← Quay lại trang sách

50. Biển

Adam dong mắt nhìn ra phía biển, khi ánh dương đang chầm chậm lùi dần.

"Của anh đây, Adam!" Phương Đặng nói, đánh thức Adam khỏi dòng suy nghĩ mông lung.

Adam nhìn sang. Phương Đặng đã đến cạnh anh từ lúc nào, cùng nụ cười chưa bao giờ thôi đẹp đẽ. Trên tay con người dễ thương ấy, một cuộn giấy trắng chìa ra. Adam nhận lấy, với tất cả sự hân hoan trong mình, rồi cẩn trọng mở bức tranh mà anh đã nghĩ, có chết cũng phải xem này.

Trong ấy, cặp mắt xám màu khói thuốc đang trìu mến nhìn xuống một người đàn ông già nua rũ gục với nụ cười mãn nguyện trên môi. Adam rùng mình. Không, Phương ơi! Không thể! Nhưng, cái chạm tay rất khẽ của Phương lại cho Adam một sức mạnh phi thường, để, tâm trí anh hướng đến một điều rất thật, rằng, dẫu có chết đi, thì con người vẫn có thể lưu dấu tình yêu vĩnh cửu của họ...

Người đàn ông già nua trong bức tranh ấy, chẳng ai khác, chính là Phương Đặng - người họa sĩ đã yêu âm thầm, đã dõi theo âm thầm, đã đau khổ âm thầm và đã hy sinh âm thầm cho Adam đến tận cuối cùng. Phương muốn gửi gắm với Adam một điều, chỉ duy nhất một điều mà thôi, rằng, em sẽ là con người, với cái quyền được chết, sóng bước cạnh anh, kẻ có trái tim đập những nhịp rất khác em, nhưng hòa vào sẽ là bản tình ca bất diệt.

"Nhanh đi! Sắp đến giờ rồi!" Phương Đặng nói, cười, thộp vào tay Adam. "Chúng ta phải chuẩn bị tiệc đón năm mới cùng mọi người đấy!"

Adam phẩy tay một cái, vấn bức tranh thành cuộn tròn như ban đầu, rồi vùng chân chạy theo những bước hồ hởi của Phương đang dẫn đường về phía ánh lửa trại bập bùng bừng sáng ở góc xa ngôi làng, nơi họ chọn làm điểm bắt đầu để kiến tạo lại một châu Âu kỳ vĩ. Ngày mai thôi, họ sẽ như những con người bình thường, xắn tay lên tạo dựng lại những thứ đã đổ nát bởi một cuộc chiến trắng đen. Hãy cho nhau một đêm nay thôi, yêu thương, hạnh phúc trọn vẹn. Chỉ đêm nay thôi. Phải rồi, đêm nay là đêm cuối cùng của năm 2030...

HẾT.