38. Nhà Vĩ Kha Đoạn đường trước mắt
Khi đòn giết chóc của Joey Lương tung ra, nhằm vào Thoát Nguyên và Don Hồ, thì bất thình lình, Jennifer lao ra, chặn lại. Joey Lương sững sờ, cố thu đòn nhưng không kịp. Tính sát thương quá lớn dập thẳng vào người, khiến Jennifer đau đớn hứng đòn. Joey bắn người nhanh đến, chộp lấy cả thân hình Jennifer đang đổ mạnh xuống.
Nhân cơ hội này, Thoát Nguyên và Don Hồ tìm đường tháo chạy. Không ai có ý định đuổi theo. Rosie, Mộc đồng loạt lao đến chỗ Joey đã đỡ cho Jennifer nằm xuống, riêng Vĩ Kha chỉ lặng thinh đứng nhìn rồi lùi hẳn về một góc riêng, trầm tư.
"Tại sao chứ?" Joey nói và khóc.
"Đừng tự biến mình thành một ma cà rồng đen, em ạ!" Jennifer thều thào, giơ bàn tay run rẩy áp chặt vào má Joey nhòe nước.
"Em xin lỗi, Jenni ơi! Em xin lỗi!" Joey nấc lên, không thể tin, Jennifer thà chết chứ không để mình biến thành một ma cà rồng.
Mộc khẽ đẩy Joey ra, đỡ lấy thân hình của Jennifer. Anh áp tay vào ngực Jennifer, nhắm mắt, cố tập trung toàn bộ sức lực để cứu chữa cho Jennifer. Sức mạnh của Joey thật sự quá khủng khiếp. Khó có thể tin rằng một ma cà rồng mới sinh lại gây ra hậu quả này chỉ bằng đòn tra tấn. Không thể hình dung nổi, nếu đây là đòn giết chóc thì sẽ thế nào nữa.
Khi Jennifer có thể mở mắt trở lại, là khi Mộc lịm đi. Anh thả người tựa vào khoảng không sau lưng mình, Rosie kịp chạy đến, đỡ lấy cả thân hình anh. Rosie không khóc, dẫu, cô biết, chỉ cần chứng kiến thêm chút nữa thôi, thì cô sẽ bị ám ảnh đến suốt cuộc đời. Chừng ấy thời gian ở cạnh Mộc, có vẻ là rất ngắn với con người, nhưng có lẽ đủ dài để cô yêu anh và dám hy sinh cho anh. Cô không biết mình sẽ thế nào nếu mất Mộc nữa, và không biết sẽ ân hận đến chừng nào khi chưa kịp nói yêu anh.
"Chúng ta phải đi ngay!" Vĩ Kha đến, nói nhanh.
"Cô điên à?" Joey gào lên, bật dậy. "Jenni và Mộc còn chưa..."
"Joey!" Vĩ Kha nhìn thẳng vào Joey, không có ý khoan nhượng. "Adam cần chúng ta! Cả thế giới đang cần chúng ta. Chậm một bước là hối hận đấy!"
Jennifer cố gắng đứng dậy, níu bàn tay Joey, siết chặt. Joey quay lại nhìn Jennifer, lặng thinh, không dám nói nữa. Rosie cũng đã đỡ Mộc đứng lên, tiến về phía mọi người.
"Chúng ta đi!" Mộc nói, rất yếu nhưng cả quyết.
"Có chuyện này..." Rosie chần chừ.
"Sao vậy, em?" Mộc lo lắng quay sang hỏi. "Em bị thương à?"
"Không!" Rosie khe khẽ lắc đầu, hít một hơi rồi nói nhanh. "Anh chuyển hóa cho em được không, Mộc?"
"Không!" Mộc nói ngay, lắc mạnh đầu. "Đừng điên rồ như thế chứ!"
"Chúng ta cần phải đi nhanh!" Rosie kiên nhẫn. "Nếu không chuyển hóa, em sẽ làm mọi người chậm lại!"
Joey, Jennifer, Vĩ Kha gần như nín thở. Họ không biết tại sao Rosie lại quyết định như thế vào lúc này. Họ càng không biết Mộc sẽ quyết định ra sao. Tất cả họ nín thở, không phải vì quá bất ngờ, mà là, họ sửng sốt trước tình yêu Rosie đã dành cho Mộc và quyết giữ cho bằng cùng.
"Ma cà rồng tự do không thể chuyển hóa được!" Mộc lạnh lùng để giấu sự đau khổ.
Làm sao anh không đau khổ được cơ chứ? Khi mà, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Mộc đã biết anh yêu cô gái tạo cho anh cảm giác rất lạ lùng này. Khi mà, ngay từ cái chạm tay đầu tiên, anh đã biết anh muốn cô ấy thuộc về anh vĩnh viễn. Và, từ giây phút đầu tiên ấy, Mộc đã yêu, đã đau khổ mất rồi. Anh là ma cà rồng, Rosie là con người. Cho dù, cô ấy có yêu anh đi chăng nữa, có chấp nhận chuyển hóa đi chăng nữa, anh cũng không thể. Mà, khi không thể, thì bằng kiểu gì, rồi cũng đến lúc anh mất cô. Giờ, đối diện với nỗi đau đã được Rosie gọi thành tên, Mộc nghe mình chao đảo thật sự. Mọi sức lực đã mất sạch sẽ theo em rồi, em biết không, Rosie?!
"Tại sao không?" Rosie bướng bỉnh.
"Vì tự nhiên đã quyết định như thế!" Jennifer buồn buồn trả lời thay Mộc, cô thương cho cặp đôi nọ, yêu mà không có đường để đến với nhau.
"Thế này nhé!" Rosie cười. "Nếu chuyển hóa em mà anh không còn là ma cà rồng tự do nữa, thì cứ là trắng, là đen, là vàng, là đỏ... là bất kỳ nhóm nào cũng được, chỉ cần, em được ở cạnh anh!"