← Quay lại trang sách

Chương 18

ROBERT CAHILL HENDERSON,” Isabel lặp lại vào điện thoại di động. “Hiểu rồi.”

C ta quay người lại để nói chuyện với những người đang ngồi ở ghế sau. Bọn họ đã rời khỏi Coober Pedy một cách vội vã, nhưng cô ta vẫn đỗ xe lại cạnh đường để nghe cuộc điện thoại mà cô ta đang trông chờ.

“Giờ đã tới lúc cũng có người làm được việc rồi. Căn cứ của nhà Lucian đã dùng máy chủ của họ để phân tích tất cả những thành viên của chi họ Ekaterina mà người ta biết được trong khoảng thời gian từ năm 1840 đến năm 1900. Máy tính đã tìm được một kết quả khớp giữa Coober Pedy và Cahill. Có vẻ như ngay cả những tên ngốc điên khùng câm như hến cũng phải dùng tên thật của mình trong giấy tờ chứng nhận quyền khai thác mỏ. Robert Cahill Henderson là người chúng ta tìm.”

“Thế thì chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo ạ?” Natalie vừa hỏi vừa nghịch mái tóc dài mượt như tơ xõa xuống hai vai nó. “Con hy vọng sẽ là chỗ nào đó thuận tiện cho việc mua sắm. Dubai[1] phải không ạ?” nó hỏi giọng tràn trề hy vọng.

“Jakarta,” mẹ nó đáp.

“Chỗ đó là chỗ nào?” Natalie vừa hỏi vừa vật người ra ghế. “Nghe chẳng hấp dẫn gì cả.”

“Ta trả tiền cho con ăn học làm gì nhỉ?” Isabel hỏi lại. “Jakarta nằm ở Java. Năm 1883, Henderson đã đi từ nơi đó đến Sydney trên một con tàu có tên là Lady Anne.” Isabel nhìn kháy Irina. “Đồng chí có điều gì bận tâm à? Cô đang lo lắng cho Dan và Amy bé bỏng à? Chúng nó hình như có tới chín cái mạng. Chúng nó vẫn còn sống. Một chút sợ hãi sẽ giúp chúng nó biết điều hơn.”

Irina chẳng nói chẳng rằng. Dưới chân ả là cái bình và cái hộp mà “Người Thu Xếp” đã chuyển tới cho Isabel, giờ đây đã trống rỗng. Isabel đã huýt sáo trong lúc tự tay ả mang nó lên chiếc máy bay riêng mà cô ta đã thuê để đưa bọn họ tới Coober Pedy. Cô ta cũng đã thu xếp để đem một chiếc Hummer từ Adelaide xuống.

Irina đã không hề biết trong hộp có gì, cho tới khi Isabel mở nó ra. Isabel đã mỉm cười trong lúc cô ta trút cái bình đầy nhện độc ra. Cô ta đã dự định thả chúng vào phòng khách sạn của mấy đứa nhỏ nhà Cahill, nhưng làm thế này còn tốt hơn. Đổ thẳng qua đường ống xuống đầu chúng! Isabel cũng đã xử lý con rắn một cách dễ dàng. Chẳng có lấy một giọt mồ hôi rịn ra trên trán cô ta lúc cô ta bật cái chốt và tóm lấy con rắn từ đằng sau đuôi, bằng một đôi găng tay dày. Cô ta đã thích thú với nó. Thích thú với việc được ở thật gần sinh vật chết người đáng sợ đó.

“Tôi muốn cô bám theo mấy đứa nhóc hỗn láo nhà Cahill trong lúc tôi đưa Ian và Natalie đi với tôi. Nhất cử nhất động của chúng nó cô đều phải báo cáo lại. Nếu nhờ một cơ may mỏng manh nào đó mà chúng nó biết đường tìm tới Java thì cô hãy cản chúng nó lại. Tôi mệt mỏi vì bị chúng quấy rầy lắm rồi.”

“Sau đó thì sao?” Irina hỏi.

“Cái gì sau đó?” Isabel gắt gỏng hỏi lại. Cô ta đang kiểm tra lớp son môi của mình trong gương chiếu hậu, và cô ta xoay nghiêng cái gương để nhìn thấy Irina.

“Chúng nó sẽ không bị tụt lại lâu đâu,” Irina nói. “Chúng ta đều đã thấy sự kiên trì của chúng. Thế kế hoạch tối hậu của cô dành cho chúng là gì?”

Isabel nhún vai. “Tôi chưa nghĩ sâu xa đến mức đó. Tôi đang bận tập trung vào manh mối này. Chúng ta thậm chí có thể sẽ tìm thấy tất cả ba mươi chín manh mối - các con có tưởng tượng được điều đó không? - bởi vì chúng ta đã hầu như chắc chắn trăm phần trăm rằng Robert Cahill Henderson nắm giữ hầu hết, nếu không nói là tất cả, các manh mối. Amy và Dan sẽ không còn giá trị nữa. Tụi nó sẽ chỉ còn là cát bụi. Chẳng đáng để đối phó nữa.” Isabel nghịch cái bùa bằng vàng trên vòng tay của cô ta, rồi lại hướng sự chú ý vào mấy cái móng tay.

Irina quan sát sự bất cẩn không bình thường của Isabel. Cô ta làm như thể chuyện tỉa tót móng tay móng chân là việc quan trọng nhất trên thế giới không bằng. Irina đã biết Isabel quá lâu và quá rõ. Chuyện cô ta quan tâm sâu sắc đến việc đánh bóng móng tay là điều có thật. Nhưng cô ta cũng quan tâm sâu sắc tới việc rũ sạch phiền toái.

Isabel đã sử dụng một số mưu kế độc nhất của cô ta để dọa cho tụi nhỏ sợ mà bỏ đi. Cô ta sẽ sớm nổi cơn thịnh nộ. Irina có thể cảm thấy cơn giận của cô ta đang dâng lên.

Đây là một quãng đường dài, Irina nghĩ thầm. Giờ thì cuối cùng mình cũng đã có thể nhìn thấy điểm kết thúc.