh để làm việc lớn hơn. Ông ấy gửi chút ít quyền năng đến đã là giữ lời hứa rồi - việc mà ông ta thật sự rất kém - nên mong cầu nhiều hơn, vẻ chừng là tham lam.
Giữa những nước và nước, với tốc độ chìm rất nhanh, Adam trừng trừng mở mắt nhìn lên. Hình ảnh Jen được bao bọc bởi đám khói đen méo mó qua lăng kính mặt nước hằn sâu trong đáy mắt Adam. Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này không? Có thể nào, con người ta sẵn sàng hy sinh cả người yêu họ chỉ vì một thứ lợi ích đen tối?
Có tiếng sói tru. Có những vệt khói xám cuộn quanh. Adam nghe vết thương lành nhanh lại nơi bụng. Anh gập người lại, nhìn chằm chằm một cách rõ ràng cơ thể đang cuộn dậy đầy mạnh mẽ. Kể cả vết áo rách bởi nhát dao cũng liền lại như da thịt anh. Adam thả lỏng toàn bộ cơ thể, lắng nghe sức mạnh của lực ép chèn vào mình. Anh hít thở và thật sự ngạc nhiên khi phổi hoạt động rất bình thường. Nhắm mắt lại, Adam cho mình vài giây tĩnh tâm để hiểu rõ bản thân anh.
Thật chậm rãi, Adam đưa hai bàn tay xòe ra, khua từ phần hông lên đến quá đầu, và, hoàn toàn không bất ngờ, anh nghe ngọn sóng dưới thân mình bùng lên, đưa anh lên cao ngang tầm với Jen. À há. Hóa ra, quyền năng đánh thức tự nhiên là thế này đây! Hóa ra, đây không phải là thứ quyền năng đã mất tích trong thế giới ma cà rồng. Hóa ra, mình có nó.
Khi ngọn sóng đưa Adam ngang với Jen, khi Jen há hốc miệng vì bất ngờ, vì kinh hãi, Adam khẽ rũ mình mạnh một cái để cơ thể anh, quần áo anh trở khô ráo như ban đầu. Adam chằm chằm nhìn Jen, không nói. Anh quyết để bản thân phải đối diện với cảm xúc trái chiều khi vừa yêu, vừa giận Jen, xem thử, thật sự rồi sẽ làm gì với kẻ đã phản bội mình. Trống trơn! Thật sự trống trơn, không gì cả. Và, Adam quyết định bỏ lại Jen để tiếp tục đi đến nơi anh cần đến. Cuộc sống ắt sẽ trừng phạt em, Jen ạ! Adam nghĩ. Anh không giết em, không phải vì anh không thể hay không dám, chỉ là, em cần phải sống để biết, có những nỗi đau lớn hơn cái chết rất nhiều, như thứ em đã dành cho anh vậy.
Chỉ thoáng nhìn Jen thêm chút nữa, thoáng nghĩ thêm chút nữa, Adam lạnh lùng quay đầu đi.
Khi vừa đưa ra quyết định ấy, Adam nghe cả thân mình nóng ran. Và, sau cú gập người, Adam hóa thành một con sói xám khổng lồ bốn mắt trước sự kinh sợ của Jen. Adam tru lớn tiếng tru gọi bầy, rồi, anh lao đi bằng bốn chân đầy lông xám.
Rền giữa không trung, tiếng sói vọng thẳng đến tai Adam đầy kiêu hãnh: "Trái tim sói đủ ấm để hâm nóng trái tim ma cà rồng lạnh. Chỉ tình yêu thật mới đem con đến với con người thật, quyền năng thật của con."