← Quay lại trang sách

48. Triền đồi lộng gió 49. Rừng đen

Adam nghe tiếng sói tru, rất rõ. Và, anh rời khỏi căn phòng dựng tạm chưa kịp quen của mình để đến tận đây, tìm cho ra nơi âm thanh thân thuộc ấy bắt đầu. Mộc và Rosie đã đợi sẵn anh ở đấy.

"Bọn em sẽ đi, Adam ạ!" Rosie nói, vẻ rất buồn khi phải chia tay anh.

"Em và Mộc định đi đâu?" Adam thật sự lúng túng trước thông tin vừa nhận được.

"Mọi nơi!" Rosie nhún vai, hành động hiếm hoi của cô gái không bao giờ dám tin vào bất kỳ điều gì chắc chắn. "Đấy mới là tự do!"

Họ rời đi chỉ một khoảnh khắc ngắn thì Jennifer, Joey và Vĩ Kha đến. Adam lúng túng bảo các bạn gọi Rosie trở lại, có lẽ, cô và Mộc đang tìm mọi người để chào từ biệt. Nhưng, có vẻ như ai cũng đã biết cả rồi. Jennifer và Joey cũng đã xếp lịch cho chuyến du ngoạn của riêng hai người, dấy lên trong Adam một nỗi buồn lạ lùng lắm.

Khi cả hai cô gái siết chặt tay nhau rồi vụt biến mất, đến mãi một lúc sau Adam mới có thể quay sang Vĩ Kha, hy vọng sao cô sẽ không như họ, chào từ biệt anh để đi đâu đấy. Vĩ Kha không nói gì, chỉ nhìn ra xa một cách mông lung rồi khe khẽ thở dài.

"Có chuyện gì à?" Adam hỏi, lo lắng.

"Anh có tin rằng chúng ta có thể xây dựng lại cả châu Âu không, Adam?"

"Tại sao phải tin hay không tin nhỉ?" Adam cười. "Vốn, châu Âu được dựng nên từ bàn tay con người đấy thôi!"

"Anh nói phải!" Vĩ Kha nói, dợm bước quay đi khi thấy một bóng đen đang chầm chậm bước lại.

"Đừng đi, cô gái!" Jack giơ tay chào và bước trên đôi chân ông thay vì lướt đi. "Chúng ta cứ thoải mái mà nói hết ra thôi!"

Adam ngần ngừ quay sang Vĩ Kha. Phải! Giây phút này hẳn nhiên sẽ đến. Họ chỉ che đi một phần ký ức trong anh chứ đâu thể che toàn bộ, thế nghĩa là, họ cần cho anh một lời giải thích thỏa đáng nhất có thể.

"Họ, năm người bạn của con đã tạo nên một sức mạnh lạ thường." Jack nói, thở dốc vì mệt sau khi leo đến triền đồi.

"Kim mộc thủy hỏa thổ." Adam lẩm nhẩm, ngũ linh của người Á Đông, hẳn nhiên rồi.

"Và, họ đã chấp nhận hy sinh gần như toàn bộ quyền năng của bản thân để thiết lập lại trật tự. Đấy là một cuộc đàm phán ngoạn mục với hội đồng." Jack nói, nhìn Vĩ Kha đầy ngưỡng mộ.

"Kể cả cha nữa phải không, Jack?" Adam hỏi, tiếng cha bật ra tự nhiên đến bất ngờ.

Jack không trả lời câu hỏi của Adam ngay, ông khẽ khàng nhìn cô gái cao lớn với chất giọng trầm đặc, đôi mắt một mí nhưng rất tinh anh dưới sống mũi cao thanh tú - một gương mặt hoàn hảo, hệt như ngày Vanga chưa mù. Cả hai gửi cho nhau một nụ cười thật sự toại nguyện, Jack gật mạnh đầu.

"Khi đã có trái tim, khi đã được sống như một con người dưới ánh sáng, hà cớ gì ta phải cần đến những quyền năng ấy, nhỉ?"

Adam nghe nghẹn đắng ở cổ họng mình. Quyền năng không đáng gì ư? Trời ạ! Đấy là thứ đã giúp anh - đồng loại của anh sống sót suốt chừng ấy thời gian, là thứ cho họ một hy vọng. Mà, cũng phải! Cha nói đúng, Jack ạ! Khi chúng ta không thể chọn cách sinh ra, chúng ta vẫn còn một cơ hội để chọn cách sống. Đi được trên con đường mình chọn là điều tuyệt nhất mà chúng ta đạt được trong đời mình. Chỉ thương cha, đến tận cuối cùng, vẫn cứ yêu thương không mệt mỏi và luôn đem tình yêu ấy bồi đắp cho cuộc đời của đồng loại mà cha suốt đời cưu mang.

Adam nghe cơn xúc động mãnh liệt trỗi trong mình, anh chồm đến, ôm chầm lấy Jack, thì thầm lời cảm ơn mà anh biết có nói hàng tỷ lần cũng không đủ. Rồi, Adam ôm Vĩ Kha, cô gái kiên cường đã hy sinh cả cơ hội chết của mình chỉ để tìm mọi cách cứu loài người khỏi sự suy vong, rồi lại sống trong nỗi ám ảnh, sợ hãi, lảng tránh cả thế giới loài người với sự thật khó lòng được họ dung chứa. Mừng cho cô, Vĩ Kha ạ, đến cuối cùng, dẫu không phải tất cả, nhưng chí ít cũng còn có những con người tin rằng, trong lồng ngực của chúng ta, có trái tim đập được những nhịp yêu thương, cho dù không giống họ.

49. Rừng đen

Jen Nguyễn nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa. Hình ảnh Adam ôm Jack, ôm Vĩ Kha khiến hắn giận run người. Không! Không thể nào! Bọn chúng đã sống! Bọn chúng đã tránh khỏi sự trừng phạt của hội đồng. Thậm chí, cay đắng nhất là bọn chúng còn có thể nắm tay nhau nhảy múa giữa ánh sáng mặt trời. Không!!!

Vung mạnh tay, Jen đập nát quả cầu lửa do chính mình tạo ra. Từng mảnh lửa búng bật ra xung quanh, tạo ra những đốm cháy nhỏ lách tách.

"Ngươi còn mong gì hơn nữa, hả Jen?" Samuel nói, chậm rãi dò dẫm từng bước trong bóng tối.

Jen quay ngoắt lại, giơ bàn tay đang run lên vì giận về phía Samuel. Lão già khốn kiếp. Đến phút cuối cùng thì lão phản bội ta. Đến phút cuối cùng lão chấp nhận hy sinh quyền năng và cả cặp mắt cho đứa con gái đã phản bội lão. Được! Hôm nay, ta sẽ cho lão chết cái chết đau đớn nhất, hơn hẳn cả những gì lão có thể tưởng tượng ra.

"Ta vốn không sợ chết, Jen à!" Samuel nói, vẫn chậm rãi tiến tới bằng thính giác của mình. "Những thứ ta đã trải qua, vốn còn đau khổ hơn cái chết hàng vạn lần. Thứ ta sợ là có một kẻ khác, cũng điên cuồng sức mạnh, điên cuồng vị thế như ta và đánh mất nhiều thứ trong đời hắn bằng những cuộc tàn sát vô nghĩa!"

Jen vẫn không hạ cánh tay xuống. Samuel đã dừng hẳn lại, cách cánh tay đang giơ ra của Jen chưa đầy một gang.

"Nhìn Don Hồ và Thoát Nguyên đi. Bọn chúng cũng giống như mi thôi, Jen ạ!" Samuel nhẹ nhàng và rất thật tình. "Những kẻ chấp nhận bán linh hồn cho quỷ dữ. Để rồi, bọn chúng được gì chứ? Cứ khăng khăng đi tiếp đoạn đường sai lầm nhuốm đầy máu của đồng loại, cuối cùng, cái đích của bọn chúng, của cả mi, chỉ là sự kỳ thị từ mọi người thôi!"

Có vẻ như, lời khuyên của Samuel không có giá trị. Có vẻ như, hai cái tên Don Hồ và Thoát Nguyên lại dấy lên trong Jen một mưu toan khác. Phải rồi, còn hai kẻ cực hùng mạnh trong thế giới bóng đêm. Chúng và Jen, lúc này đây, đang cùng một chí hướng. Thế thì, tại sao hắn lại không kết liễu kẻ đã khiến mọi tính toán của hắn bị gãy đổ giữa chừng này, rồi liên lạc với hai kẻ đang bị gọi là tội đồ của thế giới ma cà rồng kia, lập lại một đội quân khác, hùng mạnh hơn, tàn ác hơn và nhanh chóng thâu tóm thế giới hơn?

Nhưng, chỉ kịp nghĩ, thậm chí đến vận sức mạnh để tung đòn cũng không thể, bầy sói xám xuất hiện rất nhanh, chắn hoàn toàn trước mặt Samuel, thậm chí đẩy ông thụt lùi về phía sau một đoạn.

"Mi dám dùng quyền năng trong lãnh địa của bọn ta sao?" Con sói đực đầu đàn rít lên khiến Jen Nguyễn buộc phải lùi vài bước. "Cút đi! Giữ mạng của mi, giữ cái suy nghĩ đen ngòm vừa xuất hiện ấy. Cứ làm, và nhận lấy hậu quả mà mi đã từng nhìn thấy!"

Jen hừ một tiếng đầy khiêu khích rồi phụt biến mất. Samuel rúng động khi biết bầy sói đã thả để Jen đi. Nhưng, cũng phải, lời nguyền hai nhóm vẫn còn đấy, họ há có thể tiêu diệt Jen? Mà nếu có thể, thì họ vốn cũng không tiêu diệt hết nổi những mầm đen đang chớm trong tâm hồn loài người. Rồi sẽ còn những kẻ tham vọng thừa ham muốn bán linh hồn cho quỷ dữ. Cuộc chiến ấy, mãi mãi không bao giờ kết thúc được. Sự thật là thế, dẫu rất đau lòng.

"Sam này!" Con sói xám đầu đàn nói, vẻ rất thân tình. "Jenni nhắn, con bé sẽ tổ chức lễ cưới với người yêu của nó. Ông giữ sức khỏe để còn dìu con gái đi giữa thánh đường."

Ma cà rồng được đi giữa thánh đường. Chao ôi, câu chuyện nghe thật là hài hước, thế mà lại là sự thật. Một sự thật sắp sửa được tình yêu không bờ bến của Joey viết nên.